Buổi trình diễn âm nhạc
Dương Lệ 25.05.2011 16:17:10 (permalink)
Các vé của buổi biểu diễn của Pretty Boys đã được bán hết chỉ sau có nửa ngày. Không còn cơ hội nào cho những fan hâm mộ chậm chân. Xếp hàng từ tận 2h sáng cho đến 3h chiều mới mua được một chiếc vé, đến giờ, Minh vẫn còn thấy buồn ngủ. Cũng may, trời đang là mùa đông. Len mãi mới ra khỏi được những hơi thở ngột ngạt, Minh bước ra ngoài, thấy dễ chịu hẳn.
Chiếc vé đã cầm chắc trong tay, Minh cho ngay vào túi xách. Chỉ sợ ai đi qua giật mất thì lại tiếc. Pretty Boys đẹp trai, đa tài, ai cũng có thể thấy. Họ hát hay, nhảy giỏi, làm MC, diễn viên, đến cả trình diễn thời trang, cũng đã từng thử qua rồi. Hơn thế, các chàng trai ấy lại thân thiết với fan lắm. Minh nhớ những câu đùa hài hước của họ đã không ít lần khiến cho Minh đang ngủ lại tỉnh dậy và phá lên cười. Và còn một nhân vật nữa trong Pretty Boys, anh chàng em út của nhóm, kẻ mà cứ nghĩ đến hắn, Minh lại cảm thấy ngộp thở. Mà cậu chàng ấy bằng tuổi Minh. Cứ gặp cậu ta là Minh lại có cảm giác rất khác biệt.
Minh được anh trưởng nhóm FC phát cho một chùm bóng bay và một que phát sáng. Đây là theo thông lệ trong những buổi biểu diễn có Pretty Boys tham gia. Người hâm mộ sẽ giơ cao bóng bay và que phát sáng lên để đánh dấu sự hiện diện của mình. Ban nhạc sẽ thấy sắc màu đó từ phía trên sân khấu và biết được FC của họ yêu họ đến chừng nào.
Một ngày trước buổi biểu diễn, anh trưởng nhóm FC gọi điện cho Minh, bảo:
- Em nhớ mặc thêm áo vào nhé. Ngày mai trời lạnh lắm đấy. Đại diện Pretty Boys vừa gọi cho anh bảo các fan phải nhớ mặc thêm áo ấm vào.
Minh cười:
- Không ngờ các anh ấy lại quan tâm tới fan như vậy. Em nhớ rồi anh ạ. Em cảm ơn anh!
Anh trưởng nhóm gật đầu “Ừ” rồi cúp máy.
Đêm ấy, Minh ôm cuốn nhật ký đã cũ của một người bạn đã cứu cô từ 8 năm trước bên mình, trằn trọc không sao ngủ được. Chỉ ngày mai thôi, sự kiện mà người hâm mộ của Pretty Boys chờ đợi nhất trong năm cuối cùng cũng đến. Minh nhớ tới ánh đèn sân khấu, nhớ ánh sáng ngập tràn trong những buổi trình diễn của ban nhạc nổi đình nổi đám này.
Ngày hôm đó thật đặc biệt. Các fan nô nức kéo nhau đi xem, đông như trảy hội. Bắt đầu giờ mở cửa sân vận động, từng người, từng người một bước vào, hết sức trật tự, không hề có một dấu hiệu nào của sự hỗn loạn. Nhưng từ trong ánh mắt ai cũng lấp lánh lên niềm vui, sự háo hức. Minh thấy con tim đập mạnh hơn trước khi buổi trình diễn bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu bật lên. Tiếng la hét bắt đầu vang lên như sấm dậy. Các chàng trai xuất hiện thật ấn tượng như những thiên thần từ trên cao xuống. Khói mù tỏa đầy trời, khiến cho không khí xung quanh họ như có lớp sương bồng bềnh. Hình ảnh của Pretty Boys mờ ảo trong sương. Họ cúi đầu chào khán giả. Ở dưới rộ lên: “Chúng tôi yêu Pretty Boys”. Một thành viên của nhóm nói lớn trong mic: “Chúng tôi nghe thấy tiếng các bạn rồi. Nhưng các bạn có thể nói to hơn nữa được không? Chúng tôi cũng yêu các bạn rất nhiều mà”. Vậy là một đợt âm thanh khác lại vang lên, càng mạnh mẽ hơn đợt trước: “Chúng tôi yêu Pretty Boys! Chúng tôi yêu Pretty Boys!”.
Sau khi làm đủ các hành động hài hước thường thấy, Pretty Boys bắt đầu hát và nhảy những bản nhạc sôi động nhất của nhóm trước hàng trăm nghìn người hâm mộ. Đến cảnh một thành viên của Pretty Boys hát ca trù, một thành viên khác bắt đầu hát cải lương, khán giả ở khán đài “ồ” lên hưởng ứng. Tiếng ngợi khen không ngớt: “Pretty Boys hát hay quá! Các anh ấy thật tuyệt vời!”.
Rồi đột nhiên có một khoảng lặng giữa buổi biểu diễn. Các thành viên của Pretty Boys đều xuất hiện trên sân khấu với một chiếc hộp trên tay. Họ ngồi trên những chiếc ghế cao hướng xuống khán giả. Trưởng nhóm của Pretty Boys đặt tay lên môi suỵt khẽ khi các fan bắt đầu la ầm lên lúc anh chuẩn bị nói: “Các bạn à! Các bạn đã biết trong những chiếc hộp này là gì rồi phải không? Đó là những lá thư mà các bạn đã gửi đến cho Pretty Boys đấy. Bây giờ, từng thành viên sẽ đọc những lá thư đó lên. Và ai là chủ nhân của những lá thư thì xin mời hãy đứng dậy để cùng trò chuyện với chúng tôi nhé!”. Cả sân vận động như vỡ òa trong sung sướng. Quả thật không thể tưởng tượng nổi nếu như có thể trò chuyện với những anh chàng dễ thương nhất nước này ngay trên sân khấu.
Đầu tiên là anh chàng siêu đẹp trai, Black Boy - Thái Hà. Thái Hà ngượng ngập, nở nụ cười đáng yêu như thiên thần trên khuôn mặt điển trai: “À, tôi sẽ là người đọc câu hỏi đầu tiên đó. “Anh sẽ nói gì khi nhìn thấy em ạ? Anh hãy nói là anh yêu em, anh nhé, trước khi em ngất đi trong vòng tay rắn rỏi của anh”. Thái Hà gục mặt xuống tay, xấu hổ: “Ôi, tôi không nghĩ...” thì bị ngay một thành viên khác lớn tuổi hơn kéo đứng dậy: “Nào, nói “anh yêu em” với bạn khán giả của chúng ta đi chứ, em trai”. Thái Hà vừa mỉm cười, vừa ngượng: “Vâng ạ! Xin mời bạn lên đây ạ!”. Lập tức, một cô gái bối rối đứng dậy và bước lên trên sân khấu trong làn ánh sáng chiếu tới. Cô gái nhìn thẳng vào Thái Hà, chờ đợi. “Bạn chính là người đã viết lá thư đó phải không?”. Thái Hà hỏi. Cô gái gật đầu. “Thật sự thì anh không biết phải nói thế nào khi gặp em trước rất nhiều khán giả như thế này. Nhưng... anh yêu em!”. Thái Hà nói lúc quàng chiếc khăn len rất đẹp anh đang đeo lên cổ cô gái. Cô gái ôm mặt, suýt nữa thì xỉu trên sân khấu. Thái Hà đỡ cô gái lên, từ từ dìu xuống khán đài trong tiếng la hét cuồng nhiệt: “Thái Hà! Em cũng yêu anh!”.
Trưởng nhóm Pretty Boys hỏi tiếp: “Các bạn có muốn nghe trả lời nữa không ạ? Nếu có thì xin hãy ngồi xuống ghế nhé, được không vậy? Như thế, chúng tôi và các bạn sẽ nói chuyện thoải mái hơn”.
Bấy giờ đến lượt bốc câu hỏi trong thư của cậu út trong nhóm, Khương Duy - một anh chàng có đôi mắt như hút hồn người khác. Khương Duy lấy trong hộp ra một lá thư rồi nhẹ nhàng mở ra đọc: “Hồi hộp quá! Không biết là viết gì trong này đây? “Mọi chuyện xảy ra 8 năm trước. Cậu vẫn còn nhớ chứ?”. Khương Duy sững người. “Dạ, ai viết lá thư này vậy ạ? Có thể cho tôi biết bạn là ai không?”.
Minh nãy giờ bị người đàn ông đứng phía trước dẫm phải chân, đau quá không cử động được. Tiếng của Khương Duy lại cất lên trên sân khấu: “Xin lỗi, bạn là ai vậy ạ?”.
“Là mình” - Một tiếng nói cất lên từ trên khán đài. Minh đứng dậy, tiến về phía sân khấu.
“Cậu là...” - Khương Duy sững sờ.
“Cậu có nhớ hơn 20 năm trước, chúng ta là anh em sinh đôi không? - Minh tiếp tục - Mẹ của chúng ta nói chúng ta là anh em sinh đôi, nên luôn cho hai đứa mặc quần áo giống nhau - Minh liếc mắt xuống phía dưới khán đài rất nhanh rồi lại ngoảnh lên - Nhưng chúng ta mỗi người một tính, mình thì hiền lành, cậu thì tinh nghịch. Chúng ta thường xuyên cãi nhau vì không muốn giống nhau. Dù học chung một lớp, nhưng chúng ta không bao giờ ngồi cạnh nhau. Cứ cậu ngồi dãy trãi thì mình sẽ ngồi dãy phải, cậu ngồi ở đầu lớp thì mình sẽ ngồi cuối lớp. Cho đến trước khi mẹ qua đời vì bệnh, mẹ đã nói với chúng ta rằng: “Mẹ xin lỗi vì đã nói dối các con. Mẹ không muốn các con đau lòng nên đã nói các con là anh em sinh đôi. Sau này, mẹ mất đi, các con sẽ phải trở lại trại trẻ mồ côi, nơi mẹ đã đón các con về từ khi các con còn rất nhỏ. Mẹ không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng các con hãy nhớ thương nhau nhé, được không?”. Sau đó, mẹ khóc rất nhiều rồi mất. Chúng ta cứ khóc và gọi tên mẹ. Ngày tháng trôi qua trong trại trẻ mồ côi thật buồn bã và đau khổ. Chúng ta nhớ mẹ rất nhiều”.
Minh nhìn Khương Duy, nước mắt rưng rưng hai bên má: “Mình đã từng nói: “Mình sẽ không bao giờ rời xa cậu. Mình sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cho cậu”. Cậu cười, bảo với mình rằng: “Mình là con trai nên mình sẽ chăm sóc cho cậu. Mình hứa là chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau”. Nhưng rồi, mình lại may mắn tìm được bố mẹ đẻ của mình. Nghĩa là chúng ta sẽ phải xa nhau. Hồi ấy, chúng ta 15 tuổi, nghĩa là cách đây 8 năm trước. Mình thực sự không muốn rời bỏ cậu. Cậu đã nói với mình: “Hạnh phúc của cậu cũng là hạnh phúc của mình. Dù sau này cậu ở đâu chăng nữa, chắc chắn mình sẽ đến tìm cậu”. Từ đó, chúng mình đã mãi mãi xa nhau”.
Duy đứng dậy, tiến lại gần về phía Minh: “Mình... đúng là mình... đã nói như thế”. Hình như Duy đang xúc động, không thể nói lên lời. Khán giả ở dưới, ai cũng khóc. Minh ôm chầm lấy Duy, khóc nức nở. Chợt một tiếng súng ở dưới bay lên kèm theo tiếng hét: “Khương Duy!”. Người con gái dũng cảm vừa xoay người bảo vệ cho Duy đã từ từ ngã xuống trong vòng tay cậu với một nụ cười. Bàn tay Duy thấm máu đỏ tươi. Duy hét lên kinh hoàng: “Không!”. Cả sân vận động náo loạn.
Tay xạ thủ rất nhanh chóng bị bắt giữ. Báo chí được một phen sôi sục. Hắn khai rằng hắn muốn trở nên nổi tiếng nên đã quyết định bắn chết một thành viên của Pretty Boys. Hắn còn lấy một bức ảnh đã bị xé nát ra làm bằng chứng. Còn lý do hắn chọn Khương Duy là vì Khương Duy là giọng ca chính của nhóm. Hắn đã rất tài tình giấu vũ khí trong người mà không ai biết. Điều này đã khiến cho Đội an ninh và Ban tổ chức bị khiển trách rất nặng nề.
7h sáng hôm sau, Khương Duy ngồi đợi trước cửa phòng bệnh viện. Các thành viên của Pretty Boys đang ngồi bên cạnh anh. Bảo Ngọc, người lớn tuổi nhất, vỗ vai cậu: “Đừng lo lắng quá, em à. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chuyện tình cảm giữa hai đứa thật trắc trở. Cô ấy thật ngốc khi không gặp em sớm hơn. Nhưng nếu cô ấy làm thế, thì... anh thật... anh không dám tưởng tượng em sẽ như thế nào nữa. Cô ấy đã cứu em”. Khương Duy gật đầu.
- Thế nhưng, trước đây, sao em chưa bao giờ kể cho bọn anh nghe về chuyện này vậy? - Thái Hà bỗng hỏi.
- Anh à, đó là một câu chuyện buồn mà em muốn giữ cho riêng mình. Bởi vì, cô ấy đã không còn trên thế giới này nữa - Khương Duy nói.
- Sao cơ? - Thái Hà giật mình, ngạc nhiên - Em nói là cô ấy đã mất rồi sao?
- Đúng vậy.
- Thế còn cô gái đó? Cô gái đó là ai chứ?
- Em cũng không biết nữa. Minh Vy đã mất 8 năm trước rồi. Chủ nhật nào, em cũng giấu các anh đến một nơi, đó chính là khu mộ của cô ấy. Vy đã tới gặp em khi chỉ vừa theo cha mẹ ruột của mình đi được một đoạn ngắn. Chính Vy đã đòi trở lại để gặp em và đi bộ sang đường khi có một chiếc xe tải lao tới.
Lúc biết tin đó, em đã muốn tự tử. Nhưng ngày cuối cùng ở bên cô ấy, trong một bệnh viện, Vy nói với em rằng: “Mình chưa từng muốn rời xa cậu. Nhưng mình sẽ rất đau lòng, mình sẽ không thể nhắm mắt được nếu như cậu không sống thật tốt. Vậy hãy hứa với mình cậu sẽ sống thật tốt vào nhé! À, còn quyển sổ nhật ký nữa. Mình không nhớ đã để nó ở đâu. Cậu tìm lại giúp mình nhé”. Em đã nghe lời cô ấy. Nhưng quyển sổ nhật ký của cô ấy thì mãi mãi không thấy. Sau đó, em cũng tìm lại được gia đình của mình. Nhưng thực ra, bố Vy còn rất giận em. Ông ấy cho rằng chính em là người có lỗi trong cái chết của Vy. Ông ấy chính là tay súng đã định bắn em ngày hôm qua.
- Em đừng có buồn. Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi - Thái Hà lau nước mắt cho cậu chàng - Nhưng thực sự thì cô gái đó là ai chứ? Anh không thể hiểu được tại sao cô gái đó lại biết tường tận mọi chuyện của em như vậy. Cô ấy là thiên thần chăng?
Trưởng nhóm FC của Pretty Boys vừa từ phòng bệnh đi ra. Bảo Ngọc lấy làm lạ, hỏi:
- Sao cậu lại từ phòng bệnh đi ra vậy? Cậu cũng quen biết với cô gái đó ư?
- Đó là em họ tôi - Trưởng nhóm FC nói - Nó tên là Minh. Chắc các anh ngạc nhiên lắm, phải không? Thực ra, em ấy đã suýt mất mạng từ 8 năm trước. Khi đó, nó đang trên đường từ nhà bạn về thì bất ngờ một chiếc xe tải lao tới. Nó không tránh kịp nên cứ đứng đó, không biết phải làm thế nào. Đột nhiên, có một cô bé lao đến kéo em ấy ra. Minh bị đập đầu xuống đường, bất tỉnh. Còn cô bé kia sau đó chúng tôi mới biết đã mãi mãi đi xa. Chúng tôi cảm thấy rất có lỗi. Cô bé đó chắc cũng khoảng bằng tuổi cô em tôi. Cô bé đó đã để lại cho em tôi một quyển nhật ký, chắc là bị văng ra trong lúc kéo tay em ấy. Bao năm qua, Minh đã đi tìm người trong quyển nhật ký, nhưng không thấy. Và rồi một hôm, trên truyền hình, nó đã nhìn thấy một người rất giống với bức ảnh được kẹp trong quyển sổ, chỉ có điều cao lớn hơn. Đó chính là cậu đấy, Khương Duy. Còn về chuyện tại sao nó lại giả làm người viết thư cho cậu thì tôi cũng không rõ. Có thể, nó muốn tiếp cận cậu. Cũng có thể, nó muốn bảo vệ cậu. À, tôi xin lỗi. Con bé tỉnh lại rồi đó. Xin các cậu đừng trách nó. Nó bảo tôi đưa quyển nhật ký này cho cậu, Khương Duy à.
Khương Duy cầm lấy quyển nhật ký, chạy vội vào phòng bệnh.
Minh vẫn chưa khỏe hẳn để ra viện khi Duy đến thăm mộ Vy. Cậu đặt đóa hoa trắng lên mộ, bên cạnh một đóa hoa trắng khác đã được đặt lên đây từ hôm trước:
- Vy à, mình biết là cậu rất nhớ mình. Mình cũng rất nhớ cậu. Thực ra, cậu vẫn luôn ở bên cạnh mình, đúng không? Mình nghĩ là mình có thể lo được cho bản thân mà không có cậu. Nhưng có lẽ, mình sai rồi. Cậu cứ yên tâm nhé. Bố cậu vài ngày nữa sẽ được ra thôi. Cậu cũng phù hộ cho Minh mau được bình phục nhé. Mình cảm ơn cậu rất nhiều. Cô ấy nói khi ra viện thì sẽ tới thăm cậu đấy.
Rời mộ Vy. Duy bước lặng lẽ trên đường về. Quyển sổ nhật ký đặt bên mộ Vy tự gió lật mở từng trang, từng trang.
Giữa người sống và người chết trên thế giới này vốn dĩ không có khoảng cách. Chỉ có điều chúng ta có tin vào sự thật và điều kỳ diệu ấy không thôi. Đám hoa trắng trên mộ Vy khẽ rung rinh. Và hình như có ai đó lại đang mỉm cười.  
#1
    Dương Lệ 25.05.2011 16:29:26 (permalink)
    Buổi trình diễn âm nhạc (tiếp và hết)

    Mấy hôm nữa, buổi trình diễn âm nhạc lại bắt đầu...
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9