Chương 346 Dũng Cảm Mà Thận Trọng Toàn trường ngoài trừ Hàn Sơn ra cũng chỉ còn có Diệp Thiên Vân cùng Thường Đại Hải, sở dĩ chỉ có Hà Sơn hôm nay có thể thấy tiến bộ của Diệp Thiên Vân, dùng một câu dí dỏm để hình dung chính là xưa là súng hơi thì nay là pháo... xưa không bằng nay!
Hà Sơn không phải chưa từng giao thủ với Diệp Thiên Vân, hai người có tỉ thí vài lần, Diệp Thiên Vân sở trường là Ngũ Hình Quyền hắn là Thanh Thanh Sở Sở, còn có Nhị Chiêu Thối hắn càng thành thạo, trước đây công phu đơn giản thực dụng, nhưng hiện tại đã rõ ràng hơn trước kia nhiều lắm.
Hắn trong nhất thời do dự, Diệp Thiên Vân ngón tay đánh sâu vào thân thể Thường Đại Hải nửa thốn, Thường Địa Hải thiếu chút nữa ngất xỉu, cũng may hắn ma luyện qua sinh tử, cắn răng đề khí, mạnh mẽ lùi về sau, song chưởng đánh vào mặt Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân không bị mê hoặc, lóe một cái lui về sau, né được một kích!
Với thân thủ của Thường Đại Hải, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, vậy Diệp Thiên Vân sẽ không bị mắc lừa hậu chiêu đổi mạng lấy mạng của hắn, sở dĩ hắn lui về sau, ngừng lại tùy thời có thể xuất thủ, nếu lúc đó tiếp tục ra tay khẳng định mất mạng.
Thường Đại Hải lùi về sau ba bước, sắc mặt trở nên thống khổ, càng thêm vẻ dữ tợn. Hắn không che giấu nổi sự sợ hãi, dùng hai tay che lấy vết thương do Diệp Thiên Vân gây ra, cười thảm: "Diệp Thiên Vân, không ngờ mày ẩn tàng nhiều như vậy, tao còn tưởng võ công của mày xấp xỉ tao, hóa ra là mày cố ý dẫn dụ tao mắc câu, tâm kế khá lắm!" Hắn càng nói càng thở hổn hển, trong mắt hiện lên thần sắc tuyệt vọng.
Diệp Thiên Vân bị oan uổng, hắn khi giao thủ với Thường Đại Hải, Kim Chung Tráo bỗng nhiên đột phá tầng năm, vậy nên tốc độ cùng linh hoạt đều gia tăng, có Vô Vi đạo nhân với Ưng Lão Quái chỉ đạo, nếu không vượt qua Thường Đại Hải vậy không còn thiên lý nữa rồi.
Thường Đại Hải tuy rằng khổ luyện, lại có sở ngộ, nhưng Diệp Thiên Vân cũng không kém, thậm chí luyện tập còn khắc khổ, điên cuồng hơn. bởi vậy hôm nay đánh một trận thực lực mới trên Thường Đại Hải.
Hà Sơn con mắt trợn trừng, hắn nhìn cả nửa ngày mới không chắc chắn hỏi Diệp Thiên Vân: "Thập Nhị Hình?"
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu đáp lại, Thập Nhị Hình cũng không lạ lẫm nhưng chân chính nắm trong tay, học tinh được Thập Nhị Hình chỉ có một chỗ ấy, vì vậy Hàn Sơn thật có chút ngạc nhiên, hắn kích động hỏi Diệp Thiên Vân: "Bọn họ dạy anh?" Nói xong hai con mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, như thấy kì trân dị bảo, hoàn toàn khác biệt với Thường Đại Hải, mục đích trước mắt cũng quên sạch sẽ.
Diệp Thiên Vân đương nhiên không thể nói, lực chú ý của hắn còn đang đặt trên Thường Đại Hải, chuyện ngày hôm nay đã ngã ngũ cũng không dự định buông tha Thường Đại Hải, không vì Thường Đại Hải báo thù vô vọng mà thay đổi chủ ý. Bởi vậy hai chân hắn trầm xuống, sử ra tam thể thức, thân thể rung lên, chân phải tiến lên phía trước, đồng thời tam thể thức tay phải thu hồi biến thành quyền, cùng lúc đó khuỷu tay dọc theo ngực mà đánh ra.
Một chiêu này vừa nhanh vừa mãnh, hai tay Thường Đại Hải đang bưng vết thương, liên tục nhe răng trợn mắt. Vừa thấy Diệp Thiên Vân hành động, trong lòng kinh hãi, hắn biết rõ, nếu lui bước chỉ sợ công kích sẽ tới tấp ập tới, bởi vậy thân thể ưỡn ra, chân giậm mạnh, thắt lưng vặn vẹo tập trung lực lượng toàn thân, sau đó hai chân rạng ra, chân trước bước lên phía trước bàn chân hướng vào trong, chân sau nửa ngồi, trọng tâm hạ xuống, thân thể sắp tự động phát lực.
Diệp Thiên Vân dùng chiêu vừa rồi thực ra là nửa chiêu Tả ưng thức của Ưng lão quái dạy hắn, còn nửa chiêu ẩn giấu phía sau, chờ áp sát thân thể Thường Đại Hải, chưởng trái từ bụng cùng chưởng phải trực diện đánh ra, năm ngón biến thành vuốt ưng, lòng bàn tay úp xuống, hổ khẩu thành hình bán cầu, đồng thời chân trái tiến lên nửa bước, lần này nhắm vào vai Thường Đại Hải, toàn bộ ưng trảo đánh vào!
Ngay sau khi toàn thân phát lực, thân thể Thường Đại Hải phát ra âm thanh như tiếng kéo khóa, sau đó thê thảm tru lên.
Dưới ưng trảo của Diệp Thiên Vân, cơ thể toàn bộ như bị kéo rách.
Thường Đại Hải căn bản không dám dừng lại, liên tục lui về sau, lần này nhìn vết thương, thiếu chút nữa hôn mê. Tay Diệp Thiên Vân biến thành lợi trảo quả thực lợi hại, đối cứng liền mất oan một miếng thịt, lúc này một nửa vai đã bị xé rách, máu me ồ ồ chảy ra, tràng diện kinh khủng vô cùng.
Thường Đại Hải nào còn ý niệm báo thù trong đầu, vừa rồi còn muốn chiến sinh tử với Diệp Thiên Vân, vậy mà không quá năm chiêu đã thụ thương toàn thân, cơ thể như bị lửa thiêu, máu chảy không ít, cứ như vậy, không nói đến báo thù, hôm nay sống sót cũng là mạng lớn.
Diệp Thiên Vân hai tay đầy máu, hắn xoa ra quần, như diều hâu nhìn gà con, Thường Đại Hải hiện tại không còn lực chống đỡ.
Nhưng lúc này, dưới lầu truyền lên tiếng bước chân, xuất hiện hai lão giả cùng ba bốn đệ tử.
Hà Sơn đang xem màn đặc sắc, nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi đảo qua nói: "Sư huynh, các người tới vừa lúc, Thường Đại Hải sống không được bao lâu nữa, giờ chỉ còn chờ Diệp Thiên Vân làm sao lấy mạng hắn."
Hà Sơn tính cách yêu hận rõ ràng, thấy Thường Đại Hải không vừa mắt, bây giờ chính là muốn hắn chết ngay tức khắc.
Thường Đại Hải thấy nhiều người tới như vậy, liếc thấy Diệp Vô Nhai, trong miệng bất giác nói: "Sư bá, người dạo này vẫn khỏe chứ?" cùng lúc đó không ngừng hít sâu, cơn đau truyền lên từ vết thương khiến giọng nói hắn run rẩy không ngừng.
Diệp Thiên Vân thấy tình huống hiện tại cũng dừng tay, chỉ là thân thể vẫn duy trì trạng thái phát động công kích, hôm nay phải lấy tính mạng Thường Đại Hải!
Diệp Vô Nhai cùng lão giả kia lên lầu, hai người quan sát một chút, thấy có ba người, Diệp Vô Nhai hừ một tiếng nói: "Thường Đại Hải, uổng công ta dạy cho con công phu, không ngờ con chỉ là một tên vô dụng."
Thường Đại Hải nghe Diệp Vô Nhai nói xong nước mắt rơi xuống, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Bát cực môn từ trên xuống dưới, con chỉ tôn kính một vị, những kẻ khác đều là cừu nhân."
Diệp Vô Nhai nghe xong không tức giận trái lại thở dài, nói: "Đại Hải, con hối cải còn kịp, cùng ta về Bát cực môn chịu phạt!"
Hà Sơn nghe xong lập tức cắt ngang, tức giận nói: "Sư huynh, hắn là một tên cặn bã, người còn bảo vệ hắn?"
Diệp Vô Nhai chau mày, quét mắt khắp toàn trường sau đó mới nói: "Câm miệng, ở đây không có chỗ cho đệ nói chuyện, ta nói hắn về Bát cực môn tự có đạo lý!"
Cho dù là Bát Cực môn đồng ý, Thường Đại Hải cũng không chịu, hắn lắc đầu nói: "Sư bá, người cũng không cần vì con, con không bao giờ quay về đó!" Nói xong thân thể không ngừng thối lui, con mắt không ngừng đánh giá.
Diệp Thiên Vân vừa thấy động tác của hắn, liền biết hắn có chín phần muốn bỏ chạy, thân hình khẽ động, nhanh như mèo xuất hiện trước người Thường Đại Hải, một tay chụp tới cổ hắn.
Diệp Vô Nhai vừa thấy tình hình, quát lớn: "Hạ thủ lưu tình!"
Diệp Thiên Vân sợ nhất là Thường Đại Hải chạy, như vậy sẽ có thêm một kẻ uy hiếp tới hắn, nếu chạy thoát sẽ tuyệt đối không dám trực diện cùng hắn giao thủ, vì vậy thà đắc tội với Bát Cực môn, cũng không buông tha Thường Đại Hải, tay không ngừng lại thân thể càng nhanh hơn.
Thường Đại Hải cảm thấy lúc này cái chết đã ngay trước mắt, liền ngừng cước bộ, hét lên một tiếng: "Đi chết đi!" nói xong cố nén đau đớn, toàn thân phát ra một kích cực hạn.
Diệp Thiên Vân áp sát, sử ra Quỵ tất bộ, là chiêu thức chỉ có Bát Cực môn mới có, hai gối quỳ xuống, đầu ngón chân hướng phía trước, chân sau quỳ xuống chân trước co vào sát sườn, đầu gối đặt trước bàn chân một tấc, đồng thời đánh ra một quyền.
Thân thể Diệp Thiên Vân đã không yếu như trước, hắn trực diện đấu với Thường Đại Hải một quyền, sau đó tiến lên kẹp lấy tay Thường Đại Hải, kéo mạnh vào trong, sau đó bẻ ngược, nhất thời một tiếng "rắc" vang lên.
Cánh tay Thường Đại Hải bị bẻ gãy, Diệp Thiên Vân ngay sau đó dưới chân quét mạnh, một cước đạp vào ngực Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, lao vào đống dụng cụ tập thể hình, không sai một li đạp thẳng vào, một khối thép xuyên qua giữa ngực, treo hắn lủng lẳng trên không trung, ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Toàn bộ quá trình chỉ hơn hai giây, Diệp Thiên Vân cũng cực kì bất đắc dĩ, Diệp Vô Nhai đến, hắn phải nhanh chóng xử lý Thường Đại Hải, nếu không sự việc sẽ mất kiểm xoát.
Ở đây không người nào không khiếp sợ, thủ đoạn nhanh nhẹn độc ác như vậy, Thường Đại Hải ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã chết thảm tại chỗ! Trong sảnh đều là người của Bát Cực môn, võ công của Thường Đại Hải bọn họ đều rõ ràng, nhưng Diệp Thiên Vân giết hắn dễ như giết gà, thực lực như vậy không khỏi khiến mọi người sinh ra loại cảm giác khiếp sợ.
Diệp Vô Nhai lông mày dựng đứng, quát lớn: "Diệp Thiên Vân, cậu dám giết đệ tử Bát Cực môn? Ai cho cậu cái quyền đó?" Hắn căn bản không ngờ Diệp Thiên Vân đột nhiên ra tay giết chết Thường Đại Hải, hắn không đoán được thanh niên trước mặt lại can đảm như vậy.
Băng Thành là phạm vi của Bát Cực môn, mà Thường Đại Hải cũng coi như người của Bát Cực môn, Diệp Vô Nhai hô hạ thủ lưu tình, vậy là Diệp Thiên Vân coi như không nghe, trực tiếp giết người!
Hà Sơn thở ra một hơi, hắn nhìn Diệp Vô Nhai, lập tức khuyên nhủ: " Sư huynh, Thường Đại Hải đã sớm thoát li Bát Cực môn, hơn nữa hắn cũng phải chết, đệ nghĩ Diệp Thiên Vân giết rất tốt!"
Diệp Vô Nhai hung hăng trừng mắt nhìn Hà Sơn, nói với Diệp Thiên Vân: "Cậu cũng quá cuồng vọng, Băng Thành tuy không phải nơi Bát Cực môn hô phong hoán vũ, nhưng giẫm châm một cái cũng phải rung chuyển, người này cậu nói giết là giết, không thèm để ý ta có đồng ý hay không?"
Diệp Thiên Vân vốn cho rằng Diệp Vô Nhai tới xử lí Thường Đại Hải, không ngờ hắn đột nhiên giở mặt, cục diện như vậy khiến hắn rất khó lựa chọn, Thường Đại Hải muốn chạy trốn, mà Diệp Vô Nhai mặc dù không có ý muốn thả đi, nhưng xem tình hình là muốn giữ cho hắn một mạng.
Nếu hai người không oán không cừu Diệp Thiên Vân tuyệt đối không giết hắn, nhưng hiện tại Thường Đại Hải muốn chạy vậy hậu quả khó đoán, ai có thể gánh trách nhiệm, xong rồi thì hối cũng không kịp.
Đến lúc đó người bên cạnh mình chết hết, Bát Cực môn tới xin lỗi, nói cái gì cũng đã muộn. Khiếu Vô Nhai không có năng lực cứu người chết sống lại, bởi vậy hắn nhàn nhạt nói: "Chả lẽ võ lâm không được tỷ thí hay sao?"