Biệt thự Hoa nằm tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ trong vùng biển của Việt Nam, nơi đây, khí hậu thật ôn hòa, nắng cũng chẳng nóng lắm. Từ ngày tôi tỉnh dậy, biết mình ở đây, ông Nam và anh Thanh khi nào thấy tôi tâm trạng hơi u ám, đều đến mời tôi đi dạo, họ luôn biết cách làm tôi vui, cảm thấy nhẹ nhõm với lối nói chuyện của họ. Đôi khi họ còn đưa tôi ra một chiếc thuyền nhỏ, chạy ra khơi trong khu vực đảo, khi ấy thật vui, anh Thanh thả chiếc lưới , kéo lên những chú cá óng ánh bạc, chúng tôi đem về, ngồi ngay bãi cát, dùng xiên nướng lên, mùi cá biển nướng thơm lừng cả góc đảo.
Đã thân hơn, ông Nam vỗ vai tôi khề khà nói:” Chú em chưa uống rượu được đâu!” Ấy là khi ông say, còn tỉnh, ông lúc nào cũng nghiêm trang, và đối với tôi, ông lại có phần kính cẩn. Ngay cả anh Thanh cũng thế, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, cứ như tôi là chủ nhân của họ vậy, điều đó làm tôi áy náy hoài không yên…
Đảo chúng tôi ở toàn bọn đàn ông với nhau, trên một bờ đá nhô ra biển, có một căn nhà xây hoàn toàn bằng đá. “ Chòi canh của đảo .” Anh Thanh nói với tôi như thế, trong chòi canh còn mười người thanh niên ở đó, tất cả bọn họ đều khoẻ mạnh, da nâu bóng, và cơ bắp nhô lên cuồn cuộn…
“ Họ ngày xưa đều là thành phần bất hảo, vào tù ra khám nhiều lần, sau này muốn hoàn lương thì xã hội không chấp nhận…” Anh Thanh kể. “ Nhưng khi gặp chủ nhân, được chủ nhân mở rộng vòng tay thu nhận, họ tập trung về đây, hết lòng vì chủ nhân…Ngay cả tui nè, hồi trước tui thì bình thường thôi, nhưng xích mích, lỡ giết người, vô tù ở gần mười năm, cải tạo tốt được thả ra, lúc tui ra tù thì bà vợ tui bả bỏ tui đi theo thằng nào khác rồi, chán đời tui lại lao vào rượu chè, hết tiền thì ra đường nằm vạ xe nào sang sang kiếm tiền nhậu tiếp. Rồi bữa tui nằm vạ ngay xe chủ nhân, chủ nhân bước xuống, không như những người giàu khác quăng ít tiền vào mặt rồi đi, chủ nhân gọi người đưa tui vào bệnh viện khám, hỏi rõ hoàn cảnh tui, rồi chủ nhân nói, cậu có hai con đường, một là tiếp tục bê tha như vậy, xong vô khám ở tiếp, hai là tôi cho cậu theo tôi. Tất nhiên tui theo chủ nhân rồi, ở với chủ nhân, tui mới thấy cuộc đời mình còn có ý nghĩa…”
Rồi tôi được biết, nơi này là một góc riêng của chủ nhân sau những ngày làm việc căng thẳng. Khoảng mấy tháng thì người về đây nghĩ dưỡng ít ngày…Còn thời gian khác, chủ nhân điều hành mọi việc qua một văn phòng ảo, những công ty của người nằm rải rác khắp nơi trên thế giới. Lợi nhuận rất cao, hơn phân nữa lợi nhuận, chủ nhân dành cho công việc từ thiện, và tôi cũng được biết là trong thời đại này, Việt Nam đã trở nên một đất nước về diện tích tuy nhỏ bé, nhưng là một trong vài nước có nguồn chất xám rất dồi dào. Thế hệ mới đã lớn lên, họ không cao lớn như người phương Tây, nhưng bù lại, họ rất thông minh, đa số là những nhà khoa học lỗi lạc, và tôi cũng may mắn là được nằm trong việc nghiên cứu sự hồi sinh của họ, hơn năm mươi phần trăm công sức cũng là do chủ nhân bỏ tiền ra để giúp tôi.
Tôi thường tự hỏi, vì sao chủ nhân lại phải phí công sức vì tôi đến vậy? Và chủ nhân là ai? Sao người tốt đến thế? Nhưng nghĩ mãi, rồi cứ theo hỏi ông Nam và anh Thanh, chỉ nhận được những câu đại loại như:” Xin lỗi ông, tôi không biết…” Hoặc, “ ông yên tâm đi, khi gặp chủ nhân là sẽ biết mà.”
Thế là tôi ở hòn đảo đó, họ không cho tôi làm tiếp bất cứ một việc gì, ngay cả việc nhẹ nhàng như chăm sóc cây cối. Tôi chỉ có việc sáng thức dậy đi dạo, hít thở không khí trong lành, mọi việc ăn uống đều có anh Thanh chăm sóc. Ban đêm, trong phòng riêng, tôi lên mạng, cập nhật mọi việc bên ngoài, nhưng chỉ duy nhất một việc, cố tìm hiểu chủ nhân, thì không một trang báo nào có thể cho tôi được biết về người hết.
Hộp thư yahoo của tôi khi mở ra đã không còn tin nhắn nào cả, mở hộp truy cập của vợ cũ thì không còn vào mật khẩu được. Không còn biết làm gì, tôi mở đại vào cửa sổ yahoo mà ngày xưa tôi với người yêu đầu dùng chung. Mật khẩu vẫn còn y nguyên, nàng vẫn không hề thay đổi nó. Vẫn nick chat của tôi, được thay thế bằng dòng chữ “ Mãi yêu anh.”. Hộp thư còn đây, mà nàng thì giờ chắc cũng đã già lắm rồi, tôi nhớ ngày xưa, vì nàng lớn tuổi hơn, lại nghèo và đã ly dị một lần, gia đình tôi không chấp nhận nàng, nên ép tôi bỏ ra đi. Tuổi trẻ thích khám phá những điều mới lạ, tôi nhẫn tâm bỏ nàng ở lại, lên đường đi Mỹ, cứ nghĩ là qua đó được tự do, làm có tiền rồi sẽ về Việt Nam cưới nàng. Nhưng sau đó, tôi đã không thực hiện như những gì mình dự tính, chúng tôi chia tay, nàng đã khóc hết nước mắt vì tôi…Và sau đó, tôi hoàn toàn đứt liên lạc với nàng.
Quá khứ của tôi, người thân của tôi, những người tôi yêu mến ngày xưa, giờ người còn, người mất. Đau khổ, chán nản hòa trộn trong tâm trí tôi. Nhưng tôi biết, dù gì thì mình vẫn phải cố gắng sống, nếu không thể sống vì mình, thì phải sống vì chủ nhân, người mà như đã sinh ra tôi lần hai. Đối với người, tôi tràn đầy lòng biết ơn vô hạn, tuy nhiều khi buồn chán, tôi vẫn thầm trách người cứu tôi sống làm gì trong bể khổ luân hồi này…
Một buổi chiều , ông Nam đến phòng tôi và nói: “ Chủ nhân vừa gọi điện thoại về, bảo tôi hỏi ông đã hoàn toàn khỏe chưa? Nếu đã khỏe, chủ nhân mời ông thu xếp chuẩn bị bay ra thành phố Hồ Chí Minh, chủ nhân có việc giao cho ông làm. Đây là chứng minh mới của ông, tên vẫn y như cũ, chỉ khác ngày tháng năm sinh thôi.”
Một bữa tiệc ngoài trời được tổ chức, chúng tôi tất thảy mười ba người xúm lại ăn uống vui chơi, hôm nay ông Nam mời tôi một ly rượu thuốc, “ Gia truyền đấy” ông nháy mắt cười, “ uống vào tráng dương, bổ thận, bổ tùm lum hết luôn, haha…”
Sáng hôm sau, ông gõ cửa rồi bước vào phòng tôi, ông nói: “ Chủ nhân bảo ông khỏi cần đem đồ theo, chủ nhân đã chuẩn bị cho ông đầy đủ rồi, quần áo cứ để lại, khi nào về đây chơi thì sẽ dùng.” Thế là tôi theo ông ra ngoài, anh Nam đã chờ sẵn trên xe, những anh bạn mới quen thì đứng quanh, ai cũng lại ôm tôi thật chặt, mọi người đều chúc tôi lên đường bình an…
Xe chạy vòng ra sau đảo, đây là lần đầu tiên tôi đến chổ này, một sân bay nhỏ, trên đó là một chiếc máy bay mẫu mã sang trọng, nó hình tam giác, y như hình đĩa bay mà tôi xem trên báo trong cuộc đời cũ của tôi. Trước khi chia tay, ông Nam nói với tôi: “ Thưa ông, tôi xin phép nói với ông một điều, và điều này rất quan trọng, là ông đừng bao giờ cố tìm hiểu chủ nhân là ai.” Nhìn sâu vào mắt ông, tôi thấy nét khẩn khoản trong đó, tôi gật đầu, ok, tôi hứa. Ôm tạm biệt anh Thanh và ông Nam, tôi theo người phi công lên máy bay, đảo từ từ nhỏ lại, biệt thự Hoa chỉ còn là một đốm trắng hình bông hoa giữa biển đông xanh ngát hiền hòa…
Những người lạ đón tôi ở sân bay với hoa tươi và nụ cười rạng rỡ, một người thanh niên cao lớn bước đến chào:
“ Chào anh Đức, chủ nhân bảo chúng tôi đến đón anh.”
Họ là nhân viên trực thuộc công ty chủ ở thành phố, đưa tôi đi ăn uống ở nhà hàng xong, họ đưa tôi vào một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Căn biệt thự màu trắng, nằm lọt thỏm trong khu vườn nhỏ, mọc đầy dây leo, những bông hoa tim tím leo tràn lên tường, tất cả tỏa lên một vẻ sang trọng và thanh nhã. Người thanh niên cao lớn mà giờ tôi mới biết tên Hùng đưa cho tôi một cái hộp nhỏ, nói là chủ nhân giao. Mở hộp ra là một chiếc chìa khoá nhà, Hùng nói:” Thưa ông, căn nhà này chủ nhân giao ông ở, trong nhà có hai vợ chồng quản gia sẽ trực tiếp chăm sóc ông. Ngày mai, chúng tôi sẽ tiến hành đưa giáo sư đến để giúp ông thật sự hòa nhập với cộng đồng.”
Họ đưa tôi vào nhà, chào tạm biệt rồi ra về trên những chiếc xe hai bánh, bay bằng nhiên liệu năng lượng của mặt trời. Sau này tôi mới biết chính xác độ cao bay của xe là mười mét, còn khi ấy, tôi chỉ biết ngẩn ngơ ngó theo, y chang phim khoa học viễn tưởng, tôi lầm bầm rồi vào nhà.
Bác quản gia gái đón tôi trong nhà với nụ cười tươi tắn: “ Ông chủ đã về.” Rồi bà lăng xăng pha cafe cho tôi uống, vừa làm bà vừa nói, “ ông nhà tôi vừa chạy lên kiểm tra phòng ngủ của ông một lần nữa để khi ông ngủ cho thoải mái, tí xíu là xuống liền à!”
Rồi chồng bà xuống, ông ốm và cao, đối ngược với bà vừa lùn vừa mập, nhưng trông họ rất hạnh phúc. Cúi đầu chào tôi trịnh trọng, ông nói: “tôi tên Xuân, nên mọi người gọi tôi và bà nhà tôi đều là Xuân cả. Ông chủ cần gì cứ gọi chúng tôi, rất vui được phục vụ ông…”
Tất cả mọi thứ đều làm tôi bất ngờ, và càng lúc tôi càng cảm thấy hốt hoảng. Bao câu hỏi vang lên trong đầu tôi, mọi chuyện xảy đến với tôi y như một phép lạ. Nhưng chẳng để tôi kịp suy nghĩ, bác Xuân gái đã tất tả mời tôi vào ăn cơm chiều, bữa cơm rất ngon, và hợp với khẩu vị của tôi…
Ăn xong, bác trai đưa tôi đi tham quan căn biệt thự, toàn bộ trong biệt thự đều sơn màu trắng, viền những sợ chỉ màu hồng lợt, tầng trệt gồm phòng khách nằm ở ngoài, để bộ salông màu đỏ đậm, đối diện là một màn hình ti vi không gian ảo, chỉ cần bấm nút điều khiển, màn hình sẽ nhô lên từ cái kệ dài. Góc cuối phòng khách là một bar rượu, trên đó để rất nhiều chai rượu nhìn rất đẹp, mà tôi thì chịu thua, vì không rành về rượu lắm.
Phòng ăn nằm sau phòng khách, nhỏ gọn, được ốp gỗ nâu, ánh sáng trắng trải đều khắp căn phòng, và hoa huệ trắng cắm trong chậu ở một đầu bàn. Phòng hai vợ chồng bác Xuân nằm sau phòng ăn, cũng rất rộng rãi và thoáng mát, kế đến là căn bếp, tuy cũng sơn trắng, nhưng bếp được cách điệu bằng màu của cầu vồng, trông rực rỡ và vui mắt…
Đều tôi thích nhất ở đây là hoa, phòng nào cũng cắm đầy hoa tươi nhiều màu sắc, khi trắng, khi vàng…Đưa tôi lên tầng trên, bác trai nói phòng trên có năm phòng, gồm bốn phòng ngủ và thư viện, phòng chủ nhân trước kia nằm quay ra hướng mặt trời lặn, nhưng giờ chủ nhân bảo tôi sắp xếp lại cho ông chủ ở. Ba phòng kia thì để trống, còn một phòng là thư viện, cũng là nơi mai các giáo sư sẽ đến dạy ông…
Đêm đó, tôi ngủ rất sâu, không khí phòng ngủ toát ra một mùi thơm xưa cũ, tựa như mùi cỏ non mọc sau cơn mưa, lại dịu dàng, thoang thoảng như hương hoa lài, khiến cho tôi cảm thấy đầu óc thư giãn, chẳng có thể nào mà thức nghĩ ngợi lan man. Khi tỉnh giấc thì có lẽ trời đã sáng từ lâu rồi, ngồi dậy tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa xong có tiếng gõ cửa vang lên, ông Xuân đến mời tôi xuống ăn sáng, khi ăn xong, ông đưa cho tôi miếng giấy ghi rõ kế hoạch trong ngày của tôi, gồm 1h trưa thì học với các vị giáo sư cho đến 5h chiều, xong sẽ nghĩ ngơi để ăn uống, đến 19h tối bắt đầu học tiếp cho đến 22h đêm.
Thế là tôi bắt đầu học, cũng may tôi sáng dạ, nên việc học không mấy khó khăn, các giáo sư giảng dạy cho tôi tất cả về mọi thứ, tin tức thế giới, thị trường chứng khoán, giá cổ phiểu của từng công ty lên xuống ra sao, tôi đều phải nắm rõ hết…
Để không phải suy nghĩ vẩn vơ nhiều, tất cả thời gian tôi đều để dành nghiên cứu sách vở thêm. Khoảng 3 tháng sau, Hùng đến nhà, cậu ta nói với tôi là 2 ngày nữa, tức là sáng thứ hai, cậu sẽ rước tôi đến công ty thử việc, tôi vui và hồi hộp lắm, cuối cùng mình cũng có thể làm gì đó để giúp ích cho chủ nhân rồi.
Sáng thứ hai, tôi dậy rất sớm, ăn vội miếng bánh mỳ nướng, rồi uống tách cafe, tôi thay một bộ đồ gồm áo sơmi trắng, quần tây đen, khoác áo vest vào. Thật hay khi tất cả những bộ đồ trong tủ may rất vừa với thân hình tôi, chủ nhân chu đáo thật, tôi nghĩ thế.
Xuống dưới nhà Hùng đã chờ sẵn, cậu ta chở tôi đến công ty trong chiếc xe hình thoi của mình, đường phố thời này rất tuyệt vời, không còn nạn kẹt xe và lô cốt nữa. Tấp nập người qua lại, nhưng sạch sẽ và không ồn ào, vì hầu như ai cũng có ý thức trong việc bảo vệ cảnh quan môi trường.
Hùng làm quản lý nhân sự trong công ty, cậu ta ăn nói nghiêm túc và nhỏ nhẹ, khi đến nơi, cậu đưa tôi đi một vòng tham quan công ty. Công ty rất lớn, nó là một tòa nhà hình tròn, nếu đi từng tầng sẽ rất mệt, nên Hùng đưa tôi theo hệ thống thang máy xoay vòng quanh cao ốc, thang máy quay chậm, tôi có thể nhìn thẳng vào nơi làm việc của nhân viên, tất cả bọn họ đều tất bật như thoi, không khí làm việc sôi động, và tôi vô cùng hãnh diện khi được vào làm trong đây.
Hùng đưa tôi vào một văn phòng đẹp, bàn làm việc bằng gỗ lên nước nâu bóng, trên bàn các tập hồ sơ xếp cao, nhưng rất ngăn nắp. Đối diện với bàn làm việc là bức tường, mà trên đó gắn năm màn hình tivi, mỗi một màn hình là hệ thống camera quan sát từng tầng của công ty. Hùng nói:
Đây là văn phòng của ông, tất cả hồ sơ trên bàn đều là hoạt động của công ty từ trước đến giờ, chủ nhân muốn ông xem tất cả, vì giờ đây, chủ nhân giao cho ông quản lý công ty này. Ông có thể làm mọi việc ông thích, nhưng chủ nhân có lời khuyên dành cho ông, khi quyết định, hãy tham khảo ý kiến của các chuyên gia dưới quyền ông.
Tôi hốt hoảng, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác lôi tôi đi, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, cuộc đời trước của tôi học hành vẫn chưa xong hết đại học, vẫn phải đi làm nail ở bên Mỹ, thế mà giờ đây, tôi nắm trong tay một công ty, mà tôi chắc chắn là tôi sẽ không thể làm nên trò trống gì cả…
Tôi bừng tỉnh khi Hùng lên tiếng: “ Thưa giám đốc, tôi xin lui, có việc gì, ông cứ bấm chuông, cô Oanh thư ký sẽ đến ngay…”
Rồi sau đó, từng nhân viên trong công ty lần lượt đến chào, tôi bắt đầu một ngày làm việc như thế đó, đến trưa cô Oanh đưa tôi ra căn phòng nhỏ nằm ẩn sau một bức bình phong, cô nhấn nút, bình phong tách ra làm đôi, phòng ăn của tôi đó. Cô để tôi ở lại một mình, dùng bữa cơm trưa ngon miệng, sau đó cô vào phòng, hướng dẫn tôi sử dụng đầy đủ các chức năng của văn phòng. Văn phòng thật tiện dụng, trước đây có nằm mơ, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ thấy là mình được hiện diện chổ này, hệ thống lọc không khí trong phòng luôn tạo cho mình cảm giác ở bất kỳ mùa nào trong năm, đây là một nơi rất tốt để làm việc.
Đội ngũ chuyên gia đến sau giờ ăn, họ là những người trí thức tuyệt vời, họ giúp tôi xem hồ sơ, giải thích đơn giản mà cặn kẽ để cho tôi dễ hiểu mọi việc, chẳng mấy chốc mà thời gian trôi qua nhanh, đúng 5h chiều, bác Xuân trai đã đến văn phòng để rước tôi về nhà.
“ Thưa ông, bác sỹ riêng sẽ đến thăm sức khoẻ ông vào 20h tối nay” bác nói. “ Ông ấy chính là người trực tiếp cứu ông sống lại, một người có tài và lịch lãm.”
Tôi hồp hộp và nôn nao mong đến tối để gặp vị ân nhân thứ hai của mình, khi chuông cửa reo, bác gái ra mở cửa, tôi vội đi theo ra. Xuất hiện trước ngưỡng cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vóc cao lớn và thong thả. Ông ta có khuôn mặt vuông, sống mũi cao, và đôi mắt sáng rực ẩn sau cặp kiếng trắng. Ông tiến đến cười và nắm tay tôi: “ Tôi là Luân, rất mừng khi thấy anh đã bình phục”
Tôi cảm động ôm lấy ông: “ Vô cùng cảm ơn ông, ông như đã sinh ra tôi lần hai.” Ông ta cười và nói: “ Không cần đâu, tôi chỉ làm theo lệnh chủ nhân thôi!”
Ông ta tự nhiên đến phòng khách, ngồi lên ghế và mở cái vali nhỏ ra, ông nói:
Anh đến đây nào!
Ông khám lại cho tôi, gật gù khi nghe nhịp mạch ở tay tôi, xong ông nói một câu chẳng ăn nhập gì với vấn đề cả: “ Anh là một người hạnh phúc!”
Tôi nhìn ông, ông cũng nhìn thẳng vào tôi, mắt ông loé sáng qua đôi kính trắng, rồi ánh mắt ông hướng về nơi khác, ở cửa sổ có giàn hoa tím, với lá hình trái tim thập thò mờ ảo dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn.
Vì sao ông nói thế? Thưa ông?
Tôi hỏi bác sỹ, vì tôi biết tôi không phải là người hạnh phúc, sự cô đơn và nỗi buồn luôn vây tỏa tâm hồn tôi vào ban đêm, tôi nhớ những người thân yêu của tôi, họ đều đã chắc chắn là tôi không còn tồn tại nữa, nhưng họ đâu có ngờ, tôi vẫn sống, sống trong một cuộc đời khác.
Bác sỹ không nói, ông im lặng và đứng lên, đi tới lui trong phòng, rồi như bị kích động, ông quay lại trừng trừng nhìn tôi, miệng ông mấp máy, giống như đang định la mắng tôi, mà không thể mở miệng thành lời. Nội tâm ông lúc đó chắc đang dằn xé vì một điều gì đó, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy ông ghét tôi.
Nhưng chỉ trong giây lát, ông có vẻ bình tĩnh lại. Ông đến ngồi đối diện tôi, vươn cái lưng dài ra hít mùi hương của đóa hồng cắm hững hờ trong bình, rồi ngồi thẳng lại, ông nói:
Xin lỗi, tôi rất xúc động khi gặp anh.
Vì sao ông xúc động? Tôi nghĩ có lẽ việc làm tôi tái sinh đã tạo cho ông áp lực căng thẳng, nên việc ông biến đổi nét mặt là chuyện bình thường. Nhưng việc ông còn quá trẻ đã gây nên thắc mắc trong lòng tôi…
Ông đưa cho tôi một hộp thuốc gồm những viên thuốc có ba màu chen nhau, ông nói là thuốc này tôi cần phải uống thêm trong một thời gian nữa, mỗi ngày trước khi ngủ uống một viên, như vậy không bao lâu, sức khoẻ tôi sẽ thực sự ổn định.
Sau đó ông cáo từ ra về, tiễn ông ra cửa thì cũng đã gần 22h rồi. Tôi quay vào phòng, bác Xuân gái đến gõ cửa, đưa tôi ly nước lọc để uống thuốc. Uống xong, tôi hỏi bác là bác sỹ Luân nhìn khoảng 40 tuổi à, sao ông ta có thể điều trị thuốc cứu tôi 23 năm?
Thế là tôi biết về cuộc đời ông ta qua lời kể của bác gái, lúc còn nhỏ, ông Luân là thần đồng, khi vừa nói được ông đã thông thạo chữ viết, có thể cầm viết mà viết được một bài văn dài. 9 tuổi đã học hết chương trình cấp 3, ông được tuyển thẳng vào đại học y dược, khi mới vào học mẹ ông ta bị bệnh nặng, gia sản khánh kiệt, cũng may tình cờ gặp chủ nhân, được chủ nhân giúp đỡ nên mới được như ngày nay.
Chủ nhân…chủ nhân là ai nhỉ? Một người sinh ra trong cuộc đời này đã cống hiến toàn bộ tâm quyết cho những mảnh đời bất hạnh, đã bao đêm tôi tưởng tượng về người, một con người trần tục nhưng mang trong mình trái tim thánh thiện…Đánh bạo hỏi bà Xuân hiện thời chủ nhân đang ở đâu? Bà bảo trước khoảng hai tháng thì chủ nhân có gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của ông…Tôi lại hỏi bao giờ người về, bà nói không biết, vì chủ nhân giống như chim bay trên trời vậy, khi nào đi chán, người sẽ về…
Tiếp nối những tháng ngày vừa làm vừa học trong công ty, kiến thức của tôi nhờ đó mà mở mang thêm được chút đỉnh, công ty vốn sẵn đã có quỹ đạo ổn định, tôi chỉ việc chăm sóc nó, và luôn có các chuyên gia giỏi theo sát bên…
Ngày trôi qua ngày, tháng trôi qua tháng, một năm mà chủ nhân vẫn chưa về…Mùa xuân lại đến, theo lệ thường công ty nghỉ tết đến mùng 6 âm lịch mới vào làm lại, tự dưng tôi thấy nỗi nhớ nhà trào dâng mãnh liệt, tôi bèn bảo bác Xuân ngày mùng 2 lấy xe chở tôi về Bà Rịa thăm nhà…
Mọi thứ đã đổi khác, nhưng tôi vẫn nhớ con đường quẹo vào nhà, nhưng bây giờ, con đường đã được mở rộng hơn rất nhiều lần. Ngồi trong xe, nhìn thẳng vào ngôi nhà nơi tôi sinh ra, thấy đứa em trai đang đứng trước nhà, thoáng chút tôi đã không nhìn ra nó, mà cứ tưởng là ba tôi, mà ba tôi thì đã mất từ lâu…
Tôi muốn chạy ra ôm em tôi vào lòng, nước mắt tôi chảy ướt đẫm cả mặt, mặc kệ bác Xuân đang nhìn với ánh mắt lo âu thương cảm, tôi cứ khóc. Em trai tôi chắc chắn làm sao biết người anh mà nó yêu quý đang ngồi sau lớp kính đen trong chiếc xe sang trọng, nó làm sao biết tôi còn sống…Và tôi ngồi đây, chỉ biết khóc mà không có can đảm đứng ra nhìn và tự nhận là người anh trai đã chết lâu rồi…
Đến không thể khóc nổi, tôi nói với bác, thôi mình về đi bác…
Ông không được bình tĩnh lắm, thôi để tôi chở ông ra biển hóng gió nhé…Bác nói với tôi…
Biển Vũng Tàu vẫn thế, không hề thay đổi, bác Xuân để tôi một mình đi lang thang trên bờ biển, gió biển thổi lồng lộng đập vào mặt tôi, tôi hít thật căng buồng phổi mùi hương mằn mặn của biển, chợt tôi như căng cứng cả người, vì trước mặt tôi, xa xa là nàng…