T I Ế N G H Á T K H Ó I S Ư Ơ N G_ trích tùy bút Đời Nghệ Sĩ
.viết trên lưng nỗi buồn thung lũng.
Một sớm mai ngồi nghe sương sa tí tách trên mái đời mình.
Một chút thanh thóat để hồn bâng khuâng.
Khởi đi cho một bình minh là những giọt sương. Sương lả chả, sương tỉ tê... sương huyễn hoặc.
Điệp khúc của sương như một chuỗi liên ba móc đơn đều đều, thảng một cơn gió rỗi hơi lang thang chạm, sương giật mình vội vã vãi chùm âm thanh liến thoắng lên lũng thấp; như chiếc cần dây lông đuôi ngựa kéo lê trên vỹ cầm lẩy bẩy.
Nắng sẽ lên thôi ! Và tiếng hát em là khói sương, đến rồi đi vào hư không chẳng để lại gì.
Bây giờ nắng vẫn chưa lên .
Sương rơi giọt vắn giọt dài, khoắng lên tiếng hát vô thanh trong ngần nhặt khoan lời thinh không vũ trụ.
Hôm qua, có người nói lời vô thanh, có người nói lời vô ngôn; và anh nói lời vô nghĩa. Huề nhé! Anh không thích anh cho lắm.
có thể em không thích anh cho lắm. Nhưng chưa bao giờ anh không thích em.
Anh yêu tất cả những gì hiện hữu trên đời. cỏ cây, hoa lá muông thú, côn trùng, con người, và yêu em nữa!
Bởi, anh là một con người, sống bằng hơi thở âm thanh. Em là chuỗi âm thanh vô cùng.
Em là ai?
Chạm tay khung cửa kính, di di ngón trỏ và ngón giữa, chấm một điểm, bung ra kéo xuống nâng niu vẽ một hình trái tim trong vắt. Chung quanh đường viền nhịp thở vẫn mù sương, chỉ có trái tim em trong veo.
Em đang ở đấy phải không?
Tiếng cười trong như pha lê, giòn như tiếng chân trần dẵm lên thảm lá thu vàng úa. Lá có biết đau không. Có chứ!
Lá đau vì gót chân hồng làm nát một bài thơ.Thơ anh cất trong lá ư? Lãng mạn thế cơ à ! Thơ viết cho em mà không lãng mạn thì viết cho ai nữa!
Em là ai?
Nhưng bởi vì em không biết làm thơ nên không biết nỗi đau của lá. Không biết làm thơ là một hạnh phúc, em có biết không ?
Em không có bên anh đâu. Ở xa, xa lắm, mãi tận nơi chia tay giữa đêm ngày, bóng trăng và ánh nắng.
Em là ai? Có thực không?
Em đến như sương, em tan như sương và em sẽ " tỉnh hụi " không hề òa tiếng khóc cho một đời ngắn ngủi như hạt lệ lấm tấm bỏ quên hạnh phúc trong ngăn kéo cuộc đời.
Hạnh phúc hơn nhiều thứ khác, em biết mình là ai .
Đến và đi, tan và hợp, đã quen.
Em hát không hay, nhưng có một người bị nghe mãi vì kiên nhẫn nên cũng đâm ra nghiện.
Cuộc sống không dài lắm, ngắn ngủi như tám trường canh một khúc nhạc dạo đầu.
Một sớm mai ngồi nghe lá rơi trên nhánh đời mình.
Lá rơi kết thúc cuộc đời lá. Tiếc chi mà quanh co chao liệng lẳng lơ làm duyên làm dáng lá ơi...
Em biết là anh nghe được tiếng lá, hiểu được tiếng vọng của sự phân ly.Tiếng hát của lá thản nhiên trong vô vọng, bởi khi lá sinh ra đã định trước ngày rơi rụng. Như em chào đời đã biết trước lúc giả từ nhân thế. Nếu hơi thở ngưng, em sẽ đi đâu? Nếu trời không trở gió, lá có rụng rơi không ? Vẫn.
Tiếng hát lá là dấu lặng phải không? Không phải, là dấu chấm có cái mũ hình vòng cung trên đầu .
Lá rụng, lá sẽ hồi sinh bởi chồi mới. Luật hóa sinh, luân hồi, nghiệp quả.
Em sẽ còn hát, anh sẽ còn phải thu xếp làm sao cho các note nhạc không còn biết giận nhau nữa !
Con gà ganh nhau tiếng gáy, con chim ganh nhau tiếng hót! Em đừng ganh em, đừng tự ganh mình, nhé !
Chim ơi, hãy cất tiếng cho đời thêm vui, cho cuộc trần ai còn chút ý nghĩa, cho nhân lọai còn chút tình người.
Dẫu chỉ là ảo, hay chỉ là đời! Giống nhau mà. Mà em hót có hay gì cho cam? Trong anh, em là lá.
Mãi mãi xanh tươi, lá ơi ! Cầu mong cho em như vậy, anh vui.
Một sớm mai ngồi nghe nắng xối trên vai mình.
" Ở đây mưa nhiều hơn nắng Hạ
nên tình buồn đọng hạt long lanh
biết nơi ấy bốn mùa con gío lạnh
nên bên này anh gửi nắng cho em..."
Nắng tô hồng môi em, bên hiên năm dòng kẻ tiếng hát nồng nàn hơn. Mưa làm ướt lối về điệp khúc và bài ca lạc giọng âm chùng.
Nắng xối lên vai thung lũng ấm áp như tiềng cười trong phone. Tiếng cười nắc nẻ giòn tan làm nứt ống liên hợp, khuấy tan nỗi muộn phiền, đun sôi niềm hy vọng, xóa mờ sự thất vọng.
Người nhạc sĩ sống và chết bởi âm thanh. Một tiếng cười thủy tinh có thể khai sinh một ca khúc. Một tiếng reo pha lê vỡ có thể làm nên một vần thơ. Cũng may, em không biết khóc. Cũng may, em có biết cười. Nên chi suốt đời anh không viết nổi một bài thơ! Cũng may ông trời không ganh tị với em! Ông Trời hơn bà Người nhiều .
Nắng sắp lên, sao em không hát một lời nào?
Có người hát bằng sự cọ xát của giây thanh đới.
Em khác.
Em hát bằng hình, em ca bằng tranh.Một tấm hình bằng trăm câu hát, bằng nghìn tiếng nói, bằng vạn con chữ.
Em hiểu tứ thơ, từ nhạc.... em hiểu anh muốn nói gì bằng ngôn ngữ âm giai tiết tấu. Em tủi thân vì không ai để ý đến em, không ai nói lời làm cho em vui thích. Em hư rồi nhé! Có cần không ? Không, Đã có người biết ơn em, song hành cùng em trên bước đường nghệ thuật. Cống hiến là một nghệ thuật. Hạnh phúc là cho đi mà chẳng mong hồi đáp .Em mang đến cho tha nhân niềm vui chính là hạnh phúc của em đấy thôi !
Một sớm mai ngồi nghe mưa rải trên da mình.
Để không quên có người tên Mưa đã trôi anh về một miền đất mới, chốn dễ thương vừa phải. Chốn đày ải tiếng đàn anh.
Hôm nay, vào lều xem lại những tấm phên đan lá cỏ đầu tiên nhớ lại thuở khai hoang, mang ơn em nhiều, Mưa !
Cũng có hạt mưa khác nữa, màu thiên thanh
Giọt mưa Xanh như tên người. Xanh mát một góc lều là do em một tay sắp đặt chưng bày. anh mang ơn em, một tà áo màu thiên thanh phất phơ trước gío.
Giọt mưa xanh như nỗi nhớ.
Mưa hay lệ nhớ tiếng heo may xào xạc xót thương đời lá, than tiếc đời hoa? tiếng hát Đông Hoa chừ đà hóa đá nơi không có mặt trời, nơi giòng đời vĩnh viễn không còn chảy nữa. Một thóang mấy mươi năm. Đã xa.đã qua, đã nhạt nhòa ánh đèn sân khấu.
Là em. Em trút xuống giọt nước mắt mùa thu cho anh phải thức trắng một đêm dài vô tận.
Em xin lỗi đã tàn nhẫn bắt anh lao đao ngụp lặn với chiến trường lửa đạn một thời trai.
Em làm anh nhỏ lệ với người nữ tu nhà thơ Trí Bưu Quảng Trị 1972…Mối tình đầu thánh thiện chấm dứt bởi mảnh đạn thù cay nghiệt.Thánh nữ đời anh nay đã là thiên sứ.
Một sớm mai ngồi nghe tiếng đàn đổ xuống trên cung trầm.
Lục huyền cầm em.
Có tiếng nói từ âm ty địa ngục bảo tiếng đàn em là tiếng mõ cầm canh nhàm chán? Đáng thương cho cái sự nghe của một người thiếu mấy sợi dây thần kinh cảm xúc, một câu đùa vô duyên quá thể!
Lính nghe nhạc Boléro, quan hát nhạc Boston! Gã quan một cầm bút rằn ri vằn vện bạn anh phán vậy đó !
Anh là quan hai nên yêu cả hai thể lọai sang và mùi, anh nghiêng một tí về thích hát và viết nhạc Boston. Em có duyên với ca khúc của anh phổ từ thơ một người văn khoa ở lại quê nhà...Em bảo cho em hát thử xem nhé! Dĩ nhiên là anh rất lấy làm vui để xin em hát giúp cho chứ! Không ngờ em tài quá, nhạc sĩ có khác. Em hát với giọng thật, tây ban cầm thật, không phù phép như thiên hạ vốn là những bóng ma bạc nhược vẫn vác theo cái ống bơm mỗi khi leo lên sàn gỗ có rèm che trước màn hình khiêm tốn. Anh đùa nói sao em lại " cà hước " mỗi cuối câu thế kia nhỉ? Em cười, thật hiền.
Anh nghe thích quá nên hát đè lên em cũng ra được một bài gọi là song ca hai giới tính, một tính cách. Hai versions cho một người đàn bà đi về hướng gió! May mà anh em mình chẳng có ai trúng gió của ai cả !Vẫn chưa đã, chưa đủ em ạ! Cám ơn em nhiều lắm nghen! Giọng alto em dầy quá đẹp quá, nên anh chẻ mỏng lại bởi âm sắc Ténor của mình. Thỉnh thỏang nghe lại, thấy vui vui hay hay và dễ thương lắm!
Anh chỉ được phép yêu tiếng hát, không có quyền và không nên yêu con người. Bởi nếu cảm tiếng hát mà yêu con người thì anh không phải là anh nữa! Xưa nay, vẫn thận trọng như vậy mà.
Âm nhạc là cái gì thiêng liêng vô cùng với anh, là hơi thở âm thanh một kiếp người. Em có biết không? Như em, hơi thở âm thanh là một đời hoa...
Một sớm mai ngồi nghe con sáo líu lo trên nóc túp lều mang hình chữ thập màu hổ phách.
Con sáo nhỏ bé hồn nhiên xinh xắn dễ thương ghê đi. Dập dìu trong nắng, lao xao trong mưa, lãng đãng xuôi theo giòng Seine, con nước lặng lờ êm ả chảy ngang túp lều mang hình chữ thập màu đỏ đã dần phai hóa màu hổ phách bồ đào tửu.
Tiếng sáo có chút băn khoăn gì đó, tiếng gần tiếng xa, tiếng vui tiếng buồn...
Chiếc lồng son mang theo tế bào quả trứng băng qua một đại dương.Theo sau những hạt bobo, hạt thóc, mầm mạ xanh non ngát hương đồng nội cỏ và những cánh vỗ cào cào châu chấu.Thời gian hơn nửa mùa trăng, chim non khảy mỏ, con sáo nhỏ lưu lạc xa vườn tháp cánh bay cao trên vòm trời ánh sáng kinh thành. Nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc nên sáo khóac lên bộ lông tơ óng mượt tên Flute. An Nam mình gọi nôm na là Sáo tây, trong nghề bọn anh vẫn gọi như thế cho thuận miệng. Anh đã chơi sáo tiểu, sáo trung,sáo đại bằng khúc trúc sau vườn, dùng căm xe đạp đập dẹp nung lửa khóet lổ. Lúc mới học, mẹ bảo con thổi sáo sao nghe giống tiếng sáo của ông thiến heo thế ! Khóm trúc tàu, nơi vẫn thường treo lủng lẳng những giò lan rừng quyến rũ một thời nơi miền quan ngọai.
Em ạ! lúc mới ra khỏi nhà tù lao cải, anh làm gì có tiền mua flute để làm nhạc đệm cho điệp khúc khoai lang khoai mì bobo, bắp khô cho bao tử làm quen với buổi đổi đời, đừng có mà nằm mơ ... thế nên chẳng bao giờ mình có thể leo lên đỉnh cao trí tuệ của lòai hầu được ! Thế cũng đáng cho là may .
Hôm nay, sáo mẹ và flute con đang cùng trỗi cao thánh thót bài ca hy vọng. Đừng chơi " oa xịt " với nhau nhé ! Lớn rồi mà.
Tuổi thơ đã bỏ em lại sau lưng mất rồi, có biết không! Ôi tuổi thơ thánh thiện đáng yêu biết bao, thực tiếc nhỉ!
Anh nhớ có lần bảo em đã bước tới ai lại hồi đầu nghỏanh lại đọan đường mới qua?
Chờ, chờ và đợi. Nghe anh một lần, em.
" Hãy im lặng, hãy ngồi yên. rồi sẽ thấy tâm hồn bình an..." Nhé ! Ngoan!
Hạnh phúc ở quanh đây thôi ! Ở đời có hai chữ anh cho là qúy nhất : kiên nhẫn và tha thứ! Em có biết không?
Một sớm mai ngồi nghe tiếng thơ rơi xuống lưng mình.
Nặng trĩu tâm linh, cong oằn nghiệp chướng. Ai bảo thơ không làm cho đau lưng nhức mỏi cơ chứ !
Có kẻ hành hương rồi bị hương hành. Anh cũng muốn được một lần hít thở mùi hương tinh khiết của đức tin nơi thánh đường cô độc chốn sơn lâm hoang dã. Nơi tín ngưỡng chôn chặt đời em làm cho tiếng thơ nghẹn thở.
Bởi vì em quên nghĩ đến một điều đơn giản trong cuộc sống. Chuyện con cua đã xưa như quả đất thuờ khai thiên!
Con cua Việt Nam lưu vong đi đến xứ tạm dung nào cũng bị ngay chính người Việt mình làm lấm lem những rếu cùng bêu.
Anh không thích bêu xấu dân tộc mình, không phải vì tự ái dân tộc. chỉ là xót xa, đau đớn lắm! gà cùng một mẹ chớ hòai đá nhau!
Đám người bạch tạng hồng mao kia chẳng tốt lành gì đâu với da vàng nhược tiểu! Em bảo anh thiểu số kỳ thị đa số, anh cũng chịu. Anh có quyền kỳ thị lại ai kỳ thị dân mình..
Người mọi và mọi người bình đẳng như nhau!
Anh biết em chỉ muốn an phận làm một con còng gió bên bở đại dương, nghêo ngao cùng vỏ ốc. Và những con cua đang tập tễnh giương càng to càng nhỏ, càng cao càng thấp chung quanh bãi cát nghĩ em là đồng lọai. Ối giời, chỉ thế mà nghĩ mãi không ra à ? Chỉ là em có cá tính mạnh quá. Em cầm tinh con cua, em không biết lết tới bao giờ. Em bò ngang ! Ai biểu?
mea culpa, mea culpa, mea maxima culpa...
Người đàn bà vẫn vô tình đang đi về phía gió... Gió đuổi rát, gió quất phần phật sau lưng. Người văn khoa Saigon một thời Hạ Dung Gió heo May quả là khéo biết xếp chữ nên vần.
Gió thốc làm quằn quại cánh lan rừng kiêu hãnh, gió vả vào mặt đóa mãn khai cơn lốc bụi mịt mù khơi dậy nỗi lòng ấm ức tình nhà nghĩa nước. Lan sống trên rừng, không hợp thổ nhưỡng đồng bằng đâu. Họa hoằn, nếu có chỉ là miễn cưỡng!
Anh hỏi em : mỗi người gánh cả một rừng ký ức hòai niệm trên lưng đi cuối con dốc đời làm sao chịu xiết hở em? Đừng làm một con quốc cô đơn giữa bầy vịt trời le le khản hơi lạc giọng giữa trưa hè rực nắng bao dung nơi xứ lạ quê người chứ. Hãy giang tay ngửa cổ lên trời mà hỏi liệu còn có bao nhiêu cánh đồng bạt gió cho chỗ một lòai chim lưu lạc trú thân?
Áo trắng ngày xưa nay đã bạc màu, màu trắng có phai không ? Có chứ !
Một sớm mai ngồi nghe âm chén ngọc vỡ trên tay.
Ngọc Lan đã tàn, hương đã phai, người đã hóa thân tro bụi. Ta tiếc thương cho một đời ca kỹ.
Không thay thế hương này với hương kia được em ạ.
Em cất tiếng trong veo như con gío trèo qua núi vượt lên ngàn.
Khi giai điệu du dương vút lên tận đỉnh mây trời, lắng xuống vỡ âm pha lê nghe xước cả hồn người.
Trời hãy còn cao lồng lộng, mây còn lớp lớp tầng tầng, em nhớ cho tiếng hát một lối về.
Sấp mình lên mảnh vỡ pha lê, chịu đau một chút quết vô với âm sắc dầy thêm một chút, cũng có được một bài ca hai giọng.
Những tiếng hát khói sương đi ngang, níu lại đời mình lập lòe trong ánh đèn nhòa nhạt một thời bên hai cánh rèm nhung.
Có tiếng lao xao bên kia thung lũng. Vài cánh hải âu lạc lòai muốn tìm lối về chốn cũ, nơi có ao hồ sông rạch, đầm nước trong veo, uốn khúc quanh co sau một nương dâu. Mong mai đây sẽ óng ả lụa nong tằm tơ gấm...
Thời gian ngưng lại, và tuổi trẻ đi qua lầm lủi.
Nắng đã lên rồi. Em bước ra khép cửa, bảo khách đi về đi ...hôm nay thứ bảy, nghĩ làm việc.
Tiền nhiều chỉ tổ đếm mỏi tay.
Làm chủ của người có gì khó, em. Làm chủ được mình mới khó chứ.
Làm đẹp thêm nữa mà chi, con người sinh ra vốn đã đẹp rồi. Chỉ vì mình thiếu tự tin mà thôi..
Pha cho anh tách cà phê nhé, cà phê thật. Anh không thích bất cứ cái gì gọi là và thuộc về ảo.
Anh không thích thế!
Không bao giờ nhé! Vâng, không bao giờ.
Bởi, ở nơi ấy, con người sống bằng mười ngón tay, không bằng tâm thức.Trái tim khô khốc, giá băng lạnh tanh.
Lạnh và tanh.
Bởi, ở nơi ấy khi mở rộng và xiết chặt vòng tay ôm, nghe lỏng lẻo bời rời vô cảm.
Khi hôn nhau, nước bọt không có mùi vị, nhạt phèo; thua xa hương vị điếu thuốc anh đang gắn trên môi.
Buồn nôn !
Nắng long lanh, gío hiu hắt và những hạt mưa ở đâu rủ nhau kéo về xếp hàng trên thung lũng chờ nghe em hát.
Cái điệu bô lê rô nghe bo rình mà phát rầu, như cái giọng ca rầu rầu của em mà gã hát rong vẫn hằng ái mộ, anh ái ngại.
Buồn tênh.
Trong nắng trong gió nghe vị mặn nồng của biển.
Vịnh nửa vầng trăng cũng đổ sóng dồn về đây nữa, có con ốc mượn hồn đang lay hoay tìm cách len vào thùng đàn để nghe tiếng triều âm còn đọng lại trong mùa trăng năm trước.
Anh biết mình có tin xa. Y như rằng nhé!
Vào phòng thu âm định viết một khúc nhạc vui...
Sáng nay nhận thư cô cháu họ ở xa than buồn, than stress. Buồng tim cô ấy thắt lại vì một nỗi lo ...anh viết vội mấy dòng chia xẻ với người thân. Mèn, con bé ni thầy thuốc mà không biết chẩn bệnh cho mình, chuyện thiên hạ thì lo ghê là ghê ghê lắm! Bất chợt nhìn lại trên tay tách cà phê còn nguyên, lạnh ngắt, nhưng không lạnh tanh. Điếu thuốc đã cháy hết tự bao giờ, chỉ còn cái tàn trơ trụi đến tội nghiệp. Em biết tính anh cũng hay quan tâm đến người khác mà, trừ em ra thôi.
Xưa nay, anh vẫn vậy!
Và anh bị cuốn theo nỗi buồn thiên hạ nên chữ nghĩa đi vắng, phím đàn chỏng chơ...
Mới đây nhận thư em. Em bảo mùa đông đã về bên miệt dưới.
Vậy mà chữ cũng chạy ra, nhạc đã vây ùa đến đây này.
bên em mùa đông
ai biêt bên em đông về sớm thế
thu chưa kịp tàn và lá đã khô đâu
chưa tiễn nhau đi lòng đã u sầu
lời sóng thì thào cho giấc ngủ em sâu
anh biết bên em mùa đông đã về
và con sóng buồn vẫn hát khúc đam mê
như anh ngồi đây nghe lời biển kể
sóng nhớ gì mà điệp khúc mãi lê thê...
sóng cuốn rong rêu đi vào huyền thọai
tình đã phai nhòa nỗi nhớ nguôi ngoai
tóc rối hương bay ngập bờ cát trắng
muối có mặn bằng giọt đắng cơn say
cho em vòng tay bờ vai đã lệch
sóng vỗ nghiêng bờ trăng chếch bên song
ai có còn mong biển chiều đôi bóng
bão tố ngập lòng sóng biết hay không
anh biết bên em mùa đông đã về
anh ở bên này mà nhớ bên tê
ai biết bên em đông về sớm thế
biển hát vỗ về điệp khúc ngô nghê...
Khoe với em nè, bài hát viết nhanh không? Thì em vẫn bảo anh là nhạc thơ cnsDl là thơ phi thuyền nhạc hỏa tiễn đấy thôi.
Tháng chín gặp nhau bên nớ, đãi anh một chầu nghen Múi ! nhớ rủ bé Hộp Ngố với. Hắn là một đấng mày râu tin cậy và dễ thương trên ...mạng duy nhất đối với anh đó.
Con sò Sít Ni co ro trong giá lạnh với em, và trên tay không có tách càphêmúi. Quán Càphênhớ đóng cửa vì chẳng có ai muốn nhớ. Nhưng em muốn nhớ, nhớ một người cần nhớ mà người ấy không phải là anh. Quán không mở cửa nên không có chỗ cho em ngồi để nhớ, không phải nhớ anh đâu!
Sao em không bảo bé Hộp vác em ra bờ biển ngồi nhặt muối?
Chai Cordon Bleu nửa vời của mùa mưa tương tư cũ ánh lên màu ngọc bích. Sao không là màu hổ phách / ai mà biết.
Ừ! để anh bảo chú Hộp ngố uống với em nhé ! Thi thỏang Hộp không ngố bằng anh. Hôm nay anh bị ngố nặng, nặng lắm em ạ !
Anh muốn như vậy mà chẳng có lý do gì, đừng hỏi. Chỉ là muốn thế thôi.
Dẫu sao, cám ơn em, cám ơn đời, và cám ơn mình đã cho mình một buổi sáng để ngồi một mình, nghe một mình trong yên ắng.
Trong tĩnh mịch cõi nhân gian có tiếng rì rào...
Gió cuối xuân đang lưu luyến thổi cho con nắng hạ về, sưởi ấm cho cuộc đời, cho con người nhích lại gần nhau.
Một ngày bình an cho em.
Một ngày hạnh phúc cho muôn lòai.
Còn anh? Có cũng được, mà chẳng có cũng không sao cả!
Tiếng hát khói sương!
Xưa nay, anh vẫn vậy.
Dzuylynh.8:39Am May28th.2012