Ông Lão và Hoàng Hôn   Lâu lắm rồi, ba tôi có đọc bài thơ bằng tiếng Pháp:  ông lão và hoàng hôn- vâng , tuổi ông lão là hoàng hôn của cuộc đời và  hoàng hôn là lúc sắp kết thúc một ngày   
Một  ông lão ngồi bên tảng đá, nhìn trời chiều- Ánh tà dương sắp tắt cũng  như cuộc đời sắp tắt- Một ngày trôi đi là để ngày khác tiếp nối- còn  cuộc đời của chính con người thì sao ? 
Chẳng ai biết, cho nên tôi vô cùng ngưỡng mộ tư tưởng thật đơn giản mà vĩ đại như 4 câu sau của Bùi Giáng      
Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại 
  Tôi phải đi dù chưa biết đi đâu 
  Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi 
  Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu      chỉ 4 câu đó nếu mà có thời giờ và điều kiện cho phép, người ta có thể tán ra không biết bao nhiêu ý tưởng . 
  Khi các đệ tử của Khổng Tử hỏi: Thưa thầy, chết rồi người ta đi đâu? 
  Khổng Tử trả lời : Sống còn chưa biết- huống hồ là chết !    
  Nói  thế quá đơn giản- nhưng không phải vậy- vì có thể đụng chạm nặng nề đến  các tư tưởng tôn giáo, nhân loại đã đổ không biết bao nhiêu máu vì các ý  thức hệ và tư tưởng tôn giáo- đa số các tôn giáo chính cho rằng có đời  sau và sự thưởng phạt, hay có 1 cõi Nát bàn không sanh không diệt không  buồn không vui    
  Nhưng Bùi Giáng , một gã thư sinh thi túy khật khưỡng lại hụych toẹt :    
  Tôi phải đi dù chưa biết đi đâu      
Thâm  thúy thật ! Vì các tôn giáo bắt buộc dựa trên cơ sở niềm tin- chứ nếu  chắc chắn thì đâu cần niềm tin. Lấy gì để cấm được sự tự do trong tư  tưởng nhất là tự do nghi ngờ về những điều đáng ngờ- Nghi ngờ là trưòng  học của chân lý- nhưng mà thôi- Bùi Giáng đã nói tiếp- cái lý do mà ông  thương tiếc trần gian này mãi mãi chỉ vì ở nơi đây có đủ vui sầu 
   
  Công lực ngàn cân mới tung ra chưởng quá hớp như thế  - người ta nói nhiều đến Thiên đàng có đầy đủ Tiên nga xinh đẹp múa hát  với những dòng sông ngào ngạt thơm hương hoa trái và hàng tỷ hàng tỷ  thứ bồng lai tiên cảnh- 
  ----------------------------------------------------    
  "Các  nhà thần học chỉ lo đến cứu rỗi mà quan tâm rất ít tới hạnh phúc, đến  nỗi khi bàn đến tương lai chỉ có thể trỏ cho chúng ta một cảnh thiên  đường mơ hồ, và nếu chúng ta hỏi lên Thiên đường con người sẽ làm gì,  hạnh phúc trên đó sẽ ra sao? thì họ trả lời bằng những ý đổi rất hoang  mang, chẳng hạn trên Thiên đường sẽ có đầy đủ tất cả, có các Thiên Thần  ca hát, sống sung sướng không phải làm lụng vất vả.    
  Tất nhiên,  trên Thiên đường phải linh động hơn, hấp dẫn hơn mới lôi cuốn chúng ta  bỏ cái kiếp trần này hướng về nó. Dại gì mà bỏ mồi bắt bóng. Khi tôi tới  một nơi mà người ta trả lời một cách mơ hồ thì thà tôi ở nhà còn sướng  hơn.    
  Lên được Thiên đường rồi (tất nhiên là phải qua một quá  trình rất khó khăn,... gian khổ), chúng ta còn phải gắng sức đạt tới sự  toàn thiện nữa không? ( Tôi tin chắc rằng những người tin ở sự tiến bộ, ở  sự gắng sức sẽ bảo là có).    
  Nhưng chúng ta đã toàn thiện rồi mà(  có vậy mới được lên Thiên đàng) thì làm sao còn toàn thiện thêm nữa  được? Hay là chúng ta sẽ dược ở không và dạo chơi? Nếu vậy thì sao không  tập ở không và dạo chơi ngay từ dưới trần này đi ?" 
   ---------------------- ( đọc trên net lâu rồi copy ở đâu không nhớ, xin lỗi tác giả )      
Bởi  vậy cái vui cái buồn ở ngay chính trần gian này, chính là một thứ Thiên  đường thực, tổng diễn tập cho một Thiên đàng nếu có đời sau 
   
  Còn  quá nhiều để nói về cái vui cái buồn và còn quá ít để hiểu thế nào là  sống đủ vui buồn- xin tạm ngưng bằng tư tưởng : - một tiếng khóc chào  đời - một giọt lệ của khổ đau và hạnh phúc - một lần đi mãi không  ...biết đi về đâu.Thế là đã sống qua một đời người trong ..vũ trụ      Nếu vũ trụ có 1 điều để nói có lẽ đa số chúng ta sẽ trả lời, đó là 
tình yêu   Nhưng nếu có 2 điều , thì điều thứ hai sẽ là gì ?    
  Ngày 3 tháng 10 năm 2006 
  ĐNH 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2011 06:14:21 bởi Đào Nam Hoà >