LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
CHÚNG MÌNH VỚI NHAU
Lỡ chân khách lạ lạc đường
Ghé nhà thăm hỏi nghe dường buông lơi
Lặng nhìn một thoáng tình ơi
Giả vờ ghen để thấy đời còn xanh
"Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh còn hót trên cành liu lo"
Sang ngang cùng một chuyến đò
Nhện sao nỡ chọc tò vò mà chi
Trách gì cánh nhỏ thiên di
Dặm trường thiên lý bay đi trễ tràng
Tội con kiến đất vội vàng
Trời mưa tất tả chạy sang nhà người
Bây giờ chưa phải tháng mười
Giọt mưa thu vẫn nằm lười trên cây
Chuồn chuồn có cánh thì bay
Kẻo ta bắt được có ngày... chết oan !
Đâu cần hô hét nhặt khoan
Một đời mối lính chuyên cần thế thôi
Dù cho đáy giếng ếch ngồi
Vẫn còn đâu đó khoảng trời xanh xa
Cầu kiều lối hẹp chân qua
Nắng mưa chi thói người ta thường tình
Đường xa đã lắm gập ghềnh
Phận duyên cua ốc... chúng mình... với nhau !
Liên Hương - Lê Phú Hải
(Để vui hơn huynh sẽ nhờ muội đem bài thơ vào trang chung, vì muội biết cách đưa thêm hình minh họa, mỗi lần xem sẽ thích hơn, muội nhé...)
TÂM SỰ VE SẦU
Một đời mang tiếng rong chơi
Biết làm sao để nói lời thanh minh
Giá như không có chúng mình
Làm sao hạ đỏ rung rinh ve sầu
Đêm dài nào tại thức lâu
Hát ca đâu phải tại câu hẹn hò
Lời ru sao vắng cánh cò
Thăm nhau đâu phải chờ đò mới qua
Cũng không trách kiến đâu mà
Suốt ngày nhẫn nại đi qua đi về
Chỉ buồn một nỗi ê chề
Làm sao xoay xở bốn bề gió mưa
Bạn bầu cùng sợi nắng thưa
Ran ran khúc nhạc sớm trưa thả hồn
Mặc đời điều tiếng dại khôn
Gọi mùa hè để xóm thôn phượng hồng
Trời làm chi cái mùa đông
Để cho gió rét bụng không não nề
Trót mang lấy một chữ nghề
Mối tình nghệ sĩ bộn bề nẻo thương
một mùa gối đất nằm sương
Một mùa gửi gắm niềm thương cho đời
Khi hoa phượng đỏ rực trời
Ngẩn ngơ ai giữa bời bời tiếng ve
Liên Hương - Lê Phú Hải
DƯ ÂM MÙA THU
Còn không… mắt lá ngày xưa
Mà bâng khuâng nhớ khi mùa chớm Thu
Đời trôi nênh nổi đèn cù
Lặng sâu ký ức…mù u…bướm vàng
Đò chiều …người đã sang ngang
Ta về hát khúc : “ lỡ làng phận duyên”
Bến xưa lặng ngắt bóng thuyền
Vườn xưa phế tích một miền cỏ hoang
Ngẩn ngơ tìm dấu địa đàng
Chỉ còn lối vắng phủ vàng lá rơi
Mùa Thu sẽ khuất bên trời
Để ta lại với một thời dấu yêu
Liên Hương
CHỚM THU
Hình như ngày vắng tiếng ve
Giật mình... ừ nhỉ mùa hè đã xa
Chiều buông lặng ánh dương tà
Phủ lên lối cũ nhạt nhoà bóng Thu
Vẫn nghe đâu đó lời ru
Con đường xác phượng bỗng như xa mờ
Tìm đâu thấy một "gã khờ"
Trăm năm còn lại bài thơ lưng chừng
Lối quen... chân bỗng ngập ngừng
Xa xôi vọng tiếng người dưng... ơ hờ
Nửa đường bỏ lửng câu thơ
Còn ta với một ngác ngơ thu tàn!
Dáng quen ai đứng ngỡ ngàng
Giống ta một chút lỡ làng năm xưa
Hạ đi gọi chút thu mưa
Mùa sang lấm tấm cho vừa mắt ai
Cũng đành... một chút Thu phai
Làm sao ngăn được đêm dài... giấc Thu
Canh chày vắng vẻ lời ru
Mong gì cổ tích... mù u... bướm vàng!
Ngón tay còn chút điệu đàng So dây lại dẫu muộn màng vẫn vui Chớm thu chớm cả ngậm ngùi Đàn xiêu phách lạc ngọt bùi còn đâu Liên Hương - Lê Phú Hải
NHỚ
Chiều hong sắc lá vàng khô
Mình em lặng đứng bên hồ đợi anh
Gió chiều buông sợi mong manh
Thẫn thờ nỗi nhớ chòng chành dáng nghiêng
Cây buông lá rụng bên thềm
Giọt thương giọt nhớ rũ mềm tóc mây
Chợt thèm hơi ấm bàn tay
Bờ vai em tựa..một ngày có anh
Thầm mong ngày tháng qua nhanh
gần nhau đẹp giấc mộng lành đã trao
Cho đời toả nắng xôn xao
Vườn yêu còn mãi dạt dào ý thơ
LIÊN HƯƠNG
THU ĐI
"Thu đi cho lá vàng rơi"
Em đi có kẻ chết nơi hồn người
Chân đi để dạ rối bời
Tàu đi thổn thức nói cười sân ga
Mùa đi ngày tháng phôi pha
Gió đi cây cỏ la đà heo may
Tuổi đi bóng hạc hao gầy
Tình đi sầu muộn chất đầy con tim
Sông đi để bến lặng im
Chiều đi cô lẻ cánh chim cuối trời
Xe hoa đi - đám cưới rồi
Người đi ừ nhớ một người ấy thôi
Thuyền đi con sóng lặng trôi
Rằm đi sót mảnh trăng côi cuối trời
Chiều đi nhạt ánh sao rơi
Mưa đi rải trắng lá phơi ngập đường
Ai đi thiên lý dặm trường
Mùa thu sang có nhớ thương thì về Liên Hương - Lê Phú Hải
ĐỢI
Đợi thuyền thuyền khuất xa bờ
Đợi trăng trăng lạnh mịt mờ mây trôi
Đợi người hờ hững xa xôi
Đợi quên mãi nhớ một thời đã qua
Đợi nhau một cuộc tình xa
Đợi sông sông đã đi qua bến chờ
Đợi câu hẹn đến bao giờ
Đợi yêu chỉ thấy xác xơ nỗi niềm
...Thôi đừng đợi... chỉ buồn thêm
Trầu vàng, cau héo vôi têm nhạt rồi
Hững hờ bèo dạt mây trôi
Người sang bến mới riêng tôi một mình!
Liên Hương - Lê Phú Hải
NGUYỆN
Biển xưa còn mãi vỗ về
Trùng dương hát khúc giao thề đắm say
Năm năm , tháng tháng, ngày ngày
bên nhau nối trọn vòng tay ấm nồng
Tình đời- biển thẳm mênh mông
Phù vân còn đó sắc không cõi người
Xin đừng đùa cợt , lả lơi
Dù tình thơ - cũng một lời tri âm
Dù không duyên nợ sắt cầm
Cũng chung một tiếng tơ đồng thiết tha
Trong tình nhân thế bao la
Tình thơ còn mãi giao hoà cùng nhau
Tình người đẹp đến muôn sau
Xoá đi hết những buồn đau chán chường
Thơ là nhịp nối tơ vương
Nguyện lòng...gửi một lời thương về người
LIÊN HƯƠNG
CHƯA
Chưa xa đã nhớ nhung nhiều
Chưa gần vẫn có những điều đầy vơi
Tay ai cầm một nắm xôi
Chưa ăn sao bỗng bồi hồi rưng rưng
Chút tình nho nhỏ... muối gừng
Ngọt bùi cay đắng xin đừng quên nhau
Ngàn xưa còn với ngàn sau
Vần thơ lắng lại đôi câu hẹn hò
Còn đây một chút giả vờ
Cầm bằng tình muộn ơ hờ thế thôi
Thật ra chỉ một dáng ngồi
Mà sao gió thổi tơi bời gốc si
Nợ duyên tiền kiếp hay gì
Bỗng dưng buộc cánh thiên di nửa đường
Phận mình gối đất nằm sương
Phận người khấp khểnh dặm trường thế nhân
Đổi tình xa lấy duyên gần
Làm sao quên được một lần viếng thăm
Mai dù phận số mù tăm
Lòng son một nỗi sắt cầm người ơi
Chưa đi dường đã nhớ rồi
Cung trầm thổn thức những lời thở than
Chia nhau nửa mảnh trăng vàng
Nửa soi gối chiếc , nửa ngàn dặm xa
Liên Hương - Lê Phú Hải
VÔ ĐỀ THÁNG CHÍN nhớ người gõ cửa tìm thăm thì ra gỗ mục trăm năm qua rồi chao ôi một chút đứng ngồi mà sao dan díu tình ơi ví dầu nỗi niềm biển thẳm sông sâu thời gian rồi cũng bạc màu đá phơi dư hương còn chút tình đời quên đi nênh nổi kiếp người phù vân Liên Hương - Lê Phú Hải
TRĂNG
Trăng kia có tự khi nào
Một mình lẻ bóng soi vào giấc êm
Nhớ gì... trăng thức trọn đêm
Trải cùng nhân thế nỗi niềm lẻ loi
Giá như trăng cũng có đôi
Thì đâu chú Cuội chơi vơi một mình
Thì đâu khuyết một mối tình
Hé con mắt ngắm bóng hình rưng rưng
Rằm qua khuyết bóng lưng chừng
Có thương thì nói xin đừng thở than
Để thêm ngơ ngẩn trăng vàng
Dây tơ lỗi nhịp cung đàn trăm năm
Dẫu xa vẫn nhớ về thăm
Vầng trăng cổ tích mù tăm tuổi đời
Mõi mòn ngồi đếm lá rơi
Cây đa chốn ấy bạc phơi mấy mùa
Ánh trăng áo lụa thêu thùa
Còn mơ tuổi nhỏ vui đùa dưới trăng
Chỉ thương ai tận cung Hằng
Mà chân ai bước dùng dằng ngẩn ngơ
Liên Hương - Lê Phú Hải
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Gió mùa bứt lá xa cây
Trời xa một bóng lạc bầy ... cánh chim
Theo đàn mải miết kiếm tìm
Hòang hôn thả bóng lặng im khuất chiều
Đường về lạnh nỗi cô liêu
Mưa giăng ngang phố liêu xiêu nếp nhà
Buồn dâng theo gió nhạt nhòa
Hình như… nước mắt ..hay là … nước mưa?
Đâu rồi một nẻo đón đưa
Vòng tay ấm áp như vừa mới trao
Đâu rồi kỷ niệm ngọt ngào
Theo mùa đông đã đi vào lãng quên
Chỉ còn nỗi nhớ không tên
Và cơn mưa rớt bên thềm lạnh căm
Cõi tình hư ảo xa xăm
Mùa Đông nỗi nhớ gọi thầm trong tim
Liên Hương
DƯỜNG NHƯ
Dường như bỗng lạnh heo may
Dường như gió cuốn lá bay lưng trời
Dường như đôi giọt mưa rơi
Dường như lòng cũng tơi bời gió mưa
Và dường như có tiếng thưa
Vâng, em vẫn đẹp vẫn vừa lòng anh
Qua rồi một thuở xuân xanh
Sao dường như vẫn đâm cành nở hoa
Phải đâu dáng vóc lụa là
Dường như... cũng chỉ như là... dường như
Ngỡ ngàng nửa thực nửa hư
Nửa đường thiên lý... dường như vẫn tìm
Mịt mờ tăm cá bóng chim
Dường như con mắt lim dim... ngủ rồi
Ghét thương cũng một lẽ đời
Dường như có chút đầy vơi bến bờ
Nỗi niềm gửi một ý thơ
Để cho lòng cũng ngẩn ngơ với người
Nhỏ nhoi cát bụi bên đời
dường như vì một nụ cười ...tơ vương
Liên Hương - Lê Phú Hải
PHẬN ĐÒ
Đò đi về phía hắt hiu
Hòang hôn buông chút nắng chiều đổ nghiêng
Gió mưa còn nặng nỗi niềm
Bồng bềnh sóng nước chung chiêng tình đời
Mỏng manh nào khác phận người
Chở theo bao cảnh khóc cười thế nhân
Mười hai bến nước xa gần
ai qua còn nhớ dòng sông con đò ?
Liên Hương
TRÊN ĐỈNH TÌNH SẦU
Chẳng thương thì tỏ một lời
Cớ sao anh lại nói cười lửng lơ ?
Để sông bồi lở đôi bờ
Dở dang chín đợi mười chờ thuyền em
Sang sông sáo nhỏ ai đem
Lồng son dẫu đẹp vẫn thèm bay đi
Chút tình giữ lại làm chi
Để cho mang tiếng vô nghì vô duyên
Trót vì một chữ truân chuyên
Ru nhau điệu "lý chim quyên" cũng đành
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh
Phận mình mình chịu, duyên mình mình thương
Ai ngờ một chút tơ vương
Tình kia cũng nặng biết nhường cho ai
Thôi thì mai một một mai
Rồi ra bóng xế nắng cài tóc tơ
Chia người một nửa câu thơ
Nửa kia gói lại mà chờ người sang
Nhòm song chỉ thấy trăng vàng
Và đêm rớt một cung đàn tương tư
Phận người chìm nổi thực hư
Để lòng Tư mã Tương Như cũng buồn
Thôi thì khép lại khối hồn
Gởi cho mây gió về chôn đỉnh sầu
Liên Hương - Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: