Cõi Thế Gian
Tự nhiên muốn khóc dạ nôn nao
Khóe mắt cay cay lệ muốn trào
Cứ tưởng thế gian là đối nghịch
Đâu ngờ nhân thế chốn tâm giao
Lòng trao, phận gởi tình thân ái
Tay bắt, mặt mừng ý khát khao
Khóe mắt cay cay ngời hạnh phúc
Tự nhiên muốn khóc dạ nao nao
Trần Mạnh Hùng
GIẢI NGHĨA TÌNH YÊU
Từ đâu hồn bỗng thấy nao nao?
Chẳng hận ai sao lệ ứa trào ?
Chẳng phải ghen sao lòng thổn thức ?
Thì ra yêu đấy dạ tương giao !
Vai kề má ấp môi say đắm !
Mặt thẹn tay chờ mắt khát khao !
Quả thật Ái Tình luôn rối rắm
Khi cười khi khóc lúc nôn nao...
Tú lang thang
CHẲNG LẼ NÀO
Tự nhiên muốn khóc ...nhớ ngày nao.
là chuyện ngày xưa??? chẳng lẽ nào!!!(*)
Mình đã vùi chôn vào dĩ vãng
Kẻ mong khơi dậy mối tình giao.
Trong niềm chua xót, trong thương nhớ.
Giống nỗi khổ đau, giống khảo khao.
Anh vẫn yêu em...dù thử thách
Tự nhiên muốn khóc ..thỏa lòng nao
Trần Mạnh Hùng
(*) Thoát vần
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2013 04:49:29 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng