Những cơn mưa đầu mùa 2
kien0745 21.05.2011 15:59:37 (permalink)
Hai

Nghi ngồi trên chiếc ghế chiều qua, mắt hướng về phía bên kia và bắt đầu suy nghĩ. Cô gái ấy ở đâu ra thế? Trước giờ mình có thấy cô gái ấy đâu? Vậy là cô ấy không phải là người sống lâu năm ở đây. Rồi Nghi chợt nhớ ra là vài hôm trước, có một gia đình nào đó vừa chuyển đến ở nhà ấy. Anh còn nhớ rõ là họ có ba người, một người cha, hai người con, họ là hai chị em (Đến đây, Nghi bỗng nhận ra rằng mình hơi bị nhiều chuyện rồi. Nhưng không sao, biết nhiều cũng không phải là một tội). Vậy cô gái ấy chính là cô chị rồi, không chạy đâu cho thoát nữa.
Trong một lúc cao hứng, máu nghệ sĩ trong người Nghi nổi lên và anh muốn làm thơ! Dù biết là tài làm thơ chỉ thuộc dạng nghiệp dư nhưng anh vẫn muốn! Thế là một bài thơ được ra đời trong hoàn cảnh ấy, được xem là thể tự do (chẳng biết có đúng vần đúng điệu hay không):

Hôm nọ vì gặp cô láng giềng
Làm tôi ăn dở, ngủ chăng yên
Phen này quyết chí quen cô ấy
Cho tỏ được thiên lý hữu duyên!

Nghi đọc đi đọc lại, thấy là bài thơ chẳng hay ho gì. Thế là đành phải từ bỏ ý định làm tiếp. Hóa ra làm thơ cũng khó ra phết ấy chứ!
Đang mơ màng về vấn đề thơ thẩn, trống ngực “thi sĩ” chợt đập mạnh bởi cô gái lại xuất hiện bên kia, nhưng không giống hôm qua, nhìn hay cười, mà là đến bên cửa sổ và đóng sầm cánh cửa sổ lại. Nghi giật thót cả người vì nghe rõ một “rầm” thật to. Dù với khoảng cách cũng khá xa nhưng “thi sĩ” vẫn có cảm giác cánh cửa ấy như đập thang vào mặt mình (!).
Nghi lại mọc rễ trên ghế suốt cả ngày mà chẳng thấy gô gái xuất hiện thêm lần nào nữa. Đêm đến, Nghi lại mất ngủ, mãi đến gần bốn giờ sáng anh mới chợp mắt và lại chạm ngay gương mặt ấy trong giấc mộng. Sáng dậy, anh hiểu rằng gương mặt ấy đã ăn sâu vào tâm trí và không thể nào quên được nữa. Không biết đó sẽ là điều sung sướng hay đau khổ đây?
Nghi tìm đến Trọng, người bạn thân thời đó, tâm sự về những gì đã trải qua trong hai hôm nay:
- Cậu biết không, đối diện nhà mình vừa xuất hiện một “đối tượng” đấy?
- Đối tượng gì?
- Đối tượng khác phái! Vừa thấy có hai lần mà mình đã bị hai tai họa rồi.
Và Nghi thuật lại diễn biến câu chuyện. Nghe xong, Trọng ra vẻ trầm tư rồi gật gù:
- Vậy là có thể cậu bị sét đánh trúng rồi!
- Nghĩa là sao, tớ không hiểu?
- Nghĩa là cậu bị sét ái tình đánh phải!
- Vớ vẩn! Thế mà là ái tình nỗi gì? Nhưng dù sao tớ cũng muốn làm quen với cô ấy. Cậu có cách nào bày cho với?
Trọng lại suy tư, rồi lại gật gù:
- Vậy nhé, để tỏ ra là người đàng hoàng và chăm học, cậu cứ đi hỏi bài cô ấy, dạng như là mình không hiểu bài vậy! Nhất là môn Hóa ấy!
Nói đến đấy, Trọng nheo nheo mắt, lộ rõ vẻ xỏ xiên. Nghi biết là mình bị chơi xỏ, nhưng cứ làm lơ như không có chuyện gì (vì đang ở thế phải nhờ vả), chỉ nói:
- Rõ chán! Đang hè, có vào học đâu mà hỏi bài với chả vở!
- Ừ nhỉ, đã hè rồi mà mình quên mất! Nhưng hè vẫn có thể ôn tập hè được chứ?
- Đành rằng là vậy, nhưng tớ thấy cô ấy bé hơn mình. Và tớ cho rằng cô ấy học dưới chúng ta ít nhất là một lớp.
- Hay là vậy, cậu cứ qua nhà cô ấy và nói trực tiếp xem sao.
- Có đường đột quá không? Ít ra thì phải có sự chuẩn bị nào đó chứ?
- Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, tớ hết cách rồi.
Ngày hôm ấy cũng là ngày khổ sở đối với Nghi. Vết thương trên trán lẫn bàn tay phải vẫn chưa đủ trừng phạt anh ta về sự lơ đãng trong công việc hay sao ấy. Anh ta lại phạm phải một sai lầm khác cũng khá nghiêm trọng. Mẹ bảo pha trà, thay vì đổ vào ấm trà, thì anh ta cho gần mot nửa ấm nước sôi vào bàn tay trái của mình, hậu quả là lại phải băng bó thêm một lần. Đó là tai nạn thứ ba. Chỉ trong vòng hai ngày, hai ngày thôi mà đã xảy ra thương tật đến ba lần! Chỉ mong sao người đời nói bất qua tam đúng trong trường hợp này thôi, không thì …. Mong là những chuyện tồi tệ khác sẽ không diễn ra nữa!
Sau cái lần xảy ra tai nạn thứ ba vài hôm, vào một lúc buồn bực, Nghi bèn chạy xuống quầy sách báo gần nhà mua một tờ báo “Nhi đồng”. Vừa đến nơi, lại một lần nữa anh suýt đánh rơi tim ra khỏi lồng ngực và thừ người ra. Cái cô gái gần mà hóa xa ấy lại xuất hiện trước mặt, và cũng vừa mua xong một quyển “Nhi đồng”, quay người lại và lập tức chạm phải ánh mắt ngớ ngẩn của Nghi. Đúng là khi ấy anh chàng đã hoàn toàn mất phương hướng: mắt há hốc đầy kinh ngạc, tay chân luống cuống trông đến tội. Chính anh sau này cũng chẳng hiểu vì sao khi đối diện với một người con gái chưa quen biết, cũng như anh chẳng là gì đối với cô ta cả, anh lại mất bình tĩnh đến độ tệ hại như vậy? Là rung động đầu đời chăng? Hay thật sự là đã bị sét đánh như Trọng nhận xét? Anh cũng chẳng thể lý giải chính xác được.
Trở lại diễn biến câu chuyện, cô gái nhìn thấy Nghi, và cũng có thái độ vô cùng ngạc nhiên vì bất ngờ. Còn vì sao bất ngờ thì không biết, bởi thái độ ấy cũng do Nghi quan sát được và tự đưa ra nhận xét mà thôi. Tuy nhiên, cô đã giữ được thái độ bình thường chỉ khoảng hai giây sau đó, rồi bỏ đi như không có chuyện gì xảy, bỏ lại sau lưng một anh chàng vẫn còn chưa hết sững sờ.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đấy. Trước lúc bỏ đi, không biết là vô tình hay hữu ý, cô gái đã đánh rơi một chiếc thẻ xuống đất. Sau khi bừng tỉnh, Nghi mới nhận ra điều ấy và toan gọi cô ấy lại nhưng không kịp, vì cô đã đi xa lắm rồi. Nghi đành nhặt lên và nhìn vào trong thẻ nhưng thú thật lúc ấy anh chẳng thấy được gì trong ấy cả, lý do vì sao thì ai cũng biết, đó là do đầu óc chẳng còn tập trung được gì nữa. Bằng chứng là khi lấy tờ báo cần mua (may là còn nhớ mình phải mua báo), anh chàng bỏ đi mà không nhận tiền thừa, mặc dù đưa tờ bạc 50.000 đồng, đến khi chị bán hàng gọi giật thì mới tỉnh ra và quay lại nhận tiền. Tuy nhiên, anh vẫn mơ hồ cảm giác được hình như đó là thẻ bảo hiểm y tế.
Còn chuyện tấm thẻ? Nghĩ thế nào không biết, Nghi đã để lại cho chị bán hàng và dặn khi nào cô gái trở lại thì nhờ chị đưa hộ. Trong thâm tâm, Nghi thừa biết đây chính là cơ hội tốt nhất để làm quen; mình có thể đem tấm thẻ sang bên kia rồi tận tay trả cho chủ nhân, tiện thể hỏi luôn bài vở, điện thoại … thế là xong chuyện; nhưng thực tế thì không phải vậy, vì “thi sĩ” chính là con cáy ấy mà!
Trọng nghe xong chuyện, thất vọng đến mức rên lên một cách thảm hại:
- Ôi giời! Sao khổ thân tôi thế này! Tôi đã làm bạn với một con cáy mất rồi! - Rồi quay sang Nghi: - Chính xác là cậu còn nhát còn hơn cả thỏ và cáy nữa! Thời cơ ngàn vàng mà chẳng biết tận dung một lần. Sau này cậu đừng vỗ ngực khoe mình là anh hùng hảo hán hay huyền đai nhị đẳng gì gì đó nữa nhé! Cậu chỉ xứng đáng là hảo hán bịp mà thôi!
Nghi chống chế:
- Vì tớ không biết nên nói như thế nào mới nghĩ là không nên sang …
- Không thanh minh thanh nga chi hết! Cậu bao giờ cũng không biết này không biết thế nọ. Giả dụ như có trường hợp lần sau, tớ cược là cậu vẫn sẽ làm y như vậy cho xem. Làm người thì phải có chút dũng khí chứ! Cậu cứ sợ sệt thế thì chẳng bao giờ làm quen được với bất kỳ cô gái nào đâu!
Nghi tức giận trước sự chế giễu của Trọng nhưng không cãi lại được, vì anh ta nói đúng tim đen của Nghi mà. May mắn là hôm ấy không xảy ra tai nạn thứ tư, nhưng sự việc như vậy theo Nghi còn tồi tệ hơn là gặp tai nạn.
Những ngày sau đó, Nghi dường như trở thành một con người khác. Khuôn mặt thẫn thờ, ánh mắt đăm chiêu, dáng người uể oải, hiệu quả công việc giảm sút. Đến nỗi mọi người xung quanh và chính anh cũng phát hiện ra điều ấy. Làm sao để khắc phục đây? Chỉ còn cách là tìm đến thể thao để quên đi sự buồn bực.
Anh bèn đi tập võ trở lại sau một thời gian không tập. Tại nhà, bao cát được treo lên, và màn tra tấn thể lực cùng với thằng hàng xóm đã diễn ra thường xuyên. Nhờ đó, anh cảm thấy người nhẹ nhõm hơn, nỗi ray rứt cũng bớt đi (vì sao lại có sự ray rứt thì anh cũng không biết, chỉ cảm thấy như thế, có lẽ là do ảnh hưởng về thay đổi tâm sinh lý của tuổi mới lớn chăng?). Khi tập luyện, Nghi để ý thấy ở nhà bên ấy, có thằng bé mà anh cho là em trai của cô gái, luôn theo dõi anh. Nghi nghĩ, thằng này sẽ được việc, biết đâu đấy!
Thời gian thấm thoát đưa thoi. Chẳng mấy chốc đã qua đi tháng đầu tiên của mùa hè không biết là đáng quên hay đáng nhớ nữa. Nghi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để làm quen, dù cho Trọng có bày ra đủ mọi cách, bởi Nghi cho là tất cả đều không khả thi. Trong thời gian đó, Nghi cứ gặp cô gái không ở sạp báo thì ở tiệm thuốc tây, hoặc là trong chợ. Mỗi lần gặp mặt, anh luôn cảm thấy ánh mắt cô có vẻ là lạ, còn anh thì dâng lên một cảm xúc khó tả trong lòng. Chỉ có thế thôi, mọi chuyện chẳng tiến triển thêm được tí nào cả!
Nghi vẫn bất lực trong vấn đề làm quen thì mọi chuyện lại rẽ sang một bước ngoặc khác, một bước ngoặc mà mãi sau này, anh luôn cảm nhận được dư âm khi nghĩ về nó: đầy bất ngờ và không kém phần thi vị.
Chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời, một buổi chiều đầy thơ mộng, như người ta hay nói: chuyện gì đến cũng phải đến.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9