LÂM NGỐ - CHƯƠNG MƯỜI CHÍN
Diễn đọc: Dzuylynh
(Chương 19)
Cái dao kèo ở Mương Sậy là tui phải bị thằng Kức Vỉ Đại quật đẹp.
Ông Mạnh nói dới tui trên đường đi tới Mương Sậy. Có dẻ như là Cục Kức Vỉ Đại đả là vai “bác” trong cái trò này, và bởi dậy, đến lược ổng phải thắng, và bởi dì đây là lần suất hiện đầu tiên của tui, tui cần phải thuộc dìa cái phần thua. Ông Mạnh nói là ổng chỉ muốn cho tui biếc trước ngay từ đầu để tui hổng phải buồn hay tủi.
“Thiệc là hổng thể tin nổi,” Duyên nói, “có người tự coi mình là ‘Cục Kức Vĩ Đại.’ ”
“Có thể hắn là cục kức vỉ đại thiệc đó,” ông Dân nói, và ổng đang ráng làm cho Duyên vui.
“Chú Lâm ráng nhớ cái điều này nghe,” ông Mạnh nói, “tấc cả chỉ là đóng kịch. Chú hổng được nổi nóng. Hổng có ai phải bị đau nghe chưa. Phải để Cục Kức Vỉ Đại thắng nghen.”
Rồi khi tụi tui cuối cùng tới được Mương Sậy, có một cái thính phòng thiệt là lớn nơi mà ngừi ta tổ chức đô dật. Một trận đấu đang sảy ra – Rau Muống đang dật lộn dới một tên tự xưng là “Thú Vật.”
Cái tên Thú Vật thì lông lá như là con khỉ, và hắn đeo một cái mặc nạ đen che hai con mắc hắn, cái diệc đầu tiên mà tên này làm là dực trái dưa hấu rổng mà tên Rau Muống đang đội trên đầu rồi đá trái dưa hấu dăng dô đám khán dả ở tầng trên cao. Kế tới, hắn túm cái đầu của tên Rau Muống rồi dọng đầu tên này dô cái cột trên vỏ đài. Tên Thú Vật cắng dô tay thằng Rau Muống. Tui cảm thấy có dẻ tội nghịp cho cái tên Rau Muống, nhưng cái tên Rau Muống củng có những mánh khóe thâm độc của hắn – tỉ dụ như là hắn thọt tay dô cái khố rau muốn của hắn rồi lôi ra cái khỉ dì đó như là thuốc làm cho rau muống được tươi của Trung Cộng, và hắn chà cái thuốc này dô mắt cái tên Thú Vật.
Cái tên Thú Vật rống lên rồi lảo đảo và đi tùm lum hết trên vỏ đài, hắn đang chà mắc của hắn để ráng lấy mấy thứ khỉ đó ra, và tên Rau Muốn đi tới phía xau tên Thú Vật rồi đá dô đích tên này. Xong rồi, tên Rau Muống liệng tên Thú Vật dô sợi dây rào vỏ đài rồi móc chéo sợi dây để cho tên Thú Vật bị kẹt cứng ở đó, và tên Rau Muốn bắc đầu goánh cái tên Thú Vật nhừ tử. Đám đông chửi bới om xòm và bắc đầu liện ly giấy và đủ thứ khỉ dô cái tên Rau Muống, và hắn đưa mấy ngón tay lên chửi lại đám đông. Tui bắc đầu hơi tò mò, hổng biếc cuối cùng ai sẻ thắng, nhưng đúng lúc đó ông Mạnh kiêu tui và ông Dân lên và trở lại phòng thay đồ cho tui mặc bộ “y phục” của tui bởi vì trận kế tiếp là tui dới cái tên Cục Kức Vỉ Đại.
Sau khi tui đả mặc tả và đội cái nón cán ngố xong, ai đó gỏ cửa và hỏi, “Có Cán Ngố ở trỏng hông?” và ông Dân nói, “Có,” và rồi cái tên đó nói, “Tới phiên mấy ‘du’ rồi, ra liền đi,” và tụi tui đi ra.
Cục Kức Vỉ Đại đả ở sẳn trên vỏ đài khi tui đi xuống với ông Dân đang đẩy xe bên cạnh tui. Cục Kức chạy lòng vòng vỏ đài làm trò hề dới đám đông, và trời xập niếu tên này nhìn hổng dống một cục kức trong cái khỉ dì đó hắn đang mặc. Dù xao đi nửa, tui leo dô vỏ đài rồi ông trọng tài kiêu tụi tui lại gần rồi nói, “OK, mấy boy, tui muốn một trận đấu đàng goàng và xạch sẻ – tui cấm cái trò móc mắc hay đá dưới thắc lưng, cấm cắn lộn, cấm cào cấu hoặc mấy thứ khỉ như dậy, OK. Tui gậc đầu rồi nói, “Ừa,” và tên Cục Kức bắc đầu nhìn tui dới ánh mắc thiệc là mang rợ.
Khi tiếng chuông được reo, tui và Cục Kức Vỉ Đại đi đuổi rượt nhau qua lại lòng dòng trên dỏ đài, bất thình lình tên này chọt chưng ra để cho tui dấp té nhưng tui tránh được, và tui chụp vai cái tên này rồi ném hắn dô mấy sợi dây rào vỏ đài. Ngay lúc này thì tui mới khám phá ra cái tên Kức này đả bôi cái khỉ dì đó lên ngừi hắn nhớp nhúa và trơn như mở bò làm cho rất khó để bắc được hắn. Tui ôm dô bụng hắn nhưng hắng trượt ra khỏi tay tui như là một con lương. Tui chụp cánh tay hắn, nhưng hắng củng thót ra được một cách dể dàng, rồi hắn còn nhăng mặc cừi chọc guê tui nửa.
Rồi cái Kục Kức Vĩ Đại này chạy thẳng dô tui và lủi cái đầu của hắn dô bụng tui, nhưng mà tui bước goa một bên làm hắn bay xuyên qua mấy sợi dây rào, rớt dô khán dả ở hàng ghế đầu. Mọi ngừi hụ lên phản đối và chọc guê cái tên Kức này, nhưng rồi tên này leo lên lại vỏ đài và hắn còn xách theo một cái ghế xiếp. Thằng này bắc đầu dí tui chạy dòng dòng dới cái ghế, và bởi dì tui hổng có cái gì để bảo vệ tui hết nên tui bắc đầu chạy. Nhưng mà cái tên Kức Vỉ Đại, hắn lấy cái ghế goánh dô lưng tui, và cho phép tui nói dới bạn là nó rất là đau. Tui ráng dựt cái gế đó để dục đi, nhưng tên Kức này đả lấy cái ghế đập dô đầu tui, và tui bị dính cứng trong góc kẹt và hổng còn cách nào để trốn nửa. Rồi thằng này đá dô nhượng chưng của tui, rồi khi tui cúi ngừi xuốn để ôm chưn, tên này đá dô cái nhượn kia luôn.
Ông Dân đang đứng trên thiềm của võ đài la hét dô trọng tài để bắc thằng Kức này phải bỏ cái ghế xuốn, nhưng mà hổng ăng thua dì hết. Thằng Kức Vỉ Đại dọng tui thêm bốn năm lần nửa dới cái ghế đó rồi làm mọt cú nửa cho tui té xuống, rồi thằng này ngồi lên ngừi tui, nó túm tóc tui rồi bắc đầu dọng đầu tui xuống cái sàn vỏ đài. Rồi hắn khóa tay tui rồi bắc đầu vặng ngón tay của tui. Tui nhìn dìa phía ông Dân rồi nói, “Mấy cái khỉ này là cái dì dậy?” và ông Dân ráng chui qua mấy sợi dây để lọt dô nhưng ông Mạnh, ổng đứng dậy túm cổ áo ông Dân rồi kéo ngược lại. Và rồi bấc thình lìn, chuông reo lên, và tui và lết tới cái góc của tui.
“Ông nghe nè,” tui nói, “cái tên chó này đang diết tui, nó lấy ghế đập dô đầu tui và đủ thứ hết. Tui phải làm cái chiện dì đó dìa mấy cái trò này.”
“Cái mà chú em cần làm là thua, có dậy thôi,” ông Mạnh nói. “Tên đó hổng có cố ý làm chú đau – hắn chỉ ráng làm cho người ta thấy đả con mắc thui.”
“Chắc chắn là tui hổng thấy đả,” tui nói.
“Chú ở trong đó thiêm một dài phúc rồi để cho thằng đó đè chú xuốn,” ông Mạnh nói. “Nhớ là chú sẻ kiếm được năm trăm đô bằng cắch tới đây để bị thua – hổng phải để thắng.”
“Nếu thằng đó goánh tui bằng cái ghế đó nửa, tui hổng biếc là tui sẻ làm cái gì nửa,” tui nói. Tui nhìn ra ngoài tới đám khán giả, và Duyên đang ngồi đó dới vẻ mặc buồn và sấu hổ. Tui bắc đầu nghỉ là tui đả làm sai dới lẻ phải.
Dù xao đi nửa, chuông đả reo dà tui phải ra ngoài. Cục Kức Vỉ Đại ráng túm tóc tui nhưng tui đả ném hắn qua một bên làm cho hắn quay dòng dòng dô dợi dây rào giống như một cái bông dụ rồi té xuốn sàn. Tui túm eo tên này kéo hắn đứng dậy nhưng hắn trược khỏi tay tui, đít của hắn rớt lại xuống xàn, rồi hắn rên rỉ, than đau và lấy tay chà đít hắn, và cái điều kế mà tui biết là cái tên quản lý của Cục Kức đả chuyền cho hắn “cái đồ sửa cầu tiêu” là một cái cây gậy với một cái gì bằng mủ gắn dô một đầu và hắn bắc đầu dùng cái đó để đập dô đầu tui. Rồi thì, tui giực cái cây rồi bẻ gảy nó ra làm hai trên đầu gối tui, và tui bắc đầu dí cái tên này, nhưng lúc nó tui thấy ông Mạnh nhìn tui lắt đầu, và bởi dậy, tui để cho cái thằng kức này tới chụp tay tui rồi vặng tay tui rồi khóa tay tui ở phía sau lưng tui, cái kiểu này gọi là khóa cái búa.
Cái tên chó đẻ này muốn bẻ gảy cánh tay tui. Hắn ấn cái đầu tui xuống thảm rồi bắc đầu dùng cùi chỏ dọng dô đàng său đầu của tui. Tui có thể thấy ông Mạnh gật đầu và cười khoái chí. Thằng kức này đứng dậy rồi bắc đầu đá dô bụng và dô be xường của tui, rồi một lần nửa hắn đi lấy cái ghế rồi dùng cái ghế đập dô đầu tui tám, chín lần nửa và cuối cùng thì hắn dùng đầu gối đè mạnh lên lưng tui và tui hổng còn nhúc nhích cục kựa được cái gì nửa.
Tui chỉ nằm đó, còn cái thằng đó ngồi lên đầu tui cho đến khi trọng tài điếm tới số ba và trận đấu coi như xong. Cái tên Kức này đứng dậy nhìn xuống tui khinh bỉ, rồi hắn nhổ nước miến dô mặc tui. Đó là một điều kinh khủng mà tui hổng biếc phải làm gì nửa, tui không thể không nín khóc nổi, và tui bắc đầu khóc.
Cục Kức Vỉ Đại chạy dòng dòng trên dỏ đài để khoe chiến thắng của hắn, và ông Dân đi lên rồi đẩy xe tới tui và bắc đầu lău mặc tui với một cái khăn, và điều kế tui biết, Duyên củng đi lên vỏ đài ôm tui và khóc, còn đám đông thì rống lên, la hét om xòm và thảy đủ thứ khỉ lên vỏ đài.
“Đi, tụi mình ra khỏi chổ này,” ông Dân nói, tui đứng dậy và cái thằng Kức đó còn lè lửi nhăn cái mặc kức của nó để chọc guê tui.
“Ông có cái tên thiệc là đúng với ông,” Duyên nói dới Cục Kức Vỉ Đại khi hắn đi ra khỏi vỏ đài. “Cái màn dừa rồi thiệc là nhục nhả và dơ dáy.”
Có thể là Duyên nói như dậy cho cả hai đứa tui. Tui chưa bao dờ cảm thấy nhục nhả như dậy trong suốt cuộc đời của tui.
Tụi tui điều rất ngượng ngịu trên chiến xe chở tụi tui ngược dìa Ấn Thành. Ông Dân và Duyên gần như hổng nói cái dì hết, còn tui thì ngồi băng ghế sau, sót xa và đau đớn lụy tàn.
“Chú Lâm, tối hôm nay chú đóng kịch góa hay,” ông Mạnh nói, “nhức là cái phần khóc mùi mẩn dào cuối trận đấu – cái đám quần chúng khoái hết sức!”
“Cái đó hổng phải đóng kịch,” ông Dân nói.
“Ôi, có cái con mẹ dì đâu,” ông Mạnh nói. “Coi nè – lúc nào củng phải có một người thua cuộc chớ. Nghe tui nói nè – lần sau, tui sẻ bảo đảm làm cho chú Lâm thắng. Quý vị cảm thấy thế nào?”
“Còn lâu mới có cái ‘lần sau,’” Duyên nói.
“Tối nay chú ta kiếm tiền nhiều, phải hông nè?” ông Mạnh nói.
“Năm trăm đồng bạc để bị bằm dập bởi một cục kức thiệt là bự, số tiền đó hổng có nhiều,” Duyên nói.
“Nhưng mà đây là trận đấu đầu tiên của chú mà. Thui để tui nói quý dị nghe – lần tới, tui trả sáu trăm đô.”
“Tụi tui muốn một ngàn hai!” ông Dân nói.
“OK, chín trăm đô,” ông Mạnh nói.
“Nhưng tụi mình để cho ảnh mặc đồ tắm, thay dì mặc tả lót và đội cái nón cán ngố đó?” Duyên nói.
“Nhưng mà khán giả khoái chú Lâm mặc tả và đội nón ngố,” ông Mạnh nói. “Chú ta rất có duyên.”
“Nếu ông củng mặc dống y như dậy luôn, ông thấy thế nào?” ông Dân nói.
“Tui hổng có ngố,” ông Mạnh nói.
“Đ.M.. ông câm cái họng dìa cái chiện đó được hông!” ông Dân nói.
Dù sao, ông Mạnh là ngừi biết dữ lời. Lần tới tui đi vật lộn, tui vật một tên tên là “Ruồi Bự.” Tên này ăn mặt theo cái kiểu dì đó làm cho hắn có cái mỏ bự chỉa ra y như con ruồi, hắn có cái mặc nạ dới hai con mắc bự lòi ra ngoài. Tui phải liệng hắn đủ mọi nơi trên vỏ đài và cúi cùng tui ngồi lên đầu của hắn và rồi bỏ túi chín trăm đô. Hơn vậy nửa, mọi người trong đám đông reo hò hoang hô um xùm và la lên, “Chúng tui muốn Cán Ngố! Chúng tui muốn Cán Ngố!” Cái giao kèo này coi bộ hổng có tệ chúc nào.
Kế tới, tui phải dật lộn dới cái tên Tiên Nga, và ngừi ta còn để tui dựt cái đủa thần của hắn để dọng dô cái đầu hắn. Sau đó, tui phải dật lộn dới cả đống nhửng tay đô vật nhà nghề, và ông Dân dới tui đả để dành được khoản năm ngàn đô cho cái thương nghiệp tôm. Nhưng bạn hảy cho phép tui nói cái điều này: tui được cái đám khán dả khoái dử dội luôn. Các cô, các bà diết thơ cho tui, rồi ngừi ta bắc đầu bán nón cán ngố để khán giả mua làm kỷ niệm. Nhiều lúc tui bước dô vỏ đài và đám khán giả đả có năm chục tới hơn trăm người đội nón cán ngố và đám đông cùng dổ tay hoan hô và kiêu tên tui. Cái dụ này làm tui cảm thấy củng khoái khoái, bạn biết hông?
Củng trong thời giang này, tui và Duyên sống chung dới nhau khá đầm ấm và hạp nhau mọi thứ ngoại trừ cái nghề đấu vật của tui. Mổi tối, tụi tui trở dìa căn chung cư, tụi tui nấu bửa ăn tối rồi tụi tui tụ lại trong phòng khách để bàn dìa kế hoặch mở cái thương nghiệp tôm. Tụi tui tính như dầy, tụi tui sẻ dời xuống Bải Dàu Lá Ba Tre, quê hương của thằng Bửu, để kiếm một vùng đầm lầy gần vịnh Mể Tây Cơ hay goanh guẩn chổ đó. Tụi tui phải mua lưới đánh tôm và lưới mắc cáo, lưới chuồng gà dì đó, và một cái thuyền chèo nhỏ để đi cho tôm ăn cho đám tôm bự thiêm, và có nhiều thứ nửa cần sắm xửa. Ông Dân nói là tụi tui phải kiếm được một chổ để ở, để mua đồ ăn, đồ dùng, đại loại như dậy, trong thời giang chờ để có lời, và tụi tui củng phải có cách để đưa hàng ra thị trường. Tính chung lại, ông Dân nói là tụi tui sẻ tốn khoản năm ngàn đô để bắc đầu mọi thứ trong năm đầu tiên – sau đó, thương nghiệp có thể tự kiếm tiền được rồi.
Lúc này thì tui có một trở ngại dới Duyên. Cổ nói là tụi tui đả có năm ngàn đồng rồi, tại sao hổng chịu bắc đầu cuốn gói đi xuống dưới Bải Dầu Lá Ba Tre? Ừa, tui biết quang điểm của Duyên, nhưng thiệt tình mà nói, tui chưa sẳng sàng từ bỏ cái chổ này.
Bạn biết hông, lâu lắm rùi, kể từ trước lúc tụi tui chơi đá banh bầu dục dới cái đám lột bắp mất dạy Ne Bơ Rát Ca ở cái trận Cam Cuối Mùa, mải cho tới giờ này tui mới cảm thấy là tui đạt được một thành quả gì đó. Có lẻ, tui có một chút thành quả dìa cái trò ping-pong lúc tui ở Trung Cộng, nhưng mà cái đó chỉ kéo dài ít tuần. Nhưng mà bây giờ, bạn biết hông, mổi tối thứ bảy và mổi từng, tui điều ra ngoài đó để thấy và nghe đám đông chào đón. Và ngừi ta chào đón tui – cán ngố hay hổng ngố củng dậy.
Để hiểu tui hơn, bạn phải nghe cái đám đông đó reo hò khi tui dức đẹp tên Công Tử câu lạc bộ NÓKÌA, cái tên này tới võ đài dới nhửng tờ giấy bạc một trăm đô dán dính dô người của hắn. Rồi có một tên tên là “Ô Nhục Nam Ải,” tên này bị tui hạ đẹp bằng một cú cua kẹp Bót Tân và tui thắng giải Dô Địch Miền Đông, và được đeo cái đai vô địch. Sau đó, tui phải dật lộn dới một thằng có tên là Đại Gian Đồ Cổ, tên này nặng gần 2 tạ và mặc một bộ đồ da thú và thường mang mấy món đồ cổ tới như trống đồng, chuông đồng, gậy gộc cổ xưa mang đậm màu sắc dân tộc.
Nhưng một hôm Duyên dìa nhà từ xưởng dỏ xe rồi nói, “Anh Lâm, tụi mình phải nói chiện dới nhau một chúc.”
Tụi tui đi ra ngoài và đi dạo bộ gần một con suối, rồi Duyên tìm chổ để tụi tui ngồi xuống, rồi cổ nói, “Anh Lâm, em nghỉ là cái thương nghiệp vật lộn của anh đả đi quá xa rồi.”
“Em nói sao?” Tui hỏi, mặc dù tui ngỉ là tui biết ý Duyên muốn nói cái gì.
“Em nói là bây giờ tụi mình đả có gần mười ngàn đô rồi, số tiền này lớn hơn gấp đôi số tiền mà ông Dân nói là tụi mình cần để bắc đầu cái thương nghiệp tôm. Và em bắc đầu thắc mắc tại sao anh vẩn chỉ tiếp tục lên tới chổ đó mổi tuần để biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”
“Anh đâu có làm chò hề gì đâu,” tui nói, “anh có nhiều khán giả hâm mộ để mà anh nghỉ tới họ. Anh rất nổi tiếng. Anh hổng thể tự nhiên bỏ họ rồi đi như dậy được.”
“Hổng thể cái con khỉ!” Duyên nói. “Anh cho là họ ‘hâm mộ’ anh à? Rồi anh nghỉ như dậy là ‘nổi tiếng’ hả? Cái đám người đó là cái đám khùng điên ba trợn chiên bỏ tiền ra để nhìn mấy thứ tầm bậy tầm bạ. Mấy cái đám ngừi lớn trưởng thành rồi mà còn mặc tả dới khố rồi dả bộ goánh nhau, cấu xé nhau. Và cái đám ngừi tự kiêu mình là ‘Rau Muống’, hay ‘Cục Kứt Vỉ Đại,’ hay ‘Bác Gái Gian Hồ,’ và mấy thứ tục tỉu như dậy – và còn anh, anh tự gọi anh là ‘Cán Ngố’!
“Như dậy có dì sai đâu?” tui hỏi.
“Như dậy thì anh có nghỉ là cái điều đó làm em cảm thấy thế nào hông? Cái anh chàng mà em đang yêu cho tới bây giờ được mọi người biết rỏ biết rành là một tên ‘Cán Ngố,’ là cái ngừi tự đưa mình ra làm trò hề cho thiên hạ mổi tuần – và làm trò hề trên dô tuyiến nửa!”
“Tụi mình có thiêm tiền để mua cái ti vi đó,” tui nói.
“Điệt mẹ cái số tiền dư đó,” Duyên nói. “Tụi mình đếc cần có dư tiền!”
“Có ai nghe nói có ngừi hổng cần có thiêm tiền hông?” tui nói.
“Tụi mình hổng có cần dử như dậy,” Duyên nói. “Em muốn nói là, cái em muốn là một nơi iên tỉnh để tụi mình ở, em muốn anh có một nghề đàng hoàng, như là cái thương nghiệp tôm – em muốn tụi mình có một cái nhà nhỏ, có lẻ có một cái vườn, hay một con chó hay cái gì đó – có lẻ, tụi mình nên có con cái. Em đả chán được nổi tiếng rồi, chán từ lúc ở băng Trứng Nức lận, nổi tiếng hổng cho mình được cái dì hết. Em đả hổng tìm được hạnh phúc. Em đả gần 35 tuổi rồi. Em chỉ muốn an cư lạc nghiệp…”
“Em coi nè,” tui nói, “có lẻ anh sẻ là ngừi để lên tiếng là có bỏ đô dật hông. Ảnh hổng có làm cái nghề này goài đâu – nhưng mà bây giờ chưa đúng lúc để anh bỏ nghề.”
“Nhưng mà em củng sẻ hổng chờ mải được,” Duyên nói, nhưng tui đả hổng tin là cô ta đả nói thiệc như dậy.
(Hết chương 19)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2011 14:09:34 bởi dohop >