THƠ CÁCH MẠNG HOA LÀI CHO VIỆT NAM
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 76 bài trong đề mục
Người Tôi Thương 05.07.2011 08:53:50 (permalink)
0

Trích đoạn: yenson

Có một người bạn trẻ gửi bài thơ sau đây, chúng tôi rất vui, xin đăng lên để chia sẻ cùng quý thi hữu  -  YS


Đoạn Trường Vong Quốc Truyện
Bài số 1


Chiều rơi ảm đạm chốn quê nhà
Nắng ướt hoàng hôn mắt lệ sa
Uất hận nghẹn ngào ôi đất mẹ
Căm hờn chất ngất hỡi quê cha
Người đi tan tác đời vô vị
Kẻ ở đoạn trường cuộc xót xa
Mãi mãi không quên thù non nước
Thề đem máu giặc rửa sơn hà

Trúc Thi





Vong Quốc Ca

Gập ghềnh Quan Ải đỉnh sơn hà
Nhấp nhô triền sóng dải Hoàng Sa
Hôm xưa gấm vóc cha ông tặng
Ngày nay sao nỡ bán cho ma
Bình Minh u uất mây đen phủ
Vi-King tủi nhục lệ tuôn sa
Giang sơn dưới gót thù dày xéo
Một mảnh lòng băng nghe xót xa!

Người Tôi Thương
Ngày 17 Tháng 6, 2011


R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2011 01:19:23 bởi Viet duong nhan >
#31
    yenson 06.07.2011 00:57:29 (permalink)
    0
    Mời quý vị cùng đọc và giúp phổ biến rộng rãi - YS


    Hết lòng hoan-hô và ghi ơn Đồng-bào

    đã biểu-tình những ngày vừa qua

    tại Việt-Nam cũng như tại Hải-ngoại !!!



    Xin kính chuyển và vui lòng phổ-biến rộng-rãi về Việt-Nam



    1. Ý-nghĩa các cuộc biểu-tình chống Trung-Cộng tại Việt-Nam

    2. Hình ảnh các cuộc biểu-tình chống Trung-Cộng tại Việt-Nam và tại Hải-ngoại : www.dao-liege.org

    3. Tuyên bố chung của Khối Tự do Dân chủ 8406 và Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền

    4. Bản Lên Tiếng của Văn Phòng Điều Hợp Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Liên Châu



    Lê Hữu Ðào
    www.dao-liege.org
    http://www.youtube.com/user/daoliege
    "Điều làm tôi kinh-hãi, không phải là sự đàn-áp của kẻ ác, mà là sự thờ-ơ của kẻ thiện”
    Martin Luther King

    Ý-nghĩa các cuộc biểu-tình chống Trung-Cộng tại Việt-Nam



    1. Những cuộc biểu-tình vừa qua đều có tính-cách "tự phát", nghĩa là Nhân Dân tự-động xuống đường để nói lên sử phản-đối của mình trước hành-động xâm-lăng của Trung-Cộng... Nhưng không phải chỉ có thế thôi...



    2. Mà biểu-tình chính là để lên án thái-độ "đồng-lõa với giặc - gian ác với dân - lụy-phục ngoại-thù - phản-bội Tổ-quốc" của Đảng Cộng-sản Việt-Nam.



    3. Cho đến nay, tập-đoàn cầm quyền CSVN (Đảng CSVN và các tổ-chức ngoại-vi) không hề tổ-chức một cuộc biểu-tình nào chống Trung-Cộng.



    Với Bản văn "bán nước" mà Phạm Văn Đồng đã ký năm 1958, Đảng CSVN đã tự thắt vào cổ một giây thòng-lọng, mà Nhân Dân Việt-Nam đang từ từ xiết thắt...



    Vì thật rõ-ràng là Đảng CSVN không còn "tư-cách" nào để có thể "giải-quyết" được vấn-đề HS-TS và toàn-vẹn lãnh-thổ....



    Chỉ có Nhân Dân Việt-Nam, sau khi giải-thể chế-độ CSVN, mới có sự chính-thống để trực-diện với Trung-Cộng.



    Ngày tàn của chế-độ Cộng-Sản tại Việt-Nam đã gần kề...



    Việt-Nam muôn năm !



    Lê Hữu Ðào
    30.06.2011



    Tuyên bố chung nhân các cuộc biểu tình

    chống Trung C ộng của Đồng bào Việt Nam trong tháng 06-2011

    (Khối Tự do Dân chủ 8406 và Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền)

    Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam

    Trong tháng 6 năm nay, nhà cầm quyền Trung C ộng đột nhiên gia tăng gây hấn với Việt Nam trên Biển Đông, cụ thể và đặc biệt là đã đi vào lãnh hải đất nước để cắt cáp ngầm tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam ngày 26-05 rồi 09-06-2011. Hành động ngang ngược này lập tức khơi dậy lòng ái quốc của nhân dân. Nhiều cuộc biểu tình đã diễn ra sôi nổi tại hai thành phố lớn là Hà Nội và Sài Gòn cũng như đã bị cấm cản tại Hải Phòng, Vinh và Đà Nẵng vào các Chủ nhật 05, 12 rồi 19-06-2011. Thế nhưng, y như trong các cuộc xuống đường năm 2007-2008, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, thay vì tỏ lòng biết ơn và tạo điều kiện thuận lợi cho các hành động của nhân dân chống hiểm họa ngoại bang xâm lược, tương tự tại bao quốc gia khác, lại dùng vô số thủ đoạn, thậm chí đểu cáng và hung bạo để trấn áp lòng ái quốc.

    Trước tình thế đó, Khối 8406 và Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền nhận định:

    Như cụ Nguyễn Trãi từng nói: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nhưng không phải việc của một ngày”, thái độ lạ lùng của nhà cầm quyền CSVN nói trên bắt nguồn từ lâu trong quá khứ, qua một tiến trình dài như sau:

    1- Khi người Pháp sắp rút khỏi Đông Dương, với tinh thần Đại Hán tăng cường bởi tinh thần Cộng sản, Trung Hoa tiếp tục dòm ngó Việt Nam và họ đã tìm thấy một trợ thủ đắc lực. Đó là ông Hồ Chí Minh và đảng Lao động (tiền thân đảng Cộng sản), vốn rất sùng bái, hãi sợ và luôn học đòi Mao Trạch Đông. Trước hết, ông Hồ đã đê hèn chấp nhận sự buôn bán chính trị giữa Trung C ộng với các cường quốc (thông qua vai trò xấu xa của Chu Ân Lai ) tại Hội nghị Genève (1954) trên lưng dân Việt. Điều này khiến cho đất nước bị phân đôi và cuộc chiến tranh Đông Dương lần 2 (1954–1975) nổ ra (trong khi các nước trong khu vực có cùng điều kiện địa chính trị như Đông Dương đã tránh được). Đây chính là tội ác lớn nhất đối với Dân tộc. Tiếp đến, dưới sự chỉ đạo của Mao, rập khuôn mẫu Trung C ộng và được các cố vấn Trung C ộng trợ giúp, Hồ Chí Minh đã tàn hại đạo đức phong hóa nông thôn, cơ cấu làng xã họ tộc truyền thống, tiềm lực nhân sĩ lãnh đạo qua vụ Cải cách Ruộng đất, đã tiêu diệt bao tài năng nhiệt huyết trí thức qua vụ Nhân văn Giai phẩm và vụ Chỉnh đốn Tổ chức. Đây là một sự xâm hại sinh khí và nền văn hóa Dân tộc rất nghiêm trọng.

    2- Khi Mao Trạch Đông tiến hành kế hoạch mở rộng đế quốc Cộng sản và nhất là lãnh thổ Trung Hoa xuống Đông Nam Á qua việc giúp đỡ Việt Nam Dân chủ xâm chiếm Việt Nam Cộng hòa, Hồ Chí Minh đã dâng cho Trung C ộng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa trên danh nghĩa (qua công hàm bán nước do Phạm Văn Đồng ký năm 1958), đã để cho Trung C ộng chiếm cứ đồn biên phòng yếu huyệt ngàn năm là Nam Quan ải, đem quân xâm nhập sâu vào miền Bắc gọi là giữ giùm hậu phương, len lỏi vào tận hàng lãnh đạo của đảng CSVN để gọi là bảo đảm sự đoàn kết giữa hai chính đảng và chính thể. Đây là một sự xâm hại nền chính trị quốc gia hết sức nguy hiểm.

    3- Khi cuộc thôn tính miền Nam kết thúc, do bị Trung C ộng đòi nợ chiến phí bằng đất đai Tổ quốc và quyền lợi kinh tế trên đất Việt, do mù quáng tin tưởng vào tình hữu nghị Trung-Việt (16 chữ vàng và 4 tốt) cũng như do yếu nhược phải cậy dựa vào đàn anh duy nhất hùng mạnh còn lại, đảng CSVN đã nhượng cho Trung Qu ốc gần cả ngàn km2 lãnh thổ (trong đó có nhiều điểm chiến lược) qua Hiệp định biên giới năm 1999, gần 10.000 km2 lãnh hải qua Hiệp định vịnh Bắc bộ năm 2000, cả vùng Tây Nguyên yếu huyệt qua Quyết định năm 2007 cho Trung C ộng khai thác bauxite; đã cho Trung C ộng thuê hơn 300.000 hecta rừng đầu nguồn và rừng phòng hộ, xây nhiều làng mạc và đô thị Trung C ộng từ Nam chí Bắc, đi vào đất Việt không cần thị thực nhập cảnh, trúng thầu phần lớn các công trình xây dựng, kinh tế lớn trong đất nước, tuôn tràn vào Việt Nam các sản phẩm văn hóa, kỹ thuật, ẩm thực (đa phần kém chất lượng hay độc hại)… Đây là một sự xâm hại nền kinh tế và quốc phòng đất nước rất đáng lo âu.

    4- Khi Trung C ộng quyết định mở rộng chủ quyền trên Biển Đông những năm gần đây qua yêu sách “Đường lưỡi bò 9 đoạn”, Hà Nội tiếp tục theo đuổi chính sách ngoại giao ngây thơ (dựa trên bảng phân loại các nước thành bạn hay thù, chứ không phải trên quyền lợi quốc gia lẫn tương quan lợi quyền quốc tế) và thái độ ngày càng khiếp nhược trước Trung C ộng dưới mỹ từ “hiếu hòa hữu nghị”, do đó đã bị Trung C ộng ngày càng lấn lướt trên Biển đông: cấm cản, xua đuổi, bắt tù, cướp bóc, bắn giết ngư dân Việt; thúc giục, bảo vệ ngư dân Tàu vào đánh cá ngay trong thềm lục địa nước Việt; hăm dọa các công ty khai thác dầu hỏa ngoại quốc muốn làm ăn với Hà Nội; và mới nhất là xâm phạm lãnh hải Việt Nam để hăm dọa và phá hoại những tàu thăm dò khoáng sản của Việt Nam. Đây là một sự xâm hại chủ quyền quốc gia rất trắng trợn.

    Thế mà nhà cầm quyền CSVN lại phản ứng bằng cách bỏ mặc ngư dân bơ vơ trước sói dữ, lấy cớ tàu quân sự không xen vào chuyện dân sự; bằng cách tiếp tục hợp tác toàn diện với lân bang luôn nuôi mộng Đại Hán xâm lược; bằng cách từ khước liên minh với lực lượng hùng mạnh của các quốc gia văn minh dân chủ; bằng cách giấu nhẹm thông tin về vụ việc trước quốc dân và không trình vụ việc lên tòa án quốc tế; bằng cách ngăn cản, sách nhiễu, hăm dọa hoặc bỏ tù những ai lên tiếng chống Trung C ộng xâm lược qua các bài viết hay các cuộc biểu tình. Những phản ứng gần đây như cho phát ngôn viên bộ Ngoại giao lên tiếng, như tới gặp đại sứ Trung C ộng trao công hàm đều chứng tỏ tinh thần yếu nhược; như mua thêm khí tài quân sự, như tập trận bắn đạn thật trên biển Đông chỉ là trò đánh lừa dư luận, hóa giải sự phẫn nộ của nhân dân, chẳng mảy may hiệu quả gì.

    5- Những động thái trên cho thấy Trung C ộng ngày càng trở thành hiểm họa xâm lăng đối với Việt Nam, nguy cơ Bắc thuộc lần thứ 5 đang đến gần; cũng như cho thấy nhà cầm quyền Hà Nội ngày càng lộ rõ bộ mặt phản dân hại nước, đặt quyền lợi của đảng và phe phái trên quyền lợi của quốc gia và dân tộc, sẵn sàng bán đất biển, nhường quyền lợi để giúp Trung C ộng có điều kiện tiến lên địa vị siêu cường, bá chủ thế giới, hầu Việt cộng tiếp tục cai trị trên một Việt Nam sẽ trở thành Giao chỉ quận.

    II- Trước nguy cơ ấy, Khối 8406 và Nhóm Lm Nguyễn Kim Điền tuyên bố:

    1- Lên án thái độ đồng lõa với giặc - gian ác với dân, lụy phục ngoại thù - phản bội tổ quốc của đảng Cộng sản Việt Nam. Một thái độ không bao giờ thay đổi kể từ khi Hồ Chí Minh và đảng CS cầm quyền trên đất nước. Lên án thái độ dửng dưng của tân Quốc hội, vốn chẳng có thành viên nào tham gia các cuộc biểu tình bày tỏ tấm lòng yêu nước và ý chí chống giặc nói trên. Điều đó tiếp tục chứng tỏ Quốc hội chỉ là công cụ đê hèn trong tay Cộng đảng khiếp nhược.

    2- Đòi hỏi đảng CSVN, nếu muốn có đường sống và chỗ đứng trên đất nước Việt Nam, hãy trở về với nhân dân bằng cách thả hết các tù nhân chính trị vốn đã bị giam giữ vì lòng ái quốc, chấm dứt chế độ chuyên chế độc tài, bãi bỏ quan niệm “chỉ đảng mới có quyền lo việc nước”, phủ nhận Công hàm bán nước 1958 và các Hiệp ước bất bình đẳng với Trung C ộng, kiện Trung C ộng trước tòa án Liên Hiệp quốc, quyết liệt truy đuổi tàu Trung C ộng xâm phạm lãnh hải (như gương Philippin, Hàn Quốc, Nhật Bản…), hủy bỏ các tô giới Trung C ộng trên đất liền, thôi trấn áp lòng yêu nước biểu lộ qua những cuộc biểu tình hay những lời lên tiếng chống quân xâm lược, trả lại mọi nhân quyền cho toàn dân để có thể thực hiện đại đoàn kết theo tinh thần Hội nghị Diên Hồng.

    3- Hoan nghênh và ủng hộ các cuộc biểu tình bất bạo động mà Đồng bào khắp cả nước (đặc biệt các bạn trẻ sinh viên, các trí thức nhân sĩ và các bậc trưởng thượng vị vọng) đã, đang và sẽ còn tiến hành để bày tỏ tấm lòng ái quốc, sức mạnh dân tộc, tinh thần đoàn kết và thái độ sẵn sàng hỗ trợ cho một chính phủ biết đặt quyền lợi Tổ quốc lên hàng đầu. Yêu cầu lực lượng công an quân đội chớ để mình hay tự mình biến thành kẻ thù của nhân dân bằng cách đàn áp những tấm lòng yêu nước theo lệnh các lãnh đạo CS. Bằng không anh em sẽ đắc tội trước lịch sử và sẽ trực tiếp hứng chịu sự trừng phạt của nhân dân khi những kẻ sai khiến anh em bỏ chạy ra nước ngoài.

    4- Kêu gọi giới lãnh đạo tinh thần (trí thức dân sự và chức sắc tôn giáo) thể hiện tinh thần sĩ phu yêu nước, đoàn kết nên một, đứng ra lãnh đạo toàn dân, điều hướng sức mạnh của mọi lực lượng quần chúng chống lại nội thù bán nước và ngoại thù cướp nước. Kêu gọi các tôn giáo liên tục tổ chức những buổi cầu nguyện cho Quê hương, cho các tù nhân lương tâm, cho các nạn nhân bị bóc lột, để khơi gợi ý thức và củng cố tinh thần cho tín đồ.

    5- Thỉnh cầu Đồng bào hải ngoại tiếp tay với quốc nội bằng cách hỗ trợ các cuộc xuống đường biểu tình của quốc nội, bằng cách xiển dương chính nghĩa cuộc đấu tranh chống ngoại thù và nội thù của Dân tộc trước thế giới, bằng cách vận động quốc tế ủng hộ cuộc đấu tranh này qua việc giúp nhân dân Việt Nam giải thể cho được chế độ độc tài toàn trị Cộng sản…

    Làm tại Việt Nam ngày 25 tháng 06 năm 2011

    Ban Đại diện lâm thời Khối 8406 và Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền.

    1. Linh mục Chân Tín, Dòng Chúa Cứu thế Sài Gòn, 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn, Việt Nam

    2. Kỹ sư Đỗ Nam Hải, 441 Nguyễn Kiệm, P. 9, Q. Phú Nhuận, Sài Gòn, Việt Nam.

    3. Linh mục Nguyễn Hữu Giải, Giáo xứ An Bằng, Vinh An, Tổng Giáo phận Huế.

    4. Linh mục Phan Văn L ợi, 16/46 Trần Phú, Thành phố Huế, Việt Nam.

    5. Linh mục Nguyễn Văn Lý, bị quản thúc tại 69 Phan Đình Phùng , Tp Huế, Việt Nam.

    6. Giáo sư Nguyễn Chính Kết - Đại diện Khối 8406 tại hải ngoại.

    Trong sự hiệp thông với cựu quân nhân Trần Anh Kim, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và nhiều tù nhân chính trị, tôn giáo khác đang ở trong lao tù Cộng sản.



    Văn Phòng Điều Hợp
    Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Liên Châu
    Chùa Pháp Hoa: 20 Butler Ave, Pennington,

    SA 5013 - Australia

    Tel: (+61) 8.84478477 – Fax: ( +61) 8.82401758

    Email: phaphoanamuc@gmail.com

    Phật Lịch 2555

    Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Liên Châu

    BẢN LÊN TIẾNG


    Về việc Trung Qu ốc xâm lấn lãnh hải Việt Nam trên biển Đông



    Vào ngày 29/5 và 09/6 vừa qua, tàu hải giám của Trung quốc đã công nhiên tấn công, phá thiết bị thăm dò dầu khí của tàu Bình Minh 02 và Viking 2 của Việt Nam trên chính vùng biển thuộc chủ quyền VN theo Công ước Luật biển.

    Vì sự sống còn của dân tộc và sự vẹn toàn của lãnh thổ, hàng ngàn đồng bào quốc nội bất chấp mọi khó khăn và nguy hiểm đến đời sống và tánh mạng, đã đứng lên làm cuộc biểu tình bất bạo động vào hai Chủ Nhật liên tiếp, ngày 05 và 12 tháng 6 năm 2011, tại Sài Gòn và Hà Nội.

    Cuộc biểu tình ôn hòa hai tuần qua là tiếng nói của người dân biểu lộ sự bất khuất và quyết tâm bảo vệ giang sơn gấm vóc, cũng để báo động cùng quốc dân đồng bào và thế giới rằng chủ quyền của Việt Nam trên các đảo Trường Sa và Hoàng Sa bị xâm phạm trắng trợn, và có nguy cơ bị mất hẳn vào tay Trung quốc.

    Đây là những biểu hiện yêu nước tự nhiên của con dân nước Việt, không ai được quyền cản ngăn, lên án, ghép thành tội trạng; cũng không ai được quyền cho phép hay chứng nhận quyền biểu hiện này.

    Qua các diễn tiến nói trên, Văn Phòng Điều Hợp của Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất liên châu chúng tôi



    Nhận định:

    - Trung Quốc quen thói xâm lăng của các Hán triều xưa nay, luôn ôm mộng bá chủ, bành trướng thế lực, muốn thôn tính các nước láng giềng, nhất là Việt Nam;

    - Dân tộc Việt Nam vốn hiếu hòa, không muốn gây chiến, chỉ có nguyện vọng là được độc lập, hòa bình, tự do và dân chủ. Nhưng nếu chủ quyền đất nước bị xâm phạm, toàn dân Việt sẵn sàng đứng dậy để bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải;

    - Những thế lực nào muốn xâm lăng thôn chiếm bất cứ một tấc đất nào của Việt Nam đều phải trả một giá rất đắt như lịch sử đã chứng minh;

    - Phật giáo Việt Nam đã đồng hành với dân tộc gần 2000 năm trong sự nghiệp dựng nước, giữ nước. Dân tộc thống khổ, Phật giáo đảm nhận việc ban vui cứu khổ trong sứ mệnh hoằng pháp lợi sinh của người con Phật; khi đất nước lâm nguy, toàn thể Phật giáo đồ Việt Nam tự ý thức trách nhiệm bảo vệ bờ cõi, tích cực dấn thân tranh đấu cùng toàn dân.



    Từ những nhận định trên, chúng tôi khẩn thiết lên tiếng :

    - Kêu gọi Nhà nước Cộng Sản Việt Nam ngưng ngay những hành vi ngăn cấm, cản trở, đe dọa và giải tán những người biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước và ý chí bảo vệ giang sơn của họ;

    - Nhà nước Cộng Sản Việt Nam phải ngưng ngay việc bắt bớ, cách ly hoặc quản chế những nhà bất đồng chính kiến, những người đấu tranh vì lương tâm, và những người tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa, tự phát; hãy lập tức trả tự do cho họ và tuyệt đối không nên phân biệt đối xử, đe đọa đời sống và tánh mạng của họ;

    - Cảnh báo cùng Đảng Cộng Sản Việt Nam rằng, lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam là do công lao dựng nước, giữ nước của bao đời tiền nhân để lại, không ai, không chính thể hay đảng phái nào được quyền chia cắt, sang nhượng cho ngoại bang; Đảng Cộng Sản Việt Nam phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với lịch sử về việc đã để mất từng phần, hay toàn phần các hải đảo, nhất là đã làm mất các vùng đất mênh mông giáp ranh Trung Qu ốc;

    - Kêu gọi Đảng Cộng Sản và Nhà nước Việt Nam nhanh chóng thực thi các quyền tự do căn bản cho người dân, thay đổi hiến pháp cho phù hợp đà tiến văn minh và dân chủ của thế giới và thời đại; vì đây là bước đi nền tảng cho xã hội Việt Nam để dựng lại những gì bị phá sản do chủ thuyết và ý thức hệ ngoại lai mang đến trên quê hương Việt Nam gần một thế kỷ qua, đồng thời nhờ vậy mới tạo được yếu tố tổng hợp sức mạnh toàn dân để lấy lại những gì đã mất vào tay Trung quốc từ những năm qua;

    - Kêu gọi Đảng Cộng Sản và Nhà nước Việt Nam phải cứng rắn bày tỏ quan điểm và quyết tâm bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải của con dân nước Việt đối với sự xâm lăng của Trung quốc; và hãy sớm cùng các nước khối ASEAN công khai tố cáo hành vi xâm lược và vi phạm chủ quyền Việt Nam của Trung quốc lên Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc và cuối cùng,

    - Nhắc nhở Đảng Cộng Sản và Nhà nước Việt Nam rằng, tổ tiên chúng ta sở dĩ bảo vệ được toàn vẹn giang sơn là do sự đoàn kết, hòa hợp, trên dưới một lòng giữa chính quyền và quần chúng nhân dân; tất cả các thế lực ngoại bang xâm lăng, nhất là Trung Qu ốc với lịch sử ngàn năm đô hộ nước ta, dù đông đảo hùng mạnh đến đâu, đều bị bẻ gãy trước sự kiên cường nhất tâm và lòng yêu nước nhiệt thành của toàn dân. Để có được sự đoàn kết, kiên cường này, nền tự do, dân chủ và các quyền căn bản của người dân phải được bảo đảm bởi pháp luật, Đảng Cộng Sản và Nhà nước đương quyền phải thành tâm sám hối, sớm từ bỏ nền chính trị độc tài, sửa đổi Hiến Pháp để thực hiện đa nguyên, đa đảng, dân chủ và dân quyền, theo những điều lệ của các Công Uớc Quốc Tế mà Hà Nội đã ký kết nhưng chưa từng thực hiện.



    Các Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất liên châu trước sau như một, theo đuổi “lý tưởng hòa bình cho dân tộc và nhân loại’’ mà Hiến Chương GHPGVNTN đề ra. Các Giáo Hội liên châu chúng tôi sẵn sàng yểm trợ các phong trào toàn dân, trong nước và hải ngoại, để tranh đấu đòi hỏi các quyền tự do căn bản của người dân; nhất là trong cơn nguy biến của sơn hà, xin nguyện hết mình dấn thân cùng đại khối dân tộc để bảo toàn lãnh thổ Việt Nam.

    Hải Ngoại ngày 14 tháng 6 năm 2011

    Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại tại Úc Đại Lợi – Tân Tây Lan

    HT Thích Như Huệ, Hội Chủ HĐĐH

    Đương kim Chánh Văn Phòng Điều Hợp (ấn ký)

    Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa K ỳ

    HT Thích Tín Nghĩa, Quyền Chủ tịch HĐĐH (ấn ký)

    Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Âu Châu

    HT Thích Minh Tâm, Chủ tịch HĐĐH (ấn ký)

    Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất Hải Ngoại Canada

    TT Thích Bổn Đạt, Chủ tịch HĐĐH (ấn ký)

    #32
      yenson 06.07.2011 23:02:45 (permalink)
      0
      VÔ KẾ KHẢ THI !  
      (Bài số 1)
      BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

      Tình trạng hiện nay Việt Nam suy đồi về đạo đức, về văn hóa và đang đối diện với nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng là hậu quả tất yếu do Đảng Cộng Sản Việt Nam gây nên. Cộng Sản độc quyền cai trị một nửa Đất Nước dưới cái tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa từ năm 1954 và toàn cõi Đất Nước dưới cái tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam từ năm 1975 cho đến nay. Trách nhiệm này không thuộc về Đảng Cộng Sản thì thuộc về tay ai?

      Ai là nhà lãnh đạo du nhập chủ nghĩa cộng sản vào Đất Nước? Ai là người tạo ra bộ máyđộc tài toàn trị bằng khủng bố, bằng hạ thấp phẩm giá con người? Ai là người cha đẻ tập đoàn cầm quyền hiện nay? Nhất định người đó là ông Hồ Chí Minh, đúng không?

      Tài liệu lịch sử đã chứng minh quá rõ ràng ông Hồ Chí Minh không phải là người thực tâm tranh đấu cho nền độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc Việt Nam giống nhưnhững nhà cách mạng khác. Ông Hồ chỉ là người tha phương cầu thực kiếm sống bằng nghề làm bồi tàu thủy của Thực dân Pháp, rồi làm đơn xin vào học Trường Thuộc địa của Thực dân với mục đích phục vụ quân xâm lược. Không đủ khả năng tựnuôi thân, ông Hồ gia nhập Quốc tế Cộng sản vừa được trả lương hàng tháng, vừađược tiếng tăm nhờ mang danh nghĩa nhà “giải phóng dân tộc” do Liên Xô chỉ đạo. Khi đưa tay tuyên thệ gia nhập Quốc tế Cộng Sản, ông Hồ phải thề tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản do Nga lãnh đạo, tức là ông phải yêu nước Nga. Dù thâm tâm ông Hồ có muốn yêu nước Việt Nam đi nữa thì cái chủ nghĩa quốc tế cũng không cho phép ông ta thực hiện. Thế thì tại sao cứ bảo ông Hồ là người yêu nước Việt Nam ? Có quá nhiều bằng chứng để khẳng định ông Hồ không phải là người yêu nước Việt Nam , yêu dân tộc Việt Nam .
      1/ Nếu là người yêu nước thật sự, không ai nỡ giết người quốc gia vùng lên chống Pháp. Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho đàn em thủ tiêu lãnh tụ Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông Á của Duy Dân và vô số đảng viên, tín đồ của các tổ chức cách mạng, tôn giáo chống Pháp. Lãnh tụ Nguyễn Thái Học của Quốc Dân Đảng bị Thực dân đưa lên đoạn đầu đài vào ngày 16 tháng 6 năm 1930 ở Yên Bái, nên đảng viên Quốc Dân Đảng còn biết ngày thọ tử của đảng trưởng mình để tưởng niệm. Nếu ông Nguyễn Thái Học không bị giết bởi bàn tay Thực dân Pháp thì sau này cũng sẽ bịông Hồ thủ tiêu mà đảng viên không thể biết đảng trưởng của mình chính xác bịgiết ngày nào để làm lễ tưởng niệm. Nhà cách mạng Phan Bội Châu được nhân dân Việt Nam kính yêu cũng bị ông Hồ đem bán cho Thực dân Pháp!

      2/ Nhà cách mạng Phan Chu Trinh chủ trương “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”là một quốc sách mà bất cứ nhà lãnh đạo nào muốn cho xứ sở mình tiến bộ, văn minh, thịnh vượng đều phải thực hiện. Ông Hồ thi hành chính sách ngu dân để dễbề cai trị dân bằng biện pháp đào tận gốc trốc tận rễ các thành phần xã hội gồm“trí, phú, địa, hào” mà trí thức được đặt lên hàng đầu phải diệt. Trí tuệ là tinh hoa, là tài nguyên quý báu của dân tộc, còn giá trị hơn cả các loại khoáng sản như vàng, bạc, kim cương, dầu hỏa... Bọn đi cướp nước người luôn luôn đặt trọng tâm vào việc tiêu diệt trí tuệdân tộc bị trị. Vậy ông Hồ có phải là người Việt Nam chủ tâm xây dựng tương lai Việt Nam ?

      3/ Việt Nam là một nước bé nhỏ nằm cạnh anh khổng lồ Phương Bắc luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa lân bang, nhưng Việt Nam tồn tại được là nhờ cái khí phách bất khuất “thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc” của các bậc anh hùng. Bần cùng sinh đạo tặc, đói ắt đầu gối phải bò. Bị bỏ đói, con người mất nhân phẩm thì khí phách cũng không còn. Ông Hồ Chí Minh thi hành chính sách hộ khẩu, dùng miếng ăn để hành hạ con người là một hình thức tiêu diệt khí phách của dân tộc Việt Nam .

      4/ Người làm chính trị phải biết rằng không một quốc gia nào yêu thương dân tộc khác mà tự nguyện giúp đỡ vô điều kiện một cách rộng rãi. Ông Hồ đi xin thực phẩm, khí giới của Nga Tầu để có phương tiện giết hại dân mình là mầm nô lệ ngoại bang đã bắt đầu. Huống chi nước Tầu là nước luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa dân ta? Trong hiệp định Gèneve năm 1954, Thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai áp lực Hà Nội phải chấp nhận vỹ tuyến 17 thay vì vỹ tuyến 13 làm ranh giới chia đôi đất nước là đủ để thấy “cái đểu” của Tầu. Liên Xô và Trung Cộng dàn quân hai bên bờ Hắc Long Giang để thanh toán lẫn nhau, cả thế giới đều biết. Ông Hồ vẫn mù quáng tin tưởng mãnh liệt vào tình nghĩa giữa các nước xã hội anh em. Nếu ông Hồ là người thực tâm yêu nước mình thì ông phải bắt tay với người anh em cùng huyết thống ởMiền Nam để cùng kiến tạo xứ sở; chứ không đòi đốt cháy cả dẫy Trường Sơn.

      5/ Ông Hồ bản chất quỷ quyệt, nham hiểm, độc ác, đạo đức giả, được Đệ tam Quốc tế đào tạo thành cán bộ tình báo với nhiệm vụ bành trướng Đế quốc Đỏ. Khát khao của ông là làm cha già dân tộc, nhưng ngu xuẩn vì thiếu gì kẻ tình nguyện đứng tên mà phải giả danh Trần Dân Tiên viết sách ca tụng mình? Các nhà viết sử sẽ đi tìm tung tích Trần Dân Tiên, cái âm mưu của ông Hồ tất nhiên sẽ bị bại lộ.Khi cướp được chính quyền trong tay, ông Hồ xây dựng một bộ máy cai trị chỉ có thể đẻ ra những thuộc cấp xu nịnh, ngoan ngoãn vâng lời, vì nếu có kẻ nào trái ý ông là bị quy tội phản động ngay. Phạm tội ác tầy trời trong cải cách ruộngđất, ông vờ diễn tuồng khóc lóc tỏ dấu hối hận, nhưng tiếp theo sau đó lại phạm vào những tội ác diệt phong trào nhân văn, chỉnh phong, xét lại chống đảng. Ông bảo: “Người dân có quyền đuổi chính phủ”, nhưng không bao giờ ông cho phép người dân dùng lá phiếu tự do lựa chọn người lãnh đạo. Đó là sự xảo quyệt của ông Hồ.

      Nói tóm lại, trong cuộc sống riêng cũng như công, ông Hồ có những hành động mờ ám, khuất tất, nói một đường làm một nẻo, nên cuối đời ông bị bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ khống chế là đương nhiên, vì gieo gì thì gặt nấy. Lớp lãnh đạo kế thừa đều mang đầy đủ tính xảo quyệt, độc ác như ông Hồ. Họ tiếp tục dùng bộ máy đàn áp, khủng bố do ông Hồ lập lên để cai trị, bất chấp sự tiến bộ của nhân loại và khát vọng tự do dân chủ của nhân dân. Chỉ khác một điều là ông Hồ mơ làm “cha già dân tộc”; còn các lãnh đạo mới này thì tham tích lũy tiền bạc bằng hành vi ăn cắp, ăn cướp, tham nhũng.

      Theo nhà sử học Dương Trung Quốc và nhà lý luận chính trị Hà Sĩ Phu thì Việt Nam ngày nay mất văn hóa hoàn toàn. Một dân tộc bị mất văn hóa được coi như mất nước. Tệ hơn nữa là coi như bị diệt chủng, vì bản sắc dân tộc không còn. Đó là thành tích“đào tận gốc, trốc tận rễ” các thành phần xã hội “trí, phú, địa, hào” do ông HồChí Minh thực hiện. Năm 1958 ông Hồ ra lệnh cho Thủ tướng Phạm văn Đồng viết thư gửi cho Chu Ân Lai thừa nhận vùng biển mà Trung Cộng bảo rằng thuộc về Tầu là bằng cớ rõ ràng ông Hồ là kẻ bán nước. Nếu không có lệnh của ông Hồ, chắc chắn Phạm văn Đồng không thể tự động viết cái thư đó.

      Mặc dầu Việt Nam bị Trung Cộng dạy cho bài học vào năm 1979, năm 1988; mặc dầu được Hoa Kỳ chìa tay ra bắt nhiều lần, Cộng Sản Việt Nam vẫn kiên trì đi theo con đường cộng sản. Cái lập luận “Đi với Hoa Kỳ thì giữ được nước, nhưng mất đảng; còn đi với Trung Cộng thì mất nước, nhưng giữ được đảng” là một lập luận hết sức ngu xuẩn, bởi vì một khi nước đã mất thì làm sao còn đảng?

      Thắngđược Việt Nam Cộng Hòa, Cộng sản tưởng mình vô địch, đế quốc nào cũng phải khiếp sợ (lời Lê Duẩn). Trong hồi ký Võ Nguyên Giáp thắc mắc tại sao Hoa Kỳ đang oanh tạc dữ dội, Hà Nội sắp sửa đầu hàng thì cuộc dội bom lại ngưng. Đây là lý do để giải tỏa thắc mắc của ông Giáp: Hoa Kỳ không muốn đánh gục Miền Bắc. Bởi vì Hoa Kỳ nhận thấy chủ thuyết “domino” không còn cần thiết nữa, cộng sản không còn là mối đe dọa cho vùng Đông Nam Á và bởi vì Hoa Kỳ muốn sau này sẽ sử dụng cả nước Việt Nam để ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng. Không phải Hoa Kỳ có tài tiên tri, nhưng Hoa Kỳ đã nghiên cứu lịch sử Tầu. Họ đã biết dã tâm của Đại Hán luôn luôn bành trướng. Thế nào Việt Nam cũng phải cần đến sức mạnh của Hoa Kỳ để bảo vệ Tổ Quốc. (trong một bài tới người viết sẽchứng minh Hoa Kỳ không phản bội VNCH như một số tác giả Việt Nam lên án).

      Thêm một chứng minh nữa để nói rằng Hà Nội không phải vì tài giỏi mà chiến thắng Miền Nam . Cao Mên nhỏ và yếu hơn Miền Nam mà Hà Nội đánh không thể thắng, cuối cùng đành phải rút quân về vì Trung Cộng không ủng hộ. Sự kiện đó cho thấy Hà Nội thắng khi được Trung Cộng giúp và thua khi bị Trung Cộng chống. Đưa ra sự kiện này để cộng sản hiểu rằng họ chỉ là con cờ, là tay sai dùng máu xương của dân mình để thực hiện ý đồ của ngoại bang mà thôi, chứ không phải Cộng Sản Việt Nam vô địch. Khẩu hiệu “Độc Lập, TựDo, Hạnh Phúc” là chiêu bài để thu hút lòng yêu nước, yêu tự do; chứ không phải là mục tiêu để Cộng Sản Việt Nam tiến tới. Bởi vì một khi bị nô lệ tư tưởng, tự đặt mình trong hệ thống quốc tếthì sự độc lập hay quyền dân tộc tự quyết sẽ không còn.

      Xưa kia cha ông chúng ta chẳng được nước nào giúp sức, nhưng từng đánh bại anh khổng lồ phương Bắc là nhờ sự đoàn kết. Cộng sản bắt chước Thực dân, dùng chính sách chia rẽ dân tộc để mãi mãi ngồi trên chiếc ghế thống trị, thì nay phải nuốt nhục quỵ lụy kẻ thù để tiếp tục vơ vét tài sản dân chúng và tài nguyên quốc gia. Cục diện thế giới ngày nay đã khác. Chẳng có cường quốc nào dám ngang nhiên xâm lăng kẻ khác, bởi vì tính liên lập giữa các quốc gia và liên đới về quyền lợi hổ tương. Trung Cộng dù mạnh, dù hung ác cũng chẳng thể nào đơn phương khoanh vùng biển ngăn cấm tầu thuyền các nước khác giao thông. Vậy thì Trung Cộng có gì đáng sợ nếu người cầm quyền biết làm bạn một cách chân thành với thế giới. Muốn được xem như người bạn chân thành là khi đặt bút ký tuân thủ các quy ước quốc tế thì phải nghiêm chỉnh thi hành; chứ không phải dùng xảo ngôn, trí trá để nói quanh.

      Lâu nay bộ máy tuyên truyền của cộng sản cứ phịa ra những thành tích chống Pháp,đánh Mỹ để tự cho minh có vị thế chính thống (legetimacy) trong việc cai tri. Họ không cho người dân được phép bày tỏ quan điểm, chính kiến, ngay cả bày tỏlòng yêu nước. Lấy lời dạy của Trường Chinh Đặng Xuân Khu rằng đảng cộng sản cướp chính quyền bằng bạo lực thì đảng cộng sản sẽ dùng bào lực để giữ chính quyền là không còn thích hợp nữa. Bởi vì bạo lực chỉ dùng được khi mà trong nội bộ đảng còn có sự đoàn kết nhất trí, còn niềm tin vào lý tưởng cộng sản. Người nhận lệnh thi hành bạo lực mất niềm tin vào sự bền vững của chế độ thì không thể nào dám mạnh tay vì sợ sau này bị nhân dân trả thù.

      Hiện nay, dù không ở trong chăn, người Việt cũng biết trong cái chăn cộng sản đầy rận. Trương Tấn Sang cũng bảo nồi canh cộng sản đầy sâu. Người cộng sản 95 tuổi, từng làm Đại sứ Việt Nam tại Trung Cộng nhiều năm như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh cũng đã sáng mắt nhìn thấy cái dã tâm của Trung Cộng. Cộng Sản Việt Nam đang cùng một lúc đối diện với con ác thú khát mồi phương Bắc, đối diện với 80 triệu người dân nghèo khổ muốn vùng lên đòi quyền sống và đối diện với sựphân hóa nội bộ giữa phe muốn đi với Hoa Kỳ để cứu nước và phe ôm chân Trung Cộng để cứu đảng. Ngoài ra, do sự làm ăn mờ ám để ăn cắp chắc chắn sẽ đưa đến khủng hoảng kinh tế. Do đó mầm loạn sẽ xảy ra.

      Cách đây một thập niên, nguy cơ mất Tổ Quốc giống như nước đã tới chân mà lãnh đạo cộng sản không chịu nhảy, dù được nhiều nhà ái quốc cảnh báo. Bây giờ nước đã ngập tới cổ, họ vẫn khư khư ôm cái độc quyền thống trị thì cái chết của Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn là vấn đề thời gian. Họ nằm chờ chết, bởi vì bộ máy điều hành việc nước do ông Hồ lập ra chỉ có những kẻ mánh mung, khôn khéo uốn mình chờ dịp ngôi lênđịa vị lãnh đạo; chứ không thể sản sinh ra người lãnh đạo có bản lĩnh, có tầm nhìn để cứu nước. Hơn nữa, những người gọi là “cách mạng lão thành” như các ông Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đặng văn Việt… và các trí thức phản kháng vẫn còn quyến luyến, thương tiếc Hồ Chí Minh lại càng khó lòng làm cho Việt Nam thoát ra khỏi vũng lầy hiện nay.

      Ai ai cũng thấy rõ tình trạng bế tắc của Việt Nam hiện nay là hậu qua tất yếu do ông Hồ Chí Minh mang lại. Nếu người cầm quyền đến người phản kháng còn mang cái não trạng “tín ngưỡng” Hồ Chí Minh thì không ai (kể cả người Mỹ) có kế nào đểhiến cho Việt Nam tìm đường ra. Bao lâu xác ông Hồ còn nằm ở quảng trường Ba Đình, tượng ông Hồcòn đặt ở vị trí tôn nghiêm, Việt Nam còn nằm trong bàn tay Trung Cộng.
      Ngoại trừ tổ tiên ta linh thiêng nhiều quyền phép, hóa độ cho một nhân vật vô danh nào đó bỗng dưng trở thành Phù Đổng hoặc trở thành Tề Thiên Đại Thánh có khả năng tận diệt loài yêu tinh, Việt Nam mới có cơ may tồn tại. Nhược bằng tổ tiên cũng đành bó tay, Việt Nam sẽ một lần nữa biến thành Giao Chỉ Quận, bởi vì … vô kế khả thi.
      Bằng Phong Đặng văn Âu
      Orange County, California, ngày lễ kỷ niệm Độc Lập Hoa Kỳ 4 tháng 7 năm 2011.
      #33
        yenson 13.07.2011 06:41:33 (permalink)
        0
        Hoa Kỳ Phải Cương Quyết Chấm Dứt
        Chế Độ Bạo Quyền ở Trung Cộng
         

        “Một sự nhân nhượng đối với kẻ xâm lăng côn đồ ngày hôm nay chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc xung đột võ lực trong tương lai gần.”  
        “U.S. Must Resolve to End Chinese Tyranny.”
        James Rhodes
        08-07-2011
        Người dịch: Nguyễn Quốc Khải  

        LGT: Những bài viết bằng tiếng Anh do những người ngoại cuộc như bài này rất lợi cho Việt Nam về dư luận quốc tế. Chúng tôi mong có một số bài tiếng Việt được dịch sang tiếng Anh để phổ biến khắp nơi trên thế giới.   Những quốc gia văn minh cần phải phát triển một chính sách thống nhất để chấm dứt những hành động thù nghịch của những nước gây hấn, bất kể họ là ai. Về vấn đề này, lịch sử có thể cống hiến những bài học giá trị. Chúng ta cần phải học những lỗi lầm của những người khác như Thượng Đế biết chúng ta không có thời giờ để lập lại tất cả những lỗi lầm như vậy. Trong khoảng thời gian giữa thập niên 1930, Adolph Hitler với sự trợ giúp của Heinrich Himmler, đã tiến hành một chiến dịch chống lại những người cấp tiến, Do Thái, những người theo chủ nghĩa xã hội, Cộng Sản, những người Gypsy, và những nhóm không được ưa chuộng khác. Một Âu châu thụ động đã theo đuổi một chính sách nhân nhượng vô nguyên tắc đối với Hitler với ý nghĩ rằng làm như vậy sẽ tránh được xung đột và chiến tranh. Không ai có một phản ứng nào cả khi Đức xâm chiếm vùng Saar [nằm ở khu vực biên giới giữa Đức và Pháp] vào năm 1935; hay vùng Rhineland [nằm ở khu vực biên giới giữa Đức, Bỉ, Luxembourg, và Hòa Lan] vào năm 1936, hoặc Áo và Tiệp Khắc vào năm 1938. Sau khi Đức xâm chiếm Ba Lan vào tháng 9, 1939, Thế Chiến Thứ Hai bắt đầu, hàng triệu người chết một cách vô ích bởi vì không ai có can đảm để ngăn chặn chế độ Nazi sau khi họ đồng hóa vùng Saar vào năm 1935.   Khi Thế Chiến Thứ Hai chấm dứt, những cường quốc quân sự ưu thế trên thế giới đã để cho Liên Bang Xô Viết xâm chiếm hoàn toàn một số quốc gia và tước đoạt quyền tự quyết của một số đông dân chúng tại Ba Lan, Bảo Gia Lợi, Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc, Lỗ Ma Ni, An Ba Ni, và tạo ra cả Đông Đức. Chính hoàn cảnh này đã gây ra chiến tranh lạnh. Hàng ngàn tỉ đô la đã được đổ vào những công nghệ quân sự thay vì dùng để khám phá ra những cách chữa trị những căn bệnh giết người, chấm dứt nạn đói trên thế giới, và những thứ tương tự.    Ngày nay, đang có một mối đe dọa giống như vậy có thể làm thế giới bất ổn. Nó không được biết đến nhiều như mưu đồ của Hitler hay Stalin, tuy nhiên cũng xảo quyệt, tính toán, và khôn vặt. Nguồn gốc của mối đe dọa này bắt nguồn từ phía đông của Vịnh Bắc Việt trong một vùng mà người Việt Nam và chính tôi gọi là Biển Đông. Dĩ nhiên, những người Trung Cộng gọi là Biển Nam Trung Cộng, suy cho cùng, họ là một kẻ mạnh ở trong vùng và trong cố gắng muốn viết lại lịch sử đã hăm dọa và tiêu diệt những ai chống lại sự thâu tóm quyền lực của họ.  

        Điều quan trọng không phải là Biển Đông có vào khoảng 30,000 hòn đảo và đá ngầm. Thâu tóm lại,  Việt Nam, Trung Cộng, Đài Loan, Phi Luật Tân, Mã Lai, và Brunei đòi hỏi chủ quyền trên một số những mảnh đất nhỏ bé này. Vì những hòn đảo này nằm trong “Biển Nam Trung Cộng”, chúng đều phải thuộc Trung Cộng, bất kể đến lịch sử thật sự.
         

        Những văn bản cổ của hai sử gia Trung Cộng Lĩnh Ngoại Đại Đáp (Ling Wai Da) và Chu Phan Chi (Zhu Fan Zhi) cho thấy rằng Hoàng Sa (Paracel Islands) và Trường Sa (Spratly Islands) nối kết với và là một phần của một vùng nay là Bắc Việt Nam. Sự kiện này đã được nhắc lại trong tài liệu của Thế Kỷ 17; bản đồ của vùng trong năm 1838; và bởi đế quốc tây phương Pháp qua triều đại nhà Nguyễn vào năm 1887 và 1933. Nhiều tài liệu tham khảo liên kết những đảo Hoàng Sa và Trường Sa với Việt Nam từ thời cổ. Khi Thế Chiến Thứ Hai kết thúc, Trung Cộng toan tính chiếm đất ở Biển Đông, nhưng Tuyên Ngôn Cairo (Cairo Declaration) ủng hộ đòi hỏi chủ quyền của Việt Nam đối với những đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Quan điểm này được xác nhận tại Hội Nghị San Francisco về Thỏa Hiệp Hòa Bình (San Francisco Conference on the Peace Treaty) với Nhật Bản vào năm 1951. Cho đến ngày hôm nay, Trung Cộng là một nước đã thành công nhiều nhất trong việc lùng kiếm để lấy thêm đất đai. Trung Cộng thôn tính Tây Tạng vào năm 1950; Trung Cộng hiện nay kiểm soát kinh đào Panama, Hồng Kông kể từ 1997 và Ma Cao 1999.   Vào năm 1988 không bị gây hấn Trung Cộng tự dưng tấn công vào đảo Trường Sa mang cờ Việt Nam. Đây là một hành động giết người có tính toán đáng lẽ làm sỉ nhục cả thế giới. Trên 64 người Việt bị giết chết một cách vô ích và một số khác bị mất tích vì cuộc xâm lăng trắng trợn. Cho đến nay, quân đội Trung Cộng tiếp tục thi hành chính sách quấy rối những thuyền đánh cá và nghiên cứu khoa học không phải của Trung Cộng tại Biển Đông.  Gần đây, Trung Cộng đâm vào và đánh đắm những thuyền đánh cá của Việt Nam và bắt giữ toàn thể thủy thủ đoàn.   TNS John McCain đã tuyên bố công khai rằng ông không ủng hộ Trung Cộng trong việc đòi hỏi chủ quyền ở Biển Đông. Vào ngày 23 tháng 7, 2010, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hillary Clinton đã đề nghị một giải pháp cho toàn vùng Biển Đông. Ngay sau đó, báo Manila Times đã tường thuật rằng Ngoại Trưởng Trung Cộng Dương Khiết Trì (Yang Jiechi) đã tuyên bố rằng “Việc mời Việt Nam tới Hoa Kỳ để dàn xếp (vấn đề Biển Đông) là một hành động tấn công vào Trung Cộng.”  Đây là những lời nói bừa bãi của một kẻ xâm lăng du côn cốt để dọa dẫm kẻ yếu. Đây là Hitler của 1935. Đây là Stalin của 1945. Biển Đông không chỉ thuộc Trung Cộng và thế giới phải bảo đảm rằng Trung Cộng sẽ không bao giờ kiểm soát tất cả các đường tiếp cận và tài nguyên của vùng này.  Một sự nhân nhượng đối với kẻ xâm lăng côn đồ ngày hôm nay chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc xung đột võ lực trong tương lai gần. Tất cả những quốc gia Đông Nam Á đang tích cực tìm kiếm một giải pháp hòa bình cho vấn đề nan giải này không thể bị bức chế bởi một nước đang tìm cách bóp méo sự thật của lịch sử và sau đó sát hại để bảo vệ sự dối trá của họ.   Vì lợi ích của hòa bình thế giới, lương thiện, và công lý mà ngày nay thế giới cần làm điều phải và  hỗ trợ chủ quyền của Việt Nam đã được chứng minh bằng tài liệu đối với các đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Chúng ta bắt buộc không thể trở thành nạn nhân của những kẻ lạm dụng sức mạnh và đe dọa dùng bạo lực để đạt được mục tiêu chính trị đảng phái trong khi đó những người yếu đuối là những kẻ phải chịu thiệt thòi như Hitler đã làm vào thập niên 1930 và Stalin trong thập niên 1940.

        oo0oo

        U.S. Must Resolve to End Chinese Tyranny   James Rhodes July 8, 2011 Source: Viet Studies   In regards to aggressor nations, no matter who they may be, civilized countries must develop a unified policy to terminate any such hostile action or activity. Concerning this, history can be a valuable teacher. We must learn from the mistakes of others as God knows we do not have the time to make them all ourselves. During the mid-1930s Adolph Hitler, with field assistance from Heinrich Himmler, instituted a campaign against liberals, Jews, Socialists, Communists, gypsies, and other groups they deemed undesirable. Passive Europe adopted an appeasement policy with Hitler which they thought would avoid conflict and prevent war. Nothing was done when Germany took over the Saar in 1935; or the Rhineland in 1936; or Austrian and Czechoslovakia in 1938.  After Poland was invaded in September of 1939, WWII officially began and millions of lives were needlessly lost because no one had the courage to stop the Nazis after they assimilated the Saar in 1935.   At the conclusion of WWII, dominant global military powers allowed the Soviet Union to absorb entire nations and deprived countless masses their right to self determination in Poland, Bulgaria, Hungary, Czechoslovakia, Romania, Albania, and even create an East Germany.  This created the Cold War in which trillions of dollars were diverted into the military-industrial complex as opposed to finding cures for killer diseases, ending world hunger, things of this nature. Today a similar threat exists that threatens to destabilize the world. Not as well known as the designs of a Hitler or Stalin but nonetheless as insidious, calculating, and cunning. Its origins are east of the Gulf of Tonkin in a region the Vietnamese, and myself, refer to as the Eastern Sea. Of course, the Chinese refer to it as the South China Sea, after all, they are the strongman of the region and in their attempt to rewrite history have intimidated and murdered those that oppose their power grabs.   It matters not that the Eastern Sea contains about 30,000 islands and reefs. Collectively some of these small land masses are claimed by Vietnam, China, Taiwan, the Philippines, Malaysia, and Brunei. Because they are in the “South China Sea” apparently all of them belong to China irregardless of real history.   Ancient Chinese texts of Ling Wai Da and Zhu Fan Zhi indicate that Hoang Sa (Paracel Islands) and Tru’o’ng Sa (Spratly Islands) were associated with and part of what is now northern Vietnam. This fact was again repeated in literature of the 17th Century; an atlas of the region in 1838; and by Western imperialist France through the Nguyen Dynasty in 1887 and 1933. There have been numerous, unrelated references linking the Paracel Islands and the Spratly Islands to Vietnam from ancient times. However, at the conclusion of WWII, China attempted to land grab in the Eastern Sea; but, the Cairo Declaration supported Vietnam’s claim to the islands. This position was affirmed at the San Francisco Conference on the Peace Treaty with Japan in 1951. To date China has been most successful with their quest to obtain additional territories and land masses. In 1950 China annexed Tibet. China now has control of the Panama Canal and as of 1997, Hong Kong, and in 1999 secured Macau.   In 1988 China, unprovoked, launched an attack against Vietnamese carrying the national flag on the Spratly Islands. This was a calculated act of murder that should have outraged the entire world. Over 64 Vietnamese were needlessly killed and others went unaccounted for in the face of this naked aggression. To date the Chinese military, as a matter of policy, continues to harass all non-Chinese fishermen and scientific vessels in the “South China Sea.” Recently they have rammed and sunk Vietnamese fishing boats and taken entire crews hostage.   Senator John McCain has publically stated he does not support China’s claims in the Eastern Sea. On 23 July 2010 Secretary of State Hillary Clinton proposed a regional solution to the Eastern Sea problem. It was soon thereafter reported in the MANILA TIMES that Chinese Foreign Minister, Yang Jiechi, said that “the Vietnamese invitation to the United States to mediate (the Eastern Sea problem) was AN ATTACK ON CHINA.” These are the ramblings of an aggressor bully meant to intimidate the weak. This is 1935 Hitler. This is 1945 Stalin. The Eastern Sea does not belong solely to China and the world must insure that China will never control all its access and resources. An appeasement of the aggressor bully today will certainly set the stage for another armed conflict in the near future. All the other Southeastern Asian nations that are actively seeking a peaceful solution to this dilemma should not be dictated to by the only nation that has distorted the historical truth and then murdered to defend their lie.   It is in the interest of world peace, fairness, and justice that the world do the right thing today and support the documented Vietnamese sovereignty in the Paracel Islands and Spratly Islands. We must not fall victim to those that would misuse military might and the threat of violence to achieve their partisan political goals at the expense of those they feel are inferior just as Hitler did in the 1930s and Stalin during the 1940s!  
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2011 06:46:52 bởi yenson >
        #34
          yenson 13.07.2011 07:05:22 (permalink)
          0
             Một ngày phải khác mọi ngày
          Bùi Chí Vinh

          Chào một ngày đất nước tự tiêu vong
          Cỗi rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc
          Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca lạ hoắc
          Panô giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới toét miệng cười

          Chào một ngày phát triển giống đười ươi
          Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ
          Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ
          Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì... tiền

          Chào một ngày vong bản vì... hèn
          Sống chết mặc bay, túi thầy vô cảm
          Ải Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm...
          Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận nước Tàu

          Chào một ngày bãi biển hóa nương dâu
          Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh
          Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh
          Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều

          Chào một ngày hình chữ S tong teo
          Tài nguyên bôxít bị đào như bọ xít
          Nhôm và đôla chẳng thấy đâu chỉ thấy đất Tây nguyên rên xiết
          Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm nghẹt thở Chín Con Rồng

          Chào một ngày long mạch bị xới tung

          Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo.
          Ai cho phép Hoàng Sa, Trường Sa thành Tam Sa lếu láo
          Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng

          Chào một ngày giống hệt cõi âm
          Những xác chết anh hùng bật dậy
          Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy!
          Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền
          Chào một ngày soi rõ mặt anh em…
          "Ngày soi rõ mặt anh em” nhất định đang đến gần.
          #35
            yenson 14.07.2011 02:57:15 (permalink)
            0
            Tác giả: Trần Khải Thanh Thủy

            Bé thơ, thiếu niên Việt-Nam ai cũng một lòng một dạ yêu kính bác, coi "Bác" như thần tượng, như tiên ông giáng thế. Chỉ từ khi Đông Âu sụp đổ, đứng đầu là Liên Bang Sô Viết, những thông tin về bác từ từ hé lộ. Nghiêm trọng nhất, để cứu nền kinh tế xã hội chủ nghĩa èo uột, ngắc ngoải bên bờ sự phá sản, diệt vong, đảng CS Liên Sô đã quyết định bán một nửa kho lưu trữ của mình cho Mỹ. Thế là cái kim trong bọc cũng lòi ra nữa là cả trái tim bác Hồ. Cho dù được sơn, phết bởi hàng ngàn giai thoại đẹp đẽ sáng láng cũng bị bong ra từng mảng để trả sự thật về cho lịch sử. Tượng thần trong chùa Phật dù có bị gió bão làm ngả nghiêng, siêu vẹo, trong mắt người phàm tục vẫn thiêng, Miếu thờ dưới bàn tay vô đạo của CS tàn sát vẫn nguyên vẹn hình bóng miếu thờ...
            Nhưng thần tượng Hồ Chí Minh khi bị sụp đổ đã gây nên bao bi phẫn trong lòng người dân Việt-Nam. Các cựu chiến binh già, cả cuộc đời trai trẻ say chí lớn, "ào ào tiến theo người như thác đổ", đến khi giật mình ngoảnh lại tóc điểm sương mới chịu lấy vợ, sinh con, chịu cảnh cha già con cọc, tóc bạc, răng long con nuôi con đỏ, ru hời, hời ru. Nhiều người mải miết khắp các chiến trường Đông, Băc, Tây, Nam "chiếc balô bạc mầu 3 cuộc chiến", trở về, hậu quả nhỡn tiền không thể tránh là "vợ già, con dốt, nhà dột". Không ít người vĩnh viễn vô sinh vì căn bệnh sốt rét mãn tính làm cạn kiệt tinh trùng, hoặc đẻ con tật nguyền vì chất độc da cam ăn sâu vào cả tim óc, cốt tủy....Bao nhiêu thanh niên xung phong làm đường, tải đạn ra mặt trận chịu cảnh lỡ bước, chết già,,, Cả một thế hệ sau 75, từng phấn đấu học tập để được nhận danh hiệu "cháu ngoan bác Hồ"...
            Tất cả đều tấm tức khóc như trẻ nhỏ bị mẹ mìn lừa dối bán qua biên giới lấy tiền, khi thần tượng đẹp đẽ trong phút chốc chỉ còn là một gã yêu râu xanh, hiếu sát, tham tàn. Bao người già lặng lẽ khóc thầm, nước mắt chảy ngược vào trong khi máu xương anh em đồng đội hoá thành vô nghĩa hết.
            Cũng không ít lời nguyền rủa thốt lên khi được xem di chúc của bác và cả kho tư liệu về "người ", do con cháu lên mạng tìm được mang về... Trong khi họ cuồng tín lao vào trò chơi giết người, xé nát mình cho tổ quốc lớn lên, thì vị cha già của họ nhẫn tâm chời trò dối lừa, đưa cả dân tộc vào con đường nô lệ, tay sai cho Nga sô, Trung cộng, gây bao cảnh "nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn" từ "cải cách điền địa", "chỉnh cán rèn cơ":, "hợp tác là nhà, xã viên là chủ" v.v... Sau khi đứng cúi đầu mặc niệm, những vần thơ râm ran xuất hiện, đặc biệt là Bút Tre - vốn là thế mạnh của quần chúng - vì nôm na dễ làm mà vẫn giữ được tình hồn nhiên hóm hỉnh.
            So với kiều bào nước ngoài, độc giả trong nước vẫn ở trình độ a,b,c trong việc nhìn nhận đánh giá về đảng, về bác, vì những thông tin ma quái, "tối mật" bị bưng bít, căt xén, che đậy. Vì vậy tác giả mạo muội để công sáng tác, sưu tầm một số bài, số câu điển hình (có chỉnh sửa thêm cho hoàn thiện). Hy vọng lấy tiếng cười làm vũ khí sắc bén... nếu không góp phần dập tắt được hình tượng bác Hồ trong lòng quần chúng, thì cũng "mua vui cũng được một vài trống canh".
             
             
            1.- Viết về Hồ tặc
             
            Nếu đời không có Sinh Cung
            Dân đâu phải họa Hồ Khùng ... Chí Minh
            Mải mê bác chỉ làm tình
            Bước chân trải khắp ... thân hình chị em

            Bác Hồ là lão già dê
            Năm thê, bẩy thiếp ra bề trai tân
            Sự nghiệp "kách mệnh" trong quần
            Chúng con lớn giữa hai chân bác Hồ
             
            2.- Bác học chữ Nho
             
            Bác Hồ thuở con học Nho
            Cùng chung đèn sách với "lò" bác Tôn
            Trong lớp bác chẳng làm ồn
            Mải mê bác bắt mất hồn chị em

            Thế rồi từ đó đêm đêm
            Sự nghiệp "kách mệnh" trèo lên mặt giường
            Đảng ta chỉ một con đường
            Vùng lên: Chăn gối, chiêu giường... vùng lên!
            Chị em nằm dưới ngợi khen
            Việt-Nam đẹp nhất có tên ... cu Hồ.
             
            3.- Con Chim Bác Hồ
            Bác Hồ có một con chim
            Bác nhờ chị Định đi tìm cái lông.
            Nỗi băn khoăn mãi chất chồng
            "Lông đen, chim đỏ rõ dòng ...chí minh"

            Thảo nào bác đến đa tình
            Minh Khai, cùng với Tuyết Minh ... vợ đời
            Ra đi cuốc đất cùng trời
            Bao nhiêu con vãi, con rơi vợ ngày

            Bao nàng Kiều chết bỏ thây
            Tôn vinh bác, lũ dân cày ngợi ca:
            "Bác là cha của mọi nhà
            Là ông triệu cháu, là ... bà con xa"

            Bác ơi tim bác bao la
            Ôm trọn phụ nữ nước Nga, nước mình
            Nhớ thương con dán tấm hình
            Vào nơi tôn kính... cửa mình bác ơi!
             
            4.- Bác thành tiên giữa trần

            Cả đời bác sống đảo điên
            Đảng tôn thờ bác thành tiên giữa trần
            Ban ngày bác hoá thánh thần
            Ban đêm bác lại tần ngần như ma

            Ban ngày bác mải làm cha
            Ban đêm bác lại ngầy ngà như con
            Chị em ta giữ đảo Côn
            Lôn rộng bát ngát bồn chồn... bác vô (*)
            ((*).- Đảo Côn Lôn là hòn đảo lớn nhất (sic) Việt-Nam : rộng bát ngát)
             
            5.- Râu bác oai phong

            Bác Hồ cùng với Bác Tôn
            Rủ nhau ra suối nhìn l. Minh Khai
            Nhìn xong tấm tắc khen hoài
            Lông nàng quả thật rậm dài làm sao!?
            Cứ tưởng nàng ấy vô mao?
            Nào hay rậm rạp khác nào Castro...

            Ghé tai Tôn nịnh anh Hồ
            "Râu bác cũng giống lông đồ Minh Khai"
            Hồ rằng: "Chú nói chẳng sai
            Thực ra lông nó còn dài hơn tôi"

            Bác Tôn ngắm nghía một hồi
            "Bác nói chí phải, là tôi nhìn lầm"
            Bác trông thanh thoát bội phần
            Castro rậm, xoắn, ngó dâm hơn nhiều

            Bác Hồ ra vẻ đăm chiêu
            Con đường "kách mệnh" cần nhiều hy sinh
            "Minh Khai không giữ cửa mình
            Lập ngay hội nghị... phê bình nghe chưa?"
             
            6.- Tin Sét đánh

            Bỗng nghe một tiếng xoẹt ngang
            Bác Hồ đang sống chuyển sang .. từ trần
            Bỗng đâu một tiếng xoẹt gần
            Bác Hồ đang sống... từ trần... chuyển sang

            Chứa chan nước mắt hai hàng
            Xót thương goá phụ, lỡ làng cô nhi
            Thế là bác đã ra đi
            Chị em thương xót tỉ ti... khóc gào
            "Bác ơi bác nghĩ thế nào
            Quảng trường không ở lại nhào ra lăng?"

            Bác rằng bác chẳng mần răng
            Làm "cha" không thích, ra lăng cộp rình
            Đứa nào không biết giữ mình
            Thì đừng dại trách thằng.. mình chí hô (**)
            ((**) Nói lái lại xem
             
            7.- Lăng bác

            Vào trong lăng bác âm u
            Chị em phụ nữ... hu hu ... hét gào
            "Ông là đứa mả mẹ nào
            Sao không hạ xuống để đào đất chôn?"

            Chửi cho đến tận tông môn
            Xác thây không rữa, mãi còn lừa dân
            Chửi cho đến cả vạn lần
            Khắp trên thế giới xa gần đều nghe

            "Rằng ông một lão già dê
            Vợ con rơi vãi: ba bề bốn bên
            Vẫn còn ra dáng bề trên
            Làm gương cho đám cháu hiền, con ngoan

            Cảnh nhà nheo nhóc lầm than
            Nhờ bao mưu kế gian thần đảo điên
            Lưu đầy đến cả tổ tiên
            Tương lai, số kiếp tối đen, mịt mù"

            Vào trong lăng bác âm u
            Ô danh, tì vết, ngàn thu... vọng về
             
            8.- Nhớ lại chuyện xưa
             
            Sâu dài thăm thẳm là đêm
            Bác lần ngang bụng "mần" thêm một hồi
            Đinh ninh là vợ bác rồi
            Sáng mai bác nỡ thốt lời... sở khanh

            "Phi tang chuyện cũ cho nhanh
            Con lưu luyến nữa, đảng thanh trừng liền"

            Bác Hồ thuở nhỏ chăn trâu
            Lớn lên yêu đại... bị Tầu bắt giam
            Bác khiêm tốn nhất trần gian
            Nếu không cứ hỏi "Trần Dân Tiên" (*) gàn
            Không tin thì hỏi "T. Lan" (*)
            Vừa đi vừa kể chuyện gần chuyện xa
            ((*) Trần Dân Tiên và T. Lan là bút danh của HCM, viết về mình qua cuốn "Vừa đi vừa kể" )
            Chân trời sự nghiệp bao la
            Sáng trong, đẹp đẽ, thiết tha, khiêm nhường

            Thói quen của bác khác thường
            Thích nhìn tiên nữ trần truồng tắm sông
            Thú vui của bác thật ngông
            Thích nhìn phụ nữ... nằm không... giữa giường

            Một đời bác chỉ kỳ công
            Mài sắc ngòi bút kể công chính mình:
            "Bác là người vốn đầy kinh
            nghiệm công việc nước chỉ mình bác lo"

            Hôm qua còn sống sờ sờ
            Mà nay bác đã cứng đơ thân hình
            Núi non, sông nước hữu tình
            Từ đâu bác ... bất thình lình .., cứng đơ?

            Trời sinh ra thứ họ Hồ
            Giang san đất nước thánh đồ vứt đi

            Nghe như tiếng Bác thầm thì
            Giữa lòng lăng vắng cười khi một hơi
            "Vì đảng, bác giả vờ thôi
            Ngốc chi mà bỏ... trò chơi vợ chồng"
            Rõ ràng trong bộc trên dâu (***)
            Thì con người ấy ai cầu làm chi"

            ((***) Lấy ý từ thành ngữ chữ Hán là "Tang Gian, bộc thượng".

            * Tang gian=chỗ khuất kín trong bãi trồng dâu,
            * Bộc thượng= trên bờ sông Bộc - nơi trai gái thường tụ tập làm chuyện đồi bại, dâm ô... Sach báo Việt- Nam đều khẳng định " Bác Hồ là tâm gương cao cả sáng ngơi đạo đức cách mạng, hy sinh cả hạnh phúc riêng tư cho dân tộc VN". Song qua các tư liệu để lại ở tất cả các nơi như Nga, Anh, Pháp, Mỹ, Thái Lan, trung Quốc thì Bác có rất nhiều vợ con, nhưng muốn giữ "hình tượng bác Hồ" mà đối xử với họ rất tệ bạc. Trong di chúc viết ngày 14-8-1969 (chưa tùng công bố ở VN) bác cũng thú nhận sự thần thánh không nên có này...)
             
            #36
              yenson 16.07.2011 01:03:56 (permalink)
              0
              Xuống đường ngày 05/6 tại Sài Gòn
              Bài của Đỗ Trung Quân
                 

              Tôi luôn được an ninh nhắc nhở hãy khuyên can các bạn đừng xuống đường.  Câu trả lời của tôi là “Không thể ! “  Làm sao tôi với tư cách một người lớn tuổi hơn lại làm điều ấy khi các bạn bày tỏ lòng yêu nước của mình ôn hòa, không bạo lực không manh động. Cản trở các bạn, vậy tôi là ai ?  Khi viết huyết thư cùng hàng ngàn người khác đòi ra mặt trận đánh bọn PolPot tràn sang giết đồng bào mình năm 1978, tôi cũng trạc bằng tuổi các bạn bây giờ. Nay thì trước họa nghìn đời: Trung Nam Hải bá quyền gây hấn đe dọa chủ quyền đất nước. Các bạn cũng thế thôi.  Ba năm trước một ông Hiệu trưởng Đại học tại Sài Gòn nói như ra lịnh: “Ở đây, ai không phải sinh viên thì ra về !” Câu trả lời từ một người áo rách, nón sờn: “Thế tôi đạp xích lô thì không yêu nước được à ?“ Anh xích  lô trẻ tuổi ấy chắc chắn không bao giờ là người nhảy vào hôi của của một người bị cướp giựt bất thành, khi tiền rơi vãi đầy đường ngày 17-6 vừa qua. Nạn nhân bị “ cướp” đến hai lần bởi thói tham lam, sự vô cảm của chính đồng bào mình. Buồn không! Nhưng thôi, hãy trở lại với chuyện  của ta.  Hãy nhớ đến những con tàu đánh cá rách nát nằm cô đơn trên những bến của mình. Những con tàu không thể ra biển vì bị tàu Trung Quốc đâm, bắn. Những con tàu ấy còn may mắn trở về được dù không còn có thể ra biển. Biết bao tài sản khác của người ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc bắt giữ, tịch thu.  Những ngư dân Việt Nam , chính họ mới là người giữ biển hàng trăm năm nay. Chính họ hơn ai hết thuộc lòng từng cụm đảo chìm đảo nổi, từ những ngấn thủy triều, từng luồng cá. Sự có mặt của họ đã xác định chủ quyền biển đảo, lãnh hải của đất nước rồi. Nếu vì lẽ nào đó hoặc không còn phương tiện, hoặc bị đe dọa sinh mạng vì những kẻ luôn nhân danh “bạn tốt “, nếu họ không còn ra biển được phải nhường vùng biển sinh sống tự bao đời cho Trung Quốc thì chính chúng ta đang tự để mất dần lãnh hải chủ quyền thiết thực hàng ngày của chính mình.  Xuống đường chống Trung Quốc là chuyện phải phải làm. Nhưng cũng còn những điều thiết thực khác. Hãy chung tay giúp ngư dân mình bám biển. Ngư dân ra khơi được nghĩa là cơm áo vốn đã cơ cực vẫn còn. Nghĩa là bằng cách khác cũng khẳng định biển đảo, chủ quyền của mình còn.    

              Nếu trên đầu mình đã mọc đuôi sam

              Đỗ Trung Quân
               

              Tháng này Sài Gòn mưa ngâu
              Nhưng thôi, miễn bàn vể thơ thẩn
               
              Tôi nói thẳng
              Cho mau
              Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó cướp tàu

              Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó túm đầu
              Cướp cơm chim
               
              Tôi nói thẳng

              Thôi đi mấy cha, mấy anh cà vạt  phòng lạnh cách xa biển Đông ngàn dặm

              Nhà anh chả ai cướp
              Con anh chả ai đánh [đánh sao được, nó ở nước ngoài ráo cả]

              Vợ anh chả ai hiếp [hiếp sao được, nhà anh có công an bồng súng đố thằng nào…]
               
              Chỉ tủi thân cho đồng bào

              Tàu thuyền rách nát.

              Kiếm sống ở khu vực nhà mình vẫn bị ăn tát
              Ăn bạt tai – đá đít
              Ăn đạn AK

              Bọn hải tặc đuôi sam  làm cha

              Thậm chí làm ông nội.
              Thơ không được chửi bậy
              nhưng thôi đành
              Tiên sư bố chúng mày bọn lưu manh!

              Bạn bè gì ngữ ấy.

              Thơ không được chửi bậy

              Xin tha thứ cho thằng làm thơ này.
              Đọc tin đồng bào bị cướp trên biển thì mắt nó cay cay …
               
              Cứ đàn áp đi…

              Cứ bóp cổ đi…

              Cứ kung-fu đi…

              Cứ triệu tập đi…

              Cứ lo hữu nghị đi…
               
              Hỡi những người anh em máu đỏ da vàng
              Hãy thử sờ lên đầu mình.
              Xem…
              Đã mọc đuôi sam ?…

              ĐTQ
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2011 01:07:18 bởi yenson >
              #37
                yenson 17.07.2011 23:16:56 (permalink)
                0
                NGHỀ LUẬT SƯ TẠI VIỆT NAM



                Trong quá trình hành nghề luật sư, tôi nhận ra một sự thật rất đau đớn mà đã có lần tôi muốn từ bỏ nghề Luật sư. Pháp luật Việt Nam được các cơ quan tiến hành tố tụng Việt Nam áp dụng một cách vô pháp. Đặc biệt, đối với những vụ án chính trị.
                Tôi đã được tham gia nhiều vụ án chính trị từ Bắc đến Nam, tất cả đều có một đặc điểm chung là:
                Vụ án không có chứng cứ hoặc chứng cứ không chứng minh được hành vi phạm tội của các bị cáo;
                Bản án dành cho các bị cáo không dựa trên các chứng cứ khách quan và trên cơ sở tranh luận;
                Lối suy diễn mang tính chủ quan được cơ quan Công An, Viện Kiểm Sát, Tòa Án Việt nam áp dụng một cách triệt để nhằm kết tội những người đấu tranh đòi tự do, dân chủ cho Việt nam.
                Chính phủ Việt Nam đã đi ngược hòan tòan với những gì đã được quy định trong Hiến pháp và Công ước Quốc tế về các quyền chính trị và dân sự. Ở Việt Nam quyền được bày tỏ những quan điểm không giống nhà nước hầu như bị truy tố và xét xử bằng những điều luật hết sức mơ hồ (điều 88, 79 BLHS) hay nói một cách cụ thể, ở Việt Nam các quyền con người không được Nhà nước tôn trọng.
                Một thực tế rõ ràng mà ai cũng nhận thấy ngày càng nhiều các nhà trí thức, luật sư, luật gia đi tù chỉ vì bày tỏ quan điểm cá nhân của mình, thậm chí quyền yêu nước cũng phải chờ được nhà nước cho phép.
                Các đòi hỏi về tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do thành lập đảng... là những đòi hỏi mang tính “xa xỉ” hiện tại ở Việt Nam.
                Các thuật ngữ; “duyệt án”, “án bỏ túi”, “án định sẵn”... không xa lạ với người quan tâm đến nền tư pháp Việt Nam.
                Trước thực tế như thế, Luật sư khi tham gia các vụ án chính trị luôn bị hạn chế về quyền khi thực hiện nhiệm vụ. Vai trò tích cực nhất của Luật sư trong các vụ án này chỉ là cầu nối giữa gia đình với bị can, bị cáo đang bị giam giữ nhưng rất ít Luật sư đủ can đảm để làm công việc này. Bởi một lẽ, (trong một giai đọan dài kể từ sau năm 1975 người ta đã quen phiên tòa không luật sư, và sau thời gian đó, người ta lại hiểu Luật sư chỉ là người chạy án hoặc xin giảm nhẹ, khoan hồng) hậu quả cho những Luật sư có tâm huyết với nghề khi tham gia các vụ án này đều không sáng sủa; nhẹ thì bị tước quyền hành nghề, nặng thì bị đi tù (Ls Lê Quốc Quân, Lê Trần Luật, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, TS Cù Huy Hà Vũ, LG Tạ Phong Tần...)
                Trên quan điểm của mình, tôi không chấp nhận Luật sư chỉ là cây cảnh, vật trang trí để cho cơ quan tư pháp sử dụng nhằm phô diễn nền dân chủ giả hiệu và càng không chấp nhận trở thành diễn viên để cùng hợp diễn vỡ tuồng dựng sẵn. Vì thế, tiếp nối các bước cha, anh đi truớc tôi đã chấm dứt tư tưởng bỏ nghề. Tôi vẫn tiếp tục tham gia các vụ án để đạt được mục đích; Công lý phải được thực thi, pháp luật phải được đưa vào cuộc sống.
                Không thể nào Hiến pháp lại chịu sự chi phối và áp đặt của luật cũng như các văn bản dưới luật. Không thể nào, trong một xã hội dân chủ, văn minh khi công dân thực hiện quyền căn bản của mình theo quy định tại điều 69 của Hiến pháp lại phải bị tù đày bởi các điều 79.88, 257, 258... của LHS
                Nhà nước là của dân, do và vì dân nhưng khi người dân lên án những hành vi trái luật của cơ quan nhà nứơc một cách ôn hòa lại bị chính quyền đàn áp một cách dã man rồi nhà nước lại gán cho những con người đó có hành vi gây rối, hủy họai tài sản. Nếu chính quyền hành xử đúng luật, theo nguyện vọng của nhân dân thì làm gì có chuyện hàng chục người được Cao ủy LHQ cấp quy chế tỵ nạn, đâu có 02 vuờn hoa ô nhục như nhiều người đã thấy, đã nói. Thái Hà, Cồn Dầu là hai vụ án điển hình minh chứng cho sự đàn áp thô bạo nhất ở đầu thế kỷ XXI mà mọi người đã thấy. Khi nạn nhân lên tiếng tố cáo, phê phán việc bị hành xử trái luật của Công an, phê phán thái độ hèn nhát trước sự xâm lăng của ngọai bang thì bị cho là tuyên truyền chống nhà nước. Quyền gia nhập tổ chức, đảng phái không phải là đảng cộng sản theo hiến pháp và luật pháp quốc tế bị quy kết họat động nhằm lật đổ chính quyền.
                Qua những vụ án trên cho thấy, công dân Việt Nam muốn “yên thân” thì phải biết im lặng trước mọi bất công của xã hội hoặc phải hùa theo chúng. Nếu muốn bài trừ phải được sự cho phép của Nhà nước ngay cả biểu thị thái độ và tinh thần yêu Tổ quốc cũng phải chờ nhà nuớc “cấp phép” nếu không sẽ bị cho rằng nghe theo lời xúi dục, kích động của các thế lực thù địch, chống phá. Dưới con mắt của Nhà nước, công dân Việt thật là trẻ con, ngô nghê nếu không muốn nói là ngu dốt.
                Nước Việt thật oai hùng và Dân Việt thật bất hạnh.
                Tôi là con dân Nước Việt nên tôi có quyền và có nghĩa vụ yêu tổ quốc mình, yêu dân tộc mình nên khi Tổ quốc mình bị tổn thuơng, dân tộc mình bị bách hại dù với trình độ của người Luật sư còn kém cỏi như tôi nhưng tôi vẫn phải có nghĩa vụ bênh vực, cổ xúy cho lẽ phải dù việc làm này mang đến cho tôi nhiều rủi ro mà ai cũng có thể biết trước.
                Ai đó đã nói rằng: “Tự do, công lý không phải là món quà từ Trời rơi xuống, muốn có được nó, cần phải có sự đấu tranh”. Và chẳng có sự đấu tranh nào không mất mát.
                Sống trong một đất nước còn thiếu tự do và công lý đang bị chà đạp một cách thô bạo thì nghĩa vụ của người Luật sư có lương tâm cần phải lên tiếng. Tiếng nói có thể đơn lẻ, tiếng nói có thể lạc lõng giữa đám người đã đạt tới “đỉnh cao trí tuệ” nhưng tiếng nói đó thật cần thiết vì nó đúng với lương tâm và trách nhiệm.
                LS. Huỳnh Văn Đông
                #38
                  yenson 19.07.2011 12:44:12 (permalink)
                  0

                    TOÀN DÂN CỨU NƯỚC!
                   
                  Suốt bốn ngàn năm vẹn cõi bờ,
                  Ai làm cảnh mất nước bây giờ?
                  Vẹm hèn nhút nhát quỳ đôi gối,
                  Trung cộng ngang nhiên vẽ lưỡi bò.
                  Ra biển xua Tàu đòi đảo quý,
                  Xuống đường đả Cộng lấy cơm no.
                  Theo gương Ai Cập, Tunis đó,
                  Cứu nước toàn dân phải phất cờ.
                   
                  Uyên Trang
                            March 3rd 11
                  #39
                    Lê Hoàng Trúc 19.07.2011 20:10:52 (permalink)
                    0
                    lời mẹ ru




                    mẹ rằng con dại chớ lo âu
                    dân việt xưa nay chẳng cúi đầu
                    Bà triệu, Bà trưng còn bút tích
                    anh hùng muôn nẻo níu tay nhau

                    rừng nào cọp náy người khôn rõ
                    cá lớn ao hồ nước hẳn sâu
                    máu đỗ ta đòi xương lẫn thịt
                    muôn năm đâu ngại bọn trung Tàu.



                    khen người có chí khí ắt nỗi

                    ông tiền ông phật ông tiên
                    đến khi bụng đói ông tiền mạnh chân

                    thấy thơ ông hào hùng quá nên họa vài câu, có lời quấy nhiễu xin bỏ qua
                    #40
                      yenson 21.07.2011 07:01:04 (permalink)
                      0
                      Một bài phân tích vô cùng sâu sắc, chí lý... mời quý bạn cùng đọc. Rất đáng đọc để suy gẫm.

                      Khả năng quân sự hiện tại của Việt Nam

                      Tháng 6 30

                      Đăng bởi boxitvn1
                      Lê Tùng Châu


                      Những hành vi mua vội vũ khí từ Nga của Hanoi cho thấy thực trạng của họ là: kho khí tài sau nhiều cuộc chiến tranh sau 1975 tới nay đã cạn, hoặc gần như trống rỗng vì hạn dùng (date) đã hết. Những câu hỏi sau đây sẽ rất xác đáng khi nêu lên để điểm mặt việc binh của nhà nước VC hiện giờ: Nếu lại xảy ra chiến tranh với Trung cộng, quân đội VN cầm cự được mấy ngày thì hết đạn? Khi hết đạn thì bổ sung từ đâu? Bạn bè của VN hiện giờ là ai, nếu không muốn nói là chỉ 1 mình Trung cộng? thì lấy ai mà VN dựa dẫm, hỗ trợ??? Nếu kêu thanh niên nhập ngũ, lấy đâu súng ống, đạn dược, áo, quần, dày vớ…các thứ quân trang quân dụng nói chung để đủ trang bị cho họ??? Lấy đâu…

                      Khả Năng Quân Sự Hiện Tại Của Việt Nam
                      Lê Tùng Châu


                      Khi nói tới sức mạnh của một chế độ độc tài, tự biên tự diễn, ta thấy sức mạnh ấy tập trung vào một nhúm người qua cách tổ chức chính quyền mặc định chỉ có đảng quyền, đảng trị, còn nhà nước, quốc hội, tòa án, bầu cử, xét xử … chỉ là hình thức , là một thứ copy tam quyền phân lập thô vụng giả vờ nhằm che mắt thế gian vừa là công cụ trấn áp quần chúng. Đó là các chế độ cộng sản còn sót lại trên thế giới: Việt cộng, Trung cộng, Bắc Hàn (Hàn cộng) hay độc tài quân phiệt như Miến Điện, Lybia … Ngoài “sức mạnh” có được do vô hiệu hóa khả năng dự phần vào chính sự quốc gia của quần chúng, rồi “cấu trúc” tổ chức cai trị một cách quái đản man rợ chỉ thuần dựa vào bạo lực đàn áp, ngồi xổm trên luật lệ … (từ thời cộng sản Nga – khởi từ Staline 1924, Tàu – khởi từ Mao trạch Đông 1949), người ta còn liên tưởng tới một sức mạnh khác không thể thiếu: đó là bộ máy quân sự của chúng. Bài viết này có chủ đích thu gọn trong chủ đề quân sự (việc binh bị, quốc phòng) của Cộng Sản Việt Nam (VC) hiện tại, 2011. Để bài viết cô đọng, ngắn gọn, một số luận cứ liên quan trong bài sẽ không được chú dẫn vì đã trở nên một thứ “kiến thức phổ thông” mà bạn đọc nếu có theo dõi, thao thức với hiện tình đất nước, ắt phải biết, hoặc chịu khó cập nhật qua mấy tài liệu dẫn chứng chú thích ở cuối bài. * * * Thông thường, sức mạnh quốc phòng của một nước nằm ở 2 bình diện chính, là đường lối chính trị (chính sách), và khả năng quân sự (vũ khí cho việc binh bị).

                      A – Khả năng quân sự Trước 1975:
                      Sau Genève 1954, VC miền Bắc dành 4 năm để nô dịch hóa dân chúng, triệt hạ sạch thành phần trí thức chống đối với chủ trương phi nhân của đường lối cộng sản… xong, là họ bắt đầu nghĩ tới việc gây chiến tranh với anh em miền Nam dưới chiêu bài giải phóng, trong khi thực tế, miền bắc rơi vào cảnh đói kém lạc hậu một cách thê thảm, từ đời sống, xã hội, sản xuất…cho đến các bình diện khác như kỹ thuật, công nghiệp, giáo dục, y tế (1) kéo dài cho tới năm 1975 khi chiến tranh kết thúc, thì thử hỏi làm gì còn có thể “giải phóng” cho ai??? Một miền Bắc đói nghèo 1960, không lo phục hưng kinh tế, xây dựng nhân sinh phú cường trong thời bình, lại đi gây việc binh đao, thì thật quá đỗi phi lí… Nhưng dù sao mặc lòng, điều trước tiên là họ phải vận động sao cho có súng đạn mà không phải mua, thì mới tiến hành chiến tranh được! Cho tới nay, về việc này (động cơ chiến tranh), dữ liệu của lịch sử từ các nguồn khác nhau vẫn chưa cho ta một sự thực hữu lý thống nhất. Ý định chiến tranh, theo tôi, không chỉ phát xuất từ Hồ chí Minh với việc ông ta qua xin Krouchtchev viện trợ vũ khí để đánh miền Nam hồi 1959 (2), mà trong cái nhìn toàn cục, để tiếp tục nhuộm đỏ thế giới theo chủ trương của Staline (và đàn em là Mao trạch Đông), thì việc Nga cộng và Tàu cộng hậu thuẫn cho Bắc Việt tiến đánh miền Nam Việt Nam là xuất phát từ chủ đích của 2 nước cộng sản lớn này. Đồng thời, nhằm duy trì thế đối đầu gây hấn với Mỹ và phương Tây, cộng sản quốc tế không ngừng tiếp tay cho các đảng cộng sản manh mún tại các quốc gia Đông Nam Á (Indonesia, Philippines, Malaisia…) trong ý định không chút dấu diếm: Nhuộm đỏ thế giới. Thế nhưng ý định này gặp phải 2 bức tường ngăn là Minh Ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) thành lập 1949 và Liên Phòng Đông Nam Á (SEATO) thành lập 1954, nhằm tạo một “hàng rào” liên minh quân sự ngăn làn sóng đỏ của cộng sản mà vào lúc bấy giờ, khí thế cộng sản đang hồi sung mãn sau khi chiếm được Hoa Lục (Tưởng Giới Thạch thua trận, chạy ra bán đảo Đài Loan thành lập Trung Hoa Dân Quốc 1949) và Bắc Hàn (Hiệp Ước Bàn Môn Điếm 1953)! Do vậy, VC miền Bắc, thực chất là cánh tay nối dài của cộng sản quốc tế, chỉ là kẻ lấy gươm đao từ người ngoài mà đánh anh em trong Nam qua chiêu bài “chiến tranh thần thánh” mà thôi. Sử VC còn ghi, HCM từng đòi “đốt cả dãy Trường Sơn”, hoặc bất chấp “sông cạn, núi mòn” cho mục đích cõng rắn cắn gà nhà đầy phản quốc và nhơ nhuốc này. Tác giả Đêm Giữa Ban Ngày, Vũ Thư Hiên, (con trai của ông Vũ Đình Huỳnh từng là bí thư của Hồ) cũng tiết lộ 1 chi tiết quan trọng: Lê Duẩn từng tuyên bố trong một cuộc họp với thuộc hạ ở bắc bộ phủ về việc chiến tranh với miền Nam: “Chúng ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc…”. Đây là những nhận thức tối thiểu để nhận ra tính cách Vô Tổ Quốc của người cộng sản. Hồi cách đây 40 năm, người Việt 2 miền còn bị lừa, thế giới tự do còn bị lừa về tiêu ngữ tuyên truyền nào là “giải phóng”, nào là “đánh Mỹ”, nhưng tới nay sau 36 năm chiến tranh kết thúc, sự thực đã được phơi bày rõ tới nỗi chỉ những người tự lấy tay bịt mắt mới không nhận ra. Do vậy, trong suốt cuộc chiến từ 1960 – 1975 với miền Nam, một sự thực hiển nhiên là VC hoàn toàn được Nga và Trung cộng tiếp tế đạn dược, khí tài chiến tranh. Lượng khí tài này được tiếp tế theo nhiều đợt trong nhiều năm, và chấm dứt –một cách tự nhiên- năm 1975.


                      Không Có Hòa Bình Sau 1975:
                      VC mừng vui lãnh “chiến thắng” từ việc Mỹ bỏ rơi miền Nam 30/4/1975 chưa được mấy ngày thì “người anh em” Campuchia, được người “anh lớn” Trung cộng viện trợ cố vấn quân sự và vũ khí, đã bắt đầu các hoạt động quân sự “gặm nhấm” ngay từ 5/5/1975 với việc đột kích vào đảo Phú Quốc như chỗ không người, rồi tiến chiếm đảo Thổ Chu…cho tới lúc cao điểm là tiến sâu vào nội địa VN, cướp bóc và tàn sát hàng ngàn dân VN ở Ba Chúc, An Giang tháng 4/1977, thì Hà nội mới phát động chiến tranh với người anh em cộng sản này. Vậy trong chiến tranh Tây Nam với Khmer đỏ (1977 – 1988), hiển nhiên là VC không thể nào còn được Trung cộng cho vũ khí nữa. Nguồn vũ khí còn mới toanh mà họ được Nga, Trung cọng cho trước 75 còn đó, cộng với “chiến lợi phẩm” thu được ở miền Nam (của Mỹ và các nước đồng minh, VNCH … để lại) sau 75, đã là “vốn liếng” chủ chốt cho cuộc chiến này. Thế nhưng vốn liếng này không ở lâu trong túi Hanoi. 2 năm sau phát động chiến tranh Tây Nam với Khmer đỏ, thì Hanoi lại chạm trán với đàn anh cộng sản Trung quốc khi Đặng tiểu Bình “dạy cho VC 1 bài học” kéo dài 26 ngày từ 17/2/1979. Cán binh CSVN bị bắt làm tù binh trong cuộc chiến biên giới 1979. Vũ khí, người cán binh này dùng là súng M79 và súng tiểu liên của Mỹ. Nguồn ảnh: [link=http://baochivn.com/forum.php]http://baochivn.com/forum.php


                      VC, tới lúc này, phải duy trì cuộc chiến tranh kép: Tây Nam và Tây Bắc. Do đó, lượng vũ khí mà họ xử dụng đã hao tổn rất nhiều, mặc dù khi chiếm được Phnom Penh 7/1/1979, họ đã thu được nhiều chiến lợi phẩm do quân Pon Pot bỏ chạy vì rã ngũ, không kịp phá hủy hay mang theo vũ khí, đạn dược, mà thực ra số lượng vũ khí này cũng đồng chủng với thứ mà VN đang có: đều do Trung cộng (phần nhiều) và Nga cộng, Tiệp Khắc (ít hơn) chế tạo.
                      Bằng chứng việc nguồn vũ khí ngày càng trở nên thiếu thốn khi chống đỡ cuộc chinh phạt của Trung cộng 1979, là họ kêu cứu khẩn cấp điện Kremlin, và Nga xô đã nhanh chóng đáp ứng. Ngày 19/2/1979, nhóm cố vấn quân sự cao cấp của Nga Xô tới Hanoi hậu thuẫn cho VC, viện trợ gấp vũ khí cho Việt Nam qua cảng Hải Phòng, đồng thời vận chuyển một số sư đoàn bộ binh chủ lực của Việt Nam đang đánh nhau với Khmer đỏ từ Campuchia về bằng máy bay vận tải. Ngày 21/2/1979, một tuần dương hạm Sverdlov và một khu trục hạm Krivak của Nga cộng tiến về phía vùng biển Việt Nam. Nga cũng đã bắt đầu dùng máy bay giúp Việt Nam chở quân và vũ khí từ Nam ra Bắc. Hai chuyến bay đặc biệt của Nga Xô và Bulgaria chở khí tài chiến tranh bay tới Hà Nội. Nga cũng yêu cầu Trung Quốc rút quân, như một tín hiệu ngoại giao cho thấy họ đứng đàng sau Hanoi, trong khi Jimmy Cater đứng đằng sau Đặng tiểu Bình trong trận chiến Tây Bắc 1979 này. Theo các tài liệu ghi lại từ nhiều nguồn, cho tới nay, tất cả đều tương đối thống nhất rằng, trận chiến Tây bắc với Trung cộng, VC đã thắng nhưng phải hao tổn quá nhiều nhân mạng (26.000 lính, chưa kể số lớn thường dân, mà để che đậy thực chất phi nhân độc ác của mình, chế độ Hanoi luôn bưng bít thông tin một cách vô nhân đạo với quần chúng cũng như thân nhân của các gia đình có người đi lính tử nạn trong cuộc chiến 1979). Do đó, một điều hiển nhiên là nguồn vũ khí của Hanoi cũng lưng vơi rất nhiều nhưng họ không còn biết dựa vào đâu để bổ sung, vì nhiều lẽ. Thứ nhất, Nga xô chỉ viện trợ “nóng” khi có chiến tranh (như 1979) chứ không có lý do gì để tiếp tục tăng viện cho Hanoi khi đã hết chiến tranh; bản thân Nga cộng cũng đang lún vào suy thoái và khủng hoảng trầm trọng trong chế độ khét tiếng độc tài phi nhân này (tiền đề cho cách mạng nhung 1990 sau này) cho nên họ tự lết đi cũng còn chưa muốn nổi, lấy gì cưu mang đàn em Hanoi! Thứ nhì, về phần mình, Hanoi cũng khủng hoảng không kém với chính sách quái đản “ngăn sông cấm chợ”, đánh Hoa kiều ở Chợ Lớn, triệt tư sản (thực chất là để cướp bóc của cải), trả thù, bỏ tù người tài ở miền Nam… Năm 1979, chỉ mới 4 năm sau 1975, mà Hanoi đã “đổi tiền” tới 3 lần. Việt nam chỉ còn là một vùng đất chết, từ Nam chí Bắc một bầu khí nghẹt thở ảm đạm đói kém lan tràn (3), tới nỗi dân chúng dấy lên phong tào tự phát: Vượt biển!. Đây là lúc những tên tội đồ bắc bộ phủ lại nảy ra sáng kiến quái ác mới: bán bãi cho người vượt biên lấy vàng lá chở ra Hanoi nhập kho! Nhưng đây lại là một đề tài tôi sẽ viết vào một lúc khác!

                      Chiến Tranh 1984

                      Giữa lúc Hanoi áp dụng một chính sách quái đản như thế, thực lực kinh tài của cả nước đang lao xuống dốc nhanh chóng, thì xảy ra tranh chấp biên giới 1984 với Trung cộng qua vụ núi Lão Sơn, Vị Xuyên, Hà Tuyên (đây là cuộc chiến biên giới với Trung cộng lần thứ nhì, lần này, Trung cộng chủ đích gây hấn cốt làm cho VC chảy máu. Chú ý là hiện trạng lúc này, “hiến pháp” của VC có ghi 1 điều khoản quan trọng: “Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp của VN”).
                      Một lần nữa nguồn vụ khí dự trữ ít ỏi còn lại của Hanoi sau cuộc chiến 1979 lại phải đem ra dùng đánh nhau với Trung cộng cho tới 1989 mới đi đến 1 kết thúc bại trận với nhiều thua thiệt cho VN: hao người (con số mà Hanoi công nhận là 3700 lính tử trận, thực tế chắc chắn cao hơn gấp bội!) hao của, mất hằng trăm cây số đất về tay Tàu cộng (so với biên giới chính thống vì kẻ chiến thắng vừa đánh vừa dời cột mốc biên giới lùi sâu vào nội địa VN), sau 2 cuộc chiến “anh em cộng sản” tương tàn này! Nhưng nổi bật hơn hết sau biến cố này là nguồn vũ khí họ còn trong tay lại trở nên thiếu hụt hơn nữa. Các nguồn tài liệu còn ghi lại cho tới nay, cho thấy không có sự hậu thuẫn hay viện trợ nào cho Hanoi từ phía Nga cộng như hồi 1979 nữa. Đây là thời điểm xảy ra thảm họa nhà máy điện hạch tâm Chernobyl (1986) và chỉ còn vẻn vẹn 4 năm nữa là đế quốc cộng sản USSR đi vào cõi thiên thu! Thì lấy đâu ra “nguồn” sữa ngọt cho Hanoi bám vào mà ký sinh như những năm xưa nữa! Cũng phải thôi! Cho đến thời điểm 1989, VC ở vào tình thế cô độc nhất so với trước đó, ta tạm điểm mục một vài như sau: 1– Trở thành kẻ thù với Trung cộng, do đó thay vì được Trung cộng tiếp tế quân trang quân dụng như thời chiến tranh với miền Nam quốc gia trước đây, VC bị làm chảy máu thêm tới 2 lần, cả vũ khí cho tới các nhu yếu dân sự, lẫn hậu thuẫn về ngoại giao trên thế giới. 2– Nga cộng, và các nước trong khối Varsovie đang đi vào cõi chết, do đó toan tính “làm đĩ” 2 nơi của VC bị phá sản. Nghĩa là không còn dựa dẫm và Trung cộng hay Nga cộng được nữa! 3– Lệnh cấm vận của Mỹ áp dụng cho Hanoi sau 75 đang còn hiệu lực sờ sờ ra đó, như 1 bức tường chắn sừng sững không lối thoát! Với thế giới bên ngoài, chế độ Hanoi bị cô lập bởi thù cũng như bạn. Trong nước thì lộ rõ mặt thực là một chế độ tráo trở tàn ác mất lòng dân, mất lòng đồng đội (vụ hãm hại Trần Xuân Bách 1990, Bùi Tín tị nạn chính trị ở Pháp, CLB Những người kháng chiến cũ Nguyễn Hộ li khai 1991, Trần Độ manh nha đối kháng để rồi bị khai trừ khỏi đảng 1999 …, Vũ Thư Hiên đào thoát tị nạn ở Nga và viết hồi ký Đêm Giữa Ban Ngày vạch trần bộ mặt VC), phi nhân trước dư luận thế giới (“boat people”-thuyền nhân- một “thuật ngữ” bi thương ra đời như để chỉ mặt trâng tráo vô nhân của VC…) Lúc này, Hanoi đang đăm đăm một nỗi canh cánh duy nhất: tránh thoát sụp đổ! Vì thế, tập đoàn bắc bộ phủ lại trơ tráo vô liêm sỉ quay lại với Trung cộng, kẻ mà mới hơn 1 năm trước còn là kẻ thù ở cách 1 tầm đạn. Cái gọi là “hiến pháp” 1992 ra đời kế đó đã xóa bỏ hẳn cái điều khoản ghi vào sau cuộc chiến 1979 “coi Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp”! Tất cả mọi mầm quy thuộc một cách vững chắc vào “thiên triều” Trung cộng bắt đầu từ đây. Nhưng đó là từ phía VC. Còn phía Trung cộng? Làm sao “tên vô ơn phản trắc” vừa mới đọ súng với mình mà được Trung cộng chấp nhận dễ dàng? Nhưng tình thế thế giới đã biến đổi quá lẹ và toàn diện sau khi Nga và cộng sản Đông Âu sụp đổ, do đó, cục diện thế giới cũng thay đổi theo. Các nước cộng sản ít ỏi còn lại này ngay lập tức tìm về tựa lưng nhau như một phản xạ tự nhiên! Trung cộng tuy chấp nhận cho tập đoàn bắc bộ phủ khấu đầu quy thuộc, để có vây cánh, thuộc hạ trong một thế cục thế giới mới, nhưng có điều chắc chắn: Trung cộng sẽ không bao giờ là nguồn cung cấp vũ khí cho Hanoi nữa dù là bán (chứ huống gì là cho không như xưa nữa)!!! Đây là một sự thật hiển nhiên. Sau biến cố Đông Âu sụp đổ 1990, VC đã thở phào khi thoát nạn sụp đổ nhưng ta hãy ghi nhận như sau đây các hiệu ứng kèm theo từ các sự kiện vừa kể trên: -

                      Theo đà chuyển tự nhiên của tình hình
                      , một khi VC đã quy thuộc thiên triều Trung cộng rồi thì hệ quả rõ nhất là không còn đối kháng (có thể ví von như một nàng girl, khi đã cho trai vào buồng rồi thì làm gì còn “dấu” dao dưới gối để thủ tiết?), nghĩa là việc binh bị Hanoi gần như “bỏ ngỏ”. Tại đây, người đọc sử có thể thấy rõ tính phản quốc của VC: nói gì, làm gì…là cốt để sống còn chứ không hề quan tâm tới tổ quốc, đồng bào!
                      -

                      Giả sử VC không “bỏ ngỏ”, thì việc tìm mua vũ khí để củng cố quốc phòng với Hanoi là điều không thể do các lí do sau:
                      a/ Không có tiền. Thực tế, Hanoi chưa bao giờ có thể tự trang bị khí tài chiến tranh (mà họ luôn là kẻ đi xin). Và để có khả năng đó, Hanoi phải là một chế độ dân chủ biết huy động toàn lực nhân tài của đất nước, khi “ăn nên làm ra”, chính quyền trung ương mới hoạch định ngân sách mua dần súng đạn, quân trang, quân dụng để phòng bị việc binh cho đất nước. Vì số ngân khoản chi dụng cho quốc phòng rất lớn mà lại “vô dụng” nằm ì (khi chưa có “biến”), cho nên phải có sách lược kín kẽ trong thời gian dài mới làm đầy kho chứa được! Lời kêu gào “vẫn còn nghèo” của Nguyễn tấn Dũng mới đây tại Hội nghị thường niên ADB (Asian Development Bank) lần thứ 44, trưa thứ Năm, 5/5/2011 ở Hà Nội hòng tiếp tục “ngửa tay ăn mày” thế giới đã nói lên thực trạng đó: từng cây cầu, từng con đường, từng “dự án” nhỏ to nào về dân sinh trên toàn quốc, VC đều đi xin thế giới. Vậy thì không làm sao Hanoi có tiền để đi mua vũ khí được! b/ Không biết mua ở đâu, bởi theo thống kê của Viện nghiên cứu hòa bình quốc tế Stockholm SIPRI, thì các tập đoàn sản xuất vũ khí lớn nhất thế giới đều ở Mỹ và Châu Âu. Mỹ lại là nước kiểm soát vô cùng chặt chẽ việc mua bán vũ khí trên thế giới, nhất là với các nước cộng sản, hoặc độc tài quân phiệt như Miến Điện, hay Hồi giáo quá khích ở Trung Đông. Việc Hanoi có thể mua được vũ khí từ các hãng của Mỹ và Châu Âu là không bao giờ! Nếu có chăng, Hanoi chỉ mua “chui” được một ít lẻ tẻ từ Miến, Ấn Độ, cũng chả là bao! Còn mua từ những nước khác “bất hảo” quy tụ quanh Trung cộng thì chắc chắn Bắc kinh đã cấm cửa! -

                      Năm 1994, TT Bill Clinton xóa lệnh cấm vận
                      cho Hanoi. 1996,
                      Mỹ thiết lập bang giao cấp đại sứ với VC. Việt Nam trở nên một “thị trường” rẻ bèo về nguồn nhân công, năng lượng, dịch vụ…cho tư bản Mỹ và phương Tây theo chân Mỹ ùa vào mà khai thác. Quan chức VC tranh tiên nhanh hơn hết khi đổi áo từ quân sự, chuyên chính…sang kinh tế…cho tới nay! Việc các đơn vị quân đội VC bỗng chuyển sang làm ăn kiếm chác tranh nhau những “vố” lớn trong các lĩnh vực dân sự như viễn thông (điện thoại di động, Internet…), địa ốc, du lịch, nhà hàng, chứng khoán, dẫn tới biết bao tha hóa nặng nề trong hàng ngũ “tướng tá” của VC là cả một “cuốn sổ thiên đình” dày cộm!
                      Nhưng quan trọng hơn hết, việc binh bị bỏ ngỏ, vì tướng hư thì binh hỏng. Người ta có thể ghi nhận hằng ngàn khách sạn, quán nhậu, resort, đua nhau ngốn tiền tỉ, nhưng không hề thấy mọc mới các trường hay trung tâm huấn luyện binh lính, sỹ quan ứng phó cho thời chiến, hầu như tất cả chúng đều được dùng lại từ những gì có sẵn cũ mèm từ trước ở miền Bắc, và chiếm dụng từ quân đội quốc gia ở miền Nam sau 1975. Chỉ có hoạt động “nghĩa vụ quân sự” chiếu lệ, nhưng dần dà theo đà tha hóa nhanh chóng của cán bộ VC, các cuộc bắt lính trở nên lỏng lẻo vì rất dễ hối lộ cho các đơn vị “tỉnh đội, huyện đội, xã đội” để thoát lệnh bắt lính. Các em nhỏ (không tiền hối lộ) sau khi “hoàn thành nghĩa vụ” 3 năm trở về, đã thuật lại những thảm trạng sa đọa trụy lạc ngày càng phổ biến từ những “doanh trại” bộ đội thời bình này: có đủ hết những hư hỏng bên ngoài như web sex, CD phim sex, cờ bạc, hối lộ, ma túy nữa! -

                      Thời hạn (date) của vũ khí:
                      Hầu hết các vũ khí mà 2 bên Nam Bắc VN đánh nhau trong 15 năm từ 1960 – 1975, đều là vũ khí cũ từ thời đệ nhị thế chiến còn sót lại. Các siêu cường Tư bản – Cộng sản thế giới quả nhiên đã đánh nhau qua 1 nước thứ ba, là Việt Nam, đồng thời là nơi “tiêu thụ” vũ khí của họ còn thừa sau đệ nhị thế chiến.
                      * * * Qua những chuyển biến thế giới từ 1990 tới nay, đã là hơn 20 năm, thì hạn dùng (date) của mớ vũ khí ít ỏi mà Hanoi còn trong kho, đã quá date lâu lắm rồi. Trong 3 năm qua, đã có mấy vụ thử máy bay Mic 21 của Nga bị rơi trong có vài chuyến bay thử là một dẫn chứng! (12/11/2009 ở Yên Báy, 29/5/2010 ở Bình Định, 7/7/2010 tại Mê Linh, Hà Nội). Vả lại, vũ khí, nhứt là súng trường, đại liên, đại bác…nếu không dùng, thì nhất thiết phải tuân thủ một quy trình bảo dưỡng chặt chẽ mới mong tránh khỏi hư hỏng, rỉ sét. Riêng đạn, chắc chắn số bị hư thúi rất nhiều. Đó là chưa kể trong 20 năm qua, khi Hanoi quy thuộc Trung cộng, các đơn vị tài binh thi nhau cởi áo lính nhào vô lĩnh lực dân sự mà kinh doanh, buôn bán kiếm ăn, thì các cấp nhỏ bên dưới dần dà lén lút lấy cắp các kho quân cụ quân nhu mà bán ve chai kiếm ăn lẻ, những gì có thể bán, hoặc giả vờ báo cáo hư để bán ….. Thời gian càng trôi, số vũ khí càng hao mòn hoặc có nguy cơ trở nên vô dụng mà Hanoi thì không thể có nguồn mua bổ sung, do đó hiện giờ, tình trạng binh bị của chế độ là vô cùng yếu, khi họ tự biết ngày càng bị “bá quyền bành trướng bắc kinh” bắt nạt không cần dấu diếm, với các mật ước bán đất nhượng biển của tổ tiên cho Tàu cũng như khả năng quá kém về quân sự. Trước thực tế đó, tin tức ghi nhận tháng 12/2009 Hanoi đã “hô hoán” với thế giới việc họ tái vũ trang bằng cách mua lại vũ khí (chiến đấu cơ Sukhoi Su-30MK2), tàu ngầm từ Nga với các hợp đồng lớn …làm cho láng giềng Thái Lan lên tiếng phản đối. Theo nhật báo South China Morning Post ở Hongkong nhận định, đây là hợp đồng mua bán vũ khí lớn nhất kể từ khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc 35 năm trước. Sau việc Trung cộng uy hiếp biển đông VN qua việc tàu “ngư chính” 311 xông vào cắt cable thăm dò dầu mỏ của tàu Bình Minh 2 (26/5/2011) và Viking 2 (9/6/2011), Hanoi lại vội vàng mua thêm vũ khí “Hệ thống tên lửa phòng không S-300PMU1” từ Nga mà theo tờ Tuổi Trẻ 19/6 thì “được thiết kế riêng cho VN”. Đây là một giọng điệu tuyên truyền “nổ” rẻ tiền ấu trĩ nhằm trấn an nhau và “khè” dư luận của Hanoi, vì việc thiết kế rồi sản xuất “riêng” 1 “hệ thống” hỏa tiễn phòng không đâu chỉ là việc của vài ngày??!!! Những hành vi mua vội vũ khí từ Nga của Hanoi lại càng cho thấy thực trạng của họ là: kho khí tài sau nhiều cuộc chiến tranh sau 1975 tới nay đã cạn, hoặc gần như trống rỗng vì hạn dùng đã hết. Những câu hỏi sau đây sẽ rất xác đáng khi nêu lên để điểm mặt việc binh của nhà nước VC hiện giờ: Nếu lại xảy ra chiến tranh với Trung cộng, quân đội VC cầm cự được mấy ngày thì hết đạn? Khi hết đạn thì bổ sung từ đâu? Bạn bè của VN hiện giờ là ai, nếu không muốn nói là chỉ 1 mình Trung cộng? thì lấy ai mà VN dựa dẫm, hỗ trợ??? Nếu kêu thanh niên nhập ngũ, lấy đâu súng ống, đạn dược, áo, quần, dày vớ…các thứ quân trang quân dụng nói chung để đủ trang bị cho họ??? Lấy đâu xe tải quân sự (như Molotova của Nga, GMC của Mỹ), hay tàu chiến, phi cơ chiến đấu… mà chuyển quân, mà tham chiến? Không thể dùng xe car dân sự được! Và nhiên liệu đâu cho máy bay chiến đấu, cho tàu (thủy) chiến? Kể cả các phi hành đoàn không quân lấy đâu ra mà lái máy bay? Trong khi hàng không dân sự (chở khách kiếm ăn) của VN cũng phải thuê rặt những phi công ngoại quốc?… Trên đây chỉ là vài câu hỏi gợi ý…

                      B – Đường Lối Chính Trị:

                      Với vị thế nước nhỏ mà tan hoang vì chinh chiến kéo dài, nhà nước cộng sản phải ý thức được thực tại đó, sau 1975, nếu họ tuy vẫn tham quyền ăn trên ngồi trước, nhưng còn có tí gì nghĩ tưởng tới quốc gia dân tộc, thì hẳn họ đã (dù giả vờ cũng được) dang tay tìm lại anh em miền Nam, là những người hiền tài với trình độ học vấn cũng như truyền thống nền tảng quá ư tốt đẹp nhân bản của miền Nam sẵn có, cùng nhau ngồi lại vạch định tương lai cho xứ sở, mà trong lúc ấy, như ta đã biết, Hanoi và Trung cộng đang là kẻ thù ngấm ngầm của nhau! Hanoi, hơn ai hết biết rõ khi chiến tranh kết thúc, thì chỉ còn tình anh em một nhà mới là có thực, còn Tàu cộng vĩnh viễn cũng chỉ “giặc Tàu trăm năm độ hộ” ta mà thôi! Nhưng họ đã tự dối lòng, từ chối anh em! Tôi tin chắc gần như toàn thể các tướng lãnh, viên chức, trí thức, nhân sĩ VNCH sẽ không hề ngần ngại thù hằn gì, sẵn sàng ngồi lại ở vị thế thứ yếu, nhường đặc quyền đặc lợi cho VC “lãnh đạo” quốc gia, nếu Hanoi thực tâm tìm hơi ấm anh em đặng thiết kế hướng đi phú cường cho VN sau 1975. Người Việt suýt nữa đã có thể thoát một cơn hiềm thù vô duyên vô bổ…thế mà Không! Chính Hanoi đã dung dưỡng, tô đậm thù hằn đang còn di hại cho tới ngày nay sau 36 năm chiến tranh kết thúc. Thiết tưởng, ngoài tác dụng tái thiết xứ sở sao bao năm bị tàn phá bởi chiến tranh, đây còn là hướng duy nhất mạnh và bền trong việc lèo lái xứ sở mà chưa nhất thiết phải lo ngóng về việc chuẩn bị khí tài cho quốc phòng. Vì, một đường lối hợp lý, trong đồng thuận anh em, ngoài khoan hòa khiêm cung mềm dẻo với các lân quốc, chắc chắn sẽ là giải pháp tối ưu cho một sách lược “phòng thủ” mà chưa hoặc không phải dùng tới vũ lực! Bài học ấy nhan nhản trên thế giới như Nam Hàn, Singapour, Đài Loan, Thái Lan mà ngày nay đã hiển hiện thành quả. Trong khi Hanoi say cơn vĩ cuồng hoang tưởng “chiến thắng”, “vô địch” của họ, thì các nước ấy biết liên kết với Mỹ không những để giao thương học hỏi những kỹ thuật, công nghệ tân kỳ của xứ người mà còn tạo một thế liên minh, dùng vỏ bọc “mạnh” của Mỹ để che chắn cho mình an tâm phục hưng nước nhà. Việc Thái Lan trước 1975 thua xa miền Nam VN về trình độ cũng như văn minh, mà đến 1990 (15 năm sau) trở nên một thiên đường so với VN…đã quá đủ để nói lên điều đó!

                       
                      TẠM KẾT Việc đời luôn biến thiên theo lẽ vô thường của cuộc sống mà người làm chính trị không thể không biết: “Không có bạn muôn đời, cũng như không có kẻ thù truyền kiếp” Kiểm điểm lại quá trình chiến tranh Việt Nam qua những gì phía VC nói, rồi làm, với Trung cộng, rồi với Mỹ, từ 1960 tới nay, đã chứng tỏ chân lý hiển nhiên từ câu nói trên mà không cần phải thêm bớt gì. Mới cách đây gần hai tháng trở về trước, VC và Trung cộng còn 16 chữ vàng, 4 tốt, mà giờ đây sau 2 lần Trung cộng uy hiếp vỗ mặt cắt cable của 2 tàu dò dầu VN, bắt ngư dân vòi tiền chuộc, bắn chết ngư dân, cướp tàu, cướp ngư cụ, cấm đánh bắt trên vùng biển thuộc lãnh hải VN, và đe dọa dùng quân sự để chiếm mặt biển của VN …mà Hanoi ngoan ngoãn im re không hề dám làm một động thái nào, thì thử hỏi đó là chân lý gì? Vũ khí để mà làm gì? Khi chế độ Hanoi bị Trung cộng vỗ mặt, thì dân chúng biểu tình đả đảo Trung quốc xâm lược. Lẽ ra Hanoi không còn mong muốn nào hơn, trong khi người dân bị đảng viên của họ khắp các tỉnh thành từ Bắc chí Nam bạc đãi, đánh chết, cướp đất suốt thời gian dài…mà khi nước nhà lâm nguy với kẻ phương bắc ỷ mạnh hiếp yếu hòng bành trướng, dân vẫn một lòng đứng lên cùng nói tiếng nói phản ứng với nhà cầm quyền, hỗ trợ nhà nước trong việc đồng thuận 1 lòng chống địch, thì Hanoi lại cho người đàn áp thô bạo, bắt bớ dân chúng …như phường cướp giật giữa thanh thiên bạch nhật, bất chấp liêm sỉ tự trọng… thì thử hỏi đó là chân lý gì? Vũ khí để mà làm gì? Để bắn dân sao? Số ít các nhân viên công an lừa nòi lộn giống đang còn nhắm mắt vô lương cúi đầu phục vụ cho bạo quyền phản quốc kia thực ra chỉ là kẻ tội đồ hạng 2. Kẻ tội đồ chánh phạm phải kể là cái bộ chính chọe của Hanoi, nơi đã không còn khả năng vệ quốc, mà ngược lại, họ có vẻ sẵn sàng dùng số vũ khí chẳng còn bao lăm kia mà bắn vào dân chúng. Họ mới chính là một nhúm những kẻ phản quốc ghê tởm nhất trong sử Việt, nhưng dù vậy, số đạn họ đang còn có thể bắn vào dân trong mấy ngày nếu từ Nam chí Bắc đồng loạt biểu tình hỏi tội phản quốc của họ??? Saigon, rạng sáng 23/6/2011

                      Lê Tùng Châu
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 07:06:18 bởi yenson >
                      #41
                        yenson 23.07.2011 02:01:07 (permalink)
                        0
                        Mời quý VH tham gia ký tên - YS

                        HƯỚNG DẪN KÝ TÊN BẢN TIẾNG VIỆT & BẢN TIẾNG ANH CỦA BẢN TUYÊN CÁO ĐÔNG NAM Á TỐ CÁO TÀU CỘNG XÂM LĂNG VIỆT-NAM VÀ CỘNG SẢN VIỆT NAM BÁN NƯỚC HẠI DÂN

                        Trân trọng kính chuyển để thỉnh cầu đồng bào các giới trong và ngòai nước tham gia ký tên để cùng nhau thể hiện tinh thần bảo vệ đất nước và thương dân. Bà con, Cô bác, Anh chị em nào không xữ dụng Internet muốn tham gia ký tên xin gửi danh sách ghi HỌ và Tên, thành phố, quốc gia nơi cư ngụ cho Gs PHAN Thị Độ (émail : phanthido1@gmail.com) để đăng ký dùm.
                        Chúng tôi thành thực cám ơn Ông Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc đã vui lòng hướng dẫn cách ký tên. Kính mến,Bs LÊ Thị Lễ

                        **************
                        Kính bác sĩ Lễ,

                        Tôi xin gởi lại 2 văn bản tiếng Việt và tiếng Anh của Bản Tuyên Cáo Đông Nam Á. Trên hai văn bản đều có để link để ký tên bằng tiếng Việt và bằng tiếng Anh.

                        - XIN BẤM (CLICK) VÀO WEBSITE BẢN TIẾNG VIỆT DƯỚI ĐÂY ĐỂ KÝ TÊN :

                        http://www.gopetition.com/petitions/tuy%C3%AAn-c%C3%A1o-chung-v%E1%BB%81-bi%E1%BB%83n-%C4%91%C3%B4ng-nam-%C3%A1-c%E1%BB%A7a-ng%C6%B0.html

                        - HAY BẤM (CLICK) VÀO WEBSITE BẢN TIẾNG ANH DƯỚI ĐÂY ĐỂ KÝ TÊN :
                        http://www.gopetition.com/petitions/common-declaration-regarding-the-southeast-asia-sea-of.html

                        Xin lưu ý, quý vị copy và paste link vào cửa sổ của trang internet - > vào phần Sign the petition ở tận bên dưới là bắt đầu ký.

                        Đơn giản hơn, xin các diễn đản đăng hai link bên trên, bằng tiếng Việt và tiếng Anh để mọi người có thể vào ký được.

                        Hội nghị ở Bali, Nam Dương sắp kết thúc trong hai ngày nữa. Xin đồng bào hãy tham gia đông đảo đợt vận động chữ ký này để nói lên quan điểm của người Việt về biển Đông cũng như các hành động vi phạm nhân quyền ngày càng trầm trọng của Cộng sản Việt Nam. gần đây nhất là việc nhà báo tự do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, bặt âm vô tín, rồi bị mất tay (thông báo bởi công an Cộng sản Việt Nam); cũng như Tòa phúc thẩm Hà Nội không cấp cho Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà giấy chứng nhận người bào chữa cho tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ (phiên xử trở lại ngày 02/08/2011); vụ công an Việt cộng đạp vào mặt người biểu tình chống Trung cộng ngày 17/07/2011 tại Hà Nội.

                        Đến tháng 11/2011, Asean sẽ tái họp. Chúng tôi hy vọng rằng từ đây đến đó, Bản Tuyên Cáo Chung Về Biển Đông Nam Á sẽ thu thập được hàng ngục ngàn chữ ký của đồng bào mọi nơi. Từ đó, tiếng nói của người Việt chúng ta trên vấn đề biển Đông cũng như nhân quyền Việt Nam sẽ được lắng nghe hơn.

                        Chân thành cám ơn tất cả quý vị


                        Trọng kính

                        Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc

                        #42
                          yenson 23.07.2011 02:14:22 (permalink)
                          0
                             Đấu Tranh Toàn Diện
                           
                          Mười người tóm cổ một Công An
                          Chỉ một đêm thôi chế độ tàn
                          Toàn diện toàn dân làm vũ khí
                          Đập tan Đảng Cộng cứu giang san.
                           
                          Hỡi anh Bộ Đội của nhân dân
                          Các cấp vùng lên nắm Chính Quyền
                          Tái lập an ninh và trật tự
                          Dựng nền Dân Chủ hợp lòng dân.
                           
                          Không thể ngồi yên bất bạo động
                          Đấu tranh toàn diện mới thành công
                          Hồn thiêng sông núi hòa dân tộc
                          Sức mạnh toàn dân xóa cờ Hồng.
                           
                          Từ Bắc chí Nam đã sẵn sàng
                          Biển người chiến thuật dẹp Công An
                          Vùng lên đồng loạt vào thời điểm
                          Ý của nhân dân ý của Trời.
                           
                          Trần Bửu Hạnh
                          ngày 25 tháng 2 năm 2011
                          #43
                            simple 23.07.2011 03:59:12 (permalink)
                            0
                            Xin kính chào các vị tiền bối với nhưng tác phẩm trên đây cùng BQT điễn đàn !

                            Có phải diễn đàn chúng ta cho đăng những bài viết mang tính kỳ thị với những lời nói nhục mạ tổ chức đoàn thể, cá nhân hay một chế độ xã hội nào đó không ạ ?

                            Thực ra Simple cũng ít tuổi nên không hiểu lắm ba cái chuyện này nó ra làm sao? Nhưng sim thấy mấy vị hàng ngày vẫn " A di đà phật... " mà thù dai phát khiếp !
                             Nhời lẽ cũng hay lắm, Sim đọc mà thấy bao la rộng lớn, sống ở khắp nơi trên thế giới vẫn hướng về quê hương mà hàng đêm trăn trở khiến Sim cảm động !
                             Cơ mà Sim đang tự hỏi là không biết mấy vị đang mang trong mình chí lớn, muốn mang lại những điều tốt đẹp cho dân tộc mình hay chỉ để thoả mãn lòng kiêu hãnh cá nhân .  Là một người Việt Nam thực sự Sim mong lắm những tư tưởng vì dân tộc như vậy nhưng phải thực tế cơ, thể hiện bằng hành động thực tiễn mới lấy được lòng tin của mọi người .

                             Việt Nam đang cần lắm nhưng người tài giỏi !
                            #44
                              yenson 23.07.2011 04:05:48 (permalink)
                              0
                              ĐÂU RỒI NIỀM HÃNH DIỆN RỒNG TIÊN
                               
                              Đọc tin tức hàng ngày buồn khôn xiết
                              Đất nước điêu linh, vận nước nổi trôi
                              Cùng đau lòng với quê mẹ xa xôi
                              Giặc xâm lấn dồn máu trào lên mắt

                              Càng đọc lòng ta càng đau quay quắt
                              Lửa căm hờn như bốc cháy trong tim
                              Giận cho Bộ Chính Trị quá đê hèn
                              Tàn ác với dân, khiếp nhược với giặc

                              Dân vào tù bởi lòng yêu Tổ Quốc
                              Bị đánh dã man tội chống ngoại xâm
                              Lũ tham quan ô lại nỡ nhẫn tâm
                              Cúi gằm mặt triều dâng máu xương Tiên Tổ
                               
                              Đáng lẽ Việt Nam cũng con rồng, con hổ
                              Cũng vươn lên như các nước Á châu
                              Nay yếu hèn, khiếp nhược bởi vì đâu
                              Khi quỹ dữ hiện nguyên hình man rợ
                               
                              Trí thức, sinh viên, thanh niên ai cũng sợ
                              Chỉ cúi đầu khuất phục lũ sài lang
                              Bỏ đâu rồi hồn dân tộc hiên ngang?
                              Niềm hãnh diện Rồng Tiên còn hay mất?
                               
                              Đất đai mất, biển đảo từ từ mất
                              Lại mất luôn tính dân tộc quật cường
                              Anh chị ơi mau giành lại quê hương
                              Chẳng lẽ quay lưng đợi chờ nô lệ?
                               
                              Yên Sơn
                              Tháng 7/2011
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 76 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9