Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 22 của 72 trang, bài viết từ 316 đến 330 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
dohop 18.10.2011 09:44:31 (permalink)
0






LÂM NGỐ - CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT


Diễn đọc: Dzuylynh
 Chú thích:

   
ắc sân = action, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
cắt = cut, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
John Wayne = Tài tử, đạo diễn, nhà sản xuất phim nổi tiếng và được nhiều người ngưỡng mộ của Hoa Kỳ. Người cao lớn, im lặng và được xem là rất nam tính.
Lê Trí = Mister Tribble
Lữ Duy Viên = Louisville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
Nữ Sỉ Viên = Nashville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
Phan Đệ = Mr Felder, nhà làm phim ở Hồ Ly Vọng (Hollywood)
tếch oăn = take one, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
Tiên Thành = Los Angeles, một thành phố nổi tiếng ở Hoa Kỳ, ở bang California, là thành phố đông dân cư vào thứ nhì, chỉ đứng sau Nữu Ước.
Xẹc kẹc = SAG card, Screen Actors Guild. Thẻ hội viên Hội Diễn Viên Màn Ảnh Rộng
 


(Chương 21)
 
 
Rồi thì, sau cái việc đó, tui trở thành một tên khốn nạn đáng tội nghiệp.
 
 
Ông Dân và tui ở căn nhà chung cư tối hôm đó, nhưng sáng hôm xau, tụi tui bắc đầu thu xếp mấy thứ khỉ của tụi tui và mọi thứ, bởi dì hổng còn cái lý do gì để mà tụi tui nán lại Ấn Thành nửa.  Ông Dân lết tới tui rồi nói, “Đây nè chú Lâm, chú dử số tiền này đi,” rồi ổng đưa tui hai ngàn đô la mà ông Mạnh đả trả cho tui để tui vật lộn với Ông Giáo Sư.
 
 
“Tui hổng muốn nó,” tui nói.
 
 
“Chú Lâm nên giữ số tiền này,”  ông Dân nói, “bởi vì đó là tất cả nhửng gì mà chúng ta có.”
 
 
“Ông giử nó đi,” Tui nói.
 
 
“Ít nhức, chú nên lấy phân nửa,” ông Dân nói. “Chú nghe nè, chú phải cần có tiền để làm lộ phí. Chú cần nó để đi tới chổ mà chú mún tới, chổ nào củng được.”
 
 
“Ông hổng đi dới tui sao?” tui hỏi.
 
 
“Tui xin lỗi chú, chú Lâm, tui hổng thể đi chung với chú được nửa,” ổng nói. “Tui nghỉ là tui đả đem đủ tai họa tới cho chú rồi. Tối hôm goa tui hổng thể chợp mắc được. Tui nghỉ dìa cái diệc mà tui đả thuiết phục chú cá độ toàn bộ số tiền có được, và tui đả làm cho chú dính dới cái nghề vật lộn này khi mà sự thực quá rỏ là Duyên đả bắt đầu ngán ngẩm và chịu đựng hết nổi rồi. Và chú đả hổng có lổi dì hết khi bị cái tên Ông Giáo Sư hạ gục. Chú đả làm hết xức của chú. Tui là ngừi nên biết nhận phần lổi. Tui thiệt là góa tệ.”
 
 
“Thôi mà ông, đó củng hổng phải lổi tại ông đâu,” tui nói. “Dá mà tui hổng có ham mê làm thằng Cán Ngố, hổng có tin mù goáng vào mấy lời tân bốc của cái đám khán giả ‘hâm mộ’, tui đả hổng có bị vướn dô cái nạn này ngay từ lút đầu rùi.”
 
 
“Vì lí do nào củng dậy,” ông Lâm nói, “Tui cảm thấy mình hổng phải khi mà cứ tiếp tục bám vô chú nửa. Bây giờ chú còn nhiều chiện phải làm nửa. Hảy làm nhửng chiện cần làm. Chú đừng để ý tới tui nửa.  Tui hổng còn giúp ích được gì cho chú nửa.”
 
 
Và chiện là như dậy đó, tui dới ông Dân nói chiện dới nhau rất lâu, nhưng mà tui hổng còn cách nào để thiết phục ổng được nửa, và sau một hồi lâu, ổng gom hết mấy thứ khỉ của ổng và tui dúp ổng đem đồ xuống bậc thang, và lần chót tui thấy ổng, ổng tự đẩy ổng đi trên chiếc xe cây nhỏ đó, dới tất cả quần áo và mấy thứ khỉ của ổng chất đống trên đùi.
 
 
Tui đi xuốn bến xe đò và mua một vé xe đi Mỏ Bài. Bình thường, đó là một chiến đi kéo dài hai ngày hai điêm, đi qua Lữ Duy Viên, xuống Nữ Sỉ Viên, tới Bờ Minh Hẩm rồi mới tới Mỏ Bài, và tui là một tên ngốc khốn khổ khốn nạn, chỉ biết ngồi một chổ khi xe đò lăng bánh.
 
 
Chiếc xe đò đi xiên goa Lữ Duy Viên trong đêm tối, và ngày hôm sau, tụi tui cập bến Nử Sỉ Viên để đổi qua chiếc xe khác. Hành khắch phải chờ cở ba tiếng, bởi dậy, tui quyết định đi bộ goanh phố chúc xíu. Tui tự mua một ổ bén mì để ăn trưa, cùng dới một ly trà đá rồi tui đi bộ xuống đường khi tui thấy một cái bảng thiệc bự ở trước một khách sạng, cái bảng đó ghi “Chào mừng các Kiện Tướng đã được mời – Giải Cờ Tướng Đặc Biệt.”
 
 
Cái bản đó làm tui nổi hứng tò mò, bởi dì tui đả chơi bao nhiêu dán cờ trong rừng rậm dới Sâm Mập, và bởi dậy, tui đi dô khách sạng.  Người ta đang chơi cờ tướng trong một cái phòng khiêu vủ và có một đám đông đang coi, nhưng mà có một tấm bản ghi, “Ghi danh tham dự - 5 đô la,” nhưng tui hổng muốn xài đồng nào hết, tui chỉ nhìn goa cửa một hồi, rồi tui đi tới hành lang rồi ngồi xuốn một mình ên.
 
 
Có một cái ghế đối diện dới tui và có một ông già nhỏ con đang ngồi. Ông dà có vẻ nhăn nhó và gắt gỏng, ổng mặc một bộ côm lê đen, đi dày da, và đeo một cái cà vạt nơ và có một bàn cờ bày trên bàn trước mặt ổng.
 
 
Trong lúc tui ngồi đó, lâu lâu, ông già di chiển một con cờ, và sau một hồi thì tui thấy là hình như ổng tự chơi cờ một mình.  Tui tính là còn một tiếng đồng hồ nửa xe đò mới đề pa, bởi dậy, tui mới hỏi ổng có muốn ai đó chơi cờ dới ổng hông. Ổng chỉ nhìn tui rồi nhìn xuống bàng cờ của ổng và hổng có nói cái dì hết.
 
 
Một lác sau, sau gần nửa tiếng nhìn và nghiên cứu thế cờ, ổng mới đẩy con giám mục trắng lên cái ô vuông số 7, và ngay lúc ông này định lấy cái tay của ổng lên thì tui nói, “Ơ nè bác.”
 
 
Ông già nhảy tửng lên như là ổng ngồi trúng cái kim, rồi nhìn trừng trừng tới tui.
 
 
“Bác mà đi như dậy,” tui nói, “là bác để chổ hở thiệt bự cho người ta đớp con hiệp sỉ, rồi mất luôn con hoàng hậu, rồi cái đít của bác bị kẹt cứng luôn.”
 
 
Ông già nhìn xuốn bàn cờ, tay ổng vẩn hổng thả con giám mục ra, nhưng rồi ổng kéo con cờ ngược lại rồi nói dới tui, “Có lẻ là cậu em đúng đó.”
 
 
Rồi thì ổng bắt đầu lại cái diệc nghiên cứu thế cờ, và tui củng nghỉ là đả tới lúc tui phải trở lại bến xe, nhưng ngay lúc tui bắc đầu dở cái đích để đi, ông già nói, “Tui xin lổi cậu, quả là cậu có một quan sác hết sức nhạy bén.”
 
 
Tui chỉ gật đầu, nhưng rồi ổng nói, “Thôi nè, rỏ ràng là cậu đả có chơi cờ, sao cậu hổng lại đây ngồi chơi tiếp ván cờ này dới tui?  Cậu nhận cái đám quân cờ trắng với cái vị trí hiện tại nghe.”
 
 
“Hổng được,” tui nói, bởi dì tui phải trở dìa bến xe đò và đại lọi như dậy.  Bởi dậy, ông già chỉ gật gù rồi đưa tay chào tui, và rồi tui đi trở lại bến se.
 
 
Tới lúc tui tới bến se thì cái chiếc xe khỉ đó đả chiển bánh và bỏ tui ở lại, và tui đứng chưng hửng ở đây, hổng có chiếc nào nửa cho tới ngày mai. Tui hổng thể đứng đực ở đó luôn. Rồi thì tui phải tìm cách diết thời gian – cả ngày trời, bởi dậy, tui đi bộ dìa lại cái khách sạng chổ ông già, và ổng vẩn còn ngồi đó, chơi cờ một mình, ổng có dẻ đang thắng. Tui đi tới ổng, ổng nhìn lên rồi ra dấu cho tui ngồi xuốn. Thế cờ của tui bây dờ thiệt là tệ hại – phân nửa đám chốt trắng đả bị làm thịt, tui hổng còn gì hết ngoại trừ một giám mục và tui củng hổng còn cái tháp nào hết, bạch hoàng hậu của tui củng sắp được dô học tập cải tạo luôn.
 
 
Hết gần một tiếng đồng hồ trôi goa tui mới lấy lại được thế cân bằng dới cái ông già này, và ổng bắt đầu càu nhàu và lắc đầu mổi lần tình huống của đám quân của tui khá hơn tí xíu.  Cúi cùng, tui bắc đầu âm mưu của tui bằng cách thí một con cờ. Ông già này nhậu con cờ này liền, và chỉ ba nước cờ sau, tui chiếu tướng ổng.
 
 
“Tui tiêu tùng rồi!” ông già nói. “Nhưng mà, cậu là ai dậy?”
 
 
Tui nói tên tui, và ông già này nói, “Không, ý tui muốn nói là cậu đả chơi cờ ở giải nào rồi? Ngay cái việc nhận diện ra cậu, tui thiệc sự đả hổng làm nổi nửa.”
 
 
Khi tui nói cho ổng nghe là tui học chơi cờ ở Tân Ghi Nê, ông già mới nói, “Úi trời! Cậu nói thiệc đi, cậu chưa bao giờ thi đấu cờ tướng ở giải địa phương nữa sao?”
 
 
Tui lắc đầu, và ông già nói, “Thôi thì, hổng biết cậu có biết hay hông, tui chính là cựu vô địch quốc tế, từng là một kiện tướng thứ dữ, và cậu mới bước dô một thế cờ cậu hổng thể thắng nổi, dậy mà cuối cùng cậu đả làm tui tiêu tán thòn luôn!”
 
 
Tui mới hỏi tại sao ổng hổng chơi cờ trong phòng như mấy người kia, thì ổng nói, “À, cậu hổng biết, tui đả chơi ở trỏng rùi. Tui đả gần tám mươi tủi rồi, và người ta củng có giải cho mấy ông già. Nhưng mà cái vinh quang chính là cho mấy kiện tướng trẻ hơn – đầu óc của họ thiệt đúng là bén nhạy hơn.”
 
 
Tui gật gù rồi cám ơn ổng đả cho tui goánh cờ dới ổng và tui đứng dậy để đi, nhưng ông già nói, “Cậu em, cậu đả ăn tối chưa?”
 
 
Tui nói cho ổng nghe là tui đả ăn một ổ bánh mì cách đây dài tiếng, rồi ổng nói, “Hay là cậu cho phép tui bao cậu bửa ăn tối nha? Dù sao đi nửa, cậu đả cho tui thấy một trận đấu thiệc là tuyệt dời.”
 
 
Và tui nhận lời mời của ông già, tụi tui dô phòng ăn của Khách sạng. Ông già thiệt là tử tế. Tên của ổng là Lê Trí.
 
 
 “Cậu nge nè,” Ông Lê Trí nói khi tụi tui ăn tối, “Có lẻ tui nên chơi dới cậu mấy bàn nửa để biết chắt chắn, nhưng mà trừ khi cậu hoàng toàn quá may mắn hồi chiều, có lẻ cậu là một trong nhửng tài năng sáng giá nhức mà hổng ai biết tới trong cái bộ môn cờ tướng này. Tui muốn bảo lảnh cậu dô dự một hay hai giải cờ tướng, rồi tui coi cậu chơi ra làm sao.”
 
 
Tui mới nói cho ổng nghe là tui đang hướng dìa quê, và tui đang tìm cách tạo nên cái thương nghiệp tôm và đại loại như dậy, nhưng rồi ổng nói, “Lâm, cậu nên nghỉ lại, đây là cơ hội cả đời mới có. Cậu có thể kiếm ra rất nhiều tiền trong bộ môn này, cậu biết hông.” Ổng kiêu tui suy nghỉ kỷ trong điêm nay, rồi cho ổng biết quiết định của tui vào sáng mai. Và rồi tui bắc tay ông Lê Trí, rồi tui bước ra ngoài đường.
 
 
Tui lang thang một hồi ở ngoài đường phố, nhưng mà hổng có nhiều thứ để ngắm ngía ở Nữ Sỉ Viên, cuối cùng tui ngồi suống một băng ghế trong công viên. Tui đang ráng si nghỉ tui sẻ phải làm dì, và điều này thiệc hổng có dể dàng đối dới tui. Đầu óc của tui vẩn còn lẩn quẩn dìa Mỹ Duyên và thắc mắc hổng biết cổ ở đâu. Duyên đả nói đừng có ráng tìm cổ hay đại loại như dậy, nhưng mà tui có cái cảm giác, ở chổ nào đó sâu trong tui, là Duyên chưa có quên tui.  Tui đả quá ngu lúc tui ở Ấn Thành, và tui biết là tui nghu. Tui nghỉ là tui đả hổng có cố gắn làm theo lẻ phải khi tui ở Ấn Thành. Còn bây dờ, tui hổng chắc tui phải làm gì cho đúng lẻ phải. Ý tui muốn nói là bây giờ ngay cả tiền bạc tui củng hổng có, làm sao tui có thể bắc đầu cái thương nghiệp tôm, mà ông Lê Trí nói là tui có thể thắng một số tiền kha khá trong cái màn thi đấu cờ tướng. Nhưng mà có dẻ như cứ mổi lần tui làm cái gì đó ngoài cái diệc đi dìa quê và bắc đầu cái thương nghiệp tôm tép thì cái đích mập địch của tui có dịp rớt dô cái chảo dầu sôi – và bây giờ, một lẩn nửa, tui hổng biết phải làm cái khỉ dì.
 
 
Tui hổng có suy nghỉ luẩn quẩn được bao lâu thiêm thì có một ông cảnh xát đi tới hỏi tui đang làm cái dì dậy.
 
 
Tui nói là tui chỉ ngồi ở đây si nghỉ, rồi ổng nói hổng có ai được phép ngồi ở công diên si ngỉ gì ráo trọi trong đêm tối như dầy và kiêu đi chổ khác đi. Tui mới đi xuốn đường, và tay cảnh xát đi theo tui. Tui hổng biếc đi đâu nửa, bởi dậy, một hồi sau, tui thấy một con hẻm nên tui đi dô trong đó, rồi tui kiếm một chổ để ngồi xuốn nghỉ chưn. Tui ngồi đó chưa tới hơn một phút bao nhiêu thì củng cái tay cảnh sát đó đi tới gặp tui.
 
 
“Được rồi,” ổng nói, “anh đi ra ngoài này cho tui.” Khi tui tới đường, tay cảnh sát nói, “Anh làm dì ở trỏng dậy?”
 
 
Tui mới nói, “Hổng có làm cái dì hết,” và tay cảnh xát nói, “Đúng ngay chóc như tui đả nghỉ – anh đả bị bắt vì cái tội lảng vảng.”
 
 
Rồi thì cái tay cảnh sác này đưa tui dô tù rồi nhốt tui ở trỏng,  cho tới sáng, ngừi ta nói tui muốn gọi điện thoại thì gọi. Dỉ nhiên là tui hổng biết ai khác để gọi tới ngọi trừ ông Lê Trí, bởi dậy, tui gọi cho ổng. Khoản nửa tiếng sau, ổng xức hiện ở Trạm cảnh sát và đưa tui ra khỏi tù.
 
 
Rồi ổng kiêu thiệt nhiều đồ ăn cho tui ăn điểm tâm tại cái khách sạn hôm trước rồi ổng nói, “Cậu nghe tui đi, cậu cứ để tui ghi tên cậu dô giải vô địch cờ tướng liên khu vào từng tới tại Tiên Thành. Giải nhứt là mười ngàn đô. Tui sẻ lo mọi chi phí, và nếu cậu thắng, cậu chia phân nửa số tiền thắng đó cho tui.  Tui thấy là có lẻ là cậu nên có một số tiền để mà làm vốn, và, nói thiệc cho cậu nge, chính bản thân tui, tui tui sẻ rất khoái làm cái diệc này. Tui sẻ là huấn liện viên cho cậu, là cố vấn của cậu. Cậu thấy thế nào?”
 
 
Tui dẩn còn chút ít nghi nghờ, nhưng mà tui nghỉ là tui cứ thử cái dụ này, chắc là hổng có hại gì. Bởi dậy, tui trả lời là tui làm theo nhửng gì ổng nói trong một thời giang thôi. Cho tới khi tui có đủ tiền để bắc đầu cái thương nghiệp tôm của tui. Và bởi dậy, tui và ông Lê Trí bắc tay, chúng tui trở thành đối tác trong cái thương nghiệp chơi cờ.
 
 
Tiên Thành thiệt là đẹp và bắc mắt. Tụi tui tới đó sớm một tuần và ông Lê Trí giành hầu hết thời giang hôm đó để luyện cho tui thêm trong cái trò chơi này, nhưng mà hổng bao lâu, ổng lắc đầu rồi nói cái diệc luyện cho tui hổng còn có ý nghỉa dì nửa, bởi gì tui đả “có hết các chiến lược chiến thực trong bách khoa cờ tướng” rồi. Bởi dậy, tụi tui quyết định đi phố.’’
 
 
Ông Lê Trí đưa tui tới Disneyland và cho tui chơi một số trò chơi ở đó, rồi ổng xắp xiếp cho tui đi du ngoạn ở Hồ Ly Vọng, nơi người ta làm phim. Có đủ thứ phim đang quay, dà ngừi ta chạy lòng dòng la hét “tếch oăn,”  và “cắt,” rồi “ắc sân,”  và mấy thứ khỉ như dậy. Một trong nhửng phim ngừi ta đang làm là phim Miền Tây, và tụi tui thấy có một anh chàng phải bị ném qua cái cửa xổ bằng kiếng tới cả chục lần – cho tới khi nào làm đúng mới thôi.
 
 
Dù xao đi nủa, tụi tui chỉ đứng đó coi thui, nhưng một tay đi tới tui rồi nói, “Xin lổi ông, nhưng mà ông là diển diên phải hông?”
 
 
Tui nói, “Hả?” Rồi ông Lê Trí, ổng nói, “Hông, tụi tui là dân chơi cờ tướng.”
 
 
Rồi cái anh chàng đó nói, “Thiệc là uổng quá, bởi dì cái anh chàng đô con này, ảnh có dẻ rất lý tưởng cho một vai trong cái phim mà tui đang làm.” Rồi tay này quay qua tui, rồi sờ nắn cánh tay cuả tui, rồi hắn nói, “Tuyệt, tuyệt thiệc, anh rất bự con và khỏe nửa – anh có chắt là anh hổng có đóng kịch hông?”
 
 
“Tui có đóng một lần,” tui nói.
 
 
“Thiệt vậy à! Anh chàng đó nói. “Mà kịch gì dậy?”
 
 
“Vua Lia.”
 
 
“Thiệc là tuyệt, cưng ơi là cưng,” tay này nói, “hổng còn chử gì để nói ngoài chử “tuyệt!” – anh có Xẹc kẹc hông?”
 
 
“Tui… xẹc… cái gì?”
 
 
 
“Thẻ hội diên hội Diễn Viên đó – nhưng mà, kệ mẹ,” tay này nói.  “thôi nè, cưng nghe đây, tụi tui sẻ lấy cái thẻ đó cho cưng, hổng thành dấn đề gì hết. Cái mà tui muốn biết là, hổng biết là ngừi ta đả dấu cục cưng ở chổ nào trong thời giang goa? Ý tui nói là, nhìn cục cưng kìa! Một thân thể cao lớn, cường tráng, và thuộc cái típ ngừi ít nói – đúng là một John Wayne thứ hai.”
 
 
 
“Ảnh hổng có dống John Wayne,” ông Lê Trí nói một cách chua chát, “ảnh là tay chơi cờ tướng hạng quốc tế.”
 
 
“Tuyệt, tuyệt, lại càng tốt hơn nửa,” tay đó nói, “Một người cao lớn, tráng kiện, ít nói, và uyên bác. Hết sức là hiếm có.”
 
 
“Tui hổng có thông minh như ông tưởng đâu,”  Tui nói, và tui ráng thành thậc, nhưng mà cái tay này nói là cái điều đó, dù sao, hổng có quang trọng, bởi dì diển diên hổng cần thông minh hay thiệt thà, và thường  thường họ củng hổng có thông minh hay thiệc thà hay đại loại như dậy – họ chỉ cần có khả năng bước lên sàn kịch và nói mấy câu viết sẳng là được rồi.
 
 
“Tên tui là Phan Đệ,” hắn nói, “và tui làm phim. Tui muốn anh dự dô cái tét để thủ một vai trong phim của tui.”
 
 
“Ảnh phải thi đấu cờ tướng vào ngày mai,” ông Lê Trí nói. “Ảnh hổng có thời giang để đóng phim hay tét cho phim.”
 
 
“Thôi mà, thời giờ là giây thung, co dản được mà, cứ nhét thiêm một chiện nửa đâu có chết chóc dì? Dù sao, biết đâu đây là cơ hội ngàn năm một thuở mà ảnh đang cần. Ông Lê Trí, ông củng nên tới dự cái tét luôn, tụi tui sẻ sắp xiếp cho ông một vai luôn.”
 
 
“Tụi tui sẻ cố gắng,” ông Lê Trí nói.  “Chúng ta phải đi thôi, Lâm, chúng ta còn một chúc ít diệc phải làm.”
 
 
“Lát nửa mình gặp lại nghe cưng,” Phan Đệ nói, “nhớ đừng có quên nha.”
 
 
Và rồi tụi tui bước đi ra khỏi phim trường.
 
(Hết chương 21)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2011 05:48:54 bởi dohop >
SongHuong 18.10.2011 23:23:26 (permalink)
0
VÔ TÌNH

Em mang heo may cuối thu Hà Nội

Thả thành mưa trên sóng nước sông Hàn
Ta một mình vượt Hải Vân quan
Chợt bắt gặp chút hững hờ se lạnh

Giọt cà phê rùng mình sóng sánh

Thoáng vô tình cô đặc cả vành môi
Đêm sông Hàn con nước mãi trôi
Dường nơi ấy ... phía Tây Hồ gợn sóng

Đêm chia tay ta về nơi lạc lõng

Lạnh trong lòng hay chớm lạnh đầu đông ?
Ta tự hỏi giữa hai bờ thương nhớ
Ừ thôi thì ... ta với chỉ riêng ta

Em đi về phía ấy thật xa

Lòng tự nhủ .... như chưa hề gặp mặt
Sao vẫn nhớ chiều Tây Hồ se thắt
Cánh chim trời phương bắc chở mùa sang

Ta một mình ngược Hải Vân quan

Tạm biệt nhé chút vô tình nông nổi
Chút heo may chiều cuối thu bối rối
Mai có thành hoài niệm gởi Hồ Tây ?

Huế 18/10/2011
Sông Hương
SongHuong 19.10.2011 21:21:36 (permalink)
0
Nhân ngày phụ nữ Việt nam 20/10 Sông Hương chúc chị em thật nhiều hạnh phúc, vui vẻ
THƯƠNG GIANG 20.10.2011 08:19:40 (permalink)
0
quote:

Trích đoạn: dzuylynh

Rau Muống có nhà không?
Ký nhận quà nhé !

Anh Tư


      
http://www.box.net/shared/6sqspsr65z81zg21hjek

Đừng...

thơ: thương giang _ phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh

album " Giọt Buồn " Oct.19.2011


Tháng ngày qua như vạt nắng tinh khôi,
Bao kỷ niệm đẹp một thời mơ mộng.
Thi nhân ơi! Vẫn biết người trông ngóng,
Bước chân về nghe biển động sóng xô...

Chẳng cần đâu lục ký ức bây giờ.
Bởi gối mộng với chăn thơ còn ấm.
Dẫu chập chờn...Đêm vẫn còn say đắm
Giấc mơ hoang nơi cung cấm địạ đàng...

Mình vẫn còn nhiều duyên nợ trần gian,
Vai trĩu nặng nỗi đa đoan...đành chịu.
Với thi nhân câu thơ còn dan díu,
Lẽ nào xa khi còn thiếu nợ người?

Thương Giang




Anh Tư ơi! Cám ơn anh dành tặng em món quà đặc biệt nhân ngày 20/10!




Anh luôn tạo cho người khác những điều bất ngờ và thú vị!
Cám ơn anh thật nhiều!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2011 08:21:14 bởi THƯƠNG GIANG >
THƯƠNG GIANG 20.10.2011 08:44:18 (permalink)
0
TG
Chúc mừng các chị, các bạn và các em trong VTN nhân ngày PNVN 20/10!



SongHuong 22.10.2011 11:13:17 (permalink)
0
Cảm xúc khi nghe bài Mơ về nơi xa lắm

TA MƠ THẤY EM

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm (1)
Chiều sông Hương ai hát khúc Tây Hồ
Cung điệu buồn nghiêng con dốc Nam Giao
Căn phòng lạnh xa xăm người hư ảo

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm (2)
Hà nội thu hương sữa thoảng vai gầy
Em bây giờ còn run run heo may
Như chiếc lá vô tình bên khung cửa ?

Ta mơ thấy em Hà Nội đêm hoa sữa
Giọt sương rơi như giọt nước mắt buồn (3)
Dạ khúc nào dang dở nhạt trong sương
Vai gầy lẻ mong manh miền sương khói

Ta mơ thấy em chập chờn như dấu hỏi
Chiều sông Hương con nước cứ vơi đầy
Chén rượu nồng chưa đủ một cơn say
Trong mê khúc chưa thôi niềm khao khát

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm (4)
Thôi nữa... đừng ... căn phòng trống cô đơn
Dạ khúc tàn, em ... dốc ngược chân trơn
Sương khuya lạnh ai đưa về nơi ấy ?


Huế 22/10/2011
Sông Hương


(1), (2), (3), (4) : : Lời và ý bài Mơ về nơi xa lắm của Phú Quang
dohop 24.10.2011 06:34:00 (permalink)
0



LÂM NGỐ - CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI


Diễn đọc: Dzuylynh



 
Chú Thích: 
Bỏ Bà Gà Lôi = Popagallo
Hoàng Hôn = Sunset Boulevard, tên một con đường ở Hollywood.
Phà Ra Phô Xét = Farrah Fawcett
Quíu Sờ = Wilshire Boulevard, tên một con đường ở Hollywood.
Rẹc-Cao Goeo-Sờ, Ria Cong Goeo, Rẹc Cao Queo, v.v. = Raquel Welch, nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng đẹp, quyến rũ, một biểu tượng tình dục của Hoa Kỳ.
Rõ Đẽo =  Rodeo Drive, tên một con đường ở Hollywood.
Sẳn Ta Mò Nị Cà = Santa Monica Freeway, tên một xa lộ cao tốc ở Hollywood.
Sô Phia Lò Rèn = Sophia Loren
Tặc Răng = Tarzan
 

(Chương 22)


Sáng hôm sau, giải vô địch cờ tướng được tổ chứt tại Khắch sạn Bí và Lỳ Hiu. Tui và bác Lê Trí tới đó sớm bởi dì ổng phải ghi danh cho tui dô hết các ván cờ trong ngày.


Căn bản là hổng có trở ngại gì hết. Tui bỏ ra bảy phúc để dức đẹp đối thủ đầu tiên, ông này là dô địch của một dùng và củng là một giáo xư của một đại học, đìu này làm tui khoái trong lòng. Cuối cùng thì tui củng thắng được một ông dáo sư. 
 

Ván kế tui phải đấu dới một tên nhóc khoản 17 tủi, và tui hạ gục tên này trong vòng hổng tới nửa tiếng đồng hồ. Tên này nổi cơn ăng vạ, la hét rồi khóc hu hu, má của nó phải tới lôi đầu nó ra chỗ khát.
  

Có đủ lọi người chơi cờ dới tui trong ngày đầu và ngày kế, nhưn mà tui hạ họ khá nhanh và điều này làm tui thỏi mái bởi dì khi tui goánh cờ dới cái tên Sâm mập tui phải ngồi một chổ luôn nên hổng thể đi đái hay đại loại như dậy, bởi dì niếu tui đi cái tên mập sẻ dời một con cờ để ăn giang. 
  

Dù sao, tui đả tìm cách dô được nhửng ván cờ tứ kết, bán kết, chung kết, và giửa nhửng trận đấu tui có một ngày được ngỉ. Tui trở dìa khách sạng dới bác Trí, rồi tụi tui thấy một tờ nhắn tin từ cái tên Phan Đệ. Hắn nhắn là, “Xin vui lòng liên lạt dới văn phòng của tui để được sắp xiếp dô một cái tét cho phim vào sáng mai,” và trong tờ dấy có khi số điện thọi cho tụi tui gọi tới.
 

“Cậu Lâm nè,” Bác Trí nói, “Tui hổng biếc dì hết dìa chiện này. Cậu nghỉ thế nào?”
 

“Tui củng hổng biết,” tui nói, nhưng mà nói thiệt cho bạn nghe, cái đề nghị này coi bộ củng hấp dẩn, tự nhiên mình được thành diễn viên trong phim, và đại lọi như dậy, nghe củng hay. Biết đâu tui được đóng chung dới nữ tài tử Raquel Welch, Kìu Chinh, Đỉnh Cao Kỳ Dị hay mấy minh tinh điện ảnh dống dậy.
 

“Cậu Lâm, tui nghỉ là hổng sao, hổng có chết chóc dì hết,” Bác Trí nói. “Tui nghỉ là tui sẻ điện thọi cho họ để lấy cái hẹn.” Rồi bác Trí gọi cho văn phòng Phan Đệ để biết tụi tui phải tới lúc nào và tới chổ nào, và bấc thìn lình, bác Trí bịt cái ống nói điện thọi rồi hỏi tui, “Lâm, cậu bơi được hông?” Rồi tui trả lời, “Được,” rồi ổng trả lời dô điện thoại, “Được, ảnh bơi được.”
 
 
Bác Trí gác điện thoại rồi tui mới hỏi tại xao ngừi ta muốn biết tui biết bơi hông, ổng nói là ổng hổng biết nhưng mà ổng nghỉ là tụi tui sẻ biết khi tụi tui tới đó.
 

Cái chổ đóng phim tụi tui tới lần này là chổ khác dới chổ hôm trước, một nhân diên bảo vệ gặp tụi tui ở cổng rồi đưa tụi tui tới chổ đóng phim. Phan Đệ đang bận cải lộn dới một cô gái nhìn dống Rẹc-Cao Goeo-sờ thiệc, nhưng mà khi hắn thấy tui, hắn nở một nụ cười thiệt bự.  
 
 
“A, anh Lâm,” Phan Đệ nói, “Anh tới rồi, thiệt là tuyệt. Bây giờ tui muốn anh đi dô cái cửa đó để tới phòng góa trang và trang điểm, rồi ngừi ta sẻ đưa anh ra ngoài khi làm xong.”
 
 
Bởi dậy, tui đi dô cái cửa đó, trong phòng có hai cô gái đang đứng, và một trong hai cô nói, “OK, anh cởi đồ ra đi.”  Ủa, lại cái chiện khỉ này nửa sao, nhưng mà tui đả làm theo lịnh của cổ. Khi tui đả cởi đồ ra hết, cô gái kia đưa cho tui một bộ đồ dống như một đống cao su, có vẩy cá và mấy thứ khỉ như dậy trên bộ đồ, và bàn tay bàn chưng thì có cái màng như mấy chưng con dịt. Cổ kiêu tui mặc dô. Hai cô này phải phụ tui mặc cái khỉ này dô người, nhưng sau khoản một tiếng thì tụi tui làm xong. Rồi hai cổ chỉ tui đi dô cái hướng đi tới chổ Trang Điểm, rồi người ta kiêu tui ngồi xuốn ghế trong lúc một cô gái và một anh chàng bắc đầu bịt cái đầu của tui dới một cái mặc nạ bằng mủ che kín bộ đồ rồi ngừi ta sơn vẻ lên mặt nạ và bộ đồ nơi mấy cái mép bị lộ ra. Khi làm song cái dụ này, người ta kiêu tui đi ra ngoài tới chổ đóng phim.
 
 
Tui đi hổng muốn nổi bởi dì cái chưng dịt và với cái tay vịt tui mở cửa củng rất khó, nhưng cuối cùng khi mà tui mở được cái cửa thì tui thấy tui dống như đang đứng ở dửa thiên nhiên, với một cái hồ thiệc bự và đủ thứ mấy cây chuối, và mấy cái khỉ của vùng nhiệc đới.  Phan Đệ đang ở đó và khi hắn thấy tui, hắn nhảy tưng lên rồi nói, “Hết xảy, cưng ơi là cưng! Cưng thiệt là vẹn toàn cho cái vai này!”
 
 
“Cái vai dì dậy?” tui hỏi, và rồi hắn nói, “Ủa, tui chưa nói cho anh biết hả?  Tui đang làm lại cái phim Quái Vật từ Phá Đen.”  Ngay cả một thằng ngu củng biết là cái tên khỉ này dự tính cho tui đóng cái vai dì.
 

Ảnh Googled: Nữ Minh Tinh Điện Ảnh Raquel Welch (Rec Cao Goeo, Râu Cong Queo, v.v.)

Phan Đệ ra dấu cho một cô gái bước tới, củng là cái cô cải lộn với hắn lúc nảy.
 
 
“Anh Lâm,” hắn nói, “Tui muốn anh gặp người mà anh sẻ đóng chung, cô Raquel Welch.”
 
 
Ối trời, mới nghe dậy thui là tui đả muốn rụng rời tay chưng liền!  Đúng là Rẹc-Cao Goeo, và cổ đang mặc một cái áo đầm củn cởn hở ngực hớ hên, đại loại như dậy. “Rất hân hạnh được gặp cô, cô có khỏe hông vậy?” tui nói chiện goa cái mặc nạ, nhưng mà Raquel Welch quay qua Phan Đệ dới cái mặc tức tối, nhìn cổ giống như một con ong dử dằn sắp sửa chích tui.
 

“Ảnh nói cái dì dậy?  Liên quang tới cái háng hay cái vú của tui phải hông?”
 

“Hổng phải, cưng, hổng phải đâu,”  Phan Đệ nói. “Ảnh chỉ nói là ảnh rất vui khi thấy cô. Cô hổng thể nghe ảnh rỏ được bởi dì ảnh đang đeo cái cái mặt nạ cao su đó.”
 
 
Tui đưa cái tay vịt của tui ra để bắc tay dới cổ, nhưng cô nhảy ngược ra sau cả thước, rồi cô nói, “Thấy ớn! Đóng, diển gì đó, lẹ lẹ cho qua cái khỉ này đi.”
 
 
Dù xao, Phan Đệ nói tui phải làm như dầy: Raquel Welch sẻ như đang ngụp lặn trong nước, rồi cô xỉu, rồi tui phải xức hiện từ bên dưới của cổ và nâng cổ lên rồi đưa cổ ra khỏi cái hồ nước. Nhưng mà khi cổ tỉnh dậy, cổ nhìn lên sẻ thấy tui, cổ sẻ hoảng sợ rồi bắc đầu la lên, “Thả tui xuống! Bớ người ta cứu tui! Tui bị hiếp dâm!” và đủ thứ khỉ như dậy.
 
 
Nhưng mà, như Phan Đệ nói, tui hổng được thả cổ ra, bởi dì có mấy tên mấc dạy sẻ dí tụi tui; bởi dậy, tui phải đem cổ đi dô rừng.
 
 
Rồi thì, tụi tui thử cái màn này, lần đầu tui nghỉ là tụi tui đóng thiệt hay, và tui thiệt khoái bởi dì tui được ôm Raquel Weo trong tay, mặc dù cổ la om xòm, “Thả tui ra, thả tui ra! Cứu tui dới! Bớ Cảnh sác!” và đủ thứ.
 
 
Nhưng mà cái tay Phan Đệ nói là tụi tui vẩn đóng chưa có tốt lắm, và kiêu tụi tui đóng lại. Và lần sao củng chưa tốt, bởi dậy, tụi tui phải làm đi làm lại cái màn này tới mười hay mười lăm lần.  Mổi khi bắt đầu diển lại, Raquel Weo chưởi bới chửi thề và chửi dô mặc Phan Đệ nhưng hắn cứ tiếp tục nói, “Tuyệt vời, cưng ơi, tuyệt vời!” và đại lọi như dậy.
 
 
Dù dậy, bảng thân tui, tui bắt đầu có vấn đề. Bởi dì tui mặc cái đồ goái vật đó đả gần 5 tiếng đồng hồ rồi, và nó hổng có cái phẹc ma xi hay cái khỉ dì hết cho tui tè, và tui bắc đầu muốn bể bong bóng. Nhưng mà tui hổng muốn nói cái khỉ dì hết dìa cái dụ này, bởi vì tui đang đóng phim thiệc, và nhiều thứ khác nửa, và tui củng hổng muốn mọi ngừi nổi khùng lên.
 
 
Nhưng mà tui phải làm cái dì đó, bởi dậy, tui quiyết định là lần xau được xuốn nước, tui sẻ chỉ cần tè trong cái bộ đồ khỉ này.  Rẹc Cao Goeo đang lặng ngụp lòng dòng trên mặc nước rồi cổ bất tỉnh, tui lặn xuống dưới cổ, đở lấy cổ rồi đưa cổ dô bờ.
 
 
Cô tỉnh dậy rồi bắc đầu goánh dô tui và rống lên, “Cứu tui! Có ngừi diết tui! Bỏ tui xuốn!” đại loại như dậy, nhưng bấc thình lình cổ hổng có la nửa mà cổ nói, “Cái mùi gì dậy?”
 
 
Phan Đệ la lên, “Cắt!” rồi hắn đứng lên rồi nói, “Cưng nói cái dì dậy cưng? Cái đó hổng có trong bản viết.” Và Rẹc Cao nói, “Bản viết cái cục kức! Có cái gì đó thúi goắc ở lòng dòng chổ này!” Rồi bấc thình lình cổ nhìn tui rồi nói, “Ê, anh – anh là ai củng được – có phải anh đái hông?”
 
 
Tui góa là mắc cở, tui hổng biếc phải làm dì. Tui chỉ đứng yên một giây, ôm cổ ở trong lòng tui, rồi tui mới lắc đầu rồi nói, “Đâu có.”
 
 
Đó là câu nói dóc đầu tiên trong đời tui.
 

“Như dậy thì ai đái,” cổ nói, “bởi dì tui biết chắc chắng đó là nước đái, bởi dì tui đả hửi rồi! Và tui hổng có đái! Và như dậy, chỉ có anh đái thui chứ hổng còn ai khác! Sao dám đái dô ngừi tui, cái đồ quỷ khổng lồ!”  rồi cổ bắc đầu goánh tui, đấm tui và la làng lên “Bỏ tui xuống!” và “Hổng được lại gần tui!” và đủ thứ như dậy, nhưng tui chỉ nghỉ là tui phải tiếp tục đóng phim nên tui bắc đầu rinh cổ đi ngược dô rừng.
 

Phan Đệ la lên, “Ắc sần!” Mấy cái máy quay phim bắt đầu lăn bánh xe một lần nửa, và Raquel Weo đang goánh tui và cào cấu tui và bắc đầu la hét như là cổ chưa từng la hét bao dờ. Phan Đệ vẩn đứng ở ngoài đó rống lên, “Đúng rồi, cưng, như dậy đó – tuyệt quá! Ráng làm như dậy nửa đi!” Tui liếc thấy bác Trí đang ở đó luôn, bác đang ngồi ghế, hình như là bác đang lắc đầu và ráng nhìn qua chổ khác.
 

Rồi thì khi mà tui đi dô rừng một hồi, tui ngừng lại rồi tui quay lại coi có phải là cái chổ mà Phan Đệ sẻ nói “cắt,” như là mấy lần trước hông, nhưng mà tui thấy hắn nhảy tưng tưng như một thằng điên, và ra dấu cho tui tiếp tục, và hắn rống lên, “Tuyệt quá, cưng ơi! Quá hoàn hảo! Tui muốn như dậy đó! Tiếp tục đưa cổ dô rừng đi!”
 
 
Raquel Weo vẩn tiếp tục cào cấu tui, hổng ngừng goánh tui và la hét, “Thả tui ra, tránh ra chổ khác, cái đồ thú vật tục tiểu!” đại loại như dậy, nhưng mà tui vẩn tiếp tục ôm cổ và chạy bởi vì ngừi ta ra lệnh như dậy.
 
 
Bấc thình lình, cổ ré lên, “Ối trời ơi! Cái áo đầm của tui!”
 
 
Hồi nảy giờ tui hổng có để ý, nhưng bây dờ tui nhìn xuốn, và trời sập niếu cái áo đầm củn cởn của cổ hổng có vướn dô mấy cái bụi cây rừng, và bởi dậy, quần áo của cổ đả bị tuộc ra hết từ hồi nào rồi, Raquel Welch đang trần truồng như em bé trong tay tui! Tui ngừng lại rồi nói, “Thấy mẹ,” và rồi tui bắc đầu quay đầu lại để đưa cổ trở lại nhưng mà cổ rít lên nửa, “Hổng được! Đừng quay lại! Anh ngốc góa! Tui hổng thể trở lại dô trong đó được, dới cái kiểu để hở Bác và… Tô Chén tầy hầy ra như dầy!
 
 
Tui mới hỏi cổ muốn tui làm cái dì bi giờ, rồi cổ nói là tụi tui phải kiếm chổ nào để trốn cho tới khi cổ nghỉ ra cách. Bởi dậy tui tiếp tục ẳm cổ đi dô rừng, và khi đó, bất thình lìn, hổng biết từ đâu hiện ra một cái gì đó thiệc bự bay xuyên goa mấy lùm cây, lượn qua lượn lại tới tụi tui trên một sợi dây rừng. Cái khỉ này bay rẹt goa tụi tui, và tui có thể đoán là nó là một loại khỉ hay đại loại như dậy, và rồi cái khỉ này bay ngược lại tới tụi tui rồi rớt xuống đất gần chưng tụi tui. Tui gần như té xỉu. Cái khỉ đó chính là Thu Sương, đúng là hắn!
 
 
Rẹc Cao Queo bắc đầu rống lên và la hét om xòm và Thu Sương thì ôm chưng tui rồi ôm ngừi tui. Tui hổng biết làm cách nào mà cái tên khỉ này có thể nhận diện ra tui khi mà tui mặc cái bộ đồ khỉ quái vậc này, trừ khi hắn ngửi được mùi gì hay sao đó. Dù xao đi nửa, Rẹc Cao Queo, cuối cùng cổ nói, “Đéu, bộ anh biết cái con khỉ chó này hả?”
 
 “Nó hổng phải là con khỉ chó, nó là tinh tinh có tên là Thu Sương.”
 
Cổ nhìn tui ngộ nghỉnh rồi nói, “Mà anh nè, nó là khỉ đực mà, sao mà nó lại tên là Thu Sương?”
 
 
“Cái chiện đó dài lắm,” tui nói.  
 
 
Dù xao đi nửa, Rẹc Cong Weo đang ráng lấy tay che Tô Chén hay bác, đủa, muổn gì đó của cổ, nhưng mà Thu Sương, nó biết cách phải làm cái gì. Nó lấy cho Rẹc Râu Ria Cong Queo gì đó mấy cái lá thiệc bự từ mấy cây chuối và nhờ dậy cổ có thể che cho cổ được phần nào.
 
 
Một hồi sau tui mới biếc là tui đả đi qua tới cái khu rừng nơi mà người ta đang quay một phim khác, phim Tặc Răng, và Thu Sương đang đóng trong phim đó. Hổng bao lâu sau khi tụi tui được cứu ra khỏi cái đám Bích My ở Tân Ghi Nê, mấy thợ săn da trắng củng tới và bắc được Thu Sương rồi đưa cái đít hắn tới Tiên Thành để được huấn luyện. Và từ đó nó thành diển diên chiên nghiệp luôn.  
 
 
Dù xao đi nửa, tui hổng còn thời dan để mà tán dóc hay ngắm cảnh nửa, và bởi dì cái cô nàng Ria Cong Queo bắc đầu nhằng nhì nửa, cổ nói, “Anh phải đưa tui tới một chổ để tui có thể có quần áo để mặc dô!” Thiệt tình mà nói, tui hổng biết bạn có thể kiếm quần áo ở chổ nào trong rừng nửa, cho dù rừng của Hồ Ly Vọng củng vậy, bởi dậy, tụi tui phải tiếp tục đi bộ nửa, cùng lúc hy vọng là cái khỉ gì đó sẻ sảy ra.
 
 
Và cái khỉ đó đả xảy ra. Bất thình lìn, tụi tui tới một chổ có cái bức tường rào thiệt là bự, và tui nghỉ là ở bên kia bức tường có thể có chổ có quần áo cho Râu Ria Queo.  Thu Sương tìm ra được một chổ trên tường, nơi một mảnh ván bị hở ở hàng rào và hắn dở lên cho tụi tui chui goa, nhưng mà khi tui chui ra thì bên đó hổng có chổ để mà đặc cái bàn chưng lên, bởi dậy tui và cô nàng Ria Cao Queo lộn cù mèo và tụi tui té lăn xuốn triền đồi. Và cuối cùng tụi tuôn lăn tới chưn đồi, lúc đó tui nhìn chung goanh tui, trời sập niếu tụi tui hổng có ở ngay bên lề đường bên tay mặc của một con lộ thiệt là bự.
 
 
“Lạy chúa!” Raquel Weo la lên. “Tụi mình đang ở xa lộ cao tốc Sẳn Ta Mò Nị Cà!”
 
 
Tui nhìn lên, Thu Sương đang trượt xuống con dốc. Cuối cùng thì hắn củng tới chổ tụi tui, và ba đứa tụi tui đứng ở đây. Râu Cong Weo dời mấy lá chuối lên xuốn để ráng che Chén Bác gì đó của cổ nửa.
 
 
“Tụi mình phải làm cái dì bi dờ?” Tui hỏi. Xe chạy qua dèo vèo, và mặc dù ba đứa tui có cái bộ dạng rất kỳ dị, hổng có ai để ý nhìn tới tụi tui một chúc nửa.
 
 
“Anh phải đưa tui tới một chổ nào khác!” Cổ la lên. “Tui phải kiếm quấn áo để mặc dô!”
 
 
“Chổ nào?” Tui hỏi.
 
 
“Chổ nào củng được!” Cổ tru lên, và bởi dậy, tụi tui bắc đầu đi xuống dọc theo xa lộ Sẳn Ta Mò Nị Cà.
 
 
Sau một hồi tụi tui đi bộ được một khoản đường, tụi tui thấy một cái bảng trắng thiệt là bự dựng ở trên một con đồi với chử “HOLLYWOOD” hay là “HỒ LY VỌNG,” lúc này cô nàng Ria Cao Queo mới nói, “Tụi mình phải ra khỏi cái xa lộ mất nết này rồi đi tới đường Rõ Đẽo, ở chổ đó tui có thể mua ít quần áo để mặc.” Cô nàng khá bận rộn dới cái việc che tô kiểu bát kiểu hay muổn nỉa gì đó của cổ – cứ mổi lần có một chiếc xe đi tới, cổ phải kéo lá chuối che phía trướt, rồi khi mà có chiếc xe chạy tới xau tụi tui, cổ kéo lá chuối che đít. Tới cái chổ mà có xe phía trước lẩn phía sau thì cổ làm rất ngoạn mụt – y như là vủ nử múa quạt dậy đó.  
 
 
Bởi dậy, tụi tui đi ra khỏi xa lộ rồi băng goa một cắnh đồng thiệt bự. “Cái con khỉ dâm tặc đó còn theo tui hông?” Rẹc Cao Goeo nói. “Hổng có cái con khỉ chó đó, tụi mình củng đủ thấy quá kỳ khôi rồi!”  Tui hổng nói gì hết, nhưng khi tui quay lại nhìn, tội ngiệp Thu Sương, nó có một khuôn mặc khá đau khổ. Nó củng chưa từng thấy Raquel Weo, tui nghỉ là nó hơi tự ái.
 
 
Dù sao, tụi tui vẩn tiếp tục đi chung, và củng hổng có con ma nào để ý tới ba đứa tụi tui. Cuối cùng tụi tui tới một con đường củ kỷ nhưng khá đông, và Ria Cong Goeo nói là, “Cám ơn Trời Phật – tới Đại Lộ Hoàng Hôn rồi! Làm cách nào tui có thể giải thích được cái diệc tui trần truồng băng qua con đường này dửa bang ngày bang mặc bây dờ!” Dìa cái diệc này tui có phần hiểu cái quan điểm của cổ, tui có lẻ mừng thầm là tui có cái bộ đồ quái dật cho nên hổng ai có thể nhận ra tui – cho dù tui đang đi dới cô đào nổi tiếng Ria Mép Thưa Leo Weo này.  
 
 
Tụi tui tới một cái đèn giao thông xanh đỏ vàng, và khi nó nổi đèn xanh, ba đứa tụi tui băng goa đường, Raquel Welch vẩn tiếp tục cái màn múa quạt và tụi tui trông dống y như là cái đám Sơn Đông Mải Vỏ, cổ cười dới mấy người trong se hơi và làm đủ thứ khỉ y như cổ đang đóng phim dậy. “Tui bị bẻ mặc hoàng toàn!” Cô xù xì dới tui trong hơi thở. “Tui cảm thấy quá bị xúc phạm! Anh cứ chờ cho tới khi tui thoát khỏi cái khỉ này.  Tui sẻ nướng cái đít của anh, cái đồ dăm tặc ngu xửng trời đánh!”
 
 
Có mấy ngừi trong xe hơi đang chờ đèn xanh, họ bắc đầu nhấng kèn inh ỏi và đưa tay vảy vẩy, bởi dì chắc chắn là họ đả nhận ra được cô đào điện ảnh Rạc Cao Goeo, và khi tụi tui băng qua đường, một vài chiếc se đả quẹo lại để đi dìa phía tụi tui và bắc đầu bám theo tụi tui.  Tới lút tụi tui tới Đại Lộ Quíu Sờ, tụi tui đả thu húc được một đám đông có hạng; người ta ra khỏi nhà và bước ra ngoài cửa tiệm và tất cả đang chim ngưởng tụi tui y như là trong chiện cổ tích một bày con nít đi theo anh chàng thổi sáo, hay đại lọi như dậy – và cái mặc của cô nàng Ria Leo Queo bây dờ đả đỏ như củ cải đỏ.
 
“Anh sẻ hổng bao dờ được làm diệc ở cái phố này nửa!” cổ nói dới tui, cùng lúc nhe răng cười dới đám đông, nhưng mà hàm răng của cổ hình như đang nghiến chặc.
 
 
Tụi tui đi bộ một chúc nửa, và rồi cổ nói, “Ha – cuối cùng củng tới được chổ này – đường Rỏ Đếo đây nè.” Tui nhìn tới một góc đường, thiệc đúng như dậy, có một cửa hàng thời trang phụ nử. Tui dổ vai Raquel và chỉ chổ đó, nhưng cổ nói, “Ối trời – cái tiệm bán đồ thời trang Bỏ Bà Gà Lôi. Thời nay, hổng có ai muốn chết trong cái áo đầm hiệu Gà Lôi hết.”
 
 
Bởi dậy, tụi tui đi thiêm nửa, rồi cổ nói, “Kìa – Gia Ni kìa – chổ này có nhiều quần áo đẹp,” và bởi dậy tụi tui bước dô trong.
 
 
Có một nhân diên báng hàng đang đứng ở cửa, tay này có một bộ ria mép nhỏ nhỏ và mặc côm lê trắng có một cái khăn tay chìa ra ở túi áo khoát, tay này nhìn tụi tui thiệc kỷ khi tụi tui bước dô cửa.
 
 
“Tui có thể xin được giúp cô, được hông?” hắn hỏi.
 
 
“Tui muốn mua một áo đầm,” Rẹc Cào nói.
 
 
“Cô định mua cái áo đầm kiểu như thế nào?” tên bán hàng hỏi.
 
 
“Anh ngu góa dậy, kiểu dì củng được hết, bộ anh hổng thấy cái khỉ dì đang xảy ra sao!”
 
 
Rồi thì tay này chỉ dô một vài cái xào đồ áo đầm rồi nói là mấy cái này sẻ vừa vặng dới cổ, bởi dậy Raquel tới đó coi mấy cái áo đầm.
 
 
“Còn quý ông, tui có thể giúp được dì hông?” tên này nói dới tui và Thu Sương.
 
 
“Tụi tui chỉ đi chung dới cổ thôi,” tui nói. Tui nhìn ra đàng sau tui, cái đám đông đang tập chung ở bên ngoài, mấy cái mủi của họ đang ịnh dô cửa kiếng.
 
 
Raquel Queo lấy ra khoảng tám, chín bộ áo đầm rồi bước ra phía sau để mặc thử. Sau một hồi cổ đi ra rồi nói, “Ông thấy cái này tui mặc coi được hông?” Đó là một cái áo đầm màu nâu nâu dới một nùi dây thắc lưng và mấy vòng dây đủ chổ và cái cổ để hở thiệt thấp.
 
“Ồ, tui hổng có sua lắm, thưa tiểu thơ,” cái tay bán hàng nói, “vì sao đó mà – cái áo này, nó chỉ hổng có hợp dới cô.” Bởi dậy, Raquel đi ngược dô và thử cái khác và tay đó nói, “Ồ, đẹp lắm! Cô nhìn hết sức quý phái trong bộ này.”
 
 
“Tui lấy bộ này,” Raquel Weo nói, và tay bán hàng nói, “Tốt lắm – cô tính trả tiền bằng cắch nào?”
 
 
“Ông nói cái gì?” cổ hỏi.
 
 
“Hmmm, tiền mặc, ngân phiếu, hay thẻ tín dụng?” hắn nói.
 
 
“Coi nè Anh Hề – bộ ông hổng thể thấy là tui hổng có mấy thứ đó trên người tui sao? Ông đả nghỉ là tui có thể nhét mấy thứ đó dô chổ nào, hả? Cái đồ dâm tặc!”
 
 
“Xin lổi cô – xin cô đừng để tụi tui phải dùng nhửng lời lẻ thô tục,” cái tay bán hàng đó nói.
 
 
“Tui là Rec Cao Weo,” cô nói cho hắn biết. “Tui sẻ cho người lòng dòng ở đây thôi đi tới tiệm của ông để trả tiền sau.”
 
 
“Tui thiệt là xin lổi, thưa cô chủ,” hắn nói, “nhưng mà tụi tui hổng có làm ăn kiểu này.”
 
 
“Nhưng mà tui là Rec Cao Weo Sờ mà!” Cổ la lên. “Bộ ông hổng nhận ra tui sao?”
 
 
“Cô nghe nè, cô nương,” tên này nói, “hết phân nửa mấy cô tới đây điều nói họ là nữ tài tử Râu Ria Cong Queo, Ria Mép Quăn Tít gì đó, hổng thôi thì củng là Phà Ra Phô Xét hay Sô Phia Lò Rèn, hay ít ra củng là cháu ngoan Heo chủ tịm dì đó. Cô có thẻ căn cước, thẻ ID gì hông?"
 

“ID!” Cổ rống lên. “Đéu mẹ, tụi bay nghỉ bà nhét nó dô chổ nào hả?”
 
 
“Hổng có ID, hổng có thẻ tín dụng, hổng có tiền thì – hổng có áo đầm,” cái tên bán hàng nói.
 
 
“Hừ, bà sẻ chứng minh bà là ai,” Raquel Welch vừa nói xong, bất thình lìn, cổ kéo cái phần trên của áo đầm của cổ xuốn. “Còn ai khác có cái cặp vú như vầy ở trong nguyên cái làng chỉ có một cặp vú này, hả?” cổ rít lên. Ở bên ngòi, cái đám đông đang la hò hoang hô khoái chí và gỏ rầm rầm lên cửa kiếng của tiệm. Nhưng mà cái tên bán hàng, hắn nhấn một cái nút nhỏ trên bàn và một tên bự khổng lồ, tên này là cái tên bảo dệ chìm đi tới tụi tui, rồi hắn nói, “OK, toàn bộ mấy cái khỉ tụi bay bị bắc hết. Khôn hồn thì ngoan ngoảng im lặng đi theo tao thì mọi chiện sẻ iêm suôi.”
 
(Hết chương 22)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2011 20:34:00 bởi dohop >
THƯƠNG GIANG 25.10.2011 18:35:36 (permalink)
0
Cám ơn anh Tư ghé thăm còn tặng quà  cho RM.Gửi anh chùm thơ mới cho anh đọc buồn"thúi ruột" lun nè...

Phải chăng...?

Phải chăng MÙA hạ qua rồi,
Buâng khuâng gói nhớ gửi người sắc THU .
VÀNG chao nhẹ như ru.
Rớt trang thơ nhuộm ca từ mênh mang...

Thương Giang.





Vẫn...

Cõi thơ mình vẫn chung đường,
Vẫn thêu giấc mộng  vô thường cho nhau...
Sao người héo hắt niềm đau,
Khi  không chất chứa núi sầu đầy  vơi?

Phàm sinh  một kiếp làm người,
Chữ tình khổ luỵ một đời đeo mang...

Thu về óng ả sắc vàng,
Xua tan mây xám mầu tang quạnh hồn...
Sao mình không thể vùi chôn,
Phù du con chữ cho buồn ngoai nguôi?


Thương Giang


Tiếc nuối tuổi 20...

Em lang thang,
lần ngược miền ký ức ,
Tìm lại mình ...
giữa hư thực.Chênh chao..
Tuổi hai mươi đẹp đẽ biết nhường nào...
Lồng ngực căng với khát khao cháy bỏng.
Mắt trong veo không lăn tăn gợn sóng.
Bụi trần gian chưa hoen đọng nét mi.
Con tạo xoay mang theo nét xuân thì,
Giờ nuối tiếc thời gian đi lẹ quá...
Tuổi hai mươi nét son trong mắt lá.
Ngác ngơ chiều...Thu tàn tạ trên tay.

Thương Giang



dzuylynh 27.10.2011 00:23:47 (permalink)
0


http://www.box.net/s...gdi8t10444bdx02

LỜI TỰ TÌNH MÙA THU

thơ Hạ Dung_nhạc & trình bày Dzuylynh
album " Mưa Xanh nỗi Nhớ " Oct.18.2011


Mùa thu lướt qua song cửa
Tàn phai níu chiếc lá vàng
Non tơ níu màu cỏ biếc
Dịu dàng vờn ánh trăng lan
Mùa thu chạm vào đông giá
Lòng em chạm phải lòng chàng
Nụ quỳnh bên thềm nghiêng bóng
Tự tình với giọt sương ngoan.
Chẳng phải rằng thu chậm lại
Chẳng phải là đông vội vàng
Chỉ là …. sắc thu bối rối
Chỉ là đông biếc mơ màng
Mùa thu chạm vào đông giá
Lòng em chạm phải lòng chàng
Quấn quýt thu vàng, đông biếc
Tỏ tình dưới bóng trăng tan…
Chỉ là thu vàng đông biếc
Lời tình tự mình cho nhau
Chỉ là thu vàng đông biếc
Lời tình tự tình mình cho nhau...


(Hạ Dung _ Chớm Đông 09)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 00:36:29 bởi dzuylynh >
dzuylynh 27.10.2011 00:26:46 (permalink)
0








http://www.box.net/shared/yj76j0unj1mezesy5dmx



GIÁ ĐÂU ĐÓ ... CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI

thơ HạDung_nhạc&trìnhbày Dzuylynh
album " Mưa Xanh Nỗi Nhớ " .Oct.23.2011


giá đâu đó ...có người đợi tôi
cơn mưa chiều chơi vơi ...
nghiêng phố


tiếng đàn Guitar chậm thở
thóc mách lời tình yêu !
vạt tóc thơm níu giọt nắng chiều
lay lắt nhớ ánh mắt nhìn thăm thẳm
nụ quỳnh hoa bên hàng hiên im lặng

giá đâu đó...
có người đợi tôi !
trao hạt mưa lúng túng nụ hôn đầu

giá đâu đó...
có người đợi tôi ?

con đường hun hút xa xôi
bồi hồi hàng cây lá biếc
mùa thu lãng quên ly biệt
giấu tàn phai trong đám lá dợm vàng
lòng tôi như men rượu vang chếnh chóang màu hổ phách
nhịp ngày bỗng reo vui tí tách
góc phố quen độ lượng những nụ cười
bước chân người đơn côi níu vào lòng nhau bối rối ...
níu vào lòng nhau bồi hồi


giá đâu đó ...có người đợi tôi ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 00:38:02 bởi dzuylynh >
dzuylynh 27.10.2011 00:28:50 (permalink)
0



http://www.box.net/s...tixoqkzr22698gr

LÃNG QUÊN


sáng tác & trình bày : Dzuylynh
album " Như giọt buồn nhung "_ Oct.19.2011



Lá thu sao vàng thế
mưa rơi chi buồn tênh
tỳ bà ai reo khẽ
đìu hiu quay quắt về...

ghế công viên lạnh buốt
chiều qua thung lũng buồn
hoàng hạc nghiêng cánh xuống
xua chiều tàn lên mây

một thời câu thơ ấy
em còn cầm trong tay
chưa trao mà đã ngại
giảng đường nào ai thấy
sao má hồng hây hây...
chia nhau một đêm dài
anh vui đời hồ hải
nụ hồng chưa kịp hái
tóc mây vội biếng cài

thu về miền quan tái
thu qua chốn lưu đày
nhớ người xưa bên ấy
tha hương buồn xanh xương...

lãng quên ...
có được không?
cố quên lòng nhủ lòng
dỗ giấc miên trường mộng
thu đã về ?
_ hư không _
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 00:35:37 bởi dzuylynh >
dzuylynh 27.10.2011 00:32:27 (permalink)
0


                         
http://www.box.net/shared/2namjgqzpho0t9iqjm98
HOA TUYẾT

sáng tác & trình bày : Dzuylynh

Album " Phiên Khúc Mùa Đông " thunglũnghoavàng .Oct.24.2011
( thương nhớ về em_tiếng vỹ cầm Yoshico _cho một mùa đông TOKYO )

Lặng trông tuyết bay lưng trời

Chợt nghe gía băng đời ta

Nụ hoa trinh trắng giữa đời

Nở trong giông bão tơi bời

Về đâu ...Cánh hoa phù vân ?


Vì sao sắc hoa không màu

Vì sao kiếp hoa phù du

Tình xưa tít tắp xa mù

Đàn thôi buông khúc tơ sầu

Về đâu rã rời câu ru …

Xin hãy là hoa tuyết

Rong chơi cuối trời phiêu lãng

Xin hãy là hoa trắng

Thênh thang với ngàn mây xanh...

Xin mãi là hoa tuyết

Như em tháng ngày thơ ngây

Xin hái cành hoa trắng

Dệt thành vần thơ cho nhau …

Về đâu dáng xưa yêu kiều

Nụ hoa mãn khai vuờn trăng

Còn đâu suối tóc trang đài

Bờ môi thơm ngát hương cài

Còn đây… tuyết lạnh… hoa bay !

Lặng trông tuyết giăng lưng đồi

Giọt đông đã rơi đầy vơi

Mà người xưa đã xa rồi !

Còn nghe tiếng hát nửa vời

Buồn dâng tái tê tôi ơi ...


.mùađôngđếnsớm.thunglũngmùsương.tànthuTânMão.California.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2011 22:39:53 bởi dzuylynh >
Tóc nâu 27.10.2011 01:32:51 (permalink)
0


TN cứ ngỡ là Sayonara, ai ngờ NLynh vẫn " bị" ' xô tui dzô đây '....

***

 http://www.box.net/shared/7rjbhs3m6gxsplbyzp5b

HOA TUYẾT

 
vì rất đẹp




dzuylynh 27.10.2011 06:26:36 (permalink)
0

Trích đoạn: Tóc nâu

TN cứ ngỡ là Sayonara, ai ngờ NLynh vẫn " bị" ' xô tui dzô đây '....

***


HOA TUYẾT

 
vì rất đẹp





Sa dô na ra cái gì cưng ?

lạc hậu gì đâu á Tóc  !!!
Nếu thicanhạcsỹ Yoshico chưa bị Sóng Thần kéo đi khỏi tầm tay Nlynh, nàng sẽ nói là : Tócccc !!! XÔ RA TA DÔ
. Hoa Tuyết . là một chuyện tình buồn ...

Có quà cho em nè , bưng dìa cất nhen Tóc Sâu !


                                                                                                                                                                                   
Photo : CathyLy
                                                                                                                                                                                                  
http://www.box.net/shared/lufly5g6kq6j7cg4rn6z

Đã thấy em, mùa thu lá nâu...

sángtác & trìnhbày Dzuylynh
Album " Như Giọt Buồn Nhung " Oct.26.2011
( cho người TócNâu )

.........

đã thấy em về trước khi thu vàng

đã thấy Paris lá chưa kịp úa
vì mùa thu chưa đến
vì em còn chưa sang...
hay vì sợ lá nâu giăng sầu vương mang?

đã thấy thu về trước khi lá vàng

đã thấy Paris " vạt nắng " đi hoang
vì mùa thu vắng em
nên thu còn chưa tàn
vì mùa thu sắp qua...
thung lũng buồn thênh thang !

ta thấy em về theo gió may

kịp đong đầy nỗi nhớ hao gầy
bờ mi vẫn khép rèm thi mộng ?
cho tóc nâu bồng lay phím tơ
trời xanh biêng biếc mắt môi hờ
Paris lá vẫn còn chưa úa
bên ấy
nơi nầy ...
thu vẫn chờ ...
bên ấy , nơi này _ thu vẫn chờ !


dzuylynh.thunglũnglánâu .Oct.26.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 06:32:12 bởi dzuylynh >
dzuylynh 27.10.2011 08:31:48 (permalink)
0

HOA TUYẾT
( tuỳ bút )



Trong phòng chờ chuyến bay sau buổi biểu diễn tại phi trường SeaTac _ Bắc Mỹ trở về Cali ,hành khách vẫn kiên nhẫn lịch sự từ tốn yên tĩnh với vòng xoay vô tư của chiếc đồng hồ trên vách.
Không ồn ào náo nhiệt , phiền trách ai, Chuyến bay bị đình hõan cho đến lúc cơn bão đi qua khu vực cất cánh ...Thái độ an nhiên điềm đạm với những cảm thông nhất định đã là quán tính của nếp sống văn minh .
Ngòai trời gió đã mỏi mệt , đã thôi gầm thét cuồng nộ ,nhường chỗ cho những hạt bụi tuyết li ti trắng xóa thênh thang trải một tấm màn tinh khiết lựon lờ bay .Chẳng biết làm gì, tiện thể với cây đàn mang theo tôi nghêu ngao một Thiền khúc như một cách đếm thời gian chờ giờ bước ra phi đạo để trở về phố thị được gọi là thị trấn âm nhạc thân quen của mình...
Bất chợt nghe có tiếng vỹ cầm réo rắc hòa theo , nhẹ nhàng thanh tao nhưng rất điêu luyện ...
Từ phía sau dãy ghế chờ , một cô gái rất trẻ , mái tóc nâu lòa xòa trên vầng tráng đĩnh ngộ bướng bĩnh. Bộ âu phục trắng tóat với chiếc áo khóac kaki màu kem cũ sờn rất nghệ sỹ và bụi đời bước lên say sưa với những note nhạc cuối cùng. Chiếc vỹ cầm vẫn còn an vị trên bờ vai nàng bảo tôi có nên nên kết thúc thiền khúc bằng mấy khuôn nhạc nàng đã vừa cao hứng buông ra hay không ?
Yashica . Người thiếu nữ con cháu thần mặt trời ,không hiểu sao tôi đóan được ngay nàng là người Nhật, mà không phải người Trung hoa , đại hàn hay một sắc dân Á châu nào khác !
Bằng cách nào mà nàng hiểu dòng nhạc tôi là một Thiền khúc ?
Như Bá Nha ngộ Tử Kỳ, thế là một Tây ban Cầm và một Vĩ cầm không hẹn mà cùng một lúc song tấu " Trở về mái nhà xưa " như đã từng có sự tập dợt nhuần nhuyễn từ lâu ...
Tiếng vỗ tay tán thưởng của những vị khán thính giả bất đắc dĩ trong phòng chờ cùng vang lên rộn rã ...
Nhìn cung cách cười chào cám ơn mọi người, tôi biết ngay đây là một nghệ sỹ chuyên nghiệp đã từng trình diễn sân khấu, mặc dầu chưa đủ dạn dày tuổi nghề .Đóa anh đào hé nở trên môi hồng thật duyên, duyên như sự gặp gỡ hôm nay giữa hai nghệ sỹ, cùng màu da khác chủng tộc .Một bắt đầu khởi nghiệp và một chuẩn bị giả từ cái nghề bạc bẽo nhất trên trần đời này !
Âm nhạc quả thật không biên giới, và những thang âm không ngôn ngữ .
Duyên khởi !...
Tuyết vẫn rơi bên ngòai ...Hai nhạc cụ đã an vị trong hộp đàn tự lúc nào, một cái ôm hôn cám ơn hồn nhiên không màu sắc , nụ hôn trắng như tuyết .
Chỉ là hai tâm hồn nghệ sỹ cảm nhau vì tài , mến nhau vì cái tình đồng nghiệp .
Thế thôi !
Trời còn thương tôi nên...Ôi ! thứ tiếng Anh ngọng nghịu của tôi với nàng thực dễ thương và mỏi tay !
Yoshica có nét đẹp hoang dại , mạnh mẽ và thóat tục của ngọn Phú Sĩ sơn. Khi nàng không cười , ánh nhìn nghiêm khắc mà vị tha như của một Thiền Sư khổ hạnh đã giác ngộ ; và nỗi đam mê âm nhạc của nàng ,cũng như tôi là vô tận .
Có một cái gì khuất phục và thu hút quyến rũ được ngay đối phương ngay giây phút ban đầu . Một sự khoan dung độ lượng không cần thiết đối với một người theo nghiệp cầm ca như nàng, như chúng tôi !
Thốt nhiên, cảm giác vừa trân quý vừa ngưỡng mộ một danh cầm thủ bộ dây khiến tôi bỗng trở nên đạo mạo như một kẻ tu hành chân chính . hơn nữa , kiểu cách hài hước chuyện trò sở trường của tôi không có đất dụng võ, khi hàng rào ngôn ngữ đã hiên ngang án ngữ trước mười sợi dây đàn cộng lại .
Chia tay tại nơi vừa sơ ngộ ,hai phi cơ cất cánh theo hai phương trời cách biệt .
Thời gian vừa đủ huyên thuyên xã giao sáu mươi phút đồng hồ . Khi đã an vị trên chiếc phản lực hai động cơ ,những hạt bụi trắng xóa vô nhiễm như nàng bên ngòai cửa sổ máy bay vẫn làm ấm nơi góc nhỏ trái tim vốn vô cùng nhạy bén và tha thiết của một nghệ sỹ bất đắc dĩ nơi tôi . Bởi, thời gian sau này, tôi không còn thiết tha gì với ánh đèn sân khấu đã từng gắn bó ba mươi năm nữa .
Các buổi trình diễn tại địa phương hay xuyên bang tại chốn tạm dung, đa phần dành cho những buổi Ca nhạc giúp vui cho các mục đích từ thiện ,các dịp ra mắt Thơ, Sách của bạn bè và thân hữu mà thôi .

Mùa xuân sau, chúng tôi gặp nhau tại thủ đô nước Nhật . Chúng tôi trao đổi nhạc cụ cùng nhau để ghi nhớ những giờ phút hữu duyên ngắn ngủi đời nghệ sỹ , một mới khởi nghiệp vươn lên như cánh tuyết thốc tầng mây, một đang giả từ tan chảy xuống chân đồi.
Yashica đi đón tôi tại phi trường Tokyo vẫn là một Yoshica của mùa thu Mùa thu thay lá ,duy nàng chỉ thay vào món tóc có màu nâu sẫm ,cài chiếc nơ trắng mà tôi đã kịp mua khẩn cấp và cài vội vàng lên mái đầu xanh hôm ấy như vật lưu niệm lần đầu hạnh ngộ.
Biết tôi thích uống và hay nghiên cứu về danh trà đồng thời cũng là một môn sinh trà đạo Việt, Yoshica ghé một tiệm bán trà nổi tiếng mua một hộp trà xanh .
Ngọai ô Tokyo vắng lặng .Tuyết reo như những cánh bướm trắng nhỏ lượn lờ phiêu diêu trên đồi .Không gian tĩnh lặng và êm ả như Thiền thất chúng tôi đang tọa thị .
Qua khung cửa kính cũ kỹ đầy vết rạn tuyết rơi trắng xóa . Tuyết đan vào không gian, mịt mù như những cánh hoa bay Ôi đẹp quá , đẹp vô ngần !
Một cảm giác an nhiên tự tại tràn ngập tâm hồn , Thiền ca " Trở Về " cũng đã từ đây bước vào khúc dạo đầu cho giai điệu sau này.

Cả hai thức trắng đêm ở hậu liêu một cảnh chùa , cũng là nơi người nghệ sỹ trẻ vừa tốt nghiệp Nhạc Viện Tokyo trú thân; đơn giản và đạm bạc như nàng .
Thức trắng một đêm chỉ để uống Sakê và Trà đàm về Thiền đạo ( Zen ), về những người Samurai cuối cùng của Nhật Bản, về những phi công quyết tử Thần Phong huyền thọai và cùng thả hồn theo những cánh hoa trắng ngần tinh khiết .Hoa tuyết bay bay phủ dài xuống đỉnh đồi như một vòng tay che chở an bình .

Yoshica không bao giờ quên được hai quả bom nguyên tử của Hoa Kỳ năm xưa đã ban phát cho tiền nhân nàng.
Tôi vẫn còn chưa nguôi nỗi hờn với quân phiệt Nhật đã làm chết đói 2 triệu người dân nước Việt của đất nước tôi !
Cũng may , tôi chỉ là công dân Mỹ theo thủ tục hành chánh !
Lúc chia tay , tôi không dám hẹn có một lần trở lại vào cuối một mùa xuân để chiêm ngưỡng anh đào nở, vốn dĩ là một trong những niềm hãnh diện của dân tộc Phù Tang
Niềm hãnh diện lớn nhất trong tôi không phải là được quen biết với một nghệ sỹ chân phương Nhật Bản , mà là được cùng hòa nhạc trong một ngôi đền xưa cũ , thở chung dưới một mái chùa ,cùng ăn chung hạt gạo nội địa vốn quý như trân châu ,uống danh trà pha bằng sương mai với một trong những hậu duệ Samurai !

Sau chuyến du lịch Nhật Bản là những cánh nhạn bay đi ,bay về ..chúng tôi tuyệt đối không dùng email ...
bởi vì nàng muốn thế ! Địa chỉ nhận thư là hai ngôi Thiền viện, một tại Nhật, một ở Hoa Kỳ... là nơi chúng tôi hai phương trời xa cách vẫn hay đến ngồi trên những bậc thềm để chiêm nghiệm một kiếp phù sinh ...
Tôi vốn có khả năng hướng dẫn một giấc chiêm mộng đi đến nơi, về đến chốn trong giấc ngủ .
Nhưng đối với Yoshica , tôi không dùng đến .
Nàng trong trắng và tinh khiết như một cánh hoa tuyết, đến rồi tan, tan vào hư không .
Mấy mùa đông êm đềm trôi qua lặng lẽ ...
Để rồi sau một cơn nổi dậy hung tàn của đại dương , trong một chuyến đi lưu diễn các đảo xa , người thicanhạcsỹ con gái Thái Dương Thần Nữ đã hóa thân thành đứa con của biển ...
Ca khúc Hoa Tuyết là hai chữ cuối từ một lá thư rất thơ rất nhạc đã đóng lại vĩnh viễn hộp " nhớ " chứa cây vỹ cầm yêu dấu của đời tôi
Vài năm sau nữa, cây đàn vỹ cầm của nghệ sỹ đất Phù Tang Yoshica tặng tôi ngày ấy được thả trôi ra Half Moon Bay cùng một ngọn nến trắng thắp trên mặt thùng đàn ...

Vịnh Nửa Vầng Trăng đêm nay trăng tròn nhưng rất lạnh, lạnh như tôi . Lạnh như xác thân Yoshica một lần ra khơi để rồi không bao giờ trở lại .Nhưng dư âm những bài Thiền Ca của nàng, của tôi vẩn muôn đời là một tấu khúc không ngưng nghĩ, mãi mãi và bất tận ,Note nhạc này vừa ngưng đã kéo theo sau một chuỗi âm thanh khác, tiếp nối không ngừng ,
Những note biến tấu cũng tinh khiết vô ngần như những bông hoa truyết trắng bay bay dưới trời đông
Tôi uống say mèm rồi ôm Guitar nhảy theo đàn vỹ trong bóng trăng chênh chao sóng sánh cùng nước triều dâng, trước khi chặn bàn tay phải lên thùng gỗ giả theo âm thanh của âm sắc Nguyệt Cầm một bản thiền ca .
Thủy thần không nhận , lại leo lên bờ cát lạnh giá ngồi thức trắng với một đêm trăng mười sáu .
Ca khúc Hoa Tuyết chính là dư âm những note nhạc giao hòa từ Yoshica hóa hiện ...
Xin nguyện cầu linh hồn em vĩnh hằng nơi đất Phật ! Mong cái Ngã sẽ không làm cho tôi phải bơi về dòng kỉ niệm đau thương này , dẫu chỉ một lần
Hình như không phải là tình yêu _ nàng sống độc thân, mồ côi bố mẹ, không người thân thích... trong khi tôi đã là một " đóa hoa " có chủ .
Gọi cho đúng nghĩa , thuần túy tôi gọi là tình Nghệ Sỹ Và Yoshica cũng đồng ý như thế !
Vĩnh biệt Yoshica, vĩnh biệt Vỹ Cầm, vĩnh biệt một cánh hoa bay của tôi ...
Vĩnh biệt !

vịnhnửavầngtrăng .2011.vôthườngdzuylynh

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2011 07:41:58 bởi dzuylynh >
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 22 của 72 trang, bài viết từ 316 đến 330 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9