VỀ CUỐN HỒI KÝ Của GS Nguyễn Đăng Mạnh
Sau những dư luận xôn xao, ầm ĩ , tôi được đọc cả ba bài viết cuả các nhà văn Ông Văn Tùng, Chu Giang và TSKH Đỗ Văn Khang in trên báo Văn nghệ, (cơ quan của Hội Nhà văn việt Nam). Cả ba người đều có ý kiến về cuốn hồi ký của giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh. Là người công dân và là một người đọc, tôi cũng xin bày tỏ một đôi lời:
Dư luận đang rất bức xúc trước những điều Giao sư viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh. Rằng thơ của Bác sáng tác “…Không theo quy luật nghệ thuật…”. Thiết nghĩ chẳng cần phí giấy mực bàn bạc, chứng minh làm gì. Vì chẳng riêng nhân dân ta, mà cả nhân dân nhiều nước trên thế giới đã đọc từ lâu rồi. Và giá trị nghệ thuật thơ Bác đến đâu, cũng được khẳng định từ lâu rồi. Bây giờ một mình GS Mạnh bảo đó là “Thơ tuyên truyền”, “Thơ giải trí”, không phải là nghệ thuật thì ai tin? Còn về nhân cách, đạo đức của lãnh tụ Hồ Chí Minh, của danh nhân văn hóa thế giới Hồ Chí Minh, thì trước mắt nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới, vẫn trong sáng như “Sao khuê”.Thế mà ông Mạnh lại viết là Trung Quốc đã công bố Hồ Chí Minh kết hôn với Tăng Tuyết Minh. Rồi ông Trần Độ cho biết chuyện cô Hà Thị Xuân, người dân tộc Tày và các con (Trung và Trinh gì đó)…
Về cái tin này, tôi nghĩ nên có một cơ quan Đảng, Nhà nước, hay một cán bộ nào đó có đủ uy tín đứng ra xác minh đúng sai. Nếu đúng thì công bố cho toàn dân biết. Để khỏi bàn tán, suy diễn. Vì đó cũng là lẽ bình thường. Lãnh tụ cũng là người bằng xương bằng thịt, chứ có phải là thần thánh đâu. Tổng thống Pháp Mittorang chẳng đã có con ngoài giá thú đó sao? Còn nếu sai thì tác giả phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Và về cái sự chịu trách nhiệm ấy, tôi không đồng tình với ý kiến của nhà văn Chu Giang. Chỉ yêu cầu tác giả hồi ký tạ lỗi với Chủ tịch Hồ Chí Minh và vong linh những người bị xúc phạm đã mất, là nhà văn sẵn sàng đem hoa đến chúc mừng “thầy Mạnh” ngay.
Không! Làm như vậy là vẽ đường cho hiêu chạy. Bỏ mất tính răn đe. Và cũng xin nhà văn Ông Văn Tùng, không nên vì “chiếc bình quý” mà xuê xoa: “Chia sẻ, góp ý nhẹ nhàng…”. Mà cần phải truy tố kẻ đã cố tình, như nhà văn Chu Giang đã viết là: “…Tầm thường hóa, và hạ thấp uy tín lãnh tụ”, ra trước pháp luật. Và dứt khoát người làm trái phải bồi thường danh dự cho những người bị hại. Có thế mới bảo đảm được sự công bằng xã hội.
Mà kể cả trường hợp thông tin nói trên là sự thật, thì GS Mạnh cũng vẫn có lỗi. Vì ông đã cố tình làm lộ những bí mật chưa được giải mật.
Nhà văn Chu Giang còn viết rằng, nếu giáo sư Mạnh nhận ra sai lầm và tuyên bố hủy bỏ tác phẩm của mình, mà “Kẻ nào cố tình lợi dụng là vi phạm luật bản quyền, sẽ bị khiếu kiện”. “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”. Để nói như vậy chỉ là ảo tưởng. Vì bát nước đổ, nước đã thấm vào đất rồi có hót lại được đâu ! ./.
Uông Bí, ngày 19/12/2008
Tạ Hữu Đỉnh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2011 20:57:59 bởi Ct.Ly >