KHỎANH KHẮC phía sau ô cửa sổ
bây giờ là tháng hai
tháng ba chưa đến
tháng tư còn nấp phía sau ô cửa sổ, còn chờ đợi sáu mươi ngày
nắng lõa lồ trên dương cầm hong ấm chút màu xuân
hôm nay
phía sau ô cửa sổ
là khỏanh khắc mùa xuân
đã mất
nơi chiếc xe thồ lịch sử long đinh mất ốc khổ nhọc léo lê tiếng nhạc ngựa hom hem nhếch nhác nhớ_quên
cuộc hành trình ba mươi bảy năm khánh kiệt nỗi thương đau bi hận
nếu em biết
hy vọng chỉ dành cho hôm nay_tương lai và không dành cho quá khứ
hy vọng thập thò phía sau ô cửa sổ hôm nay
hôm qua
phía sau ô cửa sổ
là một giải bụi mờ
gió lùa xao xác phờ phạc bờm xơm dòng thơ khốn khổ
phía sau ô cửa sổ, em cong môi chu mỏ con gái cắn vỡ vầng trăng tình sử hôm qua
ngày mai răng khểnh lung lay cụ bà nghiến lợi chẻ đôi sợi tóc
sợi tóc đổi màu cười nắc nẻ, mặt trời đổi bóng úp mặt vào lõm ngực vầng trăng
trăng non chưa phủ kín mui thuyền lạc xứ
em thò tay , đám lông măng đâm thủng mặt hồ , tọac rèm che mặt nước
nước biết đau
cánh tay ngúng nguẩy xé chia hai mảng dòng sông
một mảng ngược nguồn lên núi trật tay níu ngọn sao mai đà tắt sáng_ miếng tự do tái nhạt hôn trầm
mảng kia xuôi biển mênh mông ngụp lặn dõi tìm dấu vết linh hồn ma gia sống lặc lìa thở hơi bong bóng nước
đám hồn hoang chưa bao giờ siêu thóat, trốn sau nùi rong rêu hàm rồng thủy ngục chờ nghe tiếng réo gọi đầu thai từ cửa biển
lão Hà Bá ngồi đếm mạng người chết oan trầm mình tức tửi mấy mươi năm, luôn mồm gào chữ NHẪN
biển khắc tên tội ác ngạ qủy vô thần lên thanh củi mục mảnh vỡ con thuyền khát vọng làm Người
biển tanh lợm tởm, gió nôn thốc mật xanh mật vàng bởi hải tặc cắm nanh dâm ác vào mồm trên miệng dưới những con, những mẹ
Âu Cơ thề làm qủy biển nam hơn làm tiên trời bắc để trả thù cho mẹ cho em
Lạc Long đang nhóm lửa ánh trăng mài vảy giao long, chờ giờ hòang đạo đăng đàn tế lễ Nam Giao rửa hận truyền kỳ muôn kiếp bốn nghìn năm cho tám mươi triệu con sâu cái kiến
phía sau ô cửa sổ
có tiếng leng keng kim lọai của hai tấm thẻ bài còn đủ số quân
gương mặt buồn người lính trẻ chết trận Ái Tử không biết cửa đầu thai còn bết máu
người lính cười khằng khặc thê lương, chỉ tay về miền sương khói trước khi leo lên bia mộ nằm hát ca lời Hịch hành quân tiến chiếm
bánh luân xa nghiệt ngã cuốn tơi mảng tóc em, người nữ tu nhà thờ Hai Tháp, Trí Bưu giới tuyến địa đầu
chiến tranh thù hận đóng mồm câm miệng không hỏi Chúa ban một phép lành trước khi giật đứt Chuỗi MânCôi tràng hạt
cổ tự rêu phong Thạch Hãn, Cổ Bi Phật lắc đầu trì chú niệm nam mô, tay xoay vòng chữ Vạn
Quảng Trị rực lửa mùa hè một chín bảy mươi hai, một khỏanh khắc bốn mươi năm!
anh đạp lên xác thù mà tiến quân vung kiếm giành từng tấc đất quê hương
T 54 nghiến nát phơi khô xác thân đồng bào vô tội như miếng cát tông hình nhân tênh hênh trên quốc lộ kinh hòang
phía sau ô cửa sổ, ngày sáu tháng hai
bây giờ là tháng hai mà tháng tư đã xếp hàng chờ đến lượt
từ khi khỉ hóa người bỏ rừng mò về phố thị, liếm láp chút cặn thừa bỏ lại của người đi làm thân vong quốc
một năm mười hai tháng , anh tưởng tháng nào cũng là THÁNG TƯ
phía sau ô cửa sổ mặt trời xanh mơ ước
hương lúa ngợp cánh đồng tuổi thơ
sao em không trở về ôm chiếc bè hy vọng
van em đừng nhìn anh qua hương khói nhang trầm
đừng khóc anh qua hai miếng thẻ bài
bởi tự nó không bao giờ hoen rỉ, miếng thư phù tẩn liệm một đời trai
bởi thấm máu đong hồn mả mồ sông núi, bởi khí thiêng Nam quốc sơn hà bất khuất hiên ngang
HyVọng chỉ cần trong một sát na khỏanh khắc đủ để bước tới Tương Lai
phía sau ô cửa sổ
bóng chim gọi bình minh xé rách mặt trời gập cánh thiên di để lại nét gãy cuối chân mây
em khoan hãy nhíu ngọn lông mày
anh mới tô nguệch ngọac trong chiêm bao mộng mị
mới đêm qua
mới đêm qua
anh vừa chưa kịp đọc mấy mươi lần cho nằm lòng một bản trường thi sầu bi ngạt thở
" kỷ vật xưa còn tấm thẻ bài "
người hùng của hôm qua một thời áo trắng một thuở áo rằn hoa dù, cọp biển, cọp rừng, thiết giáp, hải lục không quân, địa phương quân, nghĩa quân và nhân dân tự vệ
hãy yên hãy yên và hãy yên
em hư lắm, em đừng nghịch nữa
xin em đừng mở nắp quan tài đậy lệch, áo quan chưa đóng một dấu khằn
bởi các anh chưa chết bao giờ!
cho dù
chỉ là một khỏanh khắc
mà thôi !
thánghaisáuhaikhôngmườihai.dzuylynh