Chương 314 Ngày Rời Khỏi Võ Lâm (3) Vu Hinh Nguyệt dẫn Diệp Thiên Vân tới nhà ăn, kỳ thực nếu nói là nhà ăn thì cũng không chính xác lắm, chỉ chẳng qua là một phòng ăn của một căn bếp mà thôi, nơi này không rộng lắm.
Diệp Thiên Vân không quá quen thuộc với võ quán, cho nên tới chỗ nào cũng bất giác so sánh với võ quán Thành Phong, có điều hai nơi căn bản là không cùng đẳng cấp, hoàn toàn không thể so sánh!
Hắn vào phòng ăn liền phát hiện trên bàn đã có hai người, hơn nữa toàn bộ đều là đàn ông, có một người lúc vừa rồi đã thấy ở sân tập, thân hình cao lớn, tuổi khoảng hai mươi, tóc tết thành bím, tai đeo khuyên, trông rất mô đen.
Người còn lại thì mặt võ phục, giày thể thao. Vừa nhìn là biết người rất coi trọng vẻ bề ngoài, tựa hồ như trên người còn phảng phất mùi nước hoa, xem ra cũng là khách quen của nơi này.
Vu Hinh Nguyệt liền an bài chỗ ngồi cho Diệp Thiên Vân, sau đó chỉ vào người đàn ông đeo khuyên, nói: "Đây là em họ của tôi, học võ ở chỗ này, từ nhỏ nó đã muốn làm một minh tinh công phu!" Sau đó lại chỉ vào người dùng nước hoa, nói: "Anh ấy là bạn tốt của tôi, chơi thân từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn là hàng xóm nhiều năm của tôi, tính tình rất tốt!"
Diệp Thiên Vân mỉm cười với hai người, tự giới thiệu: "Tôi là Diệp Thiên Vân, học viên mới đến!"
Uông Dương cười ha ha nói: "Chị à, chị giỏi ghê, lại có một người bị chị lừa tới rồi!" Sau đó lại đứng dậy đột nhiên đưa tay ra, nói: "Tôi muốn làm một võ sư, chúng ta sau này sẽ sống cùng một nhà, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi cũng coi như là tới sớm hơn cậu, gọi tôi một tiếng đại sư huynh cũng không phải là làm khó cậu!"
Diệp Thiên Vân chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì, muốn làm đại sư huynh thì cũng còn kém xa lắm, hắn không quen cách xưng hô như vậy.
Vu Hinh Nguyệt thấy Diệp Thiên Vân không nói gì, sợ bầu không khí trở nên tẻ nhạt, vội vàng nói: "Tiểu đệ, em đừng nói linh tinh, chị có bao giờ lừa ai đâu, chính là mùi thối của em bay ra ngoài đó!"
Uông Dương nghe vậy lập tức hỉ hỉ hả hả gãi đầu, nói: "Em thấy trong TV đều nói như vậy, không thích thì thôi!"
Ngô Đại Quần cũng đứng dậy cười nói: "Hoan nghênh cậu, tôi là bạn tốt của Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ tới lớn đều là hàng xóm, kiêm chức vị bạn trai và chồng!" Ngữ khí của hắn không thích hợp lắm, dường như có chút địch ý.
Diệp Thiên Vân qua mấy câu này có thể phán đoán rằng hai người này có gì đó mập mờ, người này có chút nham hiểm.
Vu Hinh Nguyệt trừng mắt lườm Ngô Đại Quần, sau đó quan tâm nói: "Tôi sẽ gọi cậu là Thiên Vân nhé! Ngồi xuống ăn cơm đi, người thường sống ở đây không nhiều lắm đâu, cậu cũng đừng khách khí, ở lâu rồi sẽ hiểu được tính tình của họ thôi, mau ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội đó!"
Diệp Thiên Vân cũng không khách khí, thức ăn tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn tính là phong phú. Hơn nữa bụng hắn cũng hơi đói rồi, cho nên ngồi xuống là cắm đầu ăn, một hơi ăn luôn bảy tám cái bánh bao.
Uông Dương nhìn thức ăn trên bàn, nói nhỏ: "Chị thu tiền cơm của người ta bao nhiêu mà lại cho người ta ăn thế này? Có phải là hơi ác quá không?"
Ngô Đại Quần thì khác, bữa cơm này đã tiêu từ toàn bộ địch ý rồi, hắn cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi thì nên ăn những thứ bổ béo, nhìn thể cách của Thiên Vân là biết cậu ấy không thể ăn ít rồi!"
Diệp Thiên Vân mặc kệ trên bàn là ai, ăn no rồi hẵng nói. Có điều ăn cơm mà có thể giảm bớt được địch ý của Ngô Đại Quần, hắn thực sự không ngờ đến, cho nên sau khi ăn xong bảy cái bánh bao, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Tôi ăn xong rồi, thức ăn rất ngon!"
Vu Hinh Nguyệt nhìn thức ăn trên bàn chẳng còn được bao nhiêu, áy náy nói: "Thực sự là làm hơi ít, lần sau bảo Uông Dương làm nhiều một chút!"
Uông Dương bĩu môi, khó chịu nổ: "Anh Đại Quần, anh cũng đừng ăn, em đi làm thêm một chút nhé!"
Diệp Thiên Vân thực sự nhìn không ra Uông Dương này còn biết nấu ăn, theo lý mà nói thì dạng tân triều nhất tộc như thế này thông thường đều kinh thường loại chuyện nấu ăn này.
Vu Hinh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên Vân, tảng đá trong lòng cũng được cất xuống nói: "Thiên Vân. Cậu trước đây đã từng luyện công phu chưa?"
Diệp Thiên Vân tới đây là muốn bảo hộ cô ta, cho nên hắn nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Từng luyện Đài Quyền Đạo, quyền Thái, còn có một số chiêu thức tán thủ nữa, còn biết một chút võ thuật sáo lộ!"
Võ thuật sáo lộ và võ thuật có sự khác biệt rất lớn, cho nên hắn nói ra cũng không sao.
Mấy người đều rất bất ngờ, những gì mà Diệp Thiên Vân nói chính là các loại đấu thuật hiện đại hóa, Uông Dương từ trong nhà bếp thậm chí còn thò đầu ra hiếu kỳ nói: "Chẳng trách anh không gọi tôi là đại sư huynh, thì ra trên người đã có công phu rồi, không ngờ còn biết cả quyền Thái, khi nào rảnh hai người chúng ta cọ xát nhé, xem xem quyền của ai độc hơn! Tuy quyền Thái rất thực dụng, có điều gặp phải Hình Ý quyền của chúng tôi thì không đỡ nổi đâu!"
Vu Hinh Nguyệt nhìn thể cách của Diệp Thiên Vân, nói: "Cũng hơi giống như đã từng luyện công phu, cậu có căn cơ như vậy, tôi dạy càng tiện hơn!"
Ngô Đại Quần thì chỉ cười cười không nói gì, điều này chứng tỏ hắn không học võ thuật, ít nhất thì động cơ của hắn cũng không trong sáng.
Diệp Thiên Vân cũng ăn khá khá cơm rồi, liền nói: "Tôi trước tiên đi làm quen với sân tập đã!"
Sau khi ra ngoài, Diệp Thiên Vân có chút không hiểu, một võ quán như thế này, mục đích mà Tiêu Hùng bảo mình tới đây có chút hơi kỳ lạ, võ quán Dật Hiên từ thiết bị cho thấy hoàn toàn không đủ tư cách để cạnh tranh với võ quán khác. Ít nhất thì trước mắt còn chưa thấy có bao nhiêu người đến học.
Một lúc sau, Uông Dương thì trong phòng ăn bước ra, hắn thấy Diệp Thiên Vân liền vẫy tay nói: "Người anh em có hút thuốc không? Khoái lắm đấy, tôi hiện tại dựa vào nó mà sống qua ngày!" Nói xong liền từ trong túi móc ra một hộp thuốc, vung vẩy về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hiện tại đã hoàn toàn miễn dịch đối với thuốc lá, trước đây tuy biết hút thuốc là không tốt, có điều lại một mực không bỏ được, bởi vì luôn cảm thấy hút lâu đã thành thói quen rồi, cho nên không muốn bỏ. Có điều từ sau khi luyện thành Kim Chung Tráo, hắn liền không động tới nó nữa, bởi vì đã mất đi cảm giác, hắn khách khí nói: "Cám ơn, tôi không hút!"
Uông Dương trừng mắt nói to: "Tôi ngất, anh đúng là thanh niên thế hệ mới. Xem ra tôi đã dạy người ta sa ngã rồi, tôi hút hai ba năm rồi, cũng đã thành thằng nghiện thuốc!"
Diệp Thiên Vân bất giác bật cười, hắn lên sơ trung thì bắt đầu hút thuốc, hút cho tới tận năm hai mươi tuổi, coi như cũng được bảy tám năm. Cho tới hiện tại mới bỏ thuốc, nói là người nghiện thuốc, Uông Dương còn chưa đủ tư cách.
Uông Dương thấy Diệp Thiên Vân vừa quan sát võ quán, liền rất kiêu ngạo nói: "Anh đừng thấy tòa võ quán này của chúng tôi có chút cũ kỹ, có điều lại dạy chân công phu đó. So với những võ quán đầy hư danh ở bên ngoài thì tốt hơn nhiều, hơn nữa công phu của chị tôi cũng không phải là được thổi phồng mà có đâu, võ quán phụ cận đều biết rõ, bởi vì bọn họ đều được thưởng thức sự lợi hại của chị ấy rồi!"
Diệp Thiên Vân giờ mới sáng tỏ, thì ra Vu Hinh Nguyệt còn giao thủ với những võ quán khác, liền có chút kinh ngạc nói: "Còn có chuyện như vậy ư?"
Uông Dương đắc ý nói: "Anh có thể vẫn chưa biết, các danh nhân của võ quán ở Tần Hoàng thị chúng tôi đều từng giao thủ với chị tôi. Bởi vì có mấy võ quán từng muốn hủy Dật Hiên của chúng tôi, chị tôi nghe xong liền bốc hỏa, cho nên trực tiếp tới phá quán, đánh bại toàn bộ bọn họ!"
Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ tới Tiêu Hùng đã nói tính khí của Vu Hinh Nguyệt vô cùng nóng nảy, giờ mới có chút minh bạch, có lẽ trong khoảng thời gian sắp tới sẽ có biến động, Tiêu Hùng chắc là để ý đến thời gian, nếu không cũng sẽ không bảo mình tới đây vào lúc này.
Uông Dương thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Vân không đúng, liền lập tức an ủi: "Yên tâm đi, tính khí của chị tôi tuy không tốt, nhưng phi thường bênh vực người của mình, chỉ cần là học sinh của võ quán thì đều chiếu cố đặc biệt, cho nên mới có tiếng tăm tốt, người tới học võ đều là hàng xóm hoặc là bạn bè của chúng tôi."
Đột nhiên Vu Hinh Nguyệt cũng bước ra, nghiêm túc nói: "Dương Dương, em đừng nói linh tinh. Để ý mà luyện công phu cho tốt đi, đừng có ở đây nói lung tung, em xem Thiên Vân rất trầm ổn, nên học tập người ta nhiều một chút!"
Uông Dương cười hắc hắc nói: "Chị à, em đâu có nói linh tinh, chuyện mà chị làm chẳng lẽ còn không cho phép người ta tuyên truyền cho chị một chút sao? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn ư!"
Vu Hinh Nguyệt không để ý đến hắn nữa, mà nói với Diệp Thiên Vân: "Cậu muốn luyện công thì tôi sẽ dạy tốt, có điều cậu luyện cách đấu thuật nhiều như vậy, đối với việc luyện Hình Ý có lẽ có thể có một chút xung đột, cho nên khi tôi dạy cậu, hi vọng cậu có thể nghe theo tôi để tiến hành luyện tập, đừng đem những loại phương pháp khác như tán thủ và quyền Thái ra."
Diệp Thiên Vân hiểu rõ hết, hắn hiện tại không phải là tới học Hình Ý quyền, tin rằng trình độ của Vu Hinh Nguyệt có cao thế nào cũng không thể hơn được Diệp Thiên Vân, cho nên hắn hơi gật đầu, nói: "Đối với Hình Ý quyền, tôi khi ở võ quán trước cũng có rất nhiều liễu giải, hơn nữa cũng tự học một chút!"
Vu Hinh Nguyệt hiếu kỳ nói: "Cậu còn tự học Hình Ý nữa ư? Vậy thì tốt quá. Hiện tại cái cậu cần chính là được chỉ điểm thêm. Cậu đã học rồi thì chúng ta bắt đầu từ tam thể thức nhé. Tôi sẽ ấn định thời gian cho cậu, mười lăm phút nhé, có vấn đề gì không?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, tam thể tức hắn đứng mấy giờ cũng không thành vấn đề, ngay cả động cũng không cần động, thung công mười mấy năm đâu phải chỉ luyện vô ích, có điều hiện tại cũng phải coi mình là một người mới học, tất nhiên phải có chút sơ hở! Có điều sơ hở này cũng không được quá lớn, nếu không mỗi ngày đều phải luyện tập, lúc đó lấy đâu ra thời gian mà luyện hổ hình. Hắn dùng lực ở hông, đứng tam thể thức.
Vu Hinh Nguyệt xem ra cũng có một chút kinh nghiệm, cô ta nhìn Diệp Thiên Vân đứng tấn liền rất cao hứng. Tư thế của Diệp Thiên Vân đại bộ phận đều đúng, chỉ có một hai khuyết điểm, cho nên cô ta liền sửa mấy tư thế cho hắn.
Diệp Thiên Vân bình thường đứng tam thể thức rất chuẩn, cố để lộ ra một hai chỗ sai nên hơi không quen. May mà Vu Hinh Nguyệt kịp thời sửa cho hắn, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vu Hinh Nguyệt thì ở bên cạnh nhìn Diệp Thiên Vân, càng nhìn trong lòng càng cao hứng. Có chút cơ sở, còn học qua mấy loại cách đấu thuật khác, từ động tác Diệp Thiên Vân có thể thấy, tam thể thức này làm rất đúng tiêu chuẩn, hiện tại trong mắt cô ta, Diệp Thiên Vân chính là một khối ngọc quý chưa được khai phá, nào có thể không cao hứng.
Cô đứng đó nhìn đồng hồ, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, chỉ là trong thời gian một cái quay đầu, ngoài cửa liền truyền tới cười lạnh: "Vu quán chủ, cô đã đắc tội với tất cả võ quán ở Tần Hoàng thị mà còn có thêm học sinh ư?"