LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
ĂN KHẾ TRẢ VÀNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình ơi mộng ảo đã vào thiên thu
Vỗ về nhau một khúc ru
Cho đời tạnh bớt mây mù bão dông
Về đây thắp ngọn lửa hồng
Nỗi người đắng đót, nỗi lòng ngổn ngang
Ơn ai ăn khế trả vàng
Mong tìm một chút dịu dàng đón đưa
Dẫu cho tình có hay chưa
Yêu thương vừa ấm êm vừa xót xa
Cuối mùa còn một nhành hoa
Bên đời thôi cũng gọi là chút duyên
Biển khơi thương một bóng thuyền
Ngàn sau còn một lời nguyền có nhau
Tóc xanh dù sẽ bạc đầu Một lời hứa sẽ ngàn sau giữ lời Tình kia đâu có gọi mời Là duyên tiền định người ơi "trả vàng" Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:45:59 bởi hai1957 >
NGƯỜI DƯNG
Chẳng bà con chẳng họ hàng
Hai người hai phía... rõ ràng... người dưng
Cớ sao lại nhớ không ngưng
Cớ sao năn nỉ xin đừng đi xa
Chắc là kiếp ấy tại ta
Lỡ yêu dáng nhỏ đi qua ngõ dài
Nên bây giờ cứ miệt mài
Si mê bóng một hình hài của ai
Mong manh buộc giấc mơ dài
Lòng như con sóng xô ngoài biển khơi
Một chút thơ một chút đời
Nhành hoa nở muộn bên người thoảng hương
Giấc mơ cổ tích đời thường
Dệt thành sợi nhớ sợi thương trao người
Vẵng nghe thu đến bên trời
Âm thầm khúc hát vọng lời rưng rưng
Đành là phận nhỏ người dưng
Mà sao lòng cứ nửa mừng nửa lo
Mừng vì có một người chờ
Lo vì không biết ai hờ hững không
Mõi mòn bến lẻ ngóng trông
Trời mưa bảy sắc cầu vồng ai qua
Trời cho áo lụa áo là
Làm chi vậy để cho ta lụy tình
Trót câu thơ buộc lấy mình
Trăm năm cũng một bóng hình ấy thôi
Dòng đời mặc cánh bèo trôi
Đừng tham những chốn xa xôi mà buồn
Cuối hè trời vẫn mưa tuôn
Xin thương lấy một cánh chuồn tả tơi
Còn tia nắng ấm bên đời
Dịu dàng giấc ngủ giữa lời yêu thương
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:47:29 bởi hai1957 >
BIỂN HÁT
Biển chiều vai tựa bờ vai
Mênh mang sóng vỗ bãi dài cát êm
Bên anh… em tựa tóc mềm
Gió ru tình biển êm đềm thiết tha
Chân trời dõi cánh buồm xa
Biển vang mãi bản tình ca ngàn đờI
Thuyền về một bến bờ vui
Sóng vang hoà nhịp cất lời dấu yêu
Mù xa ngút ngát biển chiều
Lặng im ….mà nói bao điều cùng nhau
Tình đời dù lắm bể dâu
Biển xưa còn mãi hát câu ân tình
Cát vàng in dấu chân xinh
Thuyền về với biển – chúng mình có đôi
Nếm vào vị mặn bờ môi
Lắng nghe lời gió xa xôi vọng về…
Liên Hương
XIN ĐỪNG.... MONG MANH
Mong manh một sợi tơ trời
Mong manh lời nguyện trọn đời năm xưa
Mong manh sớm đợi chiều đưa
Mong manh khúc hát để vừa lòng nhau
Mong manh qua một nhịp cầu
Mong manh một kiếp dãi dầu gió sương
Mong manh chín đợi mười thương
Mong manh nỗi nhớ từ phương xa vời
Chỉ xin một chút tình đời
Trái tim đừng đắng những lời...mong manh!
LH
BIỂN - MỘT ĐÊM MƯA
Chiều nay về lại chốn xưa
Biển khơi mù mịt cơn mưa trắng trời
Rừng dương gió quất tả tơi
Tìm đâu chốn cũ một thời mộng mơ
Mưa buồn ướt cả câu thơ
Lạc lòai con sóng ngẩn ngơ bạc đầu
Mắt buồn dõi hút bóng câu
Hút heo phố biển đêm thâu thật dài
Rùng mình ngỡ bước chân ai
Tơi bời mưa vẫn giăng ngòai mái hiên
Giật mình chợt tỉnh giấc đêm
Hình như mơ thấy ngòai thềm đầy trăng
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2011 17:38:25 bởi Liên Hương >
TRÁI MÙA
Bây giờ đâu phải tháng ba
Mà xoan sao bỗng nở hoa trái mùa
Cuối chiều tơi tả dưới mưa
Tím buồn rưng rức lối xưa vắng người
Hững hờ nước chảy bèo trôi
Chim trời cá nước xa xôi chốn nào
Đêm buồn vắng cả ánh sao
Nụ hoa be bé bên rào khép mi
Lối nào lạc cánh thiên di
Cỏ mềm níu một bước đi ngại ngần
Tự ru mình khúc phù vân
Mà nghe biển gọi vang âm sóng buồn
Bão dâng chớp bể mưa nguồn
Sầu dâng hoang hoải cánh chuồn nhỏ nhoi
Cúi đầu tránh hạt mưa rơi
Tả tơi một xác lá phơi bên hè
Liên Hương
TRÁI MÙA
Bây giờ đâu phải tháng ba
Mà xoan sao bỗng nở hoa trái mùa
Cuối chiều tơi tả dưới mưa
Tím buồn rưng rức lối xưa vắng người
Hững hờ nước chảy bèo trôi
Chim trời cá nước xa xôi chốn nào
Đêm buồn vắng cả ánh sao
Nụ hoa be bé bên rào khép mi
Lối nào lạc cánh thiên di
Cỏ mềm níu một bước đi ngại ngần
Tự ru mình khúc phù vân
Mà nghe biển gọi vang âm sóng buồn
Bão dâng chớp bể mưa nguồn
Sầu dâng hoang hoải cánh chuồn nhỏ nhoi
Cúi đầu tránh hạt mưa rơi
Tả tơi một xác lá phơi bên hè
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:48:57 bởi hai1957 >
GIÁ NHƯ
Chiều buông mấy giọt nắng tàn
Hững hờ gió thổi đưa làn mây trôi
Phố đông vắng bóng một người
Để ai dối một nụ cười ngẩn ngơ
Cây buông nhành lá hững hờ
Chợt thương cả nỗi bơ vơ bóng mình
Giá là tượng đá vô tình
Thì đâu nhớ một bóng hình người dưng
Xa nhau cũng chẳng đặng đừng
Đường xa dịu vợi quá chừng nhớ thương
Thẩn thờ một áng mây vương
Dường như sỏi đá cũng tương tư người
Thì thôi nở lại nụ cười
Quay về chia sớt đầy vơi nỗi niềm
Câu thơ yêu vẫn ngọt mềm
Trẻ thơ say giấc vẫn thèm tiếng ru
Cúc vàng còn đợi mùa Thu
Lá bay theo vệt nắng lu bên thềm
Người về nhẹ bước chân êm
Có nghe cỏ biếc dịu mềm lối xưa
Nhớ mong nói mấy cho vừa
Mỏi mòn cả vạt nắng thưa cuối ngày
Xin đời ấm môt vòng tay
Lời yêu dịu chút hương say môi hồng
Lời quê dù chẳng vợ chồng Tình quê không có rượu nồng vẫn say Chỉ là người biệt chân mây Người đi về tận cuối ngày nắng phai Giá như ngày ấy không ai Thì đâu đến nỗi đêm dài nhớ thương Chắc là kiếp ấy tình vương Nên bây giờ mới đoạn trường vì nhau Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:50:24 bởi hai1957 >
RU BIEN
Hoàng hôn rơi khuất ráng chiều
Đôi tim yêu gọi lời yêu thì thầm
Muôn ngàn lớp sóng vang âm
Ru hoài tình biển bổng trầm khúc ca
Anh cùng em - giữa bao la
Như bay giữa một thiên hà lãng du
Mặn mòi gió biển vi vu
Hoàng hôn buông tím khúc ru tình nồng
Cát dài trải đến mênh mông
Khát khao cho thoả ước mong bao ngày
Sóng đùa gót nhỏ đắm say
Bên nhau ấm một vòng tay... biển trời
Ru tình sóng hát à ơi
Ru người tim vọng mãi lời yêu thương
Hải âu tung cánh trùng dương
chao mình giỡn sóng vấn vương cánh mềm
Ôm bờ con sóng nhẹ êm
Lời yêu còn đọng ngọt mềm trên môi
Ru gì...vui thế biển ơi
Phải chăng...biển cũng hát lời trái tim?
Liên Hương
CHAO NGHIÊNG TA VỀ
"Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ để rồi bậu đi"
Sao đành lòng cuộc phân ly
Nhạt phai có nhớ những khi mặn nồng?
"Chim quyên ăn trái nhãn lồng"
Ầu ơ có một tiếng lòng thở than
Buồn vui gió núi mây ngàn
Thở dài thương nỗi hợp tan cõi người
Buồn chi cho đắng nụ cười
Làm sao tránh được chuyện đời phù vân
Thương nhau xa cũng như gần
Hững hờ ngoảnh mặt dẫu gần cũng xa
Trót mỏng manh một kiếp hoa
Buồn vui âu cũng người ta thường tình
Vườn thơ duyên nợ buộc mình
Thì thương mãi một bóng hình... người dưng !
Sơn hà bỏ lại sau lưng
Chiêu Quân ải vắng ngập ngừng lệ rơi
Chữ tình sao cứ tơi bời
Trăm năm vẫn chỉ một lời thở than
Thương con chim nhỏ vượt ngàn
Trời cao cánh mõi đơn thân dãi dầu
Áo ai tần tảo bạc màu
Tháng ngày còn chút ơn sâu để dành
Cầu tre lắt lẻo gâp ghềnh
Sông dài dặm thẳm không đành chân xa
Thở dài một khúc phôi pha
Sẻ chia mảnh vỡ hôm qua... chuyện đời
Ru tình khúc hát à ơi
Ru mình bớt những chơi vơi nỗi niềm
Sơn hà nửa gánh chung riêng
Gói vào vành nón chao nghiêng ta về
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:52:42 bởi hai1957 >
MƯA RÀO
Phố trưa bất chợt mưa rào
Trời cao đất thấp bỗng ào ào rơi
Tội người hiên vắng áo phơi
Công lao giờ cũng tơi bời nước non
Mặt vui hớn hở bé con
Ướt thì mặc ướt lon ton vệ đường
Trời mưa cho sạch phố phường
Niềm vui máng xối vấn vương tình người
Sân nhà rụng trắng lá phơi
Đôi con thuyền giấy thả chơi bên thềm
Cây nghiêng gầy guộc thân mềm
Xanh xanh bờ cỏ nhung êm lối về
Bồi hồi nghe ngọn gió đi
Sợ ai lỡ bước thiên di giữa đường
Cho người chợt nhớ chợt thương
Tương tư cả sợi tóc vương mưa rào
Chuồn chuồn bay rối bờ ao
Thương con ếch ngước mắt cao ngẩng nhìn
Chợt mưa chợt nắng thình lình
Chợt môi chợt mắt xinh xinh... mĩm cười
Mưa rào quá vãng em tôi
Ngày xưa còn nhỏ rong chơi chốn nào
Mũ rơm quần xắn thấp cao
Trèo cây lội nước... ôi dào em tôi
Nghe mưa tầm tã đôi hồi
Nhớ nhung da diết một thời tuổi thơ
Cánh chuồn còn đậu ngẩn ngơ
Còn không tiếng ếch vọng bờ ao sen ?
Mưa rào hạt lạ hạt quen
Đưa ta về lại một miền dấu yêu
Nắng mưa dù trải đã nhiều
Vẫn xin giữ lại những điều... thần tiên
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:54:46 bởi hai1957 >
VỌNG XUÂN
"Cu kêu ba tiếng cu kêu
Cho mau tới tết dựng nêu ăn chè...
Chè gì chè đỗ chè khoai
Công anh giã nếp canh hai chưa rồi"...
Kêu hoài khan tiếng muội ơi
Chỉ nghe có tiếng vọng xa xôi về
Đường xa đâu sá chi hề
Miễn yêu nhau mặc bốn bề cách ngăn
Sông dài gió thổi lăn tăn
Nợ duyên một chút muộn mằn bỗng dưng
Vòng quay phận số chưa ngừng
Tằm ơi thương kén xin đừng tơ vương
Cả đời luỵ một chữ thương
Sơn hà nửa gánh dặm đường bể dâu
Khát khao con sóng bạc đầu
Chợt nghe ai gọi tím màu nhớ nhung
Cầm bằng bên ấy người dưng
Ơn ai gọi dạ bảo vâng ấm lòng
Về đây gõ cửa khuê phòng
Cu kêu tết đến những mong đáp lời
Cao hơn mâm cỗ câu mời
Tháng giêng gió ngọt tiết trời cũng xuân
Giá như có chút môi gần
Để nghe lời nói ân cần sớm khuya
Đường đời lối nọ nẻo kia
Cũng xin một chút sẻ chia ấm lòng
Biển hồ lai láng mênh mông
Xoè tay nhặt sợi tơ hồng mỏng manh
Mặc ai lên thác xuống ghềnh
Thuyền con một chuyến bồng bềnh ta xuôi
Chia nhau cay đắng ngọt bùi
Xuân hồng nắng toả phận người nổi nênh
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:57:21 bởi hai1957 >
MƯA NHỚ
Bạc đầu con sóng trùng khơi
Ngàn năm mãi một lở bồi về đâu
Ngút ngàn bãi lúa nương dâu
Thời gian nào dễ phai màu thế nhân
Gót hài níu trọn dấu chân
Nhớ nhau tình vẫn thật gần ...dẫu xa
Người ơi có biết chăng là
Chiều nay mưa lại nhạt nhoà lối xưa
Lối gầy nhớ cuộc đón đưa
Chiều nao anh đợi..thủa vừa mới quen
Bâng khuâng phố đã lên đèn
Mình em lặng bước trong rèm mưa rơi
Giọt mưa gọi trắng đất trời
Lòng em...về chốn xa vời...gọi anh!
Liên Hương
BAO LA TÌNH MẸ
Trời mưa tháng bảy ngập ngừng
Cầu Ô Thước vẫn lưng chừng dáng mây
Mùa Vu lan đến rồi đây
Tìm mẹ trong dáng trăng gầy nửa đêm
Bao nhiêu năm vẫn tay mềm
Vẫn bồng bế, vẫn nặng thêm muộn phiền
À ơi con ngủ dịu hiền
Ăn nhiều sẽ lớn bà tiên hiện về
Dịu dàng tay mẹ chở che
Cho con gót đỏ lối về đường xuân
Nẻo xa có mẹ nên gần
Một đời bóng mẹ ân cần bên con
Hiu hiu gió thổi đầu non
Vu lan nhớ mẹ mỏi mòn tháng mưa
Chợt nghe trong ngọn gió đưa
"À ơi..." vọng tiếng mẹ ru canh chày
Bao nhiêu năm tấm thân này
Ơn ai chín tháng mười ngày nhớ không
Bên xóm nhỏ - giữa phố đông
Biết bao mắt mẹ lưng tròng vì con
Mặc người xuống biển lên non
Trăm năm một cuộc vuông tròn ấy thôi
Yêu em bởi dáng mẹ tôi
Đến khi tuyệt vọng mẹ ơi... lại về
Bây giờ cách trở sơn khê
Tìm đâu bóng mẹ bốn bề quạnh hiu
Buồn trông lá đổ muôn chiều
Thèm vòng tay mẹ ấp iu thuở nào
Giữa trời sáng một vì sao
Tựa như lòng mẹ non cao sông dài
Mẹ ơi... con trẻ hiểu rồi
Bao la tình mẹ... trọn đời cho con !
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 21:58:55 bởi hai1957 >
MỘT LỜI CA DAO "Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ để rồi bậu ra
Bậu ra cho khỏi tay ta
Cái xương bậu nát cái da bậu mềm"...
Là lời đe dọa của em
Hay lời oán thán cho thêm giận hờn
Ta nào đâu rõ nguồn cơn
Đêm khuya giấc ngủ chập chờn nỗi lo
"Sông sâu còn có thể dò
Có ai lấy thước mà đo lòng người"
Nỗi niềm sâu tựa biển khơi
Ngàn năm ghi tạc một lời ca dao
Dù người tình phụ em đau
Vẫn lo lắt lẻo nhịp cầu người qua
Bỏ em... về với người ta
Sợ người... nát thịt tan da... em buồn !
Nói ra để biết ngọn nguồn
Nào đâu oán giận mà tuôn lệ sầu
Ví bằng duyên mới tươi màu
Thì đây cũng chẳng buông câu đãi đằng
Nhưng mà em biết như rằng
Duyên tình dẫu mới sao bằng nghĩa xưa
Bây giờ đã biết hay chưa
Đắng cay mới tiếc giọt mưa ngọt ngào
Một thời duyên nợ cùng nhau
Bao nhiêu ngày tháng nói sao cho vừa
Sảy chân bởi chuyến đò đưa
Cũng còn tình cũ nghĩa xưa vợ chồng
Dù cho đứt sợi tơ hồng
Vẫn xin Bậu hiểu tấm lòng trúc mai
Đường chung giờ đã chia hai
Bậu không êm ấm cùng ai... thôi đành ! Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 22:01:30 bởi hai1957 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: