Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 72 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Ct.Ly 03.09.2011 16:53:34 (permalink)
triart 03.09.2011 21:28:43 (permalink)
0

Trích đoạn: dzuylynh

 



Một bước đường
 

thơ Tuệ Sỹ _ nhạc & trình bày Dzuylynh
album Tình Ca Quê Hương . Aug 16.2011

thân tặng nữ sỹ Huyền Băng


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/54B41C57522846B8A9483FD470CDD5EC.jpg[/image]

Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi, mây trắng đọng phương nào.
Ðò ngang neo bến đầy sương sớm;
Cạn hết ân tình nước lạnh sao?
Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời.
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ,
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi.
Cho hết đêm hè trong bóng ma;
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà
Trời không ngưng gió chờ sương đọng,
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa.
Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa,
Trên phím dương cầm, hay máu xanh?

Tuệ Sỹ




<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 21:30:48 bởi triart >
Attached Image(s)
dzuylynh 04.09.2011 07:05:43 (permalink)
0

Trích đoạn: Ct.Ly

 


Đọc bài thơ Song Hương, và chị Huyền Băng và nhạc của OngLynh


CtLy bỗng thấy lòng xao động, vài chữ ghi lên để gọi là

Con cóc đang ngập ngừng trước cửa hang



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/6F786C4EA64B480185745490243E3252.jpg[/image]


CHỢT NHỚ
giật mình
khi thấy lá đổi thay
Xanh tươi
bổng chốc
đã phai màu
Cỏ cây
tiếc nuối
thời hoa mộng
Giật mình
chợt nhớ
 ngẩn ngơ
buồn...



đây chính là một bài thơ...  " Thất Ngôn Tứ Tuyệt " khá hay !
hay vì cảm xúc có thật
hay vì nỗi ngại ngùng đã bỏ lại đàng sau khóm hoa mắc cở
hay là vì người viết đang đứng ở lưng chừng gió
để rồi gió cuốn thơ bay.

 thơ là gì ?
 là cái vẫy tay tư tưởng ,
 đan kết cùng nỗi hoài niệm ký ức,
 là tơ buông
 là sợi nhả ra từ nong tằm lá dâu vàng óng của ấu trùng hồ điệp.
 sẽ có một ngày ,
 nhộng hoá xác ,
 chắp cánh bay xa...
 hoà lượn cùng các loài hoa thơm cảo lạ tô điểm thêm hương sắc cho vườn thơ rực lá Thu vàng rơi tiễn Hạ
 sự nghiệp Thơ của những người viết văn vần khởi đi cũng từ những ý từ câu vận đạm bạc như thế
 khi bạn có ý tưởng dụng tâm vun trồng , mầm thơ sẽ trổ và từ lá mộng khắc đơm hoa
 Các bạn " làm Thơ con so " hãy nghe một người thơ hồi tưởng ngày " Khai thơ lập nghiệp " mà xem nhé !
 CathyLy không ngoài ngoại lệ !

 CLBTÂ hoan hỷ chúc mừng và chào đón Cathy  _ một đoá Thơ nở muộn !




NHỮNG BÀI THƠ

thơ thu giang nhạc & trình bày dzuylynh


http://www.box.net/shared/xfx0c2fqv26k3hcbjvt6

triart 04.09.2011 19:52:24 (permalink)
0
Đà Lạt một thuở ...




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/8A22D9981C714F1D8BCEA579EC2BF6A9.jpg[/image]

Lyce'e Yersin

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/6C589B30137E4D489DABD0A079CFC3ED.jpg[/image]

[Tặng  Ct.Ly -một thuở ngày xưa..]




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/815FA3A444CC47A1B384439137D3FC3C.jpg[/image]

Niềm tin
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2011 07:27:39 bởi triart >
Attached Image(s)
Ct.Ly 04.09.2011 22:02:18 (permalink)
triart 06.09.2011 07:23:11 (permalink)
0

[Ct.Ly]

Cảm ơn Triart nhiều nha

Cũng là thuở đó bạn của tui


Cũng là thuở đó :


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/DB7C45CCB6C44B1A851C8D80B4C772A4.jpg[/image]

Tuổi biết buồn !

[phải hông bạn của tui thuở cô nữ sinh trường "Tây " Cathyly... ngày nào cho em biết... ]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2011 07:26:52 bởi triart >
Attached Image(s)
Phù vân 06.09.2011 19:21:08 (permalink)
0

Đọc Báo Giùm Bạn


DU LỊCH CU 3
Tác giả: Phó Thường Dân


Nhớ lại hồi cuối thập niên 50, khi còn sống ở Sàigòn, tôi thường nghe ông bà hàng xóm than thở mỗi khi có chuyện bực mình với con cái:
Trăm năm ở với người đần,
Không bằng một lúc tới gần người khôn.
Hoặc là:
Rồng vàng tắm nước ao tù,
Người khôn ở với người ngu bực mình.
Tôi thầm nghĩ: “gớm, sao ông bà này khinh người quá vậy”
Sau này, khi thấy nhiều người vỗ ngực tự xưng là đỉnh cao trí tuệ của loài người, mấy người bạn thân thường giải thích những hiện tượng đó bằng những tục ngữ bình dân, chẳng hạn như:
thùng rỗng kêu to
ếch ngồi dưới giếng coi trời bằng vung
Và những chuyện “đỉnh cao trí tuệ” cứ xẩy ra liên miên, không thể nào kể hết, nên chỉ ít lâu sau thì mọi người dân, chỉ trừ những kẻ có quyền lực tham nhũng, đều nhận thấy là cả xã hội đang tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc về thời kỳ đồ đá. Nông dân thì bán Đất thay vì cạp đất mà ăn .Địa chủ thì bán Nước mía rửa tiền mua vàng , mua ngọai tệ cất nhà băng Thụy Sĩ !
Từ ngày sống ở Canada tôi không còn phải gặp các “đỉnh cao trí tuệ” nữa. Dĩ nhiên ở đâu thì cũng có người lanh lẹn, kẻ chậm chạp, người tốt, kẻ xấu, người lương thiện, kẻ tội lỗi; nhưng ở Canada, từ hai mươi năm nay tôi chưa thấy người nào tự vỗ ngực xưng là đỉnh cao trí tuệ của loài người.
Mỗi năm đến hè, gia đình chúng tôi thường đi tắm biển, nước biển ở Canada quá lạnh nên chúng tôi phải đi dến những bãi biển phía nam, ở miền đông nước Mỹ. Năm nay, các con tôi xin được đi tắm biển ở Cuba vì nghe nói bãi biển Cuba rất đẹp. Biết Cuba còn dưới sự cai trị của các “đỉnh cao trí tuệ” nên chúng tôi cũng lưỡng lự mãi trước khi quyết định. Nhân viên công ty du lịch cho chúng tôi biết là chủ khách sạn là người Canada để đảm bảo là khách sạn không mang tính chất “đỉnh cao trí tuệ”.

Xuống phi trường ở Cuba khoảng 2 giờ sáng, mọi người đi vào phòng kiểm soát giấy thông hành. Vào đến nơi, người ta xếp hàng trước từng cổng ; có khoảng gần chục cổng, nhưng vẫn phải chờ đợi rất lâu. Khi đến phiên mình, chúng tôi thấy nhân viên kiểm tra ngồi trong phòng nhỏ, có kính bảo vệ chung quanh, chỉ có một ô trống nhỏ để đưa thẻ thông hành; phía sau chúng tôi có tấm gương lớn để nhân viên kiểm tra có thể nhìn thấy từ phiá sau lưng chúng tôi. Thấy hai vợ chồng tôi, nhân viên kiểm tra nói lớn bằng tiếng Anh:
- Chỉ được trình diện từng người một.
Bà xã tôi lùi ra, hắn chưa bằng lòng, hắn ra lệnh phải lùi ra xa hơn nữa. Tôi buồøn cười quá mà phải nhịn để tránh lôi thôi với các “đỉnh cao trí tuệ”. Không biết có phải hắn sợ bà xã tôi có thể mang vũ khí tấn công hắn không!!
Sau khi nhìn tôi chằm chằm rồi nhìn hình tôi trong thẻ thông hành mấy lần hắn mới đóng dấu, ký tên, rồi trả lại thẻ thông hành cho tôi.
Tưởng là xong, ai dè sau đó lại là một trạm kiểm soát nữa; đó là trạm kiểm soát “không tặc” nên phải tháo đồng hồ, để các thứ đồ kim khí như chìa khoá ra hộp nhỏ di chuyển qua máy rà, còn người thì bước qua cổng dò vũ khí. Tôi lại phải nín cười, phải chăng các “đỉnh cao trí tuệ” sợ “không tặc” cướp đất liền của Cuba!!! Trong khi đó, hai vali đựng quần aó của chúng tôi lại chẳng bị khám xét gì, từ máy bay người ta đưa thẳng vào phòng hành lý, mọi người sau khi đi qua trạm kiểm soát “không tặc!” thì đi vào phòng hành lý, ai nấy nhận vali của mình rồi xách thẳng ra xe buýt. Chắc các “đỉnh cao trí tuệ” chỉ sợ người ta giấu vũ khí trong người mà không sợ giấu trong vali khi đi vào lãnh thổ Cuba!
Từ phi trường đi tới bãi biển Cayo Coco, xe buýt chạy khoảng hơn một tiếng. Trước kia Cayo coco là một hoang đảo, từ mười mấy năm nay, nhờ vốn của tư bản, Cuba nối liền hoang đảo này vào đất liền Cuba bằng một con đường dài chừng 17 km. Vì trời tối nên chúng tôi không thấy rõ phong cảnh, nhưng khi xe buýt chạy trên quãng đường này thì chúng tôi cũng thấy biển cả ở hai bên đường.
Xe buýt đến khách sạn El Senador khoảng 4 giờ sáng. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, một đoàn nghệ sĩ ca hát để đón chào khách du lịch ở cửa xe buýt. Hai chục năm nay sống trong xã hội bình đẳng giữa người với người, chúng tôi cảm thấy ngượng khi được đón tiếp quá nồng hậu vào lúc bốn giờ sáng, kiểu đón tiếp mà bọn độc tài thường bắt nhân dân đi đón! Bên trong khách sạn người ta treo sẵn cờ Canada và cờ Québec để chào đón chúng tôi. Chúng tôi thở phào, không còn những ái ngại phải nhìn loại cờ máu mang hình búa liềm như sẵn sàng để cắt, để đập; hình ảnh tượng trưng cho văn minh của loài người thời trung cổ!

Những năm trước đi tắm biển ở những bãi dọc miền đông nước Mỹ, chúng tôi thấy các bãi biển ở Mỹ xấu hơn bãi biển Vũng Tầu của Việt Nam nhiều. Bãi biển ở Cuba có những vẻ đẹp của những bãi biển Việt Nam, với những hàng dừa, với cát trắng phau. Lần đầu tiên ra bãi biển Cuba, chúng tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thuyền đạp (pédalo). Thì ra bãi biển ở đây bình yên quá, sóng rất nhẹ, nên chúng tôi có thể đi thuyền đạp ra tận xa. Trên bãi có sẵn những túp lều lá để che nắng, vừa ra đến nơi là có người của khách sạn lo phục dịch, kéo ghế nằm tới lều và yêu cầu chúng tôi muốn uống gì thì họ mang tới. Khách sạn cũng có người lo tổ chức bóng chuyền ngoài bãi biển, lái thuyền buồm đưa khách đi chơi .

Chúng tôi chưa bao giờ thấy nước biển ở đâu lại trong vắt như ở đây. Biển lặng nên đi ra xa chẳng ngại gì, nhìn xuống chân mình thấy rõ bàn chân bước trên lớp cát trắng mịn màng tuyệt đẹp. Khi đeo kính lặn để xem cá bơi gần ngay bãi biển, tôi có cảm giác như quan sát những làng mạc yên lành, trong đó có những căn nhà tí hon, có những cây đa đầu làng, cuối ngõ, có dòng sông lượn khúc quanh co v.v…và có nhiều chủng tộc sống chung: cá trắng, cá đen, cá vàng, với muôn mầu sắc rực rỡ. Vì đeo kính lặn nên nhìn thấy mọi vật dưới nước lớn hơn vật thật gấp bội, khi con gái tôi bước lại gần tôi thấy bàn chân cháu như bàn chân người khổng lồ, mỗi bước chân như một trái bom làm bụi mù bãi cát mịn bên cạnh những làng mạc thơ mộng của loài cá. Làng cá tí hon làm tôi nhớ lại quê hương thứ nhất của tôi, một làng bé nhỏ ở miền bắc Việt Nam, một quê hương đã bị bao lần tan nát vì chiến tranh, vì chủ nghĩa, vì ý thức hệ; và bây giờ dân làng đã tản mát ra khắp năm châu bốn bể nhưng chắc vẫn chưa quên quê hương thứ nhất của mình.

Khách sạn El Senador được xây dựng trên một vùng đất rộng lớn, ở giữa có một hồ lớn, có những căn nhà trên mặt nước rất thơ mộng, giống như căn nhà thủy tạ ở hồ Xuân Hương ở Đà Lạt. Có rất nhiều hồ tắm trong khuôn viên khách sạn, chung quanh hồ có trồng những hàng dừa rất đẹp. Có tiệm ăn bên cạnh hồ tắm, có tiệm ăn ở giữa hồ lớn, có tiệm ăn theo thực đơn, có tiệm ăn theo kiểu buffet; khách hàng ăn xong không phải trả tiền vì trong giá thuê phòng của khách sạn có bao gồm mọi dịch vụ, đồ ăn và nước uống. Nước uống kể cả rượu mạnh và bánh ngọt được phục vụ hai mươi bốn giờ một ngày. Những người Cuba phục vụ trong khách sạn ăn mặc đồng phục, luôn luôn tươi cười, ân cần phục vụ khách. Khách sạn ở sát ngay bãi biển, ở trong khách sạn, đi ra biển tắm, người du lịch luôn luôn được phục vụ chu đáo, ngày nào cũng có chương trình giúp vui từ sáng sớm cho tới hai giờ đêm hôm sau. Chương trình văn nghệ thay đổi hàng đêm với nhiều bản sắc phong phú của dân tộc Cuba.

Có một đêm thức giấc khoảng hơn ba giờ sáng, tôi đi bách bộ một vòng quanh khách sạn rồi ghé vào bar rượu để uống giải khát. Tôi thấy cô pha rượu đang ngủ gục, nên ngồi chờ vì không muốn phá giấc ngủ cô ta. Không may cho cô ta, anh xếp của cô ta đi kiểm soát, thấy cô đang ngủ bèn đánh thức dậy để phục vụ khách. Lợi dụng cô ta có lỗi, ngủ quên trong giờ làm việc, anh ta dở trò xàm xỡ bậy bạ. Cố gắng đẩy bàn tay thô bạo của tên xếp dê cụ ra, cô ta tiến lại phiùa tôi trách móc sao không đánh thức cô ta dậy. Tôi cảm thấy bối rối vì muốn tránh phá giấc ngủ của cô ta mà lại làm cho cô ta gặp khó khăn. Các “đỉnh cao trí tuệ” đã nhân danh đấu tranh chống người bóc lột người để tạo ra một xã hội người lưu manh với người, và những người công nhân chỉ có danh là giai cấp lãnh đạo nhưng thực tế là những người bị cái chính quyền khổng lồ bóc lột vô cùng tàn tệ.

Nhớ lại ngày xưa lái scooter ở Sàigòn, tôi thuê một chiếc để đi ra ngoài “thăm dân cho biết sự tình”. Người cho thuê xe báo trước là ở Cuba không có bảo hiểm, ai thuê xe phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi rủi ro, phải bồi thường nếu xe hư hại. Vừa ra khỏi khách sạn, tôi thấy một chiếc xe vận tải lớn, chở hàng mấy chục công nhân đứng chật ních trên sàn xe, không có mui che nắng. Chiếc xe cũ từ thời 1950, phun đầy khói, chuyên chở những công nhân như chuyên chở súc vật!!! Loài người đã bước vào thế kỷ thứ 21 từ lâu, mà sao những người Cuba hiền lành vô tội này còn bị đối xử như súc vật, phải chăng đó là kết quả của sự cuồng tín của những “đỉnh cao trí tuệ” của Cuba!

Những người dân vô tội Cuba làm việc quần quật suốt ngày để sống trong cảnh cực kỳ nghèo nàn lạc hậu: lương người làm phòng ở khách sạn 5 đô la một tháng, lương người tài xế 13 đô la một tháng (theo báo Le Soleil ở Québec). Tài nguyên của Cuba phong phú, những bãi biển của Cuba ở trong số những bãi biển đẹp nhất thế giới, con người Cuba thông minh chăm chỉ cần cù; vậy mà nhân dân Cuba lại phải sống trong cảnh hạnh phúc ảo, tự do ảo, và đói rách thật.

Các “đỉnh cao trí tuệ” đều tuyên bố là lấy chủ nghĩa Mác làm phương châm cho mọi hành động của họ.

Chủ nghĩa Mác có một điểm đúng khi lập luận rằng: con người càng có tự do hơn thì năng suất lao động càng cao hơn và chỉ nhờ có năng suất lao động cao thì con người mới có thể xây dựng một xã hội tốt hơn. Nhưng trong tất cả các nước đã hoặc đang bị cai trị bởi các “đỉnh cao trí tuệ” thì không có nước nào áp dụng điều này cả. Ngược lại, trong tất cả các nước theo tư bản chủ nghĩa thì điểm này lại được áp dụng triệt để. Vì có tự do nên năng suất trung bình ở các nước này của một người lao động đạt được hàng mấy chục đô la một giờ, bằng mấy trăm lần năng suất của người lao động Cuba!!

Chủ nghĩa Mác có nhiều điểm sai lầm trầm trọng về giá trị thặng dư, về đấu tranh giai cấp, về chuyên chính vô sản, về dùng bạo lực để trấn áp con cháu giai cấp tư sản v.v…Nhưng tất cả các “đỉnh cao trí tuệ” lại say sưa vận dụng tất cả những điểm sai này để diệt chính chủng tộc mình như Pôn Pốt ở Kampuchia, để thanh trừng các đồng chí của mình, để chia rẽ và đàn áp dân tộc mình, để đi ngược dòng lịch sử, để phá hoại nền văn hoá của dân tộc mình bằng cách thay thế bởi một nền văn hoá không tưởng, để phá hoại sức sản suất của nhân dân v.v…như ở các nước xã hội chủ nghĩa khác. Trong khi đó, ở những nước tư bản chủ nghĩa, đa chủng tộc, người ta không những không chủ trương xóa bỏ những nền văn hoá của những dân tộc thiểu số, mà lại còn tìm cách phát huy, để có thể trở thành đa văn hoá, một cách gián tiếp để gia tăng hạnh phúc cũng như năng suất của người dân. Hơn nữa, người ta lại sử dụng luật pháp và hệ thống thuế khoá để giảm thiểu những mặt tiêu cực của sự tự phát của chủ nghĩa tư bản, để cải thiện xã hội tốt đẹp hơn, nhân bản hơn, trong đó mọi người đều bình đẳng, đều có cơ hội thăng tiến tùy theo khả năng của mình v.v…

Chỉ cần sống vài tháng dưới sự cai trị của các “đỉnh cao trí tuệ”, một người dân không biết chữ cũng đủ trình độ để hiểu những cái sai của chủ nghĩa Mác, để thấy sự quyết tâm áp dụng những cái sai lầm đó của các “đỉnh cao trí tuệ” vì vậy hàng triệu người đã chấp nhận tất cả mọi sự mất mát, kể cả quê hương, kể cả mạng sống để ra đi vượt đại dương để đến bến bờ tự do.

Phải mất hơn bẩy mươi năm, các “đỉnh cao trí tuệ” Liên xô mới hiểu được những cái sai của chủ nghĩa Mác, hàng chục triệu người đã bị hy sinh cho những sự chậm hiểu (hoặc sự cố tình chậm hiểu: biết là sai nhưng vì nó phù hợp với quyền lợi của mình nên cứ ngụy biện cho là đúng) của các “đỉnh cao trí tuệ”.

Không biết bao giờ người dân Cuba thông minh, chăm chỉ cần cù, mới thoát khỏi bùa mê của các “đỉnh cao trí tuệ”, để xây dựng cho mình một xã hội công bằng và nhân bản.

Viết tại Québec, tháng tám năm 2001,
Phó Thường Dân
dohop 07.09.2011 06:12:21 (permalink)
0



LÂM NGỐ - CHƯƠNG MƯỜI SÁU


Diễn đọc: Dzuylynh và Mỹ Hà






http://www.box.net/shared/7e8bhaakdekft8ik6yct
Chú thích:


Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều = De Camptown Races,  written in 1850 by Stephen Foster (1826–1864)
 



(Chương 16)
 
Sau khi nấu xong cái đám bộ lạc Sâm Mập và làm teo mấy cái đầu của đám này, bọn Bích My cột tụi tui dô mấy cái đòn rồi khiên tụi tui đi dô rừng như là họ khiên mấy con heo vậy.
 
“Anh có nghỉ ra được bọn họ tính làm dì tụi mình hông?” Thiếu Tá Thu kiêu tới tui.
 
 
“Tui hổng biếc, và tui củng cóc cần biết,” tui trả lời, và tui hổng nói sai sự thực bao nhiêu. Tui đả quá mệt mỏi dới toàn bộ cái chủ ngỉa rác rưởi Xuống Hàng Chó Ngựa, Xấu Hổ Cả Nhà Xạo Hết Chổ Nói này rồi. Xức chịu đựng của một ngừi ngu hay khờ cách mấy như tui củng có dới hạn mà.
 
 
Dù xao đi nửa, sau khoản 1 ngày hay đại lọi như dậy, tụi tui tới cái làng Bích My, và có lẻ bạn củng đoán được, cái làn này có một đám nhà chòi nhỏ xíu trong một khoảng trống dửa cái đám rừng rậm. Ngừi ta khiên tụi tui dô một cái chòi ở chính dửa đám đất trống, nơi đó có một đám Bích My đang đứng chung quanh một ông già nhỏ xíu dới bộ râu dài lòng thòng và bạc phết, ổng đang ngồi trên một cái ghế cao dống như cái ghế cho em bé ăn. Tui nghỉ ông này chắc là vua của cái đám Bích My này đây.
 
 
Họ quăng tụi tui xuống đất rồi cởi trói cho tụi tui, rồi tụi tui tự đứng dậy và phủi bụi và đất cát, rồi vua bích my bắc đầu nói chiện bặp bặp lặp bặp cái dì đó, rồi thằng chả đi xuống ghế rồi đi thẳng tới Thu Sương rồi đá dô ngay hai trái banh của con khỉ.
 
 
“Ổng làm dậy để làm chi dậy?” Tui hỏi thằng Gộc, thằng Gộc đả học được một mớ tiếng Anh trong thời gian sống dới thiếu tá Thu rồi.
 
 
“Nó muốn biết con khỉ là trai hay gái,” thằng Gộc nói.
 
 
Tui nghỉ là có cách đàng hoàn hơn để biết được điều đó, nhưn mà tui hổng có nói cái dì hết.
 
 
Rồi tên vua này, ổng đi tới tui và bắc đầu nói cái thứ tiếng lặp bặp đó nửa – chắc là tiếng Bích Miên, hoặc là cái ngôn ngử khỉ dì củng được – và tui đang chửng bị tư thế để bị đá dô dế, nhưng thằng Gộc nói, “nó muốn biết tại sao anh lại sống chung dới cái đám mọi ăn thịch người thấy ớn này.”
 
 
“Nói dới ổng cái dụ đó hoàng toàn ngoài ý muốn của tụi mình,” thiếu tá Thu rít lên.
 
 
“Tui có cách này,” tui nói. “Nói dới thằng chả mình là cái đám Nghệ Sỉ Nhạc Sỉ Hoa Kỳ, nói tui là văn công Eo Vít Phươn củng được.”
 
 
Thằng Gộc nói dới tên vua, rồi tên này nhìn trừng trừng dô tụi tui thiệt là lâu, rồi hắn hỏi thằng Gộc cái gì đó.
 
 
“Ổng nói cái dì dậy?” Thiếu Tá Thu muốn biết.
 
 
“Nó hỏi con khỉ chơi nhạc cụ gì,” thằng Gộc nói.
 
 
“Nói dới thằng chả con khỉ chơi lao,” tui nói, và rồi thằng Gộc nói cho tên vua nghe, rồi tên vua Bích My tiên bố là hắn muốn tụi tui trình diển văn nghệ.
 
 
Tui móc cái ác-mô-ni-ca ra rồi bắc đầu chơi một ít điệu nhạc – “Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều”. Vua Bích My nghe ít phúc, rồi ổng bắc đầu vổ tay và nhảy cà tưng y chang như Michael Jackson.
 
 
Sau khi tui chơi bài nhạc xong, vua Bích Mi nói ổng muốn biết Thiếu tá Thu và Gộc chơi món gì, nên tui nói dới thằng Gộc nói dới ổng là Thiếu tá thì chơi dao còn thằng Gộc thì hổng có chơi cái gì hết – vì nó là ông bầu gánh.
 
 
Vua Bích My nhìn có dẻ ngạc nhiên rồi ổng nói ổng chưa hề nge nói ai chơi dao hay dáo bao dờ, nhưng mà ổng biểu ngừi của ổng đưa mấy cây lao cho Thu Sương và một mớ dao cho thiếu tá Thu, để rồi coi coi tụi tui chơi lọi nhạc nào dới ba thứ quỷ quái này.
 
 
Ngay sau khi tụi tui cầm lao và dao, tui nói, “OK, bắt đầu đi!” và Thu Sương lấy cây lao gỏ dô đầu vua Bích My còn thiếu tá Thu thì dùng dao hăm dọa mấy tên Bích My, và rồi tụi tui chạy dô rừng dới cả đám Bích Mi rượt theo tụi tui xát đích.
 
 
Tụi Bích My liệng đủ thứ đá và đủ thử khỉ tới tụi tui từ phía xau, rồi tụi nó bắng cung tên và phi tiêu từ cung, từ ống thổi và đủ thứ hết. Bấc thình lìn, tụi tui ra tới bờ sông và hổng còn lối chạy nửa, và cái đám Bích Mi đang bắc kịp tụi tui. Tụi tui chửng bị nhảy xuống nước để bơi, thì bấc thình lình ở bên kia bờ xông, một tiếng súng nổ thiệc lớn.
 
 
Đám Bích My đang tóm tụi tui, nhưng mà một tiếng súng nửa được bắng ra làm cho cái đám này cụp đuôi chạy ngược dô rừng. Tụi tui nhìn goa bên kia sông thì, trời đất quỷ thần thiên địa ơi, ở bển có mấy anh chàng mặc đồ đi rừng dới mấy cái nón cối trắng phao y như bạn thường thấy trong phim Ra Ma của Rừng. Mấy người này bước dô ca nô rồi chèo tới chổ tụi tui, khi họ tới gần, tui thấy dấu mộc NASA trên nón cối của họ. Cuối cùng đả có ngừi cứu tụi tui.
 
 
Khi mà chiết ca nô đi tới bờ phía bên tui, một anh chàng dới con mộc NASA trên nón cối đi lên gặp tụi tui. Tên này đi thẳng tới Thu Sương rồi đưa tay ra và nói, “Chào ông Lâm, tui nghỉ ông chính là ông Lâm phải hông?”
 
 
“Mấy ông đả trốn ở trong mấy cái lổ đích nào trong suốc thời gian qua?” Thiếu tá Thu rống lên. “Chúng tui đả bị kẹt trong cái rừng chết tiệt này gần 4 năm rồi!”
 
 
“Tụi tui xin lổi dìa chiện đó, thưa bà,” tên này nói, “nhưng mà tụi tui củng có lịch trình của tụi tui nửa, tụi tui phải làm theo thứ tự, bà biếc rỏ mà.”
 
 
Dù sao đi nửa, tụi tui cuối cùng đả được thoát khỏi cái số phận còn ẹ hơn là cái chết nửa, và người ta cho tụi tui dô ca nô và bắc đầu chèo đi. Một tên trong đám nói, “Quý vị biết hông, văn minh loài ngừi chỉ quanh quẩn ngay cái khúc quẹo kia thui. Tui nghỉ là quý dị có thể bán cái câu chiện của quý dị cho một tạp chí và quý dị sẻ kiếm được một số tiền kết xù.”
 
 
“Khoan đả. Các ông ngừng ở chổ này cho tui!” Bất thìn lình thiếu tá Thu la lên.
 
 
Mấy tên NASA nhìn nhau, nhưng rồi họ chèo ca nô dô bờ.
 
 
“Tui đả quyết định rồi,” Thiếu tá Thu nói. “Lần đầu tiên trong đời tui, tui đả tìm được một người đàng ông thực sự hiểu tui, và tui sẻ không để anh ta đi mất. Gần bốn năm qua, anh Gộc và tui đã sống hạnh phúc trong vùng đất này, và tui quyết định ở lại đây dới anh ta. Chúng tui sẻ đi dô rừng và tạo dựng cuộc sống mới, chúng tui sẻ gây dựng da đình và sống hạnh phúc bên nhau mải mải.”
 
 
“Nhưng mà cái ông này là mọi ăn thịt người mà,” một tên trong bọn la lên.
 
 
 “Mở rộng trái tim ra đi, ông bạn à,” thiếu tá Thu nói, rồi cổ dới lại thằng Gộc nhảy ra khỏi ca nô rồi cùng nắm tay nhau đi tới phía bìa rừng. Ngay trước khi họ biến mất dô rừng rậm, Thiếu Tá Thu quay người lại vẩy tay dới Thu Sương và tui, rồi họ đi khuất thẳng dô rừng.
 
 
Tui nhìn lại dô cái đuôi thuyền, Thu Sương đang ngồi ở đó và đang vặn vẹo mấy ngón tay của hắn.
 
 
“Mấy ông chờ chúc xíu nheng,” tui nói dới cái đám NASA. Tui đi dìa phía sau rồi ngồi xuống kế bên Thu Sương rồi nói, “Chú mày đang si nghỉ dìa chiện dì dậy?”
 
 
Thu Sương hổng nói dì hết, nhưng có một giọt nước mắt ứa ra từ mắc của hắn, và lúc này tui biết được chiện dì sẻ sảy ra. Thu Sương nắm vai tui rồi ôm tui thiệc chặc, rồi hắn nhảy ra khỏi cái ca nô, rồi phóng lên một cái cây bự ở gần bờ sông.  Và hình ảnh cuối cùng của Thu Sương là một con khỉ tự do, đang đu từ cây này goa cây khác trong rừng rậm nhờ những sợi dây leo mọc trong rừng.
 
 
Một tên NASA đang lắc đầu. “Còn anh bạn khờ, anh tính sao? Anh có định đi theo mấy bạn của anh dô cái sứ mọi rợ đó luôn hông?”
 
 
Tui dò xem nét mặt của cái đám này một hồi, rồi tui nói, “hông đâu,” rồi tui ngồi xuống ca nô. Trong lúc họ chèo thuyền ra xa, bạn đừng cho là tui đả hổng có suy nghỉ dì dìa cái lời gợi ý hấp dẩn đó.  Nhưng có điều là tui hổng làm điều đó được. Tui nghỉ là tui còn có nhửng giấc mơ khác để mà mơ mộng.
 
 
Ngừi ta cho tui lên máy bay để dìa Mỹ và nói dới tui nào là tui sẻ được chào đón long trọng ở quê nhà, nào là có bửa tiệc dành cho diệc đón rước tui, nhưng mà hình như tui đả nghe mấy cái khỉ dống dậy từ lúc nào đó lâu lắm rồi.
 
 
Dù sao, chiện xảy ra đúng như dậy, ngay sau khi tụi tui đáp máy bay xuốn Hoa Thịnh Đốn, có khoản 1 triệu ngừi đứng sẳn ở đó vui mừng, hoan hô dà dổ tay dống như là ngừi ta mừng dì gặp được tui. Người ta đưa tui dô phố, và tui ngồi băng ghế sau của một chiếc xe hơi đen thiệc bự và quen thuộc, và ngừi ta nói là sẻ đưa tui tới Tòa Bạch Ốc để gặp Tổng Thống. Đúng dậy, tui củng đả ở cái chổ đó rồi.
 
 
Và rồi thì khi chúng tui tới Tòa Bạch Ốc, tui nghỉ là tui sẻ gặp lại cái ông Tổng Thống củ, người đả cho tui ăn điểm tâm và coi TV chương trình “Dân Nẩu Bí và Lỳ Hiu,” nhưng mà bi giờ đả có một Tổng Thống mới – ông này có mái tóc bóng lưởng chải ngược ra phía sau, dới hai cái má phính, và cái mủi thì dài dống như thằng bé người gổ Pi Nóc Ki Ô dậy.
 
Tổng Thống Nixon và mặt nạ với khuôn mặt Tổng Thống

 
“Anh bạn nói tui nghe đi, chiến du lịch vừa rồi của anh bạn vui nhộn chứ?” ông Tổng Thống này nói.
 
 
Một ông mặc đồ câm lê đứng kế bên Tổng Thống đưa ngừi tới rồi nói nhỏ dô tai ổng cái dì đó, và bất thình lìn, Tổng Thống nói, “Ồ, aaa, thiệc ra ý tui muốn nói là, aaa, thiệc là vĩ đại, chú đả vượt qua được những thử thách lớn trong rừng rậm.”
 
 
Cái ông mặc câm lê tiếp tục nói nhỏ dô tai Tổng thống nửa, và tổng Thống hỏi tui, “Ơ, còn người bạn đồng hành của chú thì sao?”
 
 
“Thu Sương?” Tui nói
 
 
“Cô ta tên gì nhỉ?”  Bây giờ Tổng Thống nhìn dô một cái thẻ nhỏ trên tay ổng. “Ơ, trong này nói là Thiếu Tá Trịnh Thu, và nói là ngay cả khi chú được cứu thoác, cổ đả bị một tên mọi ăn thịt người lôi dô rừng.”
 
 
“Chổ nào nói như dậy vậy?” tui hỏi.
 
 
“Ngay chổ này nè,” Tổng Thống nói.
 
 
“Hổng đúng như dậy đâu,” Tui nói.
 
 
“Chú có ý ám chỉ tui là một tên xạo hả?” tổng thống nói.
 
 
“Tui chỉ nói là hổng đúng như dậy thui,” tui nói.
 
 
“Chú nghe đây,” Tổng Thống nói dới tui, “Tui là lảnh tụ tối cao của chú.  Tui hổng phải là một tên lường gạc. Tui hổng có nói dóc!”
 
 
“Tui thiệc xin lổi,” tui nói, “tui biết ông dừa coi trong thẻ, nhưng mà cái điều ghi dìa Thiếu Tá Trịnh Băng Thu là hổng có đúng, bởi vì…”
 
 
“Thu Băng!” Tổng Thống quác lên.
 
 
“Hả?” tui nói.
 
 
“Hổng có, hổng có,” cái ông mặc đồ côm lê nói. “Cái chú này nói là ‘Trịnh Băng Thu’ – hổng phải ‘Thu Băng’ – Thưa Ngài Tổng Thống.”
 
 
“BĂNG! Tổng Thống hét lên. “Tui đả nói dới ông là đừng bao giờ nhắc tới cái chử đó nửa khi mà có mặt tui! Bọn mấy ông thiệc đúng là một bầy Heo Nọc phản bội, là Cộng Sản.” Tổng Thống tự thụi dô đùi ổng bằng mấy cú đấm nghe kiêu bịch bịch.
 
 
“Hổng có người nào hiểu cái dì hết. Tui hoàn toàn hổng biết bất cứ chiện gì dìa bất cứ cái thứ dì!  Tui chưa bao dờ nghe cái gì hết! Nhưng mà nếu tui đả nghe, thì tui hoặc là đả quên hết, hoặc là điều đó là điều tối mật!”
 
 
“Nhưng mà thưa Tổng Thống,” cái ông mặc côm lê nói, “Anh chàng này hổng có nói điều đó. Ảnh chỉ nói…”
 


Tổng Thống Nixon
 
 
“Bây giờ thì chính ông kiêu tui là tên sạo phải hông?” Tổng thống nói. “Ông đả bị đuổi việc rồi!”
 
 
“Nhưng mà Tổng Thống hổng thể đuổi tui được,” ông này nói. “Tui là Phó Tổng Thống mà.”
 
 
“Như vậy thì, thiệc xin lổi vì tui đả lở lời,”  Tổng Thống nói, “nhưng mà ông sẻ hổng bao giờ trở thành Tổng Thống được nếu ông cứ đi lòng dòng rồi nói lảnh tụ tối cao của ông là một tên ba xạo.”
 
 
“Không, thưa Tổng Thống, tui nghỉ là ngài nói đúng,” Phó Tổng Thống nói. “Tui thành thậc xin lổi.”
 
 
“Không, tui phải xin lổi ông,” Tổng Thống nói.
 
 
“Sao củng được mà,” Phó Tổng Thống nói, cùng lúc vặn vẹo dới chử nghỉa của ổng. “Nếu ngài Tổng thống thứ lổi cho tui, tui phải đi đái.”
 
 
“Lần đầu tiên tui mới nghe được một câu nói có lý trong suốt ngày hôm nay,” Tổng Thống nói. Rồi ổng quay dìa phía tui rồi hỏi, “Chú nói đi, có phải chú chính là cái anh chàng chơi ping pong đả cứu mạng cái Lão Mao Chủ Tịch hông?”
 
 
Tui nói, “Đúng dậy,” rồi Tổng Thống nói, “Ơ, chú muốn làm cái chiện dống vậy để làm chi vậy?”
 
 
Và rồi tui nói, “Bởi dì ổng đang bị chìm,” rồi Tổng thống nói, “Đúng ra chú phải nhận cái lảo đó xuống dưới nước thay vì cứu hắn. Nhưng mà thôi, chiện đó bây giờ là lịch sử rồi, bởi dì cái tên chó đẻ đó đả chết trong thời gian chú còn ở trong rừng dới cái đám mọi.”
 
 
“Ông có cái TV nào hông?” tui hỏi.
 
 
Tổng thống nhìn tui ngộ ngỉnh. “Ờ, tui có một cái, nhưng mà mấy bửa nay tui hổng có coi nhiều. Có nhiều tin sấu quá.”
 
 
“Ông có từng coi ‘Dân nẩu Bí và Lỳ Hiu’ hông?” tui nói.
 
 
“Chương trình đó chưa tới,” ổng nói.
 
 
“Hiện đang có chương trình gì dậy?” tui hỏi.
 
 
“ ‘Nói thiệc’ dới chú – tui hổng muốn nhìn dô nó chúc nào hết – nó là một đống kức.” Rồi ổng nói, “Chú nge đây, tui phải tới một buổi họp bây giờ, hay là để tui tiển chú ra cửa nghen?” Khi tụi tui ra tới ngoài hành lan, Tổng Thống mới nói nhỏ cho tui nghe, “Suỵt…., chú muốn mua một cái đồng hồ đeo tay hông?”
 
 
Tui nói, “Hả?” rồi Tổng Thống tới sát bên tui rồi kéo tay áo côm lê của ổng lên cho tui thấy, ối trời ơi, ổng phải có 20 tới 30 cái đồng hồ đeo dòng quănh cánh tay của ổng.
 
 
“Tui hổng có tiền,” tui nói.
 
 
Tổng Thống, ổng kéo tay áo của ổng xuốn lại, rồi ổng vuốt lưng tui. “Thôi thì, chú goay lại đây khi mà chú có tiền, rồi tụi mình có thể thương lượng dới nhau, giá đặc biệt, OK?”
 
 
Ổng bắc tay tui và một đám phó nhòm chạy tới và bắt đầu chụp hình, xong rùi tui đi. Nhưng mà tui phải nói điều này, tui thấy là cái ông Tổng Thống này có dẻ là một anh chàng tử tế thiệt.
 
 
Dù xao, tui đang thắc mắc là cái đám ngừi này tính làm cái dì dới tui, nhưng mà tui đả hổng cần thắc mắc lâu làm chi.
 
 
Khoảng một ngày sau thì mọi chiện dịu xuống, và ngừi ta cho tui ở khách sạn, nhưng rồi một, hai tên tới gặp tui vào một buổi chiều rồi nói, “Anh Lâm nghe đây, hổng còn cái gì miển phí nửa. Nhà nước đả hổng còn trả tiền khỉ dì cho anh nửa – Và kể từ bây dờ anh đả độc lập, tự do rồi.”
 
 
“Ờ, củng được,” tui nói, “nhưng mà phải cho tui chúc ít tiền để đón xe dìa nhà chứ. Sao tui có tiền để đi đâu bây giờ.”
 
 
“Đừng nghỉ tới cái chiện đó, Lâm,” họ nói. “Anh đả may mắn hổng bị ở tù dìa cái tội dùng huân chương làm lổ đầu Thư Ký Thượng Nghị Viện. Tụi tui đả làm cho anh một công diệc vỉ đại là cứu anh ra khỏi cái tội đó – nhưng mà bây dờ tụi tui đả rửa tay sạch rồi, hổng còn muốn đụng dô cái đít của anh nửa.”
 
 
Và vì dậy, tui phải rời khách sạng. Bởi dì tui hổng có hành lý dì hết, chuyện đó hổng khó, tui chỉ cần đi ra ngoài đường là xong. Tui đi bộ một hồi, đi ngang qua Tòa Bạch Ốc nơi Tổng Thống ở, và tui thiệc là ngạc nhiên vì có một đám ngừi đứng ở đó, họ đang đeo mặt nạ Tổng Thống và mang bảng quảng cáo biểu ngử gì đó. Tui nghỉ là Tổng Thống chắc là khoái lắm bởi vì ai củng thích ổng hết.
 
(Hết chương 16)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:20:40 bởi Ct.Ly >
Phù vân 07.09.2011 07:26:58 (permalink)
0

MADE IN CHINA...

Phóng sự kinh hoàng tại Hàn Quốc

Phát hiện móng tay, tóc trong viên nang (viên thuốc con nhện hay Capsule) có chưá “thịt người”.
(Dân trí) - Bộ Y tế Trung Quốc đã gấp rút mở cuộc điều tra sau khi đài truyền hình SBS-Hàn Quốc đưa tin nước này đang nhập từ Trung Quốc 1 loại thuốc làm từ nhau thai, thai chết lưu… và kết quả xét nghiệm cho thấy có tóc và móng tay trong viên nang.

>>> Nhau thai khô mua dễ như... rau

Ngày 8/8, “Thời báo Hoàn Cầu" và một số tờ báo nổi tiếng của Trung Quốc đưa tin một số người Hàn Quốc đang lo lắng về thực phẩm chức năng có nguồn gốc Trung Quốc. Trước đó 2 ngày, đài truyền hình SBS - một trong 3 đài truyền hình lớn nhất Hàn Quốc đã phát đi phóng sự gây rúng động xã hội và gọi viên thuốc được sản xuất từ thai chết lưu, nhau thai... là “viên nang thịt người”. Loại thuốc này được cho là có nguồn gốc từ tỉnh Cát Lâm - Trung Quốc.

Viên nang chứa chất bột có ADN trùng 99,7% ADN người
 
Trong chương trình “Sự thật trần trụi - chân tướng của viên nang ‘thịt người’”, hình ảnh phóng viên SBS đến Trung Quốc, theo dõi và phát hiện một số bệnh viện Trung Quốc bán và chế biến thai chết lưu thành viên nang “thịt người” và một số loại viên nang kinh hoàng có giá khá đắt này đã được người Hàn Quốc sử dụng do được quảng cáo là có tác dụng thần kỳ.


... và móng, tóc tay người
Phóng sự trích dẫn cho biết loại viên nang này chủ yếu được chuyển sang Hàn Quốc qua những người dân tộc Triều Tiên (người gốc Triều Tiên có thể nói được tiếng Hàn, nhưng giờ là một trong số người dân tộc thiếu số của Trung Quốc) sống chủ yếu tại Cát Lâm, Liêu Ninh và Hắc Long Giang - Trung Quốc. Để chứng minh được tính chính xác của phóng sự, các phóng viên sau đó đã đưa những viên nang này đến xét nghiệm tại văn phòng Hải quan Quốc gia và viện điều tra khoa học ở Hàn Quốc. Kết quả cho thấy, chúng có ADN trùng khớp đến 99,7% với cơ thể con người. Các nhà khoa học thậm chí còn trích ra được các mẫu móng tay, tóc trong viên nang và xác định được cả giới tính của đứa bé. 



Tóc và mẩu móng tay tìm thấy trong bột thuốc được phóng đại

Trung Quốc mở cuộc điều tra khẩn cấp Bộ Y tế Trung Quốc đã ngay lập tức mở một cuộc điều tra khẩn cấp và bày tỏ sự phản đối nếu việc làm này là có thật. Ông Đặng Hải Hoa (Deng Hai Hua), phát ngôn viên của Bộ Y tế Trung Quốc nhấn mạnh: “Chúng tôi đã yêu cầu Sở Y tế và các cơ quan hành chính khẩn trương điều tra sự việc. Trung Quốc có những quy định nghiêm ngặt về xử lý thi thể của trẻ sơ sinh, bào thai và nhau thai. Chúng tôi cũng kiên quyết phản đối việc buôn bán nội tạng hoặc các bộ phận cơ thể con người”. Theo thông tin điều tra mới nhất, chuyên gia của sở y tế khu tự trị dân tộc Triều Tiên- tỉnh Cát Lâm xác nhận với phóng viên báo Tin tức kinh tế hàng ngày (Trung Quốc) rằng: các nhân viên sở y tế của tỉnh Cát Lâm đang tiến hành điều tra khu biên giới, hiện vẫn chưa có kết quả. Tuy nhiên, dựa vào kết quả tình hình điều tra hiện tại thì cơ bản đã bài trừ “viên nang thịt người” được sản xuất ở vùng biên giới, thậm chí là không phải sản xuất ở vùng Cát Lâm như đài truyền hình SBS đã đăng tải mà có thể được sản xuất ở một vùng khác. Ở một số forum của Trung Quốc, rất nhiều độc giả phản ánh là sau khi xem xong chương trình phóng sự “viên nang thịt người” của Hàn quốc, họ đều nhìn thấy có biển số xe của tỉnh Sơn Đông. Tuy nhiên đối với việc “viên nang thịt người” có được sản xuất ở Sơn Đông hay không thì đến giờ vẫn chưa được nhân viên điều tra xác nhận chính thức. Hiện tại Bộ Y tế Trung Quốc đang gấp rút điều tra sự kiện này, hi vọng sẽ sớm có kết quả hợp lý để “trấn an” dư luận và công chúng. Dương HằngTổng hợp từ xinhua, sohu, 163, cctv
~~~~~~~~~~~~Dead Baby Pills: China’s New Stamina EnhancerThat’s right, just when you thought you heard it all, China comes out with a stamina pill made from dead babies.A Korean TV documentary team went on a search for the truth behind the dead baby pill, and what they found was shocking.They tracked down a hospital that sells deceased babies, mostly abortions or still births, to medicine companies.



When the hospital has a deceased baby case, the staff, who are openly involved, are instructed to immediately notify the medicine company. The documentary team reveals the super secret process of how the Dead Baby Pill is made.The medicine company stores these dead babies in a normal family’s refrigerator, so no one can find out. Then, when ready to use, they put the dead baby in a medical drying microwave, also located in someone’s house. Once dry, they grind it up and put it in the capsule.At a very high price the documentary team got their hands on some of these pill and had them tested.The results: 99.7% HUMANFrom the test results they were also able to tell the gender and found hair and nail remnants.



The business of the dead baby pill is secretive and expensive, but it’s not without the consent of the deceased mother. Microwave dried placenta is another brand of pill that are openly made by this medical company.I’m not sure if the placenta or the dead baby pill gives you more stamina, but I can tell you that I’m sticking with coffee.The documentary will air on the 6th of August 2011 on SBS TV in South Korea.~~~~~~~~~~~~~~Source : Weird Asia News
#249
    dzuylynh 07.09.2011 20:10:10 (permalink)
    0
                                                      

     


     





    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2011 22:49:06 bởi dzuylynh >
    #250
      triart 08.09.2011 05:46:46 (permalink)
      0

      Trích đoạn: Phù Vân




      CHÚC MỪNG SINH NHẬT DOHOP






      A United States Airman's Meal, Combat,
      Individual ration
      (dohop also called a C-ration).
      DaNang, Vietnam, circa 1966 - 1967.

      HAPPY BIRTHDAY C-RATION

      Chị góp dăm lon dồn dô bị
      Cho em đở bí ở Cà Tum
      Thoát cảnh đêm hôm ngủ bụi lùm
      Duyên chiễn lời thăm dùm Lâm Ngố
      Anh Tư hồ hỡi gởi đôi thùng
      Chúch em Xinh Nhựt Mừng Dzui hỉ
      Sa Mu Rai tuyệt kỹ cho chì
      Thơ thăng phỉ chí dị kỳ lun
      Giết Chiện chiển tuồng run lũ Cún
      Nấu cao bầy Khỉ đủn Hình phang
      Bắt_bó_đạp_giày_chưng: mọi Hán !
      Phẻ_dzui_mạnh_dạn : phán thêm lời
      PàKon háo hức chờ mong đợi
      Một sớm mai ngời non nước ơi !

      phùvân




      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/33758DAD6BDD4C878010F25685040F4B.jpg[/image]


            


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2011 05:48:19 bởi triart >
      Attached Image(s)
      #251
        Cà Na tn nguyen 09.09.2011 00:43:04 (permalink)
        0


        Cà na cũng nhân tiện chúc dohop một tuổi  mới thật vui và có nhiều sáng tác đẹp.
        Ông Tư ơi !
        Hôm nọ Cà na  đi chơi ,tình cờ thấy có người ngồi..suy tư  , nên Cà na chụp lại mang về tặng ông Tư nè




        Ngư ông...Tư !

         " Trăm năm một kiếp phù vân..."

        Bình yên và vui hoài nghe ông Tư !
          Cà na


        #252
          dohop 09.09.2011 06:21:21 (permalink)
          0


          Bé hộp xin cám ơn Cà Na, chị Phù Vân, Mr Ẹc, các cô chú đã nhớ Sinh Nhật của hộp.

          Bé hộp bật mí tí xíu khuôn mặt của mình nha... Bây giờ thì thêm một tuổi thì thêm... mụn, buồn ghê.


          Kính chúc các cụ, các bác, các cô chú, các anh chị và bạn bè một cuối tuần tuyệt vời nha...

          Thân ái

          hộp
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2011 11:38:03 bởi dohop >
          #253
            triart 10.09.2011 05:58:12 (permalink)
            0

            Trích đoạn: dohop



            Bé hộp xin cám ơn Cà Na, chị Phù Vân, Mr Ẹc, các cô chú đã nhớ Sinh Nhật của hộp.

            Bé hộp bật mí tí xíu khuôn mặt của mình nha... Bây giờ thì thêm một tuổi thì thêm... mụn, buồn ghê.


            Kính chúc các cụ, các bác, các cô chú, các anh chị và bạn bè một cuối tuần tuyệt vời nha...

            Thân ái     hộp

            ***
            Ông Tư ơi !
            Hôm nọ Cà na  đi chơi ,tình cờ thấy có người ngồi..suy tư  , nên Cà na chụp lại mang về tặng ông Tư nè




            Ngư ông...Tư !

            " Trăm năm một kiếp phù vân..."

            Bình yên và vui hoài nghe ông Tư !
              Cà na


            Thư giản cúi từn

            Wow ! Bé hộp thim mí cái mụn dzậy ,nhưng vẫn còn mi-nhon lém a

            Trăm năm một kiếp Phù Vân của Cà Na hay à nha

            Bi chừ Chân dung của...



            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/C395012385554BDD8FE62B8503FEE679.jpg[/image]


                     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 06:05:42 bởi triart >
            Attached Image(s)
            #254
              SongHuong 10.09.2011 06:31:07 (permalink)
              0
              LẶNG IM

              Đêm lặng im
              Thả lo toan vào giấc ngủ
              Chập chờn con chữ
              Câu thơ buồn nặng nợ áo cơm

              Ngày lặng im
              Len giữa dòng đời hối hả
              Trở về bãn ngã
              Chợt thấy mình... con vụ giữa nhân gian

              Thu lặng im
              Vẫn heo may, vẫn chút nắng vàng
              Sao chiếc lá rơi
              Cứ oằn mình dường như nuối tiếc ?

              Ta lặng im
              Lòng vẫn suy tư điều hơn thiệt
              Bóng hồng, sự nghiệp
              Mãi một đời... sinh ký tử quy

              Em lặng im
              Oan khiên qua một thuở xuân thì
              Buồn vui hoá đá
              Nên hững hờ vô cảm những sẻ chia ?

              Thời gian lặng im
              Không gian lặng im dài những canh khuya
              Lòng như dấu hỏi
              Mơ hồ nghe tiếng gọi phía xa xăm

              Huế 10/9/2011
              Sông Hương





              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 12:07:30 bởi SongHuong >
              #255
                Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 72 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9