Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 72 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
dzuylynh 10.06.2011 18:58:52 (permalink)
0
 
 
                                   
                                                           http://www.box.net/shared/v6nme4on4i




                                                            http://www.box.net/shared/3xp2d00r78l3cbeiixx0

                                                                                ĐỪNG ĐỂ ĐỜI TA NHƯ CHIẾC LÁ
                                                                                      sáng tác và trình bày : Dzuylynh
 
Chân thành cám ơn quý khách và các bạn đã đến chung vui ngày Khai Trương hội quán.
Chia xẻ cảm nghĩ cùng những đóa hoa tình thương và bài vở với những lời chúc tốt đẹp nhất cho
CLB TRI ÂM là một khích lệ vô cùng trân qúy .
Thân chúc vạn sự an lành.
 
CLB TRI ÂM
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2011 13:53:38 bởi dzuylynh >
#16
    Cà Na tn nguyen 12.06.2011 02:21:16 (permalink)
    0


    Hi NLynh !
    Cà na gửi tặng Nlynh và CLB Tri Âm...2 món quà.









    Cuộc đồng hành của những người lãng mạn...


    Chúc NLynh và  mọi người có nhiều niềm vui...

    Cà Na


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 02:25:51 bởi tn nguyen >
    #17
      SongHuong 12.06.2011 05:09:07 (permalink)
      0
      500 đồng !



      Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.
      Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ kia ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.

      Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác...Có lần nó còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé, vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.

      Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. Bà cho nó kết hôn với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Khi cụ già đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Bà lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15,16 tuổi là cùng.

      Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Bây giờ tờ bạc cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trong tấm giấy học trò ghi nguệch ngoạc:" Giữ mãi! Đây là số tiền đầu tiên mình kiếm được."
      ( Sưu tầm )
      #18
        dzuylynh 12.06.2011 06:11:09 (permalink)
        0
         

        THI NHẠC GIAO DUYÊN

         

        CLB Tri Âm hân hạnh giới thiệu dòng thơ Thương Giang từ VNTQ

         

        Nói đến Thơ Thương Giang là nói đến lời tự tình dân tộc .

        Ẩn mình trong quai nón Ba Tầm , nép sau vạt áo Tứ Thân ,Thơ Thương Giang là tiếng cuốc tha thiết gọi trưa mùa hạ từ thôn trang dã điền ngày tháng cũ.

        Quê hương nghìn đời yêu dấu nay đã vượt quá một tầm tay người con gái xa quê.

        Thế nhưng nơi chôn nhau cắt rốn ấy luôn bàng bạc trong niềm thương nỗi nhớ của nhà thơ Kinh Bắc .

         Hoa gạo đỏ , luống cải xanh ,cây đa khóm trúc ,bờ đê ruộng lúa là hành trang mang theo suốt cả cuộc đời tha hương viễn xứ của Vũ tuyết  Nhung.Tôi gặp nỗi khắc khỏai quê hương ấy trong dư âm vần thơ thấm đẫm làn hơi quan họ từ những gói chữ được buộc chiếc nơ hoa màu thiên lý...

         Chiếc nơ cài một thời xuân sắc chơi vơi sóng sánh dưới trăng thanh, soi mình trên con thuyền ký ức lênh đênh trên dòng Thương êm đềm... SôngThương ...Thương Giang...dòng sông Quan Họ ...

        CÓ NHỮNG LÚC ... cô đơn buồn tủi, trống vắng nhớ nhà, người con xa xứ miền băng giá Uckraine cũng có quyền tự cho mình buông thả những vần thơ, con chữ phiêu lưu về một cõi mộng mơ của riêng nàng ...

        Chỗ thân tình, tôi biết Thương Giang rất lãng mạn trong Thơ, nhưng ngòai Đời không lãng mạng bao giờ !

        CÓ NHỮNG LÚC... là một bài thơ lãng mạn dễ thương , tưởng chừng như một lời tỏ tình kín đáo duyên dáng ,nhẹ nhàng thanh tao mà vô cùng hóm hỉnh tinh nghịch ...

        CÓ NHỮNG LÚC... trong veo dưới nhịp chèo khuấy vỡ miền tâm thức :

        " Anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng

        thực trong Thơ lại xa cách giữa Đời..."

        để rồi người thơ tự hòi lòng mình với

        " có phải chăng hương tình yêu thi vị

          Anh đã về từ trong giấc mơ em ! "

        Vâng , chỉ là mơ và chỉ là mơ thôi nhé !

        Thương Giang là một trong rất hiếm những người làm thơ biết tự ấn định nghiêm khắc với giới hạn tình cảm thơ cho mình _ thơ cho người .

        Lời thơ ngọt ngào chân chất , bình dị như câu ca dao có dấu chấm than; đã chinh phục dễ dàng nhạc cảm của người phổ nhạc .

        Để rồi hòa quyện vào thang âm man mác vừa phải cung Sol thứ .

        Chúng ta, ai lại không có một lần CÓ NHỮNG LÚC ... ?

        Này, đừng cười nhau nhé ! Nhạc sỹ sáng tác chỉ là người thương vay khóc mướn. Nghe trong gió có ai đó nói như vậy ! Không ngòai biệt lệ , Dzuylynh cũng là người đã từng CÓ NHIỀU LẦN CÓ NHỮNG LÚC ...như thế đấy ! 
         
                                                                                         

                                                                                                              

                                                     http://www.box.net/shared/irigtqgekixycabg8t2r                             
                                                                                                      

        CÓ NHỮNG LÚC


        thơ: Thương Giang_phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh

        Album Theo dấu thời gian

        có những lúc chẳng dấu nổi buồn vương
        khi chúng mình hai phương trời ngăn cách
        em dòng sông gặp anh người lữ khách
        dừng gót phiêu du sau thử thách bao lần...

        có những lúc sao chợt thấy ngại ngần
        câu thơ gửi mà lòng ngân tiếng vọng
        anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng
        thực trong thơ lại xa cách giữa đời

        có những lúc lòng trống vắng đơn côi
        anh nhẹ đến với tình người tri kỷ
        khúc ru em bài ca xa vạn lý
        vượt trùng dương đến em những ngày đầu

        có những lúc em đã tự hỏi lòng
        cảm xúc ấy biết gọi tên sao nhỉ
        có phải chăng hương tình yêu thi vị
        anh đã về từ trong giấc mơ em...

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2011 07:59:41 bởi dzuylynh >
        #19
          dohop 12.06.2011 10:48:23 (permalink)
          0
          Bé hộp xin phép được kho mặn lại những vần thơ cũ của mình, vì hộp không ngờ có ngày không làm thơ được hay rất khó, nhưng... bài thơ "Có những lúc" của Thương Giang làm dohop rất muốn làm thơ nữa, khó quá...

          Lệ đá buồn

          Lâu lắm rồi em không làm thơ
          Từng nét chữ khô đọng mắt mờ
          Thay dòng lệ đá tim thầm khóc
          Đá lạnh thèm thuồng từng giấc mơ

          Lâu lắm rồi em không gặp anh
          Nỗi nhớ dày vò mỏi mắt xanh
          Nắng mưa che giấu tim mềm yếu
          Gió bụi lấp vùi đời mong manh

          Đã lâu lắm rồi mưa chẳng mưa
          Nắng không đổ nắng, mây chẳng đưa
          Tim em giá buốt thèm hơi ấm
          Cô đơn thèm nhớ dòng lệ xưa

          Lâu lắm rồi chưa, đá không mơ?
          Trở về cát bụi có ai ngờ
          Và bụi cát bay đi muôn cõi
          Em gặp lại anh tình vu vơ


          dohop, mùa xuân nam bán cầu 8 tháng 10, 2008


          Và dohop đã cũng "Có những lúc..."


          Có những lúc


          Có những lúc thấy ta nhỏ bé
          Hạt cát đen giữa sa mạc bao la
          Cơn gió lốc đưa người thương đi biệt
          Sống khô cằn ta tồn tại mình ta
          Có những lúc tim ta rơi lệ đá
          Những hạt khô chẳng thoát khỏi con tim
          Ta sinh ra trong ganh ghét tị hiềm
          Trong sa mạc tình người là ảo giác
          Có những lúc ta tưởng như tan nát
          Bao nỗi oan đè nặng tuổi xuân thì
          Bước đường đời đầy dẫy sự phân ly
          Ta nhỏ bé nổi trôi trong bể khổ
          Có những lúc ta tưởng chừng như ngộ
          Đứng ngoài đời nhìn lại kiếp phù sinh
          Ta thấy anh ngụp sâu trong bể ái
          Ta thấy ta theo đuổi bóng với hình.
          Có những lúc ta như không hổ thẹn
          Ta phơi bầy trọn vẹn cả tâm hồn
          Cả phút giây ta mất sự trinh son
          Ta ngu xuẩn ta để đời gạt gẫm
          Có những lúc ta chìm trong thù hận
          Ta ngây thơ ta đòi chữ công bình
          Ta thét gào trong bể khổ vô minh
          Ta đau khổ vì đời đầy ngang trái
          Có những lúc ta như đang dịu lại
          Chẳng còn ghen, tiếc nuối hay hận thù
          Ta thấy ta đang thoát khỏi ngục tù
          Theo nắng gió hồn ta rong chơi mãi.

          dohop 27/6/2007



          dohop xin cám ơn VNTQ và CLBTA đã cho mình chia sẻ những giây phút riêng tư, và cảm ơn các nghệ sĩ, các bạn đã chia sẻ...
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 10:57:56 bởi dohop >
          #20
            trieuam 12.06.2011 14:44:18 (permalink)
            0
            Chúc mừng bố Lynh với túp lều mới nghen



            Với các tài tử, lãng tử dập dìu ở đây, bé Trầm kính chúc quan khách gần xa sẽ có những phút giây vui vẻ khi cùng lắng nhịp con tim, để rồi từ đó ... biết đâu từ phút đó tình Tri Âm nảy nở đặng những bài thơ, những khúc ca lại có dịp reo lên chúc mừng cho những người đã tìm được hơi thở của mình và cho người người lại được nghe, được thấu hiểu những tâm hồn quanh ta.


            #21
              trieuam 12.06.2011 15:16:54 (permalink)
              0
              Không biết có ai đọc truyện này chưa, trieuam thì mới đọc nên post lên đây chia sẻ nghen.
              Cái tình Tri Âm nó khốn khổ thế ấy



              Tri âm

              Tác giả: Phạm Hải Anh
              Thể lọai: Truyện ngắn


              1. Tri âm

              Chuyện Kim - Kiều được kể lại và kể tiếp bằng giọng văn, bằng cách nhìn của một người đàn bà - nhà văn thế kỷ 21. Vẫn những con người ấy, số phận ấy, nhưng dường như lại hoàn toàn khác lạ. Cô Kiều xưa đã làm người đọc rơi nước mắt, cô Kiều nay lại làm người ta đôi khi không nén nổi cười, nhưng để rồi nước mắt lại lặng lẽ chảy ngược vào trong... Những nỗi niềm nhân bản muôn thuở của Nghệ Thuật, của Con Người, song được diễn đạt với một tinh thần văn chương mới, đòi hỏi một lối "tri âm" mới với tác phẩm. Xoá nhoà ranh giới giữa thế giới của nhân vật và thế giới của nhà văn, xoá nhoà khoảng cách hơn 200 năm, xoá nhoà những đường viền khuôn mẫu, ước lệ, Phạm Hải Anh sáng tạo một thế giới riêng của "Tri âm". Với truyện ngắn này, cô không chỉ làm mới lại một cốt truyện kinh điển.
              "Đoạn trường sổ rút tên ra
              Đoạn trường thơ phải đưa mà trả nhau"
              (Truyện Kiều - Nguyễn Du)

              Đến hôm qua thì Kiều lại muốn giở cái khăn che đàn. Đàn lên một bản cho hả. Nhưng đã trót thề rồi. Rằng từ rày xin chừa không đàn địch gì cả kẻo lại vận vào thân. Đàn bà con gái, chừng này tuổi mà ở một mình thì chỉ nên gõ mõ tụng kinh, mượn nước cành dương tưới xèo cái tâm sự ngùn ngụt lúc đêm về.

              - Em đã nói hết nhẽ rồi. Anh đừng đến nữa.

              - Thì mình có làm gì đâu. Chơi một ván cờ thôi mà.

              - Vợ anh không thích thế đâu.

              - Kệ nó chứ. Chính nó xướng lên việc này cơ mà.

              Từ ngày Kiều về đây, Kim Trọng đâm ra nghiện cờ. Bảo đấy là thú chơi tinh thần lành mạnh. Hôm nào mà không làm được ván cờ với bà chị vợ, mặt Kim Trọng thẫn thờ thấy rõ. Cô vợ không nói gì. Nhưng mỗi lần Kim Trọng rủ Kiều đánh cờ thì lại có trẻ con chạy sang, chơi loắng quắng bên cạnh.

              Gặp lại nhau, Kim Trọng cầm tay Kiều ngậm ngùi: "Khổ tận đến ngày cam lai rồi!". Lúc ấy ngôn ngữ còn cổ lỗ thế. Bây giờ Trọng cập nhật hơn, không dùng Hán ngữ nữa mà trích dẫn Anh, Mỹ, Nhật. Chả gì cũng hơn hai trăm năm rồi. Hai trăm năm ở chung một mái nhà mà chỉ có rủ cố nhân đánh cờ. Hôm qua Thuý Vân sang thăm Kiều, bảo:

              - Chị đi mười lăm năm. Thời gian với anh Thúc, anh Từ, chị cũng sướng, trừ ra vị chi còn lại chỉ hơn mười năm khổ. Thế mà chị hưởng thú đánh cờ với chồng tôi hơn hai trăm năm nay. Quá lãi. Chỉ có tôi dạo đó ngu dại...

              Con bé kể ra cũng tốt nhịn. Bọn nhân vật thời nay ở hoàn cảnh nó là đã hăm he tạt axít, mèng nhất cũng đâm đơn ra toà rồi. Có đâu lại để chồng với bà chị cờ quạt ung dung trước mũi suốt mấy trăm năm như thế. Nhưng mà sự thể không thay đổi được nữa rồi. Kiều rơm rớm nước mắt:

              - Không phải em đâu. Tại chị...

              Chuyện này thì Vân không biết thật. Kim Trọng cũng không biết. Mà Kiều thì ngậm đắng nuốt cay, mình làm mình chịu.

              Hôm ấy trời dở mưa dở nắng rất khó chịu. Kiều cáo ốm không tiếp khách. Tú Bà vào: "Dậy trang điểm đi con. Khách đang chờ". "Mẹ cáo lỗi giúp con. Con thấy mệt trong người lắm. Cả chàng Thúc hôm nay con cũng có tiếp được đâu". "Đám này không tiếp không được con ạ. Mà mình lại chẳng được xu nào đâu".

              Mặt mụ Tú đau khổ như người bị mất cắp. Mụ đã chịu thế, hẳn ông khách này có thế lực lắm. Nhưng mà không phải.

              Ông khách tới bằng cửa sau. Không lòe loẹt sang trọng, không quan dạng hống hách, lại có vẻ hơi lén lút sợ người ta bắt gặp. Kiều chắc chắn mình chưa gặp ông ta bao giờ, nhưng mới nhìn đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Môi ông ta run lên khi gọi tên Kiều: "Nàng. Nàng Kiều!". Tha thiết như với cố nhân bao lâu không gặp. Lại thương như cha gọi con. Mới gặp lần đầu ở chốn đào lý này mà đã nặng lòng với nhau vậy ư ? Ông khách tiến đến sát Kiều, cái nhìn ấy, hơn hai trăm năm Kiều vẫn chưa quên. Mừng vui, bỡ ngỡ, đau đớn, yêu thương, mà lại cả tôn thờ nữa. Kiều hơi co người lại. Ông khách thu tay về, bối rối: "Ta làm nàng e sợ ư? Đúng rồi. Nàng chưa biết ta. Chưa biết rằng ta gần gũi, thân thiết với nàng hơn cả chính nàng nữa. Hoặc là ngược lại. Ta đến đây chỉ để chiêm ngưỡng nàng thôi. Và chia sẻ với nàng nỗi cô đơn cùng cực. Ta biết nàng đau khổ vô cùng". "Quan nhân là ai mà...?". "Đừng gọi ta như vậy. Nàng có thể tin ta. Ta biết nàng từ buổi nàng khóc lóc bên mộ Đạm Tiên. Ta cũng biết cái đêm nàng xé rào sang nhà Kim Trọng, cái lúc nàng giấu dao trong chéo áo định quyên sinh... Ta luôn ở bên nàng, dù nàng không thấy. Nàng ngồi xuống đi. Thế. Hãy để cho ta được ngắm nàng. Trời ơi, ta đâu ngờ nàng lại đẹp đến nhường này".

              Ông khách cúi nâng tà áo lụa của Kiều, ấp vào mặt, hít thật sâu. Khi buông tay ra, mắt ông ta dường như ngấn lệ. Kiều bưng cho ông ta chung trà, ướm hỏi: "Thiếp có thể làm gì mua vui cho chàng? Hay để thiếp soạn đàn, gảy khúc Thanh bình điệu". Ông khách cười, khóe miệng cay đắng: "Nàng vẫn nghĩ ta như những người khách khác ư? Đêm qua, có phải nàng đã làm mấy câu thơ thế này không: Vui là vui gượng kẻo là. Ai tri âm đó mặn mà với ai. Thờ ơ gió trúc mưa mai. Ngẩn ngơ trăm mối, dùi mài một thân... Rồi nàng tính nước gá duyên với Thúc Sinh, phải thế không? Bây giờ nàng đã đủ tin ta hiểu nàng chưa?". "Chàng là ai?" "Đừng hỏi nữa. Nàng hãy đàn cho ta nghe đi. Cung đàn Bạc Mệnh mà nàng phổ lúc còn thơ, ta đã so dây, nắn phím cho nàng đấy. Giờ ta muốn tận tai được nghe".

              Chưa bao giờ Kiều đàn như vậy. Đàn từ lúc mặt trời đang nắng vụt tối đen, đàn đến khi trăng lên đỏ như máu. Gió ngừng thở. Tiếng đàn nức vạn lời ai oán. Những đóa trà mi ngoài sân nhất loạt nở bung rồi héo quắt. Ông khách nâng mười ngón tay rớm máu của Kiều, khóc: "Ta đã làm khổ nàng". "Chàng có làm gì đâu!" "Nàng không biết. Nhưng ta biết. Biết rằng nàng đã khổ, mà còn khổ nữa. Ta biết mà không làm gì được". "Chuyện gì sẽ xảy đến với thiếp nữa?" "Nàng sẽ bị lửa ghen đày đọa cho dở sống dở chết. Nàng sẽ phải làm tôi mọi cho người ta. Nàng còn bị đem bán trao tay nhiều nữa. Sẽ bị sỉ nhục, đánh đập, lừa lọc. Và chết thê thảm trên sông. Ta sẽ cho nàng số phận khổ nhục như thế đấy. Mà ta còn yêu nàng hơn chính bản thân ta nữa". Những giọt nước mắt đàn ông xuyên buốt mười ngón tay Kiều. Chàng ơi, tại sao yêu nhau lại phải đầy đoạ nhau dường ấy?

              Ông khách đã ở lại suốt đêm. Sau này nhớ lại, Kiều không hiểu sao hồi ấy lại lắm nước mắt thế. Đến gần sáng thì Kiều biết ông khách là ai. Kiều tỉ tê bắt đền: "Thiếu gì nghề mà chàng bắt thiếp làm cái nghề ô nhục này?". "Nàng phải đi đến tận cùng sự sỉ nhục thì mới thấm thía lẽ đời. Ta muốn nàng là biểu tượng của cái Đẹp bị dập vùi. Có thế người ta mới cảm thương, nhắc nhớ tới nàng đời đời".

              "Đành là thế. Nhưng chàng để thiếp chết khổ chết sở. Chết là hết rồi, người ta có nhắc thế chứ nhắc nữa thiếp cũng có sống mà nghe được đâu. Hay là mình thay đổi đi?". "Cốt truyện của Thanh Tâm Tài Nhân đã thế rồi. Cô Kiều phải chết". "Kệ ông ấy. Chàng đã tạo ra thiếp thì cũng có thể cứu sống thiếp. Thiếp xin chàng. Chẳng gì thì mình đã biết nhau đêm nay, chàng có thể vì thiếp sửa đi tí tẹo.

              Cái ông Thanh Tâm ấy chết rồi, chẳng làm gì mình được đâu". Ông khách nhìn Kiều âu yếm: " Vì một đêm nay, ta có thể cho nàng tất cả. Thế nàng muốn kết cục thế nào?". Kiều tính toán: "Thiếp sẽ không chết chứ? Nhảy xuống sông Tiền Đường giữa lúc đêm hôm, nguy hiểm lắm". "Ta sẽ bảo vãi Giác Duyên đợi sẵn ở đấy, tính giờ thật trúng, nàng nhảy xuống là vớt liền. Đảm bảo chỉ hơi bị lạnh tí thôi chứ không chết". "Cho thiếp gặp lại bố me". "Nàng thật là có hiếu. Nàng sẽ được gặp cả song thân.
              Ta sẽ để hai cụ vừa khoẻ, vừa minh mẫn y như hồi nàng đi". "Thiếp nghề ngỗng chẳng có. Gặp rồi biết lấy gì nuôi các cụ? Chả nhẽ lại hành nghề lại?". "Nàng không phải đi làm. Vất vả chừng ấy năm là đủ rồi. Ta sẽ chọn người chăm sóc cho cả nàng lẫn song thân. Hay là cho Vương Quan em nàng đỗ làm quan nhé. Nàng còn muốn gì nữa không?".

              Kiều bẽn lẽn: "Thiếp chỉ còn một ước nguyện. Hồi ấy đã trót thề bồi...". Ông khách chau mày: "Nàng vẫn nặng tình với Kim Trọng thế sao?". "Thì thiếp cũng muốn gặp, xem người ta có còn giữ lời với mình không. Bao nhiêu năm toàn gặp phường lừa đảo, thiếp mất lòng tin...". "Nàng quên là đã lạy lục nhờ Thuý Vân chắp mối tơ thừa hay sao? Từ bấy đến nay, vợ chồng người ta đã mấy mặt con..." Kiều khóc: "Ra là người ta cũng chóng quên nhỉ. Thiếp cực chẳng đã mới nói thế, chứ người ta nào có bị p uổng gì mà nhận lời ngay được. Rõ là lòng dạ đàn ông nhé". "Thôi đừng khóc nữa. Nước mắt nàng làm ta rối cả ruột. Thế bây giờ cho nàng gặp lại Kim Trọng nhé. Vẫn chung tình như xưa nhé. Ta sẽ bảo chính Thuý Vân tự nguyện nhường chồng để nàng khỏi mang tiếng nhé. Rồi thì con đàn cháu lũ, nàng muốn bao nhiêu với Kim Trọng cũng có. Tùy nàng hết đấy".

              Kiều băn khoăn: "Thế thì thành ra chị tranh chồng của em à? Thôi thiếp chả làm cái việc thất đức ấy. Thiếp chỉ muốn gặp lại người ta thôi. Miễn là người ta còn yêu thương mình là đủ". "Nàng muốn thế cũng được. Kim Trọng sống với Thuý Vân nhưng trong lòng chỉ có nàng thôi. Gặp nhau xong rồi thì nàng muốn gì nữa?". Kiều ngẫm nghĩ: "Thiếp chán cảnh long đong lắm rồi. Gặp rồi thì ở luôn với nhau cho nó tiện. Chứ ngần này tuổi đầu, lại đi tìm quan hệ khác, chả biết nó ra làm sao".

              Ông khách bóp trán: "Kể ra nàng ở với Kim Trọng thì tiện thật. Nhưng mà xoàng lắm. Đàn bà mà chồng con yên ấm là tẻ nhạt ngay, mà nhan sắc thì phai tàn. Nàng đã phi thường như thế, lẽ nào cam chịu một kết cục tầm thường. Lấy chồng, có con thì đần như Thuý Vân cũng làm được... Hay là thế này. Ta sẽ để cho nàng làm bạn tri âm với Kim Trọng. Vẫn yêu nhau, gần bên nhau suốt cuộc đời, nhưng mãi mãi không có được nhau. Những dằn vặt ngọt ngào. Thú đau thương.Thế mới gọi là lãng mạn. Nàng có chịu được thế không?". Kiều quỳ xuống: "Thiếp xin đa tạ tri âm".

              Ông khách ra về. Để lại tấm danh thiếp. Họ Nguyễn. Đấy là lần duy nhất hai người gặp nhau. Kiều vĩnh viễn chôn sâu bí mật ấy, sợ ông khách mang tiếng hủ hoá với nhân vật.

              Kết cục là Kiều cứ phải đánh cờ mãi với Kim Trọng. Suốt hơn hai thế kỷ, mà sẽ còn đánh nữa. Ông khách mất đã từ lâu. Bây giờ Kiều đành phải sống đời mình đã chọn. Chẳng nì nèo thay đổi gì được. Nhìn sang đời các nhân vật nữ xung quanh mà phát thèm. Chúng nó đi nhảy, đi tắm hơi, hôn hít, làm tình, bồ bịch, đánh ghen loạn xạ, khóc lóc tự tử mùi mẫn. Đã đành là chúng nó chẳng nổi tiếng thục nữ chí cao, nhưng mà giá Kiều có thể chọn lại.

              Chuông cửa reo. Kiều thong thả châm điếu thuốc. Chả làm gì mà vội. Còn ai vào đấy nữa. Chắc chắn là Kim Trọng lù khù sang rủ đánh cờ.

              ( sưu tầm)



              #22
                THƯƠNG GIANG 12.06.2011 20:29:00 (permalink)
                0
                Cám ơn anh Tư , anh SH, bé đôhộp và mọi người trong VTN !
                Nhân ngày khai trương CLB Tri Âm TG  gửi tới mọi người tấm thiệp hoa chúc mừng !
                Mong  CLB TA ngày càng đông bạn bè thi hữu ghé thăm giao lưu sinh hoạt!
                Chúc cho tình cảm của mọi người trong CLB luôn thân thiết gắn kết như gia đình!

                #23
                  trieuam 13.06.2011 09:14:07 (permalink)
                  0
                  Bố Lynh khoái làm Kim Trọng koi chừng có ngày phù mỏ mà hỏng hỉu tại sao nha.

                  [sm=blinking.gif]Kiều Tri Âm và ông Tư Kim Trọng [sm=blinking.gif]

                  Tri Âm đẹp tợ nàng Kiều
                  Long đong ba bận lắm điều đớn đau
                  Ông Tư nhiều chuyện đa sầu
                  Leo rào đạp giậu vườn sau ... đánh cờ.

                  Đêm khuya một cuộc cờ người
                  Ông nhào ông nặn ông thời lên mây
                  Địa đàng mấy chốn mà say
                  Ông xin Thượng Đế chốn này ... mà yêu

                  Yêu trà yêu rượu yêu cây
                  Yêu thơ yêu nhạc đó đây người về
                  Tri Âm một chốn đề huề
                  Nàng Kiều khoe sắc, lối về ai quên

                  Khi nào tỉnh giấc một phen
                  Nàng đà đâu mất mới bèn thở than
                  Thương cho mây trắng ngỡ ngàng
                  Tưởng rằng ổng bệnh, thuốc thang đêm ngày [sm=laugh3.gif][sm=z_stretcher.gif]


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 15:52:02 bởi trieuam >
                  #24
                    trieuam 13.06.2011 09:21:44 (permalink)
                    0
                    Góp với bố Lynh một bài thơ cũ về người tri âm

                    Tạ người tri âm

                    Như hiện hữu như trầm loang mộ khúc
                    Đời theo ta như bản án vô hình
                    Ta cột ta vào vạn nỗi phiêu linh
                    Để thảng thốt : " Này, góc đời đi lạc !"

                    Giữa vụ trũ ai gieo buồn man mác
                    Sầu thiên thu giăng thác đổ mưa nguồn
                    Khiến mây chiều một đôi chút luyến thương
                    Quàng núi tím dáng thanh cao trầm mặc.

                    Như thế thôi, chỉ một vài khoảnh khắc
                    Bắt hụt nhau và nhận lấy nụ cười
                    Ta thấy ta, một chút của loài người
                    Trong ảnh ảo của đôi vần cảm tác.

                    Người còn đi, bước đường dài phiêu bạt
                    Những vần mơ sẽ ướp mật cho đời
                    Như thế đấy, đôi khoảnh khắc thảnh thơi
                    Nhỏ nhoi lắm, ai mong cầu có được?

                    TA100318
                    (Triều Âm 18/03/2010)
                    #25
                      trieuam 13.06.2011 09:44:00 (permalink)
                      0
                      Ráng nặn vài vần dán lên bụng nàng Kiều tặng bố Lynh nè
                      Lâu rùi hong có chơi với nàng thơ, thành ra bố Lynh cứ coi như đây là quà từ tấm lòng của Trầm nhi nhé ( được làm khi bụng đói giờ mần xong rồi, đi kím gì ăn đây à )


                      LỬNG KHÚC NGUYỆT CẦM






                      Trăng khuya nay có buồn vương kinh khổ
                      Leo dốc đời mấy độ thuỷ triều lên
                      Người có nghe lời mộ khúc ưu phiền
                      Vang vang đó giữa rừng xưa thinh lặng

                      Lời tình kinh chìm trong lòng biển mặn
                      Cơn sóng ngầm nay mấy độ trào dâng
                      Dâng lên cao hoá thành ngọn sóng thần
                      Đạp đổ hết thế gian này sân hận

                      Quàng câu thơ, trăng không còn buồn giận
                      Chỉ lững lờ giữa mặc định không gian
                      Lời yêu thương chẳng còn chút buộc ràng
                      Nên sóng cũng ngẩn ngơ đời thương tiếc

                      Chập chùng xa trên từng con sóng biếc
                      Mảnh linh hồn trôi dạt đến nơi nao
                      Tìm cho nhau một giòng suối ngọt ngào
                      Chốn bình an giữa bon chen nhân thế

                      Đêm về khuya đêm càng thêm quạnh quẽ
                      Vọng âm nào cho góc trái nhói đau
                      Cung đàn xưa người gảy khúc tình sầu
                      Nên lạ lẫm khi niềm vui đến vội

                      Dáng thanh linh đêm dài ra đến tội
                      Trăng vô hồn nay le lói rừng khuya
                      Linh hồn nhỏ theo con sóng sẻ chia
                      Trôi đi mãi về phương xa bất tận

                      Người ngồi đây buồn vui đều đón nhận
                      Phổ khúc sầu gởi tình gió mang đi
                      Nhân thế ơi, một mai đây thế tận
                      Ai nhớ rằng huyền sử xưa còn ghi....

                      khúc nguyệt cầm dang dở
                      Quyển tình kinh chép mãi chẳng xong
                      Ta làm ma nhỏ long nhong
                      Trôi về viễn kiếp huyễn mông đời người
                      .


                      Triều Âm 13.06.2011
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 09:51:04 bởi trieuam >
                      #26
                        trieuam 13.06.2011 10:05:34 (permalink)
                        0
                        bé Trầm thấy cái này hay lắm, nhất là dành cho mấy ông khoái đu dây điện, phát sáng ra những cái ai - đìa rất loạ

                        Tranh bằng dây điện của Sonny Rolle




                        Sonny Rolle là một họa sĩ người đảo Rhode. Chất liệu của anh ngoài những cây cọ và giá vẽ còn có thêm những cọng dây điện. Các tác phẩm trông giống như một nùi dây điện, thế nhưng vẫn có hồn một cách ngạc nhiên



















                        #27
                          SongHuong 13.06.2011 18:32:04 (permalink)
                          0

                          Trích đoạn: SuongAnh

                           
                          MỪNG NGÀY KHAI TRƯƠNG VƯỜN TRI ÂM
                           
                          Nhân ngày mở cưả TRI ÂM các
                          Ghé đến đôi vần để hỏi thăm
                          Chúc nhạc hoà thơ luôn khởi sắc
                          Tình văn nghệ sĩ mãi thắm đằm
                           
                          Hoa khai mãn diện hương ngan ngát
                          Tứ tuyệt thành chương đẹp bội phần
                          Phím rãi đắm say lòng mặc khách
                          Thơ hoà êm dịu dạ tao nhân
                           
                          Trà thơm môi nhấp hồn thi trỗi
                          Rượu chuốc men nồng nốt nhạc bay
                          Bạn hữu năm châu về hội tụ
                          Thi ca hoạ nhạc được sum vầy
                          ......
                           
                          MỪNG NGÀY KHAI TRƯƠNG hôm nay
                          Chúc VƯỜN văn nghệ sum vầy TRI ÂM
                          Ân cần kết chặt tình thâm
                          Xua tan những vết lăn trầm thời gian
                           
                          Sương Anh 10.06.11
                           
                           
                           
                           




                          Sông Hương chúc mừng Sương Anh đến với CLB Tri âm và đề thơ tặng.


                          MỪNG SƯƠNG ANH GHÉ THĂM VƯỜN TRI ÂM
                           
                          Chào bạn về thăm quán Tri âm
                          Vần thơ trao tặng dạ ân cần
                          Lẵng hoa thêm nặng tình thi hữu
                          Mới gặp... mà sao... tựa cố nhân
                           
                          Vẫn biết tình thơ như khói sương
                          Mà lòng ta trải gởi muôn phương
                          Trao ai một đoá hồng nhung nhỏ
                          Rãi xuống cung đàn... tơ vấn vương
                           
                          Rượu sánh tràn ly hương ngát say
                          Trà thơm đãi khách mộng đong đầy
                          Mai sau đời có về muôn ngã
                          Đừng để chút tình như... gió bay
                          ..............................

                          Mừng người ghé quán hôm nay
                          Vần thơ như nốt nhạc say cung trầm
                          Nụ hồng thắt nghĩa TRI ÂM
                          Đừng quên dẫu có thăng trầm thời gian
                           
                          Huế 13/6/2011
                          Sông Hương
                           
                           
                           
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 18:34:22 bởi SongHuong >
                          #28
                            Phù vân 14.06.2011 00:42:24 (permalink)
                            0
                             
                            Bướm Vàng Đậu Ngọn Mù U 

                             Truyện ngắn
                            Tác giả: Ấu Tím
                            Diễn đọc: Mỹ Hạnh & Dzuylynh




                            http://www.box.net/shared/lxbciipxqfib89e3rfui

                             
                            #29
                              Phù vân 14.06.2011 02:51:39 (permalink)
                              0
                               
                               
                              GIAI ĐIỆU XUÂN VỀ

                              Thơ: CaNaNguyễn 
                              Diễn ngâm: Dzuylynh
                               
                               
                              Một nửa mùa xuân của riêng anh
                              Bướm chao én liệng nắng trong lành
                              Một nửa mùa xuân của riêng anh
                              Lụa xanh lộc biếc trổ trên cành
                              Anh cổ thụ vươn cao nhành tân tạo
                              Đợi đào em hoa nở nụ mãn khai
                              Mùa xuân, mùa của cả vũ trụ say
                              Nên chút nắng cũng làm anh ngây ngất
                              Mùa xuân tình yêu em có thật
                              Đất trời như tẩm mật ngọt thơ anh
                              Mùa xuân... mùa hy vọng màu xanh
                              Nên mắt biếc nhìn anh hiền quá đỗi
                              Nghe trong anh lòng lặng thầm bối rối...
                              Bởi màu môi em rực rỡ cả Mùa Xuân !
                               
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 72 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9