PHẬN EM. Phấn son lên em thành một người khác
Với cái tên Diễm Lệ của đô thành
Dưới ánh đèn màu chớp tắt thật nhanh
Với cái váy màu hồng thật cụt cỡn
Mà phần trên cũng cắt sâu quá trớn
Trần đôi vai nhưng che khuất sự tự hào
Mắt tô màu lấp lánh như vì sao
Phấn má hồng thêm đôi môi mọng đỏ
Kẹp dưới tay chiếc ví con nho nhỏ
Mái tóc đen lấp ló tới bờ vai
Được chải chuốc kỹ càng để khác ai
Đôi chân dài với đôi giày cao gót
Soi qua ngắm lại em không bỏ sót
Những chi tiết nhỏ để được đẹp hơn
Khác hẳn...lạ hẳn cô gái tên Mơn
Mà cha mẹ đặt cho lúc còn bé
Tên quê mùa ...mộc mạc em tránh né
Một tên mới...Diễm Lệ ở quán bar
Dưới ánh đèn màu...làm vui lòng người ta
Những khách lạ đi qua trong chốc lác
Đổi chác những cái ôm qua tờ bạc
Em nâng ly mời rượu bán men cay
Nhấp môi...cười nói không chút cau mày
Lã lướt...mê say...vòng tay khách lạ
Chuốc rượu...làm vui. Mong đời được khá
Em trả đời bằng danh giá của mình
Nhận tờ bạc...bỏ mặc mọi lời khinh
“Là gái nhảy ...làm sao được trong trắng
Bao nhiêu người như em được may mắn
Như thiêu thân mua chết ánh đèn màu”
Sinh ra đời không may mắn vì sao
Làm gái nhảy....sống đời qua giọt lệ
Em phớt qua ...đâu có gì phải kể
Để có tiền...sao câu nệ dèm pha
Em cũng cần sống...như mọi người ta
Có bao người có lòng vị tha nghĩa hiệp?
Làm nhân sinh xin đi trọn một kiếp
Sống với bùn nhưng hồn vẫn thanh cao
Việc em làm không có gì tự hào
Chỉ nụ sen trong ao bùn xã hội....
Duyên Nam
(Carmel June 26-2014)