THÊM YÊU
  
 Chiều phố núi lạc loài cơn gió nổi
 Sương phủ dần, hơi lạnh trỗi từng cơn
 Hoàng hôn buông lũ đom đóm rập rờn
 Lao xao ngắm vầng trăng hờn cuối bãi
  
 Thoảng hương hoa, gợi cõi lòng trống trải
 Chẳng yên lành duyên phải ngỡ ngàng soi
 Chốn hoang sơ ta chợt muốn học đòi
 Cơn gió rít gõ từng hồi nhạc khúc
  
 Đất cao nguyên quyện hồn ta những lúc
 Là tình trăng tựa phúc gửi đêm dài
 Dã quỳ quen thầm lặng đợi chờ ai?
 Nên sắc thắm đã dần phai màu nhớ
  
 Phố núi đây, lắng nghe từng hơi thở
 Và thông reo xào xạc giữa canh trường
 Tắc kè buồn thoảng vọng những thê lương
 Hòa với gió gợi bao đường muốn tỏ
  
 Tôi bước đi, lao xao bao hàng cỏ
 Níu chân người, nho nhỏ dặn dò nhau
 Rằng lối quê muôn kiếp trải ngọt ngào
 Từng khoảnh khắc xin chuyển vào nỗi nhớ
  
 Ta đi rồi mong ngày còn quay trở...
  
 tranthingocxuan
  
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2015 21:24:17 bởi tranthingocxuan >