ÔNG CẬU TÔI thái san

Tác giả Bài
thaisan
  • Số bài : 320
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2005
  • Nơi: VN
ÔNG CẬU TÔI thái san - 08.05.2011 15:37:18
ÔNG CẬU TÔI
  thái san
 
1.     HỌC NGHỀ MAY:
 
Bố tôi bị què nặng một chân, nên trong những năm chiến tranh không phải ra mặt trận, đã vậy trong khung cảnh của thời loạn trai thiếu, gái thừa thì bố tôi rất đắt giá với bộ mặt điển trai trời ưu đãi dành sẵn, tuy thế sức lực của bố tôi phải đổ trên nhiều cánh đồng do nhà nước ban phát cho ông nội tôi để lại, đến nay bố tôi được thừa hưởng, công lao của ông nội đã giữ gìn hàng trăm trẻ còn nguyên vẹn trong những trận đánh phá của Mỹ bằng bom đạn. Ông tôi lùa bầy trẻ vào hốc núi tự tay đào bới quả củ và chăn nuôi chúng cho đến lúc những trận bom càn qua đi những ngày đánh tại miền Bắc Việt nam bằng bom do máy bay B52  của Mỹ thời tổng thống Johnson trải thảm xuống ruộng vườn, xóm làng, trên da thịt con người tàn khốc nhất nhân loại, làng mạc tiêu tan  nhiều người chết, thịt văng vãi không thể tìm lại một mảnh xương hay chí lấy một miếng thịt để làm đám tang ghi nhớ cho gia đình, rồi bỗng dưng lúc nào đó họ lại nhặt được một phần thịt người vô danh trên đồng ruộng, trên lối đi, trên mái trường học có lúc trên cả gác chuông nhà thờ hay một nơi bất kỳ và trịnh trọng chôn cất vào nơi hàng mộ tập thể, nếu chăng chỉ còn trên những bia lớn ghi chật những hàng tên của những mộ tập thể, hoặc trong một danh sách, căn cươc ghi nhớ trong xã, làng nào đó mà thôi.
Đám trẻ gần hai trăm đứa ông tôi nuôi chúng bằng mọi thứ cây cỏ, không một nguồn tiếp tế cả tháng trời, thế mà chúng sống khoẻ mạnh trong vòng tay trông coi của người cha già đầy lòng nhân hậu ấy. Bố mẹ và những người trong gia đình chúng một số chết một số mất tích thành tro bụi quá nửa. Tan cơn khói lửa họ gặp lại, tìm được con cháu ai nấy cám ơn ông cụ không lời nào tả xiết. Họ đặt tên là Ông già bố. Hầu như cả làng chỉ còn vỏn vẹn dăm người đàn ông, bố tôi cũng trong đám trẻ ấy lớn dần và ở lại hậu phương vì thương tật. Dựa vào số ruộng bố tôi lấy vợ, đẻ con không nuối tiếc, có nhiều người trêu: ông bà đẻ cho hết trứng mới thôi, thành ra tôi được là thành viên thứ mười hai. Bố như là kẻ được ưu đãi độc nhất vô nhị, thanh niên miền bắc qua nhiều thời như: tô hồng thanh niên, tam khoan để ngăn chặn bớt số cầu ít hơn số cung tránh cái nạn nhân mãn đói kém, bôù tôi vẫn không bị ảnh hưởng, nhưng cho đến khi có phong trào đấu tố địa chủ thì bố tôi thoát chết và mất hầu hết số ruộng nhà nước ban phát để cho số cán bộ chia chác giành giựt. Khổ nỗi ruộng ít, không tìm đâu ra một nghề nào khác xoay chuyển cuộc sống để cầm chừng cái đói với số con thành ra bây giờ ông phải còng lưng lao động cật lực xuống ruộng vườn, với bờ dâu khóm mía, với mái rơm thấp lè tè hằng năm còn phải đối phó với bao nhiêu cơn bão cơ khổ.
Đất nước  hai miền hợp lại một thì cuộc sống thay đổi hẳn, lúa gạo miền đồng bằng sông Cửu long thừa mứa, phong trào di dân vào Nam nuờm nượp. Nhân dịp trốn tránh tuổi nghĩa vụ quân sự thời bình và những khó khăn của gia đình, tôi tha thiết tìm kiếm được một việc làm chân chính để thoát khỏi sự nghèo khổ, lần này quyết chí tha phương cầu thực. Tôi dự định sắm một cái bàn máy may, vay mượn chút ít để nam tiến.
                                                        O
Chiều xuống thật háo hức bồn chồn, đi qua cái  sân nắng non, trên những cây sào gác ngang giăng mắc như thiên la dịa võng trên đầu, góc kia giàn mướp leo ngóc lên ba bốn ngọn, phía này dưới chân, đám bầu bí quấn quanh trên giàn đất để lấy ngọn ăn không hết thì bán bớt, sát hàng dậu cụt ngủn đằng trước những bụi rau đay tía cao to lưu cữu dành sắn những món rau ăn dự trữ cố định, nơi cuối vườn vài chục gốc cà và tất nhiên cua đồng phải chịu đi mò thì không thiếu, để ấp ủ những con người nghèo khổ sống tha thiết với  đất trên quê hương. Trên đầu mảnh võng thiên la bằng những cây tre treo gác gần chục khung tằm bện rơm, vượt qua vài chục cái cọc tre thấp lè tè cặm xung quanh khoanh vùng thành cái chuồng vịt dăm con vịt nho nhỏ nho nhỏ xơ xác, cạnh đó khóm mía một vài cây ớt, bụi chuối, cảnh bần hàn của gia đình, tôi đảo mắt như lưu giữ lại những hình ảnh căn nhà thân thương lần cuối, và đi thật nhanh đến nơi hẹn.
Lần đầu tiên tôi  chờ một người con gái mà tôi hằng ấp ủ. Huệ, tôi phấp phỏng không biết nàng có thật lòng mến tôi, nhiều lúc tôi không muốn suy nghĩ về nàng vì phải nhận thấy thực tế cái nghèo của mình nhưng tim tôi trong lâng lâng mỗi lần nhớ đến, dù trong những lúc lam làm cực nhọc, suy nghĩ về nàng như cho tôi bao nhiêu sức mạnh để tôi thêm sức thản nhiên vượt qua gian khổ lam làm dù chỉ đủ đổi lấy bữa cơm đạm bạc, tôi không biết cách nào phấn đấu để kiếm lấy một số tiền cưới nàng, tôi và nàng sẽ cùng bước lập nghiệp, nhưng thôi, được tôi sẽ trở về một ngày gần đây và sẽ trọn vẹn ước thề nguyện.
Xóm thôn nghèo leo lét một vài ánh đèn, nàng vẫn chưa đến, thoáng nghe tiếng chân xào xạc ngọn cỏ, tim tôi đập mạnh và nhanh, trong trời tối, may quá dấu bớt những lúng túng vụng về bối rối  đến nỗi bàn tôi tay rung lên như bị nhiễm lạnh, không biết nàng có vậy không, tôi ngửi thấy một mùi da thịt, trong khoảng không thinh bặt, tôi ôm chặt nàng để mặc cho bao dồn nén ngày qua buông thả, những đụng chạm lần đầu tiên đang kéo theo những căng phồng khác trong những vùng da thịt của cả hai. Trên bãi cỏ mềm mại nàng và tôi giải phóng tất cả, một giây đầu tôi kích ngất các cơ toàøn thân co dúm cùng với tiếng rên to vụt của Huệ....
Trời còn sớm, nhung nhúc trong cơ thể những giác quan, còn lưu những dư vị thần thánh chưa một lần tận hưởng, níu giữ tôi một cách thô thiển tôi vùng dậy chống trả vì biết mình đã bước quá xa . Sáng mai tôi phải đi sớm. Tôi lo lắng những gì xẩy ra chiều tối, lo âu vun cao làm chùn í chí, nhuệ khí biến đâu mất. Lúc nàng gục đầu trên đùi tôi, Huệ nói:
-Em sẽ đi lấy chồng, ngày trở về anh đừng ngỡ ngàng, việc anh anh lo.
-Em nói vậy là như thế nào?
-Nếu hôm nay em không được đi theo.
-Trời đất, thế thì mang tiếng chết?
-Ngộ nhỡ em ở lại rồi em có mang? Thì biết bao nhiêu bêu riếu khổ sở hơn nhiều.
Huệ đảo nhanh vào nhà không thấy một ai. Nàng gọi. Tôi chạy theo vào nhà. Nàng đã chờ sẵn. Hai đứa lại ôm chặt lấy nhau thật lâu. Nàng nói:
-Hay anh lán lại một thời gian.
Tôi lưỡng lự vì sợ bắt bắt buộc phải lên đường sớm, tần ngần tôi trả lời nàng, nhưng lòng tôi vẫn không muốn đi nữa vì yêu thương cao ngất. Tôi nói ướm thử:
-Ở lại thì càng chắc chắn có mang rồi.
_Nhưng lỡ chuyến này khó mà kiếm nhanh một chuyến khác dù sao cũng đã lỡ bước vào cái thế phải đi rồi khó cho sự việc như vậy đó anh!
_Thì anh cố chờ cho em vài tháng thôi còn tiến hành công việc chứ kẻo lỡ các công việc đã định sẵn.
Tôi hẹn vài thằng bạn cùng đi với chuyến này chưa chắc chúng đã chịu dời lại tôi chần chừ chẳng trả lời nàng, nóng ruột nàng hỏi:
_Hay em cùng đi vào đó là được chư gì hở anh?
Chần chừ thì có tiếng nói từ xa vọng đến, tức chuyện chúng tôi đã bị đổ bể:
_Cứ mang nó đi theo như cô hộ lý càng tốt chỉ thêm một miệng ăn và với cái thời này đâu giống thời phát gạo chín ký một tháng mà lo, làm lấy mà ăm thế thôi. Từ từ xuất hiện một bộ mặt hắc ám mà từ lâu tôi đã ghét coi như hốt nốt chân đổ đi chẳng bao giờ thèm nhìn và lại càng chẳng bao giờ nói. Một người con gái già dặn hơn tôi nhưng cũng thuộc  loại chịu chơi, với câu nói như ghen hờn vừa rồi. Nếu chịu nghiõ cho kỹ lại thì đã có lợi cho tôi nhưng vì bản chất chẳng thèm để ý câu nói của Thơm nên tôi bỏ qua luôn và cũng chẳng nhìn cô ấy lấy một chút quay ra ghen hờn Thơm tôi nói:
_Chẳng phải việc của cô, xin cám ơn và chia tay nhé. Tôi  nhớ lại ngày xưa khi mới quen nhau  bà già thường hay xách nước ngoài  cái giếng công cộng và cứ mỗi lần Thơm đến hay đi qua là bà già chửi:
_Con đĩ đi ngày chưa chán hay sao mà đi suốt đêm, mai ngày cái bụng nó ễnh ra đó ráng mà chịu đó nghe.
Không biết số mạng làm sao mà cuối cùng tôi lại trở về nhà cưới Thơm mới là lạ, thấy tình cảnh tôi đi với Huệ. Thơm có vẻ đăm chiêu và ghen lắm nhưng trong tôi chẳng có một chút ý niệm nào về Thơm. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi hay so sánh nào, cuối cùng tôi bước đi qua khỏi sân nhà, nhìn quái lại vào Huệ vào Thơm nhìn cả hai cùng cười, chẳng ai có ý kiến về ai, nhưng đó chiùnh là ngón đòn của Thơm tôi vô tình cũng chẳng có thêm suy nghĩ gì vì trong  lòng chẳng muốn yêu Thơm nhưng trong lôi cuốn Thơm đen và xấu hơn Huệ nhưng tôi lỡ ăn nằm với nàng chẳng biết phải giải quyết ra sao khi biết chắc trong lòng bà già tôi chẳng muốn có một đứa con dâu như vậy hiện tôi đang đứng giữa ngã ba đường đành đánh liều cứ để nguyên như vậy. Chiều tối hôm đó nàng lại đến đợi cho mọi người ngủ hết nàng lẻn vào trong phòng và vào hẳn giường tôi và chẳng một tiếng động, hai đứa như đã hiểu nhau tự bao giờ nhưng phải công nhận cái cách làm tình của nàng tuyệt có lẽ tôi phải lấy nàng làm vợ thôi, tuy thế nhưng chẳng qua mắt và ông già đã biết mọi sự từ trước và cũng vì sự đó sáng sớm hôm sau ông quyết định tuyên bố đám cưới của tôi mọi chuyện đi với Huệ coi như chấm dứt nhưng trong buổi chiều đó Huệ lại đến rủ tôi đi chơi. Bản thân tôi với tình cảm thì bao giờ cũng yếu đuối nên lặng thinh đi với Huệ đến bờ suối có một cái tên thật kinh khủng  suối cúng một địa danh của miền đông nam gần khu vào chỗ rồng rắn khó trị và có lẽ sau này người ta sẽ dùng làm chỗ chạy máy thủy điện đấy là tôi chỉ ước đoán vậy thôi chứ chưa biết được, nghe đã có hàng năm thường có người đã chết ở đây và hàng năm phải chết một người để cúng tế thần linh nên người ta đặt sẵn cái tên như vậy nàng chẳng màng và chẳng sợ vừa đến bờ đường nàng đã ôm ghì chặt tôi vào lòng thay vì ngược lại mình chính là kẻ chủ động nhưng hôm nay lại khác tôi giựt mạnh quá đến nỗi cả hai lăn xuống đường và xuống luôn vực thẳm của suối từ trên bờ đường cao khoảng độ muời hay hơn mười mét thật đáng sợ nhưng rồi cũng chẳng ai bị sao cả hai người đều hỏi nhau có bị gì không nhưng cuối cùng chẳng ai bị gì cả cả hai đều mừng chạy thật nhanh về căn nhà trống thường hẹn và việc gì đến sẽ đến tôi hình như buông thả tâm hồn mặc nàng chẳng cần phải suy nghĩ, nàng chẳng màng đến ai có kẽ cái mưu sâu của nàng thôi thúc thời gian này muốn có một người chồng cũng vất vả nên có lẽ nàng quyết định và tấn công liên tục tôi làm tôi ngộp thở với nàng chứ chẳng chơi ạ tôi định quay đi nhưng lại bị cơn dục lôi cuốn khựng lại nàng kéo mạnh chạy vào sâu phía trong rừng gần bờ đường. Thơì kỳ này cọp và nai vẫn còn hay lảng vảng ra ngoài đường còn có khi bắt heo của nhiều nhà nên ai cũng chuẩn bị thùng thiếc thường là cái thùng dầu hỏa con sò của pháp ngộ nhở mỗi khi ông ba mươi đến là cả xóm ầm như cướp đến làng thời trước chẳng ai dám gọi là cọp bao giờ theo thủ tục của địa phương. Nhưng nàng vẫn chẳng sợ lôi xềnh xệch vào trong một gốc cây cũng thuộc loại cổ thụ nhỏ chứ chưa lớn vì tàn cũng chưa che hết mặt trờivà nàng ạch nằm xuống trước, cái bàn tọa đã đặt sẵn thì có bố ai mà chạy bỏ đi cho được cuối cùng việc gì đến phải đến tôi khờ cả người viø trong ngày hôm nay đã phải nạp mạng hai ba lần, nàng có vẻ hài lòng nên xum xoe:
_Anh có cái hay là chẳng bao giờ tự hành động cả đến tệ phải không nào?
_Nàng hỏi tôi làm tôi luống cuống trả lời:
_Đúng ra anh không quen bị bắt buộc bao giờ nên cũng mất hứng. Nhín mặt rồi nàng nói tiếp:
_Đúng ra em sẽ chẳng muốn cho ai hưởng cái của em cả và chỉ là của em mà thôi, nàng hỏi cặn kẽ khi hai đứa đang truy hoan thì có cái gì làm anh không bằng lòng? Tôi trả lời:
¬_Không chỉ có một điều là chỗ này có vẻ bụi đời quá đi em có thể thay đổi không nhưng chẳng bao giờ cả hai giải quyết được vì trốn tránh mà lại đi kiếm chỗ ngon êm sao được.
_Một trong những kẻ ăn vụng mà anh nói như kẻ chính thức nào đó sao được. Vừa nói đến đó Quang cũng vừa ôm chặt Huệ vào lòng và miệng kề miệng Quang nói như trách móc như nghẹt thở mà thực ra mồm còm đang trong:
_Em bỏ cái lưỡi đi làm như mình rành rẽ quá sao, anh cảm thấy chật chội thì có.
H lặng thinh nghe như có vẻ yên tĩnh, phía dưới nàng cảm thấy như có một điều gì không ổn đang chảy ra còn chàng Quang cũng vậy thấy có cái gì cứng cáp quá sức mình. Cái miếng vải cuối cùng của Huệ đang dần xuống, nàng nhẹ nhẹ đưa nhẹ của chàng vào nghe như cũng đã sâu ngọt lịm và có tiếng kêu nhẹ của Huệ thì có tiếng gọi:
Cái thằng khỉ ba mày quất chết bây đó cả hai giựt mình xa nhau:
_Cuộc dở dang đành hẹn lại được thay cho dang dở, mai nhé.
_Ừ anh cứ lo phần anh đi.
Thường bữa cơm chiều hay xảy vào khoảng bảy tám giờ giờ này cũng khoảng đấy. Không biết bố mẹ gọi gì mà phải đến tận đây Quang cũng làm lạ lắm. Vội vàng tránh mất còn chàng buộc phải xuất hiện ngay với cái tội ngay trước mắt chẳng chối cãi, nhưng cũng may với buổi chiều nửa tối như thế này cũng chẳng trông thấy gì hết ráo nên chàng cũng mừng vì thế nói to:
_Làm sao mẹ gọi con giờ này hả mẹ?
_Bố mày nói đi đặt trầu cho mày kia kìa.
Một câu nói rúng động cả hai. Lưỡng lự một lúc rồi hỏi:
_Thật không hả mẹ?
_Tao có lẽ còn nói dối mày nữa ư.
Vội vã quần áo rồi nghe theo mẹ về nhà cũng không quên hôn thật lâu cô bé đã lỡ nghe được những câu chuyện vừa rồi nàng hỏi:
_Định đặt trầu ai nữa anh Quang?
_Nào ai biết ông bả, một câu nói cho qua câu chuyện thôi.
 
 
oOo
 
Vừa về đến nhà ông bố đã cầm sẵn một đ0ĩa to trong có một chai rượu, một cành cau khoảng vài quả, vài lá trầu. Oâng trợn mắt nhìn đứa con khó bảo nói:
_Đi đặt trầu cho mày. Nói xong ông bước qua đường nhựa vào nhà Thơm.
Quang muốn té ngửa nhưng chuyện đã rồi chỉ đứng mà ngó nhìn chẳng biết sao nữa mẹ Quang chỉ thêm vào:
_Thôi dầu gì mày với nó quen biết nhau cũng lâu lắm rồi còn gì. Quang lặng thinh suy nghĩ và cũng chẳng dứt khoát dù gì chàng cũng đã có đến với nhau nhưng có một cái là chàng không hài lòng đều do Thơm điều hành và đạo diễn cả nên Quang hơi tưng tức mà thôi.
Cuộc đời có những chuyện chẳng muốn mà thành muốn thì lại vượt thoát khỏi tầm tay đến chán Quang nghĩ như vậy và rồi vài tuần sau lễ cưới và đám cưới xẩy ra, nghiễm nhiên họ thành vợ, thành chồng như vậy tức Thơm cướp chồng trước tay người khác. Quang làm nghề may sau này khi giải phóng họ sửa đổi là nghề may mặc, cả hai vợ chồng tiệm tặn nuôi một đống con hết thảy tám đứa. Nhìn những đứa con sẽ biết ông bố là người loại như thế nào, ti tiện hay hào phóng.
Tôi di chuyển vào trong nam và đến thẳng nhờ ông cậu nhận để tôi học nghề may mặc.
Oâng nhận lời và việc đầu tiên nói tôi qua bà dì họ nhờ kiếm chỗ ở cũng may sát vách, rồi hàng ngày qua học nghề. Cái số phận tôi chẳng mấy đẹp, việc đầu tiên cậu nhận nhưng thực hành chỉ việc lùa khuy áo và cứ nhu thế tuần tự cả tháng chán nhưng cũng phải làm điều chính là sao vào được trong nam còn chuyện khác bỏ qua tôi cố gắng thật và rất nhiều nhiều lúc phát chán vì công việc quá đơn điệu mà ông cậu tôi chẳng phát kiến thêm điều gì để làm khác cho giải khuây hay phát triển con người dần dà cứ mụ đi mà thôi suốt ngày chỉ khuy nút có thời gian gặp bạn đồng môn biết đánh đờn rất hay từ đó bớt chán ngán nhưng qua việc chán ngán khác như là bắt ngồi gập chân để khâu vạt áo dài ôi chu choa kinh khủng biết chừng nào, đau lưng nhức mỏi xương sống như muốn trẹo qua hẳn một bên nói thì nòi nhưng vẫn phải làm, khâu xong được một vạt áo cũng khoảng một tuần lễ, khi bước vào giai đoạn để sửa chữa quần áo bò là cũng đã khá lắm rồi đó, lại vui nữa, gặp mấy cô bé mặc quần áo như điêu khắc vào cơ thể, nhưng phải chính tay mình đo và tự làm nên đối diện với người đẹp cũng vui vui một tí. Thí dụ những cô mập một phần nào trong cơ thể như mông thì may bó chặt mông lại để cơ thể cân đối cho đẹp hơn hay cặp đùi thành thử những người mặc quần áo bò thường là những người quá khổ. Lúc may thì dễ nhưng lúc mặc thử cũng là thời gian khoái của nghề may, nắn chỗ này xem chỗ kia giựt giựt chỗ này nắn bóp chỗ kia, xoa nhẹ chỗ đó, mục đích chính là phục vụ người mặc, nhưng cũng còn lợi dụng nó như bác hà tiện treo mắm khô để ăn cơm, nhưng có những cô thích lợi dụng đo, may để cho người sờ nắn nhè nhẹ chẳng ai biết được, đôi khi còn õng ẹo chê ỉ ôi giả lấy cớ đi đến hai ba lần chứ vừa đâu. Nhưng bản chất ông cậu tôi lấy tiền. Lấy tiền là tiền đề nên chẳng sao cứ tiền vào túi hẵng nói chuyện gì sau, từ đó tôi cũng học được ông cái ý chính đó. Qua nhiều ngày thử thách cậu nhận tôi và chính thức dậy cắt thì cậu ngỏ ý:
_Mày đưa cho tao cái máy may ra đây vừa để thực hành vừa để tiện khỏi phải di chuyển mà kỳ này tháng năm nó sáng sớm lắm mới năm giờ hơn chút đã sáng trưng nên chịu khó đến sớm một chút nhé đừng muộn màng quá nói xong ông cậu tôi chạy ngay ra xe có sẵn một người đẹp đứng chờ mà bà ấy chẳng biết tôi. Tôi biết cái tính của ông cậu tôi thấy gái mắt sáng rỡ nên cũng chẳng để ý thêm gì, tiền, gái là tít mắt vào những khúc đó quên mất cả những người ngồi chung quanh. Dù sao tôi cũng phải nghe thôi vì từ ngoài bắc vô đây độc thân một mình lại gặp được họ hàng chấp nhận miønh đã là quá quý hoá rồi nên tôi cũng chẳng cãi làm gì chiều đó tôi xách ngay cái máy may mới toe ra với mợ, chẳng nói cvhẳng rằng tất nhiên hay cũng như tự nhiên là tôi được chấp nhận ngay vô chính việc và từ đó tôi nghiễm nhiên trở thành ông thợ may rồi. Từ ngày hôm nay tôi lại có ý định xoay nghề.
Thợ nề.
Đúng như ý định đó tôi chuyển hoá qua nghề xây chẳng bao lâu.
Trong tâm gần như phản lại cái nghề của ông cậu vàvới cái chịu đựng gần như quá quen trong thời sống ở miền bắc nên đã dậy tôi biết bao thứ chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng riết thành quen trong tập tục và cuộc sống.
Buổi chiều hôm đó bá mợ xum xoe như vừa lòng trong cung cách xử đối của tôi nên chiều ra ngoài nhà sau nói rằng:
_Thôi hay mày cưới con nhà chủ tịch xã ba đi luôn thể.
Tôi ầm ừ tự nhiên tôi sợ cách chiêu đãi đó tôi mới vừa thoát khỏi cái ách kia lại muốn tròng tôi vào cái ách khác ư?
_Không chắc cháu tự lo lấy mợ ạ.
Tôi đã sống từng ngần nấy tuổi trong chế độ này mà nay muốn thoát ra còn chưa nổi bà mợ thân yêu của tôi muốn tròng vào đầu tôi loại bùa yêu ma thuốc lú là tìm người yêu cho tôi, tôi định nói xẵng nhưng nghĩ lại lại thôi:
_Cháu đã sống trong chế độ miền bắc như vậy đã gần bốn chục tuổi đời rồi chứ ạ.
Bà mợ vẫn lên giọng kẻ cả:
_Đành rằng thế nên khi tiếp thu cuộc sống cộng sản tư nhân nó biến thái khác lắm, nay dù tao thân cận với công an thường nhưng tất cả đều phải học cách sống khác như trước, nói chung tiền là vật chất trước tiên của bất kỳ chế độ nào, tao không muốn động chạm đến chính trị nhưng khuyến cáo mày chịu khó học nghề cho chuẩn đó vì mai ngày chế độ thị trường sẽ tự dậy cho ai sinh tồn kể cả đế n những cô gái mai ngày bán trôn nuôi miệng đầy dẫy khắp nơi cũng phải chịu vì còn phải cấp giấy hành nghề và chuẩn về y tế cho nữa chứ đừng có nói dỡn.
 Tức là chăm sóc cho đĩ điếm để kiếm tiền rồi còn những chuyện bên cạnh đó của những ông  quản lý chúng nữa cho phù hợp với sự đàng điếm của các cán bộ chứ không lẽ tự nhiên các ông các ông bỏ tiền đi làm theo lương của nhà nước mà chi dụng những món đó sao? Lương thì ba cọc ba đồng lấy đâu đủ cho em này em nọ. Nói đến đấy nghe như đã miệng bà mợ im lặng lấy vài phút rồi tiếp. Cháu cảm thấy có học được không thì tùy gia đình cũng chẳng ép với nữa tao đang định mua cho mày miếng đất của bí thư húng cũng rẻ thôi coi như cái máy may này đâu đủ cho hai món. Còn chuyện ký giấy tờ khẩu ngay ngày mai tao cho đến đây tại đây nhớ đừng quên mà chậm trễ tại đây nhé nhớ không vậy? Vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mặt đứa cháu như vậy còn không sướng thì muốn gì bây giờ hở.
Tôi lặng thinh quay đi nhưng trong lòng muốn chấm dứt luôn nghề mặc dù học được hay không trong lúc bà vẫn huyên thuyên càng tôi thêm quyết định từ bỏ cái nghề thợ may mặc, cái đáng nói ở đây là cái đạo đức và tình người chứ một cái máy may cũng chẳng đáng nói nhưng phải thừa nhận bà nói dẻo quẹo, có lẽ từ đó một mối thâm thù xẩy ra giữa cậu mợ và gia đình tôi phải nói thật tôi là một đứa cháu lần mò từ ngoài bắc cùng quê hương xưa cũ nghèo nàn lạc hậu mang tiếng vùng đã được bác và đảng quan tâm nhưng chúng tôi vẫn là những người chân lấm tay bùn chưa biết mô tê mốc tếch gì về đời. Nhưng phải nói là chẳng biết họ tuyên truyền làm sao mà chúng tôi nghĩa là như đa số người miền bắc ngu xuẩn hẳn đi, tôi có nghe được một câu chuyện. Có một anh chàng sau khi giải phóng vào sài gòn đứng giữa đường ngay ngã giữa chợ sài gòn mà có một đứa nó nhẹ đến hỏi mượn cái xe đạp anh ta liền cho mượn và đứng đó chờ tới chiều chẳng thấy mang trả, có người thấy vậy bèn hỏi anh ta nói nó mượn hứa tới chiều sẽ trả cơ mà, thấy thương hại có người bèn nói:
_Đừng đứng chờ nữa anh ạ, chẳng bao giờ về đâu mà trả đâu. Lúc đó anh mới chịu đi về vừa đi vừa rủa. Nhưng nói như vậy ta lại nghĩ lại ngày xưa tức cách đây  từ trước năm năm tư người nam họ bán chục mười hai mười bốn hay mười tám chứ không bán chục mười đâu ạ sau học người “miệt ngoải dô thai đổi đi đó” miễn tùy theo khi nào trúng mùa thì rẻ trái mùa thì mắc thế à.
Tôi nghĩ tôi bây giờ cũng đang trong thế ngố ngác chẳng biết phải làm ăn ra sao nữa như đứa vừa trong rừng ra vậy, nghe bà mợ nói tôi cũng biết vậy nhưng cũng muốn làm ăn chân chính cố định để mai đây kiếm cô vợ sống chung cho ổn định tức an cư lạc nghiệp đó mà có điều sau một vài cái bị vào thế tôi chẳng muốn thêm gì nữa lại có phần buồn gia đình ông cậu nhiều hơn vui. Các bạn suy ra một câu chuyện thì biết tính nết của bà ấy. Có một con chuột chết, bà ấy bảo:
_Lấy một cái túi ny lon thọc tay vào cầm sau đó lộng ngược lại là xong nhưng không bà ấy nói:
_Thì mày lấy cái gì gắp có phải tiện và vệ sinh không.  Tôi suy nghĩ bèn tìm một cái gắp đá gắp bỏ vào trong cái túi xong vì nó chết có vết máu chẩy dính nhiều nên phải lấy cái bàn chải đáng răng rửa xong lại phải lấy bàn chải gặt chải rửa lại cái bàn chải răng có sao đâu. Cũng được miễn là xong công việc và đừng léo nhéo suốt nhức cái đầu, bởi thế có ai đoạn trường mới biết đau bụng.
Riêng phần tôi cố gắng cho vào cái đầu hiểu cho được sự giữ cố lấy lửa của bạn của bà tên là VU có một cái gì oái oăm mà chưa thổ lộ nổi, nói chuyện thì nhỏ nhưng lại là chuyện lớn cũng là một đoạn khác của những việc không tên nhưng đời người phải đem theo suốt trong cuộc đời. Tôi bị câu chuyện của bà ấy đâm quay hẳn câu cuyện đời mình qua hướng khác kẽ ra tôi dự định sẽ nhờ bà làm mai cho cô gái con chủ tịch nhưng cuối cùng đến đó khựng lại và chẳng bao giờ nhờ đến bà nữa vì tiếp sau đó một câu chuyện làm suy đồi tính chất gia đình nên tôi lại càng hun đúc cho lòng tôi vĩnh viễn thoát khỏi nơi chốn này và ra khỏi càng sớm càng tốt.
Là có một ông anh của ông đến xin nhận lãnh cho ông ra về tại ngoại hầu tra vì ông nhận lãnh dùm một người có chiếc xe đò chờ người vô tình tông vào một cây cao su lại vô tình chết một người trên xe vì bệnh tim cùng lúc ấy mà người tài xế không có bằng lái.
Ngửi thấy tiền ông liền xăn tay vào cuộc nhưng không làm tròn việc chỉ chơi phía ngoài với vài thằng nhãi ranh không giải quyết vấn đề,  tức là kêu một số anh em ca đi uống bia sau đó tính thành tiền mà chẳng lo cho xong sự việc làm ông anh em của ông nhận lãnh tốn một mớ tiền cách vô bổ, gần tết đế quýnh qoáo ông nhận lãnh là mình lái xe mà có bằng kêu gào ầm ỹ cuối cùng xin chuyển về tỉnh, vừa về đến nhà giam được buổi sáng chiều được tha về và tại ngoại, câu chuyện thành ra anh em bao nhiêu ngày giận nhau càng ngày càng tăng, mất hết nhân tính tôi từ đó đâm chán cả ra, vì rằng ông anh mà còn đối đãi như vậy nình là đứa cháu cầu hơ làm sao mà để ý trông nom chăm sóc cho gia đình. Suy xét những chuyện chẳng đâu ra đâu tôi có sẵn bản tính thoát ly của chế độ tôi vùng lên ra khỏi nhà ông cậu tôi đi làm hồ, tập trung mấy thằng bằt kỳ dún lại với nhau  dù rằng từ xưa chẳng biết tí xíu gì về xây cất cả và vài ngày sau tôi chính thưc thành thợ xây.
 
 
 
2.     LÀM TÌNH BÁO
Cái đáng nói là được bà vợ nhanh nhậy không như đức ông chồng vì trước đây ông đã tự hủy hoại thân thể bằng cách rủ tôi vào gần chỗ gác mở hai cái kíp lựu đạn tháo ngòi và nở tung, cái may lúc đó là không ai chấp nê gì và có sẵn tôi chờ ngay đó để cứu cấp và dù thế một bàn chân cụt hết mất một nửa bàn chân trái đứt hết gân nên chuyện đi đứng có vẻ khó khăn nên phần hành đó chuyển qua cho bà vợ còn phần ông thì chỉ việc kêu các ngưồi thuộc  loại tình báo tập trung đến bằng cách cho mời uống rượu khan nếu ông nào mê muội vì rượu thì cứ hàng đến hoặc lý do này kia thế là cứ uống và sau đó theo lời kể lể mà làm cớ sự liên lạc, vô tình chỗ tiệm may mặc biến thành chỗ trạm của bao nhiêu bất nhân xảy ra như bắt trốn quân dịch, những người giao liên, những cách ăn tiền trung chuyển hay mua bán giấy tờ trốn quân dịch, địch vận, mua bán giấy tờ miễn dịch thảng hoặc làm môi giới cho những chàng chưa vợ và có khi biến thái nhiều mặt, nhiều cảnh có những anh chàng bị bắt vô lối như tiếp tế gạo nhưng trong lúc chính bà vợ lại đi liên lạc bán thuốc vào bưng, lẽ ra cũng chẳng ai biết được sau này có người giải phóng xong về đòi thanh toán lại xoay hướng theo đóm ăn tàn để chữa đạn hết thảy đều do cách dậy dỗ con cái sau này cũng chẳng làm cho cuộc đời lỡ dậy theo tiêu chuẩn:
_Còn bé chưa cần biết tôi anh em gì ráo trọi lớn lên sẽ hay, còn có nhận nhau nữa hay không là tùy. Đó là cách dậy dỗ con cái như thế thì bao giờ có một tiền đồ sáng sủa ra được hơn người, còn chính bản thân lê la suốt mọi chỗ để kiếm ăn, kiếm chuyện có lợi cho chính bản thân như rủ rê đi ăn bún thịt nướng ở cầu ghềnh, hay tụ tập ở nhà một đứa bạn quen biết nhiều ngoại kiều để kiếm chác, có một bữa nọ tôi bắt gặp một lũ rủ nhau đi coi phim sex cho khoái, đôi khi đi câu cá, nói đây cho đúng là là đi câu những anh chàng dại gái mà chính mình là một lũ gái già kiếm cớ mồi chài để có ăn, có chơi miễn phí như (free) bởi thế để bù đắp vào những câu chuyện (nhàn cư vi bất thiện đó còn những chuyện bán đứa con, chính đứa con gái của mình cho một đứa lai lấy cớ đi nước ngoài, nhưng cũng phục cái tài thuyết phục của bả, vì vậy cũng chẳng thiếu những chuyện cung cấp cho tình báo hai mang chẳng thiếu, câu chuyện đến đây lại không nói ra những điều riêng của bà í cũng là một thiếu sót là vì khi đi chơi lại vô tình gặp ông anh chồng, để lấy lòng và bịt miệng bằng cách kiếm cớ cho anh vào phòng một người rồi tối như mò lại chính là mình đạo diễn bà ấy nghe nói chẳng từ một ai miễn là người đó có chồng chắc chắn mà bà có thể nhờ vả hay lợi dụng tiền còn hơn một con điếm đĩ nữa khai thác mọi tài nguyên vật dục, nghe nói bà ấy khai thác tình dục ông anh đến kêu ầm ỹ, nhưng đối với các bà thì phải liệu hồn không chiều theo các bà là thậm cấp chí nguy là vì đã bị khai thác mọi mặt như cs vậy nên dù có muốn chuồn khỏi cuộc nhưng bèn phải lặng thinh có ai ngờ được cuộc loạn luân như thế cuộc đời ơi
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2011 15:38:29 bởi thaisan >