Chuyện Của Chúng Mình...  
   
   
   
   
  Chuyện của chúng mình, chuyện ngày xưa... 
  Lẫn vào trong nắng, lẫn trong mưa 
  Lẫn trong lòng đất nơi ta đến 
  Lẫn cả vào đêm, những giấc mơ.... 
   
  Chuyện của chúng mình , ngỡ hôm nao... 
  Tiếng anh ấm áp , buổi chiều nào 
  Dạy em học toán, trong phòng cũ 
  Cạnh đồi thông , gió thổi xôn xao. 
   
  Chuyện của chúng mình, phải hôm qua ...! 
  Em hát anh nghe bản tình ca 
  Anh đệm tiếng sáo, trong vi vút 
  Bỗng lệ em rơi, trong nhạt nhòa. 
   
   
  Vụng về anh hỏi " có chuyện chi" 
  Cớ sao nước mắt lại lâm li 
  Ngượng ngùng em cười trong mắt lệ 
  Bối rối anh thôi không hỏi gì . 
   
  Từ ấy chúng mình nhận ra nhau 
  Hai hơi thở tự quyện chặt nhau, 
  Không giám nắm tay dù rất muốn, 
  Chỉ biết lặng yên nghe thông reo. 
   
  Và một buổi chiều , cuối mùa xuân 
  Dối bạn đi chơi ,buổi cuối tuần 
  Chỉ muốn riêng tư thêm đôi chút 
  Để tiếng ngỏ lời , bớt ngại ngần. 
   
  Hàng thông như lặng muốn cùng nghe 
  Hạt mưa lất phất , buổi chớm hè 
  Vừa đủ thấm vào manh áo mỏng 
  Chờ ai đó, ghé tới chở che. 
   
  Và rồi cũng chẳng thể trao nhau 
  Nụ hôn ấm áp mối tình đầu 
  Để một nỗi sầu, không hẹn tới, 
  Vây chặt quanh mình...bởi do đâu !!! 
   
  Nhưng em vẫn thường trộm mộng mơ 
  Ghép tên hai đứa vào trang thơ 
  Mang theo vào trong những giấc ngủ 
  Ấm áp mùa đông đến bất ngờ. 
   
  Thời gian vội vã thế trôi đi 
  Mang cất lời " yêu" vào mùa thi 
  Bao mùa phượng nở , buồn hiu hắt 
  Giật mình , chớm qua tuổi xuân thì. 
   
  Bởi hôm nay, ta gặp lại nhau 
  Nụ cười trong trẻo , đậm sắc màu 
  Thoáng chốc tuổi thơ quay về lại 
  Hàn huyên nguyên trọn ,một đêm thâu. 
   
  Vẫn ánh mắt ấy đầy yêu thương 
  Lời ý quan tâm không khác thường 
  Y nguyên tám năm quay về trước 
  Anh vẫn làm em phải vấn vương. 
   
  Chuyện của chúng mình..đến đây thôi 
  Tình yêu chân sáo, đã qua rồi 
  Duyên tơ không đủ cột hai đứa 
  Anh đã qua cầu, để lại tôi. 
   
  Không thể dấu lòng ,một chút buồn. 
  Một chút lệ sầu, lạnh lùng tuôn. 
  Phố mưa mỗi lúc thêm lạnh lẽo 
  Tiếng dế thưa dần...đến lạ thường. 
   
  Thôi tự ru lòng hãy bình an 
  Bởi ông trời, thích trò hợp tan, 
  Mỉm cười chúc anh nhiều hạnh phúc 
  Trên đoạn đường mới, ít gian nan. 
   
  Biết đâu không hợp lại chuyện hay 
  Để đẹp trong nhau kỷ niệm dài, 
  Tình ý ngày xưa thôi đừng gợi 
  Để nằm ngoan ngoãn ,giấc mộng say. 
   
  Để chuyện chúng mình như áng mây. 
   
  Minh Nghĩa 29.06.2012 
   
   
    Gần 8 năm em_anh không gặp nhau.Chừng ấy chưa bao giờ đủ để mình quên  nhau. Cũng nhiều lúc lãng quên , để chạy đua cùng thời gian và công  việc.Và rồi cũng chính cái lỡ lãng quên ấy anh đã bước sang một con  đường mới, Còn mình em vẫn đang bình thản chậm rãi bước trên con đường  cũ.Tuy cũng có khi em định rẽ vào một bước ngoặt mới nhưng mà không  thành công, đành quay về lại.Nhưng điểm chung của hai chúng ta thì chỉ  có chúng ta có .Đó chính là cái rung động đầu đời , con tim biết hư ,  biết chạy sai nhịp thời tuổi học trò mà cho tới ngày hôm nay nó đẹp đẽ  đến khó tả, không hề có một chút ố vàng nhuốm lên....Hãy gữi nó mãi mãi  nhé anh, đừng bao giờ tiến xa hơn hoặc rút gần lại.Hãy cứ cho nó không  đoạn kết. 
   
   Chúc anh và gia đình nhỏ của anh luôn hạnh phúc.Còn em vẫn cô độc chờ đợi một người.Mong rằng người ta sẽ tới một ngày gần nhat 
   
   
   
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2012 16:44:34 bởi Minh Nghĩa >