(tryện được sưu tầm từ tác giả: Khuê Việt trường
- Báo Hạnh phúc gia đình VN số 8/11 ngày 26/2/2011)
[sm=flower2.gif]
Mỗi mùa cưới, khi nhận được những tấm thiệp của cô dâu, chú rể ở xa nhau, tôi lại hình dung ra những chuyến xe đưa dâu dài dằng dặc, vượt qua biết bao con sông, con phố để hai người đến với nhau. Cũng bởi khoảng cách vô tình của địa lý đó đã làm cho tôi và anh suýt nữa đã mất nhau. Bởi trước khi yêu anh, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ có một cuộc hành trình vời vợi bắt đầu từ lúc bình minh, phải qua đêm ở một thành phố lạ, để khi bước chân vào ngôi nhà mà người tôi từng yêu thương lại bắt đầu một ngày mới. {◕ ◡ ◕}
Tôi nghiệm ra rắng tình yêu không phải là một bài toán đố cần một đáp số duy nhất, mà đó là định mệnh
. Cũng như lần đầu tiên anh đưa tôi ra bến sông Mã, con sông dài 500 cây số hầu hết nằm ở lãnh thổ Việt. Đề tôi hỏi anh: "Tại sao tên là sông Mã hở anh"? Anh trả lời: "Em có thấy nước chảy cuồn cuộn giống con như con ngựa đang phi nước đại không? Vì thế mà gọi là sông Mã". Anh đã ôm tôi trong nước trôi về xuôi lồng lộng đó: "Hôm nào mình sẽ đi thuyền trên sông Mã, em nhé".٩◔‿◔۶
Anh bảo với tôi cái câu quen quen mà mọi người vẫn thường nói khi hai đứa quyết định sẽ lấy nhau, dẫu khi sinh ra đời, tôi và anh ở cách nhau tới gần 1.500 cây số đó: "Một là duyên, hai thời là nợ, sợi xích thằng ai gỡ cho ra"? TRời ơi, sợi xích thằng làm bằng cái gì? Tôi hỏi anh như thế?Anh làm như rành rẽ lắm" "Sợi xích thằng là một sợi dây màu đỏ, nó mỏng manh như sợi chỉ, làm bằng tơ trời. Nếu ai phải thành vợ thành chồng thì khi mới sinh ra đã bị bột vào nhau?" Tôi nhìn dưới chân mình: "Em có thấy sợi dây nào đâu? Anh cột em khi nào mà em không biết?".
Tôi và anh học chung... bàn. Có nghĩa là phòng học rộng thênh thang ấy, anh học buổi sáng ở chỗ đó, buổi chiều tôi ngồi ở chỗ đó. Tôi chẳng quan tâm tới việc ai ngồi vào buổi sáng làm chi cho mệt, vì còn bao nhiêu việc phải lo như chạy kiếm phòng trọ khi bà chủ đuổi, tính toán tiền bạc khi cuối tháng bà chủ của đứa học trò đang dạy kèm tuyên bố thôi cho cháu nghỉ học để cháu chuẩn bị đưa nước ngoài. Tôi cũng chẳng quan tâm tới chuyện yêu đướng gì cho vất cả, càng không quan tâm tới đám sinh viên nam tới giờ chọc cứ xếp hàng ngay trước cổng trường để "rửa mắt". Những cặp mắt đổ dồn vào bước chân của chúng tôi khiến cho chân đi cứ luýnh quýnh. tôi giống như mấy đứa bạn đến từ Vĩnh Long, quê hương tôi, đều bảo:"Yêu mấy anh chàng xa xứ, vài bữa muốn gặp nhau phải đi hàng trăm cây số, mệt.Tốt nhất là kiếm mấy anh miền Nam, vừa gần nhà lại vừa hiền". Ừ, khi đó tôi nhủ lòng chỉ phải lòng một anh miền Nam nào đó cho... gần nhà.\(^ω^\)
NhưMg tôi lại gặp anh, tôi ngạc nhiên vì anh nói giọng miền Nam chuẩn như thể cả đời anh chỉ uống nước dừa. Hôm đó, tôi bỏ quen thỏi son môi trong hộc bàn, khi sực nhớ ra thì đã trải qua một đêm và trôi qua luôn hai ngày nghỉ cuối tuần. Để vào buổi sáng chủ nhật, tôi còn đang trở mình ngủ nướng tong phòng trọ thì điện thoại reo vang, đó là số của anh:
- Mị, lát nữa em ra cà phê Mây gần trường, anh trả lại em thỏi son môi em bỏ quên.|◔◡◉|
Cuộc hẹn hò đầu tiên của anh và tôi từ thỏi son môi bỏ quên vào buổi sáng chủ nhật SG có nhiều tia nắng tung tăng trên vạt áo là sự khởi đầu cho một tình yêu không khoảng cách.♥‿♥
Sau này quen nhau, tôi mới thấy khả năng "đi kếm người" của anh, đúng là dân Xã hội NV, tương lai chắc anh đi làm PR sẽ trở thành 1 chuyên viên giỏi.
Hôm đó anh nói:
- Em hay bỏ quên mấy mẩu giấy trong hộc bàn, nên anh biết tên em vì em hay ghi tên mình trong các mẩu giấy đó. Và cũng bởi anh chú ý tới em... từ lâu rồi.
- Còn số ĐT?
- Khi mình chú ý tới một người nào đó thì tự dưng mình có số ĐT.
Cách mau miệng của anh làm cho tuôi dễ chịu. Và cũng từ ngày anh trả lại tôi thỏi son môi, tôi đã có những ngày tháng vui buồn đời SV cho đến khi hai đứa ra trường&cùng ở lại SG làm việc. Tại sao 2 người ngồi chung bàn ko thể có những lần đi cà phê, đi ăn cho cuộc sống thêm 1 chút rộn ràng?
Khi tôi phát hiện ra anh là dân Thanh Hoá thì tôi đã yêu anh rồi. Anh bảo: "Đó thấy chưa? TY đâu có phải là ở xa hay ở gần, đâu phải là Bắc hay Nam, mà là ty". Tôi dí tay lên trán anh: "Anh... lừa em giỏi lắm". Anh ko giỏi sao được, khi anh nói giọng miền Nam ngọt ngào, anh biết nấu nhiều món ăn miền Nam như cá lóc kho tộ, lẩu cá linh hay món bánh xèo chẳng hạn... (✿◠‿◠)Vì thế, chuyện TY của 2 đứa chúng tôi cũng nhuộm màu ăn uống. Đến nỗi, Hạnh, bạn ở cùng phòng với tôi nói: "Không khéo ông Thịnh nhà mày sẽ trở thành đầu bếp của 1 nhà hàng 4,5 sao quá. Ổng đã làm mày yêu ổng qua con đường... bao tử".१✌˚◡˚✌५
Rồi Thịnh theo tôi đi Vĩnh Long. Anh ngắm nhìn cầu Mỹ Thuận vắt qua sông Tiền, nói với tôi: "Đám rước dâu qua chiếc cầu này đẹp lắm em nhỉ?", tôi lại hình hinh gương mặt của ba mẹ tôi: "Hả? Nó ở tận Thanh Hoá à? Rồi con về đó làm dâu, làm sao ba mẹ đi thăm. Con có biết nếu con lấy chồng ở SG thì cũng đã cách ba mẹ 135 cây số rồi không? Còn ở Thanh Hoá thì tới một ngàn rưỡi cây số?" Mẹ nói như đánh dấu dao vào cột: "Không được yêu thằng đó đâu, con nhé. Lấy chồng xa, ba mẹ khó nhờ".(×̯×)
Sau lần về Vĩnh Long cùng tôi đó, anh về Thanh Hoá. Tôi chưa 1 lần đến vùng đất quê anh. Chỉ nghe anh kể đây là miền đất mà ngày xưa vua Lê Lợi xây dựng cơ đồ, là nơi Hồ Quý Ly xây thành nhà Hồ và tất nhiên là còn có nhà của anh. Anh nói: "Nhà anh không giàu, nhưng nhà anh rất đẹp. Nhà anh có 1 giàn hoa tóc tiên phủ trước nhà, có 1 ao cá nhỏ để em thích ăn con cá nào cứ dùng lưới vợt lên. Có cả 1 cây khế ngọt dễ chừng đã mấy chục năm tưổi". Tôi ra tận sân ga tiễn anh. Mưa lay phay buồn. Anh nói: "Chỉ sợ người ta yêu nhau chưa đủ. Còn 2 đứa mình thì vài ngàn cây số cũng chẳng cách chia nhau".(▰˘◡˘▰)
Còn ba tôi thì nói: "SG có nhiêu người, sao con lại yêu 1 người xa xôi thế?" Sao tôi lại yêu 1 người xa xôi đến thế? Làm sao tôi giải thích được. Tôi đã từng nhủ với lòng là ko thể yêu 1 người con trai nào xã xôi,bởi vì tôi là con gái đầu, tôi còn phải chăm lo phụng dưỡng ba mẹ khi tuổi già. Những dẫu tôi có nhủ trăm lần hay vạn lần thì tôi vẫn có thể đánh đổi tất cả để được cùng anh song hành trong cuộc đời này. Bởi tự ngàn xưa, TY đã ko có khoảng cách sao? Có vị vua sẵn sàng từ bỏ ngai vàng đê lấy 1 dân nữ. Vì ngai vàng làm gì khi trái tim của mình trống không?◔̯◔
6 tháng trời cách chia. Hai đứa có cùng 1 tháng cùng ngã bệnh của tôi và anh đã trở thành sợi dây hàn gắn giữa 2 gia đình. Đám cưới tất nhiên sẽ diễn ra, khi đó mẹ tôi mới nói: "Vậy mà ngày xưa con bảo ko nhất định ko lấy trai Bắc". Tôi bẽn lẽn nói với mẹ: "May đó mẹ à, lỡ con yêu 1 anh chàng ở tận Cao Bằng thì đám rước dâu còn xa hơn nữa".(≧o≦)
Giờ đây tôi&anh đều có việc làm ổn định ở SG. Hai đứa mua 1 con nhà nhỏ để ba mẹ tôi từ Vĩnh Long lên thăm, để ba mẹ anh từ Thanh Hoá vào có chỗ chăm sóc cho đứa cháu của mình. Tôi biết nếu ko có anh trong cuộc đời của tôi thì chắc là tháng ngày của tôi buồn bã lắm. Anh là người chồng tốt, luôn mang nhiều lạc quan vào trong thiên đường nhỏ của chúng tôi. Còn tôi, mỗi khi giận anh, lại nhớ đến cuộc hành trình rước dâu từ Vĩnh Long ra tận Thanh Hoá là nguôi đi. Một ngàn năm
trăm cây số đề về với nhau ấy đã qua bao nhiêu con phố, qua bao nhiêu chiếc cầu, vượt qua bao nhiêu con sông. Tôi đã ngã bệnh trong cuộc hành trình hạnh phúc ấy, sau đám cưới là anh đưa tôi đi khám bệnh. Rồi trong bệnh viện, anh nắm lấy tay tôi: "Lấy chồng cực lắm phải không Mị?" Tôi nói: "Em biết thế thì em chẳng quên thỏi son trong hộc bàn đâu".
-THE END
-|◔◡◉|