Còn Gì Cho Em - Tản Mạn Đào Nam Hoà
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 65 bài trong đề mục
NgụyXưa 30.06.2011 10:20:28 (permalink)

Viết đối với tôi không khó lắm, mà ngại nhất chính là sau khi viết phải coi lại lỗi chính tả, viết hoa , cú pháp...rất mất thời giờ và nhiều khi bỏ viết là vậy

Anh bắt chước tôi đi! Viết xong đưa bà xã sửa dùm. "Của chồng, công vợ", và đôi khi được "bu nó" khen, thấy đời cũng đáng yêu.
#16
    Đào Nam Hoà 30.06.2011 12:03:11 (permalink)
    Vậy là nhất anh rồi ! Hoà phần lớn là viết ...lén, nhất là thơ tình, viết mấy bài vô thưởng vô phạt thì OK, còn mấy bài mà có "em" thì phải coi chừng....
    Đời thì cũng còn yêu đó anh, nhưng muh già rồi , cả mấy tháng mới đáng yêu anh ạ  hihì

    Thân ái

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2012 02:11:29 bởi Đào Nam Hoà >
    #17
      dang son 30.06.2011 13:41:17 (permalink)




      Chào anh Nguỵ Xưa và Đào Nam Hoà...


      Đọc các bài viết của anh Hoà ,thấy thoải mái và vui....Cám ơn tác giả đã trải lòng vói chữ.

      Chúng ta nên đề cao cảnh giác những gì chúng ta viết để tránh được sự " kiềm toả " của các hiền thê ..Vì có khi họ ghen và " gây chiến " thì chúng ta sẽ " thiệt mạng "

      Ôi ! Đàn bà là những... niềm đau !


      Chúc các vị đàn ông nhiều can đảm khi viết..


      Thân ái


      đăng sơn.fr
      #18
        Đào Nam Hoà 01.07.2011 12:39:37 (permalink)
        chào anh Đăng Sơn Fr

        Anh post một khối lượng khổng lồ trong một thời gian quá ngắn, anh mới gia nhập sau này mà đã có 88 bài ! Thật nể phục
        Tất nhiên có những bài người đọc có thể đọc nhanh mà vẫn có thể hiểu ít hay nhiều, nhưng có những bài hay những đoạn phải đọc chậm thậm chí đôi ba lần mới lĩnh hội ý tác giả muốn nói gì.
        Đang đọc bài của anh, thấy những tự sự rất thú vị, có nét riêng...
        vâng người viết ngoài trải lòng với chữ, còn muốn tâm sự , muốn nói lên khát vọng nào đó ( mất tiền là chuyện nhỏ, chứ mất khát vọng là...tiêu tán đường..), hay muốn nhắn nhủ với ai đó, hay muốn chứng minh điều gì đó
        Có người đọc xong truyện "khổ và khóc " của tôi đã PM hỏi, sao cái tựa anh viết chả liên quan gì mấy tới đoạn cuối  câu chuyện, Vâng, ngườì bạn hỏi rất thật, thật ra đoạn cuối là tôi mở rộng để kết thúc câu chuyện, và muốn tâm sự rằng
        ngòi bút - bây giờ là keyboard- đôi khi có sức mạnh khủng khiếp lắm, tôi phải chống trả một tay võ sỹ và có quyền lực rất mạnh bằng ngòi bút, hẳn sức mạnh ít ra cũng tương đương với đối thủ nhưng không bằng nắm tay mà bằng ....ngón tay!
        Viết cho ban đọc chơi đã khó làm rung động quả tim họ, huống hồ viết để các quan lớn xem xét càng không dễ chút nào!

        Nói vậy để mong anh cứ viết tiếp, có thế tôi mới có thêm 1 anh bạn trong cái thế giới đọc viết đang ngày một ít nguời, dĩ nhiên anh hay tôi viết không phải để kiếm tiền hay phô diễn hay khẳng định điều gì đó, nhưng tôi e rằng khó mà chúng ta lang thang trong sa mạc mãi được, chả thấy bóng người đồng hành, thỉnh thoảng chỉ vài ốc đảo và dăm cây chà là ...
         
        Vài điều chia sẻ cùng anh-
        Chúc anh và gia đình khoẻ vui
        Thân ái

        ĐNH
        #19
          Đào Nam Hoà 01.07.2011 13:00:18 (permalink)
                                Tản Mạn Tuổi Già

          Ngồi trong gian nhà vắng, ngó bên phải là tấm bản đồ nước Mỹ dán vào tưòng, bên trái là chiếc đồng hồ câm ...như nến, trước mặt là cửa ra vào nhìn ra con đường nhỏ, chung quanh là cỏ xanh rì, xa hơn là 1 hồ nước nhỏ mà đằn vịt trời thường hay bơi lội và trên trời thì những con chim và mây trắng, ngàn năm vẫn bay.


          Ông bà mình có câu: Nhàn cư vi bất thiện"
          nghiã là ở không sẽ sinh ra trộm cắp bất lương ...tôi cũng đang ở không, mấy tháng rồi, nhưng mà nếu nhà hàng xóm nào có cho không tôi cái tivi mỏng như giấy, nhẹ tênh tôi cũng từ chối vì khiêng không nổi, làm sao mà trộm cắp được ,

          Thỉnh thoảng mấy em gái Mỹ đi qua, mặc quần thật ngắn lộ cặp đùi dài thòong trắng nõn, tôi cũng chả chọc ghẹo gì được, thì làm sao có ý ...tà dâm hay giật dây chuyền ...

          Tôi biết là mình đã già, dễ hiểu muh, vào quán mấy em gái cỡ 30, 40 tuổi cứ xưng hô chú cháu với tôi, làm mất cả hứng chả làm được câu thơ nào, tôi nhớ 1 lần sau khi nói chuyện với 1 cô, tôi về nhà và chỉ chưa đầy 1 tiếng tôi đã viết xong bài thơ: Khi em đến" rồi post vào trang web, 1 bạn mà tôi nghĩ là rất thành thật đã có câu comment: Thơ anh tình tứ quá đi. Nghe khen thì cũng thích 1 chút, nhưng không biết người comment đó, có biết tôi chỉ làm được bài đó trong lúc có hứng, hơi vui vui ( vì lâu lắm mới có 1 người đẹp nói chuyện với mình ) mà nội dung thì buồn ơi là buồn. Bây giờ bạn nào có cho tôi 1 triệu đô la rồi bảo tôi làm lại bài thơ đó cũng chịu , không thể làm được, mặc dù ....thèm tiền lắm.

          Những kỷ niệm xửa xưa đã ngủ vùi tự dưng choàng thức dậy, làm tôi biết mình già hơn khi dĩ vãng như những cơn sóng tràn về đập mạnh vào bờ ...vai gầy của tôi,vai tôi gầy thiệt 100% chứ không phải như : "vai em gầy guộc nhỏ như cánh vạc về chốn xa xôi "của Bác Trịnh Công Sơn. Già cũng có nhiều cấp, nhiều loại , già vừa, già chát, già khú đế, già dê, già mất nết ...rồi tôi lại vờ mình, chưa già đâu, "người ta không già vì năm tháng mà vì những đổ vỡ của tâm hồn".
          Nhưng có tự lừa dối mình đến đâu cũng không thể phủ nhận sự tàn nhẫn của thời gian . Thời gian theo tôi là cái qúy nhất cũng là cái tàn nhẫn nhất !! Ôi không biết kêu Trời hay Phật nữa

          Cũng ông bà mình có câu để nói về 4 cái khổ: Sanh -Bệnh - Lão - Tử . Sanh - bệnh thì chả có gì để nói nhiều, bệnh nhẹ thì khỏi, còn bệnh nặng thì ...đi xa, chỉ khi bạn phải đối diện- không, trực diện với cái Lão bạn mới biết nó là Khổ nhất, theo tôi là vậy, tôi có cảm tưởng từng ngày của thời Lão giống như từng ngày của thời chiến tranh vậy, hòn tên mũi đạn bất cứ lúc nào cũng có thể gặp bạn, bạn giống như người lính tác chiến vậy, bạn có bao giờ có cảm tượng mình nằm ở giữa mà chung quanh là bốn bề súng nổ, tôi chưa đi lính, nhưng cảm tưởng đó, thì nhiều lần gặp vào năm Mậu Thân,hay sau này ở ga Long Khánh. Lúc nằm trong hầm, nỗi sợ hãi thật khủng khiếp, mỗi tiếng đạn là có cảm tưởng nó sẽ găm vào mình, tôi không là nhà văn nên không thể tả hết được, tuy vậy tôi cho rằng nhiều cái phải trải qua thực nghiệm mới biết chứ trên lý thuyết thì khó mà tưởng tượng cái cảm giác thực.
          Có bệnh thì phải chữa bệnh, mấy tháng qua Bác sỹ của tôi đã bắt tôi uống rất nhiều thuốc và làm gần hết mọi xét nghiệm kể cả làm MRI là cái mà tôi sợ nhất vì phải nằm như 1 khúc gỗ trong khoảng 1 tiếng đồng hồ, nếu cử động, nó failed 1 cái là phải làm lại, thế mà bao nhiêu lần hỏi bác sỹ ơi tôi bệnh gì, ông không trả lời, đại khái cứ nói chung chung, tôi cũng biết , ở bên Mỹ khác với VN, bác sỹ không hề dấu bệnh nhân dù là bệnh cancer.

          Những ngày qua, hạnh phúc nhất của tôi là gì? là mỗi khi hoàng hôn buông xuống , tôi ngồi ngắm bóng chiều dần khuất, và suy tưởng, Hoàng hôn để làm gì? Có lẽ Thượng đế trả lời là đúng nhất, vì Ngài tạo ra nó mà, hình như Ngài trả lời rằng: hoàng hôn là để cho còn hoàng hôn mãi !!

          Rôì tôi hỏi Ngài: vậy đời người khi hoàng hôn có còn mãi không? Chắc Ngài đang bận rộn tạo ra những bầu trời mới, nên tôi chưa nghe câu trả lời....
          và khi con tôi đang miệt mài đèn sách trong phòng, tôi cứ ngó lên cái đồng hồ, chờ tới 9 giờ rồi 10 giờ tới 11 giờ để uống viên Zolpidem, tại sao lúc đó tôi hạnh phúc nhất, vì tôi biết 1 tiếng sau mình sẽ ....ngủ được.

          Bài thơ làm mấy chục năm trước quên mất bỗng hiện về trong giấc ....mơ: - Không ngủ đuợc thôi thức luôn chờ sáng - Còn ai đâu ai còn đấy bây giờ? ...

          Rồi tôi lại thấy mấy tháng nay, ở không có làm gì đâu, nhưng lại rất ư lương thiện 100%, chứ không phải như ông bà mình nói" nhàn cư vi bất thiện", thỉnh thoảng ngồi năm mười phút computer, gõ vài chữ thì lương thiện quá đi chớ- nhưng điều quan trọng mà tôi khám phá ra mà ngay cả bác sỹ cũng thua tôi không biết. Đó là mỗi khi gõ xong, tôi cảm thấy mình khoẻ hơn 1 chút, mặc dù sau đó nửa tiếng ...yếu lại, nghiã là vẫn còn hơn không có lúc nào khoẻ

          Tới đây xin bạn đọc thông cảm nếu tôi có gì sơ sót và nếu chịu đọc hết bài này thì tôi xin chân thành cảm ơn không 1 chút khách sáo.
          Và nếu thỉnh thoảng bạn thấy tôi viết chút đỉnh nghiã là còn ...bệnh, còn khi lâu mà không thấy bài nào thì- một là đã khoẻ hẳn ( đi làm trở lại và không đủ thời gian viết) - và hai là đã đi xa, đi thật xa ( không còn thời gian lấy gì viết) hahahehe (  ... )

          Nếu ngày nào tôi đã đi xa
          Nghiã là tôi sẽ còn trở lại
          Chỉ khi trời chắp cho đôi cánh
          Mới là bay không trở lại bao giờ

          NVX  Đào Nam Hoà
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 13:51:29 bởi Đào Nam Hoà >
          #20
            Đào Nam Hoà 02.07.2011 07:04:22 (permalink)
                   Tôi đi học 
            Xin thưa ngay với bạn  đọc, tôi đi học không phải như phần mở đầu của nhà văn Thanh Tịnh"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường."
            mà là đi học cờ vua.
            Năm 1983, lúc đó tôi cũng đi làm rồi, một bữa đi ngang bùng binh công trường Sông Phố Biên Hoà, thấy treo tấm băng roll trước Cung Văn Hoá Thiếu Nhi: "Giải Vô Địch Cờ Vua Tỉnh Đồng Nai"
            Lúc đó tôi chưa biết tí gì về cờ vua, còn cờ tướng thì đi chưa sạch nước cản.
            Nhưng ma xui qủy khiến sao mà tôi tắp vào Cung Văn Hoá đăng ký thi đấu giải.
            Lần đầu tiên thi đấu,nên điều lệ không hạn chế, ai cũng có thể đuợc thi đấu.
            Tiếp tôi là Huấn luyện viên trưởng cờ vua tỉnh, một người ăn mặc lịch sự, tuổi nhỏ hơn tôi khoảng vài ba tuổi, sau khi ghi danh xong, anh, tên Lộc, hỏi tôi:
            - Anh biết chơi cờ vua lâu chưa?
            - Chưa, tôi chưa chơi bao giờ, nhưng tôi biết chơi cờ tướng, tôi nghĩ nó cũng hao hao vậy, beo hay cọp thì cũng gần nhau.
            - Không, cờ vua khác hẳn, hao hao giống nhau, nhưng mỗi con có miếng khác nhau, chỉ còn vài ngày nữa là khai mạc rồi.
            Thật sự là tôi lúng túng cho tôi và cho cả ban tổ chức, vì trình độ quá thấp sẽ làm giảm chất lượng của giải, nhưng Lộc nói tiếp mở đường cho tôi:
            - Tôi cho anh mượn cuốn "Nước đi ban đầu của bạn" , anh về theo đó mà học, còn bàn cờ anh ra mấy nhà sách, chỗ nào cũng có bán
            Tôi hỏi:
            - Cuốn này bao nhiêu tiền , chú?
            - Anh cứ cầm về, ngày thi đấu mang theo trả tôi.
            - Lỡ tôi không trở lại ...
            - Thì tôi mất 1 cuốn sách nhưng cũng có thể tôi sẽ có thêm 1 kỳ thủ giỏi...
            Tôi bắt tay anh và ra về, ghé tiệm sách tính mua bộ cờ vua , cô bé bán hàng trẻ măng, khoảng 12, 13  tuổi, nói là 7$/ bộ
            Móc bóp ra chỉ còn 5 $, tôi nhìn quanh một chút rồi nói cho đỡ quê:
            - Tôi có việc ,lát nữa sẽ quay lại.
            Khó mà tin, là Kế toán trưởng một HTX với gần 300 Xã viên, doanh thu 1 năm hơn nửa triệu,  mà trong bóp không đủ tiền mua 1 bộ cờ!
            Tôi quay ra , tới bậc cửa, nghe cô bé bán hàng gọi theo:
            - Chú ấy ơi...
            Tôi quay lại, cô ngoắc tôi và nói:
            - Chú cần thì cứ lấy về, khi nào đi ngang trả cũng được.
            -Còn nếu tôi đi luôn?
            - Thì coi như con bị ....mẹ chửi làm mất bộ cờ
            Sau buổi làm chiều, tôi đổi 180, tôi không tắm rửa gì cả,  cơm nước thì qua loa,không  coi tivi, khôg gặp bạn bè...tôi chỉ duy nhất là ôm cuốn sách" Nước đi ban đầu của bạn" và bộ cờ lên gác, cả đêm một mình luyện cờ. Hôm sau đi làm người phờ phạc thảm não ...
            Ban đầu còn bày bàn cờ ra theo sách chỉ dẫn mà đi khai cuộc, hay các đòn phối hợp, ..sau tôi bỏ bàn cờ luôn, nghiã là chỉ tưởng tuợng bàn cờ trong đầu.
             
            Ngày khai mạc thi đấu đã tới, đó là một buổi chiều tại Cung Văn Hoá Thiếu Nhi, có sự chủ trì của Trưởng Phòng Giáo Dục Tỉnh, Lộc người tôi gặp khi đăng ký là Trưởng ban tổ chức kiêm tổng trọng tài, vì là giải đầu tiên nên nam nữ thi đấu chung, tổng số là 46, đấu theo hệ Thụy sỹ, tức là các đấu thủ cùng nhóm điểm đấu với nhau, 46 đấu thủ chia làm 23 cặp đấu ván đầu, ván thứ 2, kẻ thắng sẽ gặp kẻ thắng, kẻ thua sẽ gặp kẻ thua, cứ như thế tới 7 ván.
            Kết quả tôi đứng thứ 45/45, vì có 1 đấu thủ bỏ cuộc.
            Người đứng nhất chính là cô bé bán thiếu cho tôi bộ cờ! Tôi chỉ biết tên cô trong kết quả thi đấu : Phạm thị Phương Hiền.
            Lúc đó tuổi tôi mới qua hàng 2 chút, bạn nghĩ coi tức hông?
            Không tức sao được, cái đầu con bé 12 tuổi có cái gì mà đứng nhất, mà mình đáng tuổi cha chú nó, thì đứng chót. Không thể chấp nhận được, tự ái chứ, tự ái cũng có nhiều loại, tôi cho là tự ái này cũng đáng ...trả thù lắm
            Nhưng không thể chỉ đọc cuốn sách mà có thể nâng trình độ được, do đó tôi phải tầm sư học đạo. Nghĩ là làm.
            Sáng Chủ nhật, tôi mua 2 ....xị rượu trắng, không có chai, người bán bỏ vào bịch nylon, và ghé chợ mua 2 miếng đậu hũ chiên.
            Kiếm nhà huấn luyện viên trưởng cờ vua Tỉnh không khó lắm, nằm ở cư xá Phúc Hải, gần quân đoàn 3 ở Biên Hoà, cách nhà tôi không xa.
            Gõ cửa xong, tôi hồi hộp chờ, oh, Lộc đây, mặc quần áo tươm tất,
            - Chào Anh ? Khoẻ không anh. Rồi Lộc nhìn chờ tôi nói.
            - Chào chú, chú tính đi đâu đấy?
            - Sáng tính đi uống cà phê , anh. Nhưng thôi, anh tới thì mời anh vào nhà tí đã
            Ngồi vào ghế, tôi nhập đề ngay, nói rất nghiêm chỉnh
            - Hôm nay tôi muốn học cờ vua
            Lộc nói ngay:
            - Tôi biết anh nói chung là có trình độ, hôm xem anh đấu ở giải cờ Tỉnh, nhưng nếu anh muốn nâng cao về cờ, ngoài năng khiếu, anh phải chấp nhận học và không phải một sớm một chiều mà giỏi
            Lộc đứng dậy , toan rót nước, nhưng tôi khoát tay và nói:
            - Chú chờ tôi chút
            Tôi ra xe đạp, lấy bịch rượu và 2 miếng đậu hũ vào, xuống bếp, muợn cái diã và cái ly nhỏ.
            - Thú thật với chú Lộc, là tôi muốn tầm sư học đạo cờ Vua, nhưng khả năng tài chánh quá eo hẹp, chỉ có xị rượu và miếng đậu hũ! nếu chú nhận lời thì anh em mình làm vài ly ra mắt.
            - Rất hân hạnh, anh lớn tuổi hơn, mời anh uống trước
            - Không lớn tuổi chỉ là hơn ngày tháng, còn cái "đầu" chú lớn hơn về cờ nên tôi mời chú trước
            Sau đó chúng tôi lai rai trò chuyện, hết 2 xị mà chưa thấy nhằm nhò gì, một là rượu  ... đong thiếu, hai là rượu  ....dỏm pha nhiều nước lã. Lộc nói sơ về nguyên tắc chơi cờ, học là học phương pháp chơi,  chứ khai cuộc cờ vua mà muốn học thuộc phải nhớ 10^30 nước đi.Chưa nói tới trung cuộc hay tàn cuộc.
            Hai miếng đậu hũ cũng hết sạch.
            Lộc đứng dậy vô nhà bếp, lấy 1 quả xoài, 1 con khô đuối, nướng xong đem lên cùng chai rượu thuốc ( nói vậy chứ lúc đó chắc cũng chỉ là rượu trắng pha màu)
            Xong buổi nhậu xoài và khô đuối, tôi kiếu ra về,  Lộc nói:
            - Cảm ơn anh, anh đi học cờ vua, nhưng tôi cũng học được ở anh bài học cờ đời
            - ?
            - Có lẽ anh là người duy nhất mà tôi biết , anh mới bắt đầu đi học cờ khi đã ...hơi có tuổi, cái thứ hai tôi cảm nhận là anh rất trung thực, một kế toán truởng HTX lớn như HTX của anh mà ...khiêm tốn về mọi mặt kể cả tài chánh, con bé Hiền giải nhất Tỉnh, nó nói tôi, anh còn thiếu nợ nó, tiền bộ cờ vua, tôi đã trả cho anh rồi.
            Từ đó, không phải trong tôi .....bừng nắng hạ, mà từ đó đêm nào tôi cũng hạ quyết tâm, phải đoạt lấy cái huy chuơng vàng vô địch cờ vua tỉnh, giải thưởng  không có tiền mặt, chỉ có tấm giấy chứng nhận và 1 gói quà vặt như chiếc cặp táp, vài cuốn sách...
            Hai năm qua nhanh chóng, giải vô địch Tỉnh lần thứ 3 tái diễn, giải đó tôi hạng nhì ! Hạng nhất huy chương vàng vẫn là Phạm thị Phương Hiền ! Cô bé thua tôi hơn 1 giáp!
             
            Giải đấu 7 ván, hệ Thụy sỹ, hễ thắng 1 ván được 1 điểm, thua thì 0  điểm và hoà được 1/2 điểm. Cuối cùng tôi và Hiền được 5,5 điểm. Để xếp hạng, nếu cùng điểm sẽ xét hệ số điểm của đối thủ mà mình đã gặp, tôi và Hiền cũng lại cùng bằng về hệ số, thế là phải xét tiếp theo số ván đi trước hay đi sau ( trong cờ gọi đi trưóc là cầm quân trắng và cầm quân đen là đi sau). Tôi đi trước 4 ván, còn Hiền đi trước chỉ 3, cùng điểm, cùng hệ số,nhưng đi trước nhiều hơn sẽ xếp hạng dưới. ( vì đi trước có 1 chút lợi thế hơn ).
            Thế là tôi đành cay đắng hạng nhì !

            Tức cành hông, con bé chưa học hết trung học, trong khi ta đây thành tích đầy vườn !
            Học, học nữa, học mãi, tôi mua thêm sách, thậm chí còn chơi ngông bỏ tiền mua cuốn tự điển khai cuộc cờ Vua của Nga , không rẻ chút nào mà phải về tới SG mới có, rồi cứ âm thầm đêm nào cũng luyện, thơ tình viết cho mấy em gái giảm hẳn đi, có khi ăn gian, viết xong copy lại, gởi cho em khác chứ không vặn óc viết riêng như trước.
             
            Hai năm trời lận đận trôi qua, Giải Vô địch lần thứ 5 lại bất đầu. Kỳ này tôi hăm hở, nhất định sẽ cho "nó" biết tay, Giải này đã tương đối quy mô hơn, nhiều huyện , nhiều trường lớn tham dự do phong trào cờ vua được Sở TDTT quan tâm và đầu tư nhiều hơn, tất nhiên trình độ các đấu thủ cũng cao hơn rất nhiều, có đấu thủ đã thi đấu cấp toàn quôc ...và những ai chơi cờ chuyên nghiệp đều đánh cờ có đồng hồ chuyên dụng,
            Giải chia làm 2 bảng nam nữ riêng chứ không hầm bằ lằng  như năm đầu. Hơn nữa nhân giải này để tuyển chọn các đấu thủ các bộ môn dự Đại Hội TDTT toàn quốc
            Ngay từ ván đầu, không khí thật căng thẳng, phòng thi đấu rộng mà im re, ruồi muỗi chắc cũng buồn mà đi ngủ sớm.
            3 ván đầu tôi kiếm dễ 3 điểm, tức toàn thắng, tiếp theo là 1 ván hoà và 3 ván còn lại thua trắng, tổng cộng chỉ có 3 điểm rưỡi, văng khỏi top 10 !! Đau hơn ...thiến
             
            Tan mộng giải nhất và chỉ từ ấy tôi hiểu tôi không bao giờ đạt ước mơ đó, cái huy chương bạc hạng nhì coi như là kỷ niệm lớn nhất về cờ Vua đối với tôi, sức có tới đó thôi!!
            Đặng Dung, một danh tướng nhà Trần, quyết chí phục thù nhưng sức lực và thời gian có hạn nên:
            Quốc thù chưa trả đầu phơ tóc
            Trăng sáng mài gươm mới độ nào
             
            Nhìn những cánh chim trời mùa hạ đang nhởn nhơ chấp chới tung bay dưới nắng, tôi cũng hiểu rằng , bây giờ tôi sẽ không bao giờ có thể với được tới chúng. Chúng sẽ không là của tôi, Hoài bão còn lại là nhìn những cánh chim biển bay đi!
            Tôi phải post nguyên hình cái bảng kết quả thi đấu để nếu ngày nào, Phạm thị Phương Hiền đọc được bài này, em sẽ không ngờ tôi vẫn giữ được kỷ niệm, em sẽ mỉm cười và nói rằng: "Em hơn anh về cờ Vua, nhưng  anh đã nhận ra điều ấy, và đó chính là nước cờ đời mà em cần học nơi anh."
            Có điều , em không biết đó thôi, anh vẫn còn "máu" lắm, anh đã thua em , nhưng con em chắc gì bây giờ nó đã hạ đuợc con anh. ( Hơn thua để làm gì thì ...anh cũng  ..không biết nữa).
            Nghe chả có tí nào khiêm tốn, nhưng anh biết, Hiền chả bao giờ giận anh, em tên Hiền muh, lúc nào cũng hiền .
            Và chắc chắn 100%, người HLV trưởng cờ vua Tỉnh Đồng Nai ngày ấy, ( nay làm lớn hơn ) cũng sẽ không bao giờ quên có một người đi học với 2 xị rượu và miếng đậu hũ!

            July Fourth 2011sắp tới, năm ngoái tôi lái xe xuyên bang mấy ngày lang thang phẻ re, còn năm nay chưa có dự kiến gì, nhưng tệ nhất cũng rán bò ra bờ hồ Chicago, nhìn mây gió mơ về nơi xa lắm , thù vẫn chưa trả được ^.^
            Đào Nam Hoà
            July 1st, 2011

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 13:51:54 bởi Đào Nam Hoà >
            #21
              dang son 04.07.2011 01:00:44 (permalink)



              ....Chiều chủ nhật.Được rảnh rỗi,dạo net và tiện đường ghé thăm trang viết của anh.

              Viết để làm gì ? Tại sao viết ? .. Vài câu hỏi có lúc đã đến với tôi như thế.Cũng như anh,tôi thèm viết khi có đôi điều để viết và viết như một cách tâm sự,trải lòng.Người viết sống tận cùng trong những suy nghĩ của hắn,khi viết,hắn trực diện với hắn qua những trăn trở suy tư.

              Ngưòi ta nói :" Viết cũng là một cách nói ". - Thay vì nói,tôi xin chọn cách viết.Hình thức nói này trải dài trên mặt giấy hoặc trên màn ảnh.Lời nói bay mất,còn chữ nghĩa thì ở lại ( Người xưa hay doạ : " Bút sa gà chết " ) .Nghe doạ như thế mà sợ.Đã làm con người thì mình phải sợ nhiều thứ lắm : Sợ đói,sợ khát,sợ già,sợ đau,sợ cô đơn,sợ chết... ( Trước khi già và ..chết thì đã lợi dụng cái tuổi loạn để yêu nhau ra rít..Đến khi lấy vợ rồi thì thỉnh thoảng lại đâm ra trở chứng sợ vợ .. ! )


              Thú thật là tôi đã " sợ " rất nhiều thứ sau khi đã mê thích quá nhiều thứ ở cõi đời ô trọc này.
              Và hôm nay,đọc lại bài viết về tuổi già của anh - tôi hoảng sợ quá..Ôi ! Thời gian chẳng bao giờ ngừng lại.Thời gian và những cặp chân chạy như ma đuổi của nó.Bởi thế,tôi đã nghĩ được một cách duy nhất theo kiểu của tôi để trì kéo,chiến đấu và kháng cự lại với thời gian bằng cách viết.
              Viết để giữ lại một trí nhớ.Viết để sống với mình và viết cũng là một cách thức để tồn tại và để có thể sống thêm một đời sống khác ngoài những chuyện bình thường như ăn uống, ngủ nghỉ ,đi cày trả nợ cơm áo....


              Xin được viết và đọc như một sự chia sẻ.

              Có được như vậy không - Hỡi người bạn viết của tôi ?


              Chúc anh vui,mạnh.


              Thân ái.


              đăng sơn.fr
              #22
                Đào Nam Hoà 04.07.2011 14:57:56 (permalink)
                Kính Ba
                Bài này, con không viết với tư cách người viết mà chỉ tâm sự với Ba
                Mấy năm trước, ngày Father's Day lúc Ba  còn trên cõi đời này, hít thở bình thường, ngày Father's Day, vợ chồng con và con trai mua vài món quà nhỏ tượng trưng đến thăm, Ba  ở riêng một mình, Ba ngày thường cũng đã trông chờ con cháu, gặp lại con cháu dù chỉ ở cách xa khoảng dăm mười phút, đó là niềm vui lớn và hạnh phúc lớn nhất của Ba.Ai biết niềm hạnh phúc của mình còn được bao lâu??
                Có thể ai đó không để ý, nhưng trước hay sau thôi.

                Theo ý con, đây là điều duy nhất Thượng Đế có khả năng làm  mà con người có thể thấy được, là tạo sự công bằng với tất cả mọi người.
                Vâng đời Ba là một sự cô đơn triền miên, những năm chiến tranh thì phải xa nhà, ở mỗi tỉnh một ít ngày tháng, rồi 30.4 đi tù cải tạo, sau cải tạo là kinh tế mới, ba một nơi , mẹ một nẻo, con cái 12 đứa là đúng 12 phương trời xa cách ..
                rôì qua Mỹ, con cái đi làm, Ba lại một mình ở riêng,
                Số Ba là số chung thân cô đơn, Bác sĩ cho biết chỉ  còn 10 ngày cuối bên giường bệnh, ba thoi thóp theo thời gian ngược dần ngược dần, chỉ duy nhất có 3 đứa con ruột, 1 con dâu và 1 cháu nội đích tôn kề cận thay nhau, theo dõi, đi làm về là vào ngay để canh chừng giờ Ba ra đi, mệt mỏi về thể xác là dĩ nhiên nhưng về tinh thần thì khủng khiếp vô cùng vì sắp sửa vĩnh viễn mất Ba.
                Năm giờ chiều đúng ngày 25 tháng 12 , sau khi ở chỗ Ba về nhà ăn cơm, chưa xong bữa, đầu giây bên kia, tiếng chú Quốc khóc lớn : Ba đi rồi !! Trời đất như có một luồng điện chạy xé dọc suốt theo sống lưng, dù biết chuyện Ba ra đi không là bất ngờ.

                Tới nơi, Ba chưa nhắm mắt, chắc còn chờ con tới, con trưởng mà, chú Quốc  cho biết, lúc 5 giờ, chú gởi y tá trực, xin xuống dưới nhà ăn ăn cơm, chỉ 15 phút sau, vừa lên Y tá cho biết Ba đã "đi" cách đó khoảng 10 phút, ròng rã thay nhau túc trực, ba không đi, ba canh đúng lúc không có đứa con nào mới ra đi .

                Theo quy định 2 tiếng sau,  họ đuổi hết con cháu ra ngoài, thay quần aó cho Ông Cụ, rồi bỏ vào cái bao kéo đặt trên băng ca, cho người nhà 5-10 phút chào vĩnh biệt, thế là xong, không bao giờ gặp lại. Không có điếu văn , không có cáo phó ..chỉ có 5 người con và dâu và cháu đưa tiễn mà thôi ! ( nhưng nếu có hàng ngàn người cũng vậy thôi !!) Bản chất việc ra đi không tuỳ vào số người đưa tiễn

                Không có đem vào nhà quàng như bao người, mà họ đem thẳng đi thiêu ngay sau khi để 24 giờ nữa, vì lúc đó 3 anh em làm gì có tiền khoảng 5.000 chi phí cho nhà quàng lưu giữ 36 tiếng ! tất cả chỉ tốn 900$  tiền thiêu mà thôi ! Thê thảm quá !!
                Không 1 ngưòi thân, không kèn không trống lúc hoả thiêu, chỉ có vài nhân viên lạ hoắc của dịch vụ . Đó đó là số phận dành cho  một sỹ quan ngày xưa có thời nắm trong tay hàng trăm chiến binh  ..
                Vẫn biết chết là hết,  mà sao con nghe xót xa, nghẹn uất, không thể cầm lòng - quá đơn giản cho kiếp người khi ra đi.
                Nhưng Ba ơi ! Con tin rằng người chết vẫn còn sống mãi khi mà người sống vẫn còn nhớ đến họ. Tụi con thì vẫn đang nhớ Ba đây!


                Chiều nay khóc dâng hương cho ...Bố
                Cũng là con khóc để cho con

                Về lục lại mấy quyển nhật ký Ba viết, không thấy ba trách móc con cháu, dù 1 lời làm cho con càng thấy bức rứt, thà Ba cứ nói những gì sai lỗi, thì tụi con cảm thấy vơi đi niềm ân hận . Nhưng dù có hay không lỗi, con biết Ba lúc này đang mỉm cười ...
                Cuối cùng thì con cũng tìm đưọc niềm an ủi nhỏ.

                Một ông ở Australia, ông là người duy nhất trên thế giới,khi chết viết di chúc, dặn khi ông tắt thở, là giao ngay cho nhà xác, họ thiêu hay chôn cũng đưọc, là xong, không cần ai đưa tiễn, và đặc biệt là nếu chôn thì không chôn nằm, tốn đất, mà chôn đứng, sẽ tiết kiệm rất nhiếu đất đai cho người sau, Ông là người vô thần nhất trong số ít những ngưòi vô thần.

                Khoan bàn về việc đúng hay sai, nhưng người vô thần như ông sung sướng thật vì không có gì phải sợ hãi lúc trực diện với cái chết, như một cành cây khô héo rơi rụng, làm củi cũng được, mà không thì một thời gian sau cũng biến mất vì mục nát do những con vi khuẩn.
                Luật sinh diệt- vâng sinh là để chiến thắng cái hủy diệt và hủy diệt là để còn mãi sự sinh tồn - triết lý đơn giản .

                Có thể còn dài , rất dài để viết, không có tình tiết hấp dẫn người đọc, nhưng những tư tưởng mới chính là con đường của nhân loại, không tự nhiên có con đuờng mà chẳng qua do người ta đi mãi mà thành,chỉ những kẻ gan góc mới dám thử con đường mới !
                Ba thì không vô thần, nhưng với con, Ba là người anh hùng! Anh hùng trong chung thân bất mãn và cô đơn.
                Có những đám ma hàng trăm ngàn người đưa tiễn, như Dianna, Michael Jackson, các Tổng thống  ..xét về mặt nào đó cũng là vô nghiã, chỉ làm hãnh diện cho bà con của họ, chứ chả lẽ Thượng Đế ở bên kia cũng căn cứ đám ma lớn nhỏ sao để tính điểm cho họ sao?? 

                Khi vở kịch kéo màn chấm dứt, cả khán giả lẫn diễn viên đều phải dứng dậy phủi ghế ra về - Thế thôi

                Bài này là một trong rất ít bài con viết cho Ba nếu có 1 thế giới nào khác thế giới này, mà Ba có thể nghe đưọc thì xin ba hãy mỉm cười, ngày con còn nhỏ, trong nhà Ba dồn hết hy vọng vào mình con, ngày nay con không thành là ..thủ tướng, nhưng làm một người lương thiện và có trái tim biết yêu , và  theo nghiã khiêm tốn nhất , cũng có thể nói là đã trưởng thành, và Ba đã hoàn thành nhiệm vụ ! Là tạo cho con " làm" một con người chứ không phải "là" một con người!!
                Còn nếu chỉ có thế giới này, thì bài này con viết cho ...con . Xác suất có hay không vẫn là 50/50
                Kính Ba
                Bài này con viết trong trạng thái ...vô thức và vô hồn, chả có chữ nào trong đầu, nhưng không còn bài nào khác cho Ba trong ngày Father's Day này.
                Nếu mai có thể con sẽ viết bài khác.
                Con 
                ĐNH
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 03:05:34 bởi Đào Nam Hoà >
                #23
                  Đào Nam Hoà 09.07.2011 13:34:50 (permalink)
                            Tản Mạn Về Sức Khoẻ


                  Quái lạ, chỉ đọc 10 phút là hoa cả mắt, lảo đảo ( giống như viêm thần kinh tiền đình...) vậy mà ngồi viết cả giờ lại thấy ....không sao cả, là sao trời ??
                  Nhiều người điếc hoàn toàn mà vẫn sáng tác nhạc hay, còn tôi ...đọc thì ít mà viết thì nhiều !!! Chỉ lúc này thôi nhá, lúc trước có biết viết gì đâu, còn sau này ra sao chưa biết!

                  Viết đến đây tôi quên mất cái đề tài vừa nghĩ, hay mình bệnh Alzheimer chăng, không 100%, vì nếu Alzheimer làm sao viết đúng chính tả chữ đó. Thôi thì đụng đâu viết đó, cứ tưởng tưọng như trên bàn đại tiệc , đụng gì là quất vô bụng thôi.
                  Tôi nghĩ đến ba tôi mà thương ổng quá chừng, ngoài 80 mà phải sống cô đơn mặc dù không đói nghèo. Về già cái người ta sợ nhất là cô đơn và đói nghèo.

                  Những tháng ngày cuối của ông cụ, ông ở 1 mình trong Trại dưỡng lão, việc duy nhất có ý nghiã với ông là trông chờ con cháu vào thăm dù vài ba phút,

                  Lúc đó tôi thương ông không bằng bây giờ! Không hiểu sao lúc này tôi can đảm và nghị lực vô bờ ...bến. Tôi có thể nói tất cả những gì mà ngày trước không nói hay không dám nói và nói với tất cả lòng thành.

                  Năm ngoái đám giỗ ông cụ, tôi làm 1 bài thơ dài, khuya quá, lúi húi sao quên không save vào máy, ngày hôm sau không làm sao viết lại được, chỉ còn nhớ mang máng:

                  Rồi mỗi chiều khi muôn chim về tổ
                  Ba nặn dần từng giờ phút ngược trôi
                  Những phút giây thật xa sỉ vô cùng
                  Khi sự sống lét leo đèn dầu cạn ......
                  .........
                  .......

                  Chiều đông khóc dâng hương Ba Mẹ
                  Cũng là con khóc để cho con
                  Sao kiếp trần gian- Bèo - Bọt- Khổ
                  Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

                  Mẹ tôi cũng ngoài 80 mới mất. Tôi không biết ông bà có cảm thấy mình có 1 cái thật quý, qúy vô cùng mà không biết.

                  Tới năm tôi 40 tuổi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là ....bệnh. Buổi sáng hôm ấy, đang ăn sáng cùng vài người bạn trong Cơ quan, tự nhiên tôi cảm thấy đau bên hạ sườn phải, mỗi lúc một tăng dần, vào làm tới 10 giờ chịu hết nổi, một đồng nghiệp gái...cạo gió cho tôi, và cho uống 2 viên Paracetamon, nhưng chả nhằm nhò gì, tới 11 giờ đau quá, tôi phải nhờ người chở vào Bệnh viện phòng cấp cứu, nằm ở Phòng cấp cứu mấy tiếng thấy có ai nói năng gì đâu, tôi đau muốn ngất , mãi đầu giờ chiều, Bác sỹ và y tá mới làm việc, bà bác sỹ đến hỏi tôi vài câu rồi vạch mắt tôi ra và nói:
                  - Mắt và da không thấy vàng
                  Rồi bà cho y tá đẩy tôi vào phòng siêu âm, cầm cái cây có cái đầu to đùng bà rà đi rà lại rồi phán:
                  - Viêm túi mật
                  Tôi hỏi:
                  - Viêm túi mật mà sao em thấy đau dữ quá, có phải ung thư không chị?
                  bà hỏi lại tôi:
                  - Tôi là bác sỹ hay em là bác sỹ

                  Sau đó tôi được chích thuốc giảm đau, một chút thì cơn đau giảm nhiều, bà cho toa ra ngoài mua uống 3 ngày, rồi cho tôi xuất viện. Sau nay qua Mỹ tôi mới thấy nước VN mình nghèo thiệt, ở Mỹ ít nhất với bệnh vậy cũng phải thử máu và nhiều  xét nghiệm khác...
                  Sau lần vào bệnh viện đó, tôi mới cảm nhận được cái mà trước kia mình có mà không bao giờ để ý, mà thứ đó lại vô cùng qúy giá: SỨC KHOẺ

                  Tôi còn nhớ, những nằm tôi khoảng 20 tới ...35, tôi có thể làm việc chỉ trừ lúc ngủ, có thể ngồi học hằng tháng dưới ngọn đèn nhỏ, cho tới khi gà gáy mới biết là sáng, có thể một mình tháo nguyên 100% chiếc xe Honda, rồi đem cái máy ra tiệm ép dên, rồi về lắp lại trong ngày, có thể 1 mình leo lên nóc nhà gác 2 tầng cao hơn 7 mét, nạy mấy tấm tôn lủng, rồi 1 mình dùng dây kéo mấy tấm tôn mới lên lợp lại, việc này ít nhất là 2 người mới có thể làm được.

                  Nãy giờ bạn đọc có thể thắc mắc tại sao làm những việc vậy không có anh em bà con giúp sao, tôi chỉ nói gọn, chứ nói đủ thì cả trăm trang nữa ...là sau 30.4.75, nhà tôi 12 anh em, tản đi 1 người 1 phương kiếm sống, sau khi tất cả tài sản lớn nhỏ trong nhà đã bán sạch chỉ còn 4 bức tường và mái tôn, chỉ 1 mình tôi ở lại căn nhà đó mà thôi.
                  15 năm sau, tôi đã thành triệu phú, không nổ 1 chút xíu nào, mua được nhà lầu, xe hơi riêng và cưới vợ sau 11 năm ... hẹn hò
                  Trở lại, chứ không thì tôi lại lan man sang không biết bao chuyện khác, ...

                  Tôi nghĩ có những người cả đời chả bao giờ biết bệnh tật là gì, cứ từ từ khô dần rồi ...rụng như chiếc lá. Như vậy cũng ....hơi chán vì họ không biết mình đang sở hữu cái qúy giá nhất, người ta chỉ biết mình có sau khi đã mất!
                  Thằng bạn tôi nó cự liền:
                  - Vậy chiếc Lexus đậu ngoài kia mày thấy không
                  - Bây giờ mày đang hỏi câu đó thì tao cảm thấy có, chứ đi làm về đậu xe ngoài, vào nhà là tao không cần nhớ là mình đang có cái xe
                  Thằng bạn tôi lâu lắm mới thấy nó khôi hài 1 câu:
                  - Chắc thỉnh thoảng tao phải hỏi mày xem mày ...vợ chưa.
                  Cái này thì không phải thằng bạn tôi hỏi nữa, mà tôi ......tự hỏi tôi, vậy khi mình biết mình bệnh thì còn cái gì khác để qúy ngoài sức khoẻ?
                  Có chứ, cái qúy là biết mình còn đi lại, ăn uống, và ....gõ computer.
                  Giả sử, nếu chỉ nằm 1 chỗ thì lấy gì qúy. Vẫn có chứ- vẫn còn biết đang sống ngay cả khi hấp hối vẫn biết sẽ có người đưa mình ra ngoài bãi vắng mà ở đó " chỉ có loài chim thôi " ( lời trong bài Cho 1 người nằm xuống của TCS).
                  Ông Du Tử Lê viết bài khi "Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển", (mấy chục năm rồi mà ổng vẫn còn ...chưa chết, cứ viết tiếp) tôi chắc rằng chả có ai sẽ thủy táng ổng cả, ổng viết cho bạn đọc ....buồn chơi thôi và đó cũng là niềm vui của ông.

                  Tôi thì không mộng ảo gì cao xa, chỉ gõ vài ba chữ rồi post lên cho bạn đọc, buồn vui gì cũng được, nhưng cái mà tôi vui nhất, không giống như ...Ông Du Tử Lê, vì hồi ổng làm thơ viết sách, lo thấy mẹ, lo đem đi giao nhà xuất bản in ấn, lo lời lỗ ... chứ còn tôi thì có viết 100 tác phẩm cũng chẳng phải lo mất xu nào ^.^
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 13:45:17 bởi Đào Nam Hoà >
                  #24
                    Đào Nam Hoà 15.07.2011 14:17:27 (permalink)
                    Đoản văn ngày thứ bảy

                    Vậy mà đã hơn 10 năm đi làm người viễn xứ. "Mười năm mơ kết mây thành hoa trắng"-Mệt thiệt, mây trắng tan loãng nhanh, để rồi lại kết lại- Cũng như bao người dân Việt khác, trong đêm đông đen dày dài của thế kỷ, từng đoàn người ra đi tha hương, lưu vong và lưu lạc, tôi cũng ra đi, có lẽ từ lâu lắm rồi, như một bản năng của sinh vật băng rừng lội suối tìm miền đất hứa và cả đất hứa ..cuội nữa!

                    Không một tấc sắt, không một đồng lẻ,chỉ một thân cô quạnh ... với quả tim khổ đau và hạnh phúc và ý nghĩ chiến đấu cho ngày mai tươi sáng- không chính xác- cho ngày mai tươi sáng hơn! Mỗi ngày phải có cái gì hơn một chút, nếu khôg chỉ là vũng nước tù đọng xanh rêu, bí lắm, thì hôm nay ngày mùng 4, mai là mùng 5 , 5>4 , vẫn có cái để hơn !!!Hơn, mà gần hơn hay xa hơn là chiện còn phải ....bàn tới khuya ...

                    Bao lần hoa anh đào nở rợp ngày xuân trong đôi mắt long lanh tuổi xuân thì, bao lần hoa phượng đỏ thắm ngày hè trong tiếng ve kêu râm ran,của tuổi học trò,- tôi bước đi và cứ lao về phiá trước như con thú tìm về rừng, như lá rơi về cội, như sông chảy ra biển, như trai tìm đến ...gái, như gái tìm đến ...trai ( không biết để làm gì ...hai cục nam châm trái chiều hút nhau không bao giờ rời, mà sao trai gái giỏi lắm hút nhau ....nửa giờ !!)

                    Vẫn chỉ là hạt bụi trong cơn lốc địa cầu mịt mờ - Vô lý và phi lý - như bản thể nguyên thủy của vũ trụ. Người ta cứ dựng lên mà nói, không cần chứng minh, coi như nó là như vậy- bởi vì nó ...là như vậy.
                    Không thể thuyết phục được tôi, và tôi cũng dĩ nhiên không đủ khả năng phản biện- Thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng sấm sét trên bầu trời ý thức, nhưng ý thức của con người không theo kịp, ít ra là dăm ngàn năm nữa mới thay đổi một ý thức hệ nào đó ...
                    Vâng , bế tắc mà vẫn phải ậm ực ra đi - chỉ biết sau một hành trình dài, bây giờ tôi về- bên kia con sườn dốc! Nắng đã về chiều mà trên đôi vai vẫn còn nặng chiếc ba lô mặc dù trong đó trống rỗng . Đuờng chân trời không bao giờ tới mà vẫn buộc phải lê đôi chân ..gầy guộc nhỏ - không phải vai gầy đâu nhá! Không biết đi về đâu !!
                    Một phiêu lưu có thể không về đến đích mà chỉ tìm ý nghiã trong cuộc hành trình!
                    Lúc này, hoài bão đã tan, lặng. Khát vọng đã tàn, nguôi. Trên chuyến xuôi về trong mùa thu của cuộc đời, có còn khắc khoải, dày vò, ưu tư, thèm khát,suy tưởng nào, làm trạm tạm dừng chân cho tháng ngày miên viễn, có lẽ chỉ còn lại mây trắng, vàng võ bay, trên những lối thu xưa… xanh xao lây lất, trên bờ sông hẹn hò sóng vỗ ngất ngây ...
                    Bây giờ người lữ hành đã mệt mỏi, con chim hải âu nhỏ không còn đủ sức bay ra bể cả, vẫn còn..thèm thuồng khi nhìn ra đại dương bao la, nhưng đó chỉ là những hoài niệm của hoài bão không thành.. cho nên xin nhận nơi này làm quê hương thứ 3, làm chỗ nương náu tinh thần nơi xứ lạ quê người.

                    Xin cảm ơn đời , cảm ơn Người và mãi mãi tôi vẫn yêu đời và yêu người dù biết yêu là đau khổ và tội lỗi ( mà tội gì ??…..) và cả gian dối nữa - Tôi biết còn yêu là còn vũ trụ nhưng nếu tắt tình yêu, vũ trụ đi về đâu , ai biết .


                    Chấp nhận sự bất hạnh cũng là một hạnh phúc

                    Vâng, sự bất hạnh của thân phận con người !

                    ĐNH
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2011 14:23:46 bởi Đào Nam Hoà >
                    #25
                      Đào Nam Hoà 30.07.2011 03:20:20 (permalink)
                      Phạt Con

                      Ở VN 3 tuổi là cha mẹ đã gởi con vào trường Mẫu Giáo, bắt đầu vào là lớp Mầm, rồi tới Chồi, rồi Lá là hết, xong vào Tiểu học lớp 1.
                      Gia đình tôi cũng vậy, 2 vợ chồng làm công chức, ở nhà riêng , buộc phải gởi con cho nhà trẻ, sáng đưa đi chiều đón về. Ngày đầu tiên mới là đứt ruột. Gởi cháu xong, cô vừa bế là cháu đã giãy nảy khóc đòi về theo ba mẹ, cô dỗ dành vỗ về sao cũng không chịu, nửa tiếng khóc khô cả nước mắt, khản cả cổ , không còn khóc nổi nữa. Ba mẹ ra về đi làm cho kịp giờ. Nhưng ra tới cổng trường đâu đành, lại núp sau bức tường nghe ngóng. Cháu đòi về với Ngoại, cô lại dỗ nhẹ nhàng…

                      Cháu lại khóc ré lên, dữ hơn nữa. Cả hai vợ chồng đều rớt nước mắt, muốn bay vào trường , thôi thì đón con về gởi Ngoại, chứ nó khóc riết vậy chịu sao nổi. Nhưng chả lẽ con người ta gởi được mà mình để ở nhà Ngoại sẽ thua kém.
                      Cả ngày đó hai vợ chồng chỉ mong sao cho qua thật nhanh đến chiều để đón con về. Buổi trưa về nhà không ai nói với ai một câu, một nỗi buồn kỳ lạ.
                      Chiều xin cơ quan về sớm, đến cổng trường đón con, thằng bé mắt hỏ hoe, sưng vù. Khóc cả ngày mà!
                      Hôm sau, thằng bé vẫn khóc nhưng đỡ hơn, gởi cô hộp sữa, cháu nhanh nhẩu cầm và uống ngay. Nó biết thân phận của nó, chạy trời cũng không khỏi nắng.
                      Ngày thứ ba , đỡ hơn nhiều, bịn rịn chút xíu , thằng bé nhìn theo cha mẹ chứ không nói hay khóc .

                      Học được 2 tháng, thật ra là đâu có học gì , thỉnh thoảng cô vẽ vài cái hình, lấy mấy đồ chơi cho ráp, tập trò chơi …nhưng vẫn phải có những quy định, như vệ sinh phải thế nào, chơi với bạn không được giành dựt …
                      Tháng thứ 3 , đi đón con. Cô gặp hai vợ chồng tôi, cô mắng vốn nhẹ nhàng nhưng tôi thấy …hổng xong rồi:
                      - Cháu vào lớp hay phá, ném đồ, chọc bạn, ăn uống không gọn…Anh Chị về bảo cháu thêm cho ngoan nhé.
                      Trên đường về, tôi bề ngoài hoàn toàn bình thản, còn cháu sau khi nghe cô "méc" ba mẹ thì có vẻ hơi lo, mặt căng thẳng chờ đợi.
                      Tới nhà, tôi ngồi phòng khách, rót ly nước, uống hết.. cho thấm giọng. Vợ tôi lui hui nấu cơm như thường lệ, thằng bé thì chơi ngoài sân.
                      Tôi bắt đầu …làm việc. Tôi nói lớn xuống bếp:
                      - Em, ngưng nấu nướng, lên đây có việc.
                      Quay ra sân tôi gọi:
                      - Con vào nhà ba bảo.
                      Hai mẹ con ngồi vào sa lon đối diện. Vợ tôi biết tính tôi, nên nói ngay với thằng bé
                      - Con xin lỗi ba đi con.
                      Tôi nói giọng nghiêm trang:
                      -Con có biết ba gọi con vào làm gì không?
                      - Làm gì , ba.
                      - Con đã không nghe lời cô giáo, trong lớp không tập trung theo hướng dẫn mà phá phách các bạn
                      Mẹ cháu sợ tôi nóng , nên lại đốc cháu:
                      - Con xin lỗi ba đi.
                      Tôi nóng thiệt, gạt ngay:
                      - Ba và mẹ không cần con xin lỗi, chỉ cần con biết nhận ra lỗi và không tái phạm.
                      Thằng bé lí nhí,mặt xanh lè:
                      - Dạ, con biết , con xin lỗi ba mẹ, con sẽ nghe lời cô
                      Nghe con nói , tôi thấy thương quá chừng, thằng bé ngoan chứ không lỳ, vì có lẽ sống trong gia đình ấm cúng, cha mẹ hoà thuận, chả có lý do gì cho mảnh đất cằn cỗi lầm lỳ nảy nở.
                      Nhưng tôi quyết định, mà sau này nhìn lại , tôi thấy mình hết sức sáng suốt.
                      Tôi nói từng chữ:
                      - Mặc dù con biết lỗi và hứa sẽ không phạm nữa. Nhưng ba quyết định phạt con.
                      Thằng bé mặt như tàu lá chuối vì không biết tôi phạt gì dù từ lúc đẻ ra tới lúc đó tôi chưa hề chửi hay đánh nhẹ bao giờ. Không biết có phải đó là vì đàn ông khác với đàn bà ở điểm đó hay sao, chứ đối với tôi, đây là việc của ý thức.


                      Hàng xóm quanh khu tôi ở, nhiều nhà phạt con ..rất dã man, vô ý thức, thiếu trách nhiệm, có khi đánh con mấy chục roi, lúc dùng chổi lông gà, lúc roi tre, khi cây củi, cũng có lúc dùng tay chân, có người thậm chí còn dùng dây điện chập lại, gặp đâu đánh đó, bất chấp có khi đánh vào chỗ hiểm có thể chết, có nhiều trẻ mang thương tật hay sẹo suốt đời chỉ vì chuyện không đáng và vì đánh con vì tự ái cá nhân, vừa đánh vừa dằn" vừa chửi-  mày sợ tao chưa, ---tao đánh cho mày chừa,- thà không có mày- tao đánh mày chết rồi tao đi tù- sao mà ngu như chó, vào trong nhà tiêu bốc vốc c …mà ăn
                      và còn câu chửi mà tôi ghi ra e quá tục và ghê tởm ...


                      Tôi nói chậm và dứt khoát:
                      - Ba phạt con 3 ngày, đi học về không cho ghé Ngoại hay Nội chơi, về ngay nhà, chỉ được ngồi phòng khách này thôi, không cho ra sân, không mở tivi.
                      Tôi thấy cháu hớn hở rõ. Vậy có gì là phạt, không chửi mắng, không đánh đập, chỉ việc ngồi trong phòng là xong, quá dễ.
                      Ngày đầu cấm vận, cháu mới biết thấm cái phạt. Con nít mà. Bắt ngồi trong phòng không cho đi đâu cũng như trói nó lại vậy.
                      Thường tivi giờ chiều tối có chương trình thiếu nhi là cháu không bao giờ bỏ qua. Vậy mà không mở.
                      Tôi nằm đọc báo xem thằng bé phản ứng sao. Thằng bé loay hoay hết món đồ chơi này tới món khác. lát sau nó lên tiếng:
                      - ba cho con xuống bếp đi đái tí.
                      - Được, xong lên ngay
                      Bữa cơm chiều ngày đầu phạt con thật buồn, hình như không có tiếng động, ngoài trừ tiếng đũa chén va vào nhau, vợ tôi không nói gì nhiều, cũng không dám phản kháng.
                      Ngày phạt thứ hai, về nhà , tôi cũng nằm ghế salon đọc sách, thằng bé sau vài giờ trong phòng khách, chịu hết nổi, nó tiến lại đứng dưới chân tôi, nói nhỏ:
                      - Ba cho con xuống bếp chơi với mẹ
                      - Không, ba phạt con 3 ngày không cho đi đâu ngoài phòng khách này.
                      Nó im lặng, lủi thủi quay ra chơi mấy món đồ chắc là đã chán ngấy
                      Một lát sau, thằng bé lại năn nỉ tôi:
                      - Ba cho con ra sân chơi tí đi Ba.
                      - Ba đã nói đúng 3 ngày là 3 ngày, không đi đâu cả
                      Bữa cơm thứ hai của ngày phạt, mẹ cháu cũng lên tiếng:
                      -Anh, thôi, con nó biết lỗi rồi, hôm nay mở tivi cho coi đi anh
                      -Không , em cứ nghe anh đi, anh phải phạt con đúng 3 ngày.
                      Bạn thấy buồn không, chính tôi còn thấy chịu không nổi, cả buổi từ chiều đến tối đi ngủ, mà không chơi, không làm gì, không coi ti vi, chỉ có mỗi việc là đứng lên ngồi xuống, đi qua đi lại trong phòng…

                      Hồi xưa ông nào 'chế" ra hình phạt tù bằng cách nhốt giam lại thật là vĩ đại. Không làm người ta đau đớn, chỉ tuớc đi quyền tự do mà khủng khiếp gấp bao lần đánh đập.

                      Chả bù mấy nước Hồi giáo, hiện nay vẫn còn hình phạt đánh roi! Một học sinh gái 13 tuổi,mang theo điện thoại di động vào lớp bị phạt 90 roi! Còn người lớn ăn cướp nhỏ có thể bị phát đánh tới 500 roi. Có nơi tội ngoại tình bị ném đá cho tới chết. Đàn ông thì chôn ngang tới thắt lưng, còn đàn bà chôn ngang tới ngực rồi cứ thế những hòn đá trung bình ném cho chết dần.

                      Con người là tổng hoà các mối quan hệ xã hội. Xã hội nào sinh ra con người đó. Ngoại tình nơi xứ sở Âu Mỹ là chiện nhỏ, bất quá ra toà ly dị là xong. Liz Taylor cũng "thưởng thức và nếm qua" tới 8 đời chồng mới chết, đó là chính thức, chứ thiệt bên trong bà ta bao nhiêu người đi qua đời bà có Trời biết. Vậy mà bà đi đâu , đám ký giả nhà chụp hình bu như kiến…ca ngợi….
                      Tôi phản đối hình phạt đánh roi và ném đá man rợ đó, thế kỷ 21 mà cứ như thời trung cổ.

                      Ngày thứ ba, chính tôi thấy cũng khó chịu, nhưng rút lại lịnh phạt là tôi biết con sẽ lờn ngay, lờn việc nhỏ sẽ nảy mầm ung lớn khác. Biết thế, nên dù vợ tôi có nói riêng tôi vẫn phải thuyết phục để hiểu là dạy con mà không kiên quyết là …thua đó.
                      Thằng bé buồn quá, lấy trái banh dẫn quanh phòng khách ( 5x5 mét ), một hồi qua lại bỗng cháu sút một quả.
                      Trái banh bay ngay cái đồng hồ điện mà tôi lãnh thưởng ngày nhà giáo VN. Chiếc đồng hồ treo bằng cây đinh đóng tường rơi bể tan nát. Mặt thằng bé lại xanh lè, chờ đợi lần này án phạt chắc chẳng chơi đâu, Mẹ cháu nghe tiếng rơi vỡ chạy lên, tôi khoát tay:
                      - Để đó cho anh
                      Rồi quay qua thằng bé, tôi nói:
                      - Lấy chổi quét dọn cẩn thận, coi chừng mảnh kiếng nha con
                      Nó nhanh nhẩu:
                      - Dạ
                      Rồi tôi phụ cháu dọn dẹp, tôi biết cái này là lỗi ở tôi, không cho con nít nó chơi sao được, mà không chơi ở ngoài sân thì nó phải chơi trong nhà. Tôi cố "gỡ gạt" thằng bé chút đỉnh:
                      - Con đá banh tệ quá vậy, lớn lên sao thành cầu thủ được
                      Thằng bé tươi thấy rõ.
                      Bữa cơm thứ ba của buổi phạt vui hơn, vợ chồng tôi và cháu trò chuyện nhiều hơn, nhưng tôi vẫn giữ án phạt 3 ngày không xem tivi và không được ra khỏi phòng khách.

                      Bắt đầu từ tháng thứ 3, tuần nào cháu cũng về khoe tôi cái "bông hoa bé khoẻ bé ngoan", đó là những bông hoa mà cô giáo dành cho trẻ ngoan mà trước đó 2 tháng cháu chưa bao giờ được cái "vinh dự" đó.
                      Tháng nào cũng đủ 4 cái.
                      Hai năm sau lên lớp Chồi và Lá cũng vậy. "Ra truờng Mẫu Giáo" cháu được phần thưởng lớn nhất trong top 5 của trường.
                      Xem ra kết quả phạt con của tôi có tác dụng.
                      Ngày cháu ra trường Mẫu Giáo tháng 5, thì tháng 6 tôi sang Mỹ định cư, bỏ lại vợ con. Còn nỗi đau nào đau hơn nữa!

                      Đêm trước khi lên đường, tôi không khóc, nhìn cháu ngủ ngon lành vô tư, mới 4 tuổi, mà như có ai xát muối vào lòng. Tôi đi cũng chỉ vì nước cờ tính cho cháu sau này. Nhà tôi 2 vợ chồng công chức quèn lấy tiền đâu mà cho con du học, học giỏi cũng phải chạy chọt mới được đi.
                      Bỏ lại căn nhà cả đời se xém làm lụng ngược xuôi đấu đá, bao mồ hôi và máu và nước mắt mới tạo dựng đưọc. Sao mà đắng cay chua xót đến thế là cùng. Bỏ lại người vợ hiền mới 10 năm tình còn xài ….tốt ( chưa cũ lắm ) nhưng trên tất cả vẫn là thương thằng con trai nhỏ đến quặn lòng, cả tuần trước khi lên đường, đêm nào cũng ôm thằng bé, rồi quay đi dấu đôi mắt đỏ hoe, ( chứ không ôm vợ đâu ..) có lẽ trên đời này tôi là một trong số ít người cha mà thương con thật là đậm đà và sâu lắng!

                      Lúc thằng bé nhỏ lắm, tôi đã dạy cháu mà ngay mẹ cháu cũng đâu hay
                      - Ban đêm con gà nó ngủ ở đâu, con?
                      - Dạ, chuồng gà
                      - con bò?
                      - Dạ , chuồng bò
                      - con heo ?
                      - Dạ chuồng heo
                      - Thế con chó?
                      Thằng bé không thể trả lời là "chuồng chó" vì nhà đâu có chuồng chó, tôi buộc nó suy nghĩ rồi trả lời;
                      - ban đêm con chó ngủ …lung tung, lúc ngoài sân lúc trong bếp
                      Hay tôi đọc hai câu trong bài Tràng Giang của Huy Cận:
                      Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
                      Con thuyền xuôi mái nước song song

                      Rồi tôi hỏi con:
                      - Con thấy hai câu đó có gì hay , hay có gì đặc biệt không?
                      Thằng nhỏ trả lời mấy lần tôi vẫn lắc đầu, để nó tự tìm ra.
                      cuối cùng , chắc là …hên thôi, cu cậu trả lời tôi:
                      - a, con biết rồi, câu thơ hay là nó nhắc đi nhắc lại mấy chữ điệp điệp song song
                      Tôi đọc tiếp:
                      Lòng quê dợn dợn vời con nước
                      Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

                      Xong tôi hỏi:
                      - Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà, là sao ?
                      Thật là tự nhiên, thằng bé lần này trả lời ngay , một lần:
                      - Vì lúc nào cũng nhớ nhà …
                      Vân vân và vân vân …..

                      Rồi khi qua Mỹ, tôi viết thơ về dặn con mọi thứ mà đó là kinh nghiệm rút ra từ quãng đời đi học. Tôi dạy nhiều về đạo đức cho thằng bé hiểu thế nào là lương thiện. Dĩ nhiên nhiều điều tôi chưa nói nó, vì chưa cần thiết, là nếu thế giới này chỉ được chia làm 2 loại người thì -một là người cai trị và hai là người bị trị.
                      3 năm mà tôi gởi về hơn 60 lá thơ, và sau đó có máy Fax tôi gởi khoảng 20 nữa.
                      Khi phỏng vấn, cô làm việc trong Lãnh sự kiêm thông dịch viên, không hề xem lá thơ gởi qua Bưu điện nào , mà chỉ toàn xem những lá thơ gởi qua đường Fax.
                      Cô khôn quá! Vì biết viết qua Bưu điện sẽ bị kiểm duyệt nên có thể tôi viết "né" đi, còn viết và gởi thẳng bằng máy Fax chỉ khi nào có vấn đề gì nghi ngờ nghiêm trọng lắm, nhân viên nghiệp vụ mới kiểm soát mà thôi. Do đó những lá thư viết qua đường Fax là thư thiệt, không "hư cấu".
                      Cô lựa ra 10 lá Fax, đọc sạch sẽ, lâu ơi lâu, mắt cô đỏ lên, …ngày phỏng vấn, sau khi interview vợ tôi xong, cô kêu vợ tôi đứng qua một bên, rồi kêu thằng bé lúc đó đã 7 tuổi, cô hỏi nó:
                      - Con có biết đàn không?
                      - Dạ có
                      - Đàn gì?
                      - Dạ đàn organ
                      - Được rồi , kêu mẹ cháu lại
                      Và cô thông báo là Bà Mỹ đã đồng ý cho 2 mẹ con qua định cư với tôi.
                      Thì ra cô đọc lá Fax, cô muốn thử lại xem có đúng không vì trong đó tôi nhắc đi nhắc lại với vợ là phải chịu khó chở con đi học Organ ở Nhà Thiếu Nhi. Nếu thằng bé trả lời là không có học, không biết đàn Organ, không biết kết quả như thế nào. Có thể bây giờ vẫn đang ở VN.

                      Gần đây , có lần cháu đi học về, ra mở thùng thư, vào nhà mặt buồn buồn, nói nhỏ :
                      - Ba , điểm ACT có 31...
                      - Vậy là được rồi, chú Brandon có bằng PhD mà thi ACT cũng có 30 chứ mấy
                      - Nhưng mà con biết, lớp con có con nhỏ 36/36,
                      - Bình thuờng thôi, nó hay hơn con
                      - Không , điểm GPA nó thua xa con thế mới tức
                      - Hai điểm đó khác nhau mà
                      - Con biết, nhưng con là ….đội Brazil, mà đội Brazil đến world cup không phải dành huy chương bạc!
                      Tôi phải hạn chế "máu" nó lại:
                      - Thôi con, mình là Việt Nam, lọt vào chung kết là đạt rồi. Biết người biết ta đi con.

                      ( Nói vậy chứ , tôi nghĩ nếu mà tôi có thêm đứa con gái thì tệ lắm nó cũng phải hơn anh nó, vì con gái siêng năng hơn , Khổ nỗi khi ở VN , theo luật phải đẻ con thưa, cách 5 năm, nếu không cơ quan trừ điểm thi đua .
                      Mà tôi thì lập gia đình trễ, lúc sau này muốn sinh thêm thì "bả" già rồi ! hichichic)

                      "Sinh con , con gà mái cũng làm được,nhưng nuôi con và dạy con là việc vĩ đại."

                      Đào Nam Hoà
                      July 29,2011
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2013 11:22:42 bởi Đào Nam Hoà >
                      #26
                        Đào Nam Hoà 12.08.2011 13:47:33 (permalink)
                        Đoản Văn Gởi Người Em Nhỏ

                        Theo tôi có 2 chuyện lớn có thể làm mình buồn nổi:(chứ "chiện" nhỏ hơi đâu mà buồn )
                        - Tình cảm
                        - Nghề nghiệp
                        Bởi vậy, bước ngoặt chính là những cột mốc đánh dấu sự thay đổi lớn của cuộc đời.
                        trong đời , tôi có lẽ vì lớn tuổi hơn em và có lẽ vì số phận ( hiểu theo nghiã tự nhiên) quá nghiệt ngã , đắng cay, éo le nên tôi thường tự một mình quyết định những bước ngoặt có tính "vận mệnh" cho mình.
                        Trong nhiều trường hợp, được ăn cả ngả về không nữa mà vẫn phải liều mạng.
                        Không dám và không cần tò mò, nhưng anh vẫn cầu mong em dám nghĩ dám làm -
                        có thể em sẽ bỏ ….Hà Lan về làm dâu ...xứ Mỹ , có thể em sẽ chuyển nghề ..vân vân
                        mọi chuyện đều có thể và không thể
                        Thường thì 3 yếu tố ; Thiên thời - điạ lợi - nhân hoà sẽ giúp thành công dễ hơn
                        có điều anh cũng nhắc em gái chút xíu, thường thường thành công nào cũng có cái giá của nó- không ít thì nhiều-

                        Đừng sợ, đừng tin vào số phận ( đừng hiểu theo nghiã negatif) cứ can đảm bước tới.
                        Tôi từng dạy học trò, và tôi vẫn hay nhắc các em : Nếu sau khi phân tích và suy nghĩ nước đi, và nếu thấy là "hay"- cứ cầm cờ mạnh dạn đi"

                        Nói được với em vài điều suy nghĩ trên , Tôi cảm thấy sáng nay nhẹ nhõm nhiều- trời hôm nay rất đẹp- không còn nóng và gay gắt như những ngày giữa mùa hạ- mùa thu chưa về, nhưng tôi cảm thấy lởn vởn đâu đây cả một trời vàng riêu - vâng màu vàng của bún riêu ah, - Em biết bún riêu cua muh - lại sắp về- lá lại sắp đổ kín các con đuờng - Nếu không có mùa thu , chắc sẽ buồn biết mấy- ....nhưng chính mùa thu bản thân nó lại càng buồn hơn trong 4 mùa ! Muà đông có ý nghiã và giống như sự cô đơn, nhưng mùa thu mới chính là vết thương của sự chia ly , xa cách cũng như những chiếc lá lià cành vậy- Phải không em?
                        Người ta nhất là thi sĩ như em, chắc có lẽ yêu mùa thu, vì tính lãng mạn đưa đẩy của nó và sự thay đổi của đất trời -
                        -------------------------------------------------tạm ngưng để trích một đoạn ( xin lỗi không nhớ tác giả )
                        "Quan niệm thẩm mỹ của người làm thơ chân chính không phải chỉ là đi tìm cái đẹp thông thường với những kích thước kiểu mẫu đã thành ước lệ : Thân hình cân đói của một Venus , một Apollon, từ xưa vẫn được xem như đạt tới cái Đẹp lý tưởng, thế mà có lúc cũng làm cho người ta chán mắt. Chính cô tình nhân của Apollon, vì cứ phải ngắm nhìn mãi khuôn mặt rất đẹp trai của ngưởi yêu, khuôn mặt đều đặn qúa, hài hòa cân đối quá, không một nét lệch lạc, cô nàng thấy mỏi mắt tới phát ngấy, rồi đâm ra sốt ruột,cô nàng bỗng nảy ra một ý tưởng rất ... lập thể là ... cắt cụt đi một tai của anh chàng, để cho khuôn mặt kia đỡ bằng phẳng một chút ! Đó là câu chuyện do nhà thơ Guillaume Apolinaire kể lại, tuy có tính cách hài hước, nhưng thực tế đã bao hàm cái quan niệm thẩm mỹ tân kỳ của thời đại mới" -------------------------------------------------

                        Trong bài "Ru tình", nhạc sĩ TCS có câu "Ru cho bầy lá nhỏ rụng đầy một mùa thu".

                        Mấy trăm nhạc sỹ,mà chỉ có mỗi mình Ông - tưởng tượng trong đầu những đám lá bay nhẩy tung tăng nhởn nhơ như những con chim non và Ông đã gọi chúng là "bầy lá nhỏ" - một chữ ghép mới quá tài tình ...
                        và xin em còn đâu đó, - nghiã là ở đâu thì tôi không biết, nhưng xa hay gần gì - hư ảo hay thực tế - mơ mộng hay hiện diện cũng được - miễn là "vẫn có em bên đời " là tôi có chút hạnh phúc rồi.
                        Và để cho tôi mãi còn được nghe tiếng ru tình - nhưng ai ru?

                        Trong tình mẩu tử, bà mẹ nào mà không biết ru con, vì đó là bà mẹ và người con cần tiếng ru như những lời từ vô thức vọng về, đứa nhỏ chưa có trí khôn, nhưng trong vô thức đứa con trai, nó đã biết "ghen" với ba, khi ba nó âu yếm người Mẹ, đó là mặc cảm Oedipus - Khuynh hướng của một thằng bé muốn quấn quít lấy mẹ và tức tối với cha nó được mệnh danh là mặc cảm Oedipus...

                        Trong tình cảm, đôi lứa thường họ bị thu hút bởi những đối tác khỏe mạnh,tốt bụng, thông minh. Ngày nay mọi chuyện đều có thể xảy ra, hay có thể đảo ngược, nhưng tôi vẫn thích "tôi ru em ngủ" - vâng người nam ru cho người nữ, nhiều người cũng nói như vậy, như Ông Huy Cận với bài "Ngậm ngùi" - thật lạ kỳ- tiếng ru lại là tiếng "cho" , mà cả người cho và người được cho đều thích thú như một mơn trớn vuốt ve trong cõi hư ảo.
                        Xin kết thúc đoạn văn ngắn bằng một tư tưởng rất lập thể của nhạc sĩ TCS-
                        "Ru cho bầy lá nhỏ rụng đầy một mùa thu- và xin em còn đâu đó cho tôi còn tiếng ru !!"

                        Nếu ngày nào mất em, đối với tôi là ngày đó biển đã cạn! và ánh tà dương cũng tắt!


                        ĐNH
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2011 00:25:31 bởi Đào Nam Hoà >
                        #27
                          dang son 12.08.2011 14:09:04 (permalink)


                          ................



                          Bạn Viết của tôi !


                          Ngẫm nghĩ khi đọc bài của anh. Bài " Phạt Con " rất tuyệt.Tuyệt ở chỗ là đau lòng nhưng vẫn phải cứng rắn giữ lời để trị con ( Mình không trị nó.Nó sẽ " Trị " mình ) .

                          Còn tuyệt thêm ở những đoạn khác nữa.Nhưng nếu khen quá nhiều thì Hoà sẽ phồng mũi và bí đề tài để viết.

                          Bài " Đoản Văn Gởi Người Em Nhỏ " hay lắm. ! Sẽ bắt chước anh Hoà để viết và cạnh tranh vơí anh...


                          Chúc anh mãi ngoan khi viết.

                          Tình thân..



                          đăng sơn.fr
                          #28
                            Đào Nam Hoà 12.08.2011 14:45:15 (permalink)
                            chào anh Đăng Sơn- theo giờ thì anh dậy sớm thế, anh đang là 8giò 15 sáng thì bên Mỹ là 1giờ 15 AM, giờ của im lặng và của nghỉ ngơi .
                            Chỉ có người ...mang kiếp khốn khổ mới vẫn còn âm thầm trong đêm khuya như một loài sống với bóng tối và các ngõ ngách trong tâm hồn đầy dẫy vết thương không sao ngủ được. Về phương diện y khoa, cũng biết một số nguyên tắc để phòng tránh stress, nhưng đến tuổi nào đó, những viên thuốc không còn hiệu quả , những liệu pháp trở nên ít tác dụng, bảnthân con người và y khoa đều có giới hạn.
                            Thì đây Hoà trong đêm khuya vẫn đang gõ để trả nợ chính mình.

                            Và rất vui khi thấy xung quanh vẫn còn ai đây đó cho tôi bớt lẻ loi trong đêm đen.

                            Cảm ơn anh Đăng Sơn ghé thăm và đọc bài, điều đó khích lệ và chúng ta sẽ là nhữbg bạn viết, dù khác hay cùng quan điểm thì đó là những bông hoa nhỏ khiêm tốn trong vườn nghệ thuật.
                            Tôi vẫn nhớ câu anh nới: chúng ta viết cũng là một lối sống khác trong đời sống hàng ngày.
                            Cũng như khi ở phòng mạch anh là bác sỹ, nhưng về nhà anh là người chồng người cha tận tuỵ,

                            cũng vậy khi chúng ta viết, Thế giới nội tâm của các nhân vật tách rời cuộc đời bên ngoài, không cần quan tâm bối cảnh. Tất cả dựa vào đầu óc phóng khoáng bay bổng, thích thú ngẫu hứng, khát vọng cuồng say và huyền ảo ....

                            Chúc anh vẫn mãi giữ được bút lực và khó nhất là tìm được để tài hay, vì đề tài hay mới có truyện hay.
                            Thân ái chào ANh




















                            #29
                              Đào Nam Hoà 16.08.2011 12:13:47 (permalink)
                              Xách cơm

                              Chủ nhật, giữa tháng 8, chiều 6 giờ trời còn sáng , chúng tôi dùng nhẹ bữa chiều, rồi xách ghế ra trước cửa nhà , ngắm lũ trẻ hàng xóm đùa giỡn , một số nguời chạy thể dục, cũng như dăm nguời qua lại. Bầy vịt trời cũng đang rủ nhau tìm chỗ ngủ đêm. Khí hậu không cho phép mùa đông hay mùa hạ ngồi thưởng thức những buổi chiều êm ả như vậy. Tôi vốn viết và quan niệm viết cũng như hơi thở vậy. Vâng phải dùng chữ thưởng thức mới đúng- chứ chữ hưởng thụ tôi e hơi lố! Thưởng thức theo định nghiã là xem để hưởng cái hay cái đẹp!

                              Buổi chiều nơi tôi ở cũng như bao nơi khác thôi, thanh bình, an nhàn, không tất bật, những giờ khắc cứ nhẹ nhàng trôi đi, ánh nắng tắt dần. Chúng tôi nói về những tháng ngày xa xưa khi còn ở VN, về những khó khăn gian khổ, thiếu thốn , đói khát. Rồi nhắc lại kỷ niệm hồi mới quen nhau, lúc đầu để …chinh phục, tôi đã viết mấy chục lá thơ, lúc thì gởi vào cuốn sách, khi lén đưa vào giờ ăn trưa, có khi bỏ vào trong bóp em mang đi làm… …nhưng em chỉ nhận, không phản đối cũng không trả lời, ( mấy em khác thì cùng lắm sau vài lá thơ là đã thấy tín hiệu hồi âm ) , nhưng tôi vẫn kiên nhẫn viết, cho đến một ngày em không kiên nhẫn nổi trước sự kiên nhẫn quá "khủng" của tôi, em lẳng lặng để dưới tập hồ sơ lúc tôi đi uống cà phê sáng với đồng nghiệp trong cơ quan, 1 tờ giấy học trò với vài chữ: "Anh- anh viết nhiều quá vậy- em hiểu rồi - em cũng …yêu anh - được chưa ! Em không biết viết văn như anh, nên không dám viết sợ anh ..cười. Em ! "

                              Lúc đó tôi và em cùng làm chung cơ quan, nhưng ít tháng sau em chuyển qua cơ quan khác. Cuộc tình cũng như con thuyền nhỏ bắt đầu không phải ra dòng sông, mà là bước vào một đại dương sóng gió. Hơn 10 năm, chúng tôi mới cùng cập bến , lúc đó người mà tôi chọn có thể không phải là em, có thể là em khác. Và mặc dù về phương diện tình cảm tôi vẫn còn chút tỉnh táo của lý trí, để nhận ra rằng, người nào đến với mình lúc gian khổ khó khăn đau ốm hoạn nạn sẽ là người bạn tốt, và em chính là người đã đến với tôi lúc tôi chỉ có chiếc xe đạp cọc cạch, không tiền, không thế lực, …một mình một thân cô đơn chống chọi giữa biển đời giông tố.

                              Bỗng nhà tôi , nét mặt buồn xịu, khẽ thở dài. Tôi hơi ngạc nhiên:
                              - Gì mà em thở dài và buồn vậy
                              - Mai em đi làm một mình , buồn quá, hai tháng nay ….
                              à, ra vậy ! hai tháng nay, thằng bé con trai tôi nghỉ hè, nó đã 17 tuổi nên được hãng của mẹ nó cho làm tạm thêm hè, tuần sau sắp đi học lại, nên nghỉ việc, ở nhà chuẩn bị sách vở cũng như một số homework mà thày cô giao dành cho học sinh lấy những lớp AP hay High Honor.

                              Hai tháng nay, sáng nào tôi cũng vậy, khi tôi còn đang mơ màng giấc mộng đêm hè, hai mẹ con dậy sớm, lục tục cơm nước, đồ ăn thức uống, mẹ cháu lui hui mở tủ lạnh, đứng bếp … còn thằng nhỏ thì tắm sớm, từ hồi cháu học Middle School tới nay, hầu như chưa bao giờ cháu không tắm sáng, muà đông cũng như mùa hè, cháu hơn hẳn tôi điểm này, mùa hè thì khỏi nói, khỏi nhắc, ngày nào tôi cũng phải tắm chứ mùa đông, xin lỗi đi, vài ba ngày thôi, lạnh thí mồ chịu sao thấu. Cây cỏ còn biết lạnh, với lại bây giờ tôi đâu có …tán tỉnh em nào mà phải cần mùi thơm…

                              Tắm xong thì mẹ cháu cũng làm xong mọi việc và thằng bé chỉ việc xách túi cơm lẽo đẽo theo mẹ nó ra xe.
                              Hãng nhà tôi làm là hãng lớn thứ hai ở tiểu bang IL, hãng có 52 department, hơn 5,000 công nhân, mẹ cháu qua Mỹ lúc cũng "già" không có bằng cấp đành làm culy, nhưng cháu tuy làm tạm thời mà vẫn được ngồi trên office ( không đơn giản ) và rất được ông boss thích và nể mến, đa số học sinh đưọc nhận làm hè chỉ làm ở khâu assembly mà thôi. Từ chỗ mẹ cháu làm mà tới office đi mỏi cả chân. Tôi cho rằng đi làm thêm vậy cho cháu "sáng con mắt " ra mà thấy ở đời vẫn còn nhiều cách biệt lớn lắm- sự chênh lệch xã hội là không tránh khỏi, ngày nào vẫn còn những con nguời và nền sản xuất như hiện nay!!

                              Nhà chỉ có 2 phòng, cháu và mẹ mỗi người 1 phòng, còn tôi thì luôn luôn ngủ sopha ( ngồi khuya computer xong,tiện lưng nằm ngay sopha đỡ quấy rầy ai haha ). Hai tháng nay những tiếng động sáng làm tôi quen và không còn để ý nữa. Trước hè, chỉ mình nhà tôi đi làm sáng, nên tiếng động ít hơn và nhẹ nhàng hơn.

                              Thật ra là hồi trước chúng tôi ngủ chung đó chớ, hơi mất ..tự do một tí thiệt và …từ khi tôi đọc bài báo :" Ngủ chung có hại cho sức khoẻ" , tôi như vớ được cái phao giữa ……giường, tính tôi hay thích …thay đổi ( nhưng xin đừng hiểu lầm tôi là ba phải, không có lập trường đấy nhá ), tôi đọc, nhưng sau cái đọc, tùy bài mà tôi dừng lại hay lướt luôn. Tôi nghe, mà sau khi nghe, tôi thường lắng lại xem cái nghe đó có cái gì quan trọng không,
                              Hồi nhỏ, nghiã là lúc mới 7-8 tuổi, khi đang đi xe Jeep, ba tôi nghe tiếng kêu bất thường ở máy. Lập tức ông đạp thắng, xuống xe mở nắp máy, tôi cũng xuống theo, ông day mấy cái dây, gõ chỗ này chỗ kia, rồi phán: - chết một bugi . Rồi ông thay ngay. Ông bảo tôi " Phải có cái gì bất thường thì tiếng kêu mới bất thường, đừng coi thuờng, nếu không sửa mỗi ngày nó phá to hơn nữa …"
                              mà đúng như ông nói, tiếng kêu là một cái gì báo hiệu, hạnh phúc người ta cũng …kêu la.mà đau khổ nguời ta cũng …rên la .

                              Đọc xong bài "ngủ chung có hại cho sức khoẻ" tôi đưa nhà tôi xem, trong khi nhà tôi đang xem, không chờ quyết định, tôi lặng lẽ vào phòng xách chiếc gối và cái mền nhỏ để gần sopha và từ đó chúng tôi ngủ riêng- mọi việc trở nên tốt hơn trước ! Chỉ cuối tuần mới trùng phùng. Thế mới là …kỳ vỹ ! Đó là một khám phá của …khoa học và tôi cảm ơn tác giả bài viết đó.

                              Nhà tôi cứ ngồi buồn. Tôi biết và hiểu rằng không cần nói gì. Cứ để nỗi buồn đó như một chút gia vị qúy giá sót lại trên lưỡi trên môi. Không đến thì làm gì phải đi. Không hợp thì đâu có tan. Không vay thì đâu có trả ( thỉnh thoảng …kẹt lắm người ta mới …xù, chứ bình thường ai mà vậy, tôi nhớ nước Pháp, lâu rồi, có lần toà không biết xử sao vụ vào quán ăn xong không trả tiền, vì trong luật không ghi tội ăn quỵt này, mà ngày nay bạn thấy đấy, ngay cả nhà hàng …quốc doanh, ăn xong mới trả tiền, chứ có mấy người ăn quỵt đâu ).

                              Tuy nhiên, tại sao có hợp lại phải có tan như mây kia trên bầu trời, hay tại sao có đến lại phải đi … câu trả lời nằm ngoài phạm vi bài viết và cũng không có khả năng trả lời …..

                              Giòng hồi tưởng cắt ngang, con trai tôi từ phòng bước ra, đi ngang chỗ chúng tôi ngồi, tôi quay vào nhà, "ra lệnh" ngay câu:
                              - Con, pha cho ba mẹ 2 ly cà phê
                              Thằng bé nhìn ra cửa một chút, không hỏi, đi vào bếp, lát bưng ra 2 ly cà phê.
                              Sướng thiệt, có con để mà sai, trên đời này không có quyền lực nào lớn hơn quyền làm cha.
                              Đi làm, ra đời, tranh chấp nhau trong cơ quan, hãng xưởng, từng ly từng tý, nhưng về đến nhà là chấm dứt.

                              Tôi không có thói quen tự mở cửa nhà mình, dù có chià khoá, mà tôi bấm chuông khi biết con tôi có nhà, để nó ra mở cửa cho mình vào mới sướng ! ba đi làm mệt nhọc về, con phải đón ba chứ !!!
                              Có lần weekend, đi nhậu, tôi không say, mà chỉ hát karaoke mãi tới khuya thôi, tôi vẫn có thể tự lái xe về một mình mà không sợ police quay, nhưng tôi …thử con tôi ( hơi đâu mà "thử" vợ, " lơ mơ" là "nó" xổ một tràng có hối không kịp hahah ), tôi kêu điện thoại về nhà, nói con tôi tới đón về, vì ba nhậu say không lái xe được!

                              Tội nghiệp, thằng nhỏ mùa đông trời lạnh, phải lật đật dạy thay đồ ( lúc mới có bằng lái ) tức tốc ra xe đi đón tôi, tới nơi tôi vờ vịt lạng chạng, thằng nhỏ phải cõng tôi chạy te te ra xe….
                              Tổng thống ra lệnh lơ mơ là có thể quốc hội xem xét, biểu quyết tới lui thậm chí bác bỏ, chứ cha ra lệnh cho con, con không làm thì thôi chứ đâu cãi.
                              Hồi còn nhỏ, thỉnh thoảng tự dưng tôi hay sai vặt thằng nhỏ, mẹ cháu thắc mắc, " cái đó anh làm được, hay em làm cũng đuợc, sai con làm chi vậy anh?"
                              - Anh đọc thấy - lại đọc nữa - một số nhà tâm lý học, cho rằng sai bảo trẻ con làm chúng tự tin hơn và cảm thấy có vai trò hơn
                              Nhà tôi im lặng, vì biết tôi sẽ …chứng minh . Và tôi giở bài cũ - " theo các nhà khoa học, bản năng lớn thứ ba của con người là muốn thủ một vai trò."
                              Nhà tôi cũng lại im lặng, lạ quá, nếu là tôi, tôi sẽ hỏi: vậy chứ hai bản năng kia là gì??

                              Sáng nay thứ hai, tiếng động đi làm của hai mẹ con không còn vang động và nhiều, nhà tôi âm thầm dậy một mình, mở tủ lạnh lấy gói đồ ăn đã soạn sẵn đêm qua bỏ trên bàn rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt…còn con tôi nó vẫn còn ngủ trong phòng.
                              Tôi cũng âm thầm, mặc thêm chiếc quần dài, nhưng vẫn nằm im giả bộ đắp mền như vẫn đang ngủ trên sopha. Đối với nguời Việt Nam, không có màn ôm chồng hay ôm vợ hôn thắm thiết trước khi đi làm. Văn hoá Á đông là vậy mà, ngàn đời vẫn vậy rồi mà, nó ăn sâu vào cội rễ vào tư tưởng, và là căn bản của đời sống hàng ngày, thỉnh thoảng vài nét văn hoá Tây Âu có len lỏi, nhưng cái hồn Á đông thì không sao đổi được.
                              Vợ tôi xách túi đồ ăn và cái khoác cái bóp vào vai, đi ra cửa, tôi xô cái mền, chạy theo, giật lấy túi đồ ăn:
                              - Hôm nay để anh xách thay cho con, hai tháng nay con nó xách, giờ anh xách, vừa ý chưa?
                              Nhà tôi không nói, trời sáng chưa rõ lắm, nhưng khi ra tới xe, tôi thấy nét mặt nhà tôi dường như vui, không còn buồn như chiều hôm trưóc!
                              Đào Nam Hoà
                              August 2011
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2011 14:56:24 bởi Đào Nam Hoà >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 65 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9