Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 21 của 72 trang, bài viết từ 301 đến 315 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Cà Na tn nguyen 08.10.2011 01:24:00 (permalink)
0
 
Hôm nay cuối tuần , Cà na đại diện người xem  tặng ảnh này, để...lâu lâu cảm ơn một lần  , Ông Tư , dohop. chị Ly và Mr Ec  đã luôn  đều đặn cho người xem thưởng thức  những sáng tác của mình nhé.



Nghệ sĩ  Bướm !...

Hôm nọ Cà na cũng tình cờ thấy  chú chim xanh này có dáng điệu giống như một người




Trước giờ trình diễn !


nên Cà na mang về tặng ông Tư !
Chúc mọi người một cuối tuần vui !.
 Cà na
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2011 02:24:52 bởi tn nguyen >
dzuylynh 08.10.2011 05:15:33 (permalink)
0
Thanks CANA.



CÁM ƠN EM, ĐẸP QUÁ MÙA XUÂN



thơ Huy Văn _ phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
album " Mưa xanh nỗi nhớ "
half moon bay.Oct.7.2011
( tặng Mimosa _ TiTi )

http://www.box.net/s...v6d08xuhka454sr

Vì tóc Em bay mềm trong gió
Nên lòng Tôi lãng đãng như mây
Tình theo Em thả hồn mở ngõ
Đón hương xuân trong nắng tràn đầy.

Vì mắt em trong như gương lắng
Của hồ thu man mác, dịu dàng
Nên giữa dòng yên ba sóng lặng
Có Tôi nhìn đời thật bình an.

Vì lời Em nghe như suối nhạc
Nên tôi mơ duyên thắm, tình dài
Xuân thì thầm như lên tiếng hát
Khi hoa lòng nở đóa mãn khai.

Vì môi Em mềm như trái mộng
Tôi uống từng nhịp thở ngất ngây
Nhiệm mầu thay mùa Xuân hằng sống
Ngọt môi Em. Thơm quá tình đầy!

Vì tìm cùng hòa chung một nhịp
Nên đường hoa chân bước rộn ràng
Có lẽ nhạc tình trong tiền kiếp
Đã từng ngân câu " Lý Tình Tang " !

Vì có Em, đời thêm hương sắc
Cho dù đang nghiệt ngã, trầm luân
Ơi hạnh phúc đời tôi vừa gặp
Cám ơn Em, đẹp quá mùa Xuân!

HUY VĂN

dohop 08.10.2011 19:14:53 (permalink)
0
Tango






Híc, có clip hay quá mà hộp gửi lên không được, có cao nhân nào cứu giúp bé hộp được hôn?

Thương mến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2011 18:01:25 bởi Ct.Ly >
Phù vân 08.10.2011 20:47:36 (permalink)
0

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

Phù Vân thân mời quý bằng hữu bước vào thế giới của " chúng ta "
để thấy vì " mưu sinh thoát hiểm " , vì bản năng sinh tồn mà con người đã tận diệt lẫn nhau ngay từ...trong Trứng Nước rồi !
Thế nên đàn anh bạn vàng Trung Cuốc có ý muốn nuốt trọng An Nam ta cũng không có gì gọi là khó hiểu cả !!!
Giải pháp hay nhất và hợp thời trang nhất là Người Việt Nam nên đi Học tiếng Tầu  cho mau thôi !
Còn không thì bắt đám Tàu Chệt đi HỌC TIẾNG AN NAM !
VN và TQ chính là hai CON TINH TRÙNG MÔI HỞ MÉP LẠNH VẬY !

Tuyệt tác kỳ quan của Thượng Đế !
Những Bức Hình Độc Đáo: Sự Hình Thành Một Hài Nhi

Nhiếp ảnh gia Thụy Điển Lennart Nilsson đã dành 12 năm để chụp những bức ảnh về việc phát triển thai nhi trong tử cung.
Những bức ảnh đáng kinh ngạc được chụp với máy ảnh thông thường với ống kính macro, nội soi và kính hiển vi điện tử .
Nilsson đã sử dụng mức độ phóng đại hàng trăm ngàn lần và phải "thao tác" ngay trong bụng người mẹ. Bức ảnh đầu tiên
của bào thai của con người đã được thực hiện vào năm 1965.





1 Tinh trùng xâm nhập vào vòi Fallop




Trứng của người mẹ




Chúng có hẹn với nhau chăng ?



Vòi Fallop




Hai tinh trùng đang tiếp cận với trứng



Con tinh trùng thắng trận




Tinh trùng




5-6 ngày sau.
Sự kết hợp đã phát triển thành một túi phôi, có chứa nhiều tế bào hơn,
và đang bước vàotử cung



8 ngày tuổi.
Phôi
bào đang bám vào thành tử cung




Bộ não đang phát triển




24 ngày tuổi.
Lúc này bào thai chưa hình thành bộ xương.
Chỉ có trái tim đang thoi thóp lúc 18 ngày tuổi




4
tuần tuổi




4.5 tuần tuổi




5 tuần tuổi: Đã dài cỡ 9 mm.
Đã phân biệt được các lỗ trên gương mặt dành cho đôi mắt , lỗ miệng và lỗ mũi




40 ngày tuổi.
Hình thành lá nhau.
Cơ quan này kết nối phôi vào thành tử cung cho phép hấp thu dinh dưỡng,
loại bỏ chất thải và trao đổi khí thông qua nguồn cung cấp máu của người mẹ



8 tuần tuổi.

Phôi thai phát triển nhanh được bảo vệ trong túi nước ối



10 tuần tuổi.
Mí mắt khép hờ. Trong một vài ngày tới nó sẽ nhắm hoàn toàn .




16 tuần tuổi.
Thai nhi sử dụng bàn tay của mình để khám phá cơ thể của mình và môi trường xung quanh



Bộ xương
bao gồm chủ yếu là các mãnh sụn mềm dẻoMạng lưới các mạch máu có thể nhìn thấy qua làn da mỏng



18 tuần tuổi: Dài khoảng 14 cm.
Thai nhi đã có thể cảm nhận được âm thanh từ thế giới bên ngoài



19
tuần tuổi




20 tuần tuổi: Dài khoảng 20 cm.
Lớp lông tơ , bao phủ toàn bộ đầu



24
tuần tuổi




26 tuần tuổi




6 tháng.
Vẫn còn 8-10 tuần nữa, do đó bào thai đang được chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi tử cung.
Nó trở lộn đầu bởi vì sẽ dễ dàng sanh ra trong tư thế này




36 tuần tuổi.
Còn 4 tuần nữa, em bé sẽ thấy được thế giới bên ngoài

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2011 21:02:13 bởi Phù Vân >
Phù vân 08.10.2011 21:19:08 (permalink)
0

Trích đoạn: dohop

Tango

http://www.youtube.com/watch?v=rnGBTpVFCtM


Híc, có clip hay quá mà hộp gửi lên không được, có cao nhân nào cứu giúp bé hộp được hôn?

Thương mến


tuyệt vời TANGO !
 cám ơn bé hộp nhiều
chị thấy đây là một tác phẩm nghệ thuật Tự Chơi Tự Sướng đạt đến đỉnh cao của bộ môn Nghệ Thuật MÚA RỐI của Nghệ Sỹ Nhân Dân không phải là người VN mình.

 Ở quê ta hay hơn xa lắc xa lơ , ĐÀN MÚA RỐI REN  múa..rối..NƯỚC thăng long Rồng Lộn gồm nhiều Nghệ Sỹ Nhăn Răng có khả năng vừa MÚA NƯỚC vừa BÁN NƯỚC để cải thiện đời sống cho dân giàu Vùng Kinh Tế Cũ  luôn..
Phù vân 09.10.2011 02:24:11 (permalink)
0

THIÊN TÀI VÀ THIÊN TAI có gì khác?
TẤM GƯƠNG CANH TÂN BẬC THẦY CHÂU Á

Khi ‘Lão Lý’ lắc đầu




Lý Quang Diệu. AP


Ông Lý Quang Diệu là một nhân vật đặc biệt ở châu Á. Ông được người dân nước ông coi là Cha đẻ của quốc gia Singapore độc lập và phồn vinh. Tháng 9 này, sinh nhật lần thứ 88 của ông được kỷ niệm trên khắp nước kết hợp với kỷ niệm lần thứ 47 ngày lập quốc. Báo chí quốc tế lại có dịp ca ngợi đất nước nhỏ bé này là con mãnh hổ thần kỳ nhất trong 4 con hổ châu Á gồm có Singapore, Hồng Kông, Đài Loan và Nam Triều Tiên.
Năm 1965, tổng sản lượng của Singapore đạt gần 1 tỷ đôla , tính theo đầu người là 516 đôla/năm; năm 2010, 2 con số này đã vọt lên thành 223 tỷ và 44.000 đôla – có nghĩa là tổng sản lượng tăng hơn 200 lần và thu nhập bình quân đầu người tăng hơn 80 lần so với 47 năm trước. Thật là một kỷ lục phi thường. Nhân dịp này báo chí Pháp, Anh nêu bật nếp sống thật sự giản dị, gương mẫu của ông Lý Quang Diệu – hay “Lão Lý”, theo cách gọi thân mật của người dân. Ông không đồng ý việc tạc tượng, trưng ảnh ông, đặt tên ông cho các công trình. Ông vẫn ở căn nhà nhỏ, đi xe hơi loại rẻ. Con trai ông, Lý Hiển Long, dù là thủ tướng đương nhiệm, và con gái ông, bác sỹ Lý Vĩnh Linh, cũng theo nếp sống như thế, không có biệt thự, nhà nghỉ riêng, không có xe cộ, trang sức gì khác người. Triết lý sống của cả gia đình ông là thế, không lập dị, không đua đòi, xem sự thanh bạch là một điều đương nhiên để được sống an vui, hạnh phúc. Điều quan trọng đối với ông là dân Singapore sống tốt, sống sạch, xã hội sạch, môi trường sạch, lương tâm sạch.
Nhân dịp này ông Lý Quang Diệu có một số ý kiến đáng chú ý. Ông cho rằng Trung Quốc dù phát triển liên tục nhưng chứa nhiều nguy cơ mang tính bi kịch, và rằng Ấn Độ là nước châu Á gây ấn tượng mạnh nhất về chất lượng phát triển bền vững.
Về Singapore, “Lão Lý” nhân danh Bộ trưởng – Cố vấn cho chính phủ, tỏ ý vui mừng thấy lý tưởng của ông đã được nhà nước kiên trì thực hiện suốt gần 50 năm nay. Bài học lớn nhất, theo ông, là coi trọng giá trị của con người , đồng thời ngăn chặn ảnh hưởng thái quá của đồng tiền trong chính trị. Ông hiểu sâu sắc đồng tiền vừa là nguồn hạnh phúc, vừa là động lực tha hoá xã hội. Lãnh đạo giỏi là người điều hòa được mối mâu thuẫn này.
Ông Lý cho rằng trong xây dựng guồng máy cai trị và cải cách hành chính của nhà nước, vấn đề trung tâm là tuyển mộ được nhân tài có chất lượng cao nhất – ông gọi là nhân tài loại 1, tức là những người vừa có chuyên môn cao vừa có lối sống trong sạch. Thấp hơn một bậc là nhân tài loại 2, tức là những người sẽ làm suy yếu đất nước nếu được nắm giữ các chức vụ cao. Nếu chỉ là nhân tài vào loại 3 hay loại 4, nghĩa là tài kém đức suy thì sẽ mang lại tai họa cho đất nước. Ông cho rằng người lãnh đạo phải kiên quyết cảnh giác với thế lực đồng tiền trong chính trị, và rằng tệ mua quan bán tước và nạn bè phái là 2 tai họa lớn nhất cho một chế độ.
Ông Lý Quang Diệu từng sang Việt Nam nhiều lần, theo lời mời của chính quyền Việt Nam. Đó là chuyện của 15 năm trước, khi Việt Nam vừa được gia nhập WTO, mở ra một triển vọng lớn. Ông chân thành góp ý xây dựng, san sẻ kinh nghiệm quý. Nhưng ông đã nản lòng và thất vọng. Mấy năm nay ông lại càng thất vọng hơn. Trả lời báo The Straits Times của Singapore hồi năm ngoái, ông nói về Ấn Độ, về Đài Loan, về Nam Triều Tiên; khi được hỏi về Việt Nam ông lắc đầu: «Nên quên đi, tôi đã nói hết với họ rồi, vô ích!”, rồi ông nói về Nhật Bản.
Nhớ lại, ông Lý từng tâm sự với nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt và các nhà báo Việt Nam về đề tài chống tham nhũng 15 năm trước. Ông nói rất giản dị: hãy nâng lương cho viên chức đủ sống để không ai cần ăn cắp, luật pháp phải thật nghiêm để kẻ tham sợ không dám tham nhũng, đạo đức trong xã hội phải được truyền bá để mọi người khinh và hổ thẹn đối với tệ nạn xấu xa này.
Tóm lại là 3 không: không cần, không dám, không nỡ.
Ông Lý kể chuyện đã tăng quỹ lương cho viên chức ra sao, trừng trị tệ “phong bì”, “đưa tiền dưới bàn ăn”, “huê hồng”, “tặng phẩm, biếu xén, quà cáp, sinh nhật …» ra sao, và nhân tài loại 1 là thế nào, có lương thiện, trong sáng mới thật sự tài giỏi có ích.
Ông Lý nản lòng, không muốn nhắc đến Việt Nam nữa vì ông biết lời ông đã như nước đổ đầu vịt. Giá như người ta nghe lời ông, quyết liệt diệt tham nhũng như đã hứa, thì 20% ngân sách hàng năm đã không bị xà xẻo, chia chác cho đám tham quan ô lại nhiều vô kể và hàng tỷ đôla đã không bị lãng phí vì bất tài và tham nhũng. Nếu 20% ấy được dành cho quỹ tiền lương – như ông Lý khuyên – thì cục diện kinh tế-chính trị-xã hội Việt Nam đã khác hẳn.
Trái ngược với lời khuyên răn trên, suốt 15 năm qua, quốc nạn tham nhũng ở nước ta trầm trọng thêm gấp bội, vì mọi người đều thấy cần phải tham nhũng, không tham nhũng không sống nổi; dám tham nhũng vì đã có ô, có lọng, có khe hở luật pháp để chạy án; và không ai còn biết xấu hổ khi ăn bẩn và đút lót vì mọi người đều tham gia, ta không ăn và đút là dại, là ngu đần, là thiệt. Trên ăn thì dưới cũng ăn, trên múc thì dưới cũng múc. Tôi ăn, anh ăn, chúng ta cùng ăn dù là ăn bẩn, thế là hòa. Trước cảnh này, có một người rất buồn, rất nản, đó là « Lão Lý» Singapore, người từng hy vọng làm một cố vấn tốt, có ích cho nước bạn.
Trong dịp mừng ông Lý Quang Diệu 88 tuổi, báo chí Đông Nam Á lại có dịp nói về những nét đẹp của Singapore. Ở đây phố xá, vĩa hè công cộng sạch nhất thế giới. Ở đây nhà vệ sinh công cộng nhiều và cũng sạch nhất thế giới. Mọi nhân viên hành chính công cộng không những luôn luôn nhã nhặn, nở nụ cười mà còn tận tình đáp ứng quyền lợi người dân. Đi khắp nơi, hầu như không có chen lấn, khạc nhổ, móc túi, xin tiền. Con người tôn trọng yêu thương con người.
Singapore có thu nhập đầu người cao nhất Đông Nam Á, 44.000 đôla / năm, gấp hơn 40 lần mỗi người dân Việt Nam hiện nay, ấy vậy mà họ vẫn nghe theo “Lão Lý”. Đồng tiền là quý, là cần khi thu nhập chính đáng, nhưng phải luôn luôn cảnh giác; đồng tiền có thể tha hóa xã hội, tạo nên bất bình đẳng, cho nên cần luôn đặt giá trị con người và đạo lý làm người lên trên giá trị của đồng tiền. Từ đó đồng tiền sẽ là phương tiện, là công cụ quý của con người, phục vụ chứ không làm chủ con người. Chí lý thay!
Các bạn Singapore thường nói: “Chúng tôi quý ông già Lý, ‘Lão Lý’ của chúng tôi, vì ông không những là Cha đẻ của nước Singapore độc lập, ông còn là Kiến trúc sư của Singapore mới, phồn vinh, sạch sẽ từ trong ra ngoài, một xã hội hài hòa, ổn định, hòa bình, được bạn bè khắp nơi quý trọng, giữa một thế giới đang có nhiều hỗn loạn và khủng hoảng.
Quả thật “Lão Lý” là Nhân tài số 1, trong số Nhân tài loại 1 thời hiện đại của nước Singapore mới. Nhân dân Singapore tinh đời và hạnh phúc thật.
Blog Bùi Tín (VOA)
#306
    dzuylynh 09.10.2011 04:16:34 (permalink)
    0
     
    CA NHẠC CUỐI TUẦN

     


     
    NHẠC CHỦ ĐỀ MÙA THU CÒN MÃI



    Dzuylynh , CàNa, CathyLy,Triart, Sông Hương, aB (dmlyn) và dohop cùng các bạn Cộng Tác Viên thân mời Quý Khách đang ghi dấu chân lên Câu Lạc Bộ Tri Âm cùng thưởng thức những ca khúc chủ đề Thu quen thuộc
    Những bản tình ca muôn thuở đã là dấu ấn không phai trong tâm thức những tâm hồn mộng mơ một thời Saigon hoa lệ...
     

    MÙA THU CHO EM


    Ca Sỹ Dzuylynh _ Nhạc và Lời Ngô Thụy Miên

     

    http://www.box.net/shared/51g9a7ix5ej5u1n87tbj
    CHỈ LÀ PHÚT GIAO MÙA chỉ là con gió thóang cau mặt hồchỉ là hạt sương vỡ trên đại dương chỉ là mùa thu xào xạc khua lá chỉ là heo may báo sang mùa... mùa thu không đến sớm và chưa bao giờ bỏ đi trong anh,trong em,trong chúng ta  mùa thu hiện hữu như vòng xoay vũ trụ tứ thời xuân hạ thu đôngmùa thu đến khi có chút nắng hanh, không gian vàng óng như lụa bềnh bồng ru cùng gió nhẹ chiếc lá cựa mình chao nghiêng bóng đổ trên vạt áo trần gianlá buông cành theo định luật tạo hóa đến đi tan hợp như anh như emGió heo may đang về em có hay...nghe thân quen như lời tình tự mùa Thuvới trời xanh mây tím, với dòng thi lượn lờ gieo vần trên lá vàng khôgió đã đến và mùa thu lướt êm đềm trên giòng thời gian bất biến để rồi đọng lại chút âm thưa sóng sánh cùng cung trầm bỗng tơ đồng thơ và nhạc giao hòanhư tôi như em hãy để cho sự hài hòa âm tiết thi ca tấu khúc dạo đầu như thể duyên và nghiệptôi không chuộng sáo ngữ bởi con chữ khắc trên sáo sẽ nhòa nhạt với gió mưa sương tuyết bởi tiếng sáo thường mang âm sắc thiên thai huyễn hoặc u uẩn như nguyệt âm trường mộng chỉ là vần thơ em đã gieo giữa dòng sông nhạc , sóng sánh chênh vênh không buồm nâu không hải đăng không bóng nắngchỉ là cánh nhạn lưng trời mờ khuất chân mâychỉ bởi mùa thu đang đếnlá đang vàng và ta đang nghiêng bóng theo gió mùa quachỉ là phút giao mùa như khúc nhạc dạo đầu một biến tấu của trường thi MÙA THU( dzuylynh )




    http://www.box.net/shared/xlyc9898g5um3eb6ndfv

    Hát và đệm Guitar : YẾN THY _ Violin ,Piano : Dzuylynh


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2011 06:23:34 bởi dzuylynh >
    #307
      triart 09.10.2011 09:10:13 (permalink)
      0

      Trích đoạn: tn nguyen


      Hôm nay cuối tuần , Cà na đại diện người xem  tặng ảnh này, để...lâu lâu cảm ơn một lần  , Ông Tư , dohop. chị Ly và Mr Ec  đã luôn  đều đặn cho người xem thưởng thức  những sáng tác của mình nhé.



      Nghệ sĩ  Bướm !...

      nên Cà na mang về tặng ông Tư !
      Chúc mọi người một cuối tuần vui !.
       Cà na



      Violin ,Piano : Dzuylynh




      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/1E9BCADE4CB3403483A5F027961991C6.jpg[/image]


        

      ***

      NHẠC CHỦ ĐỀ MÙA THU CÒN MÃI

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tha-Nhu-Giot-Mua-Elvis-Phuong/IW60C9ZA.html


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/63D601C36E084150B57BC674CBEBE887.jpg[/image]



      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2011 09:17:22 bởi triart >
      Attached Image(s)
      #308
        Phù vân 11.10.2011 05:32:09 (permalink)
        0


        MÓN NGON QUÊ NHÀ

        xin giới thiệu món ngon quê nhà với các Vịt Kìu xa xứ.


        Cơm tấm bì sườn
        thành phố Hồ chí Minh



        Bác Sĩ VN bó tay khi điều trị những chứng bệnh lạ, nguyên nhân vấn đề thực phẩm do các con buôn dùng nhiều chất hóa học trộn vào trong thực phẩm những người ăn vào sanh ra nhiều chứng bệnh nan y.





        Những đống bì bốc mùi hôi thối, được tẩy trắng bằng nước ôxy già và hóa chất trong các thùng chậu cáu bẩn ... là quang cảnh tại hai cơ sở sản xuất bì lợn ở TP HCM, bị Thanh tra Sở Y tế thành phố phát hiện trưa nay.

        Khai nhận với đoàn thanh tra Sở Y tế và Phòng Cảnh sát môi trường (Công an TP HCM), chủ cả hai cơ sở ở phường Bình Tri Đông A, quận Bình Tân và bến Bình Đông, phường 16, quận 8, đều cho biết, quy trình sản xuất gồm những nguyên liệu như thế này được duy trì từ nhiều năm nay.

        Tại thời điểm kiểm tra, bì lợn nguyên liệu được chất thành đống dưới nền đất hoặc trong các thùng chứa cáu bẩn. Nhiều mảng bì lợn chứa trong thùng xốp chờ chế biến đang phân hủy bốc mùi hôi nồng nặc, các thùng nhựa ngâm da có màu vàng ố, sủi bọt bẩn.





        Tại cơ sở sản xuất ở bến Bình Đông, phường 16, quận 8, bì lợn chất thành đống, bốc mùi hôi thối. Nhân viên đang làm việc cởi trần trùng trục. Sự việc được Thanh tra Sở Y tế phát hiện trưa nay sau khi đột xuất thâm nhập vào cơ sở này.





        Theo chủ cơ sở, đây là bước đầu tiên khi vào chế biến. Bì lợn sẽ được lấy hết mỡ và cạo lông. Ngoài chất đống trên quầy, bì lợn còn được đặt luôn xuống nền nhà bám đầy ruồi nhặng.



        Bì lợn được ngâm trong ôxy già và hóa chất tẩy trắng. Ảnh: Thiên Chương.



        Bì lợn nguyên liệu trước khi chế biến được chất đống, đặt luôn dưới nền đất.



        Số khác ngả màu bốc mùi hôi vì bắt đầu bị phân hủy.



        Sau khi được lấy mỡ thừa, bì được luộc và ngâm vào ôxy già đồng thời tẩy trắng bằng hóa chất công nghiệp.



        Thùng ngâm cáu bẩn, bốc mùi hôi thối.



        Nồi luộc bì đặt luôn ngoài trời, cạnh bãi rác.



        Khung cảnh khu vực ngâm bì lợn







        Số khác được phơi khô luôn trên bãi rác.



        Sau khi xử lý, bì được đưa vào máy cán sợi.



        Sau khi thành sợi, bì được ngâm một lần nữa vào ôxy già và hóa chất để tẩy trắng và khử mùi.



        Và thành phẩm.


        Cũng trưa 13/11, tại một cơ sở khác ở phường Bình Trị Đông A, quận Bình Tân, bì thối cũng chất đầy trong các thùng xốp. Chủ cơ sở cho hay, chúng sẽ mất mùi sau khi được ngâm ôxy già và hóa chất.



        Sau khi tẩy lông và mỡ, bì bắt đầu đưa vào luộc và ngâm. Tại mỗi cơ sở, đoàn kiểm tra ghi nhân hàng chục thùng nhựa chứa đầy nước pha hóa chất và bì lợn. Để bì được giòn, phèn chua là thứ được cho thêm vào và ngâm trong
        nhiều ngày.



        Khu ngâm ủ bì của cơ sở ở quận 8 như một kho chứa rác. Thùng chứa cáu bẩn không che đậy,đặt chồng lên nhau.




        Bằng chứng của hóa chất. Nhiều thùng chứa hóa chất ngâm bì đã được Thanh tra Sở Y tế TP HCM và phòng cảnh sát môi trường - Công an TP HCM phát hiện.




        Còn đây là bình chứa ôxy già.



        Chảo nấu bì lợn.



        Sau khi được ngâm tẩy, bì được xắt thành sợi.



         Sợi bì sau đó được tiếp tục ngâm vào ôxy già và hóa chất tẩy trắng.




        Nhìn bì lợn thành phẩm, hầu như không ai có thể nhận ra được trước khi được chế biến chúng như thế nào.





        Trở thành món ăn tại một quán cạnh nơi sản xuất.



        #309
          dohop 11.10.2011 12:17:38 (permalink)
          0



          LÂM NGỐ - CHƯƠNG HAI MƯƠI


          Diễn đọc: Dzuylynh
            Chú thích:
           
           
          Phước Quyên = Fort Wayne, một thành phố ở Indiana (“Ấn Bang”)
           
          (Chương 20) 


          Tui đấu thiêm khoản hai trận nửa sau lần đó, và đương nhiên, tui thắng hết hai trận này, rồi ông Mạnh kiêu ông Dân dới tui tới văn phòng của ổng rồi nói, “Chú Lâm nè, tuần này chú sẻ vật lộn dới Ông Giáo Sư.”
           
           
          “Ổng là ai dậy?” ông Dân hỏi.
           
           
          “Tay này từ Cali tới,” ông Mạnh nói, “cái môn thể thao này đang rất được ưa chuộng ở Cali. Ông Giáo Sư này là tay hạng nhì  trong Vô Địch Đấu Vật Miền Tây.”
           
           
          “OK. Tui đấu với hắn liền,” tui nói.
           
           
          “Nhưng mà còn một điều nửa,” ông Mạnh nói. “Lần này, chú Lâm, chú phải thua.”
           
           
          “Phải thua sao?” tui nói.
           
           
          “Ừa, phải thua,” ông Mạnh nói. “Chú Lâm nè, chú đả thắng mổi tuần và điều này sảy ra nhiều tháng rồi. Chú hổng thấy là thỉnh thoản chú phải thua ngừi ta mới thương chú hay sao?”
           
           
          “Sao lại có chiện đó được?”
           
           
          “Đơn dản thui. Con ngừi ta thường thương nhửng ngừi bị thua thiệt. Chú bị thua, lần sau thiên hạ thương chú hơn.”
           
           
          “Tui hổng thích bị thua,” tui nói.
           
           
          “Ông trả bao nhiêu tiền?” ông Dân hỏi.
           
           
          “Hai ngàn.”
           
           
          “Tui hổng thích,” tui nói lần nửa.
           
           
          “Hai ngàn là số tiền rất lớn,” ông Dân nói.
           
           
          “Tui vẩn hổng thích,” tui nói.
           
           
          Nhưng mà tui đả chấp nhận cái dao kèo này.
           
           
          Gần đây, tính tình của Duyên hơi kỳ cục, nhưng tui cứ cho là cô nàng bị căng thẳn hay đại loại như dậy. Nhưng rồi một hôm, Duyên dìa nhà rồi nói, “Anh Lâm, em đả chịu hết nổi rồi. Anh đừng đi tới vỏ đài để vật lộn nửa nha.”
           
                     
          “Anh phải tới đó, em à,” tui nói. “Dù sao, lần này anh phải thua.”
           
           
          “Thua?” Duyên hỏi. Tui dải thích cho Duyên nghe y như là ông Mạnh đả dải thích cho tui, và cổ la lên, “Thiệt là quá cở thợ mộc, anh Lâm, em hổng thể nói dì thiêm được nửa!”
           
           
          “Đời là dậy đó,” tui nói – câu này có ngỉa gì củng được.
           
           
          Dù xao, khoản một ngày hôm sau hay trể hơn, ông Dân trở dìa nhà sau khi ổng đi tới một chổ nào đó, rồi ổng nói là ổng có chiện cần bàn dới tui. “Chú Lâm, tui nghỉ là tui đả kiếm được dải pháp cho vấn đề rùi.”
           
           
          Tui mới hỏi cái giải pháp đó là dì dậy. Và ông Dân nói, “Tui nghỉ là tốt nhức tụi mình nên thoát ra khỏi cái bít dì nượt vật lộn này thiệt là sớm. Tui biết là Duyên hổng thích nó, và niếu tụi mình muốn bắc đầu dô cái thương nghiệp tôm thì tụi mình nên tập trung dô nó. Nhưng,” ông Dân nói, “Tui  đả nghỉ ra một cách để ra khỏi cái nghề dật lộn một cách nhanh lẹ, gọn gàng và sạch sẻ.”
           
           
          “Cắch nào dậy?” tui hỏi.
           
           
          “Tui mới nói chiện dới một tay này dưới phố. Hắn có cái thương nghiệp cá độ và hắn cho biết là ai củng hùa dới nhau cá là chú sẻ thua tay Giáo Sư trong thứ bảy tới.”
           
           
           “Vậy thì xao?” tui nói.
           
           
          “Nếu chú thắng thì sao?”
           
           
          “Tui thắng hả?”
           
           
          “Chú cứ goánh cho dăng cái tên Giáo Sư đó.”
           
           
          “Tui sẻ có dấn đề lớn dới ông Mạnh,” tui nói.
           
           
          “Kệ mẹ cái tên Mạnh,” ông Dân nói. “Chú coi nè, mình cứ thỏa thuận như dầy. Giả xử tụi mình lấy mười nghàn đồng đả để dành đem đi cá độ là chú sẻ thắng? Cá một ăn hai. Rồi chú goánh dăng cái tên Giáo Sư đó là tụi mình sẻ có hai chục ‘kí’.”
           
           
          “Nhưng rồi sẻ có đủ thứ dấn đề xảy ra dới tui,” tui nói.
           
           
          “Tụi mình ôm hai chục ngàn đô rồi bỏ mẹ luôn cái phố này,” ông Dân nói. “Chú có biết là tụi mình có thể làm được cái gì dới hai chục ‘cây’ hông?  Tụi mình có thể mở cái thương nghiệp tôm bự vỉ đại mà vẩng còn một đống tiền để xài. Tui cũng đang nghỉ là, dù xao, chúng ta đả đến lúc phải bỏ cái khỉ vật lộn này rồi.”
           
           
          Thôi thì, tui nghỉ ông Dân là quản lý của tui, và tui củng thấy là Duyên củng muốn tui ra khỏi cái khỉ vật lộn này, và hơn nửa, có hai chục ngàn thì thiệt là hổng có tệ chúc nào.
           
           
          “Chú nghỉ thế nào?” ông Dân hỏi.
           
           
           “OK,” tui nói. “Đồng ý!”
           
           
          Cái ngày mà tui phải vật lộn Ông Giáo Sư đả tới. Trận đấu sẻ được diển ra ở thành phố Phước Quyên, ông Mạnh đả ghé tới để chở tụi tui đi, và ổng đang nhấn kèn xe ở bên ngoài, tui hỏi Duyên đả chửng bị xong chưa.
           
           
          “Em hổng đi,” Duyên nói. “Em xẻ coi trên TV được rồi.”
           
           
          “Nhưng em phải đi mới được,” tui nói, rồi tui nhờ ông Dân dải thích cho Duyên hiểu tại sao cổ phải đi theo.
           
           
          Ông Dân nói cho Duyên nghe cái kế goạch của tụi tui, theo đó, Duyên phải đi cùng, bởi dì hai đứa tui hổng lái xe được, tụi tui phải trở dìa Ấn Thành sau khi goánh gục cái tên Giáo Sư.
           
           
          “Hai đứa tui hổng có đứa nào lái xe được hết,” ông Dân nói, “và tụi tui cần có một chiếc xe thiệc mạnh và nhanh chờ ở bên ngoài khi trận đấu xong xuôi để đưa tụi tui trở lại đây để lảnh hai chục ngàn ở chổ cá độ và rồi tụi mình cuốn gói ra khỏi cái vùng này.”
           
           
          “Hừ, tui hổng có ăn nhậu dì hết với cái kiểu làm ăn như vậy,” Duyên nói.
           
           
          “Nhưng mà mình xẻ kiếm được hai chục ngàn đô lận,” tui nói.
           
           
          “Đúng rồi, và kiếm bằng cách dan lận nửa!” Duyên nói.
           
           
          “Ừa, nhưng mà gian lận là cái trò mà Lâm đang làm từ trước tới dờ,” ông Dân nói, “với cái kiểu thắng thua  đả được tính trước ngay từ đầu như dậy.”
           
           
          “Tui sẻ hổng bao dờ làm mấy chiện dống dậy,” Duyên nói, và ông Mạnh nhấn kèn xe nửa, rồi ông Dân nói, “Thôi, tụi tui phải đi. Tụi tui sẻ gặp lại thím ở đây lát nửa, sau khi trận đấu kết thúc – bằng cách này hay cách khác.”
           
           
          “Đàn ông mấy ông phải tự biết xấu hổ dới chính mình,” Duyên nói.
           
           
          “Thím sẻ hổng nói chiện đạo đức như dậy khi tụi tui trở dìa dới hai chục ngàn đô la xanh rờn trong túi đâu,” ông Dân nói.
           
           
          Dù xao đi nửa, tụi tui phải đi thôi.
           
           
          Tui hổng có nói nhiều trên chiến xe đi tới Phước Quyên bởi vì tui, như là xấu hổ, bởi dì tui có ý tưởng gạt ông Mạnh.  Ổng đối sử dới tui hổng đến nổi tệ lắm, nhưng mặc khác, như ông Dân đả dải thích cho tui nge, tui củng đả làm ra rất nhiều tiền cho ông Mạnh, như vậy thì củng công bằng thui.
           
           
          Khi tụi tui tới vỏ đài thì trận đấu đầu tiên đả xảy ra rồi – Đại Gian Đồ Cổ đang bị đập và bị đá tơi bời bởi Tiên Nga.  Và trận kế là trận đấu vật đồng đội của mấy nữ đô vật lùn. Tụi tui dô phòng thay đồ và tui mặc tả và đội nón ngố. Ông Dân nhờ ai đó kiêu điện thoại tới một hảng tắc xi để xắp xiếp một chiếc tắc xi chờ tụi tui ở bên ngoài và bảo đảm xe nóng máy khi trận đấu kết thúc.
           
           
          Ngừi ta gỏ cửa phòng tui khi tới giờ tui phải đấu. Tui và Ông Giáo Sư là cái màn chính của tối nay.
           
           
          Ông Giáo Xư đả đứng sẳn ở trong vỏ đài khi tui đi ra. Cái tên Ông Giáo Sư là một tên nhỏ con nhưng thân người chắc chắn như kẻm gai, tên này để râu cằm và đeo cái kiếng dày, mặc bộ áo dài đen và đội mảo giáo sư tiến sỉ đại học.  Trời sập niếu tên này nhìn hổng dống giáo sư với cách ăn mặc và tướng mạo như dậy. Tui quyết định ngay lúc đó là sẻ bắt tên Giáo Sư này ăn cái mão của hắn.
           
           
          Rồi thì tui leo dô dỏ đài và tên Em Xi ở đó nói, “Thưa quý bà và quý ông.” Lúc này thì đủ tiếng la hét chọc guê nổi lên, rồi hắn nói tiếp, “Chúng tui rất hảnh diện được tổ chức màn đấu hấp dẫn nhứt của Hội Đô Vật Bắc Mỹ với hai vỏ sỉ sừng xỏ nổi tiếng nhức của Hoa Kỳ – Ông Giáo Sư và Cán Ngố!”
           
           
          Tên đó nói tới đó thì có góa nhiều tiếng hoang hô và tiếng hú chọc guê lẩn lộn cùng nhau nổi lên, hổng có cách nào để biết được cái đám đông đó đang dui hay đang tức giận nửa. Dù xao, điều đó hổng thành vấn đề nửa, bởi dì tiếng chuông đả reo và trận đấu bắc đầu.
           
           
          Ông Giáo Sư cởi cái áo dài của ổng, cùng dới cặp mắc kiếng dày và cái mão tiến sỉ và bắc đầu đi lòng dòng quanh tui,  hắn chỉ ngón tay dô mặt tui, ngón tay hắn run lên như là hắn đang rày la hay dậy dỗ tui cái gì đó. Cái khỉ này kéo dài một hai phút rồi rồi Ông Giáo Sư đả phạm một lổi. Hắn chạy dòng ra phía sau lưng tui và tính đá dô đít tui, nhưng tui đả chụp cánh tay của hắn rồi quay hắn dô mấy sợi dây rào vỏ đài. Tên Giáo Sư trúng mấy sợi dây rồi tưng ra như trái banh, và khi hắn tưng ra tui gạt cho hắn té xuống, tui chuẩn bị bằm tên này bằng chiến thuật Rớt Dô Bụng, nhưng khi tui rơi xuống, tên Giáo Sư đã lăn ra tới cái góc của hắn trên vỏ đài, và khi tui nhìn lên, tên Giáo Sư đả cầm trong tay hắn một cái thước cây củ kỷ.
           
           
          Tên Giáo Sư guơ cây thước trong tay như là hắn sắp xửa quất dô mông tui, nhưng khi tui chụp tay hắn, hắn lại dùng cây thước này chọt dô mắc tui, như là muốn móc mắt tui dậy. Tui phải nói là cái cú này thiệc là đau, tui choán ván mặc mày, tui lảo đảo và hổng thấy được cái gì hết, tui còn đang lảo đảo thì tên này chạy ra phía sau tui rồi bỏ cái khỉ gì đó dô trong tả lót của tui. Và hổng bao lâu, tui biết được đó là cái gì – cái đó là kiến! Có trời mới biết cái tên này kiếm bầy kiến này từ đâu ra, nhưng đám kiến này bắc đầu cắn tui và tui thiệc là đau đớn khổ sở.
           
           
          Ông Dân ở đó và ổng la lên kiêu tui dức đẹp cái tên Giáo Sư đi, nhưng mà chiện đó hổng dể làm chúc nào bởi dì tui còn phải đấu với đám kiến trong quần tui nửa. Dù xao, chuông đả reo và cái vòng đấu này chấm dứt, tui trở dìa góc của tui và ông Dân đang cố gắng dẹp đám kiến trong quần tui.
           
           
          “Cái trò này dơ bẩn quá,” tui nói.
           
           
          “Chú dứt điểm hắn đi,” ông Dân nói, “tụi mình hổng thể làm hư việc được.”
           
           
          Vòng hai bắc đầu và Ông Giáo Sư đi tới nhăng mặc chọc guê tui. Rồi khi ổng tới gần tui tui chụp ổng rồi nâng ổng lên khỏi đầu tui và tui bắc đầu chơi trò Quay Máy Bay.
           
           
          Tui quay tên này tới bốn chục hay năm chục vòng cho tới khi tui chắc chắng là hắn đả chóng mặc, rồi tui liệng hắn thiệt mạnh qua khỏi hàng rào của vỏ đài tới đám khán dả. Hắn rớt xuống chổ hàng thứ năm ở khán đài và rớt dô đùi một bà già đang móc áo len, và bà này bắc đầu lấy cây giù của bả quất Ông Giáo Sư mấy cái.
           
           
          Vấn đề là cái trò Quay Máy Bay củng làm tui choáng ván. Mọi thứ quanh tui quay mòng mong nhưng tui nghỉ là điều đó hổng sao bởi dì tui sẻ hết chóng mặc, và dù sao, tên Giáo Sư, chắc chắn là đả tiêu tùng rồi. Nhưng mà tui đả lầm.
           
           
          Tui đả gần hết chóng mặc thì bắc thình lìn, tui thấy cái dì đó đụng mắc cá chưng tui. Tui nhìn xuốn, và trời sập niếu Ông Giáo Sư đả hổng có leo lên vỏ đài trở lại. Lần này hắn đem theo cuộn len hắn lấy của bà già đan áo, và bây giờ hắn lấy giây len quấn quanh hai bàn chưng của tui.
           
           
          Tui ráng vặng vẹo để thoát ra, nhưng tên Giáo Sư chạy lòng dòng quanh tui dới cuộn chỉ đan trên tay hắn, hắn quấn tui như là quấn một xác ướp Ai Cập.  Hổng bao lâu, tay tui bị cột, bàn chưng tui hổng nhúc nhích, tui hổng làm được cái khỉ dì hết. Ông Giáo Sư cột dây len thành một cái nơ ở ngay ngực tui rồi đứng trước tui cúi đầu chào – y như ổng là một nhà ảo thuật mới làm song một màn hô biến hay đại lọi như dậy.
           
           
          Rồi tên Giáo Sư này đi tà tà tới góc của hắn, lấy một cuốn xách bự - chắc là một cuống tự điển – rồi hắn trở lại chổ tui, cúi đầu chào nửa. Xong rồi hắn lấy cuốn tự điển bự này dọng dô đầu tui. Tui hổng làm được cái dì hết. Tên này có lẻ đả đập tui mười tới mười hai lần trước khi tui té xuống. Tui nằm một đống hổng nhúc nhích được và tui nghe mọi ngừi hoang hô trong lúc Ông Giáo Sư ngồi lên vai tui để đè tui xuốn – và Ông Giáo Sư đả thắng trận đấu.
           
           
          Hai ông Mạnh và Dân chui dô vỏ đài để cởi trói cho tui và dúp tui đứng dậy.
           
           
           “Thiệt là hết xảy!” ông Mạnh nói, “hổng thể nói gì hơn là hết xảy! Ngay cả tui, tui củng hổng thể nào xắp xếp trận đấu hay như dậy nổi!”
           
           
          “Ông im cái miệng được hông?” ông Dân nói. Rồi ổng quay qua tui. “Hoàn cảnh của chú hay thiệt! Thua trí Ông Giáo Sư,” ông Dân nói.
           
           
          Tui hổng nói dì hết. Tui cảm thấy tệ hại lắm. Tui đả mất tất cả và một điều tui biết chắc chắng là tui sẻ hổng bao giờ vật lộn nửa.
           
           
          Tụi tui hổng cần cái xe tắc xi để tẩu thoát sau chiện đó, bởi dậy ông Dân và tui đi cùng với ông Mạnh trở dìa Ấn Thành.  Trong suốt chiến đi, ông Mạnh nói tui đả thua ông Giáo Sư một cách tiệt vời bằng cái kiểu đó, và lần tới tui sẻ thắng như thế nào và sẻ tui sẻ biến mổi người khán giả thành một đống bạc trị giá hàng ngàn đô la.
           
           
          Khi xe ông Mạnh dừng dô lề ở căn chung cư của tụi tui, ổng quay người ra xau đưa ông Dân một bao thơ trong đó có hai ngàn đô mà ông đả hứa trả tui cho trận đấu dới Ông Giáo Sư.
           
           
          “Đừng lấy,” Tui nói.
           
           
          “Cái gì?” ông Mạnh nói.
           
           
          “Ông nghe đây,” Tui nói, “tui phải nói dới ông điều này.”
           
           
          Ông Dân xen dô. “Chú Lâm muốn nói là, chú sẻ hổng vật lộn nửa.”
           
           
          “Ông đang nói chơi phải hông?” ông Mạnh hỏi.
           
           
          “Hổng có nói chơi,” ông Dân nói.
           
           
          “Tại sao dậy?” ông Mạnh hỏi. “Chiện dì xảy ra dậy, chú Lâm?”
           
           
          Trước khi mà tui có thể mở miệng, ông Dân nói, “Chú Lâm hổng muốn nói chiện đó bây giờ.”
           
           
           “Thôi thì,” ông Mạnh nói, “Tui nghỉ là tui hiểu chú Lâm. Chú ngủ ngon tối nay nhe. Việc đầu tiên tui làm vào ngày mai là tới đây lúc sáng, rồi tụi mình cùng nói chiện, OK?”
           
           
           “Ô Kê,” ông Dân nói, và tụi tui ra khỏi se.  Khi ông Mạnh đi rồi, tui mới nói, “Đúng ra ông đừng nhận xố tiền đó.”
           
           
          “Nhưng mà, Lâm, nó là tòn bộ xố tiền mà chúng ta còn lại bây giờ đó!” ổng nói. Tất cả đả biến mất hết rồi. Sau một dài phút tui mới hiểu được điều ông Dân nói thiệc là chính xác.
           
           
          Tụi tui dô nhà và, ôi trời ơi, Duyên củng đả biếng mất luôn. Toàn bộ đồ đạc của Mỷ Duyên đả mất tiêu, ngoại trừ mấy tấm trải dường sạch và mấy tấm khăn đả giặt sạch sẻ và nồi niêu xoong chảo cổ để lại cho tụi tui. Trên bàn, trong phòng khách là một tờ giấy có chử viết của Duyên. Ông Dân thấy cái thơ này trước, rồi ổng đọc lớn cho tui nghe.  Cái thơ nói như dầy:
           
           
           
          Anh Lâm yêu,
           
          Em chỉ không còn chịu đựng nổi nữa. Em đã cố gắng thổ lộ với anh những cảm xúc của em, nhưng anh đã có vẻ không màng tới. Có một cái gì đó xấu xa một cách đặc biệt trong cái việc mà anh đã làm tối nay, bởi vì nó không lương thiện, và xin anh hãy tha thứ cho em bởi vì em không thể với anh được nữa.
           
           
          Có lẽ là lỗi tại em, một phần, bởi vì em đã đến cái tuổi mà em cần dịu xuống. Em nghĩ về việc có một căn nhà và một mái ấm gia đình và bắt đầu đi lễ nhà thờ, đi chùa hay làm những chuyện như vậy. Lâm, em đã biết anh từ hồi mình còn học lớp một – gần ba mươi năm – và em đã được nhìn anh lớn lên, cao lớn, khỏe mạnh và hiền lành.  Và cuối cùng khi em hiểu rằng em đã yêu anh và cần anh bao nhiêu – khi anh lên tới tận Bót Tân để gặp em – em đã là một cô gái hạnh phúc nhất trên quả địa cầu này.
           
           
          Và rồi anh hút quá nhiều cần sa, rồi anh đã lăng nhăng với mấy cô gái ở Tỉnh Phố, và ngay cả sau chuyện đó, em đã nhớ anh nhiều lắm, nên em đã thật mừng khi anh đi tới Hoa Thịnh Đốn để gặp em trong lúc tụi em đang biểu tình cho hòa bình.
           
           
          Nhưng khi anh được phóng lên vũ trụ rồi bị mất tích trong rừng gần bốn năm trời, em nghĩ có lẽ em đã thay đổi.  Em không còn hy vọng một cách hão huyền như ngày xưa, và em nghĩ là em sẽ thật hài lòng với một cuộc sống giản dị ở một nơi nào đó. Cho nên bây giờ em phải đi kiếm cái nơi này.
           
           
          Có cái gì đó cũng thay đổi trong anh, anh Lâm yêu của em. Em không nghĩ chính xác là tại anh hay tại ai cả, bởi vì anh lúc nào cũng là một con người “đặc biệt”, nhưng mà đôi ta đã không còn có vẻ cùng hướng về một hướng nữa.
           
           
          Em viết cho anh trong nước mắt, nhưng mà bây giờ chúng mình phải chia tay. Mong anh đừng cố gắng đi tìm em. Em chúc anh khỏe mạnh, anh yêu – tạm biệt anh.
           
           
          Em yêu
           
          Duyên
           
           
          Ông Dân đưa tôi tờ dấy nhưng tui đả để nó rơi xuốn sàn và tui chỉ đứng đó, và lần đầu tiên trong đời tui niếm được cái mùi vị thiệc sự của cái xự việc tui là một thằng ngố.
           
           
          (Hết Chương 20)
           
          #310
            dohop 12.10.2011 05:47:03 (permalink)
            0






            Chó tự do - Bọn Đế Quốc xạo thật, ở bên Mỹ làm gì có tự do???? Hỏi con chó nó cũng biết nữa!

            đế quốc Mỹ vừa xạo vừa phản bội nào giờ mà , nó theo TàO bỏ TA năm 75 !



            CHÓ VN thật TỰ DO, muốn chạy rông chỗ nào cũng được, ăn cái gì cũng được, làm cái gì cũng được, cắn cái gì cũng được, rình cái gì cũng được, đâu có bị kềm kẹp như thế này! Đúng là bọn Đế Quốc XẠO thật!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2011 05:52:27 bởi dohop >
            #311
              triart 13.10.2011 06:05:39 (permalink)
              0
              Chút lãng mạn với Mùa Thu...





              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/CAF50A9748874FF1A391559C9F33AA39.jpg[/image]


              tặng Cà Na - DoHop - Ông Tư dzui dzẻ
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2011 06:13:20 bởi triart >
              Attached Image(s)
              #312
                dzuylynh 13.10.2011 12:23:28 (permalink)
                0
                                                                                                      
                                                                                            



                VERSION #1:NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI VỀ PHÍA GIÓ... 
                                     

                                                                               http://www.box.net/s...8fo1fa2vqgllcm3

                thơ GióMay_nhạc & trình bày Dzuylynh
                album " Mưa xanh nỗi nhớ "


                VERSION #2 :EM_Người đàn bà đi về phía gió

                TIẾNG HÁT YẾN THY_Dzuylynh

                                                                                      http://www.box.net/shared/ikh1ltauvj2lh80gkuvy


                Ngờ nghệch và thẳm sâu
                Em _ người đàn bà đi về phía gió_
                Nơi tình yêu mênh mông giông tố
                Nơi giấc mơ chạm quên nhớ một thời
                Gió và Em
                Nỗi buồn và chơi vơi
                Nghiêng lay lắt một vầng trăng mỏng

                Tháng ba
                Cơn mưa lóng ngóng
                Tạt vào lòng phố quen
                Em đi về phía gió , phía em
                Trăm sợi tóc vắn dài thương nhớ
                Anh ào ạt tựa ngàn cơn sóng vỗ_
                Rồi xa…
                Dịu dàng em…
                Dịu dàng tháng ba…
                Em_ người đàn bà đi về phía gió_
                Gió thổi mãi …gió có thương đời gió ?
                Em dỗ em … bạt gió một phương về

                Tháng ba… trắng ngát một cơn mê
                Ngờ nghệch, Em ....
                Người đàn bà đi về phía gió …

                .Gió May


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2011 04:38:57 bởi dzuylynh >
                #313
                  dzuylynh 14.10.2011 00:48:03 (permalink)
                  0



                  ẨN NGỮ MÙA THU



                  http://www.box.net/shared/362kcq291zk87a4u3qlj

                  thơ: diênvỹ_phổ nhạc & trình bày: dzuylynh
                  Album Mưa Xanh Nỗi Nhớ
                  Oct.13.2011


                  không phải mùa thu nào cũng hiền dịu trôi qua

                  không phải chiếc lá nào cũng thản nhiên ray rứt

                  em và anh chờ thời gian chứng thực

                  mật ngôn của con tim.. ai chịu giải bày?

                  nắng mưa giờ đâu phải chuyện riêng ai

                  còn thương nhớ hẳn còn là ẩn ngữ

                  chờ mùa sang dìu nhau qua câu chữ

                  mây sẽ tím màu vì nỗi nhớ mong chờ...

                  không phải mùa thu nào cũng vội bỏ ta đi

                  không phải ngọn gió nào cũng làm rơi lá úa

                  anh chợt đến, em không là em nữa !

                  những bình an đã lùa qua song cửa

                  thu ngang qua em lạc mất linh hồn

                  em còn lại mình cùng chiếc lá ưu tư

                  anh đến _anh đi... trăng gió ngẩn ngơ

                  em thinh lặng chờ thời gian biến hoá

                  thu vội giăng sầu làm đau chiếc lá

                  hỏi có gì không phía sau năm tháng?

                  khi tình yêu còn là ẩn ngữ của mùa thu...








                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2011 12:34:24 bởi dzuylynh >
                  #314
                    triart 17.10.2011 08:49:12 (permalink)
                    0
                    Quý tặng A 4 dzuidze  :






                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/6231833B349A4982943C4A6B2BF4D8BC.jpg[/image]

                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/3E2F587788CB484A939FE87C4FCD12D1.jpg[/image]


                    Sắc tức thị không (Sắc không):

                    • 色即是空


                    • The appearances are not real.

                    • apparences n' ont rien de réel.

                    Sắc: vật có hình tướng thấy được. Tức thị: ấy là, tức là. Không: không có gì cả.
                    Sắc và Không là hai trạng thái của các vật nơi cõi trần: Sắc là có hình tướng hiện ra thấy được; Không là không hình tướng, không thấy được. Sắc và Không ấy là nói tương đối với con mắt phàm của chúng ta: có hình tướng mà mắt thấy được gọi là Sắc, còn mắt phàm không thấy gì cả thì gọi là Không.
                    Kinh Bát Nhã của Phật giáo có câu:
                    Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc;
                    Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc.
                    Nghĩa là:Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc,
                    Sắc tức là Không, Không tức là Sắc.Theo quan niệm về nhân sinh của Phật giáo, muôn vật do sự biến đổi mà sanh ra, vốn không có thiệt. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc.
                    Ai nhận biết được chơn lý Sắc Không nầy thì không còn chấp cái Sắc tướng, tức là chấp cái xác thân nơi cõi trần nầy, thì người đó dứt được phiền não.
                    Các vật sống trên cõi trần không bền bỉ, thấy có đó (Sắc) rồi lại mất đó (Không). Sự có không ấy rất dễ dàng và mau lẹ như bọt nước trôi sông, như sương đeo ngọn cỏ.
                    Hơn nữa, cõi trần thuộc Dục giới, con người ham muốn tham lam, ưa vật nầy thích vật nọ và muốn gom về mình càng nhiều càng tốt. Cái túi tham không đáy chứa mãi chẳng đầy.
                    Lòng tham dục khiến con người đắm đuối mãi trong Tứ Đổ tường: Tửu, Sắc, Tài, Khí, sa mê vào bả lợi danh, cứ quanh quẩn trong trường mộng ảo, không xét kỹ cuộc đời nầy là giả tạm. Các vật sắp bày trên mặt đất đều phải bị hư hoại, mà cứ tham lam bo bo giữ lấy, bỏ chỗ thật mà đi tìm cái giả. Cả cái xác thân nầy cũng là giả tạm, khi xác thân hư hoại thì linh hồn sẽ rời bỏ xác thân để trở về chỗ Hư Không.
                    Chúng ta cũng nên nhớ rằng, cái Hư Không đó không phải là hoàn toàn trống rổng, không có gì, mà cái Hư Không ấy là một khối sinh động mãnh liệt vô biên, bao gồm đủ mọi cảnh giới, mọi trạng thái, đủ các pháp, mà từ đó sanh ra tất cả.
                    Không sanh ra Sắc, rồi Sắc trở lại thành Không. Vạn vật cứ thế biến đổi một cách tuần hoàn trong vòng sanhtử luân hồi.
                    Sắc không là chỉ giáo lý của Phật giáo, hay chỉ sự tu hành.
                    TNHT:

                    - Gặp hội đành vui chữ sắc không. -
                    Đừng sợ khó, khó nên công,
                    Công khó may gìn chữ sắc không.
                    Không sắc, sắc không vui đảnh hạc,
                    Hạc về chốn cũ dựa rừng tòng.

                    TNHT:
                     Thánh Ngôn Hiệp Tuyển.

                    ---

                    *- Nói rõ ràng rằng thì là Chúc mừng A 4 zuize đã Ngộ - Đạt cái  Sắc -Không
                    [Còn ẹc đệ đang..."Cố lên cố lên " ]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 09:05:17 bởi triart >
                    Attached Image(s)
                    #315
                      Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 21 của 72 trang, bài viết từ 301 đến 315 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9