Năm phút - một ngày...!
lolemxomnui 09.06.2011 00:37:31 (permalink)
Năm phút - Một ngày...!

“ Xoảng…rầm…- Cái âm thanh ghê rợn ấy vang lên phá tan cả màn đêm yên tĩnh. Bà dắt tay con chạy ra khỏi nhà với hy vọng “đủ-lực” để “ xé-bóng-tối” tìm lối thoát.”
Vậy đấy, mới 7 tuổi đầu bập bẹ bước vào lớp 1 em đã hiểu như thế nào là một gia đình đổ vỡ…
Vì không đủ điền kiện nuôi em nên mẹ đành lòng gửi em cho các sơ và “ tự dưng” em xa cả cha lẫn mẹ từ đó. Tuổi thơ của em mờ nhạt với một chuỗi ngày sống thiếu thốn tình cảm của cha và cả sự ân cần, chăm sóc của mẹ. Nhưng em đâu hẳn đã bất hạnh bởi mẹ không hắt hủi, không từ bỏ em mà chẳng qua là mẹ phải tạm xa em một thời gian.
Hằng ngày mẹ vẫn đến thăm em, đó là lúc màn đêm buông xuống, khi mọi vật đang chìm sâu vào giấc ngủ. Nhỏ nhặt là vậy, nhưng đủ để sưởi ấm một tâm hồn còn quá non nớt trong em. Như một thói quen, cứ đúng mười giờ tối, em lại lẻn các sơ trốn ra khỏi giường, chạy một mạch xuống dưới cổng nhà thờ. Ngóng chờ. Kiểu gì cũng sẽ có tiếng kêu lạch cạch của chiếc xe đạp cũ kĩ phát ra giữa đêm tối. Và ngay sau đó, mẹ em xuất hiện như một phép lạ. Nhưng cũng chỉ có năm phút thôi để em có thể ôm chặt mẹ, hôn nhẹ lên trán mẹ, bảo với mẹ rằng em vẫn khỏe, chúc mẹ ngủ ngon và có một ngày mai tốt lành. Tiếp theo đó, em sẽ bị các sơ “tóm gọn” đưa trở lại giường. Nhưng năm phút đó đủ cho em biết ý nghĩa của cả cuộc đời. Lúc ôm chặt lấy mẹ, cảm nhận vị mồ hôi mặn chát nơi áo mẹ, em xót xa nhận ra rằng mẹ đã có cả một ngày dài lao động vất vả. Lúc hôn nhẹ lên trán mẹ, cảm nhận những nếp nhăn đang hằn theo năm tháng, em biết mẹ đã phải suy nghĩ, âu lo quá nhiều. Và lúc tựa mặt vào đôi vai của mẹ, cảm nhận đôi vai gầy ấy đang run lên, em chắc rằng mẹ đang khóc nất lên vì nhớ con.
Và sao em có thể quên được cái đêm đông ấy, gió thổi mạnh như muốn đập vỡ từng ô cửa kính, mưa rơi nặng hạt như rát bỏng bên tai, các sơ đóng kín cửa không cho em rời khỏi phòng. Đứng trên lầu hai, lén nhìn qua ô cửa kính, em vẫn nhận ra một người phụ nữ với chiếc áo mưa mỏng tanh không đủ che đậy thân hình gầy gò của mình. Mẹ vẫn đứng đợi em. Lúc này, em chỉ muốn khóc thét lên hi vọng những cơn mưa vô tình có thể mang tình cảm của em đến cho mẹ. Nhưng chỉ còn lại sau khoảng cách xa xăm đó là khuôn mặt mẹ ướt đẫm. Nước mắt mẹ đang hòa cùng nước mưa…
Cho đến hôm nay, khi đã là một cô sinh viên của một trường đại học có tiếng nhưng đôi khi những ác mộng về tuổi thơ đó vẫn cứ ám ảnh em, để lúc em giật mình tỉnh dậy mà nước mắt em vẫn rơi dài.
Kí ức tuổi thơ em không có những cánh diều, không có cảnh gia đình vây quần bên nhau, không có mọi thứ như các bạn cùng trang lứa. Nhưng tuổi thơ em có mẹ…và em hạnh phúc vì điều đó!

Tôi kể chuyện về em, cô bé đã từng đứng trước tôi khóc sướt mướt, níu chặt tay áo tôi mà miệng cứ lặp đi lặp lại một câu nói trong vô vọng: "Sơ...ơi! Cho con ra gặp mẹ…".
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 15:13:07 bởi lolemxomnui >
#1
    lolemxomnui 09.06.2011 12:20:50 (permalink)
    Đây là bài viết mình mới đoạt giải cuộc thi "viết ngắn-viết hay" do trường mình tổ chức. Mình post lên để mong được mọi người góp ý. Mình cảm ơn.
    #2
      lolemxomnui 14.06.2011 07:52:46 (permalink)
      bài của mình bị out mất tiêu rồi!
      #3
        superherotuandn 18.06.2011 00:49:29 (permalink)
        It chokes me up!!! :D
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9