Ba
Hôm ấy, trời lại đổ mưa to, mãi đến xế chiều mới tạnh. Khi trời đã nhá nhem tối, sau khi việc nhà đã làm xong, Nghi bèn ra ngoài hành làng đứng hóng gió. Khí trời mát mẻ sau cơn mưa làm lòng anh dịu hẳn lại. Theo thói quen, anh lài nhìn sang bên kia. Được một chốc thì cô gái xuất hiện, nhìn anh một lúc rồi mỉm cười với anh, thái độ hơi rụt rè, nhưng nụ cười phải thừa nhận là xinh, và biến vào trong nhà.
Đứng bên này, Nghi lại một phen bất ngờ, thậm chí là bất ngờ tột độ. Lần thứ hai nhận được nụ cười duyên ấy, anh vẫn chưa có sự chuẩn bị gì để đón nhận, thế nên thái độ của anh lúc ấy mất kiểm soát và trông buồn cười đến độ không tưởng tượng được: mồm há to gần hết cỡ, mắt thì trợn lên một cách kỳ dị (phải nói thêm rằng đây không phải là lần duy nhất Nghi có thái độ như thế trước mặt phụ nữ, trước đó đã từng có và sau đó còn nhiều lần như thế, phải chăng là anh chàng nhà ta có chứng nhát gái kinh niên? Điều ấy có trời mới biết!). Mãi một lúc sau mới định thần lại, Nghi cảm thấy quá xấu hổ về thái độ vừa rồi, nhưng chẳng biết phải xử sự như thế nào nữa vì người ta đã chẳng còn ở đó để mà đáp lại.
Khoảng chừng năm phút sau cô gái lại bước ra hành làng cùng với cậu em trai, nói gì đó với cậu bé. Chẳng biết nội dung trò chuyện của họ là gì, tựu chung là cũng hơi liên quan đến Nghi chăng vì anh thấy cô gái tuy không nhìn về phía anh nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi nghiêng người qua phía anh và liếc nhìn anh. Cậu em sau đó bằng cách nắm lấy thành hành làng, cậu ta từ từ rời khỏi nhà đến hướng cầu thang, thỉnh thoảng quay người lại, tỏ vẻ ngập ngừng; thế nhưng nhận được ánh mắt nửa dọa nạt, nửa vàn lơn của người chị, cậu ta đành dợm bước đi tiếp. Nghi quan sát sự việc, cảm thấy mình lại hơi bị nhiều chuyện nhưng chẳng hiều sao, anh cảm giác là mọi thứ có liên quan đến mình nên lại chăm chú hơn, dù bên ngoài vẫn tỏ vẻ là đang ngắm cảnh.
Sự phỏng đoán của Nghi lần này quả không sai. Chẳng mấy chốc cậu bé đã đi xuống hết cầu thang và đang tiến về phía cầu thang bên lô của Nghi. Nghi làm bộ không biết cho đến khi cậu bé bước đến gần và khẽ chạm vào tay anh, thái độ ngập ngừng như ban nãy, cuối cùng mới lên tiếng hỏi:
- Anh ơi! Chị Hai em hỏi anh học lớp mấy?
Đến đây, trong bụng Nghi như đang mở cờ, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra ngạc nhiên:
- Anh ấy à? Thế chị Hai em là ai? Anh có biết đâu?
- Chị Hai em là cái chị ở bên kia kìa!
- Thế chị Hai em thì học lớp mấy? – Nghi bắt đầu khi thác đứa trẻ ngây thơ.
- Lớp mười, hết hè chị em lên lớp mười một.
- Chị em học trường nào? Về điểm này thì Nghi đã biết, chỉ giả vờ không biết vì anh đã nhiều lần thấy cô gai phơi quần áo, trong đó có chiếc áo thể dục.
- Trường Lê Quý Đôn.
- Ồ bé ngoan lắm. Bé về nói với chị là anh hoc lớp mười hai.
Cậu bé toan bước đi nhưng bị Nghi gọi giật lại:
- Khoan đã nào! Chị Hai em tên gì?
- Tên Thúy!
Khi cậu bé đã về đến bên kia, Nghi cảm thấy niềm vui tột độ đang trào dâng trong lòng, mắt thì nhìn sang bên kia. Có lẽ cậu bé đã kịp báo cáo hết với cô chị, nên cô bước ra ngoài hành làng, nhìn Nghi và hỏi vọng sang:
- Anh học trường nào?
- Trần Khai Nguyên! - Nghi đáp, đầy vẻ xúc động và không quên kèm theo nụ cười.
Thúy cũng cười và lại hỏi:
- Anh có bằng lòng giúp chỉ bài giúp em khi cần không?
- Ồ, dĩ nhiên là được! Rất sẵn sàng, nếu như anh làm được!
Sau đó Thúy chào anh và đi vào trong nhà. Nghi đứng bên này, thấy lòng mình ngất ngây vì đạt được mong ước bấy lâu, điều mà anh thấy được trong những giấc chiêm bao gần đây. Tuy việc làm quen này nằm ngoài dự đoán và có phần bị động, nhưng chẳng sao, vì dù gì thì cũng đã quen nhau rồi, những chuyện khác không quan trọng nữa. Lúc ấy (và mãi sau này khi nghĩ lại), anh cảm nhận rõ tâm trạng của mình: bất ngờ tột đỉnh nhưng cũng thú vị cực kỳ.
Tối hôm ấy, Trọng ghé Nghi chơi. Thế là Nghi tường thuật lại sự việc làm quen đầy bất ngờ ấy đồng thời cùng nhau qua bên kia để chính thức gặp nhau và trò chuyện cùng Thúy, người bạn khác phái đầu tiên không phải là bạn học mà Nghi quen biết. Cả ba trò chuyện một hồi lâu, cảm thấy thật vui vẻ, thật tâm đầu ý hợp; mãi đến gần khuya họ mới chia tay nhau.
Về đến nhà, cảm giác lâng lâng ban chiều vẫn còn vây lấy Nghi, khiến anh choáng ngợp cả buổi tối. Lại là một đêm mất ngủ. Sự việc này cũng có thể lý giải được. Nghi đang ở độ tuổi hay mơ mộng, trước giờ vẫn chưa biết đến việc quen bạn khác phái ra sao; nay bỗng nhiên có một cô gái xuất hiện, chủ động làm quen, làm cho anh thấy bất ngờ và xúc động hơn bình thường cũng là hợp lý thôi. Tuy nhiên, mức độ xúc động như thế, nói cho đúng, thì hơi thái quá. Cũng vì quá mơ mộng, anh liên tưởng đến một kết cục tràn đầy hoa tươi và ánh nắng đang chờ đợi trong tương lài gần.