LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
GÕ CỬA Ta về gõ cửa từ tâm Chờ nghe một tiếng chuông thầm lặng vang Hóa ra dưới ánh trăng vàng Phù hoa mấy độ lỡ làng nẽo duyên Một bên thúy một bên uyên Một bên nữa có con thuyền không neo Thôi đành đứng với cheo leo Nghe ta ế ẩm trôi theo bụi đường Ta về gõ cửa gọi thương Chỉ nghe có tiếng ễnh ương sau nhà Bao nhiêu năm vẫn thật thà Con chim khách cũ gọi xa xôi hồn Ru nhau mấy độ dỗi hờn Gởi ngày oan trái chập chờn gió bay Giấc Nam Kha tỉnh nào hay Lỗi về Từ Thức cũng quay quắt buồn Lê Phú Hải
CHUNG CHIÊNG PHẬN MÌNH Từ khi cách mặt xa lòng Trống cơm vổ khúc tang bồng với ai Ngẩn ngơ con xít canh dài Người về nối sợi trúc mai với người Dở dang nhịp phách biếng lười Ngày trôi thì mặc khóc cười cũng trôi Thẩn thờ nhìn vệt son môi Tang tình mấy nụ tinh khôi cũng nhàu Thời gian nước chảy qua cầu Dẫu xa cũng muốn bạc đầu viếng thăm Đò đưa câu hát mù tăm Đêm nằm nghe một giọng ngâm chợt buồn Nằm nghe trời đổ mưa tuôn Quẩn quanh con nước về nguồn vần xoay Tình là bọt nước trên tay Nghĩ thuơng con nhện loay hoay phận mình Sắc không hư ảo dáng hình Trăm năm còn hát tang tình trống cơm Phập phồng đi giữa đường trơn Thân cò lặn lội đón cơn mưa rào Ưu tư hỏi tấm lòng nào Cõi tình rộng mở để vào trú chân Mai rồi bụi cát phù vân Không còn nhau nữa nợ nần trả ai? Nỗi niềm bến nước mười hai Môi son nhạt nụ hồng phai cũng thường Có nhau chung một quãng đường Nào ai đâu dễ đo lường nợ duyên Cầm bằng một mảnh thuyền quyên Xá chi một chút chung chiêng phận mình Thì thôi hết cuộc chung tình Đường đi đành vắng dáng xinh thuở nào Mai về chợ nổi xôn xao Mà nghe u ẩn chìm vào thiên thu Chim bay đã khuất tăm mù Tội con cá mú bỗng khù khờ thêm Liên Hương - Lê Phú Hải
DƯỚI MƯA Đường về trĩu nặng cơn mưa Vòng xe hối hả đẩy đưa kiếp đời Trân mình rát giọt mưa rơi Rùng mình gió nổi chơi vơi nỗi buồn Xác thân chở nặng linh hồn Lòng người chở những dập dồn sóng xô Ước gì bỗng hóa hư vô Cho đêm quạnh quẽ mơ hồ không ai Tả tơi dưới trận mưa dài Chiều buông màn tối u hoài lối quen Cô liêu phố chửa lên đèn Lạnh lùng áo mỏng chợt thèm tiếng thương Trải bao mưa gió vấn vương Trần gian chân mỏi chờ lương mai về Đường xa ngồi lại bên lề Thương thành phố cũ có quê quán mình Mưa rơi trĩu giọt vô tình Người đi khuất dạng bóng hình mù tăm Người về trên phố âm thầm Mưa hay tiếng sóng vang âm biển cồn Liên Hương - Lê Phú Hải
THÂN CÒ Một đời bơi lội chẳng xong Một đời yêu lại đèo bòng yêu thêm Đêm qua mưa rớt bên thềm Hình như có tiếng cành mềm rụng rơi Não nùng ai gọi "ông ơi..." Cò con khóc khản cổ nơi đầm lầy Ngày qua lặn lội thân gầy Gánh gồng kiếp nạn qua ngày bão giông Đa mang thì phải đèo bòng Rối bòng bong cuộn tơ hồng tại ai Cò ơi nặng gánh đường dài Nỉ non bến nước mười hai cũng đành Đừng vì một chút xáo măng Thôi thì cứ để... cầm bằng... gió bay Còn tôi ở lại chốn này Chịu thay cho cái vạc ngày hôm qua Cái nông thì đã đi xa Thân cò mái rách dột nhà hẩm hiu Xoè tay chớp mắt đã chiều Thương thân cò vẫn đìu hiu bãi bờ Bến bồi bến lở ngẩn ngơ Một thân gồng gánh bao giờ cho yên Chờ ngày đến hẹn lại lên Cánh cò lặn lội về miền quê xưa "Con cò đi đón cơn mưa Tối tăm mù mịt ai đưa cò về "... Liên Hương-Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2013 09:18:11 bởi hai1957 >
TRẢ Trả người câu lục bát xưa Ta về tìm lại thủa chưa biết người Hồn nhiên mắt khóc môi cười Bước chân chim sáo giữa đời nhởn nhơ Trả người một nửa ý thơ Hoàng hôn chợt tím vu vơ cuối chiều Trả ngày nắng ít mưa nhiều Có cơn mộng cũ tiêu điều bến sông Bèo trôi mỏi cuộc lông bông "Muốn về quê mẹ mà không có đò"* Chiều nay nhớ một câu hò Đành lòng nghe tiếng dặn dò mà đi Mấy mùa mỏi cánh thiên di Hết cơn mộng mị là khi bắt đầu Thời gian như nước qua cầu Ngày xưa rồi sẽ úa màu nước mây Đời người chuếnh choáng cơn say Tri âm còn tấc lòng này vậy thôi ! Không bay qua được trùng khơi Cánh chim chiều muộn rụng rơi giữa mùa Trả ai tay nhỏ thêu thùa Đàn xiêu phách lạc gió lùa xôn xao Ví dầu đất thấp trời cao Đành thôi Từ Thứ qui Tào ngẩn ngơ Liên Hương - Lê Phú Hải
Vấp vào Khoảng vắng Chênh vênh Bỗng nghe Con sóng Nổi nênh Gió ngàn Từ người Rẽ bước Sang ngang Mới hay dòng nhớ Lấp tràn Bờ yêu Liên Hương
TIẾNG CHUÔNG Binh boong một tiếng chuông chùa Ngàn xưa lay động bao mùa vọng vang Tiếng non xanh tiếng gió ngàn Thẳm sâu dòng chảy thời gian luân hồi Gọi về bản ngã tinh khôi Khơi dòng bát nhã kiếp người phù vân Mỗi ngày uống tiếng chuông ngân Dường như nhẹ gánh hồng trần lửa mê Cõi thiền rủ sạch sân si Tâm trong nhẹ bước chân về bồng lai Liên Hương
THÁNG BẢY Cũng là tháng bảy mưa ngâu Ai vui gặp gỡ ai sầu chia phôi Giữa đường chỉ một mình tôi Buồn vui cũng đã rớt rơi cuối mùa Chạnh lòng nghe tiếng gió lùa Còn đâu một thuở thêu thùa vá may Chiều hoang tắt ngọn nắng gầy Tháng ngâu mưa vội cho dầy nhớ nhung Bến đời hạnh ngộ mông lung Giếng trong con cá vẫy vùng khát khao Trùng dương xa tận chốn nào Bạc đầu con sóng vỗ chao ôi! buồn Cúi đầu nghe giọt mưa tuôn Thương đời phận mỏng cánh chuồn nhỏ nhoi Trót đà bèo dạt mây trôi Trời làm hai ngả xa xôi cũng đành Về treo tình cũ trên cành Ngồi nghe quá vãng rêu xanh tháng ngày Tiếng ai hát khúc lưu đày Nhớ Sion chén rượu cay quê nhà Biết người giờ có nhớ ta Ngóng về phương ấy chỉ xa mịt mù Hiên thưa vẳng tiếng chim gù Buồn trông thảm lá đầu thu rơi vàng Liên Hương - Lê Phú Hải
TẦM XUÂN MUỘN Qua đường gặp nhánh tầm xuân Màu biêng biếc để bâng khuâng ít nhiều Không đành bẻ nụ tình yêu Chân còn lần lữa để chiều vội qua Người xưa giờ đã mù xa Bỏ tầm xuân muộn nở hoa một mình Liên Hương
CÀ PHÊ THU đếm từng giọt giọt thời gian Khuấy dòng ký ức khỏa tràn cốc thu Nhấp từng ngụm đắng nguyên sơ Bâng khuâng vị ngọt bất ngờ chạm môi Liên Hương
THƠ CHO CHỊ BÁN HÀNG RONG Chiều mưa vọng tiếng rao buồn Lặng lòng nghe một khúc thương một đời Mang thân quẩy gánh xứ người Nỗi niềm cơm áo đầy vơi qua ngày Gánh tình nặng trĩu hai vai Một mình bến nước mười hai một mình Mưa dài đổ giọt buồn tênh Gánh hàng rong ruổi gập ghềnh bước chân Thương người mưa ướt tứ thân Về đâu trong nẻo phù vân chập trùng Chiều nay bán hết hàng không ? Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 17:21:40 bởi Liên Hương >
QUA CẦU Qua cầu mùa gió thổi mau Thương ai cởi áo cho nhau thưở nào Mới đây còn chạy mưa rào Bây giờ nỗi nhớ cũng vào thiên thu Dõi trông khoảng vắng xa mù Chạnh lòng một thuở lời ru bướm vàng Cầu ta qua bước lỡ làng Nhớ con đò nhỏ sang ngang bến chiều Qua cầu nhìn biển tiêu điều Sớm mùa đông lạnh cho nhiều sương sa Thành Hời đứng phía xa xa Trăm năm thương hải cũng ra tang điền Đôi nơi cầu nối một miền Sao không nối được nỗi niềm riêng chung "Bầu ơi thuơng lấy bí cùng" Nhìn quanh chỉ thấy trắng vùng sương rơi ! Qua cầu đứng gọi tình ơi Tình bay theo gió tơi bời nước non Thanh xuân giờ đã không còn Cái đuôi con mắt cũng mòn thời gian Theo dòng nước chảy lan man Thơ ngâm với một cung đàn còn không? Liên Hương - Lê Phú Hải
NGÓNG TRÔNG Qua vườn nhặt lá sầu đâu Ngóng người xa vắng đã lâu chưa về Mùa sang gió trở bốn bề Có ai còn nhớ câu thề cỏ may Lấy chồng xa mấy tầm tay Con đi để mẹ lắt lay tuổi buồn Chị bồng bế buổi cô thôn Anh lưu lạc thuở tiếng hờn chân mây Sầu đâu vườn cũ rụng đầy Sầu riêng càng lắc càng dầy nỗi riêng Qua cầu mấy nhịp chung chiêng Rưng rưng đếm giọt buồn nghiêng một mình Đêm nghe nước mắt chung tình Gởi lòng theo đám lục bình trôi xa Ngóng trông người ngóng trông ta Đời như mấy chiếc la đà lá rơi Mấy mùa biển sóng đầy vơi Còn đây bia tạc đá phơi đoạn trường Ngóng trông mù mịt con đường Mới hay một gánh vô thuờng nặng mang Liên Hương - Lê Phú Hải
MÙA ĐÔNG Con cò lặn lội đường xa Tội thân con cá bơi qua dốc tình Đêm nằm gió cũng lặng thinh Mùa đông áo lạnh gói mình quạnh hiu Ngày xưa ong bướm dập dìu Ngày nay đông giá buồn thiu qua ngày Cây nghiêng xao xác dáng gầy Buồn trông lẻ cánh chim bay cuối trời Một mình đứng gọi bậu ơi Ví dầu tu hú mòn hơi đợi chờ Yến oanh giờ cũng ơ hờ Tội con sáo nhỏ thẩn thờ bến sông Hỏi rằng sáo có buồn không Khi sương lạnh phủ mênh mông bến chiều Sóng xô bãi vắng tiêu điều Trời xa in một cánh diều lẻ loi Gà con đã sớm mồ côi Không lời trách mẹ bởi rời xa nhau Thà như Chóc quạch bạc đầu Còn hơn Bạc má ôm sầu muôn niên Tỉ tê con cốc muộn phiền Thuơng cho con xít lội miền giá băng Ừ thôi chút phận cát đằng Đông qua đông lại...cầm bằng vậy thôi ! Liên Hương - Lê Phú Hải
BÀI THƠ CUỐI NĂM Cuối năm tính nợ cuộc đời Nợ em một dáng mỏng ngồi trước hiên Tóc xanh giờ đã tóc tiên Nào ai tính được vô biên tình người Nợ cha mẹ ánh sao trời Nợ thời tao loạn có lời ủi an Đợi ngày về bến bình an Con thuyền dong ruỗi chang chang nắng chiều Nợ ngày xưa một bóng Kiều Biển dâu dời đổi tiêu điều nước non Bấm tay mấy cuộc vuông tròn Dặm đường rong ruổi mãi còn trả vay Nợ đời những đắng cùng cay Tơ vương càng dứt càng dày tơ vương Thì thôi giữa nẻo vô thường Kiếp người vay trả trọn đường ta mang Liên Hương - Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: