Trích đoạn: Trần Mạnh Hùng
TỰ LUẬN
Một kiếp trăm năm đã đủ chừng
Sống nhiều mỏi mắt lại đau lưng
Lứa đôi ngao ngán xin nhường lại
Tiền của thơm ngon cứ để dùng
Vui với bạn thơ tình xướng họa
Dại cùng sự thế khiến lao lung
Cơm ngày ba bữa dư không thiếu
Thỉnh thoảng người trêu cũng nổi khùng !
Lá chờ rơi 28/10/11
NGỒI NÉT HỌA THƠ
Thì thỏang đôi khi cũng chẳng chừng
Hơi nhiều ngồi Nét bị ê lưng
Vần thơ người tặng không đành bỏ
Máy móc con lo vẫn cứ dùng
Người gởi suy tư lời thắm-thiết
Ta ngồi phân-giải ý mông-lung
Câu từ lắm lúc không vừa bụng
Đặt chữ cho xuôi muốn phát khùng !
R Đinh
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/99412/A3D629678DA24247A53C3578C26A11A5.JPG[/image]
VIẾT VĂN
Muốn viết văn chương phải độ chừng
Nhìn ngang ngó dọc cả sau lưng
Đường truyền kết nối luôn xem xét
Tín hiệu thông tin phải tận dùng
Câu chữ giải bày đo tính kỹ
Ý từ dàn thảo nghĩ suy lung
Mai này xướng họa rời xa mãi
Ngày ấy tim ta chắc sẽ khùng
clttq 29/10/2011
LÀM THƠ
Thơ viết đam mê chẳng có chừng
Ngồi lì đâu sá chuyện cong lưng
Xem qua thấy khoái xuôi lòng hứng
Đọc lại nghe sai sửa chữ dùng
Chép miệng khen thầm lời chọn đúng
Vỗ tay tán thưởng trí suy lung
Quen rồi hoạ khó đâu nao núng
Vui nhảy tưng tưng giống kẻ khùng
Thanh Huy
VƯỢT THIÊN LUNG
Trèo núi niềm vui chẳng độ chừng.
Tìm đâu vai rộng lại dài lưng.
Lo gì cỏ mọc che đường đến.
Chẳng ngại suối khô thiếu nước dùng.
Tay hái đào tiên trên đỉnh giáp.
Chân rời hang động vượt thiên lung.
Miệng cười, mắt sáng ngời khoan khoái.
Từ chối leo non chỉ có khùng.
Trần Mạnh Hùng
10-28-2011
HỨNG THƠ KHÔ
Hứng thơ đôi lúc chỉ lừng chừng
Vuốt tóc sờ râu lại gải lưng
Dẫu biết tứ thơ dường sắp đến
Vẫn không nắm được để đem dùng
Chữ cả một bồ sao bít tịt
Hồn thơ trăm mối lại mông lung
Trách chi những kẻ làm thi sĩ
Lúc hứng thơ khô phải phát khùng !
Lá chờ rơi 29/10/11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2011 11:17:07 bởi lá chờ rơi >