MẸ ĐƯA CON VÀO LỚP VỠ LÒNG - DTDBuồn

Tác giả Bài
Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
MẸ ĐƯA CON VÀO LỚP VỠ LÒNG - DTDBuồn - 09.05.2011 01:49:02
MẸ ĐƯA CON VÀO LỚP VỠ LÒNG              

DƯ THỊ DIỄM BUỒN




Con năm tuổi đi học trường mẫu giáo
Mẹ gọi thức dậy mỗi sáng tinh sương
Chiếc bàn chải sẵn kem cùng quần áo
Đây cháo khoai, đỡ dạ trước đến trường

Cả tháng đầu mẹ trông chờ mệt nhọc
Dù đứng xa cũng thấy được con luôn
Lòng quanh quẩn theo sân trường lớp học
Bởi mẹ sợ con mẹ khóc vì buồn!

Gió bấc lạnh lùng, mưa bay lướt thướt
Mẹ cõng con, tay ôm cặp che dù
Áo vải mũ, con mặc vào khỏi ướt
Còn Mẹ hiền nhòa đẫm nước mưa thu

Những chữ cái trong cuốn vần Quốc Ngữ
Học thuộc lòng, tập vẽ viết ở trường
Cha xa vắng, mẹ chắt chiu mọi thứ
Cầm tay con đồ đậm chữ Quê Hương

Trời tháng giêng, nắng như thiêu như đốt
Mẹ đến cổng trường chờ trống ra chơi
Miệng suýt soa, con giỡn mèo bắt chuột
Té lấm áo quần, lem luốc mặt môi

Nơi xứ người, mùa đông cay nghiệt lắm!
Vì thương con chẳng kể đến thân mình
Cha đã mất, mẹ dải dầu mưa nắng
Con hiểu dần lòng mẹ, đức hy sinh...

Nghĩa trang lạnh, mẹ ơi nằm chi đó?
Con về thăm, sao mẹ chẳng mừng vui?
Nhớ lần đầu, đi xa về đến ngõ
Mẹ ôm chầm âu yếm gọi "con tôi!"

Nắng chênh chếch giữa chiều vàng bóng xế
Mồ cỏ xanh, bia đá dựng chơ vơ
Kể từ khi mẹ hiền lìa cõi thế
Con chỉ còn gặp mẹ ở trong mơ...

DƯ THỊ DIỄM BUỒN


R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 20:44:56 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
MẸ ĐƯA CON VÀO LỚP VỠ LÒNG - DTDBuồn - 28.05.2011 20:10:57
KHI TÔI CHẾT ĐỪNG ĐƯA TÔI RA BIỂN

Khi tôi chết đừng liệm tôi dưới mộ
Xác thân nầy xin thiêu đồt lửa hồng
Và tro cốt xin gởi về cố thổ
Rải lên ruộng vườn, khe, rạch, kinh, sông

Rải lên đồi, lên rừng sâu núi thẩm
Nơi Tổ Tiên đã gầy dựng bao đời
Cho cháu con được cơm no áo ấm
Dân an bình, lạc nghiệp Việt Nam tươi

Đất phù sa, hòa thêm phần tro cốt
Cùng nắng hiền, mưa thuận trái đơm cây
Nương rẫy trúng mùa, lúa oằn nặng hột
Thôn xóm an vui, tình nghĩa đong đầy

Quê Hương đó từ ngún ngòi chinh chiến
Bởi Cộng về gây tang tóc đau thương
Huế thảm sát, pháo giặc bừa Chương Thiện
Ôi, oan khiên quằn quại khắp nẻo đường

Xin rải cốt tro lên vùng chiến tích
Dầu Tiếng, Khe xanh, An Lộc, Tháp Mười…
Nơi lính Cộng Hòa liệt oanh chống địch
Đất ông cha, bồi đắp máu xương tươi

Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Bởi xác phàm, sẽ hoen ố Biển Đông
Để tro cốt theo gió ngàn cuốn quyện
Làm phân cỏ cây thấm mát ruộng đồng

DƯ THỊ DIỄM BUỒN



R

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
TÔI LẠI KHÓC - Thơ Dư Thị Diểm Buồn - 14.09.2011 19:35:24
TÔI LẠI KHÓC

Ngày 11, tháng 9 năm 2001
(Hai tòa lầu ở New york bị khủng bố)
DTDB

Tôi lại khóc trước tang thương đổ nát!
Chuyện xứ người sao thắt thẻo đoạn trường?
Nhớ ngày nào giặc chiếm, bỏ quê hương
Bằng ghe nhỏ, vượt trùng dương hung hiểm

Ôi hãi hùng trên hành trình vượt tuyến
Sấm sét, mưa tuôn, bão tố dập dồn..
Trời thét gào như đảo ngược càn khôn
Đáy biển thẳm dễ dàng thành huyệt mộ

Đi liều chết, ở trùng trùng đau khổ
Nhưng ra đi còn hy vọng mong manh
Sau gian nguy sẽ tìm được đất lành
Còn bám nước, còn sinh linh đồ thán

Ở xứ người vẫn nhớ về cố quán
Tôi đã sinh trên miền đất an bình
Trên dãy giang sơn anh kiệt địa linh
Được dưỡng dục lớn khôn bằng nhân ái

Thời Cộng Hòa nhờ kỹ, nông, thương mại
Tạo ấm no khắp tầng lớp nhân dân
Đem tài hoa đua lập nghiệp tiến thân
Mở lối rộng văn minh cho cuộc sống

Phố thị khang trang, nhà cao cửa rộng
Chịu khó làm ăn, đời sống hài hòa
Trường lớp mở mang, vang tiếng âu ca
Sau gặt hái, nhà nông chăm hoa quả...

Bước chân xuống tàu, cố quên tất cả!
Ngày qua ngày dồn dập cuộc mưu sinh
Trên xứ người dù được hưởng thanh bình
Vẫn cảm thấy tâm hồn sao lạc lỏng!

Bọn khủng bố bỗng dưng gây biến động
Mã Nhật Tân làm se thắt tim tôi!
Tết Mậu Thân! Thương Huế thuở xa xôi
Dân vô tội vạn người cam thảm sát

Trên xứ lạ, ôi niềm riêng dào dạt
Và hận lòng càng chất ngất dâng cao
Ơn tiền nhân từng xây dựng kiếp nào
Bằng yêu mến, bằng chở che đùm bọc

Nhớ đất mẹ, thương cội nguồn gia tộc
Khóc cho người gặp hoạn nạn tai ương
Khóc cho anh trên đất mẹ vùi xương
Khóc cho tôi thắt lòng xa cố quốc

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

XIN GỞI VỀ DTDB THEO ĐỊC CHỈ EMAIL MỚI
: dtdbuon@sbcglobal.netBÀI GỞI ĐỂ TÙY NGHI
DTDB

R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2011 04:44:13 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
XIN ANH GIỮ TRỌN NIỀM TIN - Thơ Dư Thị Diểm Buồn - 02.10.2011 20:41:50
XIN ANH GIỮ TRỌN NIỀM TIN
Cảm đề bài “Tâm Sự Người H.O Già”
của Trang Y Hạ

Đọc thư anh, nghe muộn phiền thiên hạ!
Tôi chạnh lòng, xao xác lắm anh ơi!
Chúng ta lỡ vận! Nên lạc xứ người…
Sống lây lất, chung nỗi hờn vong quốc!

Vùng tôi tạm cư tuyết rơi, gió lốc…
Sáng mờ sương đưa con trẻ đến trường
Tan sở về, vàng võ ánh đèn đường
Có bươn chải mới hòa đồng dân Mỹ

Bão tuyết lạnh lùng… đi cày mệt nghỉ!
Tám giờ trong sở, tuần lễ năm… ngày
Tiền nhà, tiền chợ, phải quấy… tiêu xài
Sách vở, áo quần, các con ăn học…

Trước mặt chúng không dám than cực nhọc
Để chúng thảnh thơi sớm tối chuyên cần
Chăm chỉ học hành, sau khỏe tấm thân
Không như mẹ cha, nhọc nhằn vất vả…

Bởi cu-li làm hoài không sao khá…
Quà cáp thân nhân bịnh, Tết… gởi về
Phụ giúp những người còn chút tình quê
Để họ vững tâm bền lòng chống Cộng

Nước tự do… làm kiếp người quan trọng
Thiên đàng kẻ già, lý tưởng tuổi thơ…
Chúng ta giữ lòng, không chút thờ ơ…
Tạo cháu con vì tiền đồ… dựng nghiệp

Từ Cộng cưỡng chiếm ba miền nước Việt
Người Quốc Gia bị chúng bắt cầm giam
Bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan…
Chết vượt biên! Chết đày tù cải tạo…

Nợ nước, tình nhà dù trời giông bão…
Hạ nắng cháy da, đông lạnh tuyết rơi…
Vững niềm tin, bởi Chánh nghĩa sáng ngời
Dưới ngọn Cờ Vàng quyết lòng phục quốc

Dù đã qua thời thanh xuân tuổi ngọc
Và ngày thêm sức yếu, trí hao mòn…
Vẫn gìn giữ lòng bền sắt tươi son
“Cứu nước Việt, chỉ có người dân Việt!”

Bã lợi danh! Vốn người đời tha thiết!
Phè phỡn trở về… ca, hát, vui chơi…
Tiền, tài, danh vọng, đưa rước gọi mời…
Lờ cảnh khốn cùng, đói nghèo trước mắt…

Cụ bán vé số kiếm ăn từng cắc
Gia đình cô, chú… đến bãi rác bươi…
Anh, chị… lao nô ở khắp xứ người…
Em vị thanh niên buôn hương, bán phấn!

Lắm kẻ về ôm vòng tay ông lớn…
Tiền dồi dào nhờ bán nước, bán dân…
Bán tôn nghiêm, bán Chúa, bán Thánh Thần…
Lưới tuy thưa, nhưng Trời cao có mắt!

Buồn chi anh? Kẻ trở cờ theo giặc…
Họ đã quên tình nghĩa, lẫn thủy chung…
Quên bị giết tiệt, đuỗi tận đường cùng
Ấm thân phì da, nên quên tất cả!

Có một điều không thể nào nhòa xóa
Kiếp nhân sinh, còn lại được bao năm?
Đạo đức làm người… xâu xé lương tâm!
Và chồng chất… tuổi xa trời gần đất

Mỗi độ đông về, tuyết rơi lất phất…
Có lạnh nào bằng, lạnh buốt trong tim?
Dù hiếm hoi, chúng ta phải kiếm tìm…
Những đồng chí một lòng, chung Chánh nghĩa

Trước dâu bể, phế hưng… càng thấm thía
Càng bị dầy vò, cay đắng, xót xa…
Càng vững tâm, nun chí giữ quê cha
Tạo lớp trẻ thương nhà, yêu đất nước…

Việt Nam rồi sẽ vãn hồi chung cuộc…
Hãy giữ tròn niềm tin tưởng nghe anh
Màu “Cờ vàng sọc đỏ” rợp trời xanh
Chúng ta mãn nguyện! Tạ từ đất khách…

Về sống lại bên ruộng vườn, sông rạch
Nhìn cháu con xây dựng Việt Nam tươi
Tóc bạc phơ, không thẹn một kiếp đời…
Cười rung râu trắng, nhớ người đồng chí

DƯ THỊ DIỄM BUỒN


R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2011 01:21:05 bởi Viet duong nhan >