HỒI SINH( tập 1)
nnbaovy 02.06.2011 00:58:42 (permalink)
Tôi tỉnh dậy, tôi đang ở đâu thế này? Một gương mặt đàn ông trung niên đang cúi xuống nhìn tôi chăm chú, môi ông ta hé cười:
“ Xin mừng ông đã tỉnh…”
Một người đàn ông lạ, một căn phòng lạ, tôi nhìn quanh, căn phòng nơi tôi nằm toàn một màu trắng, được điểm xuyết bởi những đồ nội thất thật sang trọng, nổi bật trên tường là một bức tranh chụp cảnh biển đẹp tuyệt vời, những tấm màn trắng phất phơ bay, len lỏi vào đó là những tia nắng vàng mỏng manh, ấm áp…
“ Đây chắc chắn là thiên đường rồi!” Tôi nhắm mắt lại thả phịch mình xuống gối…Tôi nhớ rõ ràng là mới đây, chính tôi đang lái chiếc xe chạy trên đường cao tốc ở Boston, rầm một cái, tôi không còn biết gì nữa, và giờ thì tôi đang ở đây, trong một căn phòng sang trọng, chứ không phải trong phòng cấp cứu của bệnh viện, ôi, tôi lẩm bẩm, tôi chết rồi sao? Đây là thiên đường à?
“Không, không phải thiên đường”, lại giọng người đàn ông vang lên, “ông đã được cứu sống, và hiện giờ ông đang ở biệt thự Hoa của chủ nhân tôi…”
“ Giờ ông đã tỉnh rồi, tôi nghĩ ông nên ngồi dậy, vệ sinh cho tỉnh táo, rồi ăn sáng nhé, sau đó tôi sẽ kể mọi chuyện cho ông nghe, khi ông hoàn toàn bình tĩnh…”
Ông ta lại đầu giường tôi và nhấn chuông, ngay tức khắc cửa phòng mở tung ra, một người đàn ông trẻ hơn bước vào, ông ta lại giường và nhẹ nhàng đỡ tôi lên, cởi áo ra cho tôi, dìu tôi đứng lên hướng vào một cái cửa khác trong phòng…
Căn phòng tắm cũng toàn màu trắng, bồn tắm hình con thuyền với hoa văn sóng vỗ, ông ta định tháo nốt quần nhỏ của tôi, thì tôi quýnh quáng đẩy tay ông ra:” Không, cảm ơn ông, tôi khỏe rồi, tôi có thể tự tắm…”
Lịch sự ông ta cúi đầu xuống:” Vâng, nếu ông thích tự tắm, tôi sẽ ra…”
Khi ông ta quay ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì , tôi leo vào bồn tắm, thả lỏng mình trong đó, thôi kệ, mình hoàn toàn không hiểu chuyện gì nữa, cứ nghe theo lời ông ta, dù gì thì ông ta cũng cứu mình mà…
Khoảng mười lăm phút sau, tôi quấn cái khăn trắng ngang người đi ra ngoài, hai người đàn ông vẫn đứng yên tại chổ, người trẻ bước lại gần tôi với bộ đồ trên tay, cảm ơn ông ấy, tôi quay ngược vào phòng tắm để thay đồ, bộ đồ thật vừa khít với người, gồm quần jean và áo thun trắng ôm sát , cảm thấy thoải mái, hít một hơi tôi bước ra…
Họ đưa tôi qua một hành lang trải thảm màu xanh, những chậu kiểng màu trắng và trên đó, từng bụi cây phát tài mọc thật tốt, bước xuống cầu thang gỗ, họ quẹo vào tay phải, đến một căn phòng toàn kiếng, một bàn ăn để giữa phòng, trên đó đã bày sẵn vài món ăn còn bốc khói, tỏa mùi thơm ngây ngất…
Chúa ơi, món ăn Việt Nam, canh chua và cá kho tộ, cũng trên mười năm rồi tôi chưa hề ăn lại, nhìn ra ngoài vườn, cảnh vật với những bụi cây như chuối, mận, ổi đầy tràn, tôi sững sờ, có cảm giác như tôi không phải ở Boston, mà đang ở Việt Nam…
“ Phải, ông đang ở Việt Nam, và tôi là người quản lý ở biệt thự này, nói chính xác hơn đây là một hòn đảo tư nhân, được chủ nhân tôi mua lại hơn năm năm về trước. Tôi tên Nam, còn đây là Thanh, anh ta phụ trách nhân viên bảo vệ ở đây, chúng tôi được chủ nhân giao nhiệm vụ chăm sóc ông…Giờ xin mời ông ăn cho lại sức, sau đó ông muốn hỏi gì, chúng tôi xin trả lời hết cho ông…”
Như đoán được sự ngac nhiên của tôi, ông Nam lên tiếng như thế, nghe lời ông, tuy lòng đầy hoang mang, tôi cũng ngồi vào bàn và ăn, mùi vị món ăn như đánh thức từng tế bào trong người tôi, khơi lại cho tôi một kỷ niệm cũ tưởng đã nhạt nhòa trong tiềm thức, mùi vị của Nàng…mối tình đầu ngày xưa…
Bừng tỉnh, tôi chợt thấy mình quá bất lịch sự khi không mời họ cùng ăn, tôi vội nói: “ Sorry, tôi đói và bất ngờ quá nên không mời chú Nam và anh Thanh cùng ăn chung, chú và anh ngồi đi…”
Nhưng ông Nam vội nói: “ Xin ông đừng bận tâm, công việc chúng tôi là thế, với lại chúng tôi đã ăn sáng xong rồi, xin mời ông cứ ăn…”
Họ lại im lặng, ông Nam đứng quay ra vườn ngó mấy chú chim sâu đang chuyền cành trên nhánh ổi xòe sát cửa, còn anh Thanh thì loay hoay phía sau bức vách mỏng ngăn một góc phòng, khi anh quay trở ra, tôi thấy anh bưng một ly cafe đá, đến bên bàn tôi, anh để xuống, “ Mời ông”. “tôi làm phiền anh quá !” Tôi kêu lên, “cảm ơn anh nhé, anh Thanh…”
Khi ăn cơm xong, vì tôi đi lại còn hơi khó khăn, nên anh Thanh vẫn phải dìu tôi đi, họ đưa tôi ra vườn, khu vườn thật rộng, đầy những hoa và cây ăn quả nhiệt đới…” Nếu ông đi xa hơn nữa thì sẽ ra biển” ông Nam nói thế, nhưng họ không đưa tôi ra biển, mà đưa tôi ra ngồi dưới tàng cây trứng cá, nơi đó có một chiếc ghế bành to, vài cái ghế nhỏ xung quanh một cái bàn bằng đá, trên bàn bày sẵn một đĩa trái cây gồm khóm, dưa hấu được cắt thật đẹp mắt. Anh Thanh đỡ tôi ngồi xuống ghế bành, xong anh và ông Nam ngồi xuống những chiếc ghế nhỏ xung quanh, với tay lấy bình trà, ông rót ra những cái ly , anh Thanh ghim một miếng khóm đưa tôi” ông ăn đi, khóm ngọt lắm đó…”
“ Cảm ơn anh”, tôi nói và quay sang ông Nam, “ Thưa chú, xin chú cho cháu biết việc gì đã xảy ra? Cháu nhớ trước khi tai nạn rất rõ là cháu còn ở bên Mỹ, nhưng vì sao cháu lại ở đây? “
“ Trước khi tôi kể ra mọi việc, ông có hứa sẽ hoàn toàn bình tĩnh không? Mà tôi hy vọng, với một người tinh thần mạnh mẽ như ông sẽ vượt qua…” Ông Nam trả lời…
“ Ok, cháu hứa.” Tôi nói.
“ Như ông đã biết, ông bị tai nạn vì chạy xe quá tốc độ ở bên Mỹ, khi người ta tới đưa ông đến bệnh viện thì ông đã chết từ lâu, ôi, ông đừng trố mắt ra nhìn tôi như thế, bình tĩnh lại và nghe tôi kể tiếp đây. Năm đó theo hồ sơ là ngày 24 tháng 8 năm 2019, khi ông chết, ngoài việc đầu ông bị bể, còn toàn bộ cơ thể không sây sát gì, âu đó cũng là một phép lạ mà ông trời ban. Vì xác ông còn nguyên lành, nên vợ ông chuyển xác ông về Việt Nam cho gia đình ông, trên danh nghĩa thì ông không còn tồn tại trên đời này nữa, và chủ nhân tôi, với thế lực và tiền bạc, đã bí mật chuyển xác ông đi, đem ông về để trong phòng lạnh, bảo quản cơ thể ông, để đến hôm nay, với những nghiên cứu, phát minh mới, ông được hồi sinh…”
Tôi ù tai, tôi không còn nghe ông ta nói gì nữa, tôi không thể tin vào sự thật mà ông nói ra, có thể là tôi sững sờ như thế cũng rất lâu hay sao đó, cho đến khi tôi bừng tỉnh, thì mặt trời đã lên cao tận đỉnh đầu, không khí tĩnh mịch vô cùng, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây khi một ngọn gió vô tình thổi qua…
Họ vẫn ngồi đó, lo lắng nhìn tôi, đồng thanh hỏi: “ ông ổn chứ?”. Nặng nề tôi thều thào: “ Ok, tôi ổn, cảm ơn…”. “ Tôi rất mừng khi thấy ông đã bình tĩnh lại” ông Nam nói, “ ông đừng lo nhé, mọi việc rồi sẽ qua, ông sẽ có một cuộc đời mới, tốt đẹp hơn nữa, chủ nhân tôi rất quan tâm ông.”
Chủ nhân ông là ai? Tôi hỏi.
“ Hiện giờ tôi chưa có thể tiết lộ danh tính của chủ nhân, nhưng ông yên tâm, đó là một người rất tốt, rất giàu, cả cuộc đời chủ nhân đều dành cho việc làm từ thiện…”
“ Tôi có thể gặp mặt để cảm ơn ông ấy không?” Tôi nói, nhưng vị quản gia trả lời: “ Không cần đâu, thưa ông, chủ nhân chỉ căn dặn ông nên tịnh dưỡng cho thật khỏe, khi nào đến lúc thì sẽ gặp…”
“ Vậy ông cho tôi hỏi, hôm nay là ngày mấy?”
“ Năm 2040, thưa ông.”
Trời, còn hơn bị sét đánh ngang tai, tôi sững sờ, dường như hóa đá. Ông ta lại nói tiếp, “ Thanh, cậu vào nhà lấy máy tính ra cho tôi.” Khi anh Thanh quay ra, trên tay anh cầm một cái bàn phím màu bạc, lựa một góc hơi thiếu ánh sáng, anh để lên bàn. Ông Nam bấm vào một nút, màn hình máy tính hiện ra, nó giống như máy vi tính thời trước của tôi, chỉ khác màn hình trước là vật chất thật, còn màn hình này chỉ là một hình ảnh ảo, nhưng màu sắc vẫn hiện ra sắc nét, ông mở một tờ báo trên đó, chỉ cho tôi xem ngày tháng hiện giờ. “ Đấy, ông tin tôi chưa, chúng tôi không hề nói dối ông, và đó là sự thật.”
Đến bây giờ thì tôi đã hoàn toàn tin ông ta rồi, dù gì lúc trước, tôi vẫn là người rất thực tế mà, nhìn nhận sự việc một cách khách quan, tôi đã thấy không lý do gì mà ông có thể nói dối tôi, huống gì ông làm mọi việc theo ý chủ nhân ông, và tôi thì cũng chẳng có gì để mà bị gạt cả.
“ Tôi có thể biết về gia đình tôi không?”
“ Ông muốn biết gì, thưa ông? “
“ Bố mẹ, anh em tôi? Còn vợ tôi nữa? À, tôi cũng muốn biết về cuộc sống hiện giờ?
“ Vâng, tôi hiểu, bố mẹ ông thì mất cũng trên bảy năm, anh chị em ông cuộc sống cũng ổn định, còn vợ ông, khi ông mất được gần một năm, bà ấy đã lập gia đình khác, sanh được hai người con.”
“ Uhmmm” tôi lẩm bẩm, mình chết chưa được một năm mà cô ấy đi lấy chồng rồi, tính ra giờ chắc cô cũng trên năm mươi tuổi rồi…
Như đoán được ý tôi, ông Nam nói:
“ Ông đã 55 tuổi, nhưng hình dáng thì vẫn như năm ông mất, tức là 34 tuổi, theo tôi nghĩ, ông hãy để quá khứ qua một bên đi, vì giờ ông giống như một đứa trẻ mới sinh ra, phải làm lại từ đầu, và tương lai với ông sẽ rất tốt đẹp…”
“ Tôi cần gì tương lai nữa, sao không để tôi chết đi, giờ tôi chẳng biết mình phải làm sao nữa? Với người thân thì tôi không còn tồn tại, như vậy sống chẳng bằng chết. Tại sao chủ nhân lại cứu tôi làm gì?”
“ Chủ nhân làm mọi việc đều có lý lẽ riêng, tôi tin là khi ông gặp chủ nhân, ông sẽ hiểu rõ mọi chuyện, và ông sẽ không còn bi quan khi tìm ra được mục đích sống của mình. Cũng trưa rồi, mời ông vào ăn cơm, xong còn uống thuốc và nghỉ ngơi nữa.”
Họ đưa tôi vào nhà, lại đến căn phòng kính, trên bàn một chậu hoa tươi thắm đủ màu, và cũng như buổi sáng, họ đứng yên chờ tôi ăn, dù cho tôi có mời mọc cỡ nào, họ vẫn thế, vì như họ nói, đó là bổn phận và nhiệm vụ của họ...
#1
    nnbaovy 05.06.2011 02:08:23 (permalink)
    Biệt thự Hoa nằm tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ trong vùng biển của Việt Nam, nơi đây, khí hậu thật ôn hòa, nắng cũng chẳng nóng lắm. Từ ngày tôi tỉnh dậy, biết mình ở đây, ông Nam và anh Thanh khi nào thấy tôi tâm trạng hơi u ám, đều đến mời tôi đi dạo, họ luôn biết cách làm tôi vui, cảm thấy nhẹ nhõm với lối nói chuyện của họ. Đôi khi họ còn đưa tôi ra một chiếc thuyền nhỏ, chạy ra khơi trong khu vực đảo, khi ấy thật vui, anh Thanh thả chiếc lưới , kéo lên những chú cá óng ánh bạc, chúng tôi đem về, ngồi ngay bãi cát, dùng xiên nướng lên, mùi cá biển nướng thơm lừng cả góc đảo.
    Đã thân hơn, ông Nam vỗ vai tôi khề khà nói:” Chú em chưa uống rượu được đâu!” Ấy là khi ông say, còn tỉnh, ông lúc nào cũng nghiêm trang, và đối với tôi, ông lại có phần kính cẩn. Ngay cả anh Thanh cũng thế, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, cứ như tôi là chủ nhân của họ vậy, điều đó làm tôi áy náy hoài không yên…
    Đảo chúng tôi ở toàn bọn đàn ông với nhau, trên một bờ đá nhô ra biển, có một căn nhà xây hoàn toàn bằng đá. “ Chòi canh của đảo .” Anh Thanh nói với tôi như thế, trong chòi canh còn mười người thanh niên ở đó, tất cả bọn họ đều khoẻ mạnh, da nâu bóng, và cơ bắp nhô lên cuồn cuộn…
    “ Họ ngày xưa đều là thành phần bất hảo, vào tù ra khám nhiều lần, sau này muốn hoàn lương thì xã hội không chấp nhận…” Anh Thanh kể. “ Nhưng khi gặp chủ nhân, được chủ nhân mở rộng vòng tay thu nhận, họ tập trung về đây, hết lòng vì chủ nhân…Ngay cả tui nè, hồi trước tui thì bình thường thôi, nhưng xích mích, lỡ giết người, vô tù ở gần mười năm, cải tạo tốt được thả ra, lúc tui ra tù thì bà vợ tui bả bỏ tui đi theo thằng nào khác rồi, chán đời tui lại lao vào rượu chè, hết tiền thì ra đường nằm vạ xe nào sang sang kiếm tiền nhậu tiếp. Rồi bữa tui nằm vạ ngay xe chủ nhân, chủ nhân bước xuống, không như những người giàu khác quăng ít tiền vào mặt rồi đi, chủ nhân gọi người đưa tui vào bệnh viện khám, hỏi rõ hoàn cảnh tui, rồi chủ nhân nói, cậu có hai con đường, một là tiếp tục bê tha như vậy, xong vô khám ở tiếp, hai là tôi cho cậu theo tôi. Tất nhiên tui theo chủ nhân rồi, ở với chủ nhân, tui mới thấy cuộc đời mình còn có ý nghĩa…”
    Rồi tôi được biết, nơi này là một góc riêng của chủ nhân sau những ngày làm việc căng thẳng. Khoảng mấy tháng thì người về đây nghĩ dưỡng ít ngày…Còn thời gian khác, chủ nhân điều hành mọi việc qua một văn phòng ảo, những công ty của người nằm rải rác khắp nơi trên thế giới. Lợi nhuận rất cao, hơn phân nữa lợi nhuận, chủ nhân dành cho công việc từ thiện, và tôi cũng được biết là trong thời đại này, Việt Nam đã trở nên một đất nước về diện tích tuy nhỏ bé, nhưng là một trong vài nước có nguồn chất xám rất dồi dào. Thế hệ mới đã lớn lên, họ không cao lớn như người phương Tây, nhưng bù lại, họ rất thông minh, đa số là những nhà khoa học lỗi lạc, và tôi cũng may mắn là được nằm trong việc nghiên cứu sự hồi sinh của họ, hơn năm mươi phần trăm công sức cũng là do chủ nhân bỏ tiền ra để giúp tôi.
    Tôi thường tự hỏi, vì sao chủ nhân lại phải phí công sức vì tôi đến vậy? Và chủ nhân là ai? Sao người tốt đến thế? Nhưng nghĩ mãi, rồi cứ theo hỏi ông Nam và anh Thanh, chỉ nhận được những câu đại loại như:” Xin lỗi ông, tôi không biết…” Hoặc, “ ông yên tâm đi, khi gặp chủ nhân là sẽ biết mà.”
    Thế là tôi ở hòn đảo đó, họ không cho tôi làm tiếp bất cứ một việc gì, ngay cả việc nhẹ nhàng như chăm sóc cây cối. Tôi chỉ có việc sáng thức dậy đi dạo, hít thở không khí trong lành, mọi việc ăn uống đều có anh Thanh chăm sóc. Ban đêm, trong phòng riêng, tôi lên mạng, cập nhật mọi việc bên ngoài, nhưng chỉ duy nhất một việc, cố tìm hiểu chủ nhân, thì không một trang báo nào có thể cho tôi được biết về người hết.
    Hộp thư yahoo của tôi khi mở ra đã không còn tin nhắn nào cả, mở hộp truy cập của vợ cũ thì không còn vào mật khẩu được. Không còn biết làm gì, tôi mở đại vào cửa sổ yahoo mà ngày xưa tôi với người yêu đầu dùng chung. Mật khẩu vẫn còn y nguyên, nàng vẫn không hề thay đổi nó. Vẫn nick chat của tôi, được thay thế bằng dòng chữ “ Mãi yêu anh.”. Hộp thư còn đây, mà nàng thì giờ chắc cũng đã già lắm rồi, tôi nhớ ngày xưa, vì nàng lớn tuổi hơn, lại nghèo và đã ly dị một lần, gia đình tôi không chấp nhận nàng, nên ép tôi bỏ ra đi. Tuổi trẻ thích khám phá những điều mới lạ, tôi nhẫn tâm bỏ nàng ở lại, lên đường đi Mỹ, cứ nghĩ là qua đó được tự do, làm có tiền rồi sẽ về Việt Nam cưới nàng. Nhưng sau đó, tôi đã không thực hiện như những gì mình dự tính, chúng tôi chia tay, nàng đã khóc hết nước mắt vì tôi…Và sau đó, tôi hoàn toàn đứt liên lạc với nàng.
    Quá khứ của tôi, người thân của tôi, những người tôi yêu mến ngày xưa, giờ người còn, người mất. Đau khổ, chán nản hòa trộn trong tâm trí tôi. Nhưng tôi biết, dù gì thì mình vẫn phải cố gắng sống, nếu không thể sống vì mình, thì phải sống vì chủ nhân, người mà như đã sinh ra tôi lần hai. Đối với người, tôi tràn đầy lòng biết ơn vô hạn, tuy nhiều khi buồn chán, tôi vẫn thầm trách người cứu tôi sống làm gì trong bể khổ luân hồi này…
    Một buổi chiều , ông Nam đến phòng tôi và nói: “ Chủ nhân vừa gọi điện thoại về, bảo tôi hỏi ông đã hoàn toàn khỏe chưa? Nếu đã khỏe, chủ nhân mời ông thu xếp chuẩn bị bay ra thành phố Hồ Chí Minh, chủ nhân có việc giao cho ông làm. Đây là chứng minh mới của ông, tên vẫn y như cũ, chỉ khác ngày tháng năm sinh thôi.”
    Một bữa tiệc ngoài trời được tổ chức, chúng tôi tất thảy mười ba người xúm lại ăn uống vui chơi, hôm nay ông Nam mời tôi một ly rượu thuốc, “ Gia truyền đấy” ông nháy mắt cười, “ uống vào tráng dương, bổ thận, bổ tùm lum hết luôn, haha…”
    Sáng hôm sau, ông gõ cửa rồi bước vào phòng tôi, ông nói: “ Chủ nhân bảo ông khỏi cần đem đồ theo, chủ nhân đã chuẩn bị cho ông đầy đủ rồi, quần áo cứ để lại, khi nào về đây chơi thì sẽ dùng.” Thế là tôi theo ông ra ngoài, anh Nam đã chờ sẵn trên xe, những anh bạn mới quen thì đứng quanh, ai cũng lại ôm tôi thật chặt, mọi người đều chúc tôi lên đường bình an…
    Xe chạy vòng ra sau đảo, đây là lần đầu tiên tôi đến chổ này, một sân bay nhỏ, trên đó là một chiếc máy bay mẫu mã sang trọng, nó hình tam giác, y như hình đĩa bay mà tôi xem trên báo trong cuộc đời cũ của tôi. Trước khi chia tay, ông Nam nói với tôi: “ Thưa ông, tôi xin phép nói với ông một điều, và điều này rất quan trọng, là ông đừng bao giờ cố tìm hiểu chủ nhân là ai.” Nhìn sâu vào mắt ông, tôi thấy nét khẩn khoản trong đó, tôi gật đầu, ok, tôi hứa. Ôm tạm biệt anh Thanh và ông Nam, tôi theo người phi công lên máy bay, đảo từ từ nhỏ lại, biệt thự Hoa chỉ còn là một đốm trắng hình bông hoa giữa biển đông xanh ngát hiền hòa…
    Những người lạ đón tôi ở sân bay với hoa tươi và nụ cười rạng rỡ, một người thanh niên cao lớn bước đến chào:
    “ Chào anh Đức, chủ nhân bảo chúng tôi đến đón anh.”
    Họ là nhân viên trực thuộc công ty chủ ở thành phố, đưa tôi đi ăn uống ở nhà hàng xong, họ đưa tôi vào một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Căn biệt thự màu trắng, nằm lọt thỏm trong khu vườn nhỏ, mọc đầy dây leo, những bông hoa tim tím leo tràn lên tường, tất cả tỏa lên một vẻ sang trọng và thanh nhã. Người thanh niên cao lớn mà giờ tôi mới biết tên Hùng đưa cho tôi một cái hộp nhỏ, nói là chủ nhân giao. Mở hộp ra là một chiếc chìa khoá nhà, Hùng nói:” Thưa ông, căn nhà này chủ nhân giao ông ở, trong nhà có hai vợ chồng quản gia sẽ trực tiếp chăm sóc ông. Ngày mai, chúng tôi sẽ tiến hành đưa giáo sư đến để giúp ông thật sự hòa nhập với cộng đồng.”
    Họ đưa tôi vào nhà, chào tạm biệt rồi ra về trên những chiếc xe hai bánh, bay bằng nhiên liệu năng lượng của mặt trời. Sau này tôi mới biết chính xác độ cao bay của xe là mười mét, còn khi ấy, tôi chỉ biết ngẩn ngơ ngó theo, y chang phim khoa học viễn tưởng, tôi lầm bầm rồi vào nhà.
    Bác quản gia gái đón tôi trong nhà với nụ cười tươi tắn: “ Ông chủ đã về.” Rồi bà lăng xăng pha cafe cho tôi uống, vừa làm bà vừa nói, “ ông nhà tôi vừa chạy lên kiểm tra phòng ngủ của ông một lần nữa để khi ông ngủ cho thoải mái, tí xíu là xuống liền à!”
    Rồi chồng bà xuống, ông ốm và cao, đối ngược với bà vừa lùn vừa mập, nhưng trông họ rất hạnh phúc. Cúi đầu chào tôi trịnh trọng, ông nói: “tôi tên Xuân, nên mọi người gọi tôi và bà nhà tôi đều là Xuân cả. Ông chủ cần gì cứ gọi chúng tôi, rất vui được phục vụ ông…”
    Tất cả mọi thứ đều làm tôi bất ngờ, và càng lúc tôi càng cảm thấy hốt hoảng. Bao câu hỏi vang lên trong đầu tôi, mọi chuyện xảy đến với tôi y như một phép lạ. Nhưng chẳng để tôi kịp suy nghĩ, bác Xuân gái đã tất tả mời tôi vào ăn cơm chiều, bữa cơm rất ngon, và hợp với khẩu vị của tôi…
    Ăn xong, bác trai đưa tôi đi tham quan căn biệt thự, toàn bộ trong biệt thự đều sơn màu trắng, viền những sợ chỉ màu hồng lợt, tầng trệt gồm phòng khách nằm ở ngoài, để bộ salông màu đỏ đậm, đối diện là một màn hình ti vi không gian ảo, chỉ cần bấm nút điều khiển, màn hình sẽ nhô lên từ cái kệ dài. Góc cuối phòng khách là một bar rượu, trên đó để rất nhiều chai rượu nhìn rất đẹp, mà tôi thì chịu thua, vì không rành về rượu lắm.
    Phòng ăn nằm sau phòng khách, nhỏ gọn, được ốp gỗ nâu, ánh sáng trắng trải đều khắp căn phòng, và hoa huệ trắng cắm trong chậu ở một đầu bàn. Phòng hai vợ chồng bác Xuân nằm sau phòng ăn, cũng rất rộng rãi và thoáng mát, kế đến là căn bếp, tuy cũng sơn trắng, nhưng bếp được cách điệu bằng màu của cầu vồng, trông rực rỡ và vui mắt…
    Đều tôi thích nhất ở đây là hoa, phòng nào cũng cắm đầy hoa tươi nhiều màu sắc, khi trắng, khi vàng…Đưa tôi lên tầng trên, bác trai nói phòng trên có năm phòng, gồm bốn phòng ngủ và thư viện, phòng chủ nhân trước kia nằm quay ra hướng mặt trời lặn, nhưng giờ chủ nhân bảo tôi sắp xếp lại cho ông chủ ở. Ba phòng kia thì để trống, còn một phòng là thư viện, cũng là nơi mai các giáo sư sẽ đến dạy ông…

    Đêm đó, tôi ngủ rất sâu, không khí phòng ngủ toát ra một mùi thơm xưa cũ, tựa như mùi cỏ non mọc sau cơn mưa, lại dịu dàng, thoang thoảng như hương hoa lài, khiến cho tôi cảm thấy đầu óc thư giãn, chẳng có thể nào mà thức nghĩ ngợi lan man. Khi tỉnh giấc thì có lẽ trời đã sáng từ lâu rồi, ngồi dậy tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa xong có tiếng gõ cửa vang lên, ông Xuân đến mời tôi xuống ăn sáng, khi ăn xong, ông đưa cho tôi miếng giấy ghi rõ kế hoạch trong ngày của tôi, gồm 1h trưa thì học với các vị giáo sư cho đến 5h chiều, xong sẽ nghĩ ngơi để ăn uống, đến 19h tối bắt đầu học tiếp cho đến 22h đêm.
    Thế là tôi bắt đầu học, cũng may tôi sáng dạ, nên việc học không mấy khó khăn, các giáo sư giảng dạy cho tôi tất cả về mọi thứ, tin tức thế giới, thị trường chứng khoán, giá cổ phiểu của từng công ty lên xuống ra sao, tôi đều phải nắm rõ hết…
    Để không phải suy nghĩ vẩn vơ nhiều, tất cả thời gian tôi đều để dành nghiên cứu sách vở thêm. Khoảng 3 tháng sau, Hùng đến nhà, cậu ta nói với tôi là 2 ngày nữa, tức là sáng thứ hai, cậu sẽ rước tôi đến công ty thử việc, tôi vui và hồi hộp lắm, cuối cùng mình cũng có thể làm gì đó để giúp ích cho chủ nhân rồi.
    Sáng thứ hai, tôi dậy rất sớm, ăn vội miếng bánh mỳ nướng, rồi uống tách cafe, tôi thay một bộ đồ gồm áo sơmi trắng, quần tây đen, khoác áo vest vào. Thật hay khi tất cả những bộ đồ trong tủ may rất vừa với thân hình tôi, chủ nhân chu đáo thật, tôi nghĩ thế.
    Xuống dưới nhà Hùng đã chờ sẵn, cậu ta chở tôi đến công ty trong chiếc xe hình thoi của mình, đường phố thời này rất tuyệt vời, không còn nạn kẹt xe và lô cốt nữa. Tấp nập người qua lại, nhưng sạch sẽ và không ồn ào, vì hầu như ai cũng có ý thức trong việc bảo vệ cảnh quan môi trường.
    Hùng làm quản lý nhân sự trong công ty, cậu ta ăn nói nghiêm túc và nhỏ nhẹ, khi đến nơi, cậu đưa tôi đi một vòng tham quan công ty. Công ty rất lớn, nó là một tòa nhà hình tròn, nếu đi từng tầng sẽ rất mệt, nên Hùng đưa tôi theo hệ thống thang máy xoay vòng quanh cao ốc, thang máy quay chậm, tôi có thể nhìn thẳng vào nơi làm việc của nhân viên, tất cả bọn họ đều tất bật như thoi, không khí làm việc sôi động, và tôi vô cùng hãnh diện khi được vào làm trong đây.
    Hùng đưa tôi vào một văn phòng đẹp, bàn làm việc bằng gỗ lên nước nâu bóng, trên bàn các tập hồ sơ xếp cao, nhưng rất ngăn nắp. Đối diện với bàn làm việc là bức tường, mà trên đó gắn năm màn hình tivi, mỗi một màn hình là hệ thống camera quan sát từng tầng của công ty. Hùng nói:
    Đây là văn phòng của ông, tất cả hồ sơ trên bàn đều là hoạt động của công ty từ trước đến giờ, chủ nhân muốn ông xem tất cả, vì giờ đây, chủ nhân giao cho ông quản lý công ty này. Ông có thể làm mọi việc ông thích, nhưng chủ nhân có lời khuyên dành cho ông, khi quyết định, hãy tham khảo ý kiến của các chuyên gia dưới quyền ông.
    Tôi hốt hoảng, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác lôi tôi đi, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, cuộc đời trước của tôi học hành vẫn chưa xong hết đại học, vẫn phải đi làm nail ở bên Mỹ, thế mà giờ đây, tôi nắm trong tay một công ty, mà tôi chắc chắn là tôi sẽ không thể làm nên trò trống gì cả…
    Tôi bừng tỉnh khi Hùng lên tiếng: “ Thưa giám đốc, tôi xin lui, có việc gì, ông cứ bấm chuông, cô Oanh thư ký sẽ đến ngay…”
    Rồi sau đó, từng nhân viên trong công ty lần lượt đến chào, tôi bắt đầu một ngày làm việc như thế đó, đến trưa cô Oanh đưa tôi ra căn phòng nhỏ nằm ẩn sau một bức bình phong, cô nhấn nút, bình phong tách ra làm đôi, phòng ăn của tôi đó. Cô để tôi ở lại một mình, dùng bữa cơm trưa ngon miệng, sau đó cô vào phòng, hướng dẫn tôi sử dụng đầy đủ các chức năng của văn phòng. Văn phòng thật tiện dụng, trước đây có nằm mơ, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ thấy là mình được hiện diện chổ này, hệ thống lọc không khí trong phòng luôn tạo cho mình cảm giác ở bất kỳ mùa nào trong năm, đây là một nơi rất tốt để làm việc.
    Đội ngũ chuyên gia đến sau giờ ăn, họ là những người trí thức tuyệt vời, họ giúp tôi xem hồ sơ, giải thích đơn giản mà cặn kẽ để cho tôi dễ hiểu mọi việc, chẳng mấy chốc mà thời gian trôi qua nhanh, đúng 5h chiều, bác Xuân trai đã đến văn phòng để rước tôi về nhà.
    “ Thưa ông, bác sỹ riêng sẽ đến thăm sức khoẻ ông vào 20h tối nay” bác nói. “ Ông ấy chính là người trực tiếp cứu ông sống lại, một người có tài và lịch lãm.”
    Tôi hồp hộp và nôn nao mong đến tối để gặp vị ân nhân thứ hai của mình, khi chuông cửa reo, bác gái ra mở cửa, tôi vội đi theo ra. Xuất hiện trước ngưỡng cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vóc cao lớn và thong thả. Ông ta có khuôn mặt vuông, sống mũi cao, và đôi mắt sáng rực ẩn sau cặp kiếng trắng. Ông tiến đến cười và nắm tay tôi: “ Tôi là Luân, rất mừng khi thấy anh đã bình phục”
    Tôi cảm động ôm lấy ông: “ Vô cùng cảm ơn ông, ông như đã sinh ra tôi lần hai.” Ông ta cười và nói: “ Không cần đâu, tôi chỉ làm theo lệnh chủ nhân thôi!”
    Ông ta tự nhiên đến phòng khách, ngồi lên ghế và mở cái vali nhỏ ra, ông nói:
    Anh đến đây nào!
    Ông khám lại cho tôi, gật gù khi nghe nhịp mạch ở tay tôi, xong ông nói một câu chẳng ăn nhập gì với vấn đề cả: “ Anh là một người hạnh phúc!”
    Tôi nhìn ông, ông cũng nhìn thẳng vào tôi, mắt ông loé sáng qua đôi kính trắng, rồi ánh mắt ông hướng về nơi khác, ở cửa sổ có giàn hoa tím, với lá hình trái tim thập thò mờ ảo dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn.
    Vì sao ông nói thế? Thưa ông?
    Tôi hỏi bác sỹ, vì tôi biết tôi không phải là người hạnh phúc, sự cô đơn và nỗi buồn luôn vây tỏa tâm hồn tôi vào ban đêm, tôi nhớ những người thân yêu của tôi, họ đều đã chắc chắn là tôi không còn tồn tại nữa, nhưng họ đâu có ngờ, tôi vẫn sống, sống trong một cuộc đời khác.
    Bác sỹ không nói, ông im lặng và đứng lên, đi tới lui trong phòng, rồi như bị kích động, ông quay lại trừng trừng nhìn tôi, miệng ông mấp máy, giống như đang định la mắng tôi, mà không thể mở miệng thành lời. Nội tâm ông lúc đó chắc đang dằn xé vì một điều gì đó, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy ông ghét tôi.
    Nhưng chỉ trong giây lát, ông có vẻ bình tĩnh lại. Ông đến ngồi đối diện tôi, vươn cái lưng dài ra hít mùi hương của đóa hồng cắm hững hờ trong bình, rồi ngồi thẳng lại, ông nói:
    Xin lỗi, tôi rất xúc động khi gặp anh.
    Vì sao ông xúc động? Tôi nghĩ có lẽ việc làm tôi tái sinh đã tạo cho ông áp lực căng thẳng, nên việc ông biến đổi nét mặt là chuyện bình thường. Nhưng việc ông còn quá trẻ đã gây nên thắc mắc trong lòng tôi…
    Ông đưa cho tôi một hộp thuốc gồm những viên thuốc có ba màu chen nhau, ông nói là thuốc này tôi cần phải uống thêm trong một thời gian nữa, mỗi ngày trước khi ngủ uống một viên, như vậy không bao lâu, sức khoẻ tôi sẽ thực sự ổn định.
    Sau đó ông cáo từ ra về, tiễn ông ra cửa thì cũng đã gần 22h rồi. Tôi quay vào phòng, bác Xuân gái đến gõ cửa, đưa tôi ly nước lọc để uống thuốc. Uống xong, tôi hỏi bác là bác sỹ Luân nhìn khoảng 40 tuổi à, sao ông ta có thể điều trị thuốc cứu tôi 23 năm?
    Thế là tôi biết về cuộc đời ông ta qua lời kể của bác gái, lúc còn nhỏ, ông Luân là thần đồng, khi vừa nói được ông đã thông thạo chữ viết, có thể cầm viết mà viết được một bài văn dài. 9 tuổi đã học hết chương trình cấp 3, ông được tuyển thẳng vào đại học y dược, khi mới vào học mẹ ông ta bị bệnh nặng, gia sản khánh kiệt, cũng may tình cờ gặp chủ nhân, được chủ nhân giúp đỡ nên mới được như ngày nay.
    Chủ nhân…chủ nhân là ai nhỉ? Một người sinh ra trong cuộc đời này đã cống hiến toàn bộ tâm quyết cho những mảnh đời bất hạnh, đã bao đêm tôi tưởng tượng về người, một con người trần tục nhưng mang trong mình trái tim thánh thiện…Đánh bạo hỏi bà Xuân hiện thời chủ nhân đang ở đâu? Bà bảo trước khoảng hai tháng thì chủ nhân có gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của ông…Tôi lại hỏi bao giờ người về, bà nói không biết, vì chủ nhân giống như chim bay trên trời vậy, khi nào đi chán, người sẽ về…
    Tiếp nối những tháng ngày vừa làm vừa học trong công ty, kiến thức của tôi nhờ đó mà mở mang thêm được chút đỉnh, công ty vốn sẵn đã có quỹ đạo ổn định, tôi chỉ việc chăm sóc nó, và luôn có các chuyên gia giỏi theo sát bên…
    Ngày trôi qua ngày, tháng trôi qua tháng, một năm mà chủ nhân vẫn chưa về…Mùa xuân lại đến, theo lệ thường công ty nghỉ tết đến mùng 6 âm lịch mới vào làm lại, tự dưng tôi thấy nỗi nhớ nhà trào dâng mãnh liệt, tôi bèn bảo bác Xuân ngày mùng 2 lấy xe chở tôi về Bà Rịa thăm nhà…
    Mọi thứ đã đổi khác, nhưng tôi vẫn nhớ con đường quẹo vào nhà, nhưng bây giờ, con đường đã được mở rộng hơn rất nhiều lần. Ngồi trong xe, nhìn thẳng vào ngôi nhà nơi tôi sinh ra, thấy đứa em trai đang đứng trước nhà, thoáng chút tôi đã không nhìn ra nó, mà cứ tưởng là ba tôi, mà ba tôi thì đã mất từ lâu…
    Tôi muốn chạy ra ôm em tôi vào lòng, nước mắt tôi chảy ướt đẫm cả mặt, mặc kệ bác Xuân đang nhìn với ánh mắt lo âu thương cảm, tôi cứ khóc. Em trai tôi chắc chắn làm sao biết người anh mà nó yêu quý đang ngồi sau lớp kính đen trong chiếc xe sang trọng, nó làm sao biết tôi còn sống…Và tôi ngồi đây, chỉ biết khóc mà không có can đảm đứng ra nhìn và tự nhận là người anh trai đã chết lâu rồi…
    Đến không thể khóc nổi, tôi nói với bác, thôi mình về đi bác…
    Ông không được bình tĩnh lắm, thôi để tôi chở ông ra biển hóng gió nhé…Bác nói với tôi…
    Biển Vũng Tàu vẫn thế, không hề thay đổi, bác Xuân để tôi một mình đi lang thang trên bờ biển, gió biển thổi lồng lộng đập vào mặt tôi, tôi hít thật căng buồng phổi mùi hương mằn mặn của biển, chợt tôi như căng cứng cả người, vì trước mặt tôi, xa xa là nàng…
    #2
      nnbaovy 05.06.2011 21:21:13 (permalink)
      Nàng, mối tình đầu của tôi, ôi, không phải, vì nếu là nàng thì giờ cũng đã trên sáu mươi tuổi rồi… Cô gái chỉ khoảng 24 tuổi, cô đứng đó, vòng tay cô ôm trước ngực như phòng thủ trước luồng gió mạnh, chiếc khăn choàng phủ trên bộ váy trắng dài tới gối bay phần phật về sau, để lộ ra thân hình nhỏ nhắn và mong manh , tôi nhìn cô kinh ngạc, vì cô giống nàng đến mức không ngờ. Tôi đi lại gần cô, cô quay mặt nhìn tôi rồi vụt quay hướng khác, từng đường nét trên mặt cô đúng là không hề khác điểm nào trên gương mặt nàng, môi cô mím sát để lộ lúm đồng tiền xinh bên má trái, rồi cô bỏ đi như chạy, lao nhanh vào chiếc xe màu trắng, cô đóng cửa lại, chiếc xe khởi động, vụt chạy đi…
      Tôi thẫn thờ như đánh mất điều gì quý giá, cô gái giống nàng quá, có lẽ cô là con gái của nàng, mà sao khi cô trông thấy tôi, cô lại vụt bỏ đi? Tôi chưa làm điều gì vô lễ với cô, tôi chỉ đến gần và kinh ngạc…
      Ôm đầy những câu hỏi trong lòng, tôi lên xe quay về nhà.
      Guồng máy công việc sau tết bắt đầu khởi động lại, cuốn tất cả chúng tôi vào nhịp hối hả của nó, những hợp đồng mua bán, những mánh khoé thương trường làm cho thời gian như thu ngắn. Tôi luôn cố gắng làm tất cả mọi việc cho hoàn hảo để một phần nào trả ơn nặng cho chủ nhân. Tôi đã tự nhủ lòng mình, cuộc đời tôi giờ đây thuộc hoàn toàn về người…
      Dạo này tôi ngủ rất sâu, khi về đến nhà thì trời đã tối, ăn uống, vệ sinh xong là tôi lăn ra ngủ, ngủ một giấc thật dài đến sáng, không còn kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Có lần trong giấc mơ, tôi thấy nàng nằm kế bên, vẫn trẻ trung như ngày nào, nàng ôm chặt lấy tôi, mái tóc dài của nàng buông xõa trên người tôi, trong cơn mơ, tôi vẫn dường ngửi thấy mùi hương từ nàng tỏa ra, thơm và tinh khiết như ánh nắng ban mai dịu nhẹ…
      Tôi muốn bừng tỉnh, tôi muốn thoát ra khỏi giấc mơ của tôi, tôi vùng vẫy để mong tỉnh mộng, để mong quay lại sau lưng mà âu yếm nàng. Nhưng không thể, mí mắt tôi nặng trĩu, và tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ đẫm mùi hương…
      Những cơn mơ có nàng xuất hiện từ đó đêm nào cũng đến với tôi, tôi chỉ cảm giác là nàng đang hiện diện bên tôi, nhưng tôi không thể thức, càng chống chọi để tỉnh, tôi càng mệt mỏi hơn, thế là tôi không chống lại nữa, cứ tự nhiên mà hưởng thụ ấm áp từ nàng. Có lần, tôi còn cảm thấy trong mơ nàng khóc, nước mắt nàng chảy ướt má tôi, nàng lấy tay lau trên gò má tôi, tiếng nàng thổn thức trách móc tôi, vì sao thế anh? Vì sao anh luôn làm em đau khổ?
      Nàng ơi, trong cơn mơ tôi vẫn nghe tiếng lòng nàng, tôi muốn nói với nàng ngàn vạn lần xin lỗi, rằng ngày xưa tôi thật sự rất yêu nàng, nhưng lúc đó tôi còn quá nông nổi, quá ngông cuồng nên đã làm tổn thương nàng. Tôi muốn quay lại, gục đầu vào lòng nàng, van xin nàng tha thứ cho sự tệ hại yếu hèn của tôi.
      Hai vợ chồng bác Xuân đứng nhìn tôi ăn sáng trong bếp, ánh mắt âu yếm như nhìn con trai của mình, bác gái nói với tôi:
      Sắc mặt của ông chủ dạo này tôi thấy hơi tệ đó.
      Bác trai tiếp lời: “ Hay là hôm nay ông nên nghỉ ở nhà đi, còn công việc ông có thể vào thư viện làm, ở đó, ông vẫn có thể quan sát và điều hành công ty mà…”
      Thấy bác nói cũng đúng, quả thật tôi căng thẳng vô cùng, ăn xong, tôi thay quần sooc và áo thun trắng mặc ở nhà cho thoải mái, sau đó tôi ra vườn đi dạo. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự đi dạo trong khu vườn này, trước đó, do công việc quá bận rộn, thời gian rãnh chỉ để học thêm, nên tôi ở trên một năm trời, mà chưa lần nào ra đây. Khu vườn trồng đủ loại hoa mà tôi không biết tên, thêm những bụi hồng đủ màu khoe sắc, nằm rạp dưới đất thì kia là hoa mười giờ, và hoa cúc dại lan tràn. Bám lên tường của biệt thự là loại dây leo trổ hoa tím, lá hình trái tim xanh mướt, nhìn đẹp và có vẻ u buồn. Nhưng tôi ấn tượng nhất là chiếc xích đu ở khoảng đất trống sau nhà, trên thanh sắt treo xích đu, cũng là dây hoa tím đó bò lên, tạo thành một vòng hoa tuyệt đẹp…
      Đi dạo chán, tôi lên thư viện bắt đầu công việc của mình, bữa ăn trưa và chiều được bác Xuân gái mang tận phòng…
      Lại một ngày nữa trôi qua, thuốc bác sỹ Luân đưa đến chỉ còn viên cuối cùng, ông ta đã hứa mai sẽ cho người đem đến nữa. Tôi cầm viên thuốc lên ra ngoài cửa sổ trên lầu định uống, nhưng thấy bông hoa tím ngoài cửa, tôi bèn vươn tay hái, nào ngờ tuột tay viên thuốc rơi xuống đất . Tặc lưỡi tôi nghĩ, mình đúng là đểnh đoảng, thôi kệ, ngưng một bữa không sao…
      Nàng vẫn đến trong giấc mơ của tôi, đầu nàng áp trên ngực tôi âu yếm, nàng lấy tay tôi choàng qua người nàng, cả người nàng mềm mại sát vào thân tôi. Tôi hít thật sâu mùi hương tóc nàng, mình lại mơ, tôi thầm nghĩ thế. Nhưng cảm giác đụng chạm của da thịt là sự thật, tôi nhận thức được rõ ràng hơi ấm tỏa ra từ người nàng, và tôi bừng tỉnh…
      Nàng, đúng là nàng đang hiện diện trong căn phòng, mái tóc này, thân hình này chắc chắn chỉ là nàng. Tôi khẽ vòng tay ôm siết nàng, thì thầm: “ Băng ơi…”
      Ngay tức khắc nàng ngước đầu lên nhìn tôi, và trong cơn xúc động, nàng bất tỉnh.
      Tôi la to cầu cứu, tôi lay gọi nàng tỉnh lại, nhưng nàng vẫn như nằm ngủ, không hề hay biết. Hai vợ chồng bác Xuân ào vào phòng, hốt hoảng kêu lên: “ Ôi, chủ nhân…”
      Chủ nhân? Hai tiếng chủ nhân như sét đánh ngang tai tôi, chủ nhân, người ân nhân của tôi, người mà tôi luôn nghĩ đến với lòng biết ơn và kính trọng, lại chính là nàng. Từ lúc đó tôi cứ lơ mơ, đến khi bác sỹ Luân lại, vào khám cho nàng, tôi vẫn còn chưa tỉnh trí.
      Nàng đã tỉnh, nhưng ngủ ngay sau đó, Luân bèn thì thầm bảo chúng tôi rút lui, lấy tay ra hiệu cho tôi theo sau, ông ta nói nhỏ vì sợ nàng thức: “ Tôi muốn nói chuyện với ông.”
      Tôi và ông ta vào thư viện, đóng kín cửa, Luân quay sang nhìn tôi, và ông ta giơ tay đấm tôi một cái vào mặt. Tôi loang choạng lùi lại phía sau, nhưng ông vẫn cứ xông vào đánh, tôi không đánh lại, để mặc cho ông ta trút hết bực tức vào mình. Vừa đánh, ông vừa kéo tôi lại kiếng và gầm lên: “ Ông nhìn xem ông nè, ông chỉ là một thằng đàn ông tồi tệ, ông không xứng đáng với cô ấy, ông đã bỏ rơi cô ấy suốt bao năm, thế mà cô ấy vẫn yêu ông, vẫn làm mọi việc vì ông, vẫn không hề yêu ai khác ngoài ông…còn tôi, tôi yêu cô ấy biết bao nhiêu.”
      Ông ta dựa người vào tường khóc, khóc như một đứa trẻ, tôi cũng vậy, tôi khóc vì đau khổ và ân hận, nàng ơi…
      Rồi khi Luân đã bình tĩnh, ông ta kể với tôi về nàng:
      “ Khi ông bỏ cô ấy đi, cô ấy suy sụp một thời gian, rồi sau đó, cô quyết tâm làm giàu bằng mọi cách, vì cô biết, chỉ vì hoàn cảnh cô, vì cô quá nghèo nên gia đình anh mới chê cô. Và cô dự định khi có tiền sẽ qua Mỹ tìm anh…
      Vận may liên tục đến với cô khi cô trúng xổ số với số tiền rất lớn, cô dùng nó đầu tư vào đất, rồi khu đất cô mua trở thành khu trung tâm sầm uất, đã giàu lại giàu thêm. Nhưng song song chuyện kinh doanh, cô hay làm từ thiện, và trong số người cô giúp đỡ có tôi. Không thể nói hết lòng kính trọng của tôi với cô, và tôi yêu cô dù là cô hơn tôi rất nhiều tuổi.
      Nhưng cô chỉ xem tôi như người bạn tâm giao, cô có thể chia sẻ với tôi hết những bí mật, ước muốn thầm kín của mình. Chỉ có một điều, tình yêu cô không dành cho tôi. Anh làm sao biết được ngày xưa, cô vẫn bay qua Mỹ, đến nơi anh ở với vợ, đứng nhìn anh từ xa, nhìn anh hạnh phúc với người đàn bà khác, anh làm sao biết được, bao đêm cô yếu đuối ôm áo anh vào lòng mà khóc…
      Rồi khi biết anh bị tai nạn mất, vợ anh gửi xác anh về quê, gia đình anh chuẩn bị đem thiêu, cô giao cho chúng tôi thực hiện kế hoạch cướp xác anh. Cái mà gia đình anh thiêu chỉ là một hình nhân giống anh mà chúng tôi làm không sai một nét. Đem thi thể anh về, cô để trong phòng vô trùng, bảo quản lạnh để giữ nguyên. Sau đó, cô cầu xin tôi nghiên cứu một phương thức hồi sinh anh sống lại.
      Nói thật, anh chết tôi rất mừng, tôi khẳng định là tôi mong anh biến khỏi cuộc đời này càng nhanh càng tốt, nhưng tôi không thể từ chối cô, tôi và các đồng sự lao vào các thí nghiệm, lúc đầu chúng tôi thí nghiệm trên chuột, thỏ và heo, nhưng sau đó, chúng tôi cần con người. Nhưng phải là người sống, thí nghiệm thẳng trên anh thì cũng được, nhưng mà ai dám chắc loại thuốc đó có thể cứu sống anh, hay nó sẽ phân hủy thể xác anh hoàn toàn. Cô không cho chúng tôi làm thế, và cũng không cho bất cứ người nào khác làm vật thí nghiệm. Cô nói: Là tôi, tôi sẽ để các anh thí nghiệm trên cơ thể mình. Tôi cầu xin cô, thậm chí quỳ sụp xuống xin cô đừng làm thế, nhưng cô không thay đổi, thế là tôi đành chìu theo ý cô. Thuốc được tiêm trực tiếp vào cô, và sau đó, nó phát huy tác dụng, từng ngày một, da thịt cô như lùi ngược thời gian, cô trẻ lại, làn da mịn màng như thiếu nữ. Sau đó, chúng tôi thực hành trên anh, thể xác anh hồi phục nhanh chóng, chúng tôi tiếp tục thực hiện các xung điện kích thích những tế bào trong cơ thể anh, và anh sống lại.
      Ngày anh sống lại cũng là ngày cô bất tỉnh, loại thuốc đó tuy mang lại cho cô sự tươi trẻ, nhưng nó cũng gặm nhấm dần sức đề kháng của cô, làm cho xương cốt cô trở nên mỏng manh, dễ gãy. Nhưng cô không hề nói với tôi, cố gắng chịu đựng, và khi nghe tin anh hồi sinh, sự vui mừng trong cô bùng nổ, cô ngất đi, lúc đó tôi mới phát hiện ra.
      Thời gian còn lại của cô giờ chỉ còn đếm từng ngày, khi cô tỉnh lại, cô nói với tôi, cô rất muốn gặp anh, nhưng lúc đó, cô còn quá yếu, nên tôi không đưa cô ra ngoài được. Cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh, quan sát anh từ xa.
      Nhưng một lần nữa, anh làm cô thất vọng, vì khi anh tỉnh, người anh nghĩ đến không phải là cô, anh luôn miệng hỏi thăm về gia đình anh, về người vợ mà anh chết chưa tròn năm đã vội vã đi lấy chồng. Còn cô, cô chẳng là gì trong tim anh…Nhưng cô vẫn cố gắng khơi gợi lên anh những kỷ niệm về cô, anh có nhớ bữa ăn đầu tiên khi anh tỉnh lại không? Anh nhớ à? Đúng ra lúc đó, nếu là tôi, tôi sẽ phần nào đoán ra được người cứu mình là ai…Rồi còn rất nhiều việc nữa, nhưng anh vẫn hoàn toàn mù mờ, không thấu hiểu, anh, anh là một thằng ngu. Giờ thì anh đã vừa lòng chưa? Cô ấy bị vậy anh đã vừa lòng chưa?
      Bác sỹ Luân gằn giọng hỏi tôi như thế, và mở cửa ra ngoài. Còn lại tôi một mình, dằn xé với nỗi đau cùng sự ân hận tột cùng trong tim. Trời ơi, tôi phải làm sao?
      Tôi cứ ngồi thế trong bóng đêm, một lúc lâu sau, sực tỉnh khi nhớ nàng đang nằm trong phòng, tôi quay về, hé cửa ra thì thấy bác sỹ Luân đang ngồi kế bên giường nàng. Tay ông vuốt nhè nhẹ trên bàn tay nàng âu yếm…Ông không hề để ý thấy tôi, cứ như là nơi đây chỉ có duy nhất ông và nàng tồn tại…
      Tôi lặng lẽ khép cửa lại đi ra ngoài, dựa vào cửa phòng, tôi ngồi xuống. Và cứ thế cho đến sáng…
      Nàng tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng yêu cầu là tôi vào gặp nàng. Luân đã kê những cái gối thật êm để nàng ngồi tựa. Tóc nàng buông xõa ôm lấy khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt nàng đen mướt nhìn vào khoảng không mà như không thấy tôi. Tay nàng vươn ra, và nàng gọi tôi: “ Đức ơi, đến đây với em…”
      Bác sỹ Luân gục đầu lẩm bẩm: “ Cô ấy đã mất thị giác rồi.” Trời ơi, giờ nàng đã không còn nhìn được nữa. Thì ra hôm qua khi nàng bất tỉnh đã bị ảnh hưởng dây thần kinh thị giác làm mù đôi mắt, tôi đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, vòng tay nàng ôm siết tôi: “ Ôi Đức, Đức của em, em yêu anh nhiều biết bao nhiêu…”
      Luân bật dậy, ông ta bỏ ra ngoài, để hai chúng tôi ở lại trong phòng, để tình yêu và nỗi đau khổ uất nghẹn của nàng bùng lên…
      Nàng tựa vào lòng tôi như ngày xưa, nhỏ bé, mong manh…Nàng thì thầm nho nhỏ: “ Em đã mong chờ, đã mơ ước sau này một lần gặp anh, ôm anh trong tay, rồi chết đi em cũng mãn nguyện…”
      Tôi hốt hoảng ôm ghì lấy nàng: “ Đừng nói gở thế em, anh sai rồi, anh xin lỗi, giờ đây anh sẽ mãi mãi bên em…”
      Nàng hôn nhẹ lên mặt tôi, rồi nói: “ Đối với em sống chết từ lâu đã không còn quan trọng nữa, em tự biết cơ thể em như thế nào mà. Nhưng anh có thể hứa với em một điều không?”
      Em nói đi
      Và nàng nói khi nàng chết, sự nghiệp của nàng trao toàn bộ lại cho tôi, tôi sẽ tiếp bước nàng hoàn thành những điều dang dở mà nàng vẫn chưa làm xong. Đem chia sẻ sự may mắn của nàng cho những người bất hạnh khác. Anh đừng để đồng tiền sai khiến anh, anh phải làm chủ nó, nàng bảo thế.
      Tôi đưa nàng về đảo, nơi có biệt thự Hoa và những người bạn thân thiết đang chờ. Chủ nhân, họ đồng thanh kêu lên, trên những gương mặt từng trãi phong sương của họ long lanh những giọt nước mắt. Nàng là chủ nhân của họ, nhưng không phải vì tiền của nàng mà họ kính trọng nàng, chính sự dịu dàng nhân ái nơi con tim nàng đã làm cho họ kính yêu và tôn trọng…
      Chúng tôi hưởng những ngày hạnh phúc nơi đây, nàng luôn dịu dàng và vui vẻ, có lần tôi hỏi nàng, vì sao khi gặp trên biển Vũng Tàu nàng lại bỏ chạy đi?
      Nàng nói, tâm trạng em xáo động, yêu và giận anh xen lẫn nhau, em ích kỷ và háo hức mong một sự trả thù êm dịu cho khổ đau anh gây ra với em. Thế là biết được anh sẽ được bác Xuân đưa ra đó, em đã đứng chờ, để anh trông thấy em rồi bỏ đi…
      Nhưng khi em bỏ đi, em lại càng cần anh hơn hết, thèm anh ôm em trong tay, thèm mùi da thịt của anh quấn quýt bên em. Thế là em quay lại…Và những gì kế tiếp thì anh biết rồi đó, ban đêm do thuốc, anh ngủ rất say, và em thỏa thích ôm anh…
      Nàng cười mệt mỏi, em giờ đây hạnh phúc lắm anh biết không? Tôi choàng tay ôm thân hình gầy yếu của nàng vào lòng, ôi em của anh…
      Tay tôi lướt trên bàn phím viết lại chuyện của mình, và khi viết tôi quay lại nhìn nàng đang say ngủ, môi nàng hé cười trong giấc mơ, nàng ơi, khi tôi nhận ra tình yêu của tôi với nàng, thì thời gian đã không còn bao lâu nữa…
      “ Khi em chết, anh nhớ đem em đi thiêu nha, sau đó, anh rãi tro em vào biển, nhưng nhớ là vào đêm trăng thật tròn nhé anh, em thích điều đó…” Nàng nói với tôi chuyện sau khi nàng chết một cách bình thường như đang nói về một ai khác nào đó. “ Anh hứa”, tôi hôn nàng và nói vậy…
      Gần ngày rằm rồi phải không anh? Tôi đứng lên xem lịch và nói: “ Uhm, ngày rằm anh sẽ quấn em thật kỹ trong chăn, rồi bế em đi ngoài biển, chịu không nè? “
      Dạ, nàng nói và đột nhiên hước lên, tôi hốt hoảng chạy đến ôm nàng trong tay, đầu nàng nép sát vào nơi tim tôi, rồi thoảng như làn gió nhẹ, nàng thì thầm: “ Em hạnh phúc khi chết trong vòng tay anh…”
      Vài hôm sau…
      Biển đẩy xác anh vào bờ, quấn chặt trong mình anh vẫn là lọ tro cốt của nàng. Mọi người trên đảo đem xác anh đi thiêu, hòa tan tro của anh và nàng cùng nhau, rồi đem rãi đều trên biển. Tôi tin là hai người họ sẽ vĩnh viễn bên nhau, không chia lìa nữa. Ông Nam nói thế…
      Tài sản mà nàng giao quyền thừa kế cho anh, đã được anh trước khi tự tử giao toàn bộ lại cho nhà nước, để lấy nguồn thu nhập giúp đỡ những mảng đời bất hạnh hơn. Đảo và biệt thự Hoa để cho ông Nam quản lý, đầu tư về du lịch, nguồn lợi của nó cũng được trích ra giúp đỡ người nghèo. Ngôi nhà nơi thành phố anh tặng hẳn cho vợ chồng bác Xuân. Còn về bác sỹ Luân, thì ông đã bỏ đi đến một đất nước xa xôi khác để chữa trị vết thương lòng…
      15/03/2010
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9