Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 72 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
dzuylynh 21.07.2011 04:58:38 (permalink)
0
 
MÀU ÚA
 
thơ Thy Linh_nhạc Dzuylynh

http://www.box.net/shared/h90kuy70dsma9i0fxusp



Anh có nghe hương thu về giục giã
Gió heo may nhè nhẹ sắt se hồn
Anh có thấy mây chiều giăng buồn bã
Ánh nắng tàn vụng dại xuống mầm thương

Anh có hay hồn thu nầy rời rã
Dõi bóng tình rời rạc ánh hoàng hôn
Cõi yêu đương mơ hồ soi bàng bạc
Giữa mùa sang khơi trống vắng lạ thường

Vâng.. Vũ trụ muôn đời rằng vẫn thế ..
Cuộc đổi thay cũng chẳng hiểu tại đâu ...
Thương lá hoa ...thương phận buồn ủ lệ
Gượng nụ vui..giữa dâu bể nhạt màu ...

Thu vàng nhé ...vàng thêm miền tâm thức
Lá rơi đi ..rơi ...lặng lẽ thời gian
Rồi lắng nghe dư âm tình ngã gục
Tàn phai theo màu úa gió mưa tràn ......

Thy Linh

Half moon Bay July 19.2011.dzuylynh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 11:13:29 bởi dzuylynh >
triart 21.07.2011 07:28:50 (permalink)
0


CHIẾC VỎ SÒ

( Album Trở Về Tỉnh Thức )


Một vỏ sò nằm ngủ
Chỉ một chút đong đưa
Khi sóng chiều đến hát
Mặc trùng dương gầm rú
Vẫn lặng yên mơ màng

Một ngày nào đó
Biển hoá nương dâu
Bãi bờ thành đáy nước
Vỏ sò không sá kể
Ngày mai một buổi nào
Và dẫu nằm trong cát
Chẳng ghen gì mây cao

Vỏ sò đã quên hết
Nhục thân xưa của mình
Và những năm về trước
Đã đi cùng hư không
Mơ màng không xao xuyến
Lãng đãng không muộn phiền
Dâng mình cho nhịp điệu
Của bước dài Vô biên

Và một ngày nào đó
Vỏ sò ai nhặt lên
Sau một cuộc hoá thân
Hốt nhiên thành cúc áo
Nó sẽ không sầu não
Không một lần bận tâm

A, vỏ sò!
Cầu vồng nằm trong cát
Chỉ một chút đong đưa
Khi sóng chiều đến hát ...

Thiền Thi Shinkichi
phổ nhạc dzuylynh.
thảovânamJuly.2011



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/EAF5905636BC4E4197BA34D579488B34.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 07:30:01 bởi triart >
Attached Image(s)
dzuylynh 22.07.2011 09:22:27 (permalink)
0

http://www.box.net/shared/admv1ulfubzdeaf2sfec

Thơ Lam Ngọc _ Phổ nhạc DzuyLynh








Album Cuối trời Dâu Bể

( tặng lamngọc . bé lười . triềuâm . thúylan . aBdmlyn và tuổi trẻ ViệtNamHảiNgọai )

tôi thương Ngọai tuổi già gian khổ
suốt cả đời tần tảo vì con
mong con cuộc sống vun tròn
Ngọai quên mình đang cõi còm năm tháng
rổ khoai mì giữa trưa hè nắng lửa
nồi cháo lòng trong những buổi mưa giông
Ngọai oằn vai trĩu nặng cả cõi lòng
gánh hàng rong bước lê từng con phố
Mẹ lớn rồi đời thôi cực khổ
bước theo Cha theo áo cưới cô dâu
hạnh phúc thay những tháng năm đầu
Mẹ có biết Ngọai chờ bên hiên vắng
ngày tháng dài không còn tươi màu nắng
Ngọai đi rồi sân vắng quạnh hiu
cây mận đỏ còn tươi màu lá
mộ Ngọai nằm dưới hàng cây nghiêng ngã
tiếng gió buồn như thuở ấy Ngọai ru
ầu ơ .... cơn gió mùa thu Mẹ ru con ngủ
để lòng Mẹ vui
Ngọai ru con ngủ ...
để lòng Ngọai vui ...

diệuchâulamngọc July.2009 _ dzuylynh.thunglũngbuồnhiu.July.11am.21.2011.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 00:22:15 bởi dzuylynh >
Phù vân 22.07.2011 13:18:41 (permalink)
0
 
LÂM NGỐ ĐỌC BÁO GIÙM BẠN



                                    TRÒ CHƠI CON TRẺ _ MÓN NGON QUÊ NHÀ : BÁNH CHƯN BÁNH GIÀY

                                                                                                             
 

 
Nguyễn Tiến Nam
 
-Chuyện là thế này: Mình bắt đầu chuyển sang nhà người bạn thân trọ cùng, vợ chồng bạn cũng khó khăn, tuy có hơi xa, nhưng cũng đỡ được khoản tiền nhà. Vừa dọn tới chưa được bao lâu, nhà lại xa nên cũng chưa cho ai biết địa chỉ, vậy mà lại nghe bạn nhắn lại: mấy hôm nay lúc mình đi làm có "người lạ" đến tìm liên tục. Đấy là chuyện lạ thứ nhất.

Hôm nay, vừa đi làm về, mình hẹn lão Đức ra quán làm vài chai bia, nhân tiện cũng muốn ai ủi ông bạn sau sự cố bị An ninh cho ăn "bánh giầy" hôm 17/07. Cả video và hình ảnh đang ầm ỹ trên mạng, bỗng thấy thương cho ông bạn, tự nhiên lại trở thành người nổi tiếng bất đắc dĩ. Thật, nổi tiếng kiểu lạ đời này thì chắc chẳng ai dám.


Vừa về đến nhà, nghe vợ bạn nhắn có ai đó để lại cho mình một phong bì ở trước cổng. Mình chợt nghĩ, có ai biết mình chuyển chỗ ở đâu mà lại biết địa chỉ mới để gửi thư ?





Cầm trên tay bì thư, ngoài phong bì là "Gửi anh Nguyễn Tiến Nam", phần người gửi thì ghi "BCA-C49" - một nickname nghe rất lạ ! Bên trong bì thư là một bức hình đen trắng, là ảnh của mình và anh Nguyễn Văn Phương đang tươi cười trước trụ sở CA huyện Từ Liêm hôm 17/07. Phía sau bức thư là một dòng chữ nghệch ngoạc như kiểu trẻ con, hoặc cũng có thể là cố tình :


Ảnh của anh đẹp lắm, nếu lần sau nữa thì mời anh đi gặp chúng tôi - Lúc đó sẽ ko biết ngày về

BAC(gạch ngang) BCA. C49


Xem xong bức thư, mình chỉ mỉm cười. Có lẽ đã qua cái thời nông nổi, hay dễ nóng giận chỉ vì những trò dọa dẫm thế này.







Ngồi chat với đứa em, kể nó nghe câu chuyện về bức thư lạ như một chuyện vui cuối ngày. Không ngờ thằng em suy nghĩ rất đăm chiêu, rồi nghiêm nghị phân tích: Anh ạ, em nghĩ đây không phải trò đùa đâu, mà cũng chẳng phải chuyện dọa dẫm bình thường...


Sợ mình không tin, ông em giải thích tiếp: "Bì thư ghi BCA tức là "Bộ Công An", để ngay trước cổng là để dọa vợ chồng người bạn đang ở cùng". Rồi sau nó tra Google thế nào ấy, lại bảo: C49 là tên viết tắt của Cục cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường, họ đã tính trước là nếu mình có nóng giận mà đưa lên internet thì cũng bị hố...


Ông em của mình sau một bài phân tích dài lê thê, phán thẳng một câu : Đây là kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng !


Chẳng biết có đúng thật vậy hay không, nhưng lúc này, mình chỉ muốn nhắn với người đã gửi đến bức thư lạ đó rằng : Mình đi biểu tình đơn giản chỉ vì muốn biểu thị lòng yêu nước, ngoài ra không có mục đích đen tối nào cả. Nhớ lại hồi năm 2008, mình cũng đã từng bị bóp cổ, đánh đến nỗi chảy máu miệng chỉ vì đi chống rước đuốc Bắc Kinh còn chẳng sao, việc đùa quá lố, dọa dẫm "không biết ngày về" dù có trở thành sự thật đi chăng nữa, thì mình vẫn sẽ nhẹ nhàng chấp nhận.


Thấy mình suy nghĩ miên man, đứa em lại hỏi kháy: Hay là hôm biểu tình, anh "tè bậy" trước Đại sứ quán TQ hay sao mà để cảnh sát môi trường nó dọa ?


Chưa kịp trả lời, thì nó lại nói tiếp: Không phải anh thì chắc nó nói cậu Phương đấy, trong ảnh có 2 người. Cảng sát mội trường cũng nhiệt tình "nhắc khéo" như này thì đúng lạ thật !


Mình phì cười trước câu trêu đùa của ông em. Đúng là lạ thật, không biết sau hôm nay, chuyện lạ thứ N nào sẽ xảy đến đây ?


Nguyễn Tiến Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2011 01:44:34 bởi Phù Vân >
triart 23.07.2011 13:59:42 (permalink)
0
Thư giãn cuối tuần

Cà Phê Sài Gòn
***



Kiến trúc & đời sống
Không gian cà phê, văn hoá cà phê


Không hiểu sao, mỗi khi tiết trời thay đổi. Hay, có cơn mưa bất chợt tới… Mọi người lại thích uống một ly cà phê!?

Cà phê và ký ức

Cà phê - là thứ nước uống, mà người Pháp du nhập vào nước ta. Hồi trước năm 1975, không hiểu do chiến tranh, hay sở thích mà người dân Hà Nội ít uống cà phê. Mọi người có thói quen uống nước chè (trà). Lúc đó, Hà Nội chỉ có dăm quán bán cà phê. Quán thường không có bảng hiệu, người ta gọi tên chủ quán, là tên quán. Như cà phê Tuyên, ở phố Trần Hưng Đạo, quán nằm trên gác,cầu thang nhỏ xíu, một người đi còn chật. Bàn ghế, được sắp chung với giường chiếu trong nhà, để tận dụng chỗ bán. Khách lui tới, chủ yếu là khách quen, mỗi người đều có gu riêng, chỉ cần ngồi xuống, chủ quán đã biết mình uống gì, không cần phải gọi. Phần đông, quán phục vụ cho mấy bác văn nghệ sĩ, có trụ sở làm việc ở nhà số 51, cùng phố. Mùa đông, mỗi lần chủ quán rang cà phê, cả phố sực mùi thơm ngậy, thấy trong người cũng ấm lên. Cà phê Lâm, ở phố Bà Triệu, rất nổi tiếng, chủ quán là người sưu tập tranh có tiếng, ở xứ Hà thành. Cà phê lúc đó, thường biểu thị cho một sự “xa xỉ”, dành cho người có tâm trạng, suy tư, dùng nó để kích thích thần kinh, tìm một cái gì đó.

Ở Sài Gòn, người Sài Gòn không uống trà như người Hà Nội. Người Sài Gòn uống cà phê! Bây giờ cũng vậy. Sài gòn có nhiều loại quán cà phê. Cà phê cóc, ngồi vỉa hè - phục vụ cho giới lao động bình dân. Quán mở rất sớm, từ bốn, năm giờ sáng. Cà phê pha bằng vợt, người Sài Gòn gọi là cà phê “vớ”. Không hiểu do vội vàng uống, để kịp đi làm, hay là một thói quen, nhiều người đổ cà phê đen nóng ra đĩa, để uống!? Xung quanh các trường đại học, cũng có nhiều quán cho sinh viên. Góc đường Duy Tân với đường Phan Đình Phùng, bây giờ đặt lại là đường Phạm Ngọc Thạch và Nguyễn Đình Chiểu, có quán cà phê không bảng hiệu, chỉ biết sinh viên trường Kiến Trúc và trường Luật, thường hay gọi là quán Nhà mồ. Không hiểu cái tên Nhà mồ ấy, ai đặt và nghĩa của nó là gì? Không ai biết. Mỗi khi tiết trời thay đổi, hay cơn mưa bất chợt ập đến, sinh viên hay trốn học, rủ nhau - Cà phê nhé! Sang hơn, dành cho giới thượng lưu, ở góc đường Nguyễn Huệ với đường Lê Lợi, khách sạn Rex có cafeteria.
Sài Gòn lúc đó, hay bây giờ cũng vậy, mỗi khi rảnh rỗi, có tâm sự gì, người ta thường rủ nhau đi uống cà phê.
Bán không gian

Bây giờ có nhiều người gọi Sài Gòn là thiên đường cà phê!? Lên mạng tìm, thấy cả ngàn quán cà phê. Đủ kiểu.
Cuộc sống khá hơn, con người đòi hỏi nhu cầu phục vụ và tiện ích tốt hơn. Từ cà phê bình dân, ghế gỗ thấp, chuyển sang ghế có tựa, rồi phải có nhạc, có video, máy lạnh… và tiếp viên phục vụ. Tùy vào sở thích của khách, người ta trang trí và để nhạc theo từng thể loại. Thế là, một cuộc chạy đua về hình thức, không gian kiến trúc của các quán cà phê, nhằm tạo ra những không gian mới hơn, đặc sắc hơn, để bán! Bởi người bán hiểu rằng, nhu cầu của người mua, không phải là cà phê. Họ cần mua, một cái không gian, theo sở thích và tâm trạng của họ.



Một quán cà phê vỉa hè điển hình ở hà nội hiện nay Cái không gian của cà phê nhạc, trong một căn nhà, dù có trang trí, tạo không gian, kết hợp với cây xanh… để tạo ra cái không gian chung và riêng cần thiết, cũng không đáp ứng được nhu cầu đòi hỏi cái không gian “thật riêng” cho nhiều đối tượng. Thế là, “cà phê” đèn mờ, máy lạnh ra đời. Thực khách, bao giờ cũng một nam, một nữ. Già, trẻ đủ cả. Gọi là đèn mờ, nhưng trong quán không có ngọn đèn nào cả, tối thui. Muốn vô quán, phải có người dẫn đường, mò mẫm. Ở quán này, người ta bán cái không gian “đêm ba mươi”. Không cần thiêt kế!
Những năm gần đây, Sài Gòn rộ lên nhiều loại cà phê sân vườn “cao cấp”. Đúng là “thiên đường” cà phê! Thiên đường ở đây được hiểu là, thiên đường của không gian kiến trúc cà phê. Không phải thiên đường của các loại cà phê. Ở những quán cà phê này, chủ quán và kiến trúc sư thiết kế đều nhìn thấy, và cùng đồng cảm với nhau, về đối tượng khách hàng của mình. Khách hàng của họ thường là nam thanh nữ tú, trẻ tuổi, có thời gian, có tâm trạng, thích “tám”… và đương nhiên là “sành điệu”.

Triết lý kinh doanh ở các quán cà phê này, đều giống nhau. Họ bán - KHÔNG GIAN và THỜI GIAN! Vì, thức uống không phải chỉ có cà phê. Có đủ tất cả các thứ - nước ngọt, nước sinh tố… cả bia, rượu. Và, một ít đồ ăn điểm tâm, ăn nhẹ. Vì vây, sự sống còn của quán, phụ thuộc vào thiết kế không gian và trang trí kiến trúc. Việc thiết kế thường bắt đầu từ cái ý, cái tâm trạng… để sau này đặt thành tên quán, như Cõi riêng, Vẫn chờ, Một thuở, Niết bàn, Hội ngộ, Khúc giao mùa, Windows… đủ cả.

Nhưng, thực chất vẫn phải đi tìm cho mình, một hình thức, một không gian kiến trúc đặc sắc. Cái không gian ngồi suốt ngày không chán. Cái không gian mà trời nắng, trời mưa, lúc nào cũng phù hợp. Không gian ở đây, không kín, không hở. Không tối, không sáng. Có cái chung, cái riêng. Bên ngoài, sơn thuỷ hữu tình, có những khoảng trời riêng, đẹp bất ngờ. Bên trong thân thiện, ấm áp. Khách có thể ngồi cả buổi, với một ly nước. Không sao, vì ở đây, người ta đã tính tiền không gian và thời gian vào trong ly nước rồi. Đơn giản vậy thôi, nhưng có nhiều quán, mở ra một thời gian, không có khách, ế, đóng cửa. Để luôn có cái mới, nhiều quán, vài năm phải trang trí lại, cho phù hợp với thị hiếu của khách hàng. Nhưng cũng có những quán, trở thành thương hiệu thời thượng, đối với thưc khách giới trẻ. Kiến trúc của quán, đã làm nên tên tuổi của nhiều kiến trúc sư trong làng thiết kế.

Ở Sài Gòn, có những quán cà phê, người ta bán không gian, rất đep! Nhưng không phải của họ. Người Sài Gòn gọi các quán đó là: cà phê “bệt”. Đó là các quán cà phê ngoài trời, người uống cà phê, cứ ngồi bệt xuống đất. Ở công viên 30 tháng 4, trước dinh Thống Nhất, có một quán cà phê có một không hai. Cả công viên đều là quán. Khách ở đây, đủ mọi thành phần. Quán không có bàn ghế, khách uống cà phê cứ viêc ngồi bệt trên vệ cỏ, sẽ có người đến hỏi: Uống gì? Chỗ pha chế cà phê, nước giải khát ở đâu? Không thấy. Chỉ thấy người phục vụ từ đâu mang tới, rồi tính tiền. Ly uống bằng nhựa, uống xong cứ việc bỏ lại, không mất! Đúng là quán, bán không gian, của trời. Tuyệt đẹp! Mà, không cần kiến trúc sư thiết kế.
Ngày nay, ở rất nhiều các thành phố của các nước phát triển, ta thấy có nhiều quán cà phê mang hiệu Starbucks. Nó là biểu tượng cho mọi đối tượng uống cà phê. Quán thường có không gian không lớn, nằm ở một góc đường, hay góc một trung tâm thương mại nào đó, thuận tiện. Quán thiêt kế không cầu kỳ, đơn giản, cùng một hình thức kiến trúc. Chỗ ngồi cũng không nhiều, khách thường mua mang đi! Ở đây có nhiều loại cà phê, từ Espresso, Latte cho đến Cappuccino… nhưng ly uống bằng… giấy. Người uống, thưởng thức hương vị của cà phê, không phải thưởng thức cái không gian của quán. Có người nói, “Coffee Starbucks” sẽ khó vào thị trường Viêt Nam, cũng như hệ thống nhà hàng McDonalds. Mặc dù, nước ta đã hội nhập. Nhưng ở nước ta, người dân sống chậm!?





Các quán đầu tư vào nội ngoại thất, tạo ra không gian để bán...
một chỗ ngồi Đà Lạt? Không, một  quán cà phê ở TP.HCM tạo không khí giống như ở Đà Lạt

Trong một quán cũng có những không gian khác nhau cho nhu cầu khác nhau Sân vườn là một loại quán được đầu tư nhiều ở TP.HCM

Bài: KTS Nguyễn Trường Lưu
Ảnh: A.Q - T.Huy - T.T- N.T




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/EEC763C7BE334B36A8C9E0B33B62111A.jpg[/image]


CF Khúc giao mùa.92 THL.PN.SG


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2D4D7FB2AFBE4B70850A2D6EA662B67F.jpg[/image]

@OngTư : Nghe OngTư giới thiệu "giọng caTân cổ giao duyên vượt thời gian " HB  ,mờ seo ẹc hỏng nghe thấy ,ẹc giới thiệu "không gian "...Chờ  nghe nhạc... cúi từn nè
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2011 21:28:26 bởi triart >
Attached Image(s)
dzuylynh 24.07.2011 02:55:28 (permalink)
0

Trích đoạn: triart

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2D4D7FB2AFBE4B70850A2D6EA662B67F.jpg[/image]




THÁNG SÁU
THƠ VÀ EM

http://www.box.net/shared/u08ldk7xpkfpkovv4qgr


Em trôi mãi theo dòng thơ tháng sáu
Tuổi mông mênh cơn mưa hạ cuối nguồn
Tìm mãi nhau trong cùng tận nỗi buồn
Cũng chỉ thấy thêm một ngày nương náu

Từng sát na qua dòng đời đau đáu
Đón mặt trời bên khung cửa yêu thương
Tiễn gió theo bọt sóng bể vô thường
Để chợt thấy khỏanh trời xa chia nửa

Ngỏanh lại đây trông cuộc tình mục rữa
Cội gốc sầu đã đâm nhánh tỏa sâu
Em tìm gì giữa thế cuộc bể dâu
Một đôi mắt của người tình muôn thuở ...

Lặng lẽ thôi ! bình minh hòa nhịp thở
Vũ điệu buồn mặc cả với yêu thương
Giải sương trôi xóa hết cả con đường
Có ký ức, có tình anh trong đó.

Mở mắt ra nhìn bóng người vò võ
Nhỏ bé sao giữa muôn triệu sinh linh
Em thấy ai ? Có phải chính bóng mình
Hay Ta khác đang tìm về bản ngã ?

Trôi đi em theo con thuyền bát nhã
Giục giã đời tỉnh thức một cơn mê
Đi đi em, về đến bến bình yên
Nơi nhật nguyệt xẻ hai triền mây, núi

Mạnh mẽ lên ! đừng một mình lầm lũi
Giữa cuộc đời với tro, bụi... trở trăn
Đứng lên đi khi tam thế bủa giăng
Mờ sáng, tối khuất lối về xưa cũ

Tỉnh nhé em, đừng âu sầu ủ rũ
Kẻo chim non quên vỗ cánh trên mình
Hãy bay đi, ra biển cả mông mênh
Nghe giai điệu nhạc thiên nhiên huyền diệu.


Lửng lơ một khúc phong cầm
Em theo cơn gió vọng âm đời mình
Dặt dìu vũ điệu tam thiên
Bay lên em nhé ! Muộn phiền buông đi !



Triều Âm 23.07.2011
(TA 110723)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 03:38:16 bởi Ct.Ly >
triart 24.07.2011 08:20:30 (permalink)
0
Thư giãn cuối tuần

Bố già con cọc

Biển đảo, công hàm, biểu tình, tụ tập mãi cũng chán. Tổng Cua viết bài vui vui cho các bạn giải trí cuối tuần, đỡ mệt đầu. Bác nào cùng cảnh nhớ chia sẻ. Thanks.
Nhiều bạn của Cua sắp tuổi 60, và 10 năm nữa sẽ thành “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Mấy ông bạn hơn mình vài tuổi đã thành cụ vì răng rụng hết, cười móm mém. Lão nào may mắn và giầu có, lắp răng giả, tóc nhuộm hàng tuần, thì không đến nỗi nào.

Nhớ chục năm trước, mình vác cu Luck vài tháng đi khoe, mấy tay bạn cười vào mũi “Cho chết, lúc trẻ mải chơi, bây giờ bố già con cọc”, dù lúc ấy Cua đang U50, phong độ chán.
Mình cãi, lúc trẻ tớ ôm gái, các cậu vất vả, cố mua từng hộp sữa ông Thọ quá hạn cho con vài ngày tuổi, chưa chắc đã có. Nhà nghèo mà vợ nghén đòi trứng vịt lộn, xôi gà, trong khi vợ nhà giầu ăn đất vách.  Bây giờ tớ nuôi con chả lo gì, Osin giặt tã, mình chỉ bế con đi khoe. Chả biết thằng nào hơn. Mấy lão nghe xong gật gù, Cua ngang đôi lúc cũng có lý.
Về làng gặp mấy thằng bạn học hồi cấp 1, lên lão hết rồi, con cháu đầy nhà, có đứa thành ông cố. Gặp chúng xấu hổ quá trời.

Có lần về quê Tụ An, sang chơi bạn gần nhà thì thấy tiếng oe oe trong buồng. Tưởng là con dâu hay con gái đẻ chăng. Hóa ra lão 58 này mới lấy vợ năm ngoái vì đời vợ trước toàn vịt giời. May cho lão là lần này, cô vợ ít tuổi hơn cả con gái út của lão lại đẻ ra một quí tử. Nhìn lão nựng đứa con mà mình thấy may vì có “bố già…con cọc” cùng hội, cùng thuyền.
Hắn bảo, ở quê mà không có con trai, coi như đời vứt. Đi ăn cỗ ngồi mâm dưới, lúc chết không có đứa đội nùn rơm, chống gậy, đi giật lùi…đúng là đồ vô phúc.
Hắn không biết rằng bên Mỹ mà có con gái thì quí như vàng. Nếu con gái mà kiếm được chồng cỡ Obama hay Tiger Wood, bố mẹ sướng cả đời.

Kể cho hắn nghe và dọa rằng “Có con gái, sống như người và chết như chó, trong khi có con trai, sống như chó và chết như người”. Vì đời người thế nào cũng có lúc làm chó, vấn đề là lúc nào thôi.
Chả là con gái sống có tình nghĩa, luôn lo lắng cho cha mẹ, lúc già yếu thường về chăm chút. Duy nhất khổ là khi về trời, không có đứa chống gậy, nên có cảm giác bất hạnh, chết trong nỗi cô đơn như con chó.
Con trai sinh ra nghịch như quỉ sứ, hành hạ mẹ cha từ bé, khóc cũng to, ỉa cũng nhiều, nuôi nấng chúng nó đúng là khổ như chó. Chúng lấy vợ rồi thì nhất vợ nhì trời, ít khi thăm bố mẹ. Kiếm được tiền, về đưa một nắm rồi đi, thế là hết trách nhiệm. Nhưng được cái hay, khi các cụ chầu Diêm Vương, có đứa chống gậy, chết được làm người là vì thế.

Nhưng cha này không nghe. Hắn lý luận kiểu nông dân có học thức của anh chàng khảo cổ, sống trên thế gian là tạm thời, về thế giới bên kia mới vĩnh cửu. Làm chó 100 năm và làm người suốt một triệu năm không sướng à, quan trọng là ăn nhau ở hậu vận được làm người.
Ở quê đã thế, ra Hà Nội có mấy ông bạn chả khác tư duy, muốn có con trai để làm người trên một đoạn đường ngắn khi cả làng đưa đám.

Lão bạn năm nay tròn 62. Vợ hưu, con gái lấy chồng, có cháu, hắn lên ông. Rỗi việc đi sàn nhảy, quen một em sinh viên. Thấy lão này lắm tiền, hào hoa, dù đã phải đeo hàm giả và tóc giả, lông trắng khắp người, nên em chài bằng được. Thế là tòi ra một đứa con trai không giá thú.
Có lần, vợ lão gọi mobile hỏi, anh đang ở đâu, thì nghe tiếng trẻ oe oe trong điện thoại, liền nghi. Mụ rình và bắt quả tang U70 này đang ru con trên gác 3 ở nhà thuê ngoại thành Hà Nội. Cũng lạ, cô vợ non lại non hơn cả con gái. Sao mà giống lão ở quê đến thế.

Chuyện vỡ lở, vợ đòi ly dị nhưng lão nhất quyết không chịu. Hắn lý luận, người đàn ông đàng hoàng không ai bỏ vợ mà chỉ có thể lấy thêm vợ “Chung thủy với vợ con, sắt son với bồ bịch”.
Thấy bỏ cũng khó, chả lẽ chia đôi gia sản cho con vợ trẻ kia, mất đứt 10 tỷ, có ít đâu, tiếc tiền quá, mụ già nghĩ ngợi cả tháng. Thôi thì thỏa thuận, anh mang con về đây tôi nuôi, nhưng anh không được đi lại với con phò kia nữa.

Lão sướng quá liền đồng ý. Vợ già nuôi con cũng hạnh phúc, thằng cu thỉnh thoảng đái phọt vào mặt cũng thinh thích. Gì gì cũng là giọt máu của anh ấy, chả mất đi đâu. Nói rồi mụ nựng đứa con…ngoại nhập.
Khổ nỗi, nhân tính không bằng trời tính. Vợ non son rỗi, hứng tình lại rủ lão U70 đi sàn nhẩy và vài lần như thế, bụng lùm lùm. Nghe nói, lần này dứt khoát li dị.
Mình gọi điện hỏi, lão bảo, cứ đẻ, thế nào mụ vợ già tiếc của, cũng sẽ nuôi. Lão hứa sẽ không đi nhảy đầm. Chả là lần trước lóng ngóng hôn hít thế nào mà mất cả hàm răng giả. Rồi thề không lấy vợ non lần nữa mà chỉ sống với hai bà và hai con đến trọn đời, hy vọng toại nguyện sẽ chết như một con người.
Lão bạn khác trên Tây Hồ rõ ràng là hư và đổ đốn. Vợ con đàng hoàng, nhà lầu xe hơi, có mấy nhà cho thuê. Hai con trai đã lấy vợ, nhưng chúng nó đi tây hết, chẳng đứa nào ở nhà.
Nghĩ thân phận hai già lọ mọ một mình trong một cái villa to tướng, lúc chết thì con chưa chắc đã về được. Mà như thế thì ai chống gậy, đội nùn rơm.

Thừa tiền, đi làm răng giả, cấy tóc cho cái đầu hói, ăn mặc chỉn chu và đi…sàn nhảy. Có cung thì có cầu. Nhưng lão khôn lắm, thỏa thuận với một em đẻ thuê, không yêu đương lãn mạn, giá bằng một căn hộ cao cấp.

Với lão, căn hộ kia là cái đinh. Cái thằng chống gậy mới quan trọng. Thế là có hợp đồng đàng hoàng, với điều kiện nếu con trai mới trả nhà, con gái thì một xu cũng không cho.

Chả hiểu có phải ADN của lão hay không mà nàng kia đẻ ra một đứa con trai kháu khỉnh, đẹp như tranh vẽ.
Nuôi được 6 tháng trong căn hộ mới chưa được sang tên, theo hợp đồng thì hai bên phải trao nhà và trả con. Nhưng lạ lùng, cô bé kia tiếc con, nhất định không trả con như thỏa thuận. Căn hộ cô ấy chiếm luôn, lão mất cả chì lẫn chài. Nghe đâu bên Hội Phụ nữ còn can thiệp bắt lão chu cấp tiền nuôi con đến 18 tuổi.
Mụ vợ già biết chuyện, tiếc của, tiếc con, cậy lắm tiền định đưa nhau ra tòa. Nhưng lão gạt đi, thôi cứ cho cô ta ở cái nhà ấy và nuôi con. Là dòng máu của mình thì thế nào nó cũng quay về chống gậy lúc hai ta ra đi.

Bằng mọi giá, ba ông bạn 60 đã có con trai để làm người trong một đoạn đường ngắn ra bãi tha ma.
Bây giờ đến lượt mình thăm  con của các lão. Và chợt nghĩ, nếu mình lấy vợ sớm thì chắc số phận cũng “bố già con cọc” mà thôi, số mình giời đầy. Nhưng mấy lão cũng chẳng khác, thế mà cứ giễu mình.
Đang ngồi uống nước với lão trên Hồ Tây thì nghe tiếng mẹ trẻ trong trẻo ru “Con ơi con ngủ cho ngoan. Bố còn đi cấy…hàm răng chưa về”, làm mình này cười văng cả răng giả ra sàn nhà.
Chúc các bạn vui cuối tuần.

HM. 22-07-2011.

[trích hieuminh.org ]



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E567F2ED882E4B5586B757CD6C9D875B.jpg[/image]





         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 03:39:05 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
dzuylynh 24.07.2011 08:26:12 (permalink)
0
 
mèn ui ! có một ngừi mứi có 25 tủi hà....mừ đòi mần cô LỚN ???
trong khi lại có cả tỉ cụ bà Cố Nải Nải 60's and up ! lại mún làm cô BÉ !!!!!
thiệt là bốlynh hỏng hỉu con gái MN ui !
hỏi Hộp Ngố , Ngố cừi rùi  : - " đại lọi ở Ảo nó như dzậy á anh Tư Ngố à "
ui da ! cí gì lọa dị chòi ????
ALÔ BA LOA ! Bé Lười đang bắt phone đấy hở ! con khẩn trương leo vào CLB.T giả nhời cho bốlynh đả thông với nhẩy?
 
 
 
ĐỪNG GỌI NGƯỜI TA LÀ CÔ BÉ !
Album Theo Dấu Thời Gian
thơ Minh Nghĩa _ nhạc & trình bày Dzuylynh
( tặng bé lười )

Đừng Có Gọi Em .Cô Bé ơi !
Anh biết rằng em đã lớn rồi

Sao cứ gọi hoài... cô bé ơi !
Ghét anh, cúi mặt không thèm nói
Trút hờn lên từng phiến lá rơi.

Tay di lá úa đã nát nhàu.
Như nát lòng em, đang rất đau
Ngoảnh mặt , quay lưng , vê tà áo
Nào thấy , mắt ai , lệ đã trào !

Em biết nhìn trăng hóa mộng mơ
Biết đếm hạt sương, để ngóng chờ
Biết tim xao xuyến , nghe anh nói
Biết viết tình thơ ...đến ngẩn ngơ.

Em biết ngắm mình trong bóng gương
Biết yêu màu áo " đẹp ghê thường " !
Biết trộm tô hồng, môi má nhỏ
Mỗi lúc ngang nhà anh , có hay ?

Biết họa hình anh lên trang giấy
Khoe chị Hằng xuống ngắm chung này.
Biết nhớ ngẩn ngơ khi chẳng thấy ...
Một ngày xa cách ngỡ thiên thu !

Như thế còn gọi em " cô bé " ?
Bé ...đã xưa rồi ...anh biết không !
Thời gian chẳng đứng chờ bên cổng
Em chẳng còn là cô bé đâu !

Bé Lười 22.07.2011
dzuylynh 24.07.2011 10:28:46 (permalink)
0
CLB.TRI ÂM GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN
 
thân tặng Huyền Băng . Ctử Lỳ . SA . O Khế . Triart .
 
http://www.box.net/shared/7v5ss1dcsedka0d3e1me
 

BỐ GIÀ CON CỌC
truyện ngắn nguồn từ NET _ diễn đọc Dzuylynh
Bé Lười 24.07.2011 14:19:59 (permalink)
0
Gửi bố DuyLynh

Vừa sáng sớm thức dậy....Con đã được nghe bố DuyLynh ca một bản nhạc cực kỳ ấn tượng và ý nghĩa đối với con....Con không ngờ bố DuyLynh có thể bỏ một chút thời gian quý báu của mình để dành cho con một miền vui thiệt là lớn....

       Con cám ơn bố DuyLynh đã got rũa những vần thơ còn lôm côm của con thành một bản nhạc gọn ghẽ và súc tích, vui tươi , đến dí dỏm cỡ vậy......

Con cám ơn bố nhiều nhiều lắm.....Giọng đọc truyện , ngâm thơ của bố ấm ấm , truyền cảm , chắc con nhớ mãi lưôn quá !
Phù vân 25.07.2011 02:32:59 (permalink)
0
 
ẢNH ĐẸP THÁNG BẢY
          
 
Lâm Ngố ( từ căn cứ Phước Bình ):
 
" MỤ KHÙNG JANE FONDA KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐI XÁCH DÉP CHO HOA HẬU XUỐNG ĐƯỜNG VIỆT NAM "
 
Mấy em chưn dài ngừi mủ kím tiền dơ dái tùm bậy tùm bạ đóng phim xéc trên mạng làm mất nhân phẩm đờn bà hay đại lọi như dzậy đi chết hết đi cho đở chật đất ! nhục lúm !
 
Lão Quiú cầm máy hình mà wíu tai , hỏng chụp được tấm hình nào hết chọi ! Bởi dì cô Trịnh Kim Tiến, cháo của Chúa Trịnh Sâm... hỏng biết có ún Sâm Huê Kì hông mà đẹp wá ể ! nhình mún chải nước mía....
Ai như cái mặt thớt của con khỉ Jane tàn nhang lù khủ như dề cơm cháy , dề hùa dí thằng nhạc sởi mặt mo trốn quân dịt mắm ruốc cầm đờn dí dao đi chọt sao lưng tụi tui ; nhìn mún bắt ÓI !
 
Cầu xinh ơn trên xót thương đừng để cho anh thư nuớt Diệc bị chó săn cạp giúng như cha cô đã bị quằm gải cằn cổ chết weo !!
 
  GIẶC TỚI NHÀ ! ĐỜN BÀ CŨNG PHẢI DỚT !
 







 
Hình ảnh cô gái trẻ trong đoàn biểu tình đã làm thẫn thờ các PV nước ngoài.
 








Cô là Trịnh Kim Tiến, xuống đường ngày 24 tháng 7 cùng đồng bào Hà Nội biểu tình phản đối Trung Cộng xâm lăng cướp nước. Đây là lần thứ 5 cô tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Cộng tại Hà Nội.
#161
    dohop 26.07.2011 06:07:26 (permalink)
    0


     
     
    LÂM NGÔ - CHƯƠNG MƯỜI




    Chú thích:
     
    Bùi Vịt Quác = Tiến Sỉ Bùi Việt Quát. Doctor Quackenbush, Giáo Sư Đại Học Havard, cũng là một tình nhân cũ của Duyên.
    Cáo Sĩ = Gloucester, một địa danh ở Anh Quốc
    Cầu Kem = Cambridge, một địa danh ở Hoa Kỳ
    Chồn Nọc = Câu lạc bộ Hodaddy
    đắp-bồ lăn-tăn = double entendre, dohop xin tạm dịch là song quan ngữ. (Xin lỗi các học giả Việt Văn) dohop hiểu đây là lối viết văn làm cho người đọc có thể hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
    Dũng = George, tay đàn keyboard của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
    Đích Xi = Dixie, tên một bài hát, Dixie là tiếng lóng ám chỉ Miền Nam Hoa Kỳ.
    Đỗ Rổ = Rudolph, người tình của Duyên học Triết Học ở Đại Học Havard
    Gia Châu = Bang California của Hoa Kỳ
    Hà Đình Tân = Elmer Harrington III, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
    Hồ Rác = Horace, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
    Lia = Vua Lia, King Lear, một bi hài kịch của William Shakespeare.
    Liễu Siêu = Lucille, một nữ sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
    Mưu = Mose, tay trống của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
    Phi Bình Tiên = Feeblestein, tên của người môi giới muốn làm băng nhạc cho ban nhạc Trứng Nứt.
    Séc-pia = “Guy Dâm Séc-pia”, Đại văn hào William Shakespeare
    Thông Điên của thành Bích Lâm = Mad Tom o’Bedlam, một nhân vật trong truyện King Lear của William Shakespeare.


    Trang chú thích: xin nhấn ở đây 
     


    (Chương 10)

    Tui hổng có địa chỉ gì của Duyên hết ngọi trừ một hộp thơ bu điện, nhưng tui một thơ của cô nàng trong đó có tên của một chổ mà Duyên nói cô đang chơi nhạc dới bang nhạc của cổ, bang nhạc Trứng Nứt. Chổ đó có tên là Câu Lạc Bộ Chồn Nọc. Tui rán cuốc bộ tới đó từ ga se lửa, nhưng tui cứ bị lạc goài, nên cuối cùng, tui đón một chiếc tắc-xi. Mới sau buổi trưa nên hổng có khỉ gì trong câu lạc bộ ngoài hai tên say rượu và khoản một phân rượu đọng dưới sàn, còn sót lại từ điêm hôm trước. Nhưng có một anh chàng trong quầy nói là Duyên và cái đám bang nhạc sẻ tới đó vào khoản 9 giờ tối. Tui hỏi tui chờ ở đây được hông, và anh ta trả lời là, “Được chứ,” vì dậy mà tui ngồi xuốn chờ 5, 6 tiếng đồng hồ cho nhẹ chưng. Rồi ngừi ta tràn dô câu lạc bộ như nước lụt. Cái đám này hầu hết có dáng dấp sinh diên nhưng ăn diện giống như ngừi biểu diển ở hội chợ hay gánh xiệc. Ai củng mặc guần din xanh dới áo thun và toàn bộ cái đám con trai điều râu ria bù xù và đeo mắc kiếng và cái đám con gái thì tóc giống như ổ gọa, bạn có thể nghỉ là một con chim có thể bay ra bấc cứ lúc nào. Lúc này thì cái đám bang nhạc đả tới và đang bày gánh hát. Có 3 hay 4 tên và họ có một đống bự đồ nghề điện tử, phíp cắm tùm lum hết. Chắc chắng là ghuy mô hơn cái bang nhạc của tụi tui tại Hội Sinh Viên, ngày tui còn ở Đại Học. Và tui củng hổng thấy Mỹ Duyên ở chổ nào hết.
     
     
    Sau khi họ sắp xiếp xong đám đồ điện tử, họ bắc đầu chơi, và cho phép tui nói: cái đám này thiệt là ầm ỷ! Đủ thứ loại đèn màu bắc đầu chớp chớp loạn xạ và âm nhạc của họ làm nghe dống như máy bay phản lực đang cấc cánh. Nhưng mà cái đám đông thì khoái rên rỉ và mọi ngừi bắc đầu la hò dui vẻ. Rồi một ánh đèn tỏa xuống sàn ở một bên của sân khấu, và hiện ra dưới ánh đèn – chính là cô nàng Duyên!
     
     
    Duyên đả thay đổi so với cái hình ảnh mà tui biết dìa nàng. Thứ nhức, tóc của Duyên thả dài tới đít, và cô nàng đang đeo kính râm, vào buổi tối! Cô nàng mặc quần din xanh vào cái áo có góa nhiều núc làm cho cổ nhìn dống như cái máy đổi dây ở tổng đài điện thoại. Bang nhạc rụ lên nửa và Duyên bắc đầu hát. Cô nàng nắm mi-cờ-rô và múa dòng dòng sân khấu, nhảy lên nhảy xuốn guơ tay và hấc tóc. Tui ráng để ý nghe coi bài hát nói gì, nhưng bang nhạc chơi lớn quá tui nghe hổng nổi, họ dọng trống, đập phím dương cầm, và hành hạ cây đàn tây ban cầm cho tới lúc có vẻ như cái mái nhà bắc đầu bị móp méo. Tui đang suy nghỉ, hổng biếc đây là cái trò khỉ dì dậy?
     
     
    Sau một hồi lâu, bang nhạc ngỉ xả hơi nên tui đứng dậy và ráng đi dô cái cửa dẩn tới hậu trường. Nhưng có một tên đứng chận ở đó nói là tui hổng thể dô được. Khi tui đi dìa lại chổ ngồi của tui, tui để ý là ai củng nhìn trừng trừng dô bộ đồ lính của tui. “Ông bạn có bộ đồ trang phục độc như thịt dịt,” ngừi nào đó nói, rồi một ngừi khác nói, “Goái dị thiệc!” rồi một tên khác nửa nói, “Có thiệt thằng chả là lính hông?”
     
     
    Tui bắc đầu cảm thấy mình là một tên ngố nửa, vì dậy, tui bước ra ngoài, nghỉ là tui nên đi lòng vòng và suy nghỉ thiêm dìa mọi sự diệc. Tui đoán là tui đả đi bộ được được nửa tiếng hay sao đó, và khi tui trở lại câu lạc bộ, có một hàng ngừi dài thòn đang chờ để đi dô câu lạc bộ. Tui mới tới đầu hàng rồi ráng dải thích cho cái tên ở đó là toàn bộ đồ đạt của tui đang ở bên trong đó, nhưng hắn kiêu tui đi tới cuối hàng và chờ. Tui đoán là tui đứng chờ trong hàng một tiếng hay sao đó, và cùng lúc nghe nhạc dọng ra từ bên trong, và tui phải nói là nghe bên ngoài thiệc sự là có hay hơn khi nghe ở trong cái chốn khỉ đó.
     
     
    Dù sao đi nửa, sau một hồi lâu, tui củng chán nên tui đi xuống con hẻm di vòng tới phía sau của cái câu lạc bộ. Có mấy cái bậc thang nhỏ ở đó nên tui ngồi xuốn và nhìn đám chuột rược đuổi nhau trong đống rác. Tui có ác-mô-ni-ca trong túi tui, vì dậy, để diếc thời gian, tui lấy nó ra chơi tí xíu. Tui có thể nge được tiếng nhạc từ bang nhạc của Duyên, và sau một hồi, tui có thể chơi ác-mô-ni-ca chung dới âm thanh từ bang nhạc, đại lọi là tui phải dùng cách thổi nửa cung để có được nhửng nốt lưng chừng để mà trộn dô được dai điệu của họ. Tui hổng biết tui làm như dậy bao lâu, nhưng hổng có lâu lắm trước khi tui có thể chơi theo ý của tui, lên tông Đô Trưởng, và tui rất ngạc nhiên vì thấy là hòa âm nghe có vẻ hổng có tệ lắm – miển sao mà tui hổng phải để ý nghe riêng từng âm thanh một khi chơi.
     
      
    Bất thình lìn cánh cửa mở bung đằng sau tui và Duyên đang đứng ở đó. Tui đoán là bang nhạc đang nghỉ xả hơi nửa nhưng tui đả hổng biết và vẫn tiếp tục chơi.
     
     
    “Ai ở ngoài đó dậy?” Duyên nói
     
     
    “Tui nè,” tui nói, nhưng mà trong hẻm thiệc là tối nên Duyên thò đầu ra cửa và nói, “Ai đang chơi ác-mô-ni-ca đó?”
     
     
    Tui đứng dậy và hơi sấu hổ vì đang mặc đồ lính, nhưng tui nói, “Tui nè. Lâm nè.”
     
     
    “Ai?” Duyên nói
     
     
    “Lâm.”
     
     
    “Lâm? Ngô Lâm!” và thình lình cô ta chạy ra và thả người của cổ dô vòng tay của tui.
     
     
     
     
    Tui và Duyên, tụi tui ngồi ở hậu trường và hỏi thăm nhau dìa mọi diệc trong khi chờ đợi màn trình diển kế tiếp của Duyên. Hổng hẳn là cô ta đả bỏ học, cô ta đả bị đuổi ra khỏi trường khi người ta bắc gặp cổ trong phòng của một tên đực rựa vào một điêm. Vào lúc đó, đó là một vi phạm thuộc loại phải bị đuổi khỏi trường. Cái tay chơi đàn băng cầm đả bỏ chạy qua Gia Nả Đại để trốn quân dịt và bang nhạc bị rả bầy. Duyên đả ra khỏi Gia Châu một thời gian, rồi đả cài hoa trên tóc, nhưng cô nàng nói là ngừi ta là một đám quái thai lúc nào củng bị phê bởi xì ke ma tý, rồi Duyên gặp được một thằng đực rồi đi theo hắn tới Bót Tân, và họ cùng tham gia diển hành cho Hòa Bình, nhưng ruốt cuộc cái tên đực rựa này thực ra là một tên Bê Đê tức là Bộ Đội hay Bù Đốp gì đó, và vì dậy, cô nàng chia tay với tên lại cái này, rồi Duyên cặp dới một tay thứ thiệt chiên diễn hành cho hòa bình một cách nghề nghịp, và tên này củng chế tạo bom, làm nổ tung nhà và cao ốc. Quang hệ với tên này củng hổng bền, và rồi cô nàng cặp dới một ông giáo sư ở Đại Học Há-Vợt, nhưng rồi mới biếc ổng đả có vợ. Kế đến, cổ cặp với một anh chàng thiệc là tử tế nhưng một hôm cả Duyên và anh bạn trai này bị túm đít bởi dì ăn cắp đồ trong thương xá, và cô nàng đả quyết định là đả đến lúc cô nàng phải thực sự tỉnh trí lại.
     
     
    Cô nàng bị lôi cuốn dô bang nhạc Trứng Nứt, và họ bắc đầu chơi loại nhạc mới, khá thịnh hành ở vùng Bót Tân, và họ còn sẻ được đi tới Nủ Ướt để thu băng cho một bộ sưu tập âm nhạc dào từng tới nửa. Duyên nói là cổ đang cặp dới một tay học ở Đại Học Há-Vợt, là một sinh viên triết học, nhưng sau màn biểu diển tối nay, tui có thể dìa nhà với Duyên và ở chung với họ. Tui rất thất dọng vì Duyên đả có người tình, nhưng mà tui hổng còn chổ nào nương thân nửa, bởi dậy, tui đi theo Duyên.
     
     
    Đỗ Rổ là tên của bạn trai của Duyên. Đây là một tên nhỏ con cở chừng 45 ký lô, có bộ tóc dống như cái chổi lông gà và đeo thiệc nhiều sâu chuổi quanh cổ và khi tụi tui bước dô nhà, hắn ngồi trên sàn, ngồi thiềng giống như một giáo chủ.
     
     
    “Anh Rổ,” Duyên nói, “Đây là anh Lâm. Là bạn của em ở dưới quê, ảnh sẻ ở dới tụi mình một thời dan.”
     
      
    Tay Rổ này hổng nói gì hết, nhưng hắn ta vẩy tay giống như Đức Giáo Hoàng đang bang phép lành cho cái gì đó.
     
     
    Duyên chỉ có một cái dường, nhưng cô nàng làm một cái ổ nhỏ cho tui ở sàn nhà và đó là chổ tui sẻ ngủ. Nó củng hổng tệ hơn rất nhiều chổ tui đả ngủ trong Quân đội, và nhìn còn đẹp hơn nhiều.
     
     
    Sáng hôm sau tui thức dậy, Đổ Rổ dẩn còn ngồi thiền ở dửa phòng, trên sàn nhà. Duyên làm điểm tâm cho tui, tụi tui hổng đụng gì tới Đổ Rổ và cứ để hắn ngồi ở sàn, và Duyên đưa tui đi một vòng vùng Cầu Kem. Đầu tiên hết, cô nàng nói là tui phải sắm quần áo mới, bởi dì dân ở đây hổng hiểu và sẻ nghỉ là tui đang kình dới họ. Bởi dậy, tụi tui dô một tiệm bán đồ thặng dư và tui mua vài bộ đồ một mảnh, hay ô-vờ-rô, và một cái áo khoác của thợ sửa ống nước và thay dô liền ngay ở trong tiệm, rồi tui bỏ quần áo lính của tui trong một cái túi dấy.
     
     
    Tụi tui đi bộ chung quanh Đại Học Há-Vợt, và Duyên đụng độ một ngừi hổng xa lạ tí nào, đó là ông giáo sư có vợ rồi mà nàng đả cặp trước đây. Duyên vẩn thân mật dới ông ta, mặc dù khi nói chiện riêng tư dới tui, cô nàng gọi ổng là “Kức bị rửa.” Tên của ông này là Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác.
     
     
    Dù sao đi nửa, ông giáo sư đang phấn khởi hồ hởi bởi vì ổng sắp sửa dạy một cua mới vào từng tới, và cái cua học này do chính bản thân ổng nghỉ ra và tổng hợp lại. Cái môn này gọi là “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.”
     
     
    Tui la lên là tui nghỉ cái môn này có vẻ hay à, và rồi ổng nói, “Thôi thì, Lâm, sao cậu không vào lớp tôi học? Có thể cậu sẻ thích đó.”
     
     
    Duyên nhìn tui và ổng một cách hơi mắc cười, nhưng cô nàng hổng nói dì hết. Tụi tui trở dìa chung cư, Đổ Rổ vẩn còn ngồi chồm hổm ở trên sàn. Tụi tui dô nhà biếp và tui hỏi nhỏ Duyên là cái tay Rổ này có biết nói chiện hông, và Duyên nói có, trước sau gì hắn sẻ nói thui.
     
     
    Trưa hôm đó Duyên đưa tui đi gặp mấy tay trong bang nhạc và nói là tui chơi ác-mô-ni-ca mùi mẩn như ở thiên đàng, và họ củng nên cho tui thử chơi chung dới bang nhạc tối nay. Một trong mấy tên đó hỏi tui thích chơi bài nào nhức, và tui nói, “Đích Xi,” và hắn nói hắn hổng tin là hắn đả nghe được tui nói cái dì, nhưng Duyên xen dô và nói, “Hổng sao đâu, ảnh sẻ biết làm gì khi tai của ảnh nghe được âm nhạc của tụi mình mà.”
     
     
    Bởi dậy, tối hôm đó tui chơi dới bang nhạc và ai củng đồng ý là tui đang làm một đóng góp quan trọng cho bang nhạc và tui rất khoái ngồi đó nhìn Duyên tung ngừi tung tóc đủ nơi khi biểu diển ở sân khấu.
     
     
    Thứ hai tới, tui quyết định dô ngồi trong lớp học của Tiến Sỉ Bụi Vịt Quạc, “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.” Cái tên của khóa học củng đủ làm cho tui cảm thấy mình có vẻ rất quang trọng rồi.
     
     
    “Hôm nay,” Tiến Sỉ Bùi Dịt Quạc nói với lớp học, “chúng ta có một người khách và ông ta thỉnh thoản sẻ viếng lớp để kiểm tra khóa học. Tấc cả chúng ta hảy chào đón ông Ngô Lâm.” Mọi ngừi quay dìa phía tui và tui vẩy tay với họ nhẹ nhàng, và rồi lớp học bắc đầu.
     
     
    “Tên ngốc,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quạc nói, “đả có một dai trò quang trọng trong lịch sử và văn chương trong nhiều năm. Tui nghỉ là tất cả các anh chị điều đả nghe về một anh khờ trong làng, và anh khờ thường là một cá nhân chậm phát triển sống ở một ngôi làng ở đâu đó. Anh khờ thường hay là mục tiêu để mà người ta trêu ghẹo hay khinh rẻ. Sau này, thông lệ của giới quý tộc là cho anh khờ hiện diện trong các màn cười, anh khờ là loại ngừi làm những chiện này chiện nọ để đem nụ cười thoải mái đến hoàng gia. Trong nhiều trường hợp, anh khờ này thực sự ngố hay khờ, trong một số trường hợp khác, anh ta chỉ là một anh hề, một nhà hài hước…”
     
     
    Ổng nói như dậy một hồi, và tui bắc đầu thấy rằng mấy tên ngố hổng phải chỉ là những tên vô dụng, mà họ hiện hửu với một mục đích, giống như ông Dân đả nói, và mục đích này là để cho thiên hạ cười. Ít ra, điều này cũng có một giá trị nào đó. 
     
     
    “Mục đích của sự hiện hửu của một anh khờ đối với hầu hết các văn sĩ,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác nói, “là để áp dụng cái công cụ đắp-bồ lăn-tăn hay song quan ngữ, cái công cụ này cho phép nhà văn để cho anh khờ tự làm trò hề cho thiên hạ chê cười mình, nhưng cùng một lúc sẻ để cho độc giả khám phá ra được cái ý nghỉa lớn lao hơn của cái sự khờ khạo đó. Thỉnh thoảng, một đại văn hào như là Séc-pia còn để cho chính anh khờ khui ra cho mọi ngừi thấy sự ngu ngốc của những nhân vật chánh, và nhờ đó, để lộ ra một sự thật trớ trêu và người đọc mới sáng mắt ra.”
     
      
    Tới điểm này, tui trở nên hơi bị rối. Nhưng mà điều này là điều bình thường. Dù xao, ông Vịt Quạc Quạc này nói là để giải thích nhửng gì mà ổng nói, tụi tui sẻ diển một cảnh trong vở kịch Vua Lia, trong đó có một anh khờ và một tên khùng dả dạng và chính nhà vua mới là người điên. Ổng kiêu cái anh chàng tên là Hà Đình Tân thủ vai Thông Điên của thành Bích Lâm, và một cô gái tên là Liễu Siêu đóng vai Gả Khờ. Một anh chàng khác tên là Hồ Rác gì đó sẻ thủ vai ông vua điên, vua Lia. Rồi ổng nói, “Lâm, chắc là cậu đóng vai Bá Tước thành Cáo Sĩ được chứ?"
     
     
    Ông Bùi Vịt Quạc nói là ổng sẻ mượn một ít đồ sân khấu từ phân khoa kịch nghệ, nhưng ổng muốn chúng tui tự kiếm trang phục để hóa trang, để mà cái màn kịch đó "thiệt" hơn. Tui củng nghỉ hổng nổi ra tại sao mà tui dính dô cái chiện khỉ này nửa.
     
     
    Củng trong thời gian này có một chiện xảy ra dới Bang nhạc của tụi tui, Bang nhạc Trứng Nứt. Một tay từ Nủ Ướt đáp máy bay tới Bót Tân để nghe tụi tui trình diển rồi ổng nói ổng muốn đưa tụi tui tới một phòng thu âm để làm băng nhạc. Hết mấy người trong bang nhạc điều phấn khởi, Duyên củng dậy, và dỉ nhiên, kể luôn tui luôn.  Cái ông từ Nủ Ướt, ổng tên là ông Phi Bình Tiên. Ổng nói là niếu mọi chiện iêm đẹp, tụi tui có thể là một hiện tượng nóng hổi nhất kể từ khi cái trò chơi bóng chày ban điêm được phát minh.  Ông Tiên nói là tụi tui hổng cần làm gì hết ngoài diệc ký dấy tờ và rồi bắc đầu trở nên dàu có.
     
     
    Dũng, tay chơi đàn dương cầm điện hay ki-bô của ban nhạc, chỉ tui chơi chơi ki-bô chút ít, Mưu, tay trống, cũng để cho tui dộng trống vài lần. Cũng dui khi tui học chơi tất cả các nhạt cụ, kể luôn ác-mô-ni-ca. Mổi ngày tui tập chút ít, và mổi tối bang nhạc chơi ở Câu lạc bộ Chồn Nọc.
     

    Rồi một hôm tui ở đại học dìa thì thấy Duyên đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Tui hỏi Duyên Đổ Rổ đâu, và Duyên nói hắn "xù" cô nàng rồi. Tui hỏi tại sao dậy, và Duyên nói, "Bởi dì ảnh là một thằng khốn nạng mất dại dô dụng như mấy thằng khác," và bởi dậy tui mới nói, "Sao tụi mình không đi ra ngoài kiếm cái gì ăn tối rồi tụi mình nói dìa chiện này luôn?"

    Duyên, theo lẻ tự nhiên, làm hết cái phần nói và thiệc ra đó là chỉ là một chuổi phàn nàng dìa đàn ông. Cô nàng nói đàn ông tụi tui "lười biến, phi trách nhiệm, ích kỷ, đàn ông là nhửng đống cức thấp hèn." Cô ta nói thao lao bất tiệt một hồi rồi bắc đầu khóc. Tui nói, "Thôi, Duyên đừng khóc, đừng buồn. Đâu có cái gì đâu. Dù sao, tui thấy cái tên Đổ Rổ Đổ Rác gì đó, đâu có xứng đáng dới  Duyên khi mà hắn lúc nào củng ngồi chồm hổm ở sàng nhà như dậy, dà tất cả chiện khác nửa."  Rồi cô nàng nói, "Đúng rồi, chắc là anh Lâm nói đúng đó. Em muốn dìa nhà ngay bây giờ."  Và rồi tụi tui đi dìa nhà.
      
    Khi tụi tui dìa tới nhà, Duyên bắc đầu cởi hết guần áo. Cô nàng chỉ chừa có cái quần lót nhỏ tí xíu, dà tui chỉ ngồi trên cái ghế dài dả bộ hổng thấy, nhưng Duyên đi tới và đứng trước mặc tui rồi nói, "Lâm, em muốn anh chịch em ngai bây dờ."

    Lút này tui đả yếu miềm, một cộng tóc quẹt dô tui củng đủ làm cho tui té chỏng gọng! Nhưng tui chỉ ngồi đó ngớ ngẩn nhìn Duyên. Rồi cô nàng ngồi xuốn kế bên tui và bắc đầu nghịch cái guần của tui, và điều kế tới tui biết, là cô nàng cởi áo tui rồi ôm tui và hun tui tùm lum đủ chổ hết. Lúc đầu, tui chỉ thấy hơi kỳ kỳ vì Duyên làm mấy chiện như dậy. Dỉ nhiên tui đả mơ chiện này từ lâu, từ trước tới giờ, nhưng tui hổng bao dờ nghỉ là chiện sẻ sảy ra như dậy. Nhưng mà..., tui đoán là cái dì đó đả tới trong tui, và tui hổng còn quang tâm đây là chiện tui đả hổng ngờ tới nửa, bởi dì tụi tui đả lăn tròn trên cái ghế dài dà guần áo của tụi tui đả gần như rớt hết, và lúc này Duyên kéo cái guần lót của tui xuốn luôn, rồi mắc của cô nàng mở thiệc bự khi cô nàng nói, "Ồ... ồ... ồ, anh Lâm, anh nhìn coi anh có cái dì dưới đây nè!" và cô nàng nắm lấy tui y chang như chị Phượng đả làm ngày trước, nhưng Duyên hổng bao giờ nói cái gì dìa cái dụ tui phải nhắm mắc lại, cho nên tui đả hổng nhắm mắt.
     
     
    Rồi thì tụi tui làm đủ thứ khỉ trong buổi chiều hôm đó mà cho dù tui có điên tui cách mấy củng hổng bao giờ dám mơ tưởng tới. Duyên chỉ tui đủ thứ khỉ mà một mình tui, tui hổng thể nào tưởng tượng ra nổi – theo chiều ngang, rồi theo chiều dọc, chỏng ngược, theo chìu mông, theo chiều dài, theo chiều chó trong hang pắc chó, kiểu đứng, kiểu ngồi, kiểu khom ngừi xuốn, kiểu ngửa ngừi lên, từ trong ra ngòi và từ ngoài dô trong – kiểu di nhứt tụi tui hổng thử là kiểu hai đứa xa nhau, chắc phải gọi là kiểu “Anh ở đầu sông em cuối sông!” Tụi tui lăng qua lăn lại đủ chổ trong phòng khách và lăn tọt dô nhà biếp, chui xuống bàn ghế và đồ đạc, lăn và đá trúng đủ thứ khỉ đổ và rớt tùm lum hết, chăn mền chiếu gối củng bị kéo rớt xuống sàn, miếng thảm trải ở sàn nhà củng bị cuốn cong goẹo tùm lum, tụi tui còn dô tình làm ti-vi bật lên nửa. Đừng hỏi tui tại sao, nhưng sau cùng thì thì tụi tui làm chiện đó trên cái bồn rửa chén. Khi tui tui xong rồi, Duyên chỉ nằm ở đó một hồi lâu, rồi nàng nhìn tui rồi nói, "Trời ạ, anh Lâm, anh đã ở đâu trong suốt cuộc đời của em?"
     
     
    "Tui ở lòng dòng chổ này, rồi chổ khác", tui nói.
     
     
    Mọi thứ theo tự nhiên trở nên khác đi dửa tui và Duyên sau chiện đó. Tụi tui bắc đầu ngủ chung một giường, chiện này lúc đầu củng hơi lạ đối dới tui, nhưng chắc chắng là tui củng quen luôn. Khi tụi tui trình diển ở Câu Lạc Bộ Chồn Nọc, Duyên thường xuyên đi tới tui guậy cho tóc tui rối lên, nhửng ngón tay của cô nàng củng hay tới gải sau ót của tui từ trên xuống dưới.  Bất thình lình, mọi chiện bắc đầu thay đổi đối với tui – như là toàn bộ cuộc sống của tôi như chỉ mới khởi đầu, và tui là anh chàng hạnh phúc nhức trên thế giới.
     
    (Hết chương 10)
     
     

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 06:34:23 bởi Ct.Ly >
    #162
      dzuylynh 26.07.2011 14:39:55 (permalink)
      0




      NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

      nhạc và lởi Dzuylynh
      (viết tặng sinh viên Hà Nội Trịnh kim Tiến )

      http://www.box.net/shared/rdet5gt6bjdr522u5j3f

      Có phải Em ? Nguời con gái hiên ngang !
      Quên thù riêng ...theo Mệnh Nước lên đàng ...
      Chính là Em ! Người con gái da vàng !
      Đi giữa hàng người cất tiếng hô vang :
      " Hãy xéo đi ! giặc Tàu phương Bắc !
      Hãy quên đi mộng cướp biển tham tàn ...
      Hòang,Trường Sa là đất của phương Nam
      Hòang,Trường Sa là đất của Việt Nam ! "
      Bốn nghìn năm cha ông cha ta dựng nước
      Là dân Nam ta phải giữ cơ đồ !
      Một nghìn năm nô lệ gông xiềng
      Hận nghìn năm dân Việt đảo điên
      Đất Việt Nam là đất của người Nam !
      Biển Việt Nam là biển của dân Nam !!!
      ...Từ phương xa ngăn cách mấy đại dương
      Thấy áo em bay giữa cờ gió lộng
      Xin nghiêng mình tặng Em nhành Nguyệt Quế
      Viết bài ca tặng Em Người Con Gái Việt Nam !
      Gửi đến Em ! Người Con Gái DaVàng !
      Gửi đến Em ! NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM !

      California July.25.2011
      #163
        Ct.Ly 26.07.2011 16:18:54 (permalink)
        #164
          triart 26.07.2011 19:32:10 (permalink)
          0


          CLB.TRI ÂM GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN

          thân tặng Huyền Băng . Ctử Lỳ . SA . O Khế . Triart .

          http://www.box.net/shared/7v5ss1dcsedka0d3e1me


          BỐ GIÀ CON CỌC
          truyện ngắn nguồn từ NET _ diễn đọc Dzuylynh

          #165
            Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 72 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9