Tôi tỉnh dậy, tôi đang ở đâu thế này? Một gương mặt đàn ông trung niên đang cúi xuống nhìn tôi chăm chú, môi ông ta hé cười:
“ Xin mừng ông đã tỉnh…”
Một người đàn ông lạ, một căn phòng lạ, tôi nhìn quanh, căn phòng nơi tôi nằm toàn một màu trắng, được điểm xuyết bởi những đồ nội thất thật sang trọng, nổi bật trên tường là một bức tranh chụp cảnh biển đẹp tuyệt vời, những tấm màn trắng phất phơ bay, len lỏi vào đó là những tia nắng vàng mỏng manh, ấm áp…
“ Đây chắc chắn là thiên đường rồi!” Tôi nhắm mắt lại thả phịch mình xuống gối…Tôi nhớ rõ ràng là mới đây, chính tôi đang lái chiếc xe chạy trên đường cao tốc ở Boston, rầm một cái, tôi không còn biết gì nữa, và giờ thì tôi đang ở đây, trong một căn phòng sang trọng, chứ không phải trong phòng cấp cứu của bệnh viện, ôi, tôi lẩm bẩm, tôi chết rồi sao? Đây là thiên đường à?
“Không, không phải thiên đường”, lại giọng người đàn ông vang lên, “ông đã được cứu sống, và hiện giờ ông đang ở biệt thự Hoa của chủ nhân tôi…”
“ Giờ ông đã tỉnh rồi, tôi nghĩ ông nên ngồi dậy, vệ sinh cho tỉnh táo, rồi ăn sáng nhé, sau đó tôi sẽ kể mọi chuyện cho ông nghe, khi ông hoàn toàn bình tĩnh…”
Ông ta lại đầu giường tôi và nhấn chuông, ngay tức khắc cửa phòng mở tung ra, một người đàn ông trẻ hơn bước vào, ông ta lại giường và nhẹ nhàng đỡ tôi lên, cởi áo ra cho tôi, dìu tôi đứng lên hướng vào một cái cửa khác trong phòng…
Căn phòng tắm cũng toàn màu trắng, bồn tắm hình con thuyền với hoa văn sóng vỗ, ông ta định tháo nốt quần nhỏ của tôi, thì tôi quýnh quáng đẩy tay ông ra:” Không, cảm ơn ông, tôi khỏe rồi, tôi có thể tự tắm…”
Lịch sự ông ta cúi đầu xuống:” Vâng, nếu ông thích tự tắm, tôi sẽ ra…”
Khi ông ta quay ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì , tôi leo vào bồn tắm, thả lỏng mình trong đó, thôi kệ, mình hoàn toàn không hiểu chuyện gì nữa, cứ nghe theo lời ông ta, dù gì thì ông ta cũng cứu mình mà…
Khoảng mười lăm phút sau, tôi quấn cái khăn trắng ngang người đi ra ngoài, hai người đàn ông vẫn đứng yên tại chổ, người trẻ bước lại gần tôi với bộ đồ trên tay, cảm ơn ông ấy, tôi quay ngược vào phòng tắm để thay đồ, bộ đồ thật vừa khít với người, gồm quần jean và áo thun trắng ôm sát , cảm thấy thoải mái, hít một hơi tôi bước ra…
Họ đưa tôi qua một hành lang trải thảm màu xanh, những chậu kiểng màu trắng và trên đó, từng bụi cây phát tài mọc thật tốt, bước xuống cầu thang gỗ, họ quẹo vào tay phải, đến một căn phòng toàn kiếng, một bàn ăn để giữa phòng, trên đó đã bày sẵn vài món ăn còn bốc khói, tỏa mùi thơm ngây ngất…
Chúa ơi, món ăn Việt Nam, canh chua và cá kho tộ, cũng trên mười năm rồi tôi chưa hề ăn lại, nhìn ra ngoài vườn, cảnh vật với những bụi cây như chuối, mận, ổi đầy tràn, tôi sững sờ, có cảm giác như tôi không phải ở Boston, mà đang ở Việt Nam…
“ Phải, ông đang ở Việt Nam, và tôi là người quản lý ở biệt thự này, nói chính xác hơn đây là một hòn đảo tư nhân, được chủ nhân tôi mua lại hơn năm năm về trước. Tôi tên Nam, còn đây là Thanh, anh ta phụ trách nhân viên bảo vệ ở đây, chúng tôi được chủ nhân giao nhiệm vụ chăm sóc ông…Giờ xin mời ông ăn cho lại sức, sau đó ông muốn hỏi gì, chúng tôi xin trả lời hết cho ông…”
Như đoán được sự ngac nhiên của tôi, ông Nam lên tiếng như thế, nghe lời ông, tuy lòng đầy hoang mang, tôi cũng ngồi vào bàn và ăn, mùi vị món ăn như đánh thức từng tế bào trong người tôi, khơi lại cho tôi một kỷ niệm cũ tưởng đã nhạt nhòa trong tiềm thức, mùi vị của Nàng…mối tình đầu ngày xưa…
Bừng tỉnh, tôi chợt thấy mình quá bất lịch sự khi không mời họ cùng ăn, tôi vội nói: “ Sorry, tôi đói và bất ngờ quá nên không mời chú Nam và anh Thanh cùng ăn chung, chú và anh ngồi đi…”
Nhưng ông Nam vội nói: “ Xin ông đừng bận tâm, công việc chúng tôi là thế, với lại chúng tôi đã ăn sáng xong rồi, xin mời ông cứ ăn…”
Họ lại im lặng, ông Nam đứng quay ra vườn ngó mấy chú chim sâu đang chuyền cành trên nhánh ổi xòe sát cửa, còn anh Thanh thì loay hoay phía sau bức vách mỏng ngăn một góc phòng, khi anh quay trở ra, tôi thấy anh bưng một ly cafe đá, đến bên bàn tôi, anh để xuống, “ Mời ông”. “tôi làm phiền anh quá !” Tôi kêu lên, “cảm ơn anh nhé, anh Thanh…”
Khi ăn cơm xong, vì tôi đi lại còn hơi khó khăn, nên anh Thanh vẫn phải dìu tôi đi, họ đưa tôi ra vườn, khu vườn thật rộng, đầy những hoa và cây ăn quả nhiệt đới…” Nếu ông đi xa hơn nữa thì sẽ ra biển” ông Nam nói thế, nhưng họ không đưa tôi ra biển, mà đưa tôi ra ngồi dưới tàng cây trứng cá, nơi đó có một chiếc ghế bành to, vài cái ghế nhỏ xung quanh một cái bàn bằng đá, trên bàn bày sẵn một đĩa trái cây gồm khóm, dưa hấu được cắt thật đẹp mắt. Anh Thanh đỡ tôi ngồi xuống ghế bành, xong anh và ông Nam ngồi xuống những chiếc ghế nhỏ xung quanh, với tay lấy bình trà, ông rót ra những cái ly , anh Thanh ghim một miếng khóm đưa tôi” ông ăn đi, khóm ngọt lắm đó…”
“ Cảm ơn anh”, tôi nói và quay sang ông Nam, “ Thưa chú, xin chú cho cháu biết việc gì đã xảy ra? Cháu nhớ trước khi tai nạn rất rõ là cháu còn ở bên Mỹ, nhưng vì sao cháu lại ở đây? “
“ Trước khi tôi kể ra mọi việc, ông có hứa sẽ hoàn toàn bình tĩnh không? Mà tôi hy vọng, với một người tinh thần mạnh mẽ như ông sẽ vượt qua…” Ông Nam trả lời…
“ Ok, cháu hứa.” Tôi nói.
“ Như ông đã biết, ông bị tai nạn vì chạy xe quá tốc độ ở bên Mỹ, khi người ta tới đưa ông đến bệnh viện thì ông đã chết từ lâu, ôi, ông đừng trố mắt ra nhìn tôi như thế, bình tĩnh lại và nghe tôi kể tiếp đây. Năm đó theo hồ sơ là ngày 24 tháng 8 năm 2019, khi ông chết, ngoài việc đầu ông bị bể, còn toàn bộ cơ thể không sây sát gì, âu đó cũng là một phép lạ mà ông trời ban. Vì xác ông còn nguyên lành, nên vợ ông chuyển xác ông về Việt Nam cho gia đình ông, trên danh nghĩa thì ông không còn tồn tại trên đời này nữa, và chủ nhân tôi, với thế lực và tiền bạc, đã bí mật chuyển xác ông đi, đem ông về để trong phòng lạnh, bảo quản cơ thể ông, để đến hôm nay, với những nghiên cứu, phát minh mới, ông được hồi sinh…”
Tôi ù tai, tôi không còn nghe ông ta nói gì nữa, tôi không thể tin vào sự thật mà ông nói ra, có thể là tôi sững sờ như thế cũng rất lâu hay sao đó, cho đến khi tôi bừng tỉnh, thì mặt trời đã lên cao tận đỉnh đầu, không khí tĩnh mịch vô cùng, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây khi một ngọn gió vô tình thổi qua…
Họ vẫn ngồi đó, lo lắng nhìn tôi, đồng thanh hỏi: “ ông ổn chứ?”. Nặng nề tôi thều thào: “ Ok, tôi ổn, cảm ơn…”. “ Tôi rất mừng khi thấy ông đã bình tĩnh lại” ông Nam nói, “ ông đừng lo nhé, mọi việc rồi sẽ qua, ông sẽ có một cuộc đời mới, tốt đẹp hơn nữa, chủ nhân tôi rất quan tâm ông.”
Chủ nhân ông là ai? Tôi hỏi.
“ Hiện giờ tôi chưa có thể tiết lộ danh tính của chủ nhân, nhưng ông yên tâm, đó là một người rất tốt, rất giàu, cả cuộc đời chủ nhân đều dành cho việc làm từ thiện…”
“ Tôi có thể gặp mặt để cảm ơn ông ấy không?” Tôi nói, nhưng vị quản gia trả lời: “ Không cần đâu, thưa ông, chủ nhân chỉ căn dặn ông nên tịnh dưỡng cho thật khỏe, khi nào đến lúc thì sẽ gặp…”
“ Vậy ông cho tôi hỏi, hôm nay là ngày mấy?”
“ Năm 2040, thưa ông.”
Trời, còn hơn bị sét đánh ngang tai, tôi sững sờ, dường như hóa đá. Ông ta lại nói tiếp, “ Thanh, cậu vào nhà lấy máy tính ra cho tôi.” Khi anh Thanh quay ra, trên tay anh cầm một cái bàn phím màu bạc, lựa một góc hơi thiếu ánh sáng, anh để lên bàn. Ông Nam bấm vào một nút, màn hình máy tính hiện ra, nó giống như máy vi tính thời trước của tôi, chỉ khác màn hình trước là vật chất thật, còn màn hình này chỉ là một hình ảnh ảo, nhưng màu sắc vẫn hiện ra sắc nét, ông mở một tờ báo trên đó, chỉ cho tôi xem ngày tháng hiện giờ. “ Đấy, ông tin tôi chưa, chúng tôi không hề nói dối ông, và đó là sự thật.”
Đến bây giờ thì tôi đã hoàn toàn tin ông ta rồi, dù gì lúc trước, tôi vẫn là người rất thực tế mà, nhìn nhận sự việc một cách khách quan, tôi đã thấy không lý do gì mà ông có thể nói dối tôi, huống gì ông làm mọi việc theo ý chủ nhân ông, và tôi thì cũng chẳng có gì để mà bị gạt cả.
“ Tôi có thể biết về gia đình tôi không?”
“ Ông muốn biết gì, thưa ông? “
“ Bố mẹ, anh em tôi? Còn vợ tôi nữa? À, tôi cũng muốn biết về cuộc sống hiện giờ?
“ Vâng, tôi hiểu, bố mẹ ông thì mất cũng trên bảy năm, anh chị em ông cuộc sống cũng ổn định, còn vợ ông, khi ông mất được gần một năm, bà ấy đã lập gia đình khác, sanh được hai người con.”
“ Uhmmm” tôi lẩm bẩm, mình chết chưa được một năm mà cô ấy đi lấy chồng rồi, tính ra giờ chắc cô cũng trên năm mươi tuổi rồi…
Như đoán được ý tôi, ông Nam nói:
“ Ông đã 55 tuổi, nhưng hình dáng thì vẫn như năm ông mất, tức là 34 tuổi, theo tôi nghĩ, ông hãy để quá khứ qua một bên đi, vì giờ ông giống như một đứa trẻ mới sinh ra, phải làm lại từ đầu, và tương lai với ông sẽ rất tốt đẹp…”
“ Tôi cần gì tương lai nữa, sao không để tôi chết đi, giờ tôi chẳng biết mình phải làm sao nữa? Với người thân thì tôi không còn tồn tại, như vậy sống chẳng bằng chết. Tại sao chủ nhân lại cứu tôi làm gì?”
“ Chủ nhân làm mọi việc đều có lý lẽ riêng, tôi tin là khi ông gặp chủ nhân, ông sẽ hiểu rõ mọi chuyện, và ông sẽ không còn bi quan khi tìm ra được mục đích sống của mình. Cũng trưa rồi, mời ông vào ăn cơm, xong còn uống thuốc và nghỉ ngơi nữa.”
Họ đưa tôi vào nhà, lại đến căn phòng kính, trên bàn một chậu hoa tươi thắm đủ màu, và cũng như buổi sáng, họ đứng yên chờ tôi ăn, dù cho tôi có mời mọc cỡ nào, họ vẫn thế, vì như họ nói, đó là bổn phận và nhiệm vụ của họ...