"người trăng ăn vận toàn trăng cả
chỉ một mà thôi:má ửng hồng"
Hàn Mặc Tử
Thuở đó trăng quê còn rất trẻ
nhưng ánh trăng soi đã rạng ngời
trăng lên giát bạc vàng khắp lối
khiến đám trai làng thả mộng mơ
Một tối vầng trăng vừa độ sáng
có người thơ trẻ dạo làng chơi
bắt gặp Trăng quê nghiềng xuống đậu
bên gốc cây đa đứng giữa làng
Người Thơ trộm nhớ Trăng từ lâu
nhưng chưa giám ướm hỏi một câu
đêm nay "gặp được tuần đố lá"*
Thơ ngỏ lời Trăng bắc nhịp cầu
Mái chèo Thơ thả Trăng vương vấn
từ đó Trăng Thơ thắm mặn nồng
nhịp bước đường quê về muôn ngã
ghi dấu Trăng thề dưới gốc đa
Thơ đã cùng Trăng giăng mắc lối
vui hội đoàn viên đẹp ý thơ
tưởng chẳng thể nào chia cắt được
ai ngờ biền biệt Trăng xa Thơ
Chiến tranh ập đến thật bất ngờ
Trăng cuốn theo mây gió lặng lờ
Trăng đi để lại trời thương nhớ
héo hắt lòng Thơ đến dại khờ
Thơ cũng xa quê từ độ ấy
tháng ngày Thơ chẳng nhớ gì Trăng
đạn bom xoá sạch niềm thương nhớ
ai biết rằng Trăng có đợi chờ
Giờ đây Trăng chắc vẹn đầy
đã qua tròn khuyết những ngày xa nhau
Trăng giờ nơi đâu
nhắn nhủ lòng thơ với một câu
để thả Thơ về nơi bến cũ
gặp lại Trăng xưa, thoả nguyện cầu
Trăng ơi, Thơ nhớ Trăng muôn độ
thơ với Trăng quê vẫn trọn đầy
không vơi con nước chèo khua mái
vẫn một thuyền mơ ánh Trăng Thơ
.........................
*Kiều, câu 160:"gặp tuần đố lá thoả lòng tìm hoa"