Bây giờ thành phố đang thiêm thiếm ngủ, có lẽ là giờ này em cũng đã ngủ từ lâu rồi, còn anh thì cứ tỉnh nh sáo sậu, cô đơn và buồn rầu,...trên ngực lúc nào cũng cắm phập một lưỡi dao găm. Anh cố quên em đi để ngủ, lấp tro lên những hòn than đang rực cháy, dập tắt những ngọn lửa chừng nào anh vẫn còn thời gian. ôi trái tim anh đến là rồ dại, đúng lúc anh định sống trên thế giới này với chính bản thân mình, bình thản va xa cáh mọi chuyện, không tin ở tình yêu, anh đang có ý định ổn định cuộc đời, bởi vì không còn điều gì làm anh xao xuyến nữa, thì cái trái tim bất trị này lại bừng cháy tình yêu. Yêu thật là khó mà cũng thật là dễ, tình yêu thờng đến khi ta không chờ đợi nó: cái nhìn lời nói cử chỉ của em cứ lan toả nh một ngọn lửa thiêu đốt ngực anh, miệng anh; khó mà quên đợc ngời yêu, nỗi buồn cứ dần dần ăn mòn anh; tình yêu không phải là một cái dằm có thể rút ra được, không phải là một cái u có thể mổ đi đợc, đó là nỗi đau buồn triền miên, vô phơng cứa chữa, lúc nào cũng dằng xé toàn bộ tâm hồn anh, mà chỉ có ánh mắt trìu mến, những lời nói dịu dàng, ân cần của em mới làm cho anh vui vẻ lên được...
Anh đứng lặng im, không nhúc nhíc trên cái ban công nhỏ, đôi mắt khô khốc dõi về phía chân trời xa. Trông anh nh một pho tượng đá, mặt trời trượt đi trên nền trời màu xám, bóng tối lờ mờ của những nỗi buồn màu tím, màn đêm không ánh sao, mặt trăng đã trở lên vô ích vĩnh viễn. Pho tợng đá vẫn đứng im trên cái ban công nhỏ và cũ đã bị thời gian gặm mòn. Anh đứng đó như chết lặng, nh có một lỡi dao găm cắm vào ngực. Màn đêm bao trùm anh, phủ lên anh bóng tối, nỗi nhớ nhung và cảnh ly biệt, ...làm cho tâm hồn anh trống trải mà trĩu nặng...Cố nén lại dư vị chua xót của cuộc chia li mà tim anh như bị vò xé, cứ như chực vỡ tung ra...
Em
Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nớc
Như gió bấc, gió nồm, đổi trời nóng lạnh
Như phù sa, đằm thắm tạo đồng bằng.
Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hơng.
Có gì đâu chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu được
Giữu rối ren, em là trời trong biếc
ý nghĩ của anh, thành vầng trán của em.
Mỗi ngôi nhà, mỗi ngọn gió, mỗi ban đêm.
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái,
Bao vần thơ anh viết trót đau buồn.
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em,
Chỉ có trong những giấc mơ huyền hoặc,
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong truyện mà thôi...
Anh hay đâu, anh đã lầm rồi,
Em vụt đến trong lòng anh chói lọi
Em vụt đến nh mùa xuân bối rối,
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh,
Ngời đầu tiên hiểu đôi mắt của anh
Ngời duy nhất hiểu điều anh đợc nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi,
Vẫn bao dung nh biển lớn yên lành
Không có em, anh cũng chẳng là anh
Cảm ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc.
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sơng mai
Lạ lùng nh giấc mơ, mà chẳng phải giấc mơ.
Em rất thật như là da là thịt
Gần gụi lắm, như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà.
Hơi thở êm đềm, đôi mắt mở to.
Ngày hạnh phúc có nụ cời mỏi mệt
Là dịu dàng em cũng là mãnh liệt.
Nh thuỷ triều sóng mạnh vỗ vào đêm.
ÔI đêm nay anh biết nói gì thêm,
Em đã là tất cả,
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ,
Niềm tin cần cho những năm gian khổ.
Và tình yêu nuôi sống cuộc đời anh.