RE: Nhật kí ung thư
-
31.08.2005 19:24:34
Singapore, 01/05/2005
Ở Singapore người ta cũng nghỉ lễ 01/05. Ngày lễ này là ngày lễ quốc tế. Dịp này, người Việt nam mình sang bên này nghỉ lễ cũng khá nhiều. Hôm nay tôi có đi gặp được mấy người bạn sang đây nghỉ lễ. Nhưng ngoài mấy người bạn sang chơi, tôi còn được gặp thêm một gia đình có cùng cảnh ngộ. Đó là gia đình của một nhà giáo đã về hưu. Bác cũng bị ung thư phổi giống vợ tôi. Các con đưa bác sang Singapore, cũng chữa tại bệnh viện Mount Elizabeth, và cùng chữa tại Clinic của bác sỹ Ang giống vợ tôi. Lên chơi với bác, tôi mới để ý tới chỉ số hóa nghiệm máu đặc biệt, để xác định mức độ ung thư của cơ thể. Đó là chỉ số CEA. Tôi cũng không phải dân chuyên môn, nên cũng không biết cụ thể tên đầy đủ của chỉ số này là gì. Tôi chỉ biết người bình thường khi làm hóa nghiệm, chỉ số cho phép phải nằm trong khoảng 0 đến 5. Như bác T. người giới thiệu địa chỉ bác sỹ Ang cho chúng tôi, lúc sang đây, có chỉ số này là khoảng 550, có lẽ tôi đã nhắc đến trường hợp này trong một đoạn nhật ký mấy hôm trước. Giờ, sau khoảng 8 vòng điều trị, chỉ số CEA của bác T. đã giảm xuống còn 11. Tuy nhiên, Lan Anh vợ tôi, lúc đầu xét nghiệm máu, chỉ số CEA chỉ có 6.5. Lần gần đây nhất, chỉ số này lại tăng lên khoảng 10! Tuy nhiên, bác sỹ Ang nói với tôi rằng biểu hiện này không đáng lo. Thường giai đoạn mới bắt đầu điều trị, chỉ số CEA có thể không được ổn định. Sau một hai vòng điều trị, chỉ số này mới đi vào quy luật. Nhưng dẫu sao, 10 đơn vị vẫn còn là tia hy vọng lớn. Vì thí dụ bác T. sau 8 vòng điều trị mới đạt được con số 11 mà.
Về nhà, tôi lọ mọ vào Internet, thì thấy câu chuyện của tôi bây giờ có khá nhiều người biết. Một số diễn đàn còn đăng địa chỉ website của tôi, cùng với câu chuyện của tôi nữa. Vậy là tôi vô tình, đã trở nên "nổi tiếng". Thành thực với các bạn, khi tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của website này, tôi chưa có ý định đưa ra công chúng sớm như vậy. Nhưng rồi một vài người bạn thân thiết biết, rồi truyền địa chỉ cho một số người bạn... thân khác. Rồi mấy cậu em hỗ trợ tôi làm website này, cũng phát tán địa chỉ này đi cho bạn bè. Và thế là bây giờ, có khá nhiều người biết, và thường xuyên ghé thăm website này. Tôi thành thực, không muốn "nổi tiếng" một cách bất đắc dĩ như thế. Nếu bạn ở địa vị của tôi, chắc bạn cũng sẽ cầu mong như vậy.
Nhưng thông qua website ungthu.net này, tôi cũng có được nhiều điều may mắn. Trước tiên là một số bạn bè cũ, thế nào vô tình đọc được câu chuyện của tôi. Thế là chúng tôi nối lại được liên lạc, sau nhiều năm xa cách. Nhờ website này, tôi cũng có thêm được nhiều người bạn. Quan trọng nhất, nhờ có website này, tôi nhận được biết bao nhiêu lời chia sẻ, động viên, những lời an ủi mang lại cho tôi biết bao nhiêu giá trị về mặt tinh thần, giúp tôi không cảm thấy cô đơn trong giai đoạn khó khăn vất vả này.
Hôm nay, vợ tôi khá lên hẳn trong việc ăn uống. Cả lượng và chất của bữa ăn vợ tôi đều có vẻ khá lên. Và quan trọng nhất, là ngày hôm nay vợ tôi gần như không nôn, không trớ nữa. Thành ra cũng đỡ cả vụ đau ngực do cái thực quản giả. Hy vọng rằng vợ tôi giữ được "phong độ" thế này, thì đầu tháng 5 chúng tôi có thể về Việt nam nghỉ độ hai tuần. Vợ tôi, và cả tôi nữa, nhớ con, nhớ gia đình quá. Riêng tôi thì nhớ cả... công việc nữa. Hy vọng vợ tôi sẽ đủ sức để bay về Việt nam đầu tháng này.
Singapore, 02/05/2005
Thời đại công nghệ cao, cũng có cái tiện của nó. Các bạn thấy đấy, thiếu máu, thì người ta truyền máu. Thiếu đạm, thì người ta truyền đạm. Nhưng vấn đề của vợ tôi mấy hôm trước là... thừa nước. Nghĩa là cơ thể giữ nước, thành ra có hiện tượng tăng cân ảo. Hôm thứ 5, khi chúng tôi đi khám, vợ tôi cân nặng tới... 49kg! Thế rồi chúng tôi phát hiện ra hiện tượng phù chân. Và thừa nước à, cho thuốc uống... tiêu nước. Uống có hai ngày thôi, vợ tôi lại... tọp đi. Hôm nay trông vợ tôi lại gầy còm rồi. Chỉ có điều, vẫn hơn mấy hôm trước một chút. Không đến nỗi hốc hác quá đáng.
Tuy gầy, nhưng vợ tôi nói chung là có cảm giác khỏe khoắn hơn. Trừ những lúc thuốc "hành". Những lúc mà chúng tôi cảm giác thuốc đang có tác dụng, thì biểu hiện có vẻ rõ lắm. Tôi thường quan sát thấy những lúc như vậy, vợ tôi kêu mệt, mặt tái đi, và đôi khi, trông mặt có vẻ vàng vọt. Thường lúc đó, vợ tôi nằm ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy lại thấy tươi tỉnh hơn.
Sáng nay, để thử xem liệu có đủ sức về Việt nam được không, tôi và vợ tôi quyết định... đi chợ. Đi chợ ở đây nghĩa là phải xuống đồi (nhà bạn tôi ở trên một quả đồi). Rồi quan trọng nhất là lúc quay về, phải trèo hơn 60 bậc thang khá dốc lên đồi. Còn đi trên đường bằng thì không ngại lắm, chúng tôi có mua một chiếc xe lăn nho nhỏ, nên lúc nào trên đường bằng vợ tôi cảm thấy mệt thì lại ngồi lên xe cho tôi đẩy. Chợ cách nhà khoảng 400-500 m. Nói chung là cuộc thử nghiệm thành công. Vợ tôi trèo về được đến nhà mà không thấy mệt lắm. Nếu tình hình sức khỏe thế này, và bác sỹ cho phép, chắc chúng tôi sẽ về được Việt nam sớm thôi. Về mấy hôm rồi lại quay lại truyền tiếp.
Hôm qua, tôi thấy có một người ký tên là "Một bạn đọc" để lại mấy dòng lưu bút. Trong đó, chị có nói bố chồng chị đã bị chẩn đoán là ung thư, rồi lại được bác sỹ nói là không phải. Tôi thì không muốn làm gia đình chị mất vui. Nhưng tôi mong rằng chị sẽ còn theo doi câu chuyện của tôi, và sẽ đọc những dòng này. Vì theo kinh nghiệm không phải chỉ của riêng tôi, thì việc chẩn đoán ung thư ở nhà mình hay có những vấn đề nhất định. Trường hợp của tôi thì quá rõ, nhưng bác sỹ chẩn đoán sai giai đoạn phát triển của bệnh, làm chúng tôi mất mất 1 tháng trời quý giá. Trường hợp của chị B.A. tôi có đăng thư của chị lên website rồi là một ví dụ thứ hai. Mỗi bác sỹ nói một kiểu. Người nói là ung thư, người lại nói không. Và còn một trường hợp ngày hôm qua, bác Nguyễn Quốc V. cũng từ Việt nam qua chữa bệnh. Con gái bác đã đưa bác đi làm sinh thiết hai ba lần ở Việt nam, ở Bệnh viện Việt Pháp, ở Viện lao, vv... vẫn cho kết quả âm tính. Nhưng sang đến đây, sau khi chụp PET CT, thì bác sỹ tuyên bố là bác đã bị ung thư giai đoạn...IV! Đã bị di căn sang vòm họng.
Vì thế, tôi mong rằng "Một bạn đọc" nào đó nên kiểm tra lại thật kỹ kết quả sinh thiết của bố chồng chị. Sinh thiết đại loại là người ta lấy một số tế bào mẫu ở vùng thương tổn nghi ngờ là khối u, và đem ra soi. Nhưng, chẳng may mà tế bào mẫu lại lấy không đúng chỗ, chỗ đau không lấy, lấy đúng vào chỗ lành, thì kết quả âm tính là dễ hiểu. Tóm lại sác xuất nhầm lẫn vẫn tồn tại. Và khi đã có khối u, tôi nghĩ rằng chúng ta nên kiểm tra thật kỹ, tránh trường hợp phát hiện ra quá muộn, thì thật là vô cùng ân hận.
Singapore, 03/05/2005
Hôm nay chúng tôi đi truyền nốt lần thứ hai vòng thứ hai. Vậy là vợ tôi chính thức kết thúc hai vòng hóa trị đầu tiên.
Trước khi truyền, chúng tôi vào khám lại với bác sỹ Ang. Kết quả nói chung là khá khả quan. Chỉ số CEA của Lan Anh đã bắt đầu giảm. Chúng tôi đi thử máu ngày thứ 7 tuần trước. Chỉ số CEA còn 9.9, so với lần trước là 10.1. Bác sỹ Ang có vẻ vui vẻ lắm. Ông cười tươi, và bắt tay chúc mừng chúng tôi bước đầu. Tuy nhiên, ông cũng vẫn thận trọng nói rằng phải sau lần chụp CT tới đây mọi thứ mới có thể khẳng định rõ ràng hơn được. Và tôi cũng hơi hồi hộp khi vợ tôi bước lên bàn cân. Sau mấy ngày "tiêu" nước liên tục, người tóp teo lại, giờ đây vợ tôi cân được... 43kg! Thế là mừng rồi, nghĩa là có lên cân một chút. Lần tệ nhất khi chúng tôi phải đi khám bác sỹ dinh dưỡng vợ tôi chỉ còn có 42 kg thôi.
Thêm một biểu hiện đáng mừng nữa là vợ tôi chịu đựng buổi truyền chiều nay một cách khá thoải mái. Đã quá quen với vấn đề xếp hàng vào khám bác sỹ Ang, chúng tôi đến đúng giờ, và phải chờ đợi khoảng 2 tiếng đồng hồ mới được vào khám. Rồi bệnh nhân nhiều quá, nên khám xong, phải chờ cỡ một tiếng mới được vào truyền hóa chất. Thêm chừng 3 tiếng truyền hóa chất nữa, là khoảng sáu tiếng. Kể cả thời gian đi lại, vợ tôi vậy là chịu đựng được 7 tiếng đồng hồ, không đến nỗi quá mệt mỏi. Truyền xong vẫn tươi tỉnh, khỏe mạnh, và kêu đói nữa. Mà hôm nay vợ tôi có vẻ bắt đầu ăn được. Tính sơ ra, vợ tôi hôm nay tiêu thụ hơn 3 quả trứng gà, cỡ hơn một lạng giò lụa Việt nam gửi qua, hai miếng bánh ga tô, gần một con ghẹ cỡ đại, thêm một con tôm he cũng cỡ đại, cùng với cơm, mỳ đủ ba bữa, và bí xào, canh bầu nữa. Nói chung là có vẻ ổn. Mà hai ba hôm nay tình hình nôn, trớ đã giảm xuống rõ rệt, gần như không còn nữa, Chỉ khi vợ tôi quên mất tình trạng thảm thương hiện tại, ăn nhanh và nuốt to một chút, thì mới hơi bị sặc ra. Nhưng thôi, thế cũng tốt. Chứng tỏ tình hình tốt lên thì vợ tôi mới... quên được tình trạng thảm đạm của mình chứ nhỉ.
Hỏi bác sỹ về chuyện về "thăm" quê hương, bác sỹ vui vẻ nói có thể về được. Ông chuẩn bị cho một lô thuốc, 9 mũi tiêm kích hồng cầu và bạch cầu, và nói chúng tôi có thể vui vẻ ra về, chỉ cần sang trước ngày 17/05 là được. Thế là nhân thể lúc Lan Anh đi truyền, tôi chạy ra hàng Cybercafe đặt vé về Việt nam. Cũng may hàng không đang ế, nên tôi mua ngay được vé Tiger về Việt nam và quay lại. Vậy là chiều mồng 5/5, vợ chồng tôi sẽ có mặt tại Hà nội, và ngày 14 sẽ phải quay lại Singapore để chuẩn bị cho vòng hóa trị thứ 3. Ngày 17/05 vợ tôi sẽ được chụp CT lại, và chúng tôi nghĩ hoàn toàn có cơ sở để hy vọng sẽ được thấy một tiến bộ đáng kể.
Hà nội, 05/05/2005
Vậy là chúng tôi đã về đến Hà nội. Mệt, nhưng tất nhiên là vui. Gặp con và được về lại trong không khí gia đình, vợ tôi trông có hoạt bát lên, mặc dù khá mệt. Theo kinh nghiệm ít ỏi của chúng tôi, ngày hôm nay chính là ngày mệt nhất trong vòng điều trị. Vợ tôi mới được truyền lần thứ hai vòng thứ hai trước đó hai ngày. Thường là sau khi truyền xong, vợ tôi mệt mất khoảng hai ba ngày gì đó.
Chuyến bay chậm mất khoảng 45 phút. Trên máy bay, vợ tôi kêu mệt liên tục. Nhưng phải cố thôi. Rồi thì chuyến bay cũng kết thúc. Cùng chuyến bay, vô tình chúng tôi lại gặp rất nhiều người quen.
Giờ đã là bốn giờ sáng. Đầu hôm, mệt quá, tôi lăn ra ngủ. Vợ tôi ho nhiều lên trong ngày, và lại nôn và sặc nhiều hơn. Và lại ho ra máu hồng. Chắc là do hóa trị. Có lẽ mai sẽ đỡ. Khuya, vợ tôi lại bị một đợt nôn và sặc, nên tôi thức dậy theo, và hết cả buồn ngủ. Giờ thì vợ tôi đã ngủ tiếp, nhưng nói chung là hôm nay đồ ăn vào người được khá ít ỏi. Thôi thì chờ ngày mai đỡ mệt, lại "nhồi" vậy...
Hà nội, 06/05/2005
Hai ngày hôm nay, vợ tôi có vẻ mệt. Ho nhiều hơn mấy hôm trước, và nôn ra cũng nhiều hơn. Không rõ là do phản ứng phụ của hóa trị, do chuyến bay, hay do cả hai. Chắc phải để mai theo dõi xem có đỡ hơn không, rồi mới có thể quyết định được.
Tối nay, tôi mới nhận được một lá thư chia sẻ của một người phụ nữ, kể về một trường hợp ung thư phổi của bạn chị, khá là giống với hoàn cảnh của vợ tôi. Bạn chị cũng mắc bệnh lúc 28 tuổi, cũng có hai đứa con. Chỉ có điều con nhỏ của chị lúc phát hiện ra bệnh là đã được một tuổi. Bạn chị cũng phải hút dịch, nhưng còn mổ được, mặc dù đã ở giai đoạn IV, giai đoạn cuối, di căn rồi. Mổ kết hợp với hóa trị, cho đến giờ, bạn chị vẫn khỏe mạnh. Tuy nhiên, thư chị không nhắc đến thời điểm 28 tuổi của bệnh nhân là năm nào. Trong thư, chị có hỏi tôi vậy các biểu hiện của vợ tôi trước khi phát hiện ra bệnh là gì.
Tôi mới ngồi xem lại. Hóa ra từ lúc bắt đầu viết nhật ký đến giờ, tôi mới kể những gì đang diễn ra, mà quả thực quên mất chưa nói kỹ về thời gian trước khi phát hiện ra bệnh, ngoài mấy dòng vắn tắt trang đầu.
Chuyện thế này. Vợ tôi có mang đứa thứ hai vào khoảng đầu tháng 5 năm 2004. Tới khoảng tháng 9 năm 2004 thì vợ tôi bắt đầu bị ho liên tục.
Lúc đầu, vợ tôi nghĩ là ho viêm mũi dị ứng. Vợ tôi vốn có tiền sử hen mãn tính, và viêm xoang nữa. Tuy nhiên, sau khi lấy chồng và bắt đầu có mang đứa thứ nhất, thì bệnh hen đột nhiên khỏi hẳn. Không còn chút triệu chứng nào nữa. Đó là vào thời điểm cuối năm 2000. Lúc bắt đầu ho, thì vợ tôi nghĩ là dị ứng gì đó thôi, vì cũng bị sụt sịt một chút. Sau đó, ho liên tục. Đi khám, thì bác sỹ cũng chả phát hiện ra được bệnh gì. Lại đang có mang, thành ra chả ai dám cho đi chụp chiếu X-quang, sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Rồi bác sỹ cho một ít thuốc dị ứng, nghĩ rằng vợ tôi chắc ho do viêm mũi dị ứng gì đó. Cũng có vẻ đỡ ho một chút, nhưng chỉ được một vài hôm, rồi cơn ho lại nặng lên. Dần dần, ho đến mức nôn hết những gì vừa ăn. Vợ tôi đành mỗi lần như vậy, lại uống sữa thay thế. Thế rồi, có mấy hôm ho cả ra máu. Chúng tôi cũng có hỏi bác sỹ, nhưng bác sỹ cũng chả ai dám nói đó là bệnh gì, hay nguyên nhân do đâu. Thành ra, chúng tôi cứ tự đoán rằng ho nhiều quá, có thể gây ra vỡ mạch máu chăng! Về sau, chúng tôi mới biết là vỡ được mạch máu không phải là chuyện đơn giản! Và nếu đã đến mức vỡ mạch máu, thì cách gì cũng là trầm trọng lắm rồi. Ho ra máu mấy hôm, rồi lại đỡ. Cho tới khi sinh cháu, vợ tôi bị cả thảy ba đợt ho ra máu.
Đau và mỏi lưng bắt đầu xuất hiện khoảng tháng 11 năm 2004. Đau ở đây nó không nhức nhối, hoặc đau cắt lên. Mà đau theo kiểu dấm dứt, cắn cảu. Mỏi, và khó chịu. Vợ tôi dần dần khó chịu vì đau và ho tới mức không nằm được nữa. Nằm là ho nhiều, nôn, và đau mỏi khó chịu. Đợt đó, công việc của tôi lại rất căng thẳng. Về đến nhà, chơi với vợ con được một lúc, đôi khi vợ tôi đau hoặc khó chịu thì xoa bóp cho vợ một lúc rồi là tôi mệt quá, lăn ra ngủ. Vợ tôi sợ tôi căng thẳng, nên thường bỏ ra phòng khách, kê gối lên salon ngủ kiểu nửa nằm nửa ngồi. Có những hôm khó chịu quá, thì kê bốn năm cái gối cao lên, rồi ngồi úp mặt xuống chồng gối ngủ. Đôi khi nửa đêm tôi tỉnh giấc, ra phòng khách thấy vợ tôi trong tình trạng như vậy, thương vợ quá, nhưng không biết làm thế nào...
Vợ tôi vậy là cố gắng lắm, để chịu đựng nhiều tháng trời trong tình trạng vô cùng khó khăn. Vừa có mang, lại vừa mang bệnh rất nặng, mà không hề biết. Thế rồi cuối cùng thì vợ tôi cũng tới ngày sinh cháu. Vì lần thứ nhất vợ tôi sinh khó, đã phải mổ, nên lần thứ hai bọn tôi cũng quyết định mổ chủ động. Thế là ngày 31 tháng 1 năm 2005, bé thứ hai của chúng tôi ra đời. Ơn trời, bé hơi nhẹ cân, có 2.5 kg, nhưng cũng khỏe mạnh. Mà cũng may là bác sỹ không biết vợ tôi bị u, chứ không thì chắc chả ai dám mổ ca đó. Mổ được ba ngày, ho vẫn không giảm, vợ tôi đi được cái là lết đi chụp phổi liền! Và thế là chúng tôi biết phổi có vấn đề trầm trọng. Vợ tôi bị chuyển từ khoa sơ sinh lên khoa hô hấp, bệnh viện Bạch mai ngay. Bác sỹ bảo đưa con lên, nhưng chúng tôi sợ khoa hô hấp, nên đưa con về nhà, bà ngoại lên trông. Nằm trong khoa hô hấp tới tận sáng 30 tết, chúng tôi mới hoàn tất các thủ tục soi chụp phế quản, và gửi mẫu tế bào đi sinh thiết. Lúc đó, tôi đã biết vợ tôi có khối u, nhưng chưa biết là u lành hay u ác. Sáng sớm 30 tết, chúng tôi ra viện vẫn chưa biết kết quả sinh thiết thế nào. Bác sỹ thì có vẻ bi quan, nhưng tôi thì không thể nghĩ được rằng vợ tôi lại có thể mắc bệnh ung thư ở tuổi trẻ như vậy! Nhưng cuối cùng thì ra tết, tôi cũng vẫn nhận được kết quả bi thảm như các bạn đã biết.
Biết kết quả xấu, tôi choáng váng mất khoảng nửa ngày. Và cuối giờ chiều ngày tôi nhận kết quả, hình như là mồng 8 hay mồng 9 tết gì đó, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và bắt đầu chiến đấu. Cho tới ngày tôi bắt đầu những dòng nhật ký online này, tôi đã kịp tìm hiểu, đặt mua một loạt các loại thuốc đông y đặc trị. Đó là thuốc bà lang Phiển (Hòa bình), thuốc Escozul gửi từ Cuba về, thuốc của thầy lang Niêm (Thanh hóa), và thuốc Paw Paw gửi về từ Mỹ. Ngoài ra, theo một số thông tin tôi thu lượm được trên Internet, tôi còn nhờ người nhà gửi cây Lô hội (Aloe Vera) từ Sài gòn ra, pha chế với Mật ong để làm xi rô cho vợ tôi uống. Nhưng cuối cùng thì như các bạn đã biết, các loại thuốc đông y này đều không ngăn cản được tiến triển của căn bệnh vợ tôi mắc phải. Và đến cuối tháng 3 thì chắc các bạn theo dõi nhật ký của tôi cũng đã nắm được những sự kiện chính. Tôi cũng chưa cập nhật được hết thông tin về những loại thuốc tôi đã nhắc tới ở trên. Và tôi sẽ cố gắng trong thời gian tới cập nhật cho đủ. Tôi vẫn tin rằng có những trường hợp, thuốc đông y có thể chữa khỏi cho bệnh nhân ung thư, dù nghe có vẻ khó tin, và nhiều phần may rủi.
Giờ đây nhớ lại, tôi cũng chưa dám khẳng định chuyện hơn một tháng sau tết chữa bệnh cho vợ tôi bằng đông y là đúng hay là sai nữa. Tất nhiên là tôi cũng có phần hối tiếc đã không tìm cách đưa vợ sang Singapore sớm hơn. Nhưng tại thời điểm đó, thành thực mà nói tôi hoàn toàn không tin rằng tây y có thể chữa khỏi được bệnh ung thư. Nên tôi tập trung chữa bằng đông y thôi. Mãi tới khi chụp lại phổi cuối tháng 3, khi tôi bắt buộc phải liên lạc với Singapore, tôi mới tìm hiểu nhiều hơn về bác sỹ Ang, và mới biết là ông cũng chữa khỏi cho khá nhiều người bị ung thư mà có những người bị bệnh rất nặng.
Thôi thì phần nào, có thể đổ cho số phận. Dù sao đi nữa, tôi cũng hy vọng rằng vợ tôi sang được tới Singapore vào thời điểm chưa phải là quá muộn. Chỉ số CEA của vợ tôi cho thấy chúng tôi vẫn còn nhiều khả năng chữa được lành bệnh. Và tôi mong rằng ngày 17 này, chúng tôi sẽ có những tấm phim CT "đẹp", giúp chúng tôi khẳng định những hy vọng của mình.
Hà nội ngày 09/05/2005,
Mấy ngày hôm qua nhiều việc quá. Vợ tôi lại mệt, nên tối đến là tôi mệt bã người, lăn ra ngủ, không viết nổi vài dòng nhật ký nữa.
Về đến Việt nam, vợ tôi kêu mệt lắm. Cả chuyến bay cũng vô cùng căng thẳng đối với vợ tôi. Sáng hôm sau thì sốt 38.1. Tôi thì đoán là do phản ứng phụ của hóa trị, bạch cầu giảm, nên sức đề kháng của cơ thể bị yếu đi. Và chúng tôi viết thư cho bác sỹ. Bác sỹ khẳng định phỏng đoán của tôi, và bảo cứ cho uống kháng sinh. Thực ra, trước khi về Việt nam, tôi có báo cáo với bác sỹ cẩn thận. Và bác sỹ cũng đã cho sẵn một liều kháng sinh, đề phòng trường hợp sốt trên 38 độ C.
Và dù sao đi nữa, thì tôi cũng đổi lịch bay lại, bay chuyến 10/05 để vợ tôi yên tâm hơn một chút. Sang đó, nếu có vấn đề gì bất trắc thì vào viện ngay cũng tiện. Hôm qua mới đổi xong, thì chiều hôm nay vợ tôi lại gọi điện đến văn phòng, bảo em thấy khỏe hơn rồi, hay là ở lại đến thứ 7 mới đi. Tôi thì chưa dám quyết định đổi lại, nhưng cũng vui hơn, vì thấy tình hình sức khỏe của vợ tôi nói chung là khả quan hơn thấy rõ. Tất nhiên là tôi cũng không dám chủ quan. Dù sao đi nữa, số người chữa khỏi được căn bệnh này vẫn là một phần nhỏ. Ở Mỹ, tôi nghe nói tỷ lệ chữa khỏi là 50%-50%. Còn tỷ lệ chữa khỏi của bác sỹ Ang tôi nghe nói là 60%-70%. Nghĩa là vẫn có những người bác sỹ Ang phải bó tay. Nhưng trường hợp vợ tôi, thì tôi hy vọng lắm. Vì chỉ số CEA nói chung là còn khá thấp, và vợ tôi có vẻ có đáp ứng với hóa trị. Mà thôi, sau ngày 17 này là mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Hôm nay tôi nhận được hai bức thư hỏi thông tin về điều trị ung thư bên Singapore thế nào. Tôi cũng thấy vui, và được an ủi một phần, rằng website của tôi cũng đã giúp đỡ được một số người, dù rằng những gì tôi có thể giúp đỡ cho mọi người, còn là rất nhỏ. Nhưng sức đến đâu, tôi nghĩ mình phải cố đến đó thôi. Nếu mỗi người chúng ta, chỉ cố lên một chút thôi, chắc tổng cộng lại chúng ta sẽ có được những kết quả không hề chút chút một tý nào.
Viết đến đây, tôi lại nhớ lại hôm tôi bay về Việt nam. Ngồi trước vợ chồng tôi là một cô gái còn trẻ, bị trục xuất về Việt nam. Cô rớm rớm nước mắt, hỏi chúng tôi cách đi từ sân bay về Hà nội, và cách đi từ Hà nội về Sài gòn. Cô là người Sài gòn, tên là Gấm. Theo lời cô kể, cô đi du lịch cùng một người bạn gái. Tới sân bay Singapore, cô và bạn cô mỗi người đi một cửa biên phòng. Người bạn của cô đi trước, vào được Singapore, nhưng rủi thay lại cầm theo hết tiền bạc của cả hai người. Đến lượt cô, người ta hỏi cô vào Singapore làm gì, có tiền không? Cô không biết tiếng Anh, lại không chứng minh được mình là người có tiền, nên bị từ chối, không được nhập cảnh vào Singapore. Vì cô đã mua vé Tiger hai chiều, nên người ta đưa cô lên chuyến máy bay về Việt nam gần nhất, và rủi thay, lại là chuyến máy bay về Hà nội. Tôi chỉ cho cô cách đi về Quang Trung, cho cô một ít tiền và hướng dẫn cô cách gọi điện thoại về Sài gòn để người nhà chuyển tiền ra cho cô đi máy bay về Sài gòn. Nhưng một hồi cô ngần ngừ hỏi nhà trọ và xe đò về Sài gòn, vì sợ người nhà không gửi tiền ra cho cô. Kể cũng lạ. Đi du lịch Singapore, mà người nhà không có tiền để gửi ra cho cô bay vào, thì cũng hơi khó hiểu. Nhưng thôi, vé xe đò vào Sài gòn cũng không đáng bao nhiêu. Tôi cũng không hỏi thêm chi tiết, cho thêm cô mấy trăm nghìn đủ để cô đi xe về tới Sài gòn. Không biết giờ này cô đã về tới nhà được hay chưa. Khi cô kể chuyện, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng chính tôi và vợ tôi, trong lúc hoạn nạn, có biết bao nhiêu người lập tức ra tay giúp đỡ chúng tôi, thậm chí có những người chúng tôi mới quen, thậm chí có những người chúng tôi còn... chưa bao giờ được gặp mặt. Vậy thì một chút chúng tôi hỗ trợ cho cô Gấm, có phải đáng kể gì để phải băn khoăn cơ chứ.
Khi viết những dòng này, không phải lần đầu tôi viết những dòng cảm xúc biết ơn bạn bè người thân đã nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ, có viết lại một lần, nhiều lần đi nữa, chắc cũng không bao giờ có thể được gọi là đủ. Sự giúp đỡ nhiệt tình của người thân, bạn bè, quả thực đã giúp tôi lấy lại được niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp, giúp cho tôi hiểu được nhiều điều, mà trước nay tôi cứ tưởng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Và thực sự tôi giờ mới hiểu được ý của các cụ khi nói rằng bạn bè thực sự, chỉ có thể thấy được trong những lúc ta gặp hoạn nạn mà thôi.
Hà nội, ngày 12/05/2005
Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ vùi hơn 12 tiếng đồng hồ như hôm qua. Chiều về nhà sớm, vào với vợ. Nói chuyện được mấy câu, rồi thế nào lăn ra ngủ từ khoảng 17:30 chiều. Khi tôi mở mắt ra, đã là... 6 giờ sáng ngày hôm sau. Nghe mọi người kể lại, sau khi tôi ngủ được một chốc, vợ tôi mệt cũng ngủ luôn. Tối đến, bà ngoại cứ đi ra đi vào lo không biết sao mà hai đứa ngủ khiếp thế, chả biết gì hết.
Vấn đề là do đêm hôm kia. Vợ tôi bị tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng vào hệ thống thần kinh ngoại biên, nên hai chân tê dại, có những lúc gần mất hết cảm giác. Xoa bóp thì dễ chịu, nhưng chỉ dễ chịu lúc đó thôi. Ngừng xoa bóp, là lại khó chịu. Cộng thêm với cảm giác đau mỏi trong xương, làm vợ tôi căng thẳng, ngủ không được, và vật vã suốt. Cuối cùng, chịu không nổi, vợ tôi đành uống hai viên Seduxen. Trước đó, lúc chập tối, vợ tôi đã uống một viên an thần nhẹ, mà tôi quên mất. Thế là uống Seduxen vào được độ 5 phút, là vợ tôi lăn ra ngủ, ngủ mê mệt. Đến nỗi, vợ tôi ho trong khi ngủ, ho liên tục, mà mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi phải dựng vợ tôi dậy, chờ ho cho ra đờm, rồi lại đặt nằm xuống. Tất cả quá trình diễn ra vấn trong tình trạng... mắt nhắm nghiền. Cứ thế, bao bốn lần, thì vợ tôi đỡ ho và ngủ được. Lúc đó đã gần 3 giờ sáng. Ngày hôm qua, tôi đi làm sớm, vợ tôi ở nhà vẫn... ngủ liên tục. Có lẽ ngủ trả bữa. Và vợ tôi nghĩ ngủ suốt ngày thế, tối chắc lại không ngủ được. Nhưng cuối cùng thì vợ tôi thậm chí không phải dùng thuốc ngủ nữa, tối qua vẫn ngủ ngon lành.
Vợ tôi vẫn sốt nhẹ, dùng kháng sinh cũng thấy một số tiến triển. Thí dụ như ho ít hơn, đờm ít đi, và giọng nói bắt đầu bình thường trở lại, bớt khàn. Nhưng kháng sinh vào người cũng mệt lắm. Sáng nay dậy thì tỉnh táo, và khỏe hơn. Nhưng khi tôi đi làm, vợ tôi lại bắt đầu... ngủ tiếp.
Hôm qua, tôi nhận được mấy lá thư của chị Kim Hà, bên Mỹ gửi về. Tôi có xin phép chị, và được chị đồng ý, tôi xin đăng câu chuyện của chị lên đây, vào phần "CHIẾN THẮNG". Tôi kể chuyện của chị cho vợ tôi nghe, vợ tôi thích lắm. So sánh ra, bệnh tật của vợ tôi so với một số trường hợp, vẫn còn là nhẹ hơn. Vậy người ta đã từng chiến thắng, hy vọng rằng vợ tôi cũng sẽ qua khỏi thử thách có thể coi là lớn nhất của đời người này...
Singapore, 15/05/2005
Vậy là chúng tôi đã quay lại Singapore an toàn. Cùng đi với chúng tôi, còn hai vợ chồng một người bạn mới quen. Cũng là quen nhau qua website ungthu.net này thôi. Chị nhờ tới mấy người quen giới thiệu website của tôi, đã liên lạc, và tới nhà tôi chơi, hỏi kinh nghiệm về việc chữa trị bệnh tại Singapore. Anh chồng chị, bị ung thư phổi trái, nhưng là loại tế bào lớn, khác với vợ tôi. Anh mới bị giai đoạn II, đã làm phẫu thuật tại bệnh viện K, Hà nội. Nhưng thường thường, mổ chỉ là phương pháp điều trị cục bộ, không đảm bảo là diệt hết được tế bào ung thư trong cơ thể. Tất nhiên nếu mổ được, thì rất tốt. Đại đa số tế bào ung thư sẽ bị tiêu diệt một cách rất nhanh chóng. Tuy nhiên, nếu còn sót lại dù chỉ một vài tế bào thôi, thì nguy cơ tái phát là rất cao. Mà tế bào ung thư thường lại có liên kết không bền vững, nên mới có hiện tượng tế bào "di căn" đi theo máu, tới các bộ phận khác của cơ thể. Bạn thử tưởng tượng, nếu ta bị ung thư phổi, nhưng mổ được. Nhưng nhỡ có một vài tế bào đã kịp di căn tới một bộ phận khác, thí dụ như gan, thì lúc chúng ta mổ, có thể không phát hiện được sự di căn này. Rồi sáu tháng sau, những tế bào di căn nói trên lại thành lập một khối u mới, lần này tại gan. Vì vậy, thường thường, để chắc chắn, sau khi mổ, bác sỹ thường cho bệnh nhân hóa trị tiếp, để diệt trừ căn nguyên. Và hai người bạn mới quen của chúng tôi, quyết định sang Singapore để hòan tất nốt quá trình hóa trị này. Thôi thì chưa biết hai vợ chồng tôi có chiến thắng được căn bệnh này không, nhưng tôi cũng được an ủi phần nào là qua website ungthu.net, chúng tôi cũng giúp đỡ được một vài người, ít ra là về mặt thông tin.
Mấy hôm nay tôi khá căng thẳng. Có lẽ là trận chiến của vợ chồng tôi đang bắt đầu vào một giai đoạn mới. Hoặc có thể, trận chiến với căn bệnh ung thư đối với tôi giờ đây mới thật sự bắt đầu! Vấn đề là vợ tôi tuy hết hiện tượng đau vì khối u, lại bắt đầu đau, và rất khó chịu trong người vì... hóa chất. Bắt đầu là vụ nhiễm trùng do hóa chất làm giảm bạch cầu trầm trọng. Sau đó là một loạt các phản ứng phụ. Tôi đọc, và thấy hình như phác đồ Gemcisplat có phản ứng phụ gì, thì vợ tôi gánh đủ hay sao đó, kể cả các phản ứng phụ ít gặp. Hai phản ứng phụ tệ nhất, là tê chân, và đau xương khớp. Mấy hôm nay, mỗi tối tôi phải "chiến đấu" với vợ tôi một vài tiếng đồng hồ, vợ tôi mới ngủ được. Tê chân, rồi giờ đến cả bàn tay trái cũng bắt đầu co quắp, không điều khiển được nữa. Trên máy bay, vợ tôi cầm cốc Milo cũng khó khăn.
Nhưng thôi, phải chịu! Không còn đường nào khác. Thà phải chịu đau đớn, mệt mỏi vài tháng, còn hơn là ngồi chờ thần chết đến gõ cửa. Những phản ứng phụ này, kể cả việc rụng tóc, cũng sẽ hết, sau khi vợ tôi dừng hóa trị. Vậy thì phải cố thôi, biết làm thế nào bây giờ.
Vì "chiến đấu" đợt này khá mệt mỏi, nên tôi đã chuẩn bị thêm được một số thông tin tham khảo khá hay về Dược sỹ Đào Kim Long, và về bột, và chè Tinh nghệ, tiếng tây là Curcumin, mà tôi vẫn chưa đưa lên Web được. Sẽ cố gắng cập nhật các thông tin này trong tuần này, sau khi có kết quả khả quan của phiên chụp CT sắp tới. Dù vợ tôi mệt mỏi và căng thẳng suốt đợt này, tôi vẫn tin là kết quả CT sẽ cho thấy những tiến triển khả quan về bệnh tình của vợ tôi...
Singapore, 16/05/2005
Vậy là còn độ nửa ngày nữa, tôi sẽ biết kết quả sơ bộ của đợt điều trị cho vợ tôi. Tôi chỉ hơi lo lắng một chút. Không hiểu sao tôi không thấy hồi hộp gì hết. Mặc dù tôi hòan toàn chưa dám chắc chắn về kết quả của đợt CT này. Chắc tại "tâm hồn tôi chai sạn" rồi thì phải, như trong tiểu thuyết vẫn hay nói vậy.
Quả thực là tôi chưa dám yên tâm về kết quả ngày mai, dù nhiều dấu hiệu khả quan. Khả quan nhất, là hiện tượng đau lưng, và đau vai đã mất hẳn. Có lẽ hơn hai tuần rồi, vợ tôi không phải uống thuốc giảm đau nữa. Hôm trước, nhờ anh bạn tôi mang sang Singapore tới 2 hộp Efferalgan Codein, nghĩa là tới 200 viên lận! Vậy mà giờ hai hộp gần như còn nguyên. Trước khi đi Singapore, tôi có hỏi chuyện một bác sỹ hô hấp của Việt Nhật, bác có giải thích cho tôi rằng ho cũng chưa phải là biểu hiện đáng sợ nhất của ung thư phổi. Bác nói nếu khối u ảnh hưởng tới trung tâm gây ho ở phổi, thì hiện tượng ho sẽ rất nặng. Nhưng nếu các trung tâm này, vì một lý do gì đó, không bị kích thích nữa, thì hiện tượng ho có thể sẽ giảm hẳn. Nhưng như thế không có nghĩa là khối u đã bé lại. Mà quan trọng nhất là vấn đề đau kia. Thì vợ tôi gần như hết hẳn hiện tượng đau lưng và đau vai. Tôi thì hy vọng vào điều này lắm.
Thế nhưng đến hôm nay, thì vấn đề có khác đi nhiều. Vợ tôi lại phải uống giảm đau! Mà là loại giảm đau... kinh khủng nhất: Morphine! Số là mấy hôm nay, vợ tôi cảm thấy đau kinh khủng ở... trong xương. Đặc biệt là hai chân. Thỉnh thoảng lại thấy mỏi trong xương ở khắp mình mẩy! Cực kỳ khó chịu. Vợ tôi kêu rên suốt cả đêm. Đêm hôm qua gần như không ngủ, giấc ngủ của vợ tôi rất chập chờn. Uống thử giảm đau Codein, không có tác dụng. Sau đó, mấy hôm trước khi quay lại Singapore, vợ tôi uống giảm đau Celebrex, một loại thuôc giảm đau dòng COX2, rất hiệu quả cho những người bị đau, viêm khớp. Mới đầu thì cũng có tác dụng. Nhưng sau khi sang tới Singapore thì Celebrex cũng chả ăn thua.
Mệt mỏi vì cả đêm chập chờn, mà tính hết đêm hôm qua là hai đêm vợ tôi gần như không ngủ được, đau đớn, vật vã suốt đêm. Ăn uống vì thế cũng giảm sút. Trông vợ tôi lại xọp đi trông thấy. Sáng nay, hai vợ chồng quyết định vào viện khám, mặc dù biết bác sỹ Ang đang ở Mỹ, chiều mai mới về tới Singapore. Theo chỉ dẫn của bác sỹ, chúng tôi tới bệnh viện, phòng cấp cứu, và yêu cầu cho gặp bác sỹ thay thế. Một lúc sau, bác sỹ Lim, một đồng nghiệp của bác sỹ Ang tới gặp chúng tôi. Bác sỹ Lim còn khá trẻ. Có lẽ trẻ hơn BS Ang. Bác sỹ Lim cũng là một bác sỹ chuyên về ung thư hóa trị, giống bác sỹ Ang. Tuy nhiên, ông còn có thêm chuyên ngành "trồng tủy". Trồng tủy là thế nào, có lẽ để bài khác tôi sẽ đề cập lại. Còn về vụ việc của chúng tôi, ông hỏi han chúng tôi rất kỹ. Chúng tôi có nói với bác sỹ mấy mối quan tâm hiện tại của chúng tôi: 1. Là những cơn đau trong xương, và 2. Là vấn đề nhiễm trùng phổi, ho và có nhiều đờm. Bác sỹ tính toán một lúc, rồi yêu cầu chúng tôi đi chụp X-quang phần xương đùi. Chỉ là X-quang thường thôi, vì mai chúng tôi có lịch chụp CT kỹ rồi. Tuy nhiên, ông muốn đảm bảo chuyện khối u chưa di căn vào xương, nên vẫn yêu cầu chúng tôi chụp đơn giản để xem xét. Rồi bác sỹ cũng không làm gì nhiều hơn, là cho chúng tôi một đơn thuốc đi mua Morphine. Thuốc là để uống, còn tại chỗ, bệnh viện tiêm ngay cho chúng tôi một mũi. Vợ tôi sau mũi tiêm đỡ đau ngay, nhưng buồn ngủ lập tức, trên xe cứ gà gật suốt. Về đến nhà là lăn ra ngủ một giấc. Cũng tốt. Vừa để bù cho đêm hôm qua khó ngủ, vừa để lấy sức. Tôi nghĩ, mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn của vợ tôi bây giờ đều vô cùng quan trọng cho sức khỏe...
Chờ vợ tôi ngủ, tôi lục lại đống phim cũ, mang vào viện để lấy kết quả X-quang mới, và đưa đến bác sỹ Lim để hội chẩn. May mắn là xương không có vấn đề gì cả. Tôi cho rằng bác sỹ Lim cẩn thận thôi, chứ theo những gì tôi biết về phác đồ Gemcisplat, đau xương và đau khớp là một trong những phản ứng phụ có thể xẩy ra vì Cisplatin. Chỉ có điều, chắc cơ thể vợ tôi yếu, và nhậy cảm, nên lãnh đủ mọi loại phản ứng phụ của phác đồ này. Sau khi bác sỹ tư vấn xong, tôi còn ngồi nói chuyện với bác sỹ Lim một lúc lâu, cũng là để lấy thêm thông tin nhằm đưa lên Web. Qua website ungthu.net này, có khá nhiều người viết thư hỏi tôi thông tin về kinh nghiệm chữa bệnh ở Singapore. Tôi định sẽ viết thêm một mục nữa chuyên về những kinh nghiệm chữa bệnh ở đây, để những người có cảnh ngộ tương tự như tôi có thể có tương đối đầy đủ thông tin để xác định xem có nên sang đây chữa trị hay không.
Giờ đã là 11 giờ đêm. Vợ tôi tối nay ngủ khá ngon. Tôi cho vợ uống Morphine theo chỉ dẫn của bác sỹ, đồng thời cho thêm hai viên thuốc ngủ thảo dược, để vợ tôi lấy sức ngày mai còn chiến đấu. Dẫu hôm nay vợ tôi bắt đầu phải uống morphine, tôi vẫn hy vọng sáng mai, chúng tôi sẽ có những tấm phim CT đẹp như mong muốn...
Singapore, 17/05/2005
Ơn trời, mọi việc hôm nay có vẻ ổn. Sáng chúng tôi đi chụp CT và thử máu từ sớm. Bên này họ quảng cáo là máy CT 64 lớp cắt TOSHIBA của họ là chiếc máy hiện đại nhất ở Đông nam á, không biết có phải không. Vợ tôi chụp phổi, và chụp gan. Chụp cũng nhanh thôi. Khoảng 9:30 sáng là chúng tôi đã xong xuôi toàn bộ. Nhưng họ hẹn tới 12 giờ trưa mới có kết quả.
Đưa vợ tôi về rồi tôi sốt ruột, quay lại bệnh viện ngay, cũng vào tầm hơn 12 giờ trưa một chút. Nhận kết quả, tôi dở ngay ra đọc. Trời ơi, toàn thuật ngữ y học, khó hiểu ghê. Nhưng có vẻ như là có khả quan. Tôi chỉ thấy cụm từ "lagrely resolved" nghĩa là đã giải quyết được một phần lớn, thì tôi cũng thấy mừng. Nhưng tôi không hiểu là cái gì được giải quyết?
Sốt ruột quá, tôi cầm thẳng hai bộ phim lên phòng Dr. Lim. Ông đang bận tư vấn bệnh nhân, và hình như đang vội. Tôi nói với thư ký rằng tôi chỉ xin 5' thôi. Cô thư ký vui vẻ nói rằng không dám hứa, nhưng sẽ hỏi bác sỹ cho tôi sau khi tiếp bệnh nhân xong. Tôi đồng ý ngay và lôi cái report (kết quả CT) ra nhờ cô đọc hộ. Tôi cười, nói chỉ muốn biết kết quả là "bad news" hay là "good news" thôi. Cô thư ký chăm chú đọc, rồi quay ra cười với tôi, và nói vợ tôi phản ứng rất tích cực với thuốc. Khối u đã nhỏ lại nhiều. Cái thuật ngữ dài loằng ngoằng nghe như một từ dài nhất trong tiếng latinh, mà tôi cứ tưởng là hạch bạch cầu gì đó, hóa ra chính là khối u. Tôi mừng quá.
Cuối cùng thì tôi cũng được vào gặp bác sỹ Lim, dù ông khá vội. Ông vui vẻ so sánh sơ bộ hai kết quả CT đầu tháng 4 và hôm nay, một tháng rưỡi sau đó cho tôi xem. Và loay hoay mãi, ông mới tìm ra được cái khối u ở trên phim mới. Vậy chứng tỏ là khối u đã nhỏ lại rất nhiều, ông mới tìm khó thế. Theo con mắt không chuyên của tôi, khối u có lẽ đã nhỏ lại chỉ còn bằng cỡ 1/3 so với phim cũ.
Tình hình có vẻ biến chuyển tốt đẹp, tôi về nhà và lôi vợ tôi dậy đi chơi một chập. Cuối giờ chiều, về nhà, cả hai vợ chồng đều thấm mệt. Tôi lăn ra ngủ trước, độ một tiếng đồng hồ gì đó. Vợ tôi thì mãi không ngủ được, nhưng khi tôi dậy, thì vợ tôi lại làm một giấc rất ngon, phải đến hơn 2 tiếng đồng hồ chứ không ít. Ngày hôm nay vợ tôi ăn được, ngủ cũng được (có lẽ nhờ morphine chăng...) thành ra trông lại người ngay. Ở tầm này, chỉ cần mất ăn mất ngủ một chút, hoặc ăn được ngủ được một chút thôi, là trông người đã có thể khác ngay rồi.
Ngày mai chúng tôi mới lên khám chính thức với bác sỹ Ang. Tôi tính sẽ đề nghị bác cho thuốc để có thể giảm bớt các phản ứng phụ trong hóa trị. Chỉ cần vợ tôi ăn được, ngủ được, là sẽ lại người ngay.