Còn Gì Cho Em - Tản Mạn Đào Nam Hoà
Đào Nam Hoà 02.06.2011 08:52:09 (permalink)
Khoảng cách!!

Mỗi khi vào đọc tác phẩm hay thi phẩm nào, điều đầu tiên là tôi không chú ý đến tác giả , không cần biết người đó là ai , trai hay gái, già hay trẻ, làm gì , ở đâu? Mà tôi chỉ chú ý đến nội dung họ muốn nói gì và tôi học được gì nơi họ-

và bài viết của họ có làm lay động con tim tôi hay không
. Bài trên internet không có diện mạo con người, mà chỉ là thông điệp gởi đi từ tâm hồn, mà tâm hồn thì làm gì có tuổi. "Giữa hai chúng ta là một khoảng cách " lâu rồi tôi không nhớ câu đó của ai. Hai cái chai, phải có 1 khoảng cách nào đó, nó mới tồn tại là 2, chứ không có khoảng cách nào thì chỉ là 1

Ngay trong các quan hệ xã hội cũng vậy, luôn có 1 khoảng cách, nhưng theo tôi khoảng cách như thế nào mới là quan trọng. Vợ chồng nếu khoảng cách quá xa sẽ tan vỡ, mà không còn khoảng cách thì cũng không còn thích thú khám phá , sẽ nhàm chán và tan vỡ. Vâng, phải có 1 khoảng cách hợp lý nào đó

Riêng với tôi, tôi học từ 1 Thày, và tôi đồng ý hoàn toàn- Cha là người BẠN LỚN của con và thực tế của tôi là vậy. Tuy là bạn nhưng cha vẫn là cha, con vẫn là con . Đâu ra đó. Nhưng khoảng cách thật gần- một người bạn- điều đó làm cho tôi và cả con tôi hạnh phúc, Một đứa trẻ sẽ thật là khó khăn phải nói hay tâm sự với cha mẹ nó về 1 vấn đề nào đó chẳng hạn, trong khi nó có thể trang trải, tâm sự với bạn bè cả ngày.

Tôi thì coi Internet như người tình không chân dung , nói chuyện là nói như bạn bè, chỉ 1 chút xíu khoảng cách- dĩ nhiên tôi vẫn giữ lịch sự tối thiểu- và thật là thiệt thòi cho tôi nếu ai gọi tôi bằng ....chú, vì chú cháu thì họ chả dám nói gì với nhau, mà thật sự là họ có biết tôi bao tuổi đâu, những bài viết có khi tôi ...gõ lầm hay đổi vài con số, thì làm sao họ biết tuổi thiệt của tôi và ngay cả khi tôi biết 1 phụ nữ hay 1 ông lớn hơn tôi 30 tuổi hay hơn nữa, trên Internet tôi vẫn nói thoải mái như bạn vậy, miễn là họ vẫn làm cho tôi thích nói chuyện với họ

Tôi trò chuyện qua Internet với cả tâm hồn, coi như là góp vào...không gian một chút mây vây.

Bạn nào có đọc truyện Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng chắc còn nhớ,- khi đọc gần cuối truyện tôi gấp sách lại, đoán xem Khái Hưng giải quyết kết cuộc ra sao, cho chú tiểu Lan lấy anh chàng Ngọc hay không , đằng nào cũng khó, xin trích đoạn cuối :
--------------
"Lan tươi cười, ôn tồn bảo bạn:
- Tôi không ngờ Phật giáo đã cảm hóa ông đến như thế! Ngọc vui vẻ:
- Yêu là một luật chung của vạn vật, là bản tính của Phật giáọ Ta yêu nhau, ta yêu nhau trong linh hồn, trong lý tưởng, Phật tổ cũng chẳng cấm đoán đôi ta yêu nhau như thế.
Lan đưa vạt áo lau nước mắt:
- Tôi hiểu ông lắm rồị Tôi xin ông lại nhà kẻo giời sắp tối .
Ngọc vui vẻ:
- Vậy chào Lan ở lại nhé. Ngày khác sẽ gặp nhau ...
Lan nghĩ ngợi nhìn Ngọc, khẽ gật đầu mỉm cười không nóị
Ngọc từ giã Lan, dắt xe đạp xuống đồị
Bây giờ sắc trời dìu dịu, vạn vật như theo tiếng chuông chiều thong thả rời vào quãng êm đềm, tịch mịch.
Lan đứng chắp tay tụng niệm, mắt lờ đờ nhìn xuống con đường đất quanh co, lượn khúc dưới chân đồị
Gió chiều hiu hiu ...
Lá rụng! "
------------------( trích đoạn cuối Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng)

Hai người không lấy nhau mà vẫn yêu nhau trong linh hồn, trong lý tưởng. Ai cấm được, chỉ trừ hai người đó .....
Khái Hưng thật là tài tình , ông giải quyết cái khoảng cách ngang trái của Lan và Ngọc làm chẳng ai phải ...khổ, nhưng mà cũng không ai ....sướng

Nhưng mà tôi chỉ khoái 2 chữ cuối của cuốn truyện lãng mạn Hồn Bướm Mơ Tiên - Lá rụng!

Chả còn khoảng cách nào nữa cả!!?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2011 12:46:15 bởi Đào Nam Hoà >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9