Con Mèo có tên là Vịt Vườn nhà tôi đã có hai con mèo – một thường trú và một tạm trú. Một con là mèo cái lớn tuổi màu vàng và lớn như một con cọp thu nhỏ; con mèo kia màu vàng nhạt hơn, là con trai nhưng đẹp và có cái dáng nũng nịu như con gái, con này có đeo cái vòng màu đỏ ở cổ, một dấu hiệu của một con mèo có chủ. Tôi không nhớ rõ bọn chúng đã chọn vườn nhà chúng tôi làm “quê hương” từ lúc nào.
Tôi không bao giờ muốn đụng hai con mèo này, tuy tôi có ưu tiên cho con mèo lớn tuổi mà tôi thường gọi là “Sư Phụ” khi cho bọn chúng ăn, lý do là con mèo đẹp (tôi đặt tên là “Búp Bê”) có chủ của nó cho ăn rồi, và cho mèo ăn nhiều đồ ăn của người ta chỉ tổ làm cho nó bị bệnh tiểu đường mà thôi. Tôi hay đuổi con Búp Bê đi vì không muốn làm cho nó bệnh và cũng để tiết kiệm tiền mua đồ ăn mèo.
Từ lúc còn nhỏ ở Việt Nam, đã bao nhiêu lần tôi phải từ biệt mấy con vật nho nhỏ, từ con dế than, dế lửa cho đến con cá xiêm, cá vàng, con sóc, con chó, con mèo… Đời sống của các con thú dễ thương này thường ngắn ngủi và nhiều gian truân, chúng thường phải bỏ sớm cuộc sống tự nhiên đã ngắn ngủi của chúng để làm mồi cho kiến, cho những chiếc xe hai bánh, bốn bánh vô tình, và cho cái bụng đói của… bất cứ ai đang đói, đang thèm thịt ở xã hội Việt Nam. Và vì vậy, tôi đã không muốn nuôi con gì nữa dù biết nó rất dễ thương, dù các con của tôi rất thích.
Một hôm có một con mèo nhỏ có hai màu trắng đen lấp ló ở dưới gầm nhà tôi. Nó là một con mèo nhút nhát nhưng thỉnh thoảng meo meo với cái giọng thật cao như tiếng mèo con. Định mệnh đã cho tôi thấy được cái bụng hơi to của con mèo con gái này. Thế là tôi không nỡ đuổi nó đi; thế là nhà tôi tìm cơ hội cho nó uống sữa, từ sữa dư thừa uống dang dở cho đến sữa tươi mới khui từ trong bình; thế là các con tôi mua đồ ăn mèo ngon cho con mèo “Teen Mum” (nghĩa là bà mẹ “còn con nít”) ăn, bởi vì nó đang có bầu.
Những ngày kế là những ngày chúng tôi google tài liệu về mèo và cùng dẫn đến kết luận là Teen Mum đang có bầu. Bụng nó to dần, và nó hay bị trượt té khi leo cao nên đã bỏ cái thú leo trèo, tuy vậy nó vẫn mắc cở và không để cho tôi “khám bệnh” để có thể cả quyết chính xác một trăm phần trăm về hiện trạng của cô nàng. Một điều tôi để ý là con mèo đực có chủ, con Búp Bê, đã gần như không bén mãng đến nhà tôi nữa (trước đây tôi đã không bao giờ thành công trong việc đuổi nó đi, cho dù tôi có giơ cây gậy hay lớn tiếng hăm dọa cũng vậy), và đó một dấu hiệu cho thấy có một con mèo đang có thai trong vườn nhà, theo “google”.
Con Teen Mum đã vắng mặt hai bữa nay. Tôi mừng thầm là con mèo này đã tự ý rời khỏi vườn nhà tôi, tôi sẽ không còn phải lo cho nó nữa. Thế nhưng tôi đã lầm, chỉ sau hai bữa vắng mặt, nó lại xuất hiện, có vẻ ốm yếu và run lẩy bẩy. Tôi vội vàng cho nó ăn uống nhưng nó ăn rất ít, cùng lúc tôi để ý cái bụng nhỏ đi tí xíu của nó. Thì ra nó vắng mặt vì phải đi sanh, các con của tôi nói như vậy.
Tôi tìm ra được cái ổ mèo con không khó lắm. Có bốn con mèo con xấu xí đen đủi đang bú con Teen Mum, nó vẫn còn đang mệt mỏi và run rẩy. Khỏi phải nói bạn cũng biết là thời gian kế là cái mùa nuôi mèo của các con của chúng tôi.
Rồi Giáng Sinh đến với chúng tôi. Năm vừa qua là một năm mệt mỏi và vất vả, chúng tôi quyết định đi xuống thôn quê trốn sự xô bồ ở thành thị vài ngày, và tôi phải chuẩn bị đồ ăn và nước dư dả tí xíu cho bọn mèo trong những ngày chúng tôi vắng mặt. Sau vài hôm yên ổn ở thôn quê, chúng tôi phải lái xe về lại thành phố. Trên đường về, các con tôi đều nhớ đến mấy con mèo con và bắt đầu đặt tên cho bọn chúng: Rosie (Hồng), Tart (Bánh Ngọt) và Hero (Hùng) là những tên mà tụi nhỏ đã đặt. Bọn nhỏ cho tôi đặt tên một con. “Tên gì cũng được mà, cứ gọi nó là
Mèo đi,” tôi nói một cách cóc cần, nhưng đám nhỏ không vừa ý. “Gọi nó là
Vịt cũng được!” Thế là bọn nhỏ tạo ra cái tên “Ducky” cho con mèo
của tôi.
Chúng tôi về tới nhà trời đã choạng vạng tối. Lúc đầu thì không thấy con mèo nào nhưng sau đó thì chúng tôi nghe được tiếng meo meo của con Teen Mum. Đám nhỏ tìm không ra được mấy con mèo con nên buồn thỉu buồn thiu – tôi đoán là Teen Mum đã đem con của nó đi chỗ khác vì nó nghĩ là chúng tôi đã dọn nhà đi.
Bình thường mắt tôi kém hơn đám nhóc, nhưng lần này tôi lại nhận diện ra được mấy con mèo con đen đủi trong bóng tối – bọn chúng vẫn còn ở đó. Mấy đứa nhóc mừng lắm, và tụi tui làm cái ổ khác cho mèo con. Lần đầu tiên mấy đứa nhỏ được đụng mấy con mèo con – bọn mèo con chỉ mới vừa mở mắt được vài hôm, vẫn xấu xí và vẫn còn muốn ngủ.
Chúng tôi nhìn được đám mèo con lần nữa vào sáng hôm sau trong cái ổ mới. Đến chiều tôi đi làm về thì mèo con đã biến mất tiêu hết, chúng tôi đều hỏi Teen Mum “Mèo con đâu?” và nó trả lời “Meo!” Trong hai tuần liên tiếp tôi đi kiếm mèo con ở đủ nơi trong vườn rồi chịu thua. Con Teen Mum không có vẻ gì buồn, tôi theo dõi nó để kiếm ổ nhưng bất thành. Thế là đám con của tôi có dịp nghiên cứu google về Tâm Lý Mèo, mèo mẹ sẽ làm gì nếu mèo con bị chết…
Khoảng hai tuần sau, tôi đang ở sở làm thì được tin nhắn từ bé Ba là “Mấy con mèo con đi ra ngoài rồi, tụi nó lớn lắm!” Tôi về nhà thăm đám mèo con đang đùa giỡn bên cạnh một Teen Mum hãnh diện. Đám con tôi đã phân chia tên cho mấy con mèo con – tụi nó bây giờ mới có nét khác nhau, mặc dù riêng tôi vẫn không phân biệt được con nào là con nào.
Từ từ tôi mới bớt lẫn lộn mấy con mèo. Tôi để ý thấy Rosie thì nhỏ con và nhút nhát; Tart nhìn giống Rosie nhưng rất nghịch ngợm, hay đi theo và bắt chước những cử chỉ của mẹ nó; Hero thì ham ăn và khi ăn thì không cần biết chuyện gì đang xảy ra, trời mưa hay dù có ai đụng nó cũng vậy; Ducky và Hero khá giống nhau, cả hai cùng có bộ lông thật dài nhưng Ducky không ham ăn. Lúc đầu tôi chỉ phân biệt được Hero với Ducky vào lúc mấy con mèo đang ăn, con nào ăn xong sau cùng phải là Hero, sau này bé Hai cho tôi biết mặt của Hero dài hơn tôi mới để ý thấy khuôn mặt nhiều bề ngang và cái nét ngây thơ của Ducky, đặc điểm này làm cho nó giống con mèo giả bằng vải nhồi bông thật dễ thương. Lúc đầu Ducky có thật nhiều ghèn ở mắt làm cho mắt nó dính lại và nó xấu nhất, chắc là vì vậy mà nó đã trở thành con mèo
của tôi, với cái tên là “Vịt”.
Khi Ducky hết bị bệnh ghèn ở mắt thì nó dần dần trở thành dễ thương và ngộ nghĩnh nhất trong đám với đôi mắt thật to và bộ lông xám đen thật dài. Nó dạn dĩ nên ai cũng dễ dàng đụng nó và vuốt bộ lông thật dài của nó, kể cả tôi. Và để công bằng, tôi bắt đầu vuốt ve mấy con mèo khác, kể cả con Sư Phụ. Tuy lớn tuổi và có vẻ mặt hung dữ như cọp, Sư Phụ thỉnh thoảng bị đám mèo con khều chọc và nó hay nhường đồ ăn mèo cho đám mèo con.
Gia đình tôi như vui hơn và “đông người” hơn. Đám mèo con khỏe mạnh, ăn nhiều và nghịch ngợm cũng dữ dội nhưng tôi bắt đầu lo về tương lai của đám mèo. Tôi đã có ý “thành thật khai báo với chính quyền cách mạng” (một kiểu nói đùa có nghĩa là báo với Hội Đồng Thành Phố nơi tôi ở), họ có thể tới giúp tôi bắt mấy con mèo hoang này đi và họ sẽ lo việc phân phát mèo cho những ai thích chúng. Tôi đã không làm điều đó vì sợ họ hủy đám mèo trong mùa nghỉ lễ Giáng Sinh, cho dù hủy một cách “nhân đạo” cũng vậy, hơn nữa đám mèo con còn nhỏ quá, chúng tôi không thích gia đình bọn chúng bị phân tán; nhưng quan trọng nhất, chúng tôi sợ nhân quả – chúng tôi đã hiểu quá rõ cảnh ly tán gia đình rồi!
Những nghiên cứu với google cho thấy là về lâu về dài, có nhiều lý do tế nhị chúng tôi không thể để bầy mèo sống chung với nhau như vậy. Có lẽ chúng tôi phải cho Teen Mum và Rosie, là hai con mèo cái, ra riêng. Bé Tư khóc phản đối vì Rosie là của nó. Tôi nghĩ là bất cứ ai đến xin mèo con, tôi sẽ để cho họ chọn, và như vậy thì Ducky có nhiều cơ hội để đi nhất – nó nhìn dễ thương nhất và dễ dàng bắt nó nhất.
Mấy bữa nay Ducky có làm mất lòng bé Ba vì cái tội hay giỡn với mấy con gián của nó. Rồi bỗng dưng Ducky vắng mặt khá lâu. Thỉnh thoảng một con mèo con vắng mặt trong giờ ăn nhưng thường thì chỉ nửa tiếng đồng hồ sau sẽ quay về. Lần này thì chúng tôi mất Ducky thật rồi, đã qua ba hôm rồi tôi không thấy Ducky, tôi đi lục những nơi có thể nguy hiểm cho đám mèo con – các chậu nước, gần miệng cống, v.v. rồi kết luận là trẻ em đi qua chỗ nhà tôi đã bắt cóc Ducky. Tôi thầm mừng là mình không phải lo về một con mèo nữa. Tôi an ủi các con là Ducky mê chơi với trẻ con sẽ không nhớ mẹ của nó.
Nhà tôi để ý thấy Teen Mum có vẻ buồn. Mỗi ngày qua, tôi có những khoảnh khắc nhớ Ducky, nhớ đến bộ lông dài và mượt cùng với khuôn mặt hết sức ngây thơ của nó. Tôi nói với các con tôi là sẽ có ngày Ducky sẽ trở về thăm mình nếu nó ở quanh đây. Một hôm bé Tư nói với tôi là chị Ba nó thấy Ducky đang leo hàng rào, thế nhưng tôi hỏi bé Ba thì biết là con bé chị chỉ nói đùa thôi.
Ducky mất tích được một tuần thì tôi được tin nhắn từ bé Hai nói rằng “Ducky chết rồi!” Trong sự ngỡ ngàng, tôi ráng nhớ xem mình đã sai sót gì trong việc tìm kiếm Ducky trong vườn nhà. Nhưng tin nhắn đến nữa, nói “bé Ba thấy Ducky ở đường Smith” (cách nhà tôi khoảng hai trăm mét). Trong đầu tôi lại suy luận tại sao Ducky đi xa như thế - Ducky mê chơi đi lạc hay trẻ em bắt nó đi rồi không dám trình với cha mẹ? Ducky bị xe đụng? Tin nhắn lại đến “Không chảy máu. Ducky bị mất nước, bị dehydration?” Bao nhiêu suy nghĩ đến với tôi làm tôi lặng im, không buồn nói chuyện với bạn bè đi cùng xe trong khoảng một thời gian dài ngày hôm đó.
Tôi nhớ Ducky kinh khủng, rồi tôi nhớ đến ông anh vượt biển mất tích đã quá lâu của tôi. Tôi lý luận thêm trong đầu, nếu Ducky là một con mèo lạ ngoài đường bị chết, mình có buồn như vậy không? Nếu Ducky là con mèo xấu xí, mình có buồn không? Mình có tính kỳ thị không? Không phải tất cả các chúng sanh đều đã là anh, chị, vợ, chồng, cha, mẹ, con, cháu, máu mủ của mình sao? Không phải tất cả chúng ta, ai cũng đã từng là một “Ducky” trong một kiếp nào đó sao?
Chắc là “Bồ Tát” Ducky đã muốn nhắc nhở tôi đọc kỹ lại Bát Nhã Tâm Kinh để thấu hiểu hơn về Vô Thường. Quả thật, buông xả một chuyện nhỏ cũng thật khó, đối với tôi – hình ảnh con mèo nhỏ xinh xắn cứ hiện ra và tôi phải cố gắng niệm trong tâm “O Sàriputra, Form is not different from Emptiness, and Emptiness is not different from Form; Form is Emptiness and Emptiness is Form. The same can be said of feelings, conceptions, actions and consciousness*” Tôi cũng niệm Nam Mô A Di Đà Phật cho Ducky nữa.
Sau khi về nhà, tôi và nhà tôi đi nhìn xác Ducky. Tôi cũng hỏi bé Ba sao nó dám quả quyết đó là Ducky. Vì duyên cớ nào đó mà bé Ba phải đi bộ về trên con đường bộ hiếm khi nó đi. Tiếng sột soạt bởi những con rắn mối đã làm cho bé Ba phải quay đầu lại và thấy được xác con mèo đen nâu trong một góc vườn. Khó khăn lắm hai đứa tôi mới thấy được xác con mèo đen dưới một bụi cây, vì không có bé Ba đi cùng. Tôi cũng thấy nó giống Ducky quá, tôi không kết luận chính xác được, nỗi buồn chiếm lấy tâm tôi, và tôi lại niệm thầm cho Ducky.
Một ngày trôi qua, nhà tôi tinh ý thấy ra được những điểm khác biệt giữa con mèo đã chết và Ducky, thí dụ như Ducky không phải chỉ có màu đen không thôi mà nó còn ít vệt trắng trên người nữa. Chúng tôi có một chút hy vọng là Ducky vẫn còn đâu đó trên cõi đời này. Nhưng mà, nếu tôi thức tỉnh thì dù con mèo đen đã chết đó không phải là Ducky, cảm xúc của tôi vẫn phải như nhau.
Nhà tôi an ủi tôi, “có lẽ mình nên mừng cho con mèo đó đã thoát khỏi nghiệp súc sanh. Biết đâu, kiếp kế nó sẽ là người hay sẽ vãng sanh Tây Phương Cực Lạc?”
Cái khuôn mặt mèo của Ducky vẫn thỉnh thoảng hiện ra trong tâm tôi để nhắc nhở tôi đọc và niệm những gì mà đã có lúc tôi tưởng là thật dễ làm khi mình đã có lòng tin và sự hiểu biết.
Bé Tư bây giờ có vẻ đồng ý với tôi về việc cho hết mèo con đi khi có người tới xin. Không biết chúng tôi có nên chờ cho đám mèo con lớn hơn tí xíu không? Không biết chúng tôi có nên chờ đến khi con Teen Mum sẵn sàng cho một lứa mèo con thứ hai? Bây giờ thì Teen Mum đang nằm lim dim trong bóng mát ở góc vườn, Tart đang nghịch cái đuôi của mẹ nó, Hero đang gác đầu lên chân của mẹ nó ngủ, Rosie đang bú và tôi thì đang lẩm bẩm
Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị… Không biết Ducky đang ở nơi nào và nó đang làm gì?
Dohop, Úc Đại Lợi, đầu mùa Thu 2012.
* Xá Lợi Tử! Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc; Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2012 12:39:05 bởi dohop >