LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
THƯƠNG
Ta thương em cũng thiệt là
Tội thân con sếu la đà bến sông
Quê nghèo bao nỗi chờ mong
Trăm sông nghìn biển nhớ không thì về
Cánh cò trắng bến sông quê
Còn trong câu hát dãi dề nắng mưa
Vì người vất vả sớm trưa
Thương nhau chia muối sớt dưa tấm lòng
Về nghe mùi khói đốt đồng
Chim gù trong đám cải ngồng ra hoa
Thương người bịn rịn bóng xa
Chiều vương khói bếp mái nhà lửng lơ
Quê nghèo đẹp mối tình thơ
Đi xa còn nhớ đến ngơ ngẩn hồn
Đã quen gối mỏi chân chồn
Vẫn nghe da diết nỗi buồn xa nhau
Cuộc đời thoáng chốc bóng câu
Cánh chim tăm cá biết đâu mà tìm
Thôi đành con mắt lim dim
Thương người gửi lại con tim lặng thầm
Liên Hương - Lê Phú Hải
VU VƠ
Lòng buồn ngỏanh mặt với thơ
Vu vơ nhớ một vu vơ bóng hình
Tương tư đã khổ riêng mình
Trời còn mưa bất thình lình làm chi …
Quặn lòng nghe tiếng gió đi
Giọt buồn trĩu nặng bờ mi ướt nhoà
Xoè tay đếm mỗi ngày qua
Chỉ còn ta với riêng ta lặng thầm
Đơn côi phận nhỏ lỡ lầm
Bao năm lưu lạc sắt cầm phôi pha
Tìm đâu thấy một quê nhà
Ngàn dâu xa lắc tiếng gà xác xơ
Chiều vàng tựa cửa bơ vơ
Nhớ ai ai nhớ ngẩn ngơ nỗi niềm
Đường xa chân cứng đá mềm
Ru mình mấy khúc càng thêm lạnh lùng
tiếng mưa rớt giữa thinh không
Đàn ai hát khúc chờ trông một người
Cầm bằng không biết thì thôi
Biết rồi lòng vẫn xa xôi sao đành
Nửa đời chân bước loanh quanh
Bóng câu ngày tháng lướt nhanh qua thềm
Ừ thôi còn đó nỗi niềm
Vu vơ gửi lại một miền phù vân
Liên Hương - Lê Phú Hải
LỜI RU BỎ LẠI
Ngày xưa bé bỏng nằm nôi
Nghe câu ru mẹ bồi hồi xốn xang
Có lần lỡ bước chân hoang
Đêm thao thức nhớ tiếng vàng bên tai
Và rồi ngày một ngày hai
Vợ ru con cũng lời ai thuở nào
Tiếng quê ừ cũng cồn cào
Nhủ lòng ta sẽ nhớ vào tim ta
Ai dè biền biệt tình xa
Ta lang thang chẳng tìm ra dấu mình
Giống như thức dậy thình lình
Lời ru chìm khuất bóng hình xa xưa
Nửa đời lang bạt gió mưa
Ầu ơ một khúc đẩy đưa tháng ngày
Ru buồn theo gió theo mây
Tìm đâu thấy một vòng tay dịu dàng
Chữ tình lỡ bước sang ngang
Xót trông mấy độ Thu vàng rớt rơi
Giật mình nghe tiếng à ơi
Đêm dài vẫn lạnh chơi vơi khóc thầm
Liên Hương - Lê Phú Hải
NỢ
Làm sao kịp trả nợ người
Khi ngày đã xế vàng phơi ánh chiều
Núi sông một dải tiêu điều
Bao nhiêu bồi lở bấy nhiêu nỗi niềm
Trăng côi một mảnh lưỡi liềm
Đêm buồn sương lạnh ngoài thềm rớt rơi
Cô đơn ta giữa dòng đời
Ngồi đong nỗi nhớ đầy vơi tháng ngày
Nợ đời giấc mộng trả vay
Nợ tình nặng trĩu vai gầy đa mang
Còn đâu "giấc mộng kê vàng"
Đành cam lỗi nhịp "cung đàn Bá Nha"
Thôi thì một giấc Nam Kha
Trăm năm ừ cũng chỉ là thoáng bay
Nợ bao nhiêu vẫn còn đây
Gõ sênh phách hát ru ngày tháng trôi
Liên Hương - Lê Phú Hải
NHỚ NHÀ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 10:37:33 bởi hai1957 >
TA ĐI TÌM TA
Một chút thơ, một chút tình
Ta đi tìm lại dáng hình ta xưa
Mặc đời hết nắng thì mưa
Mặc người vui khúc đẩy đưa với người
Rêu phong đá tạc nụ cười
Chút mình nguyện giữ giữa trời gió sương
Nghêu ngao giữa chốn vô thường
Sải chân bước tiếp dặm trường hoá thân
Liên Hương
NHỚ NHÀ
Đi xa bỗng nhớ mái nhà
Nhớ màu khói bếp nhớ tà áo bay
Mưu sinh bận rộn tháng ngày
Vắt tay lên trán chiều nay chợt buồn
Bao phen chớp bể mưa nguồn
Cũng tơi tả một cánh chuồn nhỏ nhoi
Chiều nay nhớ môt tiếng cười
Ngày xưa trong vắt khoảng trời riêng ta
Thôi thì Phượng đã đi xa
Hoàng còn ở lại lời ca tìm về
Đêm nghe tiếng quốc não nề
Giang đầu chim hót bộn bề nỗi lo
Phương Nam lẻ một cánh cò
Phượng ơi có nhớ giọng hò năm nao
Tình xưa giờ khuất nơi nào
Chiều nay vườn vắng xạc xào gió đi
Liên Hương - Lê Phú Hải
PHƯỢNG HOÀNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 10:35:15 bởi hai1957 >
PHƯỢNG HOÀNG
Phượng hoàng mỏi cánh tìm ai
Đàn rơi phách lạc đã phai ráng chiều
Còn đây một nỗi tiêu điều
Ngổn ngang tâm tưởng mang nhiều riêng tư
Phượng hoàng ơi - chắc hình như
Càng bay càng thấy lắc lư tình buồn
Về nơi xa ấy cội nguồn
Trốn tìm nhau chỉ để hồn thương đau
Thời gian như nước qua cầu
Bài ca xưa cũng nhạt màu lá hoa
Phượng gầy lẻ bóng riêng ta
Tìm đâu một khúc giao hoà tình chung
Người ơi thương lấy ta cùng
Phượng hoàng liền cánh vẫy vùng biển khơi
Phù vân xa lắc dòng đời
Khúc Nam ai bỗng rối bời... xự xang !
Cung đàn gảy khúc hợp tan
Dẫu cho xuống bể lên ngàn cũng nghe
Dãi dầu nhờ cánh tay che
"Yên cương buộc sẵn sầu khe khắt đời"* (không nhớ câu thơ của ai)
Đường đi hoài vọng chân trời
Ngoái nhìn quê cũ đã vời vợi xa
Hao gầy còn lại thân ta
Phượng Hoàng ôi cũng chỉ là nhớ thương
Liên Hương - Lê Phú Hải
TRĂNG Giá đừng lạnh bóng trăng ngời
Thì đêm đâu có bồi hồi mông lung
Giọt trăng rơi xuống ngập ngừng
Để ai trở giấc nửa chừng chiêm bao
Nghe từ bóng lá lao xao
Người tri âm tự năm nao chợt về
Thu phong thổi sợi tóc thề
Ngẩn ngơ chỉ có bốn bề heo may
Đêm buồn động tiếng chim bay
Cô đơn vắng một vòng tay địa đàng
Gió đâu trỗi nhẹ cung đàn
Ngỡ ngàng đêm...với ngỡ ngàng ánh trăng! Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2012 20:45:31 bởi hai1957 >
LÃNG DU Lãng du năm tháng tần ngần
Một hôm chợt mỏi gót chân miệt mài
Về đây sau chuyến đi dài
Ngang nhà cửa đóng then cài buồn tênh
Bên hè con nhện ngủ quên
Ngoài vườn bướm trắng trùm mền chẳng bay
Hương buồn thoảng khoé mắt cay
Tìm đâu thấy được tháng ngày đã xa
Bao giờ trở lại hôm qua
Để người ta... với người ta... trốn tìm
Thương con nhện mắt lin dim
Ngẩn ngơ nghe một tiếng chim sau vườn
Tìm đâu con mắt dỗi hờn
Khuất sau vành nón đội cơn mưa chiều
Quay về bóng ngã liêu xiêu
Ngập ngừng có tiếng cuốc kêu não nùng
Tháng tư nắng xế bập bùng
Em về tháng mấy để đừng xa nhau?
Buồn trông mặt cỏ dàu dàu
Chân mây mặt nước một màu lãng du
Ngày xưa giờ đã xa mù
Còn đâu một thuở "mù u - bướm vàng"
Dây tơ lỗi nhịp cung đàn
Trách chi tình nhỏ lỡ làng phận duyên Liên Hương - Lê Phú Hải
VÔ ĐỀ THÁNG TƯ Từ khi lưu lạc xứ người
Thân này còn chút nụ cười làm duyên
Nhớ ngày con nước dềnh lên
Quê xưa cây trái bỏ quên tháng ngày
Nắng lên cho mắt đong đầy
Em về tay nhỏ vá may thêu thùa
Ừ thôi số phận cợt đùa
Mặc cho con sóng đẩy đưa dãi dầu
Cuối chiều lá rụng về đâu
Chân mây mặt nước một màu khói sương
Chuyến xe dường đã nửa đường
Chuông đâu một khúc vô thường ngân nga
Lâu rồi từ thuở tình xa
Lật trang quá vãng nhạt nhòa dấu xưa
Thuyền từ bến ấy về chưa
Mà sao cố lý* cơn mưa trắng trời (cố lý: làng cũ)
Dấu bên trong những bời bời
Tiễn đưa còn lại nụ cười hắt hiu
Liên Hương - Lê Phú Hải
LẺ LOI Mùa đi
cho nắng hạ về
Hạ đi
còn khúc nhạc ve
rộn ràng
Người đi
để lại ngỡ ngàng
Thu đi
rơi chiếc lá vàng
lẻ loi Lê Phú Hải
VẦN THƠ CHO ĐỜI
Chợt nghe tiếng Cuốc gọi hè
Lòng như thảng thốt nhớ về cố hương
Nhỏ nhoi một chút mộng thường
Mỏng tang số phận con đường mưu sinh
Hai vai gánh nặng chữ tình
Chuyến xe rong ruổi một mình cũng quen
Bọt bèo nước xuống nước lên
Ngày qua tháng lại gọi tên nỗi buồn
Tuổi yêu xưa đã không còn
Đường đi lối lại chưa mòn gót chân
Cõi người mai cũng phù vân
Ghét thương chi mấy chỉ ngần ấy thôi
Gởi về cố lý xa xôi
Trời cho mấy hạt mưa rơi muộn màng
Hết binh đao bỗng ngỡ ngàng
Tuổi nào bóng xế lỡ làng duyên nhau
Đếm từng ngày tháng qua mau
Thương thân phận nhỏ lòng đau chín chiều
Đứt dây lặng một cánh diều
Cung thương còn đọng lời yêu lặng thầm
Một ngàn năm một vạn năm
Cũng đành mang mãi kiếp tằm vương tơ
Một mình đối bóng ngẩn ngơ
Buồn vui gửi lại vần thơ cho đời
Liên Hương - Lê Phú Hải
câu thơ thứ 3 là "đoản" chứ không phải "đoạn" m ơi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2012 10:41:57 bởi hai1957 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: