những cơn mưa đầu mùa 5
kien0745 21.05.2011 16:08:59 (permalink)
Năm

Quan hệ giữa Thúy và Nghi ngày một tồi tệ hơn. Sau lần chơi Tết, Nghi gần như hoàn toàn phớt lờ Thúy. Dù là ngồi trong nhà hay đứng ngoài hành làng, chẳng bao giờ anh thèm ngó sang bên kia, hoặc là có ngó cũng nghênh cái mặt mốc lên, chứ chẳng thèm cười hay chào người ta tiếng nào. Đến nỗi một thời gian sau, Nghi cũng nhận lại thái độ y hệt như thế từ đối phương. Một cuộc chiến tranh lạnh đã xảy ra, mặc dù chẳng rõ ngyên do ở đâu, tại ai.
Khi mà Trọng đến chơi, Nghi cũng không còn hăng hái dẫn bạn qua bên kia nữa, mà chỉ ngồi bên nhà nói chuyện hoặc đi ra ngoài. Sự việc còn kéo dài đến gần một tháng.
Tuy nhiên, sự căng thẳng được lắng dịu vào dịp mùng tám tháng ba. Hôm ấy, Nghi mua một đóa hoa hồng, đem sang bên kia tặng Thúy. Và họ đã làm lành nhau, mặc dù trước kia chưa biết có phải là ai giận ai hay không. Mà nếu như chỉ đơn thuần là tặng hoa thôi, cũng không gì đặc biệt, cũng không cần phải dài dòng làm gì, đằng này phía sau tình huống tặng hoa ấy cũng có nhiều chi tiết thú vị, thiết nghĩ tác giả cũng nên kể sơ ra đây.
Việc mua hoa hoàn toàn không nằm trong chủ ý của Nghi hôm ấy, mà chỉ vì nhìn thấy vài cô bé lớp mười một trông rất xinh, cầm những đóa hồng đến từng lớp học rao bán. Nhìn thấy con người ta xinh quá, lại năn nỉ ỉ ôi, chèo kéo ngọt ngào, làm cho anh chàng mủi lòng, bấm bụng móc tiền ra mà mua một đóa, dù biết chắc là ngày mai sẽ phải nhịn ăn sáng. Mua xong rồi cũng chẳng biết phải làm gì, nên mới nghĩ ra cái trò đem tặng Thúy đấy thôi. Khổ nỗi, vì phải chạy xe, không thể một tay cầm lái một tay cầm hoa, một phần xấu hổ không muốn cho người ta thấy, cho nên Nghi đành nhét hoa vào cặp. Về đến nhà thì hỡi ôi, hoa đã bị bầm dập tả tơi mất rồi.
Cầm hoa trên tay, không biết nên tặng hay không? Tặng thì dễ nhận được nhiều sự mất lòng, ai đời đi tặng cho người ta đóa hoa tàn. Không tặng thì tiếc quá, mất tám ngàn chứ đâu có ít, mà tám ngàn ngày ấy có thể quy ra hai lít xăng như bây giờ chứ không ít. Nghĩ đi nghĩ lại, cứ như là bị gài vô thế, Nghi đành thu lấy can đảm mà đi qua bên kia. Vừa đặt chân đến nơi, người anh run bắn lên vì chạm phải bộ mặt đàng đàng sát khí của cô bạn, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chìa hoa ra rồi trông đợi điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, bỏ mặc số phận. Thế nhưng, anh không nhận được điều tồi tệ nào cả, mà chỉ thấy gương mặt của Thúy từ mức độ căng thẳng tột độ bỗng từ từ dịu dàng trở lại và còn mỉm cười nữa. Nghi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thế là thoát được một gánh nặng rồi!
Nghĩa là Thúy đã vui vẻ nhận lấy đóa hoa tàn, mặc dù cũng có buông vài lời trêu Nghi hơi ngô nghê khi hoa như thế mà cũng đem tặng, nhưng không hề có ác cảm. Đây cũng giống như một sự chấp nhận giảng hòa vậy. Và rồi họ còn đi xem phim vào buổi tối. Thế nhưng, khong hiểu vì sao hôm ấy Nghi không cảm thấy ấm áp chút nào, nó có vẻ ngượng ngập làm sao.
Tưởng rằng mọi chuyện như thế là ổn, nào ngờ từ đó trở đi, mọi việc chỉ diễn ra theo chiều hướng ngày một xấu đi. Những lúc gặp nhau sau đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, những lời Nghi thốt ra trước mặt Thúy đều khó nghe, chẳng còn tỏ ra một chút thân thiện hay ý tứ gì cả. Đến nỗi một thời gian dài sau Thúy cũng chẳng còn muốn nói chuyện với anh nữa. Hai người cứ thế mà lườm nhau. Ngay cả Nghi sau này cũng ngạc nhiên về chính mình lúc ấy, không sao tự lý giải được, cứ như là bị tà nhập vậy. Anh cư xử y như trẻ con, vừa nhỏ nhen lại vừa hời hợt; mà anh vốn dĩ là một con người sâu sắc và hay sống nội tâm, lại biến thành như vậy, thật khó hiểu.
Cứ bồng bột mãi, Nghi quên đi một mối đe dọa đang chực sẵn ngay phía sau mình. Nguy cơ đó không đâu xa, mà xuất phát ngay từ người bạn thân thiết của anh. Trọng cứ im lặng từ trước đến giờ, đã bắt đầu lên tiếng vào dịp này. Thoạt nghe thì có vẻ như giảng hòa cho hai người, nhưng suy nghĩ cho kỹ thì hình như anh ta đang thừa nước đục thả câu thì phải. Tuy nhiên, còn quá sớm để đề cập đến vấn đề xem chừng như tế nhị này.
Năm học cuối cấp sắp kết thúc, ngày thi tốt nghiệp đã gần kề, Nghi cũng đang ở tâm trạng bần thần. Dù là luôn gây hấn và lạnh nhạt với Thúy, chính anh cũng không hiểu vì sao, nhưng đó là cử chỉ bề ngoài, còn trong thâm tâm thì gần như không khi nào anh không nghĩ đến cô bạn dễ thương ấy cả, dù là ngày hoặc đêm, thậm chí cả trong mơ anh cũng không thoát khỏi hình bóng người con gái ấy. Thế mới bảo anh ta như bị tà nhập là vậy: ngoài mặt thì một kiểu mà trong lòng lại là một kiểu.
Nghi càng bần thần hơn khi nghe một tin sét đánh: Thúy sắp dọn đi! Đó là lời thông báo của Minh, em trai Thúy. Nghe xong tin ấy, anh bỗng cảm thấy thẫn thờ cả người, như là có ai vừa tát mình một cái vậy. Dù đang chiến tranh lạnh, đang trở mặt nhau nhưng bỗng nhiên Nghi thấy nỗi lòng mình trở nên buồn bã vô cùng. Mai này sẽ không còn dịp nhìn gương mặt khả ái ấy, không còn muốn sang gặp là sang gặp nữa. Đành rằng hai người vẫn còn ở trong thành phố này, vẫn còn liên lạc với nhau được nhưng không hiểu sao Nghi vẫn cảm thấy trong lòng trống vắng khôn nguôi.
Dù bị suy sụp tinh thần đến mức thảm hại, Nghi vẫn đủ sáng suốt để nhận ra rằng đã đến lúc phải dẹp bỏ suy nghĩ riêng tư mà phải hướng đến kỳ thi tốt nghiệp sắp đến, tuy không phải lúc nào cũng duy trì được tư tưởng ấy. Một lần nọ, khi đang gồi uống nước với Trọng, Nghi đã bỏ quên cặp tại quán nước. Đi đến hơn nửa đường, anh ta mới sực nhớ ra, báo hại cho Trọng lại phải đèo anh ta quay lại lấy. Sau này nghĩ lại, Nghi còn chưa hết xấu hổ.
Cuối cùng thì kỳ thi cũng đã qua, kết quả của Nghi và Trọng đều khả quan. Nhưng nỗi nhớ của Nghi tăng lên bội phần, từ lúc Thúy chuyển đi. Nỗi nhớ ấy xâm chiếm anh nhiều đến mức anh không còn tập trung học ôn được nữa, đến cả giấc mơ cũng không buông tha anh. Những đêm ấy, gần như Nghi luôn mơ thấy Thúy; không những vậy, hai người còn rất hạnh phúc bên nhau, cứ như là một cặp tình nhân thật sự vậy. Đến khi tỉnh giấc, anh mơi bàng hoàng nhận ra rằng mình đã nằm mơ.
Do không tập trung được, Nghi cũng chẳng thể học bài được. Kết quả ai cũng biết, Nghi thi trượt đợt thi Đại học lần I. Ngay ngày thi, anh đã nhận được một tin không nên nghe: Trọng đi chơi riêng với Thúy, một điều chưa có tiền lệ! Nguồn tin ấy lại được thốt lên từ chính miệng của Trọng. Nghi sững sờ cả người. Trong một lúc anh cảm thấy cơ thể gần như mất đi toàn bộ sức lực, cả người như muốn khụy xuống, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên trước mặt Trọng. Rồi anh còn phát hiện ra một điều nữa (nhưng là sau này, chứ ngay lúc đó thì chưa), đó là Trọng tuyên bố điều đó với bộ mặt hả hê chưa từng thấy. Đúng là tinh thần Nghi suy sụp hoàn toàn, dẫn đến hệ quả là trượt đẹp ở hai đợt thi Đại học tiếp theo, chỉ may mắn đậu vớt ở kỳ thi bổ sung sau đó, nhưng cũng chỉ là hệ Cao đẳng. Quả là một kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Sự học hành đã là thế, mà sự căng thẳng trong quan hệ giữa Nghi và Thúy cũng không hề suy giảm, dù hai người đã không còn gặp mặt thường xuyên. Gặp nhau rồi, vẫn vở cũ soạn lại, Nghi vẫn là thái độ ấy, nói năng thô lỗ, không kiềm chế, thái độ thì học hằng; vì thế mà dù không có ác gì thì cũng chẳng được người ta hoan nghênh. Đến nỗi có một lần, do quá mức chịu đựng, Thúy đã phải hỏi:
- Sao thái độ của anh kỳ quặc thế? Có phải anh muốn em đối xử với anh như là kẻ xa lạ không?
Đang bực tức, Nghi nói ngay:
- Em muốn làm gì thì làm! Anh chẳng còn hứng thú để nghe những lời nhảm nhí này nữa!
Hôm ấy, suýt nữa Nghi bị tống cổ ra khỏi nhà Thúy, nếu không có sự hòa giải kịp thời của Trọng. Và sau đó, Nghi lại không thể lý giải được cho những lời nói của mình.
Được biết, vì gia cảnh khó khăn nên trong dịp hè, Thúy đã tranh thủ kiếm tiền phụ giúp gia đình, từ đó quen được không ít đồng nghiệp khác phái. Trong đám ấy có một tay đeo Thúy như đỉa và nghe nói là muốn theo đuổi cô. Tất nhiên, cái tay tiếp thị ấy đã bị đánh bật, một kết quả không ngoài dự đoán. Nghi không quan tâm đến điều đó vì biết chắc là kết cục sẽ như vậy. Nhưng có một điều bất ngờ khác xảy ra, mà anh có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến được.
Cái tin Thúy được dân tiếp thị săn đón bày tỏ này nọ, rồi bị thất bại, Nghi đều nhận được từ Trọng, chứng tỏ là Trọng đã gặp Thúy nhiều lần lắm rồi, hơn hẳn số lần mà Nghi gặp; không những thế, họ còn đi chơi với nhau nhiều lần nữa, tất nhiên là vắng mặt Nghi, đều được Trọng kể ra tuốt. Và cũng từ ông bạn thân này, Nghi nhận được một tin nữa, mà nghe xong anh như chết đứng tại chỗ.
Một ngày nọ, Trong nói với Nghi:
- Tớ biết chắc là cái tay tiếp thị ấy sẽ chẳng được cơm cháo gì. Cậu biết hắn ta tỏ tình ra sao không? Hắn bảo với Thúy rằng ban đầu anh thấy thương hại em, nhưng lâu ngày rồi anh thấy thương thật.
- Nói kiểu vậy thì thất bại là phải! Thế rồi nàng phản ứng ra sao?
- Đương nhiên trả lời cho tình huống chỉ là một sự im lặng không hơn không kém! Rồi sau đó tay ấy đã rút êm như làn khói!
- Sao cậu biết rành rọt thế?
- Thì tớ hỏi ra ấy mà, và nàng đã trả lời hết! Tay ấy đã không cao tay bằng mình. Hắn chỉ nói anh thương em thôi, còn tớ, tớ nói thẳng ra là anh yêu em!
Nghi sững sờ cả người khi nghe hết câu, cứ nghĩ là Trọng đang đùa, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của bạn, anh biết đó là sự thật. Anh không còn thốt được lời nào nữa, chỉ im lặng để định thần, sau đó tìm cách lẩn tránh sang chuyện khác. Nhưng Trọng vẫn chưa buông tha và lôi ra một bằng chứng xác thực, đó là một mảnh giấy ghi lại cuộc đối thoại giữa hai người “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”. Nội dung của mảnh giấy ấy thiết nghĩ cũng không nên đề cập ra đây làm gì.
Về phần Nghi, sau khi đón nhận tin này, anh không khỏi bất ngờ, nhưng khi đã định thần rồi thì lại bình thản chấp nhận, dù trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp. Đã lâu rồi, từ khi xảy sự việc chơi Tết, anh gần như nghĩ rằng Thúy đã là bạn gái của mình, bất chấp sự thật có phải hay không. Bởi thế, dù anh có thái độ lỗ mảng hay lạnh nhạt hay thế nào đi với Thúy đi chăng nữa, vẫn không thể phủ nhận là anh rất thương Thúy. Và rồi anh nghĩ Thúy sẽ mãi mãi là của mình, sẽ không ai có thể cướp đi được. Anh không bao giờ cho rằng đó là một sự suy nghĩ nông cạn, mà cho là nó phải thế, không thể khác hơn. Sự tự huyễn hoặc bản thân ấy làm cho anh bị mờ mắt, không nhận ra được Trọng cũng là một người con trai, cũng có thể có cảm tình với người con gái kia chứ.
Sự thật phũ phàng này đã đánh thức Nghi, kéo anh xuống với mặt đất thực tai. Cho dù sự đánh thức này quá thô bạo nhưng phải nói là đúng lúc, đã đánh thức anh không những về mặt lý trí mà còn cả con tim. Đến giờ anh mới biết là hóa ra mình cũng yêu Thúy chứ đâu phải riêng Trọng. Nhưng không lẽ chỉ vì một người con gái mà hai người từ bạn thân lại hóa địch thủ sao? Như vậy thì không đáng chút nào! Nghĩ vậy nên sau đó, Nghi đã nói với Trọng:
- Chúc mừng cậu đã tìm được một nửa ưng ý của mình! Tớ bất ngờ lắm nhưng không biết nói thế nào nữa!
Trọng tỏ ra ngạc nhiên hơn:
- Sao lại bất ngờ? Tớ nghĩ là cậu đã biết là hai đứa chúng mình có tình cảm với nhau lâu lắm rồi mà!
- Cậu nghĩ vậy chứ sự thật không phải là vậy!
Trọng nghe Nghi nói với thái độ tương đối buồn, cũng hiểu được một chút. Anh bèn nói vài lời không biết có phải an ủi hay không:
- Tớ cũng chỉ là ăn may thôi. Đời chẳng ai biết được chữ ngờ mà. Đã từ lâu mình đinh ninh là hai ta cùng yêu một người!
- Tớ không phủ nhận điều cậu nói, nhưng cái ấy bây giờ không quan trọng nữa. Quan trọng là cậu đã thắng, xin chúc mừng cậu thêm lần nữa.
- Cậu đừng chúc mừng tớ nhiều như vậy. Cậu sẽ có cơ hội khác tốt hơn mình cũng không chừng đấy!
- Mong là như vậy! Chúng ta vẫn là bạn tốt nhé!
Không biết với lời nói đầy hàm ý như vậy, Nghi có làm được hay không? Chỉ có thời gian mới trả lời được, và câu trả lời sẽ nằm ở phần sau của câu chuyện.
Lại nói về Nghi, anh càng nghĩ càng thấy buồn. Giờ mình đã hiểu được vì sao lại có thái độ cực đoan như lúc trước rồi, chẳng qua là vì quá yêu người ta mà ra thế thôi. Nhớ lại ngày trước còn có thể thân mật nhau, còn có thể nói những lời nói trêu đùa nhau, và thậm chí mình còn bày tỏ với nàng được nữa. Vậy mà bây giờ …. Thoắt cái, mình bỗng trở thành một vật cản trước mắt người ta, một kẻ thừa không hơn không kém. Làm gì còn cơ hội nữa, làm sao có thể bày tỏ tình cảm với người ta được nữa, giờ nàng đã là bạn gái của người khác rồi. Nghĩ đến đấy, lòng Nghi đau như cắt. Anh cố gắng lắm mới giữ được hai hàng lệ không trào ra. Ai nói là đàn ông không thể khóc được chứ?
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9