Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 20 của 72 trang, bài viết từ 286 đến 300 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
triart 27.09.2011 22:30:06 (permalink)
0

Trích đoạn: Huyền Băng

Cảm ơn Triat chia sẻ kiến thức về Hồ Con Rùa

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/ABC1D5E7DA7348BD8B8FF042A5CF9AEA.jpg[/image]

bức ảnh này dễ thương quá Trí ạ

Chúc mọi người một Chúa Nhật tươi hồng nhé!

HB


Ôi, nhớ nhớ ! Nhớ quá đi thôi !
Trong tấm hình này dường có tui !

........!!!


Chào và cám ơn Triart & tất cả ACE trong "Câu Lạc Bộ TRI ÂM".
Chúc bình an may mắn.
Thân mến
7_vdn




emec cảm ơn ,kính mời chị Cả và Đại tỷ 7 VDN...nhớ... nè :




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/DCF5EBF02B774E378C21EA6BC8A2CD14.jpg[/image]

"Tui" : HB chớ vội ,kẻo rơi cái cặp...cốc ổi me xoài xuống hồ á

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E7B3094BCDDC4EA3ACC067766397A4C4.jpg[/image]

"Bạn của tui " đợi NS HT dzô kể chiện...khi xưa ta ... nhớn nha

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/6BBD687528CA4992B3DAEA843CE50D80.jpg[/image]

"Bé hộp " có nhớ...

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/F620D75BFB3F4923BF147384352C5CA3.jpg[/image]

Ông Tư dzui dzẻ dzì có nhóc tiểu đồng lo trà nước rùi hén

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/9F275613A4C547D68BC89AD45DC647DD.jpg[/image]

ẹc dừng bước giang hồ quậy giờ lo giang hồ mần dziệc !

Xin chào và cảm ơn quý khách xem ,chúc Quý Huynh đệ tỷ muội CLBTA luôn bình an dzui dzẻ

triart-ẹc kính

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2011 22:48:57 bởi triart >
Attached Image(s)
dzuylynh 28.09.2011 07:37:47 (permalink)
0
bây giờ tháng chín phải không em?




Thơ Dzuylynh _ diễn ngâm Yên Ly






( tặng Đoan Hạnh. Cao Nguyên. Như Hà)


tháng chín
mưa nát dòng huyết lệ sử thi
hẳn mưa quên
hẳn mưa đà rửa sạch óan hờn như đường gân trên lá rồi cũng mờ theo thu vữa
mưa cho tim mẹ Việt Nam rơi ngược nhịp
tháng chín hằn sâu vết nứt trên lưng trần
mưa cõng em về thăm lại đền đài gói cất một thời đồ đá cũ xa xăm

tháng chín rối nùi đường gân chỉ má thơm da thịt, đẫm mùi bồ kết tóc xanh Saigon thuở dậy thì con gái
mũ xanh em đội lệch nửa đầu . kiêu hãnh chu môi cong theo khói thuốc Ruby còn luyến lưu trước giờ xa nhau không hẹn ngày trở lại

tháng chín đóm hỏa châu tiền sử chui ra lập lòe nũng nịu
tháng chín dài thêm đuôi mắt hồ thu em người nữ tu Quảng Trị thời binh lửa khôn nguôi

bây giờ tháng chín phải không em

tháng chín tiếng quốc nỉ non trên ngọn lau bờ cõi
tháng chín bủn xỉn níu kéo một chỗ đứng khổ sở trên mỏm đất quê hương
tháng chín sông tuôn ra bể , củi dạt lên nguồn
tháng chín đâu rồi áo em bay giữa trời gió lộng
biển đã cạn dần
đảo lặn chìm dưới đáy đại dương
miếu đền nào còn trơ ra những thớt voi gầm đầu ngậm tăm trái đắng nghìn năm

tháng chín nằm rao bán dấu chân chim trên trán,
chờ mưa vuốt mắt một lần, chờ nắng vuốt mặt một bận
nhặt lá khô cho em chép thơ đổi lấy hoa làm dáng, lưỡi lê chẻ cần đàn cho em máng tuổi xuân lên tháp cổ mà mơ
tháng chín những ngỡ em còn cười nghiêng lá mắt đuôi răm
em đến nhé, nhổ tóc anh đen cho tiệp màu sợi bạc
xin em vài chiếc lá đam mê làm trà đun sôi nón sắt một lần
nhâm nhi nỗi nhớ quặt què anh ngồi tết bím thời gian
trút ngược cát đồng hồ cổ tích
đếm bóng người in trên ngọn lá ngày xanh

chẳng thấy em đọng lại trong đó
em dấu mình sau tháng chín phải không

bây giờ tháng chín phải không em
tháng chín sao không nghe vỹ cầm da diết
tháng chín sao không thấy nức nở mùa thu
chiếc lá phong ngã bệt xuống đáy đêm dài vạn kỷ

mùa thu, mưa, nắng, cong queo nỗi nhớ rong rêu
quỳnh có còn xanh, cúc có còn vàng, ai mà biết
tháng chín, nghìn giọt lệ lõm bõm ầu ơ làm ướt miếng da hồi ức giằng co lủng lẳng trên vai cuộc tình buồn
ừ, vẫn biết là nghiệp đeo suốt đời
vẫn hay kiếp còn phân nửa phù du
tháng chín , mùa thu không mời mà đến , không đuổi mà đi
sợi khói men cay bạc đời trắng tóc
em kỳ kèo trả giá nhớ quên
bây giờ , tháng chín phải không em ?
bây giờ
tháng chín phải không em !
con dế mèn rấm rức sau vườn chờ thu về bồi ngon giấc điệp

ừ thì tháng chín
nhưng thu chỉ mới vừa chín tới
em đừng chín sớm mà chi ...


thunglũng.Sept.26.2011


Dzuylynh


<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2011 09:49:41 bởi dzuylynh >
Phù vân 29.09.2011 10:36:15 (permalink)
0

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."...

Có những tấm hình mà ẩn chứa trong nó là cả 1 câu chuyện.



This is a true story of Mother’s Sacrifice during the Japan Earthquake.
After the Earthquake had subsided, when the rescuers reached the ruins of a young woman’s house, they saw her dead body through the cracks. But her pose was somehow strange that she knelt on her knees like a person was worshiping; her body was leaning forward, and her two hands were supporting by an object. The collapsed house had crashed her back and her head.

With so many difficulties, the leader of the rescuer team put his hand through a narrow gap on the wall to reach the woman’s body. He was hoping that this woman could be still alive. However, the cold and stiff body told him that she had passed away for sure.
He and the rest of the team left this house and were going to search the next collapsed building. For some reasons, the team leader was driven by a compelling force to go back to the ruin house of the dead woman. Again, he knelt down and used his had through the narrow cracks to search the little space under the dead body. Suddenly, he screamed with excitement,” A child! There is a child! “
The whole team worked together; carefully they removed the piles of ruined objects around the dead woman. There was a 3 months old little boy wrapped in a flowery blanket under his mother’s dead body. Obviously, the woman had made an ultimate sacrifice for saving her son. When her house was falling, she used her body to make a cover to protect her son. The little boy was still sleeping peacefully when the team leader picked him up.
The medical doctor came quickly to exam the little boy. After he opened the blanket, he saw a cell phone inside the blanket. There was a text message on the screen. It said,” If you can survive, you must remember that I love you.” This cell phone was passing around from one hand to another. Every body that read the message wept. ” If you can survive, you must remember that I love you.” Such is the mother’s love for her child!!

Dịch:

Đây là một câu chuyện thật về Sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của 1 ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như 1ng đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.

Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.

Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, anh quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, anh hét lên đầy phấn chấn : "Một đứa bé!!!! Có một đứa bé!"

Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con" ...

Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc. "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."...



#288
    dzuylynh 01.10.2011 10:22:48 (permalink)
    0





    http://www.box.net/shared/odu2ad47q2fm59rq72gz

    NHÁNH SẦU... MƯA TÔI

    thơ Huy Văn _ diễn đọc Triều Âm


    Như từ muôn thuở...mưa buồn
    Giọt mang sầu lắng, giọt tuôn ướt đời
    Vắn, dài theo nhịp đầy, vơi
    Cho bâng khuâng vượt trùng khơi tìm về
    Tìm trong mấy nẻo sơn khê
    Một vài dấu lặng tỉnh, mê phận người
    Tìm tôi trong tiếng khóc, cười
    Tìm nhau trong những rã rời men say
    Mưa giang hồ lạnh đôi tay
    Chập chờn hư ảo, tháng ngày long đong
    Mưa thu lã chã đáy lòng
    Nhạn lìa cố xứ, người không phùng thời
    Nửa đời cay nghiệt...mưa ơi!
    Hồ trường ai cạn bên trời tha hương
    Rêu phong mờ phủ trời sương
    Bể dâu còn lắm đoạn trường chung thân
    Mưa làm sóng ngọn triều dâng
    Mà nay lực bất tòng tâm...cũng đành!
    Ngày đi trái mộng còn xanh
    Chưa về, sương đã phủ cành nhân gian
    Chân mây, đầu gió, quan san
    Hồn theo mưa vượt dặm ngàn hồi hương
    Tìm trong mấy nhánh vô thường
    Thấy tôi lặng đứng bên đường...phân vân
    Nắng mưa, thế sự phù trần
    Dạn dày con nước bao lần ngược, xuôi
    Mưa trong tiền kiếp ngậm ngùi
    Mưa nay đưa mộng ngủ vùi giấc khuya
    Đời mang mấy nhánh sầu chia
    Mưa còn khóc mảnh trăng lìa đêm thâu
    Mưa theo hoàng hạc về đâu
    Cho đêm tuyệt tận, thêm đau nhục hình!?
    HUY VĂN

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2011 14:41:09 bởi Ct.Ly >
    #289
      dzuylynh 02.10.2011 10:58:15 (permalink)
      0
                                             TẠI EM


        Album " Mưa Xanh nỗi Nhớ "
      thunglũnggióđùa.Oct.1.2011

      ( tặng Em )





      http://www.box.net/shared/40xnbp23zgbx2tv2edmd




      tại em
      gieo vần giữa nhánh sông
      thuyền tôi
      ngơ ngác lạc cuối dòng
      lạ bến ,mái chèo khua bóng lắng
      vạt áo xanh lùa con nắng trong...

      bài hát vỡ òa câu sắc_không
      giọt thu pha tiếng vọng giao mùa
      rừng vắng , gió đùa chiếc lá úa
      chiều lắng câu kệ buông
      tiếng thưa

      thu ơi thu đến nữa mà chi ?
      thu ơi , thu đến nữa làm gì !
      heo may ...
      hỏi có về bên ấy
      bên ấy mưa làm xanh nỗi đau...

      tại em ,
      bên này thu đến sớm
      tại em ,
      tôi đếm là vàng tay
      tại em,
      trăng khuyết cài song gầy
      tại em...
      thu về
      tôi chẳng hay !

      Dzuylynh
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2011 13:54:58 bởi Ct.Ly >
      #290
        dzuylynh 02.10.2011 12:12:51 (permalink)
        0
         
        CA NHẠC CUỐI TUẦN CA NHẠC CUỐI TUẦN CA NHẠC CUỐI TUẦN





        CLB TRI ÂM thân mời các bạn cùng thưởng thức tiếng hát Casỹ Nắng Ấm qua một nhạc phẩm bất hủ của nhạc sỹ
        Phạm đình Chương



        Nửa Hồn Thương Đau
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2011 12:19:17 bởi dzuylynh >
        #291
          dohop 04.10.2011 10:42:19 (permalink)
          0



          LÂM NGỐ - CHƯƠNG MƯỜI CHÍN


          Diễn đọc: Dzuylynh
          (Chương 19)
           
           
          Cái dao kèo ở Mương Sậy là tui phải bị thằng Kức Vỉ Đại quật đẹp.
           
           
          Ông Mạnh nói dới tui trên đường đi tới Mương Sậy.  Có dẻ như là Cục Kức Vỉ Đại đả là vai “bác” trong cái trò này, và bởi dậy, đến lược ổng phải thắng, và bởi dì đây là lần suất hiện đầu tiên của tui, tui cần phải thuộc dìa cái phần thua. Ông Mạnh nói là ổng chỉ muốn cho tui biếc trước ngay từ đầu để tui hổng phải buồn hay tủi.
           
           
          “Thiệc là hổng thể tin nổi,” Duyên nói, “có người tự coi mình là ‘Cục Kức Vĩ Đại.’ ”
           
           
          “Có thể hắn là cục kức vỉ đại thiệc đó,” ông Dân nói, và ổng đang ráng làm cho Duyên vui.
           
           
          “Chú Lâm ráng nhớ cái điều này nghe,” ông Mạnh nói, “tấc cả chỉ là đóng kịch. Chú hổng được nổi nóng. Hổng có ai phải bị đau nghe chưa. Phải để Cục Kức Vỉ Đại thắng nghen.”
           
           
          Rồi khi tụi tui cuối cùng tới được Mương Sậy, có một cái thính phòng thiệt là lớn nơi mà ngừi ta tổ chức đô dật.  Một trận đấu đang sảy ra – Rau Muống đang dật lộn dới một tên tự xưng là “Thú Vật.”
           
           
          Cái tên Thú Vật thì lông lá như là con khỉ, và hắn đeo một cái mặc nạ đen che hai con mắc hắn, cái diệc đầu tiên mà tên này làm là dực trái dưa hấu rổng mà tên Rau Muống đang đội trên đầu rồi đá trái dưa hấu dăng dô đám khán dả ở tầng trên cao. Kế tới, hắn túm cái đầu của tên Rau Muống rồi dọng đầu tên này dô cái cột trên vỏ đài.  Tên Thú Vật cắng dô tay thằng Rau Muống. Tui cảm thấy có dẻ tội nghịp cho cái tên Rau Muống, nhưng cái tên Rau Muống củng có những mánh khóe thâm độc của hắn – tỉ dụ như là hắn thọt tay dô cái khố rau muốn của hắn rồi lôi ra cái khỉ dì đó như là thuốc làm cho rau muống được tươi của Trung Cộng, và hắn chà cái thuốc này dô mắt cái tên Thú Vật.
           
           
          Cái tên Thú Vật rống lên rồi lảo đảo và đi tùm lum hết trên vỏ đài, hắn đang chà mắc của hắn để ráng lấy mấy thứ khỉ đó ra, và tên Rau Muốn đi tới phía xau tên Thú Vật rồi đá dô đích tên này. Xong rồi, tên Rau Muống liệng tên Thú Vật dô sợi dây rào vỏ đài rồi móc chéo sợi dây để cho tên Thú Vật bị kẹt cứng ở đó, và tên Rau Muốn bắc đầu goánh cái tên Thú Vật nhừ tử. Đám đông chửi bới om xòm và bắc đầu liện ly giấy và đủ thứ khỉ dô cái tên Rau Muống, và hắn đưa mấy ngón tay lên chửi lại đám đông.  Tui bắc đầu hơi tò mò, hổng biếc cuối cùng ai sẻ thắng, nhưng đúng lúc đó ông Mạnh kiêu tui và ông Dân lên và trở lại phòng thay đồ cho tui mặc bộ “y phục” của tui bởi vì trận kế tiếp là tui dới cái tên Cục Kức Vỉ Đại.
           
           
          Sau khi tui đả mặc tả và đội cái nón cán ngố xong, ai đó gỏ cửa và hỏi, “Có Cán Ngố ở trỏng hông?” và ông Dân nói, “Có,” và rồi cái tên đó nói, “Tới phiên mấy ‘du’ rồi, ra liền đi,” và tụi tui đi ra.
           
           
          Cục Kức Vỉ Đại đả ở sẳn trên vỏ đài khi tui đi xuống với ông Dân đang đẩy xe bên cạnh tui. Cục Kức chạy lòng vòng vỏ đài làm trò hề dới đám đông, và trời xập niếu tên này nhìn hổng dống một cục kức trong cái khỉ dì đó hắn đang mặc. Dù xao đi nửa, tui leo dô vỏ đài rồi ông trọng tài kiêu tụi tui lại gần rồi nói, “OK, mấy boy, tui muốn một trận đấu đàng goàng và xạch sẻ – tui cấm cái trò móc mắc hay đá dưới thắc lưng, cấm cắn lộn, cấm cào cấu hoặc mấy thứ khỉ như dậy, OK. Tui gậc đầu rồi nói, “Ừa,” và tên Cục Kức bắc đầu nhìn tui dới ánh mắc thiệc là mang rợ.
           
           
          Khi tiếng chuông được reo, tui và Cục Kức Vỉ Đại đi đuổi rượt nhau qua lại lòng dòng trên dỏ đài, bất thình lình tên này chọt chưng ra để cho tui dấp té nhưng tui tránh được, và tui chụp vai cái tên này rồi ném hắn dô mấy sợi dây rào vỏ đài. Ngay lúc này thì tui mới khám phá ra cái tên Kức này đả bôi cái khỉ dì đó lên ngừi hắn nhớp nhúa và trơn như mở bò làm cho rất khó để bắc được hắn. Tui ôm dô bụng hắn nhưng hắng trượt ra khỏi tay tui như là một con lương.  Tui chụp cánh tay hắn, nhưng hắng củng thót ra được một cách dể dàng, rồi hắn còn nhăng mặc cừi chọc guê tui nửa.
           
           
          Rồi cái Kục Kức Vĩ Đại này chạy thẳng dô tui và lủi cái đầu của hắn dô bụng tui, nhưng mà tui bước goa một bên làm hắn bay xuyên qua mấy sợi dây rào, rớt dô khán dả ở hàng ghế đầu.  Mọi ngừi hụ lên phản đối và chọc guê cái tên Kức này, nhưng rồi tên này leo lên lại vỏ đài và hắn còn xách theo một cái ghế xiếp. Thằng này bắc đầu dí tui chạy dòng dòng dới cái ghế, và bởi dì tui hổng có cái gì để bảo vệ tui hết nên tui bắc đầu chạy.  Nhưng mà cái tên Kức Vỉ Đại,  hắn lấy cái ghế goánh dô lưng tui, và cho phép tui nói dới bạn là nó rất là đau. Tui ráng dựt cái gế đó để dục đi, nhưng tên Kức này đả lấy cái ghế đập dô đầu tui, và tui bị dính cứng trong góc kẹt và hổng còn cách nào để trốn nửa. Rồi thằng này đá dô nhượng chưng của tui, rồi khi tui cúi ngừi xuốn để ôm chưn, tên này đá dô cái nhượn kia luôn.
           
           
          Ông Dân đang đứng trên thiềm của võ đài la hét dô trọng tài để bắc thằng Kức này phải bỏ cái ghế xuốn, nhưng mà hổng ăng thua dì hết. Thằng Kức Vỉ Đại dọng tui thêm bốn năm lần nửa dới cái ghế đó rồi làm mọt cú nửa cho tui té xuống, rồi thằng này ngồi lên ngừi tui, nó túm tóc tui rồi bắc đầu dọng đầu tui xuống cái sàn vỏ đài. Rồi hắn khóa tay tui rồi bắc đầu vặng ngón tay của tui. Tui nhìn dìa phía ông Dân rồi nói, “Mấy cái khỉ này là cái dì dậy?”  và ông Dân ráng chui qua mấy sợi dây để lọt dô nhưng ông Mạnh, ổng đứng dậy túm cổ áo ông Dân rồi kéo ngược lại.  Và rồi bấc thình lìn, chuông reo lên, và tui và lết tới cái góc của tui.
           
           
          “Ông nghe nè,” tui nói, “cái tên chó này đang diết tui, nó lấy ghế đập dô đầu tui và đủ thứ hết.  Tui phải làm cái chiện dì đó dìa mấy cái trò này.”
           
           
          “Cái mà chú em cần làm là thua, có dậy thôi,” ông Mạnh nói. “Tên đó hổng có cố ý làm chú đau – hắn chỉ ráng làm cho người ta thấy đả con mắc thui.”
           
           
          “Chắc chắn là tui hổng thấy đả,” tui nói.
           
           
          “Chú ở trong đó thiêm một dài phúc rồi để cho thằng đó đè chú xuốn,” ông Mạnh nói. “Nhớ là chú sẻ kiếm được năm trăm đô bằng cắch tới đây để bị thua – hổng phải để thắng.”
           
           
          “Nếu thằng đó goánh tui bằng cái ghế đó nửa, tui hổng biếc là tui sẻ làm cái gì nửa,” tui nói. Tui nhìn ra ngoài tới đám khán giả, và Duyên đang ngồi đó dới vẻ mặc buồn và sấu hổ. Tui bắc đầu nghỉ là tui đả làm sai dới lẻ phải.
           
           
          Dù xao đi nửa, chuông đả reo dà tui phải ra ngoài. Cục Kức Vỉ Đại ráng túm tóc tui nhưng tui đả ném hắn qua một bên làm cho hắn quay dòng dòng dô dợi dây rào giống như một cái bông dụ rồi té xuốn sàn. Tui túm eo tên này kéo hắn đứng dậy nhưng hắn trược khỏi tay tui, đít của hắn rớt lại xuống xàn, rồi hắn rên rỉ, than đau và lấy tay chà đít hắn, và cái điều kế mà tui biết là cái tên quản lý của Cục Kức đả chuyền cho hắn “cái đồ sửa cầu tiêu” là một cái cây gậy với một cái gì bằng mủ gắn dô một đầu và hắn bắc đầu dùng cái đó để đập dô đầu tui. Rồi thì, tui giực cái cây rồi bẻ gảy nó ra làm hai trên đầu gối tui, và tui bắc đầu dí cái tên này, nhưng lúc nó tui thấy ông Mạnh nhìn tui lắt đầu, và bởi dậy, tui để cho cái thằng kức này tới chụp tay tui rồi vặng tay tui rồi khóa tay tui ở phía sau lưng tui, cái kiểu này gọi là khóa cái búa.
           
           
          Cái tên chó đẻ này muốn bẻ gảy cánh tay tui. Hắn ấn cái đầu tui xuống thảm rồi bắc đầu dùng cùi chỏ dọng dô đàng său đầu của tui. Tui có thể thấy ông Mạnh gật đầu và cười khoái chí. Thằng kức này đứng dậy rồi bắc đầu đá dô bụng và dô be xường của tui, rồi một lần nửa hắn đi lấy cái ghế rồi dùng cái ghế đập dô đầu tui tám, chín lần nửa và cuối cùng thì hắn dùng đầu gối đè mạnh lên lưng tui và tui hổng còn nhúc nhích cục kựa được cái gì nửa.
           
           
          Tui chỉ nằm đó, còn cái thằng đó ngồi lên đầu tui cho đến khi trọng tài điếm tới số ba và trận đấu coi như xong. Cái tên Kức này đứng dậy nhìn xuống tui khinh bỉ, rồi hắn nhổ nước miến dô mặc tui. Đó là một điều kinh khủng mà tui hổng biếc phải làm gì nửa, tui không thể không nín khóc nổi, và tui bắc đầu khóc.
           
           
          Cục Kức Vỉ Đại chạy dòng dòng trên dỏ đài để khoe chiến thắng của hắn, và ông Dân đi lên rồi đẩy xe tới tui và bắc đầu lău mặc tui với một cái khăn, và điều kế tui biết, Duyên củng đi lên vỏ đài ôm tui và khóc, còn đám đông thì rống lên, la hét om xòm và thảy đủ thứ khỉ lên vỏ đài.
           
           
          “Đi, tụi mình ra khỏi chổ này,” ông Dân nói, tui đứng dậy và cái thằng Kức đó còn lè lửi nhăn cái mặc kức của nó để chọc guê tui.
           
           
          “Ông có cái tên thiệc là đúng với ông,” Duyên nói dới Cục Kức Vỉ Đại khi hắn đi ra khỏi vỏ đài. “Cái màn dừa rồi thiệc là nhục nhả và dơ dáy.”
           
           
          Có thể là Duyên nói như dậy cho cả hai đứa tui. Tui chưa bao dờ cảm thấy nhục nhả như dậy trong suốt cuộc đời của tui.
           
           
          Tụi tui điều rất ngượng ngịu trên chiến xe chở tụi tui ngược dìa Ấn Thành. Ông Dân và Duyên gần như hổng nói cái dì hết, còn tui thì ngồi băng ghế sau, sót xa và đau đớn lụy tàn.
           
           
          “Chú Lâm, tối hôm nay chú đóng kịch góa hay,” ông Mạnh nói, “nhức là cái phần khóc mùi mẩn dào cuối trận đấu – cái đám quần chúng khoái hết sức!”
           
           
          “Cái đó hổng phải đóng kịch,” ông Dân nói.
           
           
          “Ôi, có cái con mẹ dì đâu,” ông Mạnh nói. “Coi nè – lúc nào củng phải có một người thua cuộc chớ. Nghe tui nói nè – lần sau, tui sẻ bảo đảm làm cho chú Lâm thắng. Quý vị cảm thấy thế nào?”
           
           
          “Còn lâu mới có cái ‘lần sau,’” Duyên nói.
           
           
          “Tối nay chú ta kiếm tiền nhiều, phải hông nè?” ông Mạnh nói.
           
           
          “Năm trăm đồng bạc để bị bằm dập bởi một cục kức thiệt là bự, số tiền đó hổng có nhiều,” Duyên nói.
           
           
          “Nhưng mà đây là trận đấu đầu tiên của chú mà. Thui để tui nói quý dị nghe – lần tới, tui trả sáu trăm đô.”
           
           
          “Tụi tui muốn một ngàn hai!” ông Dân nói.
           
           
          “OK, chín trăm đô,” ông Mạnh nói.
           
           
          “Nhưng tụi mình để cho ảnh mặc đồ tắm, thay dì mặc tả lót và đội cái nón cán ngố đó?” Duyên nói.
           
           
          “Nhưng mà khán giả khoái chú Lâm mặc tả và đội nón ngố,” ông Mạnh nói. “Chú ta rất có duyên.”
           
           
          “Nếu ông củng mặc dống y như dậy luôn, ông thấy thế nào?” ông Dân nói.
           
           
          “Tui hổng có ngố,” ông Mạnh nói.
           
           
          “Đ.M.. ông câm cái họng dìa cái chiện đó được hông!” ông Dân nói.
           
           
          Dù sao, ông Mạnh là ngừi biết dữ lời. Lần tới tui đi vật lộn, tui vật một tên tên là “Ruồi Bự.”  Tên này ăn mặt theo cái kiểu dì đó làm cho hắn có cái mỏ bự chỉa ra y như con ruồi, hắn có cái mặc nạ dới hai con mắc bự lòi ra ngoài.  Tui phải liệng hắn đủ mọi nơi trên vỏ đài và cúi cùng tui ngồi lên đầu của hắn và rồi bỏ túi chín trăm đô. Hơn vậy nửa, mọi người trong đám đông reo hò hoang hô um xùm và la lên, “Chúng tui muốn Cán Ngố! Chúng tui muốn Cán Ngố!” Cái giao kèo này coi bộ hổng có tệ chúc nào.
           
           
          Kế tới, tui phải dật lộn dới cái tên Tiên Nga, và ngừi ta còn để tui dựt cái đủa thần của hắn để dọng dô cái đầu hắn. Sau đó, tui phải dật lộn dới cả đống nhửng tay đô vật nhà nghề, và ông Dân dới tui đả để dành được khoản năm ngàn đô cho cái thương nghiệp tôm. Nhưng bạn hảy cho phép tui nói cái điều này: tui được cái đám khán dả khoái dử dội luôn. Các cô, các bà diết thơ cho tui, rồi ngừi ta bắc đầu bán nón cán ngố để khán giả mua làm kỷ niệm. Nhiều lúc tui bước dô vỏ đài và đám khán giả đả có năm chục tới hơn trăm người đội nón cán ngố và đám đông cùng dổ tay hoan hô và kiêu tên tui.  Cái dụ này làm tui cảm thấy củng khoái khoái, bạn biết hông?
           
           
          Củng trong thời giang này, tui và Duyên sống chung dới nhau khá đầm ấm và hạp nhau mọi thứ ngoại trừ cái nghề đấu vật của tui. Mổi tối, tụi tui trở dìa căn chung cư, tụi tui nấu bửa ăn tối rồi tụi tui tụ lại trong phòng khách để bàn dìa kế hoặch mở cái thương nghiệp tôm. Tụi tui tính như dầy, tụi tui sẻ dời xuống Bải Dàu Lá Ba Tre, quê hương của thằng Bửu, để kiếm một vùng đầm lầy gần vịnh Mể Tây Cơ hay goanh guẩn chổ đó. Tụi tui phải mua lưới đánh tôm và lưới mắc cáo, lưới chuồng gà dì đó, và một cái thuyền chèo nhỏ để đi cho tôm ăn cho đám tôm bự thiêm, và có nhiều thứ nửa cần sắm xửa.  Ông Dân nói là tụi tui phải kiếm được một chổ để ở, để mua đồ ăn, đồ dùng, đại loại như dậy, trong thời giang chờ để có lời, và tụi tui củng phải có cách để đưa hàng ra thị trường.  Tính chung lại, ông Dân nói là tụi tui sẻ tốn khoản năm ngàn đô để bắc đầu mọi thứ trong năm đầu tiên – sau đó, thương nghiệp có thể tự kiếm tiền được rồi.
           
           
          Lúc này thì tui có một trở ngại dới Duyên. Cổ nói là tụi tui đả có năm ngàn đồng rồi, tại sao hổng chịu bắc đầu cuốn gói đi xuống dưới Bải Dầu Lá Ba Tre? Ừa, tui biết quang điểm của Duyên, nhưng thiệt tình mà nói, tui chưa sẳng sàng từ bỏ cái chổ này.
           
           
          Bạn biết hông, lâu lắm rùi, kể từ trước lúc tụi tui chơi đá banh bầu dục dới cái đám lột bắp mất dạy Ne Bơ Rát Ca ở cái trận Cam Cuối Mùa, mải cho tới giờ này tui mới cảm thấy là tui đạt được một thành quả gì đó. Có lẻ, tui có một chút thành quả dìa cái trò ping-pong lúc tui ở Trung Cộng, nhưng mà cái đó chỉ kéo dài ít tuần. Nhưng mà bây giờ, bạn biết hông, mổi tối thứ bảy và mổi từng, tui điều ra ngoài đó để thấy và nghe đám đông chào đón. Và ngừi ta chào đón tui – cán ngố hay hổng ngố củng dậy.
           
           
          Để hiểu tui hơn, bạn phải nghe cái đám đông đó reo hò khi tui dức đẹp tên Công Tử câu lạc bộ NÓKÌA, cái tên này tới võ đài dới nhửng tờ giấy bạc một trăm đô dán dính dô người của hắn. Rồi có một tên tên là “Ô Nhục Nam Ải,” tên này bị tui hạ đẹp bằng một cú cua kẹp Bót Tân và tui thắng giải Dô Địch Miền Đông, và được đeo cái đai vô địch. Sau đó, tui phải dật lộn dới một thằng có tên là Đại Gian Đồ Cổ, tên này nặng gần 2 tạ và mặc một bộ đồ da thú và thường mang mấy món đồ cổ tới như trống đồng, chuông đồng, gậy gộc cổ xưa mang đậm màu sắc dân tộc.
           
           
          Nhưng một hôm Duyên dìa nhà từ xưởng dỏ xe rồi nói, “Anh Lâm, tụi mình phải nói chiện dới nhau một chúc.”
           
           
          Tụi tui đi ra ngoài và đi dạo bộ gần một con suối, rồi Duyên tìm chổ để tụi tui ngồi xuống, rồi cổ nói, “Anh Lâm, em nghỉ là cái thương nghiệp vật lộn của anh đả đi quá xa rồi.”
           
           
          “Em nói sao?” Tui hỏi, mặc dù tui ngỉ là tui biết ý Duyên muốn nói cái gì.
           
           
          “Em nói là bây giờ tụi mình đả có gần mười ngàn đô rồi, số tiền này lớn hơn gấp đôi số tiền mà ông Dân nói là tụi mình cần để bắc đầu cái thương nghiệp tôm. Và em bắc đầu thắc mắc tại sao anh vẩn chỉ tiếp tục lên tới chổ đó mổi tuần để biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”
           
           
          “Anh đâu có làm chò hề gì đâu,” tui nói, “anh có nhiều khán giả hâm mộ để mà anh nghỉ tới họ. Anh rất nổi tiếng. Anh hổng thể tự nhiên bỏ họ rồi đi như dậy được.”
           
           
          “Hổng thể cái con khỉ!” Duyên nói. “Anh cho là họ ‘hâm mộ’ anh à?  Rồi anh nghỉ như dậy là ‘nổi tiếng’ hả? Cái đám người đó là cái đám khùng điên ba trợn chiên bỏ tiền ra để nhìn mấy thứ tầm bậy tầm bạ. Mấy cái đám ngừi lớn trưởng thành rồi mà còn mặc tả dới khố rồi dả bộ goánh nhau, cấu xé nhau. Và cái đám ngừi tự kiêu mình là ‘Rau Muống’, hay ‘Cục Kứt Vỉ Đại,’ hay ‘Bác Gái Gian Hồ,’ và mấy thứ tục tỉu như dậy – và còn anh, anh tự gọi anh là ‘Cán Ngố’!
           
           
          “Như dậy có dì sai đâu?” tui hỏi.
           
           
          “Như dậy thì anh có nghỉ là cái điều đó làm em cảm thấy thế nào hông? Cái anh chàng mà em đang yêu cho tới bây giờ được mọi người biết rỏ biết rành là một tên ‘Cán Ngố,’ là cái ngừi tự đưa mình ra làm trò hề cho thiên hạ mổi tuần – và làm trò hề trên dô tuyiến nửa!”
           
           
          “Tụi mình có thiêm tiền để mua cái ti vi đó,” tui nói.
           
           
          “Điệt mẹ cái số tiền dư đó,” Duyên nói. “Tụi mình đếc cần có dư tiền!”
           
           
          “Có ai nghe nói có ngừi hổng cần có thiêm tiền hông?” tui nói.
           
           
          “Tụi mình hổng có cần dử như dậy,” Duyên nói. “Em muốn nói là, cái em muốn là một nơi iên tỉnh để tụi mình ở, em muốn anh có một nghề đàng hoàng, như là cái thương nghiệp tôm – em muốn tụi mình có một cái nhà nhỏ, có lẻ có một cái vườn, hay một con chó hay cái gì đó – có lẻ, tụi mình nên có con cái.  Em đả chán được nổi tiếng rồi, chán từ lúc ở băng Trứng Nức lận, nổi tiếng hổng cho mình được cái dì hết. Em đả hổng tìm được hạnh phúc. Em đả gần 35 tuổi rồi. Em chỉ muốn an cư lạc nghiệp…”
           
           
          “Em coi nè,” tui nói, “có lẻ anh sẻ là ngừi để lên tiếng là có bỏ đô dật hông. Ảnh hổng có làm cái nghề này goài đâu – nhưng mà bây giờ chưa đúng lúc để anh bỏ nghề.”
           
           
          “Nhưng mà em củng sẻ hổng chờ mải được,” Duyên nói, nhưng tui đả hổng tin là cô ta đả nói thiệc như dậy.
           
          (Hết chương 19)
           
           
           
           
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2011 14:09:34 bởi dohop >
          #292
            dzuylynh 05.10.2011 05:40:57 (permalink)
            0


                                                  http://www.box.net/shared/7tla41bjqddsg8vlyc12

            THÁNG MƯỜI, EM VÀ MÙA THU

                          Album : Cho Hạt Mưa Xanh
                             thunglũngmùathuOct.4.2011

             sáng tác & trình bày : Dzuylynh
            ( tặng nữ sỹ Kiev Thương Giang ) 



            vườn khuya có tiếng lá nhẹ buông
            hạt mưa vẫn tí tách ngòai hiên
            gõ xuống điệu buồn triền miên ...

            ngỡ dáng em hiền
            ngỡ bước chân quen
            ngỡ em đã đến như một lần đã đi
            khi mùa thu chớm vàng, khi tình yêu chớm tan ...

            sao em không đến nép vào vai anh
            xõa ngang tóc rối làm phím tơ chùng
            sao em không đến ru anh lời hát đam mê
            cho đàn ngơ ngẩn rung âm cùng heo may

            này em có hay bây giờ là tháng mười
            có người ngồi đếm những hạt mưa qua
            để xót xa nhớ phiến môi mềm
            nhớ vòng tay êm chưa lần trao thân
            đã cho nhiều những ân cần...
            đã xa rồi ái ân hằn trên nỗi đau phiến lá ngà

            nơi đây
            có người ngồi chờ thu đến
            nơi đây
            có người ngồi chờ thu đi ...
            này em biết không! bây giờ là tháng mười?
            này em biết không? bây giờ là tháng mười!
            là mùa thu !
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2011 05:48:14 bởi dzuylynh >
            #293
              dohop 05.10.2011 13:02:02 (permalink)
              0





              Bế Tắc (Deadlock)
              dohop, 20 tháng 4, 2002

              Xin gởi đến những rắc rối trong cuộc sống, những chia rẽ do sự khác nhau về giới tính, ý thích, tôn giáo, chính trị, giai cấp kể luôn những tranh chấp ở Biển Đông!


              dohop cám ơn chị Phù Vân đã làm dohop nhớ lại một ước mơ - mơ về một nơi không có mâu thuẫn, không có sự hà hiếp, không có sự khổ đau, không có sự sợ hãi, nơi mà loài người sống với trái tim và nói tiếng nói của trái tim - không kỳ thị, không phải giữ kẽ, không phải mắc cở hay xấu hổ...


              Ôi, những mâu thuẫn... có cách nào mình bán hết mâu thuẫn cho... Trung Quốc hết không nhỉ.




              dohop xin gửi một bài thơ cũ, cũng về sự mâu thuẫn, về sự giữ kẽ, lễ giáo và một nỗi đau gây ra bởi những thứ này.  Chắc là dohop nên tập làm thơ lại...


              Yêu người khác đạo

              Ngày còn kẹp tóc tôi yêu người ngoại đạo
              Một tình yêu tinh khiết như sương mai
              Chúng tôi yêu nhau nhưng chẳng dám nắm tay
              Anh ấy ngại tôi bị rầy la, thương tổn
              Tôi thường sợ là đứa con hư đốn
              Lấy “người ngoài” khổ mẹ biết bao nhiêu!
              Ba bị mắng, họ hàng sẽ lắm điều!
              Ôi tôi sợ tình yêu đầy trắc trở!
              Anh với tôi lời yêu không bỡ ngỡ
              Mấy lần anh xin nói với mẹ tôi
              Tôi run sợ van anh đừng mở lời…
              “Em chết mất! Anh ơi, em chết mất!”

              Rồi một hôm, tủi buồn cho duyên phận
              Chúng tôi gặp, nguyện chấm dứt thương đau
              Mình nắm tay – cái nắm tay lần đầu
              Rồi nhìn nhau để cùng tuôn nước mắt!
              Từ hôm đó chúng tôi bớt gặp mặt
              Đã hứa nhau “…thương mãi như anh em!”
              Anh tìm đường xuất ngoại, “…mình xa thêm
              Cho cánh cửa đời em thêm rộng mở!”

              Anh gửi lời từ biệt rồi xa xứ
              Anh đơn thân nơi đất lạ quê người
              Vẫn thư từ… dăm lá mỗi năm thôi
              Và mong ước tôi nên đôi trong hạnh phúc
              Tôi dấu anh nỗi buồn sâu trong ký ức
              Dối với anh “Em kiếm được người rồi!
              Một anh chàng… cũng giống như anh thôi!
              Nhưng khác chút, tụi em cùng có Đạo…”
              Tôi như đã vùi mình trên hoang đảo!
              Anh gửi quà tặng chú rể cô dâu,
              Lá thư chót anh khuyên tôi ít điều
              “…dành tâm trí cho gia đình hạnh phúc nhé!”
              Và thời gian trôi đi trong lặng lẽ
              Tôi cô đơn chẳng hiểu mình chờ ai?
              Tôi ngã bệnh – sau đau khổ miệt mài
              Tôi mê sảng, gọi thầm tên anh mãi
              Bố và mẹ chờ tôi tạm khỏe lại
              Khẽ hỏi tôi, người tôi gọi trong mơ
              Tâm yếu ớt, tôi kể bố mẹ nghe
              Về người ấy, một chàng trai ngoại đạo
              Và mẹ khóc, “…con tôi sao khờ khạo
              Sao đã không cứ nói bố mẹ nghe?
              Bố mẹ đâu nghiêm khắc, dù răn đe?
              Ôi hạnh phúc của con! Mẹ cha thật có lỗi!”

              Bố mẹ nhờ người kiếm anh khắp lối
              Kẻ kể rằng “…ông ấy đã xuất gia”
              Người tiếc cho ông tiến sĩ tài ba
              Khuôn mặt đẹp đượm vẻ buồn khó tả!”
              Tin không vui từ các chùa, tịnh xá
              “…Ông sư ấy chắc đã viên tịch rồi
              Trước khi rời tịnh xá đi nước ngoài
              Sư có nói… vô thường… đang gần lắm!”

              Ôi, hạnh phúc tưởng xa… nhưng gần lắm
              Và dù gần sao vẫn tít mù khơi!
              Tình là chi, một cõi của cuộc đời?
              Đời vô thường nên tơ duyên cũng thế?
              Tôi đã khóc cạn nguồn đôi dòng lệ
              Những hạt khô vẫn đọng trái tim tôi
              Anh đã xa hay vẫn trong cuộc đời?
              Tìm trọn chưa, trong tim anh, Phật tánh?
              Bố mẹ đã nói nhiều về Phật tánh
              Về vô minh, nhân quả và vô thường.
              Sáng hôm qua tự ngắm mình trong gương
              Trong một thoáng em, anh – mình là một!

              dohop, Nam Bán Cầu, ngày tuyết rơi trong mùa hè tại Blue Mountain 21/12/2010





              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/68461/D133600F58084AF59F6C28ACFA9D0E2B.jpg[/image]
              Mùa Xuân Auburn  - NSW Úc Tháng 9 2011- ảnh dohop
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2011 13:15:20 bởi dohop >
              Attached Image(s)
              #294
                triart 05.10.2011 18:50:43 (permalink)
                0

                Man mác mùa Bão rớt[Mùa Thu]

                [Ở SG  và Miền Nam VN ]




                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/CBD58EE4714642B79E7DF35E95952136.jpg[/image]

                Tiếng Vĩ cầm trong mưa

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/D16E0948AB654A83AB964C70F5DA40A5.jpg[/image]


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/8BB7C6A2E75042B18382DF2D7D839E01.jpg[/image]

                Cái thực trong cái vô thực


                Huởn lúc nào chơi đó
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2011 18:55:37 bởi triart >
                Attached Image(s)
                #295
                  dohop 06.10.2011 06:46:51 (permalink)
                  0
                  Trái Sầu Chung
                  Tôi đang tìm kiếm trái sầu chung
                  Chẳng thấy sầu đâu chỉ lạnh lùng
                  Đất mòn núi khóc sầu thêm cụt
                  Mỏi mòn tâm trí mộng lung tung
                   
                  Đố ai tìm được trái sầu chung
                  Để tôi mua lại với tấm lòng
                  Để tôi dâng hiến thân ích kỷ
                  Để người chấm dứt phận long đong
                   
                  hộp


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/68461/A4EA72AFF76C4440B2C0495738AEF843.jpg[/image]
                  Măng Cụt và... Sầu Cụt
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2011 06:48:04 bởi dohop >
                  Attached Image(s)
                  #296
                    Phù vân 06.10.2011 07:12:46 (permalink)
                    0

                    ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

                    Thật...hết cỡ !

                    Ăn máy bay
                    Đã có rất nhiều người trên thế giới ăn những món rất kỳ quái, trong đó Michel Lotito là một ví dụ điển hình. Anh có khả năng ăn kim loại và thủy tinh. Nhờ khả năng đặc biệt của mình, Michel đã lập rất nhiều kỷ lục, trong đó nổi bật nhất là ăn chiếc máy bay Cessna 150 trong vòng 2 năm, từ 1978 tới 1980. Các bác sĩ đã kết luận dạ dày của Michel dày gấp 2 lần người bình thường, đó là lý do vì sao anh lại có khả năng tiêu hóa được thứ thức ăn cứng đến như vậy.

                    Người có da co giãn nhất

                    Điều kỳ lạ ở người đàn ông này là da anh có thể kéo dài theo nhiều hướng. Người đó là Garry Turner, một công dân Anh. Ngày 28/10/1999, Garry đã lập kỷ lục thế giới khi kéo da bụng dài 15,8 cm. Sau đó, các bác sĩ đã phát hiện ra rằng Garry bị rối loạn các tế bào liên kết da.

                    Người có thể cuộn tròn chảo rán



                    Có nhiều cách để biết người này khỏe, người kia không khỏe. Riêng anh chàng Scott Murphy lại có cách phô trương sức mạnh của mình bằng cách gập cuộn tròn chiếc chảo rán bằng tay trong vòng 30 giây. Nhờ đó, anh đã được lưu danh trong sách kỷ lục Guinness.

                    Người có nhiều ngón chân ngón tay nhất thế giới



                    Bé gái Le Yati Min, 16 tháng tuổi, từ lúc sinh ra mỗi bàn tay đã có 6 ngón, mỗi bàn chân có 7 ngón. Hiện bé đang sống cùng bố mẹ ở phía Nam Okkalarpa, Myanmar. Cô bé vừa được sách Kỷ lục Guinness công nhận là người có nhiều ngón chân ngón tay nhất thế giới.

                    Ky luc ăn ớt



                    Anandita Dutta Tamuly (người Ấn Độ) ăn hết 51 quả ớt cực cay trong vòng 2 phút. Cô còn bôi ớt vào 2 mắt trước khi ăn.

                    Ngồi trong thùng đầy nước đá lâu nhât



                    Anh Jin Songhao (người Trung Quốc) đã lập kỷ lục thế giới khi ngồi trong thùng đầy nước đá suốt 120 phút, đánh bại kỷ lục 115 phút trước đó của Win Hof (người Hoà Lan).

                    Người phụ nữ thấp nhất thế giới


                    Sách kỷ lục Guinness vừa chính thức công nhận Jyoti Amge (17 tuổi) là teen thấp nhất thế giới. Teen này hiện cao 60,96 cm. Có thể sang sinh nhật lần sau cô sẽ trở thành người phụ nữ thấp nhất thế giới.

                    Cai miệng co giãn rộng nhất thế giới



                    Francisco Domingo Joaquim sở hữu chiếc miệng co giãn rộng nhất thế giới (17 cm).

                    Cặp vo chong thấp nhất thế giới



                    Maistre Breger da Silva và Claudia Pereira Rocha là cặp vo chong thấp nhất thế giới. Họ cưới nhau từ năm 1998 và sống hạnh phúc với nhau từ đó đến nay. Hiện 2 vợ chồng đang sống tại Brazil. Cô vợ cao 91,44 cm, chồng thấp hơn vợ 2 cm.

                    Cặp vo chong cao nhất thế giới



                    Wilco van Kleef cao 2m13, vợ thấp hơn anh một chút. Họ là cặp vo chong cao nhất thế giới.

                    Nguoi "nam châm"


                    Aaron Caissie (10 tuổi, người Canada) không cần loại keo nào cũng làm dính được 17 chiếc thìa lên mặt. Cậu bé này đã phá vỡ kỷ lục trước đó của cậu bé 9 tuổi người Anh, Joe Allison, người giữ được 16 chiếc thìa trên mặt.

                    Người đàn ông cao nhất thế giới


                    Turk Sultan Kosen (người Thổ Nhĩ Kỳ) được Kỷ lục Guinness công nhận là người đàn ông cao nhất thế giới. Anh cao 2m46. Turk sinh ngày 10/12/1982.

                    Bộ tóc dài nhất thế giới



                    Cô Xie Qiuping (người Trung Quốc) co bộ tóc dài nhất thế giới. Mái tóc của cô đo ngày 8/3/2004 dài 5,62 m. Cô bắt đầu nuôi tóc từ năm 1973 và từ đó không cắt tóc.

                    ================ Những đôi mắt dị thường nhất thế giới Họ là những người sở hữu đôi mắt có thể đọc được chữ trong bóng đêm hoàn toàn hay nhìn thấu cơ thể, thậm chí chẩn đoán được cả bệnh tật.

                    Cậu bé đọc chữ trong đêm tối


                    Cậu bé Nong Youhui (người Trung Quốc) có khả năng đặc biệt là đọc chữ ngay cả trong bóng đêm hoàn toàn. Khi đó, mắt cậu bé xanh như mắt mèo, với ánh sáng xanh dị thường. Ban ngày, mắt cậu vẫn tinh tường như người bình thường. Các bác sĩ cho rằng, cậu bé Nong bị chứng bẩm sinh hiếm gặp có tên là bạch bì, khiến cho mắt có rất ít sắc tố bảo vệ và rất nhạy cảm với ánh sáng.

                    Cô gái có khả năng nhìn xuyên thấu cơ thể người



                    Đó là trường hợp của cô Heise (19 tuổi) đến từ Mỹ. Cô gái này được tin là người sở hữu đôi mắt thần, có thể nhìn xuyên thấu cơ thể người và chẩn đoán được bệnh tật. Nhìn từ bên ngoài, đôi mắt của cô Heise không có gì khác lạ so với những người bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại có khả năng rất dị thường. Đó là khả năng nhìn thấy được các bộ phận, nội tạng cơ thể như một máy chụp X-quang. Các chuyên gia y tế cũng chưa giải thich được khả năng siêu phàm của cặp mắt cô Heise. Họ chỉ chẩn đoán rằng Heise sở hữu giác quan liên đới đặc biệt, có tên là Synesthesia.

                    Cô gái có đôi mắt màu trắng



                    Đó là trường hợp của cô bé Laura Castro đến từ Mỹ. Cô gái sinh năm 1995 này từ lúc được sinh ra đã rất xinh xắn với mái tóc màu vàng, đôi mắt màu nâu. Nhưng rồi ngày sinh nhật lần thứ 10 đã làm biến đổi cuộc đời cô. Đó là khi cô vào nhà vệ sinh, soi gương và thấy cặp mắt xinh xắn ngày nào trở nên trắng dã như lòng trắng trứng gà. Khi cô bé được đưa tới bác sĩ, họ đều bó tay vì chưa gặp trường hợp nào mắt lại trắng như vậy. Điều lạ là Laura không hề cảm thấy đau đớn. Từ ngày đôi mắt cô bé bị biến dạng, cô không chỉ nhìn rõ hơn mọi thứ mà còn có khả năng xuyên thấu. Lần đầu tiên cô bé phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình là một buổi sáng, cô nhìn xuống cơ thể mình và vô cùng hoảng sợ khi thấy những thứ bên trong khoang bụng của mình, cũng như quả tim đang phập phồng đập. Cô bé cũng có khả năng nhìn thấu những bức tường hay kim loại lớn. Hiện trường hợp của cô vẫn đang được các bác sĩ nghiên cứu để đưa ra kết luận.

                    Đôi mắt không thể nhắm



                    Thảm họa Chernobyl xảy ra vào tháng 4/1986 đã cướp đi mạng sống của nhiều người, gieo những căn bệnh ung thư quái ác cho những người dân xung quanh vùng thảm họa. Cô bé Tragic Veronica (5 tuổi) là một nạn nhân của thảm họa nguyên tử khủng khiếp nhất trong lịch sử đó. Bức xạ làm ô nhiễm môi trường ngôi làng Korosten, Ukraina, quê hương của cô bé, khiến cô bé bị mắc một bệnh ung thư hiếm gặp. Những dây thần kinh phát triển chằng chịt khiến cô bé không thể nhìn được và mắt lúc nào cũng mở, kể cả ban đêm. Veronica phải chịu sự xa lánh của bạn bè chỉ vì đôi mắt kinh dị của mình. Cơ hội cho Tragic Veronica là đến Israel để chữa bệnh. Tuy nhiên, gia đình cô bé gặp nhiều khó khăn về kinh tế nên chưa thể đưa con gái đến đây chữa trị. Cả gia đình luôn cố gắng bù đắp lại những thiệt thòi mà bé phải gánh chịu.

                    Người đàn ông làm lồi đôi mắt

                    Ông Claudio Pinto (người Brazil) có khả năng đặc biệt, đó là làm lồi đôi mắt ra khỏi hốc mắt đến 95%. Người đàn ông 48 tuổi này khiến các chuyên gia y tế cũng phải ngạc nhiên và cho biết họ chưa từng thấy đôi mắt nào kỳ lạ như của ông Pinto. Nhờ khả năng đặc biệt này, ông Pinto cũng kiếm được nhiều tiền khi biểu diễn ở đám đông.

                    #297
                      triart 06.10.2011 23:29:02 (permalink)
                      0

                      Trích đoạn: dohop

                      Trái Sầu Chung
                      Tôi đang tìm kiếm trái sầu chung...




                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/F1131BD594B34325A9645060E725DB17.jpg[/image]

                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/1667F853DDA14FC5BD79041758597748.jpg[/image]

                      "Qua" đây đang có gốc sầu chung...

                      Có thêm hai cái hoa toe toét

                      Tặng "Hộp " xem chơi...đời có đủ

                      Dzui -sầu ,hỷ nộ...chỉ hư vô !




                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2011 23:46:51 bởi triart >
                      Attached Image(s)
                      #298
                        dohop 07.10.2011 07:45:08 (permalink)
                        0
                        dohop cám ơn Mr Ẹc nhiều, nhất là về chiếc xe... nhắc nhở dohop về thời kỳ xe lôi. Chắc bây giờ nước ta tiến bộ hơn nhiều, có cả xe lôi, xe kéo, xe đu dây, xe bò, xe lết.... đủ các loại xe cao tốc và thấp tốc...

                        Gửi tặng Mr Ẹc, chị Vân và các bạn hình ảnh... chó ở một số nơi... Nhưng sao dohop không thấy chả chó, gỏi chó, v.v... Coi vậy mà nước mình văn minh hơn lắm đó.



                        http://www.uproxx.com/feature/2010/04/xxtreeeme-dog-grooming-ooh-wah-ah-ah-arf/


                        Đây là chó HẢI TẶC



                        Đây là chó Đệ Tam Thế Giới



                        Đây là chó Beo


                        Chó Sư Tử


                        Chó Gấu Trúc


                        Chó Gấu Trúc



                        Chó Chồn Hôi


                        Chó CỌP


                        Chó CỌP TRẮNG


                        Chó NGỰA VẰN XANH


                        Chó BÒ


                        Chó TRÂU RỪNG?


                        Chó LẠC ĐÀ


                        Chó LẠC ĐÀ



                        Chó ỐC SÊN trong vườn nhà Anh Tư



                        Chó của bộ trưởng thông tin Hoa Kỳ - MR Tôn Thất Thiệt


                        Cái này là Chó Xuống Hàng Chó Ngựa


                        Chó CON RỒNG Á CHÂU


                        Chó Chuồn Chuồn - Cho nó cắn rốn thì sẽ bơi qua được các dòng thác CM


                        Chẳng biết là chó gì nữa


                        Chó tự do - Bọn Đế Quốc xạo thật, ở bên Mỹ làm gì có tự do???? Hỏi con chó nó cũng biết nữa!


                        Chó Dịt Xù



                        Chó Bông - Chó Trăm Hoa Đua Nở???


                        Chó Hưu Thấp Cổ?


                        Chó Cầu Cá Ba Sa


                        Chó Xe Dream


                        Lại Xuống Hàng Chó Ngựa Nữa - Hình như là lừa???


                        Cái này thì đúng là Xuống Hàng Chó Ngựa


                        Chó Tuổi Teen?


                        Chó Tuổi Cháu Ngoan


                        Chó Rùa


                        Chó Sau Khi Ăn Bộ Xít


                        Chim Chó hay Chó Công...


                        Cái này thì đúng là chó Công


                        Một loại công chó khác



                        Đời là chó....






                        Chó đá


                        Chó của bộ Quốc Phòng Tôn Thất Trận
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2011 08:10:28 bởi dohop >
                        #299
                          Phù vân 07.10.2011 11:00:41 (permalink)
                          0

                          Đây là chó Đệ Tam Thế Giới







                          Chó Sư Tử
                          còn có tên gọi là Hồ ly đội lốt Hùm








                          Chó CON RỒNG Á CHÂU


                          - xì ! RỎM
                          chó là Cẩu , rồng là Long
                          một con viết tắt là C , một con viết tắt là L
                          cái này ở quê chị kêu là Chó giả Cầy




                          Chẳng biết là chó gì nữa
                          Chời ơi , em quê quá à : CHÓ BẮC KINH hậu duệ nhà Háng bên Tào á !mới có bảng CHỮ VÀNG ! VÀNG DỎM mạ , bị pể mánh phai mào lòi ra miếng kẽm !


                          Chó tự do - Bọn Đế Quốc xạo thật, ở bên Mỹ làm gì có tự do???? Hỏi con chó nó cũng biết nữa!
                          đế quốc Mỹ vừa xạo vừa phản bội nào giờ mà , nó theo TàO bỏ TA năm 75 !


                          Chó Dịt Xù
                          Chó còn chán đời hún chi người em ui !
                          thiệt ra là nó tự che mặt vì xấu cọp không mún nhìn đời và nhìn mấy người lòng nhân dạ...khuyển mà thôi !



                          Chó Bông - Chó Trăm Hoa Đua Nở???
                          Ừa ! gốc Trung Cuốc


                          #300
                            Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 20 của 72 trang, bài viết từ 286 đến 300 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9