KHI MÂY TRẮNG VƯƠNG XA Mưa vẫn rây hoài cây buồn ướt lá
Nắng nhạt màu se lạnh sắc đông qua
Mây trắng chưa về ươm nắng nơi xa
Trời sẫm ẩm buông rèm che lối mắt
Nỗi nhớ thoảng hương bên đời lay lắt
Lòng buồn tênh trống trải nỗi ngày trôi
Hồn thơ nhuốm ủ ê nhạt hương trời
Nước qua cầu hoa úa tàn héo hắt
Trong le lói giọt mùa khơi hương đất
Nắng sẽ tươi trả muôn sắc cho đời
Mây trắng lại vương quyện gió khung trời
Xuân vui tươi thắm tình ngân câu hát
Chim hội bầy vòm cây thanh tiếng hót
Vườn hồng đua sắc thắm ngát hương xưa
Ánh thu ba ngần mắt lá đong đưa
Trăng vàng ươm long lanh trong sương khát
Hương lửa nồng tình đời thêm bát ngát
Trái tim hồng say nhịp đượm làn môi
Cánh nhạn thơ thêu mộng đẹp nghiêng trời
Gió gọi vời mây trắng về bến ước.
Nguyễn Văn Thái 1949