Nhật kí ung thư
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
conbo2 31.08.2005 16:59:55 (permalink)
NHẬT KÝ CỦA TÔI

Tôi vốn là người không thích viết nhật ký. Từ bé, tôi đã nghĩ rằng viết nhật ký để làm gì? Để cho ai đọc? Nếu để tôi đọc lại, chắc tôi nghĩ tôi chẳng có nhiều thời gian để hồi tưởng, để mỉm cười với những kỷ niệm nho nhỏ. Còn những gì lớn lao đối với tôi, hoặc những bài học quan trọng, không cần ghi, tôi cũng không quên.

Nhưng, cuộc sống thay đổi hàng ngày, vạn vật, con người cũng thay đổi. Giờ đây, khi số phận đặt gia đình tôi vào một thử thách nghiệt ngã, tôi bỗng cảm thấy một sự thôi thúc được viết lại, được ghi lại những gì chúng tôi đang trải nghiệm. Tất nhiên là với một hy vọng sẽ mang lại một điều gì đó cho bạn, người đang đọc những dòng tự sự này của tôi.

Nếu bạn cũng đang phải trải nghiệm những điều tương tự như tôi đang gặp, rất mong rằng những dòng nhật ký của tôi sẽ giúp bạn có thêm một chút sức mạnh để đương đầu với cuộc sống nghiệt ngã mà chúng ta không còn đường nào khác để vòng tránh hoặc rút lui...

Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG - NƠI ĐÓ ĐẦY HY VỌNG...

Đó là câu châm ngôn của một vị bác sỹ chuyên về ung thư ở Singapore. Ông chú vợ của tôi tìm cho tôi tấm card của ông bác sỹ đó, phòng khi vợ tôi không còn đường chữa trị ở trong nước...

Vợ tôi mắc một căn bệnh nan y: Ung thư phổi. Và ở tuổi 28! Bác sỹ nói trường hợp mắc bệnh ở tuổi này rất hiếm. Chỉ có thể quy về cho số phận...

Tôi biết được chính xác về bệnh tật của vợ tôi mới được khoảng hơn 1 tháng rưỡi trước đây, khoảng mồng 9 Tết Ất Dậu, 2005. Mới một tháng rưỡi, mà đối với tôi, là một khoảng thời gian dài bất tận. Dĩ nhiên là tôi có choáng váng khi nghe tin. Nhưng chỉ là một thoáng thôi. Còn lập tức sau khi biết tin, tôi biết mình bắt đầu phải vào một cuộc chiến mới. Có thể nói là cuộc chiến hoàn toàn không cân sức. Tôi không phải là bác sỹ. Và kể tôi có là bác sỹ đi nữa, thì căn bệnh này nói chung vẫn là vô vọng.

Vậy nhưng tôi đă bắt đầu chiến đấu. Tôi vẫn đang chiến đấu và sẽ còn chiến đấu tiếp. Sát Tết, tôi đưa vợ tôi về. Bác sỹ hẹn ra Tết nhập viện lại, nhưng vợ chồng tôi quyết định tự điều trị tại nhà. Vợ tôi thì chưa biết chuyện, nhưng quá sợ bệnh viện rồi. Đành phải nói dối thôi. Và riêng ở đây, chắc mọi người không ai cho rằng nói dối là tội lỗi nữa. Tôi thì biết nhập viện nữa cũng vô ích, nên quyết định sẽ tự mình xoay sở.

Chưa biết tôi có thể cứu được vợ hay không? Chưa biết số phận sẽ còn thử thách chúng tôi đến đâu đi nữa... Nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể đầu hàng một cách đơn giản. Bác sỹ tiên lượng vợ tôi chỉ còn sống được chừng 3 đến 6 tháng nữa. Kể cả áp dụng các phương pháp "tiên tiến" như xạ trị cũng chỉ có thể kéo dài cuộc sống của vợ tôi ra chừng tổng cộng 1 năm. Hóa trị thì không áp dụng được cho trường hợp của vợ tôi. Mổ cũng không được. Không ai dám nhận vì khối u của vợ tôi nắm sát cuống tim. Tóm lại là nền y học tiên tiến của chúng ta tuyên bố bất lực trong trường hợp này! Tôi không trách các bác sỹ. Họ không phải là thánh thần. Những gì họ làm được cho nhân loại đã là những thành quả vĩ đại. Chắc chắn cũng có những việc họ chưa làm được...

Chỉ mới một tháng rưỡi, tôi đă kịp đọc, thu thập khá nhiều thông tin về căn bệnh ung thư quái ác này. Tôi đă kịp đặt mua một số thuốc đặc trị (Paw Paw, Escozul, một số thuốc đông y, vv...) và hy vọng rằng vợ tôi đang có những dấu hiệu tiến triển tốt. Và tôi quyết định sẽ chia sẻ với mọi người câu chuyện của vợ chồng tôi, chia sẻ với mọi người những gì tôi biết về căn bệnh này.

Biết đâu, bạn cũng đang ở hoàn cảnh tương tự như tôi? Biết đâu bạn cũng đang đau khổ khi phải nhìn người thân của mình đau đớn vật vã, giống như tôi đã, và đang đau khổ? Nếu vậy, tôi mong rằng những thông tin tôi viết ở đây sẽ mang lại cho bạn một số kiến thức cơ bản. Hy vọng rằng bạn sẽ được chia sẻ nỗi đau, và bạn sẽ bình tĩnh hơn để đối mặt với thử thách. Và quan trọng nhất, tôi mong có thể mang lại cho bạn một tia hy vọng nào đó. Vì có lẽ, tôi vẫn sống và chiến đấu được đến tận giờ, chỉ vì tôi chưa bao giờ mất hết hy vọng. Và bởi vì...

...Bởi vì: Ở ĐÂU CÒN SỰ SỐNG - NƠI ĐÓ ĐẦY HY VỌNG...
#1
    conbo2 31.08.2005 17:01:56 (permalink)


    Hà nội, 25/03/3005.

    Sáng dậy sớm, không ngủ được. Tôi bắt đầu bằng mấy dòng đầu tiên của cuốn nhật kí online này. Muốn viết nhiều, nói nhiều, nhưng tôi chưa biết thời gian sẽ cho phép ḿnh viết kỹ đến đâu... Thôi th́ tôi sẽ cố, viết được đến đâu th́ biết đến đấy vậy.
    #2
      conbo2 31.08.2005 17:02:45 (permalink)
      Hà nội, 29/03/2005

      Hôm qua, tôi phải dùng tới thuốc giảm đau Fentanyl cho vợ. Nó được thể hiện dưới dạng lá cao dán DUROGESIC. Lúc đầu cũng định để dành, phòng trường hợp đau quá nặng. Tuy nhiên, tính ra, vợ tôi chịu đau cũng tới trên dưới 8 tháng trời rồi. Vợ tôi khẳng định là cường độ đau không tăng, nhưng vì đau lâu quá, nên rất mệt mỏi và khó chịu. Sau khi nghiên cứu, tôi quyết định cứ dùng thử cho vợ xem sao.

      Sáng dậy, vợ tôi kêu buồn ngủ. Tối qua ngủ có ngon hơn, không biết có phải do thuốc giảm đau mới không. Chắc không phải, vì thuốc này chỉ có công hiệu sau 12 tiếng đồng hồ thôi. Tôi khuyên vợ tôi đi ngủ, rồi tôi thì đi làm.

      Gần trưa, cỡ khoảng 11 giờ sáng, vợ tôi gọi điện, nói rằng mệt lắm, và nhịp tim lên tới 125. Tôi vội vàng tắt máy tính, chạy về ngay. Về đến nơi mới nhớ ra là mất điện từ sáng. Và về vội quá, nên tôi cũng chưa kịp tìm hiểu kỹ lại về tác dụng phụ của DUROGESIC nữa, mặc dù trước đó đã đọc, và nhớ rằng không có tác dụng phụ nguy hiềm.

      Lại phải chạy vào Bán đảo Linh đàm, tìm một hàng Cafe Internet. Đọc kỹ ra thì thấy Fentanyl có khi còn làm chậm nhịp tim, chứ không phải tăng. Nhưng có thể làm suy hô hấp. Mà vợ tôi vốn đang rất yếu về phổi.

      Quay về, định dùng một số phương pháp hỗ trợ hô hấp, thì vợ tôi đã kịp chuẩn bị và bắt đầu dùng bình oxy để thở. May mà trước đó, tôi cứ quyết mua bình oxy để đề phòng trường hợp con ốm. Lúc này, mạch vợ tôi lên tới 133.

      Được một lúc, nhịp tim có chậm lại. Vợ tôi mệt quá thiếp đi. Dậy có uống được một cốc sữa, vài viên thuốc. Có vẻ vẫn mệt, và buồn ngủ nữa. Không biết có phải do Fentanyl không.

      Giờ cô ấy vẫn đang nằm ngủ, nhịp thở có vẻ vẫn hơi nhanh. Nhịp tim chắc vẫn khoảng 120-125 gì đó...
      #3
        conbo2 31.08.2005 17:03:33 (permalink)
        Hà nội, 30/03/2005

        Bây giờ đã gần 2 giờ sáng. Không ngủ được, tôi dậy, ngồi vào máy tính, và nhận được ba lá thư điện tử gửi tới chia sẻ với tôi. Tôi thực sự cảm động. Dĩ nhiên là cuộc sống bản chất là tươi đẹp. Nhưng tránh sao khỏi những khoảnh khắc nghiệt ngã. Tôi cũng đã từng va vấp nhiều với người đời, để nhiều khi cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa rừng người, nhìn đâu cũng thấy xấu xa và bẩn thỉu. Và để đến khi đọc những dòng thư an ủi của những người chưa từng quen biết hoặc hầu như chưa quen biết, quả thực tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều. Để tôi thấy cuộc đời còn nhiều người có thể cảm thông với mình. Mà thực ra tôi cũng có thông báo địa chỉ cái website mới tinh này cho có mấy người thôi. Vậy mà gần như ngay lập tức, tôi đã kịp nhận được những lời chia sẻ của các bạn. Cũng mới mấy hôm trước, một người bạn trước kia là nhân viên công ty tôi, giờ sống ở Singapore, cũng có liên lạc và đề nghị giúp đỡ bất cứ lúc nào thấy cần thiết. Nếu kể ra hết, chắc còn nhiều người bạn của tôi đã giúp tôi trực tiếp nhiều điều, vẫn đang theo dõi và sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi trong tương lai nữa.

        CẢM ƠN tất cả các bạn.

        Hôm qua, tức là mấy tiếng trước đây thôi, tôi đã phải gỡ bỏ miếng dán DUROGESIC. Có lẽ nó là thủ phạm gây nên tình trạng sốc nhẹ mà vợ tôi phải chịu. Nói chung là sau khi gỡ bỏ miếng dán, tình hình vợ tôi có vẻ khá lên. Thực ra mấy ngày hôm nay thời tiết rất khó chịu. Tôi đoán rằng một trong những tác dụng phụ của hoạt chất Fentanyl là gây suy hô hấp nhẹ. Cộng với hai lá phổi vốn đã bị tổn thương nặng của vợ tôi, cùng với thời tiết quái ác đã làm cho vợ tôi lịm đi hơn một ngày. Nhưng bây giờ có vẻ khá hơn. Tuy nhiên, nhịp tim hãy còn nhanh lắm. Vẫn cỡ khoảng 125-130 lần một phút.

        Hồi đầu mới bắt tay vào chữa trị cho vợ, tôi nóng ruột lắm. Muốn khỏi ngay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, căn bệnh này mà khỏi ngay được thì chắc phải có phép tiên. Thành ra, bây giờ tôi đã có thể bình tĩnh hơn, lỳ lợm hơn một chút.

        Bố vợ tôi thì ngược lại. Hồi đầu, ông bình tĩnh hơn tôi nhiều. Nhưng bây giờ bắt đầu thấy sốt ruột. Cụ giục tôi liên lạc với ông bác sỹ bên Singapore. Tôi cũng nghĩ cứ phải chuẩn bị phương án dự phòng ngay. Bởi cụ thấy nhịp tim tăng dần, không phải chỉ vụ sốc hôm qua không. Và tình trạng nghẹn càng ngày càng tăng. Tôi cũng biết thế. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi vẫn tin rằng mấy thứ thuốc thảo dược tôi đang cho vợ uống sẽ giúp vợ tôi khá lên. Bây giờ thì vợ tôi đang ngủ. Có vẻ tim đập vẫn nhanh. Nhưng chắc mai sẽ khá hơn. Ngày hôm nay, quả thực là vợ tôi có tỉnh táo hơn nhiều, đã ngồi dậy được, thậm chí bắt đầu đi lại trong nhà.

        Mai tôi sẽ cho vợ tôi đi chụp lại phim X-quang. Hy vọng rằng kết quả sẽ là tốt.
        #4
          conbo2 31.08.2005 17:05:08 (permalink)
          Hà nội ngày 31 tháng 3 năm 2005,

          Hôm nay là một ngày kinh khủng đối với chúng tôi. Sáng dậy, lọ mọ đo nhịp tim cho vợ, thấy có giảm được tý ty, nghĩa là còn 120 nhịp một phút. Chưa có gì sáng sủa. Nhưng cũng có vẻ đỡ. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn có vẻ mệt, dù đã tươi tỉnh hơn hôm qua rất nhiều.

          Tôi và vợ tôi quyết định sẽ đi chụp lại phổi vào khoảng cuối giờ sáng. Khi nhận tấm phim X-quang, tôi lặng người đi, còn vợ tôi kêu lên thảng thốt và hốt hoảng. Trên phim, một nửa tấm phim hiện lên trắng phớ. Vợ tôi đã MẤT NGUYÊN MỘT BÊN PHỔI. Tôi quay xe đi thẳng về nhà. Vợ tôi lặng đi, không nói được thêm một lời nào nữa. Vậy đó! Mới chỉ được khoảng 1 tháng từ lần chụp phim trước. Và bây giờ, khối u từ một nửa lá phổi đã ăn lan ra hết cả một lá! BẤT CHẤP BA BỐN LOẠI THUỐC tôi đang cho vợ tôi uống! THẤT VỌNG. Còn gì để nói nữa đây?

          Gần đến nhà, tôi mới an ủi vợ tôi được một câu. Có lẽ vợ tôi cũng chẳng để ý nghe được tôi nói gì nữa. Giờ thì tôi cũng chẳng nhớ tôi đã kịp nói gì với vợ tôi.

          Về đến nhà, bố vợ tôi nhìn thấy vẻ mặt chúng tôi và tái mặt. Cụ không nói không rằng, rút tấm phim ra xem và cũng bàng hoàng ngồi thịch xuống xalon! Không ai nói được gì. Một lúc, tôi nói với cụ: "Con sẽ khởi động ngay".

          Đại loại là khởi động ở đây là khởi động phương án dự phòng. Tôi có bàn qua với cụ trước đó mấy ngày. Và bây giờ, phải bắt đầu hành động. Việc đầu tiên, tôi gọi điện cho một anh bác sỹ quen ở viện K. Anh lập tức hẹn tôi đầu giờ chiều lên gặp. Trong tình huống khẩn cấp, tôi nghĩ ngay đến việc phải đưa vợ tới viện K để xạ trị, sớm ngày nào hay ngày ấy, dù trước đây tôi không muốn làm điều này. Rồi lập tức, tôi cầm máy điện thoại gọi thẳng sang Singapore. Với tôi, viện K chỉ là phương án tạm thời để lấp chỗ trống trong khi tôi chờ tới lúc có thể bay sang Singapore. Rất may, người ta cho tôi gặp ngay người tôi cần: Dr. Ang Peng Tiam. Tôi lập bập nói bằng tiếng Anh với bác sỹ về bệnh tình của vợ. Ông nhẹ nhàng giải thích qua một số điểm, và đề nghị tôi xác nhận khi nào tôi có thể tới Singapore được. Tôi cũng mô tả qua tình hình, và nói sẽ cố gắng cuối tuần sau bay sang. Tôi chẳng dám nói thực là theo một số thông tin tôi biết, giá chữa bệnh ở Singapore là rất cao so với mức sống của người Việt nam, và tôi cần một số thời gian để huy động tiền bạc. Vị bác sỹ nói với tôi khi nào sẵn sàng, gọi điện trước cho ông và ông sẽ cho tôi một cái lịch hẹn. Thế là bước đầu cũng tạm gọi là may mắn, may trong cái rủi, trong một số quyết định sai lầm của tôi. Tiếp sau đó là một loạt các cú điện thoại đến bạn bè để huy động tiền bạc. Với đa số người Việt chúng ta, tổng chi phí cho đợt chữa bệnh này ở Singapore là quá lớn, nói chung là khó có thể lo được. Tôi ước tính có lẽ phải lên tới khoảng 40 ngàn USD. Nhưng còn nước còn tát, tôi phải cố hết sức thôi. Bạn bè đều trả lời sẵn lòng, kẻ ít người nhiều. Chắc đầu tuần tới tôi cũng sẽ được bạn bè giúp cho một phần quan trọng về tài chính.

          Đầu giờ chiều lên viện K, anh bạn bác sỹ mắng tôi một chập. Làm thế nào được anh? Một lựa chọn của tôi có thể đúng, cũng có thể sai. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi lên một mình. Lần trước, anh đã giúp tôi để tôi có thể đăng ký vào viện ngoại trú mà không cần có mặt bệnh nhân. Tôi nói với anh tôi không muốn cho vợ tôi biết, chỉ muốn nếu cần xạ trị thì tôi đưa vợ tôi lên, xạ chừng 15 phút, rồi lại chở về ngay. Rồi tôi lại ngần ngừ và rút hồ sơ, không cho vợ tôi vào xạ. Lần này, anh nói nặng rồi, bắt buộc phải có bệnh nhân mới được. Và anh nói không nên giấu vợ tôi nữa. Thế là tôi lại phải hẹn lại anh sáng sớm mai đưa vợ tôi vào.

          Quay về công ty, giải quyết một số việc, tôi sực nhớ ra một người bà con ở viện Lao, người đã từng chữa bệnh cho tôi. Lại lọ mọ lái xe lên viện, mang theo phim phổi của vợ. Mãi mới gặp được cô. Sau khi xem, cô giải thích cho tôi rất nhiều điều. Và, các bạn biết không: Chưa chắc đã phải là khối u ăn lan ra toàn bộ lá phổi. Khối u vốn có gốc sát với gốc khí quản. Chỉ cần nó lớn lên một chút, là có thể bít mất gốc phế quản của lá phổi rồi! Và một khí gốc phế quản bị bít, lá phổi sẽ bị xẹp xuống, rồi nhanh chóng thành lá phổi sẽ bị dính vào nhau. Lập tức, phim phổi bị trắng. Vậy nghĩa là, tôi lại có HY VỌNG rồi! Đúng hay sai, chưa biết, nhưng như thế là còn hy vọng. Tôi ra về vơi đi bao nhiêu gánh nặng. Áo phông dần dần khô lại sau suốt mấy tiếng đồng hồ ướt nhẹp, do tôi căng thẳng toát mồ hôi liên tục.

          Tối về, tôi liên lạc với những người đã được bác sỹ Tiam chữa trị. Có những người khá là nặng. Tỷ như người bình thường có độ đo ung thư ở mức 5, thì một bác người Việt mình, khi sang với ông Tiam, có chỉ số bệnh lên tới 500! Rất cao. Bác cũng bị ung thư phổi, trắng một lá phổi trái như của vợ tôi. Nhưng còn nặng hơn nhiều. Đã bị di căn xuống gan và háng. Hạch háng sưng vù, không đi nổi. Khi các con bác đưa bác sang Singapore, người ta phải khiêng bác đi. Và sau 7 lộ trình chữa bệnh bằng hóa trị, bác đã đi lại được. Chỉ số bệnh còn 11! Một chỉ số ĐẦY HY VỌNG...

          Và tôi tiếp tục tìm kiếm thông tin về bác sỹ Peng Tiam. Rất nhiều thông tin hay. Bác sỹ Tiam dùng hóa trị là chủ yếu, nhưng điểm đặc biệt là bệnh nhân không đau, không bị rụng tóc! Có vẻ kỳ diệu đấy chứ? Câu châm ngôn mà tôi sử dụng ở đây, chính là của bác sỹ Tiam đấy. Bạn muốn biết về nhũng trường hợp thành công của bác sỹ Tiam? Xin mời xem ở đây: http://www.imrc.com.sg/success_stories.jsp

          Tóm lại, tôi đã thất vọng, và lại tràn đầy hy vọng. Tôi quyết định sẽ đưa vợ tôi sang Singapore bằng được! Bạn có thể sẽ hỏi tôi, vậy tôi đã thất vọng và từ bỏ những bài thuốc thảo dược? Không đâu! Chỉ có điều, tôi biết rằng mình đã sai lầm khi không cho vợ tôi chữa bệnh song song theo cả hai phương pháp. Tôi vẫn tin rằng thảo dược sẽ giúp vợ tôi trừ bỏ tận gốc rễ căn nguyên của căn bệnh quái ác. Chỉ có điều, trong một số trường hợp, mà cụ thể là trường hợp của vợ tôi, tốc độ chạy đua với căn bệnh của thảo dược chắc là chậm hơn khá nhiều. Hãy thử tưởng tượng bạn đang đánh trận. Bạn chỉ có bộ binh, cực kỳ thiện chiến, nhưng quân địch lại có cả xe tăng? Làm thế nào bây giờ? Nếu địch chỉ toàn bộ binh thì ta chắc thắng. Nhưng nếu có xe tăng, thì chắc ta phải tăng cường bằng máy bay thôi! Chừng nào máy bay bắn phá tan tành trận địa xe tăng của địch, thì bộ binh ta sẽ tràn vào xóa sổ nốt những gì còn lại.

          Tôi HY VỌNG rằng Singapore sẽ cung cấp cho tôi lực lượng không quân cần thiết.

          Tôi HY VỌNG rằng sau khi lực lượng không quân Singapore hoàn tất công việc, tôi sẽ tiếp tục dùng bộ binh - thảo dược để giải quyết nốt trận địa.

          Và chắc chắn rằng, Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, NƠI ĐÓ CÒN HY VỌNG, phải không các bạn.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2005 17:07:12 bởi conbo2 >
          Attached Image(s)
          #5
            conbo2 31.08.2005 17:09:14 (permalink)
            Hà nội, 02/04/2005

            Hôm qua là một ngày bận rộn của tôi với đủ thứ việc.

            Bắt đầu là việc đi gia hạn hộ chiếu. Vì việc này, tôi phải ở nhà. Lẽ ra, theo lịch hẹn, tôi sẽ lên núi đón ông thầy lang Niêm về chơi. Song, vì quyết định phải sang Singapore gấp, nên tôi phải gia hạn ngay cuốn hộ chiếu, và còn lo bao nhiêu việc chuẩn bị khác. Bố vợ tôi thay tôi lên núi đón ông lang. Lại có cái may trong cái rủi. Đúng trước khi tôi chuẩn bị lên Cục xuất nhập cảnh, một người bạn gọi điện. Tôi nói vắn tắt tình hình và thế là bạn tôi giới thiệu cho một người khác có thể giúp tôi hoàn tất nhanh hơn thủ tục gia hạn. Tôi liên lạc và họ nói sẽ cố gắng hoàn thành trong một ngày làm việc. Nghĩa là chiều thứ 2 sẽ có. Dẫu sao, tôi cũng phải trực tiếp lên nộp đơn. Và thế là sau gần 2 tiếng chờ đợi trên Cục quản lý xuất nhập cảnh, tôi cũng nộp xong đơn xin gia hạn hộ chiếu.

            Sau đó tôi về thẳng viện Lao, một là để hỏi lại vấn đề thuốc giảm đau cho vợ, hai là để nhờ bà cô tôi xem xét lại chuyện hút dịch trong phổi. Cô tôi khuyên là chưa nên hút dịch. Chỉ khi nào rất khó thở hãy hút. Cô nói, nếu thứ 3 định bay thì có thể chiều thứ 2 lên viện, cô sẽ hút bớt một ít để vợ tôi thoải mái hơn khi bay.

            Trưa về tới công ty, vợ tôi gọi điện. Thuốc giảm đau Codein ở nhà đã hết. Tôi rẽ qua hiệu thuốc và mua loại thuốc mới, Idarac, theo chỉ dẫn của cô tôi. Về nhà, vợ tôi đau đến mức độ mặt tái mét. Tôi vội vàng nghiền nát hai viên thuốc hòa tan vào nước và cho vợ tôi uống. Lúc đó là vào khoảng 13:15. Vợ tôi tiếp tục đau tới gần ba giờ chiều mà không hề thuyên giảm. Đau thực sự, đau vật vã. Tôi cho rằng, đến giờ, những cơn ĐAU thực sự của căn bệnh quái ác này mới bắt đầu.

            Vậy là tôi đội mưa chạy đi mua thêm Codein. Có vẻ như Idarac là không hợp. Về cho vợ tôi uống thêm một viên Codein, rồi xoa bóp mãi, vợ tôi cũng dịu đi được một chút.

            Khuya, bố vợ tôi mới về. Thầy lang Niêm không xuống được. Tôi hỏi tại sao, bố nói rằng thầy lang gặp điềm gở nên không xuống. Đương không, thầy bị đứt tay, rồi tự nhiên lại thấy đau đầu gối. Ông thấy sợ, nên không xuống. Tôi ngẫm nghĩ, xét về mặt tâm linh, chắc vậy là có điềm gở rồi. Phải chăng vợ chồng tôi đã hết duyên với thầy? Nên vì thế, bệnh nặng lên? Trước thì tôi không tin vào thánh thần ma quỷ. Nhưng tôi tôn trọng, không phỉ báng. Giờ bạn có hỏi tôi rằng tôi có tin vào thần linh không, tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng tôi thật sự THÀNH TÂM. Tôi thành tâm mong cho vợ tôi khỏi bệnh, dù là sự giúp đỡ của thánh thần hay của y dược. Và nếu duyên của chúng tôi với thầy Niêm đã hết, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm những đường nhân duyên mới, cho đến khi gặp thầy, gặp thuốc thì mới thôi.

            Khi bình tĩnh lại, tôi cho rằng hiện tượng bít mất ống phế quản của vợ tôi chắc mới xẩy ra cách đây độ một tuần, khi vợ tôi bắt đầu cảm thấy xuống sức. Bạn thử nghĩ xem, nếu đột nhiên, một lá phổi hoàn toàn không hoạt động nữa, thì xuống sức là điều hiển nhiên. Có lẽ, theo cách nói của y học, mất một lá phổi chắc chắn làm suy hô hấp của người bệnh.

            Hôm nay công việc cũng đỡ hơn. Vợ tôi trông khỏe hẳn lên, tươi tỉnh. Có lẽ do thời tiết hôm nay không khắc nghiệt như hôm qua nữa. Khách đến chơi với vợ chồng tôi liên tục từ sáng. Bạn bè, họ hàng, những người biết vợ chồng tôi sắp sang Singapore chữa bệnh đều cố gắng qua thăm. Trưa, tôi kịp mua hai vé máy bay cho ngày thứ ba tuần tới, 05/04/2005. Kế hoạch đã được lên đầy đủ. Chỉ còn chờ hộ chiếu của tôi hoàn tất, còn vợ chồng tôi gần như đã sẵn sàng lên đường. Bác sỹ Tiam đã viết thư trả lời, sẵn sàng đón vợ chồng tôi nhập viện. Bạn bè tôi bên Singapore đã bắt đầu khởi động tìm thuê nhà, đề phòng trường hợp vợ chồng tôi phải ở lại dài hạn bên đó.

            Ngày hôm nay, tôi cũng nhận thêm được nhiều lá thư chia sẻ của bạn bè. Có lẽ, phải ở trong hoàn cảnh trầm trọng như của tôi mới có thể dễ dàng thấy hết được ý nghĩa dù là của vài dòng chữ ngắn ngủi, chia sẻ của những người xung quanh ta. Tôi xin cảm ơn tất cả các bạn.

            Và thế là chúng tôi lại bình tĩnh chờ đợi để bước vào giai đoạn mới...
            #6
              conbo2 31.08.2005 17:10:15 (permalink)
              NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG...

              (Hà nội, 04/04/2005)

              Hai hôm nay chúng tôi tiếp rất nhiều khách. Và tôi rút ra một quy luật tạm thời, là vợ tôi rất nhậy cảm với thời tiết. Hôm qua, chiều lúc trời nắng lên, vợ tôi tươi tỉnh hẳn lên. Còn hôm nay, lúc trời âm u, mưa dầm, vợ tôi trông bết hẳn. Đau hơn. Nhưng ơn trời, vợ tôi không quá mệt. Ăn uống thì khó kinh khủng. Uống nước thôi cũng sặc và nghẹn! Hậu quả của hai ba cái hạch bạch cầu sưng to chèn vào khí quản và thực quản.

              Ngày hôm qua, sáng thì chúng tôi tiếp khách liên tục. Chiều đến, tôi đón cô tôi ở viện Lao về xem tình hình của vợ. Cô tôi nghe nói tình hình vợ tôi kinh khủng lắm, nghĩ là phải nằm liệt rồi, nên cứ động viên tôi suốt đường đi. Cô nói, tôi mới biết ở nước ngoài có cái máy đo độ ung thư, tựa tựa như cái máy chụp CT cắt lớp. Nhưng nó dùng phương pháp tán xạ gì đó, chuyên để tìm những tế bào ung thư thôi. Nó có thể dò bằng tia toàn bộ cơ thể, rồi cho ra một chỉ số bệnh về ung thư, nghe ghê gớm quá. Ở Việt nam mình chưa có công nghệ này. Cô tôi chuẩn bị tinh thần nào là gọi người đặt ống xông dạ dầy để bơm thẳng thức ăn vào, đề phòng trường hợp nghẹn quá. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị tinh thần để truyền đạm, truyền glucose, và thuốc ngậm trợ tim để cho vợ tôi có thể bay sang Singapore an toàn. Đến nơi, nhìn thấy người bệnh, cô thở phào, nói rằng tình trạng này vẫn tốt lắm. Chỉ thua người bình thường chút thôi. Tôi cũng thở phào theo. Cô đo nhịp tim cho vợ tôi. Chắc bệnh tật nó sợ bác sỹ, mà khi cô đo, chỉ còn 113. Đến hôm nay trung bình còn 103 nhịp một phút. Tình hình đỡ căng thẳng hơn về chuyện nhịp tim.

              Ngày hôm nay, bạn bè liên tục chuyển tiền cho tôi. Mỗi người góp cho một tay. Chiều đến thì tạm ổn, tôi đã có thể yên tâm lên đường đợt đầu. Hộ chiếu tôi cũng đã lấy xong. Mọi thứ coi như đã hoàn thành đúng như kế hoạch.

              Ngày hôm nay, cũng là một ngày vô cùng đáng nhớ đối với bản thân tôi. Ngoài những người bạn mà tôi phải kêu gọi để huy động tài chính cho kịp, bạn bè tôi trên Webketoan cũng kêu gọi quyên góp giúp đỡ vợ chồng tôi trong lúc khó khăn. Mới chỉ đêm qua, mọi người viết bài kêu gọi, ngày hôm nay, tổng số tiền các bạn quyên góp được đã lên tới khoảng gần 20 triệu!

              Các bạn của tôi! Tôi cũng không biết nói thế nào cho hết lời cảm ơn về những gì các bạn đã dành cho chúng tôi... 20 triệu có thể đối với ai đó, không phải là đáng kể. 20 triệu, có thể so với những gì tôi cần cũng hãy còn nhỏ nhoi. Nhưng đối với tôi, số tiền đó đâu chỉ đơn thuần là tiền bạc. Đó là tình cảm của NHỮNG NGƯỜI BẠN dành cho tôi lúc khó khăn, thậm chí của những người mà chúng tôi gọi nhau là bạn mà chưa hề biết mặt... Tôi đã có lúc nghi ngờ về khái niệm tình bạn trong xã hội Việt nam hiện tại, một xã hội mà mọi chuẩn mực văn hóa, đạo đức đang bị đảo lộn một cách khủng khiếp! Nhưng bây giờ thì tôi tin. Tôi hoàn toàn tin rằng trên đời này, luôn luôn tồn tại những tình cảm tốt đẹp, vô tư, ngay bên cạnh bạn, luôn xung quanh bạn... Cảm ơn các bạn...

              Câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Tối, hai người bạn tôi mới quen ở Webketoan gọi điện qua chơi. Trong hai người, có anh H. hiện công tác tại Cục thuế, tỉnh Hà Tây. Lúc mọi người gọi điện, tôi cũng không biết có anh H. đi cùng. Thành thực mà nói, tôi có "ăn nhậu" với anh H. chỉ hai lần, trong những lần hội họp của Webketoan. Ngoài ra, còn một lần mấy anh em đi ăn cưới bạn Webketoan tại Hải phòng. Tổng cộng, coi là ngồi với nhau cả thảy đúng 3 lần! Cũng chỉ gọi là quen biết nhau vui vẻ thế thôi. Vậy mà lúc ra về, anh H. hỏi tôi có khó khăn về tài chính không? Tôi nói cũng mới lo được một phần. Anh H. liền rút ngay trong ví ra 3000 USD đã chuẩn bị sẵn, đưa cho tôi, nói là để giúp tôi trong lúc tôi cần gấp, khi nào giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì hoàn lại, lúc nào cũng được! Có lẽ, nếu không phải là người trong cuộc, chắc các bạn nghĩ rằng chuyện tôi đang kể nghe như là tiểu thuyết. Còn tôi, nếu tôi còn có thể khóc được một cách dễ dàng, chắc tôi cũng không thể cầm được nước mắt khi nhận tiền từ tay anh.

              Tôi nhận được nhiều lá thư, nhiều lời chia sẻ. Mọi người đều mong tôi không đánh mất đi niềm hy vọng để có thể vững vàng chiến đấu tới cùng. Đối với tôi, các bạn không những chỉ mang lại cho tôi những lời động viên, an ủi quý giá. Mà thực sự, những tấm lòng vàng của các bạn đã mang lại cho tôi MỘT NGUỒN SÁNG mới, giúp cho tôi nhân lên gấp bội sức mạnh cả về tinh thần lẫn vật chất để chiến đấu với số phận nghiệt ngã mà chúng tôi đang phải đương đầu...
              #7
                conbo2 31.08.2005 17:11:13 (permalink)


                Singapore, 05/04/2005

                Vừa ra khỏi địa phận sân bay, trời nóng sực lên. Thế là vợ chồng tôi cũng đã hạ cánh xuống Singapore theo đúng dự định. Chúng tôi bay lúc 13:30 giờ Hà nội, và hạ cánh lúc 17:37 giờ địa phương, mất ba tiếng rưỡi. Nói chung, vợ tôi không có sự cố gì trong suốt cả chuyến bay. Chỉ có hơi mệt. Giờ đã là 9:30 PM giờ địa phương, vợ tôi giờ này mới cảm thấy hồi sức một chút. Giờ Singapore nhanh hơn giờ Việt nam một tiếng, nghĩa là bây giờ là khoảng 8:30 giờ Hà nội.

                Trước khi đi, tôi cũng cố bắt vợ tôi chụp được một vài kiểu ảnh lưu niệm, cả bốn cha con mẹ con. Rồi chúng tôi lên đường. Bạn bè tiễn ra sân bay đông quá. Tôi thì không muốn làm "rầm rộ", nhưng còn gì quý hơn tình cảm bạn bè... Với lại, cũng còn nhiều việc quá, phải tận dụng cả đoạn đường ra sân bay để bàn giao, giải quyết nốt.

                Sang tới Singapore, cảm giác đầu tiên của tôi về sân bay là cảm giác thoải mái, tươi mát. Màu sắc ở đây rực rỡ, nhưng không chói mắt. Cảm giác trẻ trung. Và đặc biệt là trong sân bay rất nhiều cây cảnh, không biết cây giả hay cây thật. Tôi đã đi nhiều, biết nhiều, nhưng quả thực sân bay Singapore đối với tôi rõ ràng là có một nét riêng. Vợ tôi không muốn chụp ảnh, mặc dù tôi thấy sân bay rất đẹp, muốn chụp vài kiểu. Nhưng thôi, tôi tự nhủ là mấy hôm nữa về, vợ tôi khỏe hơn thì chụp cũng chưa muộn.

                Ở đây, Imigration có vẻ đơn giản. Họ hỏi tôi ở bao lâu, mà rõ ràng tôi đã khai là sẽ ở đây 19 ngày. Tôi đáp khoảng 24 tôi về. Họ hỏi ở đâu? Tôi đùa, hỏi lại là ở Singapore không có Hotel à? Cô biên phòng cau có không cười, nhưng cũng đóng cho tôi cái dấu. Nói chung là đơn giản nhất trong mấy nước tôi có dịp đi qua.

                Ra khỏi sân bay, vợ tôi mệt, vì đi bộ trong sân bay quá dài. Phải nghỉ mất độ 10 phút. Có cậu cháu đến đón về. Cháu tôi nhường phòng cho tôi, cũng là muốn tiết kiệm chi tiêu vì chưa biết cuộc chiến đấu sẽ phức tạp đến mức độ nào. Nói chung là mọi việc đều ổn. Bây giờ, chúng tôi chỉ còn chờ đợi NGÀY MAI...
                #8
                  conbo2 31.08.2005 17:12:26 (permalink)
                  Singapore, 07/04/2005

                  Thế là đã hết hai ngày căng thẳng ở Singapore. Ngày mai sẽ là một ngày khá căng nữa. Và, tôi cảm thấy hú vía. Hú vía vì hai chuyện, thứ nhất là bác sỹ viện K bảo rằng Lan Anh không thể dùng phương pháp "Hóa trị" được, chỉ có thể dùng tia xạ. Mà tia xạ thì... chết là cái chắc! Tại sao chết chút nữa tôi sẽ giải thích. Hú vía chuyện thứ hai là nếu không sang đây, không chết vì tia xạ thì cũng chết vì... hai lý do trầm trọng khác. Chết trước khi chết vì khối u kia...

                  Hai ngày đi về mệt lử. Hôm qua thì lăn ra ngủ. Hôm nay thì về sớm, nhưng mệt bã. Lại còn phải chăm sóc người bệnh nữa, thành ra chưa viết được nhiều...

                  Giờ nói đến chuyện hú vía. Chuyện thứ nhất, bác sỹ bảo không hóa trị được, chỉ xạ trị thôi. Thế thì chết, vì bác sỹ Việt nam nghĩ rằng Lan Anh bị tới giai đoạn III B, chưa di căn. Thực ra không phải! Đã là giai đoạn cuối (giai đoạn IV) từ khi bắt đầu thấy nghẹn, nghĩa là ngay sau Tết, khi tôi biết bệnh của vợ tôi. Nghẹn không chỉ đơn thuần vì hạch bạch cầu chèn ép. Nghẹn vì nó đã di căn sang thực quản! Và đang bít dần thực quản lại! Mà giai đoạn IV thì xạ trị cũng chỉ là vô ích mà thôi! Bác sỹ K bảo không hóa trị được với căn bệnh cụ thể của Lan Anh! Tôi về sau tự đi tìm thông tin trên Net, thấy ở Mỹ người ta hóa trị ầm ầm! Mà sang Singapore, người ta cũng dùng hóa trị là chủ đạo cho đúng cái căn bệnh ung thư phổi tế bào vẩy đó! Lan Anh vừa xong ca truyền hóa chất đầu tiên ngày hôm nay. Và nếu hóa trị, cơ may vẫn còn. Chứ xạ trị thì...

                  Xong chuyện thứ nhất. Giờ tới chuyện thứ hai. Chuyện là ở nhà người ta chẩn đoán quá... cẩu thả. Chụp được cái phim CT, mất cả triệu bạc, rồi họ xem qua và hét: "Xạ trị!" Chấm hết! Chụp mất 10 phút! Sang đến bên này, họ soi, chụp, làm thủ thuật hút dịch phổi, hơn 2 tiếng đồng hồ. Và người ta chụp toàn thân, không phải chỉ mỗi phổi. Kết quả là họ thấy thực quản đang bị bịt lại. Vì thế nghẹn khủng khiếp. Các bạn có tưởng tượng được người nào nghẹn khi... uống nước lọc không? Bác sỹ nói, khả năng là trong suốt lộ trình điều trị, sẽ không ăn được. Tất nhiên là có thể có cách giải quyết nhân tạo. Nhưng nếu ở Việt nam, thì xạ trị mỗi phổi! Và chắc sẽ chết... đói, trước khi chết vì khối u. Chưa hết. Hút dịch xong, họ dùng kính hiển vi điện tử soi và xét nghiệm, thì phát hiện ra trong dịch phổi có... rau!!! Hóa ra là thực quản bị rò, và thức ăn vì nghẹn không trôi xuống dạ dầy được, lúc ho bèn bị tràn sang... phổi. Dẫn đến hiện tượng nhiễm trùng phổi rất nặng. Và phim trắng một lá phổi, một phần là do bị nhiễm trùng. Và như vậy, nếu ở nhà, chắc chết vì nhiễm trùng phổi trước khi chết vì khối u mất.

                  Thôi, hôm nay chỉ có thể kể với các bạn thêm một chút. Đang mệt quá, với lại còn Lan Anh ngồi ngay đằng sau. Chắc mai tôi viết tiếp...
                  #9
                    conbo2 31.08.2005 17:14:29 (permalink)
                    Singapore, 08/04/2005

                    Ngày hôm nay, chúng tôi vượt qua được một bước quan trọng. Bác sỹ đã hoàn thành ca thủ thuật đặt ống xông thực quản. Lúc 4 giờ chiều, bác sỹ kiểm tra lại bằng cách cho vợ tôi uống một cốc nước có chất cản quang và theo dõi trên màn hình X-ray xem ngụm nước đi thế nào. Kết quả ổn cả. Bác sỹ gọi tôi vào, cho xem đoạn phim quay lại cảnh ngụm nước trôi từ miệng xuống dạ dầy như thế nào.

                    Ở đây y tế có nhiều chuyện khác hẳn với Việt nam. Một trong những điểm khác là bác sỹ X-quang. Bác sỹ X-quang ở nhà theo tôi quan sát, chả có ý nghĩa gì. Đúng quy trình, phim rửa xong thường được đưa cho ông bác sỹ X-quang. Ông này viết linh tinh vào phần kết quả, để rồi đem phim về cho bác sỹ điều trị, bác sỹ điều trị gạch toẹt, và lại giải thích kiểu khác. Ở đây thì không có chuyện đó. Bác sỹ X-quang lại kiêm luôn bác sỹ thủ thuật. Và kết quả của bác sỹ X-quang thì không ai dám cãi. Bác sỹ Ang, người điều trị cho vợ tôi vì chưa lấy được phim chụp CT, nên ông gọi điện thoại trực tiếp cho bác sỹ X-quang để lấy báo cáo miệng. Và kết quả bác sỹ X-quang nói ra được tôn trọng tuyệt đối. Ông bác sỹ X-quang có tên là Peter, và ngoài chuyện chuyên môn soi chụp ra, ông còn là người hút dịch phổi hôm trước, và hôm nay trực tiếp làm thủ thuật đặt ống xông thực quản cho vợ tôi. Thuật ngữ ống xông tiếng Anh người ta gọi là "stent". Lúc bắt đầu làm thủ thuật, tôi còn thấy Peter trực tiếp lấy ven cho vợ tôi, không cho phụ tá làm. Lại một chuyện kỳ lạ nữa.

                    Công nghệ ở đây được tận dụng tối đa, và công nghệ rất tối tân. Theo quan sát của tôi, tôi tin rằng công nghệ y tế ở đây không thua kém châu Âu, có chăng chỉ thua Mỹ một chút. Bác sỹ làm gì cũng phải dựa vào công nghệ.

                    Ở nhà, trước khi tôi đi, bà cô tôi có hỏi rằng muốn hút dịch không? Đến viện Lao cô bảo người hút ra cho. Và vì là người nhà, nên trước khi hút dịch, bà cô tôi sẽ siêu âm, và sẽ khoanh vùng chỗ nào có dịch để ước lượng hút cho chính xác. Đó là người nhà mới được tử tế thế. Có siêu âm là đã "hi-tech" lắm rồi. Dù chỉ là nhìn thấy mờ mờ mà áng chừng đó là dịch.

                    Bên này, như tôi có đả động qua hôm trước, người ta không siêu âm để hút dịch. Người ta dùng luôn hệ thống máy "Computer Tomography" (Mà ở nhà mình hay gọi tắt là CT) để xác định vùng dịch, và dùng luôn máy tính tính toán tới tận... đường chọc kim! Tính xong, máy tính rọi ngay một điểm đỏ lazer vào sườn vợ tôi, và bác sỹ cứ đúng điểm đó mà chọc. Chọc kim vào đến đâu là màn hình hiện kim lên đến đó. Bác sỹ không cần nhìn vào bệnh nhân để chọc, mà toàn nhìn lên màn hình máy tính thôi. Hút dịch đến đâu, theo dõi ngay trên màn hình CT đến đó. Hút hết, lại chờ để dịch chỗ khác tràn vào, rồi lại hút tiếp. Việt nam mình không phải là không làm được như thế. Nhưng ngặt một nỗi, mỗi cái máy CT cần phải chụp cho hàng trăm bệnh nhân một ngày, làm sao có thể chỉ dùng để phục vụ một vài bệnh nhân như ở bên này?

                    Đặt ống thông thực quản cho vợ tôi cũng vậy. Máy soi X-quang hiện lên đủ mọi mặt cắt của cơ thể bệnh nhân. Luồn ống đến đâu là thấy đến đó. Rồi nhìn bằng X-quang đã đành, lại còn cẩn thận nhìn trước bằng kỹ thuật nội soi. Nội soi còn được áp dụng trong suốt cả quá trình đặt ống. Tóm lại, là về nguyên tắc, bác sỹ ở đây có thể nhìn thấy bất kỳ chi tiết nào bên trong cơ thể của bệnh nhân trong suốt quá trình thao tác. Và bạn có thể tưởng tượng rằng họ thao tác toàn căn vào màn hình máy tính. Hoàn cảnh Việt nam mình chắc chưa cho phép làm được việc đó.

                    Tất nhiên là tôi cảm thấy chua xót cho trường hợp của vợ tôi. Và còn chua xót hơn cho những người có hoàn cảnh tương tự mà không có điều kiện ra nước ngoài chữa trị. Nhưng không phải là tôi chê bai nền y tế Việt nam. Biết bao trường hợp được các bác sỹ Việt nam cứu sống... Tôi có nhiều bạn bè là bác sỹ. Trong lĩnh vực của họ, họ là những chuyên gia. Tôi cũng biết một số vị bác sỹ kỳ cựu trong ngành y. Và tôi thực sự kính trọng các bác. Xét cho cùng, vì điều kiện phát triển chung của Việt nam ta còn thấp, nên chuyện công nghệ mới không được cập nhật vì quá đắt tiền cũng là chuyện đương nhiên. Và để chi trả cho vợ tôi, chúng tôi sẽ phải bán đi nhiều tài sản, nhà cửa, xe cộ. Đấy là còn có gì để bán. Còn trong trường hợp không có gì để bán... Nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi, chắc bạn cũng sẽ thông cảm với tôi nếu giọng viết của tôi đôi chỗ có phần mỉa mai, và chua xót...

                    Lại nói chuyện bác sỹ cho tôi xem phim chụp và quay cảnh Lan Anh uống nước cản quang. Nhìn rõ lắm. Thấy khối nước đen đen trôi cái tọp xuống dạ dầy không hề bị cản trở. Tất nhiên là hết nghẹn ngay rồi. Nhưng cái ấn tượng lớn nhất của tôi là gì, các bạn biết không? Là chính cái ống thông. Trời ơi, nó dài 15cm! Và khi nở ra hết cỡ, nó có đường kính khoảng 2-3 cm gì đó! Kinh khủng. Vậy mà luồn cái ống đó và rất dễ dàng nhé. Lan Anh kể lại là đơn giản lắm. Sau tôi mới biết, hóa ra cái ống thông này lúc đầu nó bé tý. Thành ra rất dễ luồn. Nhưng vào trong cơ thể rồi, nó nở ra từ từ. Khiếp thật. Sau 48 tiếng, nó sẽ nở hết cỡ. Và trở thành một bộ phận chặt chẽ của thực quản. Riêng cái ống đó đã là rất... đắt tiền rồi.

                    Bác sỹ cho tôi xem cả những tấm phim chụp X-quang của Lan Anh trước khi đặt ống. Có thể nói là... hoàn toàn không còn lỗ thực quản đâu nữa! Khủng khiếp! Thế mới biết, vợ tôi cũng ý chí lắm. Với cái ống thực quản tắc nghẹt như thế mà vẫn cố ăn được cháo, uống được thuốc! Quả là kỳ công.

                    Tóm lại, một trong những công việc quan trọng của vợ tôi đã giải quyết được. Sau 2 ngày nữa bắt đầu ăn cháo và những thức ăn mềm được. Chắc là sau độ 1 tuần là có thể bồi bổ thỏai mái rồi. Hy vọng là hóa trị cũng sẽ cho những kết quả khả quan tương tự...
                    #10
                      conbo2 31.08.2005 17:16:34 (permalink)
                      Singapore, 09/04/2005

                      Hôm nay tôi vừa đi mở tài khoản ở đây. Cũng không dễ dàng lắm. Không phải là người Singapore, không có Visa làm việc ở Singapore thì rất khó mở tài khoản. May quá, Hải bạn tôi giới thiệu tôi với một người bạn khác ở Singapore và rất may là anh bạn ở Singapore lại vừa có được hộ khẩu thường trú tại đây 1 tuần trước đây. Anh đưa tôi đến ngân hàng viết cho tôi một cái giấy bảo lãnh, thế là tôi mở được tài khoản trong vòng 15 phút! Và tôi được cấp ngay một cái thẻ ATM, dùng được ngay lập tức. Công nghệ cao mà...

                      Nhớ lại hôm đầu tiên lên khám bác sỹ Ang, ngày 06 tháng 04. Chúng tôi đến trước giờ hẹn một chút, vậy mà vẫn phải xếp hàng. Mất độ 1 tiếng rưỡi thì chúng tôi mới được vào khám - tư vấn. Sau khi nghe tôi trình bầy xong, bác sỹ xem phim, và khám cho Lan Anh một chút. Và bác sỹ nói với chúng tôi rằng Lan Anh chắc chắn có "serious problem". Vâng, chắc thế rồi, tôi cũng biết vậy. Sau đó, bác sỹ nói tiếp rằng ông đã từng chữa những ca tương tự. Tuy nhiên, ông nói ông chỉ có thể dự đoán khoảng 60% là ông có thể làm khối u nhỏ lại, hoặc biến hẳn đi. Tôi nghe xong lại choáng người! Trời ơi, người ta giới thiệu về ông hay là thế, vậy mà ông nói chỉ có 60% xác suất thôi sao? Ông gọi chúng tôi lại bên màn hình vi tính, cho chúng tôi xem một số phim chụp của các bệnh nhân ung thư phổi ông đã chữa cho, trước và sau khi chữa trị. Rồi ông hỏi chúng tôi là có muốn để ông chữa trị không? Ồ, nghe có vẻ buồn cười nhỉ! Chúng tôi đã vượt bao nhiêu cây số tới đây, dù chỉ còn 10% hy vọng cũng phải chiến đấu chứ! Tất nhiên là tôi nói OK ngay, chả cần suy nghĩ. Có gì để mà nghĩ?

                      Lập tức, ông bác sỹ khẩn trương ngay. Sau một loạt các cú điện thoại, ông hoàn tất nốt các thủ tục giấy tờ và lập tức chúng tôi được đưa sang khoa X-quang để chuẩn bị chụp chiếu và làm thủ thuật hút dịch. Tôi làm theo các chỉ dẫn của bác sỹ như máy, trong tình trạng vẫn chưa hết choáng vì con số 60%. Về sau, khi ngồi ăn trưa một mình trong cafe của bệnh viện, tôi mới hoàn hồn. Thực ra, 60% nghĩa là câu trả lời là "Nhiều khả năng tôi sẽ chữa được!" Và thế nghĩa là tự tin lắm rồi. Chứ bạn nghĩ, nếu bạn là bác sỹ, bạn có dám chắc rằng bạn chữa khỏi được căn bệnh ung thư không? Dù bạn có là chuyên gia cấp I đi nữa về căn bệnh ung thư, chả chắc bạn dám nói là chắc chắn tôi chữa khỏi. Vậy là tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh. Dù sao thì tôi cũng có câu trả lời mang tính khẳn định. Chứ bác sỹ nói không hy vọng nhiều, chỉ 30% thôi, thì mới đáng sợ. Mà kể cả còn có 30% thì cũng vẫn phải cố, chứ không lẽ lại ngồi chờ chết? Và nếu 60% của bác sỹ Ang là hiện thực, thì tôi sẽ tiếp tục bằng thuốc đông y để diệt trừ nốt căn nguyên sau khi bác sỹ Ang kết thúc lộ trình hóa trị. Tôi tin là sẽ ổn...

                      Và như tôi nói hôm trước, thực ra, sau khi chụp chiếu và làm sinh thiết, mới biết Lan Anh đã mắc tới giai đoạn IV, giai đoạn di căn rồi. Tổng cộng cũng chỉ có 4 giai đoạn thôi mà. Và nếu như ngày mới phát hiện ra bệnh, giá mà các bác sỹ Việt nam chẩn đoán chính xác giai đoạn 4 cho tôi, thì tôi đã không dùng đông y, mà sẽ tìm cách đưa sang Singapore sớm hơn được 1 tháng, là kết quả sẽ ổn hơn rất nhiều... Nhưng thôi, không giá mà...

                      Quay lại ngày mồng 6, tôi đưa Lan Anh vào chụp CT, họ chụp kỹ lắm, chụp toàn thân, chụp phổi, chụp tất. Sau đó họ hút dịch phổi ngay trên bàn CT, dùng máy CT để hỗ trợ quá trình hút dịch. Nếu ai đã từng thấy bác sỹ hút dịch phổi, hẳn sẽ thấy một thứ chất lỏng trong trong đầy bọt. Còn giá như bạn được thấy dịch phổi bác sỹ hút cho Lan Anh, một thứ chất nhầy nhầy lẫn với máu, không ra mủ, không ra dịch, thì hẳn là tôi mong bạn trước khi nhìn thấy chất nhầy đó đừng ăn quá no... Và quá trình hút dịch đau lắm.

                      Chụp phổi xong, lại chụp xương. Họ dùng máy quét toàn bộ hệ thống xương của Lan Anh. Máy nó cứ chạy từ từ. Quét từ đỉnh đầu xuống gót chân mất 20 phút! Trước đấy còn phải tiêm thuốc cảm quang và chờ nó ngấm vào xương trong vòng 2 tiếng đồng hồ. May quá, trong xương không có khối u. Nói chung là hình ảnh tốt. Tới hơn 6 giờ tối chúng tôi mới được chuyển về phòng bệnh... Mệt bã... Nhưng chỉ sáng hôm sau là họ cho chúng tôi ra viện. 11 giờ ngày mồng 7, chúng tôi lại có mặt ở phòng khám của bác sỹ Ang...
                      #11
                        conbo2 31.08.2005 17:17:46 (permalink)
                        Singapore, 11/04/2005

                        Hai ngày cuối tuần cũng trôi qua êm ả. Vợ tôi vẫn mệt lắm, nhưng đã bắt đầu ăn được. Theo đúng hướng dẫn của bác sỹ, ngày thứ 7 tôi chỉ cho vợ tôi ăn nước súp trong. Mua một ít khoai tây, cà rốt về, nấu với thịt nạc, và chắt lấy nước. Ngày chủ nhật, tôi bắt đầu cho vợ tôi ăn cháo, nhưng rất loãng. Tính tôi nóng, hay sốt ruột, thế là đi chợ mua được một bịch cánh gà, dễ có đến hơn nửa cân, tôi đem về đổ tuốt vào nồi cháo. Trông ra thì cánh gà Singapore rất ngon, và nạc. Thế nhưng nấu xong cháo thì mỗi bát múc ra chắc phải gần nửa cm... là mỡ. Đành phải bỏ đi nấu lại.

                        Ngày hôm nay, theo lịch, chúng tôi chỉ đi thử máu một chút buổi sáng. Vợ tôi đi lại vẫn còn khá khó khăn. Chúng tôi đi rất chậm. Ở đây phải đi bộ nhiều. Từ nhà ra đến đường cái để kiếm taxi cũng mất cả trăm mét. Rồi bệnh viện cũng lớn. Nhưng rồi chúng tôi cũng hoàn tất công việc nhanh chóng và quay về nhà. Hôm nay thì vợ tôi ăn được cháo đặc hơn. Và kinh nghiệm nấu cháo của tôi cũng khá hơn nhiều. Chắc chưa đủ để về mở quán ăn, bán cháo cà rốt hầm với thịt lợn, nhưng chắc đủ để vợ tôi ăn mà không chê gì nữa. Vợ tôi vẫn mệt. Có khá hơn, đi lại được một chút trong nhà, nhưng phần lớn cả ngày vẫn nằm thiêm thiếp, đôi khi đến trông li bì lắm. Tôi đọc lại phác đồ chữa bệnh, biết rằng cảm giác mệt mỏi và bải hoải là một trong những tác dụng phụ của phác đồ điều trị GemCisplat, nên đành phải chấp nhận.

                        Lại nói về phác đồ GemCisplat. Số là ngày thứ 5, mồng 7 tháng 4, lúc 11 giờ, chúng tôi lại có mặt ở văn phòng bác sỹ Ang Peng Tiam. Hôm trước, trong khi chụp xương, chị y tá có bắt chuyện với tôi, và khi biết vợ tôi được bác sỹ Ang điều trị, chị nói là tốt quá. Chị bảo, bác sỹ Ang nổi tiếng nhất trong khu vực Đông nam á, vì đã từng chữa khỏi cho Chủ tịch nước Singapore! Tôi cũng không quan tâm nhiều đến chính trị nên cũng không hỏi xem vị chủ tịch tên là gì, chỉ biết hy vọng rằng vợ tôi cũng sẽ noi gương ngày chủ tịch đó. Tiếng tăm của bác sỹ Ang lớn là vậy, mà tôi vẫn cảm thấy một sức ép tâm lý nặng nề khi cùng vợ bước vào phòng khám của ông ngày thứ năm hôm đó. Chắc tại con số 60% bác sỹ nói hôm trước. Trước khi mời chúng tôi vào, bác sỹ Ang đã kịp hội chẩn qua điện thoại với bác sỹ X-quang. Và ông giải thích cho chúng tôi nghe một loạt vấn đề nghiêm trọng mà chúng tôi đang phải đối mặt.

                        Thứ nhất là kết quả sinh thiết làm lại là kết quả khẳng định. Nghĩa là vợ tôi bị ung thư. Vâng. Điều đó thì tôi biết trước rồi. Vợ tôi nghe không rõ, cứ cuống lên hỏi tôi là bác sỹ nói gì. Tôi vẫn chưa muốn cho vợ tôi biết vì sợ tình trạng sức khỏe còn yếu quá, sợ không chịu nổi thêm một sức ép tâm lý quá nặng nề nữa. Nên tôi nói ầm ừ rằng bác sỹ nói có u, và phát triển nhanh, nhiều. Vợ tôi trước đó hỏi tôi ung thư tiếng anh là gì, tôi cười bảo là "carcinoma". Vợ tôi hỏi khối u là gì? Tôi đáp là "tumor". Cố gắng tránh từ cancer, vì từ đó mọi người dùng thường xuyên quá. Về sau, tôi cũng giải thích đại từ "cancer" cũng là khối u nói chung. May là vợ tôi rất tin tôi, nên cũng chả buồn tra từ điển. Mà tôi nghĩ, chắc vợ tôi yếu quá, cũng chả có sức mà tra từ điển nữa kia. Thứ hai, là khối u đã bắt đầu di căn sang lá phổi bên cạnh, và đặc biệt là di căn vào thực quản. Tôi lập tức liên tưởng lại hiện tượng nghẹn của vợ tôi, và hiểu rằng ngay sau tết, khi vợ tôi kêu nghẹn, là khối u đã bắt đầu di căn sang thực quản rồi. Ông nói rằng vợ tôi sẽ không thể ăn được, thậm chí gần như sẽ không uống được trong suốt quá trình điều trị, chỉ đến khi khối u bị tiêu diệt, thì mới hy vọng nuốt được. Thứ ba là ống thực quản bị rò. Dẫn đến chuyện trong dịch phổi phát hiện thấy cả rau!

                        Rồi ông đề nghị hai giải pháp để giải quyết vấn đề thực quản trước. Một là đặt ống xông dạ dầy thông qua mũi, đưa thẳng tới dạ dầy. Sau đó, hàng ngày phải bơm sữa và thức ăn xay nhỏ trực tiếp xuống dạ dầy. Phương pháp này rẻ tiền, nhưng vô cùng bất tiện cho người bệnh, và chắc chắn là bơm thẳng thức ăn vào dạ dầy không phải là phương án tốt nhất rồi. Vì thế, chúng tôi quyết định chọn phương án thứ hai, đặt ống nong thực quản. Và bác sỹ Ang thu xếp để ngày hôm sau, chúng tôi hoàn thành tốt đẹp ca thủ thuật phức tạp đó.

                        Còn vấn đề chính, là căn bệnh ung thư. Bác sỹ Ang cho chúng tôi bắt đầu điều trị ngay tức khắc sau buổi khám bệnh. Ở đây tác phong làm việc của các bác sỹ khẩn trương lắm. Bệnh nhân của họ chắc chắn không nhiều, không quá tải như các bệnh viện lớn ở Việt nam ta. Nhưng tôi để ý thấy cường độ làm việc của mọi người ở đây vẫn cực kỳ gấp gáp. Thế là rời khỏi phòng khám, chúng tôi được chuyển ngay sang phòng bên cạnh, gồm có khoảng gần 20 chiếc ghế bành chuyện dụng để truyền dịch cho những bệnh nhân sức khỏe tốt, và vài chiếc giường dành cho những người bệnh yếu hơn. Quá trình truyền mất khoảng hơn 3 tiếng, với 3 loại thuốc, trong đó có hai loại chủ đạo là Gemcitabine (Tên thường gọi là Gemzar®) và Cisplatin. Lúc vợ tôi truyền, tôi ghi lại tên mấy loại thuốc cho bà cô tôi, vì bà tò mò muốn biết. Tối về, lọ mọ vào Internet, tôi lập tức tìm được ngay phác đồ điều trị kết hợp GemCisplat cho ung thư phổi tế bào không nhỏ (Non-small cell lung cancer - NSCL). Đại để là phác đồ này bao gồm 4-6 vòng điều trị, mỗi vòng dài 21 ngày. Ngày thứ nhất, truyền cả hai loại thuốc. 8 ngày sau, truyền thêm một liều Gemcitabine. Rồi bệnh nhân được nghỉ hai tuần, và thế là hết một vòng điều trị. Tùy bệnh nặng nhẹ mà quá trình điều trị có thể kéo từ 4-6 vòng như vậy.

                        Tối hôm đó, tôi gọi điện về Việt nam cho một người bạn thân, là bác sỹ Việt Đức. Anh nói phác đồ này khá cổ điển, và anh cũng thường dùng cho các bệnh nhân ung thư của anh. Vậy mà tôi không hiểu sao ngày tôi lên viện K, họ nói rằng bệnh của vợ tôi không thể dùng hóa trị được. Không hiểu tại sao...
                        #12
                          conbo2 31.08.2005 17:18:39 (permalink)
                          Singapore, 12/04/2005

                          Sáng nay thấy vợ tôi có vẻ tỉnh táo hơn một chút. Mấy hôm trước nằm mê mệt, chỉ cố gượng dậy khi có việc cần, hoặc khi đến bữa thôi. Chiều, chúng tôi theo lịch hẹn lên khám. Vợ tôi vẫn yếu đến mức độ đi lại khó khăn. Chúng tôi đi rất chậm ra bãi đỗ taxi. Trời lại nắng chang chang. Ngoài trời lúc nào cũng nóng từ 33-35 độ. Vào taxi hay vào bệnh viện thì điều hòa lại lạnh như mùa đông. Cũng mệt.

                          Được cái, khi vào khám, bác sỹ tỏ ra rất vui vẻ vì các kết quả bước đầu. Trông ông không căng thẳng như lần đầu khám cho chúng tôi. Sau khi xem xét kết quả thử máu, hỏi về vấn đề ăn uống, ông hẹn chúng tôi ngày mai tới truyền phiên thứ hai trong vòng hóa trị thứ nhất. Như vậy là có điểm hơi khác với lộ trình thông thường của phác đồ GemCisplat. Chúng tôi truyền lần đầu ngày 7 tháng 4. Vậy tám ngày sau phải là ngày 15 mới phải. Nhưng ngày 13 chúng tôi đã phải tiếp tục phiên thứ 2. Tất nhiên là bác sỹ nói thế nào thì chúng tôi sẽ theo như vậy. Và theo bác sỹ nói, vòng hóa trị tiếp theo bắt đầu ngày 28, nghĩa là đúng 21 ngày một vòng. Chắc là 8 ngày, hay 6 ngày cũng không quan trọng lắm. Mà thôi, đấy là tính tôi thích tìm hiểu cặn kẽ, chứ còn đấy là việc của bác sỹ mà. Nói chung là hôm nay, vợ tôi cảm thấy khỏe ra nhiều. Chắc một phần là do vợ tôi bắt đầu ăn được.

                          Ở bệnh viện này, nhiều người nước ngoài tới chữa lắm. Chúng tôi để ý thấy nào Indo, Thái Lan, Mã Lai, Việt Nam, Philipine, và cả dân châu Âu cũng có nữa. Bệnh viện phục vụ nhiệt tình lắm. Lúc chúng tôi rời khỏi phòng bác sỹ Ang, thấy vợ tôi đi lại có vẻ khó khăn, lập tức có một nhân viên mặc đồng phục bệnh viện khẩn trương đẩy một chiếc xe lăn tới. Ông ta đẩy vợ tôi ra cổng, hướng dẫn rất cẩn thận về chuyện lần sau chúng tôi tới thì cần đề nghị xe lăn thế nào, hướng dẫn chúng tôi cách gọi taxi rẻ tiền, vv... Còn khi tôi nói với lễ tân về chuyện cần ở lại dài ngày vì sức khỏe của vợ, nên cần Visa, lập tức mấy phút sau họ đã cấp cho chúng tôi một cái thư giới thiệu (reference letter) để chúng tôi tới Cục quản lý xuất nhập cảnh của Singapore. Nói chung là phục vụ ở đây thì khỏi nói, chuyên nghiệp và tận tình, đúng với nghĩa khách hàng là thượng đế...

                          Về đến nhà tôi mở thư điện tử ra xem. Tôi vẫn tiếp tục nhận được hàng ngày khá nhiều thư động viên, chia sẻ. Và có cả những bức thư đề nghị hỗ trợ chúng tôi về tài chính nữa. Của những người chưa quen biết. Đọc thư, tôi không biết nói với các bạn về cảm nghĩ của tôi thế nào, bỗng chợt nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bảo Sinh:

                          Khi mê bùn chỉ là bùn
                          Ngộ rồi mới biết trong bùn có sen
                          Khi mê tiền chỉ là tiền
                          Ngộ rồi mới biết trong tiền có tâm...

                          Quả thực là chúng tôi nhờ có gia đình, bạn bè, và cả môi trường y tế chuyên nghiệp bên này nữa, đỡ hẳn cảm giác cô đơn...
                          #13
                            conbo2 31.08.2005 17:22:42 (permalink)
                            Singapore, 13/04/2005

                            Hôm nay hai vợ chồng đi truyền lần thứ hai của ṿng điều trị thứ nhất. Vợ tôi sáng dậy th́ hơi mệt mỏi, nhưng được một lúc th́ thấy khỏe hơn. Nói chung là sức khỏe có vẻ khá lên từng ngày. Ca truyền lần này vẫn là đủ cả hai loại thuốc. Mất hơn 3 tiếng đồng hồ. Nhưng mới chỉ sau vài ngày, Lan Anh đă có vẻ khá hơn nhiều, v́ lần truyền này không phải nằm nữa. Ngồi trên ghế bành suốt ba tiếng đồng hồ mà thấy nhẹ như không. Chiều về ăn được và thấy khỏe hơn nhiều.

                            Nóng quá, cuối giờ chiều hai vợ chồng c̣n rủ nhau đi cắt tóc. Cắt xong, trông vợ tôi trẻ ra gần chục tuổi, trông cứ như sinh viên... Chả bù cho lúc đau, trông đi cứ lom khom, như cụ già bẩy mươi tuổi... Cắt tóc xong thấy vợ tôi vui vẻ, tôi gạ chụp ảnh, và chớp được vài kiểu. Nếu biết là vợ tôi bị bệnh th́ chắc nghĩ là bị... rụng tóc. C̣n nếu không, chắc bạn cũng nghĩ như tôi, trông cứ như sinh viên, chắc không ai nghĩ là đă có tới hai con!

                            Lại nói chuyện rụng tóc, sáng nay y tá giải thích cho tôi là Gemzar (Gemcitabine) có làm tóc rụng, ít thôi, và song song với quá tŕnh rụng tóc th́ tóc mới lại mọc. Nên nói chung là sau này để ư kỹ mới thấy tóc mỏng đi thôi. Điều trị xong th́ tóc lại mọc lại như thường. Nói chung là chưa chắc phải đội mũ. Hy vọng vậy...
                            #14
                              conbo2 31.08.2005 17:24:00 (permalink)
                              Singapore, 14/04/2005

                              Hôm qua đi truyền về, vợ tôi có một nhận xét là người bệnh Ung thư bên Singapore này trông còn... khỏe hơn người bị cảm lạnh. Quả thật là vào truyền trong phòng bệnh của bác sỹ Ang, chúng tôi thấy cỡ phải hai chục bệnh nhân cũng truyền thuốc như mình. Nhưng họ rất bình tĩnh, trông phần lớn là khỏe mạnh. Thậm chí họ còn cười đùa với y tá và bác sỹ một cách rất thoải mái. Bác sỹ Ang cũng không phải là thần thánh. Cũng có người ông chữa khỏi, có người ông không chữa được. Tuy nhiên, theo tôi, vấn đề giáo dục nhận thức người bệnh bên này người ta làm khá tốt. Chúng tôi vào chữa bệnh với tinh thần rất thoải mái, không cảm thấy nặng nề một chút nào. Điều này theo tôi sẽ tác động rất tốt tới người bệnh. Nhưng quả thực là tôi vẫn chưa dám nói thật với vợ tôi. Vợ tôi thì được cái hoàn toàn tin tưởng ở tôi, nên cũng không nghi ngờ gì chuyện mình bị u lành mà phải đi hóa trị phức tạp đến thế...

                              Tối hôm qua và sáng hôm nay vợ tôi cảm thấy đau tăng lên nhiều. Tuy nhiên, thể trạng lại thấy khỏe và tỉnh táo ra. Sáng dậy, lẽ ra phải đi tiêm, nhưng mệt quá, vợ tôi lăn ra ngủ. Thôi để đầu giờ chiều đi tiêm vậy. Chắc là hóa chất đang "chiến đấu" với khối u. Bác sỹ nói có lẽ phải một hai tháng nữa mới hết đau. Làm thế nào được bây giờ. Đành phải uống thuốc giảm đau và chịu đựng thôi...

                              Vợ tôi ngủ một mạch từ khoảng hơn 9 giờ sáng tới tận gần 2 giờ chiều mới dậy. Và khi dậy cảm thấy rất thoải mái vui vẻ. Vợ tôi ăn nhanh một bát cháo, rồi chúng tôi khởi hành tới bệnh viện tiêm thuốc. Tôi lại dụ được vợ tôi chụp mấy tấm ảnh ở bệnh viện. Bệnh viện bên này có siêu thị, quán cafe, cửa hàng bán hoa tươi, và cả chi nhánh nhà bank bên trong. Nói chung là one-stop, bạn gần như có thể sống ở trong bệnh viện luôn.

                              Hôm nay tôi vẫn tiếp tục nhận được những lá thư động viên và chia sẻ. Đặc biệt, có một lá thư của chị Trần Thanh Hà hỏi tôi về kinh nghiệm chữa bệnh tại Singapore. Con trai chị 6 tuổi, và cũng đang mắc bệnh hiểm nghèo. Chị muốn đưa con sang Singapore chữa bệnh, nhưng không có người thân bên này. Tôi nghĩ những người như chị rất cần một cánh tay giúp đỡ. Tôi thì chỉ đủ sức để truyền đạt lại một số kinh nghiệm như chuyện chuyển tiền sang chi trả viện phí, kinh nghiệm sống bên này, vv... Và tôi thấy, những bệnh nhân từ Việt nam tìm đường sang Singapore chữa trị có vẻ như đang tăng lên về số lượng. Tất nhiên, người ta chỉ nghĩ đến Singapore khi có bệnh hiểm nghèo mà điều kiện Việt nam chưa chữa trị triệt để được. Giá mà ở đây có một tổ chức nhân đạo nào đó hỗ trợ những người như vậy thì tốt biết bao...
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9