LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:05:47 bởi hai1957 >
lục bát
lục bát
ngồi đọc một mình
giống như ngắm nghía
bóng hình ta xưa
em về
theo những cơn mưa
hạt gieo ngõ vắng
hạt đùa mái hiên
hạt nào lạ... hạt nào quen
ướt lòng ta...
những muộn phiền nhân gian
lặng trong gió núi mây ngàn
tìm đâu thấy
một cung đàn tri âm ?
trăm năm hồn đá
âm thầm
vạn năm hồn sóng
xô ngầm biển khơi
loanh quanh
bước giữa dòng đời
ta về... gói lại khóc cười phù vân
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:08:49 bởi hai1957 >
THÔI Thôi em cứ việc đi về
Kệ ta trách móc lời thề gió bay
Đêm ra phố quận loay hoay
Tìm vầng trăng thuở xưa ngày có nhau.
Nghe cơn gió thổi ngang đầu
Vầng trăng xưa luống nhạt mầu vàng phai
Tìm hòai một bóng dáng ai
Theo ta suốt những dặm dài biển dâu
Hồn thanh xuân cũ nay đâu
Oan khiên về mở hội sầu khôn nguôi
Bạn thơ ơi bạn tình ơi
Giận mình đã bạc tóc đời lãng du
Dư âm thấp thóang sương mù
Mong tìm một thuở… mù u, bướm vàng
Tơ vương run lạc cung đàn
Tóc xanh nhuộm giọt thời gian… mấy từng
… Cuối sông kia bến tương phùng
Chỉ còn lá đổ muôn trùng lẻ loi… Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:14:50 bởi hai1957 >
VÔ ĐỀ Từ khi trăng bỏ về rừng
Gió bay về núi ngập ngừng mây trôi
Từ khi hoàng hạc vắng đôi
Hai người đứng cách hai nơi đoạn trường
Anh ra đứng giữa phố phường
Tìm trong những ngã tư đường bóng ai
Trăng lên trăng lặn canh dài
Tìm đâu một cánh hồng phai xa vời
Thoắt trôi… đã nửa cuộc đời
Góc hồn ủ kín nụ cười tím xưa
Hư không vẳng tiếng chuông chùa
Rùng mình lạnh buốt cơn mưa đời mình
Hôm qua bỗng thấy lại tình
Ngẫn ngơ cứ ngỡ rằng mình chiêm bao
Tay gầy áo bạc hư hao
So dây đàn lạc thuở nào rồi em
Trở về ôm giấc cô miên
Đời như mộng, chỉ còn riêng nụ hồng
Phiêu du nhẹ khúc tang bồng
Ủ trong men đắng giọt nồng thế nhân
Thả mình lên đỉnh Phù vân
Hư không chuông gọi trong ngần dây tơ
Tìm về một thuở ban sơ
Chợt nghe con sóng vỗ bờ tháng năm Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:17:18 bởi hai1957 >
CHIA NỬA HỒNG PHAI Chào em một nửa nụ cười
Ta đi trôi nổi cuộc đời muôn phương
Trả người nguyên khối yêu thương
Chuyến xe bụi đỏ biệt phương trời rồi
Tặng người nửa của riêng tôi
Gọi là kỷ niệm một thời có nhau
Dù không nên nghĩa cau trầu
Thời hoa đỏ cháy rực màu con tim
Thuở ngày xưa biết đâu tìm
Đường bay đã mõi cánh chim vượt ngàn
Lệ khô vắng cả đôi hàng
Chiều nay thuyền viễn xứ càng buồn thêm
Miên trường dài một trời đêm
Vẫy tay cõi tạm bước êm ta về
Lối gầy đau những bến mê
Nhìn quanh chỉ thấy bộn bề lá rơi
Trăm năm còn lại thế thôi
Phù hoa gởi trả xa xôi chốn nào
Khóc đi em mắt lệ trào
Kìa con hạc trắng đi vào bồng lai
Nụ cười chia nửa hồng phai
Ngọt ngào người giữ, rớm gai ta cầm
" Một ngàn năm , một vạn năm
Ai xui chín một kiếp tằm vương tơ" * Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2012 09:10:28 bởi hai1957 >
ĐÂU BỞI MÙA THU Ta ngồi đếm tuổi qua mau
Ta ngồi gặm nhấm nỗi đau không lời
Cũng là trọn vẹn cuộc chơi
Chung qui người lại phụ người nữa thôi
Người đi biền biệt mây trôi
Để ta lại với khóc cười nhân gian
Ngày xanh giờ nhuốm bụi vàng
Câu thơ lạc vận, cung đàn đứt dây
Bâng khuâng gối chiếc lạnh đầy
Trong chăn lại nhớ những ngày có nhau
Bây giờ cây nát cỏ nhàu
Ngàn xưa để lại ngàn sau bóng hình
Trách chi tượng đá vô tình
Nỗi mình mình chịu, phận mình mình theo
Buồn trông cái lá bay vèo
Còn đâu lửa ... để "cả chiều... thành tro" *
Tội thân ta kiếp tò vò
Chắc chiu nuôi nhện… nhện dò đi đâu?
Biết là biển lớn sông sâu
Sao không biết nói một câu tạ từ?
Lá vàng đâu bởi mùa thu
Thì thôi... một thuở lời ru muộn màng
"Nên chăng thì thiếp với chàng
Chả nên thì lại người làng với nhau"* Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:23:35 bởi hai1957 >
BÓNG DÁNG Chỉ còn lại bóng dáng thôi
Đường xưa lối cũ đã phôi pha nhiều
Bóng xưa giờ cũng tiêu điều
Dáng xưa còn lại một chiều cuối năm
Mắt buồn mắt nhớ xa xăm
Môi buồn môi cũng trầm ngâm lời tình
Lênh đênh một bóng dáng mình
Ngẩn ngơ đáy nước lặng thinh bến bờ
Bóng đi bóng ngã ơ hờ
Câu thơ cỏ xót - câu thơ cỏ mềm
Vẫn còn... một dấu chân êm
Ngập ngừng nhẹ bước qua thềm lá rơi
Tìm trong mắt lá thu phơi
Biển còn hát khúc... tình đời có nhau
Trải qua những cuộc bể dâu
Trái tim xin chớ bạc màu thời gian
Hồn trong một chữ đá vàng
Vườn thơ vẫn trọn cung đàn tri âm... Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2012 09:08:32 bởi hai1957 >
TUỔI NÀO CHO EM Tuổi nào sỏi đá ngây ngô
Tuổi nào như sóng vỗ bờ ngàn năm
Tuổi em mãi mãi trăng rằm
Ngàn sau còn tiếng thì thầm gọi tên
Tuổi hồng còn mãi không quên
Tuổi vàng nghe nắng gọi bên lưng trời
Tuổi thơ kỷ niệm tuyệt vời
Tuổi trăng rằm... tím một thời mộng mơ
Tuổi ngọc ... trong trắng ngây thơ
Tuổi xuân lạc giữa bến bờ yêu thương
Tuổi mộng lưu luyến vấn vương
Tuổi già đi hết chặng đường nhân sinh
Cảm ơn đời đã cho mình
Bao nhiêu tuổi bấy nhiêu tình nước non Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:29:47 bởi hai1957 >
GIẤC MƠ HOÀNG HẠC Thành xưa rêu phủ lối vào
Phong sương tượng đá bạc đầu còn đây
Tiếng ai hát giọng lưu đày
Bài ly hương thả khói đầy lá rơi
Nghìn năm một khúc nhạc mời
Là thiên thu của đất trời chiêm bao.
Dấu hài hoa lá xanh xao
Ưu tư trầm mặc ngạt ngào khói hương
Thy gan giữa chốn vô thường
Nửa dường đã lạ, nửa dường như quen
"Cảo thơm lần dở trước đèn"*
Trơ vành tuế nguyệt soi thềm rêu phong
Thoảng đâu đây dấu tiêu phòng
Hồn cung nữ, cõi mơ mòng còn đâu
Chiến bào trầm mặc đêm thâu
“Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào”*
Ngất men say, chén rượu đào
Mười phương còn lại phương nào nhớ thương
Tro tàn dấu liệm nắm xương
Ngày xanh đợi bóng quân vương... bạc đầu
Trời cao, biển rộng, sông sâu
Giấc mơ Hoàng hạc biết đâu mà tìm
Tiêu phòng chôn chặt cánh chim
"Oán cung"* lệ nhỏ buốt tim một đời Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:32:29 bởi hai1957 >
GỐI TƯƠNG TƯ Chuông đâu vẳng tiếng muộn màng
Đèn khuya hắt bóng võ vàng canh thâu
Gối tương tư mái tóc nhàu
Mắt chong thức giữa đêm màu cô đơn
Ngại ngùng tiếng dế nỉ non
Thời gian nhỏ giọt mỏi mòn mắt đêm
Lá khô xao xác bên thềm
Giọt sương nóng giữa môi mềm lặng câm
Ngủ đi em - mộng từ tâm
Nhỡ mai vóc hạc xa xăm sẽ buồn
Tay mềm ru khúc vô ngôn
Đường xa diệu vợi vẫn còn dấu chân
"Hải đường lả ngọn đông lân" *
Đêm qua... rồi sẽ trong ngần... thiên thai
Lối xưa còn nhẹ gót hài
Hẹn về chỉ độ canh dài đào bông
“Nay đào đã cuốn gió đông
Phù du lại nở bên sông bơ sờ” *
Phòng khuya khuya vẫn lặng tờ
Dấu đêm trăng lặn sương lờ mờ phai
Chợt nghe như gió thoảng ngoài
Giật mình... còn đó... dấu hài thi nhân
Nghe cành liễu rũ phân vân
Trăm năm sao chỉ có ngần ấy thôi
Giữa đường đứng gọi tình ơi
Đợi nhau áo lụa tinh khôi cũng nhàu
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:36:03 bởi hai1957 >
NGHE
Nghe đêm lữ khách độc hành
Nghe hơi quán trọ nghe xanh nỗi buồn
Nghe từng tiếng gió cô thôn
Nghe thương mỗi bước người khôn ngập ngừng
Nghe lao xao tiếng côn trùng
Nghe hồn cô lữ quá chừng quạnh hiu
Nghe hiền giấc chợp thiu thiu
Nghe mềm bờ cát liu riu nắng vàng
Nghe mùa chuyển gió thu sang
Nghe tình vấn vít cung đàn so dây
Nghe mưa ướt lạnh vai gầy
Nghe tràn ký ức xưa ngày có nhau
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:37:27 bởi hai1957 >
NẺO PHÙ VÂN Cũng xuân sắc cũng tài hoa
Cũng là mệnh cũng phong ba cuộc đời
Đạm Tiên ơi! Đạm Tiên ơi!
Mộ bia hoang phế nằm phơi ánh chiều
Một chút hương một chút Kiều
Lòng rưng rưng khóc bởi điều riêng tư
Chị đà về với thiên thu
Em ngồi khóc với phù du đọan trường
Nỗi niềm nhạt phấn phai hương
Tạc màu bia mộ dặm đường thế nhân
Người về từ nẻo phù vân
Có nghe “bạc mệnh” khúc ngân nghẹn ngào
Xanh kia còn có lòng nào
Sao không gởi một ánh sao bay về
Bao phen tài mệnh ê chề
Lòng son đau đáu nơi quê quán người
“Cỏ non xanh rợn chân trời” *
Chân đi mà dạ tơi bời… sắc không
"Tiền Đường sóng nước mênh mông
Mồ chôn em kiếp má hồng truân chuyên
Cũng là chút phận thuyền quyên
Chớ nề u hiển lời nguyền hẹn nhau..."*
Trông vùng cỏ úa nhàu nhàu
Âm dương đôi cảnh một màu khói sương
Hóa công ơi chữ vô thường
Khéo xui nên cảnh đoạn trường mà chi Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:10:33 bởi hai1957 >
GIỮA CHỐN VÔ THƯỜNG Nằm nghe mưa rớt ngoài trời
Bấm tay đếm nhẫm ngày rời quê hương
Đưa cao năm ngón đoản trường
Tháng ngày trước mặt con đường phía sau
Mùa mưa về gõ nhịp mau
Bên căn phố trọ xanh màu đèn đêm
Nhớ nhà châm điếu thuốc thêm
Thấy vương vấn sợi khói mềm bay cao
Biển hôm nay động lao xao
Chim bay cũng mõi sóng trào trùng dương
Chân đi đã nửa con đường
Ngỡ ngàng phía trước miên trường phía sau
Ngày hoa mộng cũ còn đâu
Tóc xanh dường cũng ngả màu thời gian
Tình xưa bẻ nửa cung đàn
Xuân thì tan tác giữa vàng lá thu
Loanh quanh lạc nẻo sương mù
Trái tim nhốt giữa ngục tù lặng câm
Giọt buồn chảy ngược vào trong
Ta thành tượng đá âm thầm ngàn sau
Lời người không đánh mà đau
Chia ly không khóc mà sầu khôn nguôi
Ngoái nhìn “con mắt có đuôi”
Tình xưa giờ đã ngược xuôi bến bờ
Lòng đi dạ ở lại chờ
Nói thì nói chỉ giả vờ vậy thôi
Ai xui con bướm có đôi
Chim oanh có cặp để đời có nhau
Thôi thì sau cuộc bể dâu
Trở về chiếc bóng nhìn đâu… cũng mình
Một chút thơ, một chút tình
Ta đi tìm lại dáng hình ta xưa
Mặc đời hết nắng thì mưa
Mặc người vui khúc đẩy đưa với người
Rêu phong đá tạc nụ cười
Chút mình nguyện giữ bên trời gió sương
Nghêu ngao giữa chốn vô thường
Sải chân bước tiếp dặm trường hoá thân Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:14:47 bởi hai1957 >
LÝ CON CHIM KHÁCH Có con chim khách vô tình
Bay về hót trước bình minh nắng ngời
Làm ai hết đứng lại ngồi
Ngỡ rằng... người ấy về chơi thăm nhà
Chờ từ bông súng nở hoa
Đến khi bóng nắng đã nhoà phía Tây
Bóng người vẫn bặt chân mây
Hững hờ gió thoảng lối gầy vắng tanh
Chiều nghiêng theo nắng buông mành
Buồn gom than lửa cháy cành tương tư
Trách con chim khách cợt đùa
Cho dài ngọn gió mấy mùa nhớ mong
Chim bay vì đã sổ lồng
Sang sông đâu dám phụ lòng đò đưa
Ai kia trách cứ... hư chưa
Làm sao biết để cho vừa ý nhau
Chẳng thà nói thật đôi câu
Dẫu cho ý hợp tâm đầu hay không…
Dù sao vì đã đợi trông
Con chim quì xuống cành hồng dâng lên
Có đâu trách cứ muộn phiền
Để thơ hoang vắng một miền thu phong
Đã đa mang phải đèo bòng
Hồn thơ như lá theo dòng cứ trôi
Dù sông bên lở bên bồi
Dù cho thuyền đã xa xôi chốn nào
Dù cho con sóng dâng trào
Chút hương còn mãi tạc vào trong tim
Mượn sông để gió đi tìm
Mượn người để gởi chút tình xa xưa
Mượn con chim khách đẩy đưa
Mượn vui câu hát mượn vừa câu thơ…
Có khi bừng tỉnh cơn mơ
Trên tay còn lại vết mờ thời gian
Thương con mối lính vội vàng
Một đời lầm lũi chan chan nắng về
Nghe ra mưa gió dãi dề
Nhìn quanh vàng úa sơn khê bóng chiều
Đường đời đâu ngả tin yêu
Về đâu bốn phía trời chiều đã phai
Vần thơ tựa tiếng thở dài
Bên trong thì đắng bên ngòai thì cay
Phải đâu cuối mắt đầu mày
"Chả cầm cho vững lại dày cho tan"*
Trớ trêu hai chữ đá vàng
Vần xoay con tạo phụ phàng hoá công Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:18:10 bởi hai1957 >
BIỆT KHÚC
Mai ra đi giữa giang hà
Cánh chim vạn lý đường xa bão bùng
Cố đô mờ ảo mịt mùng
Đợi con tàu suốt não nùng giữa đêm
Tháng thu phong giọt mưa mềm
Về hôn tóc ướt mà thêm muộn phiền
Một mình một nỗi buồn riêng
Nhớ người hoa bỗng ngã nghiêng bóng thành
Lời thơ ru giấc yên lành
Câu hò mái đẫy sao đành thở than
Đường vào thành nội thênh thang
Điệu ru viễn xứ dỡ dang khói chiều
Đêm thu mưa rớt lạnh nhiều
Trong chăn suy gẫm những điều chưa quên
Lặng thầm nỗi nhớ không tên
Vành trăng sao nỡ khuyết bên lưng trời
Cô đơn lẻ một bóng người
Dòng Hương thoáng chiếc thuyền trôi hững hờ
Mộng du mấy nẻo sương mờ
Miên di ngày tháng bến bờ biển dâu
Hoa niên mộng đã nát nhàu
Câu thơ ngày cũ nhuốm màu khói mây
Nghe sương thấm lạnh vai gầy
Cấm thành lạc bước giữa đầy lá Thu
Mai ngày khuất nẻo phiêu du
Hành trang còn lại tiếng ru muộn màng
Cố đô ơi…biệt khúc buồn !
Cánh chim vạn lý tha hương gửi ngừơi
LÊ PHÚ HẢI - LIÊN HƯƠNG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: