Chín
Sáng sớm, Nghi bước ra cổng trung đội, nhìn qua một lượt quang cảnh doanh trại đại đội. Một cảm giác khó tả xâm chiếm lấy anh, khiến anh cảm thấy người hơi lâng lâng. Cảnh vật xung quanh như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mặc dù trời đang nắng sáng. Nghi không thể cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng mà cứ như toàn bộ đều ở trạng thái mơ hồ, thậm chí có phần không thực.
Lại đảo mắt xung quanh đơn vị một lượt, phát hiện ra lính tráng hôm nay hầu như ai cũng tươm tất sạch sẽ, mặt mày tươi rói, quần áo chỉnh tề, khác hẳn sự ủ dột và trần như nhộng thường ngày. Thì ra hôm nay là ngày nghỉ. Điều ấy càng được sáng tỏ hơn khi chỉ một lúc sau, từng đoàn thân nhân lên thăm bộ đội lần lượt vào doanh trại. Không khí sôi động hẳn lên, khuấy động cả khung cảnh vốn yên ắng và có phần quạnh hiu suốt năm ngày công tác trong tuần.
Mọi người bày tỏ nhiều trạng thái cảm xúc rất khác nhau: Những tay lính trẻ lần đầu xa nhà, phải làm nhiệm vụ gần nơi biên giới cằn cỗi, được gặp lại người thân trong giây lát, có nhiều anh chàng không kiềm chế được đã oà khóc như trẻ con; những người hơi lớn tuổi một chút thì bịn rịn bên người yêu…. Nghi nhìn cảnh tượng ấy, lòng cũng nao nao, cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Vui vì được trông thấy nhiều người, được nhìn thấy nhiều cách biểu lộ cảm xúc khác nhau. Buồn vì thời gian tại ngũ của mình còn khá dài, không biết sau này sẽ ra sao? Thời gian làm nhiệm vụ đã khiến anh đánh mất dần lý tưởng cùng những suy nghĩ viển vông; thay vào đó là những tư tưởng thực tế hơn và có tính xây dựng hơn. Tuy nhiên không có gì ngăn được anh thỉnh thoảng nghĩ về nơi đô thị, nơi ấy vẫn còn một hình bóng luôn chiếm đầy trái tim mình.
Đang mơ màng thì một tay bộ đội chạy vào nói:
- Anh Nghi, anh có người nhà đến thăm kìa, đang chờ ngoài cửa! Rồi biến ngay đi với nụ cười ranh mãnh sau khi thì thầm với một chiến sĩ khác bên cạnh: - Tiểu đội trưởng của chúng ta thật tốt số! Xinh lắm!
Nghi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cũng hơi hồi hộp không biết ai đến thăm. Nghi đã nói với bố me đừng lên thăm đứa con quý tử nữa, tuổi cao sức khoẻ không tốt, đường lại xa, chỉ tính riêng quãng đường từ cổng Sư đoàn vào đến Đại đội đã hai cây số hơn rồi, mà phải cuốc bộ chứ có được chạy xe đâu. Thanh niên trai tráng như mình khi đi hết đoạn đường ấy cũng thấy mệt, huống chi người già. Vả lại đã là năm thứ hai rồi, lính cũ rồi, có phải lính mới nữa đâu, cần gì phải thăm. Nghĩ mà thương hai cụ.
Nghi không nghĩ là ngoài bố mẹ ra thì còn ai khác nữa đến thăm mình. Thật ra thì năm trước vẫn có người đến thăm, đó là Hải và Quỳnh cùng hai người bạn cùng lớp trước kia nữa. Nhưng giờ đây họ đều đi làm cả rồi, bận ngập đầu như vậy thì không có thì giờ đi thăm cái thằng bạn vớ vẩn này đâu, Nghi dám chắc như thế. Bước đến cửa, anh bất ngờ đến nỗi lặng người đi, có đến một phút sau đó mới định thần được, bởi đứng trước mặt anh không phải là bố hay mẹ hay một trong những người được nêu trên mà chính là Thuý! Nghi muốn tự cấu mình một cái cho thật đau để tự biết thực hay mơ nhưng tay chân anh bỗng dưng không thể cử động được nữa. Như đã quá quen với cảnh này, Thuý chỉ nhìn anh một cách trìu mến và cười.
Phải đợi một lát sau, khi đã định thần lại hoàn toàn, Nghi mới chạy vào trong, lôi chiếc chiếu trên giường của mình ra, trải xuống hành làng và mời Thuý ngồi, rồi anh cũng ngồi bên cạnh. Cuộc trò chuyện không được nhiều lời thoại cho lắm, không biết Thuý như thế nào chứ Nghi thì quá xúc động, đến nỗi hầu như không thể nói được gì, chỉ có thể đáp lại những lời hỏi thăm sức khoẻ hay công việc của Thuý mà thôi.
Hai người cứ thế thi nhau im lặng suốt một thời gian dài. Cuối cùng Thúy đã lên tiếng:
- Anh cố giữ gìn sức khỏe nhé! Em không thể đến thăm anh thường xuyên được, nhưng sẽ chờ anh ở nhà. Anh cứ yên tâm công tác đi, em không bao giờ nghĩ đến người nào khác ngoài anh đâu!
Nói xong câu nói đó, Thúy đã đứng dậy và đi khỏi. Thật sự là Nghi đã không thể phản ứng được một chút gì nữa cả, chỉ biết ngồi im như thóc, vì đã chuyển từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh vốn là người xử lý tình huống chậm chạp, bây giờ thậm chí không thể xử lý được gì, chỉ biết chết trân nhìn hình bóng cô bạn từ từ nhỏ dần cho đến khuất dạng mà vẫn không biết phải làm sao …
Bỗng tiếng kẻng báo thức vang lên. Nghi lập tức bật dậy, người thẫn thờ và hụt hẫng. Hóa ra đây chỉ là một giấc mơ, thảo nào mọi cảnh tượng lại mờ mịt, mọi tình huống lại phi lý như thế, bởi vì đó đâu phải là sự thật! Phải, một giấc mơ không hơn không kém, giá như sự thật có thể đạt được một nửa như thế! Thật là:
Vần thơ tôi viết cho ai
Câu đầy, câu khuyết, còn hoài khoảng không?
Gửi người dãng ngọc, gót hồng,
Mặt huyền, mơ mộng, sáng trong ngời ngời!
Vì sao tinh khiết trên trời,
Ngỡ gần, lại ngỡ xa vời lung linh.
Tôi mơ một sớm bình minh,
Được nghe em hát câu tình nơi xa.
Chợt hay rời giấc mơ hoa,
Mới hay sự thật hoá ra phũ phàng!
Mơ chi lời ngọc, ý vàng?
Tỉnh cơn chì được hai hàng lệ tuôn!
Tình tôi sao mãi đượm buồn,
Thất thời chỉ biết tâm hồn cô đơn!
Trong hai năm thi hành nghĩa vụ quân sự làm gì có một người nào tên Thúy đến thăm anh cơ chứ! Và thực tế đã được phản ánh rõ qua các trang nhật ký của Nghi:
“…
Ngày … tháng … năm …
Thế là tôi phải lên đường mà không được gặp em lần nữa để nói lời tạm biệt. Mà điều ấy có còn quan trọng không khi em không bao giờ cần điều đó, chỉ có tôi cảm thấy cần thôi! Có lẽ tôi ra đi như vậy còn hơn, vì tôi có muốn vương vấn với em cũng chẳng được, em luôn tránh mặt tôi, và với lần cuối cùng đó chắc là vì cũng không muốn gặp tôi nên em mới bỏ đi không cho tôi nói lời tạm biệt, chứ không phải một sự trùng hợp đâu!
Tôi đã nhủ lòng mình rất nhiều lần, phải quên em đi, như là có lần đã định nói với em. Thế nhưng tôi không sao điều khiển được lòng mình. Trong cảnh cô quạnh của nơi làm nhiệm vụ, dưới áp lực nặng nề của kỷ luật quân đội, tôi đã không giữ được lời tự nhủ lòng lúc trước là để yên tình cảm của mình đừng nói ra. Tôi đã phản lại lập truờng của chính mình. Trong hoàn cảnh không còn gì để mất ấy, tôi đã viết một lá thư, nội dung trong thư đã bày tỏ hết tất cả những nỗi lòng của mình từ trước đến giờ. Tôi không mong sẽ nhận được hồi âm, vì tôi không ghi địa chỉ người gửi, chỉ là muốn tỏ hết nỗi lòng cho em biết. Dĩ nhiên tôi không cho là với một lá thư đơn giản như vậy sẽ có thể làm nên trò trống gì.
Trong lúc viết thư và gửi đi, tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều cả, chỉ muốn thỏa lòng tự mãn cá nhân mà thôi. Tuy nhiên sau khi đã đưa thư rồi, tôi lại suy nghĩ rất nhiều, cơn hăng say đã chấm dứt, nhường chỗ cho những niềm trăn trở. Mình làm như vậy có đúng không? Có phải mình đã hành động một cách dại dột không? Như vậy có bị xem là phản bội bàn bè hay không, khi làm động tác tựa như phỗng tay trên của bạn (mặc dù biết rằng kết quả sẽ là thất bại nhiều hơn là thành công)? Nhưng thôi, chuyện đã rồi, có muốn rút lại cũng không được nữa.
Với đợt nghỉ phép đầu tiên, để tranh thủ thời gian ngắn ngủi đó, tôi lập tức chạy đến chỗ nhà em, nhưng em lại đi vắng. Đêm đến, tôi gọi điện, em trả lời với một thái độ lạnh nhạt, nói là không rãnh để tiếp tôi. Vậy là tôi đã hiểu tất cả. Thế là hết, không còn gì nữa, xin vĩnh biệt mối tình đầu câm lặng! Lần này tôi định thề với lòng là chẳng bao giờ liên lạc với em thêm lần nào nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng sự đời đâu có đơn giản thế, không phải là muốn dứt ra là được ngay đâu! Mọi chuyện đã bị đảo lộn hoàn toàn trong thời gian trước khi tôi quay về đơn vị. Em xuất hiện ngay trước mặt, trong khi tôi nghĩ là em sẽ không đoái hoài đến mình nữa. Vậy là từ những gì tuyệt vọng nhất, bỗng nhiên hy vọng lại tràn về! Trong phút chốc tôi cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng sống. Và em lại cùng tôi đi dạo một vòng, mặc dù thời gian ngắn thôi, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Em đã hỏi tôi những gì anh nói với em có phải sự thật không? Tôi trả lời đó là tất cả anh muốn nói với em, là những lời chân thật xuất phát tự đáy lòng anh. Rồi sau đó chúng tôi tạm biệt nhau. Về đến đơn vị, tôi lại bị trằn trọc hệt như trước đây. Tôi cứ tự hỏi mãi một điều là em có phải đã chấp nhận tôi, hay chỉ là một cú kết liễu? Có phải là em đã chia tay với người cũ? Và cứ cho là tôi đã tác động được trái tim em đi, và tôi đã thành công đi, vậy thì sau này tôi sẽ phải đối xử ra sao với bạn mình đây? Chúng tôi sẽ còn là bạn nữa không? Bao nhiêu câu hỏi đó cứ xoay mãi trong đầu. Tất cả chỉ vì tôi đã quá yêu một người con gái.
Người con gái đã chiếm trọn trái tim của tôi không phải là người xinh đẹp như hoa khôi hay tài năng như tiến sĩ, mà là một người con gái bình thường như bao người khác. Thú thật tôi cũng không biết mình vì lý do gì mà yêu em, có thể là nét cứng cõi trên gương mặt cương nghị ấy cộng với một nét phóng khoáng nào đấy đã quyến rũ tôi, khiến tôi cứ phải lào mình vào cuộc phiêu lưu mà không cách nào thoát ra được. Tôi còn nghĩ là nếu như em kêu tôi đi chết thì cũng sẽ nghe theo không chừng!
Càng lúc tôi càng thấy minh bị rối trí. Em giống như một con tắc kè bông, luôn luôn thay đổi màu sắc trước kẻ lạ, khiến đối phương không biết đường nào lần. Cách so sánh này có vẻ hơi quá đáng, nhưng thú thật tôi không tìm được sự so sánh nào khác hay hơn. Nhưng suy cho cùng em chẳng có lỗi gì trong đây, tất cả các điều phiền phức đều do tôi tự gây nên cả, còn em chỉ đóng vài trò chất xúc tác. Cuối cùng, tôi không biết tuơng lai mình sẽ về đâu, chỉ có thời gian mới trả lời được mà thôi…
…”
“
…
Ngày … tháng … năm …
Thế là hết. Mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi! Xin vĩnh biệt tất cả những mộng mơ, xin vĩnh biệt mối tình đầu và cũng là tình đơn phương đau khổ này! Sự thật phũ phàng đến mức này là cùng! Cho đến giờ tôi cũng không ngờ là mình lại phải nhận một kết cục cay đắng như vậy. Thật vậy, những lời nói hôm ấy của em chẳng khác nào những nhát dao đâm xuyên qua trái tim vốn mềm yếu của tôi, nói cách khác là xuyên thẳng vào lòng kiêu hãnh đã bị tổn thương của tôi. Giá như hôm ấy tôi không đến đó, chắc là sẽ không nghe phải những lời nói phũ phàng ấy rồi!
Hôm ấy là ngày Mùng Ba Tết, tiếp nối những lần về phép trước, tôi lại đến thăm em, sau khi đã gửi cho em một vài lá thư với nội dung không gì khác ngoài tình cảm. Em tiếp tôi với một thái độ lạnh lùng. Sự lạnh lùng này đã xuất hiện rất nhiều lần trước đó, và lần này nó được thể hiện rõ hơn cả. Em đã nói với tôi vài câu. Có thể nói là suốt đời tôi không quên được những câu nói đó, nó gần như phủ nhận hết tất cả những gì trước giờ tôi đã thể hiện với em.
Hóa ra trong mắt em, tôi là một kẻ vô dụng đến thế. Tôi đã bị xem thường suốt cả thời gian quen em, thế mà chẳng mảy may nhận thấy, cho đến khi chính miệng em nói ra. Những gì em nói làm tôi đau xót cũng có, giận tím gan cũng có, nhưng không làm sao phản bác được, vì em nói đúng quá mà. Tôi xót thương bản thân, không ngờ mình lại hứng chịu sự khinh thường từ người bạn thân nhất của mình. Không lẽ tôi đã yêu lầm rồi sao?
Không thể phủ nhận tôi là một người lệ thuộc gia đình, nhưng đó là chỗ dựa của tôi, là chỗ dựa tinh thần lẫn vật chất, là nơi của những người thân, nếu không dựa vào đó thì tôi dựa vào gì nữa? Không lẽ ai có gia đình cha mẹ thì đều là kẻ ăn bám hết sao?!
Cho đến giờ tôi vẫn chưa làm được việc gì to lớn, nhưng nếu cho tôi là một tên ma cà bông thì có quá đáng chăng, khi tôi đang phải thực hiện nhiệm vụ của Đảng và Nhà nước giao phó. Tôi lại là sinh viên mới ra trường, trong khi chưa tìm được công việc thích hợp thì đã tham gia nghĩa vụ quân sự rồi, có bất công không khi cho là tôi đi lông bông không chịu tìm việc làm?!
Tôi nghèo thật đấy, nhưng chỉ vì nghèo mà bị khinh thì đó là điều không bao giờ tôi chấp nhận. Thôi được, em không thích tôi, vậy thì thôi. Tôi sẽ ra đi không một lần trở lại nữa, để trong mắt em sẽ không bao giờ còn thấy kẻ vô tích sự này thêm lần nào nữa hết! Tôi nản lắm rồi.
Thế nhưng, tôi phải tự nhủ lòng, phải bình tâm lại, không nên để những tình cảm không cần thiết chi phối bản thân. Hãy xem những lời nói này là động lực để phấn đấu. Phải làm sao để mọi người thấy được tôi không tệ đến thế.
Mọi chuyện đều phải có hồi kết. Có lẽ chuyện tình đơn phương của tôi phải kết thúc từ bây giờ thôi. Giờ thì quá rõ, tôi và em cứ như hai đường thẳng song song, mãi mãi đi theo hai hướng riêng mà chẳng bao giờ giao nhau. Tôi biết là việc này không dễ gì quên được, cần phải có thời gian để xoa dịu vết thương lòng này. Phải làm sao biến đau thương thành hành động, phải chứng tỏ cho mọi người thấy mình sẽ làm được một điều gì đó, dù không có gì to lớn thì cũng không phải là một nguời đáng để vứt đi!
…
”
Đó là hai trích đoạn trong quyển nhật ký của Nghi. Trước hôm viết bài nhật ký thứ hai, Thúy đã nói với Nghi:
- Đã từ lâu rồi, em muốn quen với anh, muốn trở thành bạn gái của anh, nhưng em đã không làm như vậy!
- ….
- Trước đây em rất thích anh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ em đã không muốn mình trở thành bạn gái anh. Anh là một người tốt, nhưng chỉ vậy thì không đủ. Em không cần một người tốt. Em cần một người khác hơn cơ!
- ….
- Anh là người con trai, nhưng lại là người quá lệ thuộc gia đình, bản thân thì không có một chút tính tự lập nào cả. Anh chỉ biết dựa dẫm vào gia đình thôi, chứ mình anh đâu làm được gì nếu tất cả không phải do bố mẹ anh lo lắng cho từng chút một. Em không bao giờ thích một người như thế cả! Giả sử em có sống chung với anh, em sẽ được cái gì chứ? Anh sẽ cho em được cái gì đây? Với hoàn cảnh này, làm sao anh có thể mang lại hạnh phúc em được? Không lẽ em sẽ phải chịu khổ chung với anh hay sao?
- ….
- Anh đã và sẽ không làm gì được cho em cả. Anh Trọng thì khác anh. Anh ấy đã lo cho em rất nhiều, mà những điều ấy thì anh đã không làm và cũng không thể làm cho em! Vì vậy, dù có chia tay với anh Trọng, thì em cũng chẳng bao giờ nghĩ là sẽ đến với anh đâu! Có thể anh Trọng không phải là người hoàn hảo, và có những cái anh ấy không bằng anh, nhưng tất cả đều không quan trọng, cái chính là em yêu anh ấy!
- ….
- Người em yêu là anh Trọng chứ không phải anh! Anh không bao giờ mang lại chút niềm tin nào cho em cả! Anh hoàn toàn không thể làm chỗ dựa cho em! Những lúc đi với anh, em cảm thấy bất an lắm! Cái cảm giác an toàn khi đi với anh Trọng đã khiến em cảm thấy cần anh ấy chứ không phải cần anh!
- ….
- Anh hãy tìm việc làm đi, đừng có đi lông bông như vậy nữa! Em không thích những dạng người như thế đâu!
Đó là lời cuối cùng mà Thúy dành cho Nghi. Đến lúc ấy, tai Nghi gần như bị ù đi. Những lời độc thoại kết thúc. Trong quá trình đó, Nghi đã không buồn trả lời, mà cũng không có gì để nói nữa. Tất cả đã quá rõ ràng! Anh tự nhủ nếu mình là phụ nữ, hoặc ở hoàn cảnh mười năm trước, thì có lẽ mình đã khóc rồi! Nhưng đối với một thanh niên thì điều đó không thể. Anh chỉ lặng lẽ đi khỏi nhà Thúy, lặng lẽ đi về, trong lòng nặng trĩu.
Lòng tự trọng cũng như tự ái đàn ông của anh gần như đã mất hết vào thời điểm đó. Anh không ngờ những điều ấy lại được nói từ chính miệng của một người mình thương yêu nhất. Thật ra, cũng những lời nói đó, anh đã nghe qua, nhưng là gián tiếp chứ không trực tiếp như hôm nay, và người nói trước kia là Trọng. Còn lần này thì được nghe từ chính miệng Thúy nói ra.
Thật ra những gì Thúy nói lúc đầu rất đúng dù hơi phũ phàng. Anh thật sự là một người nhu nhược ở thời điểm đó, một người lệ thuộc vào gia đình. Nhưng nói kiểu ấy thì chẳng khác nào nói anh là kẻ ăn bám vô tích sự! Nếu muốn trở thành người thành đạt thì phải phấn đấu từ từ, chứ đâu thể một sớm một chiều! Anh biết mình không là gì cả, nhưng chưa bao giờ mường tượng được có ngày mình bị xem thường đến mức này!
Dù sao, Nghi cũng không trách Thúy với những ấy, vì nó rất thực tế, nhưng câu sau cùng thì anh không thể nào chấp nhận được. Đây thật sự là điều sỉ nhục đối với anh, là sự xúc phạm ghê gớm. Anh đang là quân nhân, là người mang trọng trách với nhân dân với đất nước, tuy là thời bình nhưng không ai phủ nhận vai trò to lớn của người chiến sĩ đối với Đảng và Nhà nước cả. Thế mà anh lại bị phán một câu là đi lông bông, không chịu làm việc cho nghiêm túc! Bị xem thường đến thế là cùng. Thiết nghĩ sẽ không còn sự xem thường nào hơn thế nữa. Nghi không bao giờ có thể quên được nỗi nhục này.
Có lẽ người nói chỉ vô tình, không nghĩ là câu nói đó lại có sức tác động mạnh mẽ đến mức này. Nhưng người nghe thì suy nghĩ khác, sẽ cho là cố ý, là bị xúc phạm. Cũng có thể Thúy muốn nói ra những câu nói nặng nề như vậy, mục đích là muốn Nghi quên cô đi để anh yên tâm công tác, hoặc để che giấu một nỗi niềm nào đó, không muốn anh biết, nên mới sử dụng cách này. Nhưng sự biện giải đó nếu là thật thì cũng không thể chấp nhận được. Nếu đã là bạn thân của nhau, thì dù không thành người tình, thì cũng nên thẳng thắn nói ra nỗi lòng chứ che giấu theo kiểu dùng lời lẽ xúc phạm nhau làm gì? Nếu đúng như thế thì Thúy đã thắng Nghi một cách tuyệt đối rồi. Nghĩa là cô đã hiểu rõ tính cách của anh, nên mới có thể ra đòn hiểm và chuẩn xác như thế.
Nghi đã bị hạ gục hoàn toàn, phải rời cuộc chơi trong nỗi ê chề. Có thể nhiều người không cho đó là những lời nói nặng nề, cho là bình thường thôi, không nên quan trọng hóa vấn đề. Còn Nghi, chắc do anh là người quá nhạy cảm chăng, nên mới nghĩ nếu đến mức này vẫn cho là bình thường thì chắc trên đời sẽ chẳng còn cái gì gọi là nặng nề nữa. Anh không bao giờ nghĩ là cú đánh vỗ mặt này lại xảy ra giữa hai người bạn thân được. Thế mà nó cứ xảy ra!
Lần này Nghi buộc lòng phải quên đi người con gái ấy mà không còn sự chọn lựa nào khác. Anh bỏ đi với nỗi lòng đau xót pha lẫn cay cú. Thế là anh đã mất đi hai người bạn. Một người vừa đoạn tuyệt với anh chỉ vài phút trước đó, người còn lại thì đã không nhìn mặt anh cả năm trời, từ khi anh bắt đầu lên đường. Anh tự nhủ lòng từ nay phải làm một điều gì đó để cho họ biết được mình không giống như bọn họ đánh giá đâu. Nhưng phải làm gì thì chính anh cũng không biết nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 12:13:41 bởi kien0745 >