Từ bà thơ Chuyến Đò Ngang của Yên Dạ Thảo.
Một buổi chiều về nơi bến sông
Con nước mênh mông vẫn xuôi dòng
Chiều rơi , bến vắng lưa thưa khách
Vỏn vẹn cầu buồn nằm đợi mong
Mảnh ván không còn bắc cầu ngang
Mây xám lang thang nắng võ vàng
Cây sào lặng lẻ như an phận
Cùng sóng vỗ bờ gió mênh mang
Tôi đã về rồi ai biết không ?
Nghe sóng vờn sông chạnh buốt lòng
Nhìn cây cãu cũ mà quyến luyến
Một chuyến đò ngang chở tình hồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2012 01:44:04 bởi Do Huu Tai >