RE: Hương nhớ
Mỹ Trinh
Mạnh thường quân
Em Vẫn Đó Mà Tình Về Đâu..?
Em vẫn đó mà dường như xa vắng
Đầy vườn xuân hoa nở vẫn tươi màu
Hình như tim giọt máu sầu còn rỉ
Bướm chờ hoa nở nhụy rớt ngọt ngào
Em vẫn đó hồn xưa đi đâu mất
Lạc ngọn gió mùa mây bước lang thang
Anh bên em mà cứ ngỡ ngày hoang
Chiều rất vội nắng vàng soi đôi bóng
Anh vẫn đó thơ lấp đầy khoảng trống
Chiu chắt vần thương gom nắng buổi chiều
Anh gom hết xuân hồng hoa vườn mộng
Chờ trao người hương sắc một tình yêu
Ôi tình yêu làm sao em giãi thích
Cứ tưởng tình là bất diệt không phai
Cứ tưởng tình là vô tận tháng ngày
Em vẫn đó vô ngôn lời tình tự
Em vẫn đó tìm hoài câu yêu cũ
Mơ về đâu hương phấn bỗng phai nhòa
Tình về đâu trên lối ngập đường hoa
Sao lòng chớm nghe lạc loài trống vắng
Mỹ Trinh
R
[/quote]
Ghé nhà thăm, để lại vài câu thơ hoạ cùng Mỹ Trinh, chúc hồn thơ tràn sáng tác thơ luôn hây.NH/11
TÌNH MÃI THEO ...
Hoa nhớ bướm, sao từ lâu xa vắng?
Nắng về bên, mà lại vẫn úa màu!
Đêm lạnh giá, hương lòng đơn, rên rỉ.
Chờ đi qua, bình minh đến, ngạt ngào.
Yêu thương mãi, hồn vương, không biến mất.
Ngày luyến đêm, mong nhớ quá, lang thang.
Tiền kiếp xưa, tình có thuở, hồng hoang.
Trường giang chảy, nguyệt hằng theo soi bóng!
Thơ thao thức, dỗ mơ chen khoảnh trống.
Chờ trông ai? Mưa hiu hắt, mỗi chiều.
Có chia sớt, canh trường trăn trở mộng?
Được ước nguyền, xin nô lệ tình yêu.
Chữ ngắn ngủi, bao đời chưa giải thích?
Cõi sống vô thường, đôi lúc có phai.
Nặng lòng đã, vấn vương trĩu tháng ngày
Trầm tích giữ, lặng thầm nhau, vô tự!
Mai hoàng hôn, nhớ lần..mơ..tháng cũ.
Vươn bay xa, theo gió núi nhạt nhòa.
Còn in dấu bụi trần, gót ngọc hoa.
Khi trời đất đắm chìm, trong hoang vắng.
nguyênhoang
2 ngàn 11
(trả lời: Mỹ Trinh)
Báo cáo sai phạm | Post #: 1864
RE: Hương nhớ - 14.5.2011 21:57:56
Ghé nhà thăm, để lại vài câu thơ hoạ cùng Mỹ Trinh, chúc hồn thơ tràn sáng tác thơ luôn hây.NH/11
TÌNH MÃI THEO ...
Hoa nhớ bướm, sao từ lâu xa vắng?
Nắng về bên, mà lại vẫn úa màu!
Đêm lạnh giá, hương lòng đơn, rên rỉ.
Chờ đi qua, bình minh đến, ngạt ngào.
Yêu thương mãi, hồn vương, không biến mất.
Ngày luyến đêm, mong nhớ quá, lang thang.
Tiền kiếp xưa, tình có thuở, hồng hoang.
Trường giang chảy, nguyệt hằng theo soi bóng!
Thơ thao thức, dỗ mơ chen khoảnh trống.
Chờ trông ai? Mưa hiu hắt, mỗi chiều.
Có chia sớt, canh trường trăn trở mộng?
Được ước nguyền, xin nô lệ tình yêu.
Chữ ngắn ngủi, bao đời chưa giải thích?
Cõi sống vô thường, đôi lúc có phai.
Nặng lòng đã, vấn vương trĩu tháng ngày
Trầm tích giữ, lặng thầm nhau, vô tự!
Mai hoàng hôn, nhớ lần..mơ..tháng cũ.
Vươn bay xa, theo gió núi nhạt nhòa.
Còn in dấu bụi trần, gót ngọc hoa.
Khi trời đất đắm chìm, trong hoang vắng.
nguyênhoang
2 ngàn 11
Xin Được Về
Xin được về ở luôn miền ký ức
Thuở quê cha no ấm một mái nhà
Mẹ hiền hòa châm nôm đời hạnh phúc
Được gần hoài như chưa lúc nào xa
Xin được về chờ rừng xanh mọc lá
Đón xuân hồng bằng ngàn đóa hoa thơm
Xin sầu hãy năm im lòng tượng đá
Đừng giật mình động đậy nắng chiều thôn
Xin được về nghe quê hương thổn thức
Xa làm chi năm tháng lạc loài thêm
Xin ở lại nghe tim mình náo nức
Những dòng ru tình khúc nhớ êm đềm
Như đã về bên dòng sông tuổi nhỏ
Kỷ niệm nào xuôi ngược mãi còn đây
Theo phù sa bên bồi thương bên lở
Chẳng bao giờ xóa mất vết thơ ngây
Xin được về khi bước trần mỏi mệt
Đọc vần thơ ngồi nghỉ góc hoàng hôn
Dẫu bao lần đời cho ta bạc thếch
Chẳng vì đâu cát bụi cũng ru hồn Mỹ Trinh
THƠ HÂY,GHÉ THĂM, ĐỂ LẠI VÀI CÂU THƠ CẢM TÁC, CHÚC SỨC KHOẺ TỐT. NH
LỜI HIỆN DIỆN.
Nỗi buồn hằn, vết sâu trầm ký ức.
Bay lâng lâng, mang xót nhớ quê nhà.
Ơi, tiếng hát vươn ru, nào hạnh phúc?
Bao giờ về? Kể chuyện ở phương xa.
Rừng thu xưa, xao xác buồn, mơn lá!
Ai mang xuân, cho tình tự, lựng thơm?
Không ấp ủ, vơi phai lòng tượng đá.
Phẳng ước nguyền, giăng kết pháo hoa thôn.
Để đêm say chìm giấc nồng, thổn thức!
Lắng miên trường thắm lịm, mặn mà thêm.
Mây mang hương, dật dờ quyện thơm nức.
Khúc ru nào? loáng nhã nhạc êm đềm.
Đưa nhau về, thăm lại khu vườn nhỏ.
Đã ươm trồng, gieo giống tốt nơi đây.
Mấy mùa qua, cội già chai đất lở.
Vun xới cho mầm, vươn nụ thảng ngây.
Ngăn con dốc, dấu tích trầm, mệt mỏi.
Bến sông mây khỏa mộng, trọn môi hôn.
Chiếc bóng ngả, dặm trường xa, lếch thếch!
Về lại đâu? thầm hỏi trả, xiêu hồn.
(Trinh nguyên trao, gối thiếp ngóng trăng tà.
Dâng Mỹ tửu, mời Thần tiên chứng giám.
Lần cuối ngỏ, tròn vần niêm thi phú.
Hoàn lối về, an ngụ chốn hoang vu).
nguyênhoang
2 ngàn 11 Cám ơn các bạn thơ Nguyễn Hoang và Hồng Quế đã ghé trang thơ MT làm cho tôi thật ấm lòng và hạnh phúc, vì biết trong những ngày mình vắng ở thư quán vẫn còn nhiều người nghĩ tới mình. Vừa hạnh phúc và vừa cảm động nữa...Mong các bạn cứ tự nhiên và luôn sẵn lòng đến đây chia sẻ với MT. Chúc tất cả các bạn một cuối tuần vui tươi đầy nhựa sống.
Cứ tưởng thơ ngây gói vào vạt áo
Mưa ướt rã rời gió buốt đong đưa
MT.
NHỚ MỘT NỖI NIỀM.
Cứ tưởng thơ ngây, gói vào vạt áo.
Mưa ướt rã rời, gió buốt đong đưa.
Mưa đi qua, tạnh rồi, lại mưa nữa.
Thấm hồn thơ, tả sao hết? cho vừa!
Kéo dai dẳng, người chờ nơi góc phố.
Hơi dành lòng, sưỡi ấm, bỗng chia phôi.
Làm vỡ vụn, ước vọng có lần bồi.
Từ tạ cuối, không được quày tương ngộ.
Tựa dấu hằn thoáng về, chợt loang lổ.
Dấu tích nào? Còn ghi khắc nơi tim!
Ở mong chờ, hội tụ về một điểm?
Trả cho nhau, khơi tỏ được nỗi niềm.
Âu duyên phận, định phần do số kiếp?
Bởi trần gian, tất cả lắm vô thường.
Nên đôi lúc, cố bình tâm nuôi dưỡng.
Như, đôi bờ vẫn giữ, uốn theo sông.
nguyênhoang
2ngàn11
RE: Hương nhớ - 30.5.2011 3:20:51
Bài viết đã đăng: 143
Gia nhập ngày: 11.12.2010
Đến từ: Bờ biển Đại Tây dương
Hiện trạng: offline quote:
Trích đoạn: Mỹ Trinh
THƠ HÂY,GHÉ THĂM, ĐỂ LẠI VÀI CÂU THƠ CẢM TÁC, CHÚC SỨC KHOẺ TỐT. NH
LỜI HIỆN DIỆN.
Nỗi buồn hằn, vết sâu trầm ký ức.
Bay lâng lâng, mang xót nhớ quê nhà.
Ơi, tiếng hát vươn ru, nào hạnh phúc?
Bao giờ về? Kể chuyện ở phương xa.
Rừng thu xưa, xao xác buồn, mơn lá!
Ai mang xuân, cho tình tự, lựng thơm?
Không ấp ủ, vơi phai lòng tượng đá.
Phẳng ước nguyền, giăng kết pháo hoa thôn.
Để đêm say chìm giấc nồng, thổn thức!
Lắng miên trường thắm lịm, mặn mà thêm.
Mây mang hương, dật dờ quyện thơm nức.
Khúc ru nào? loáng nhã nhạc êm đềm.
Đưa nhau về, thăm lại khu vườn nhỏ.
Đã ươm trồng, gieo giống tốt nơi đây.
Mấy mùa qua, cội già chai đất lở.
Vun xới cho mầm, vươn nụ thảng ngây.
Ngăn con dốc, dấu tích trầm, mệt mỏi.
Bến sông mây khỏa mộng, trọn môi hôn.
Chiếc bóng ngả, dặm trường xa, lếch thếch!
Về lại đâu? thầm hỏi trả, xiêu hồn.
(Trinh nguyên trao, gối thiếp ngóng trăng tà.
Dâng Mỹ tửu, mời Thần tiên chứng giám.
Lần cuối ngỏ, tròn vần niêm thi phú.
Hoàn lối về, an ngụ chốn hoang vu).
nguyênhoang
2 ngàn 11
Thơ anh NH mới thật sự hây! Thử viết theo...Cám ơn anh thăm viếng. Chúc anh thơ lai láng.
Tìm Trong Vần Thơ
Đếm ngày tháng trăng về rồi trăng khuất
Đâu như ngờ thời gian đã trôi nhanh
Như dần quen chuyện nắng mưa lây lất
Cái giật mình là đã biết cô đơn
Lần cuối ngỏ... tưởng về tâm an lạc
Tưởng vui đùa phút chốc sẽ quên mau
Mình đâu biết trăng đi rằm buồn quá
Trăng bây giờ đã khuất nẻo trời xa
Biết đến bao giờ gặp nhau lần nữa
Biết đến bao giờ trở lại chốn xưa
Cứ tưởng thơ ngây gói vào vạt áo
Mưa ướt rã rời gió buốt đong đưa
Mình trở lại tìm hồn của bài thơ
Trên ngọn cỏ cành hoa say hương nhụy
Dòng chữ này quên rồi lần chân lý
Yêu ghét giận hờn thương nhớ nhiều khi..
Thả hồn trôi lang thang không định hướng
Không biết đi đâu tìm được chỗ ngừng
Vòng vo mãi bước chân chiều lững thững
Nhớ và quên tương tợ nghĩa bài thơ
Trong mắt anh ngập ngừng từ hơi thở
Miền hoang vu tỏa lớn một vùng sâu
Tìm lại nhau trả hoài dòng ân nợ
Tim run run ngơ ngáo thiếu bàn tay
Mỹ Trinh LƯU MỘT DẤU ẤN..
*Tim miên man, liên tưởng có bàn tay?
Mơn xoa má nhớ về ai? thương quá!
Mong khi nao tương ngộ, giấc say ngà.
Yêu đắm đuối không rời xa, thoải mái.
Sao vòng tay luân lưu, vẫn thừa thãi?
Muốn ôm tròn, một bóng dáng trinh nguyên.
Môi khóa chặc, nụ hôn tình khép kín.
Hòa quyện đam mê, cuốn xoáy lan truyền.
Hương mỹ tửu, mềm vân môi luyến ái.
Dìu hoan say lượn ngọc thể thủy triều.
Lăn lóa phách, cuộn nhũn hồn, gục ngã!
Ngụp lặn trầm, muôn kiếp đẫm tim yêu.
Mong được cho, thương mãi, nhớ cũng nhiều.
Xin với nhân gian, nhắc giùm thấy thiếu.
nguyênHOANGky
Year/ 11