EM VỀ CHI CHO TRỞ GIẤC MỘNG DU
một ngày trở lại với ban sơ
nếm giọt máu sao nghe lờ lợ
tiếng kinh cầu bơ vơ lạ lẫm
tiếng đạn thù địa đạo âm âm
nhà nguyện gác chuông nằm ngoan ngõan
chỉ trơ tôi người lính thú đi hoang
bốn mươi năm hận thù sao chưa lõang
em trở về chi cho thêm luống ngỡ ngàng
áo tým đồng khánh trường sơn gió lào
nắng hạn trường tiền thê húc an cựu hương giang
mang cá nhỏ hai mươi ngày chống nạng lê la thượng tứ tịnh tâm lầu các đền vàng
chuyến tải thương quan tài chưa cài nắp
anh bước vô nằm bên đồng đội xác đã bốc mùi tanh
cánh trực thăng vật vã xõai lên trời
chiếc nón sắt chỏng chơ phơi mắt đợi
ai bảo em về sao không hẹn trước
nón lá bài thơ viết bằng vết dao găm vấy máu
em có còn giữ không mặt trời mùa hạ đỏ
bầy trẻ thơ bữa đói bữa no
cửa thuận an và cơn bão tháng ba năm bảy mươi ba
những người đàn bà sớm tinh mơ cõng con ra bờ cát ngồi lỏ mắt chờ xác chồng trôi giạt vô bờ
con cá đối tan thây vì đại bác trong nồi canh ngót chưa kịp bỏ cà chua
và con người không biết chết tại sao
cũng như anh không biết sống tại sao
cho mãi tận bây giờ
đã quên thôi đi đừng nhớ nữa
đã quên rồi quên quên đã từ lâu
em trở lại chi cho thời gian dốc ngược
ai bảo em về
còn mang theo chi những bài thơ
cho trầy trược giấc mộng du anh đã chôn vùi trong ngăn kéo ký ức bốn mươi năm...
lanchy.July.2.2012