Sáu
Ngày nhập học đã đến. Nghi bước vào giảng đường, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vừa vui lại vừa hồi hộp. Không muốn bon chen, anh bèn rút vào một góc ở cuối phòng và ngồi ở đó suốt cả học kỳ đầu, chẳng buồn quen biết với ai cả.
Ngồi cuối phòng học, Nghi thường để ý đến một anh chàng, thỉnh thoảng lại hớt hải chạy vào, thái độ vô cùng khẩn trương, bởi vì đi trễ. Nói thỉnh thoảng cho dễ nghe, chứ thật ra một tuần học sáu ngày thì hết sáu ngày là như thế rồi. Có thể xem là một kỷ lục cấp quốc gia được rồi đấy. Đôi khi, giờ học lúc bảy giờ mà hơn tám giờ anh ta mới chạy vào. Gần như bao giờ anh ta cũng ngồi cạnh Nghi, vì chỗ Nghi thường bao giờ cũng còn trống. Anh tên là Hải, người thành phố. Chẳng bao lâu sau, hai người trở thành bạn thân.
Lại không bao lâu sau đó, Nghi lại nhận thấy một anh chàng nữa ngồi trên mình hai bàn, mặt mũi trông đàng hoàng, có điều hơi nhút nhát, gần như là hơn cả Nghi và tất nhiên là hay bị trêu đùa. Anh ta là Dương, quê ở tận cực Nam của Tổ quốc, tuy chưa biết chính xác là tỉnh nào. Và ít lâu sau Dương cũng trở nên thân thiết với Nghi và Hải. Dương hay chơi chung với một nhóm các cô gái xinh xinh, trong đó có hai cô Nghi thấy hình như quen quen.
Một hôm, Hải nói với Nghi:
- Cậu có nhìn thấy cái cô ngồi trên ta hai bàn ấy không? Trông xinh đấy nhỉ?
- À, cái bạn ngồi gần Dương ấy à?
- Đúng vậy đấy! Nhìn cô ấy, tớ cảm thấy có cảm giác quen quen!
- Cậu cũng có suy nghĩ y như tớ vậy, tớ cũng thấy hơi quen, và cả cái bạn ngồi kế bên nữa! Tớ có cảm giác như là đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải, chắc là từng chung trường lúc phổ thông!
- Ta sẽ làm quen họ chứ?
- Ý hay đấy! Nhưng trước hết hãy tìm đến Dương đã, anh này thân với họ lắm!
Và họ tìm đến Dương. Từ đó mới biết là cô mà Hải nói quen thì có nhà ở gần nhà Nghi, cách nhau không đầy ba trăm mét, tên là Ngân. Còn cái cô mà Nghi nói là quen thì nhà ở tận miền Tây Nam Bộ, cách nhà Nghi hơn một trăm cây số, tên là Quỳnh. Hóa ra trước giờ cả Nghi lẫn Hải đều chưa từng học chung trường chung lớp gì với họ cả, vậy mà cứ bảo là trông hơi quen quen. Nhưng dù sao cũng có lý, vì họ rất dễ thương, khá giống với những hoa khôi hay gì gì đó ở trường của Nghi và trường của Hải, cho nên có cảm giác ngờ ngợ cũng phải. Thế là Nghi được vinh dự làm bạn với hai cô gái dễ thương ấy. Từ đó, một nhóm năm người gồm: Hải, Dương, Ngân, Quỳnh và Nghi đã trở thành những người bạn thân.
Là bạn thân với nhau nên họ tiếp xúc nhau cũng nhiều, lại toàn là những cô cậu tuổi mới lớn, cho nên việc phát sinh tình cảm là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, như đã kể trên, một nhóm có năm người, vì thế mà không thể chia đều ra được, chắc chắn sẽ có những thứ tình cảm tay ba này nọ. Cụ thể như sau: Dương và Hải đều mê một người như điếu đổ đó là Ngân.
Nghi nghĩ, hai ông bạn phát sinh tình cảm với Ngân là điều gần như hoàn toàn bình thường, vì với điều kiện của Ngân, thì chỉ có hai người theo đuổi thôi thì chắc không thễ tin được rồi. Tuy hai người bạn mình thì cứ như thế này thế nọ, nhưng Nghi thì hoàn toàn bình chân như vại trước mọi chuyện tình cảm. Đúng là Ngân và Quỳnh xinh đẹp và dễ thương, nhưng họ không phải là mẫu người con gái mà Nghi nhắm đến, và anh tự cho mình không có quyền đi phán xét là có yêu người này hay người kia không, mà anh chỉ nghĩ là mình không xứng đáng nhận được tình cảm vượt giới hạn bạn bè từ họ, thế thôi, đồng thời chính anh cũng tìm cách né tránh mỗi khi xảy ra những tình huống đại loại như thế.
Là một người con trai cũng như bao người con trai khác, Nghi luôn quan niệm mẫu người phụ của đời mình như sau: sắc đẹp là một phần quan trọng, nhưng chỉ là thứ yếu, còn cái quan trọng hơn là vẻ đẹp tâm hồn của họ, ngoài ra công dung ngôn hạnh cũng là một phần thiết yếu. Tuy nhiên, nếu ngoài vẻ đẹp tâm hồn ra mà chẳng còn lại gì cả, điều đó cũng không ổn lắm, chí ít cũng cần phải có một tí chút ngoại hình chứ! Đó có thể là lý do chính đáng nhất để Nghi không bị chi phối nhiều như Hải và Dương.
Người mới không thể xâm nhập vào lòng Nghi được, nhưng người cũ thì chẳng thể nào dứt ra, như thế khiến Nghi rơi vào tâm trạng hụt hẫng. Cứ mỗi lần nghĩ cách lẩn tránh người con gái nào đó, anh lại cảm thấy nhớ da diết một người con gái khác, đó là Thúy. Đã nhiều lần anh muốn quên Thúy đi, nhưng hình như càng muốn quên thì lại càng nhớ, nhớ không sao nguôi được. Chính vì vậy mà tâm trạng anh trở nên tối tệ đến mức nhiều khi không kiểm soát được bản thân. Nhiều lúc anh muốn bỏ học để đi làng thang ngoài đường như một kẻ điên, nhưng may là tư tưởng vẫn còn còn đủ sáng suốt để ngăn hành động dại dột ấy lại. Thế nhưng tư tưởng lại không đủ sáng suốt để ngăn anh mỗi khi tan học, vẫn bộ dạng ấy, đã đạp xe một cách vô định ngoài đường đến tối mịt mới về đến nhà. Vì vậy mà hệ quả tất yếu lại một lần nữa xảy ra, sức học của anh đã giảm sút thấy rõ.
Làm sao để thoát khỏi tình trạng này bây giờ? Chẳng cách nào khác, Nghi đành phải gạt bỏ những chuyện tình cảm riêng tư mà chuyên tâm vào việc học. Để làm được như vậy, trước hết anh phải quên Thúy đi cái đã, dù đó là một việc khó khăn đến mức không tưởng nhưng lại cần thiết vào lúc này. Anh biết là vì Thúy mà anh và Trọng đã chia rẽ nhau, chẳng còn thân thiết như xưa nữa, nếu có cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Đã thế, sao không nhường hẳn cho Trọng. Nghĩ là làm, Nghi đã tìm cách vun đắp thêm cho hai người rồi đi khỏi cuộc đời họ một cách nhẹ nhàng. Đương nhiên là không phải một đi không trở lại, mà chỉ là không can thiệp vào chuyện riêng tư của họ thôi, còn ngoài ra họ vẫn quan hệ bình thường với nhau.
Từ đó trở đi là cả quãng thời gian dài Nghi không còn gặp Thúy, cũng phải nói là hơn một năm chứ không ít. Thời gian ấy anh không liên lạc gì với Thúy, cũng không buồn hỏi thăm tin tức một người bạn mà chỉ một thời gian ngắn trước đó còn thân như hình với bóng. Anh biết làm như vậy cũng không phải nhưng chẳng biết phải làm gì khác hơn nữa. Ngày trước có cơ hội thì không biết tận dụng, còn bây giờ cơ hội đã qua thì lại hối tiếc. Đúng là không biết trân trọng những cái trước mắt, chỉ biết luyến tiếc khi đã mất đi.
Cũng từ đó, Nghi đã thay đổi đi rất nhiều. Từ một người hay cười nói, thậm chí là nói nhiều đến mức buôn dưa lê, lại bỗng dưng trở thành một kẻ ít nói đến lạ kỳ. Từ một con người có bầu nhiệt huyết dâng trào đã trở thành kẻ có máu lạnh, tuy không phải là toàn phần. Sự thay đổi ấy thể hiện rõ rệt đến mức bạn bè và chính Nghi cũng phát hiện ra, nhưng không hiểu nguyên do, kể cả đương sự.
Học đến giai đoạn hai của Đại học, nghĩa là năm thứ hai, có vài cô gái, chính xác là bốn cô chuyển từ lớp chiều sang lớp sáng của Nghi học. Trong số họ có một cô trông rất giống với Thúy, cũng đẹp và dễ thương, nhất là cặp kính, tên là Hà. Hà có ngoại hình giống Thúy đã đành, ngay cả giọng nói và cử chỉ cũng giống tuốt. Mỗi lần nhìn thấy Hà, Nghi cũng đâm nao nao trong lòng, nhưng tất cả chỉ có thế, không còn gì nữa.
Lại nói về Hải cùng với việc mê Ngân như điếu đổ. Hôm kia, Hải nói với Nghi:
-Tớ rất mến Ngân, tớ thật sự muốn bày tỏ tình cảm với cô ấy lắm!
- Thế thì còn chờ gì nữa mà không hành động?
- Nhưng tớ không đủ can đảm, không sao nghĩ ra được cách gì để nói cả!
- Vậy thì cậu hãy mau mà nghĩa cách đi, đừng có mà loay hoay rồi sẽ mất cơ hội! Món hàng đắt ấy đang được nhiều kẻ săn tìm lắm đấy nhé!
- Cậu có cách gì giúp tớ không?
- Tiếc rằng tớ chỉ là nhà văn, không phải nhà tâm lý học, không thế bày cho cậu phương pháp bày tỏ, chỉ biết khuyên cậu là hãy cố gắng sống thật với bản thân mình, và suy nghĩ cho thật kỹ về cái mình cần và muốn. Cái chính là đừng đi vào vết xe đổ của tớ ngày trước là được!
Thế rồi ngày qua ngày, vẫn không thấy cái tay Hải này làm nên trò trống gì, thay vào đó, người thành công lại là Dương, và tất nhiên là Hải bị cho ra rìa. Nghi cảm thấy tiếc cho bạn vô cùng. Tuy cả Dương và Hải đều là bạn thân của anh, nhưng anh vẫn thân với Hải hơn và luôn mong rằng người thắng cuộc sẽ là Hải chứ không phải là Dương. Nhưng dù sao thì ai được cũng tốt cả,
Từ đó, Hải lại đâm buồn bã và cứ than thân trách phận đủ điều. Nghi rất thông cảm cho bạn, và nghĩ rằng không biết cái anh chàng này có giống như mình ngày xưa không. Hy vọng là không. Và đúng là không, vì anh ta vẫn cười đùa vui vẻ, xem như chuyện chẳng có gì cả. Vậy là Nghi yên tâm. Sau này Nghi mới biết được thật ra Hải không có tình cảm quá sâu sắc với Ngân như Nghi nghĩ, mà chỉ là xem cô như một người bạn tốt, nhưng vì ban đầu thấy Ngân dễ thương xinh xắn như vậy nên đã hơi động lòng mà thành vậy thôi. Bằng chứng là chẳng bao lâu sau đó, anh ta đã lôi ra ngay một cô người yêu mới một trăm phần trăm!
Vậy là vẫn chỉ mình Nghi là chưa dính vào những thứ tình cảm nam nữ ấy.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2011 16:39:28 bởi kien0745 >