Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 464748 > >> | Trang 48 của 72 trang, bài viết từ 706 đến 720 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
thiên thanh 10.10.2012 03:49:29 (permalink)
0
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2012 04:55:18 bởi thiên thanh >
dzuylynh 10.10.2012 04:08:48 (permalink)
0


H Ẹ N N H A U S À I G Ò N 2 0 1 2

Dzuylynh tùy bút | Trích Hồi Ký " Cò Bồng Dấu Ngựa "



Bềnh bồng quán tưởng
Chiếc phản lực cất cánh từ phi trường Taiwan Taoyuan International Airport rùng mình, gầm lên rồi thoắt biến mất trong làn mây trắng. Mây xây thành. Những cụm mây giành nhau trôi ngược về phía sau lưng, như từng vạt đậu hũ trên chiếc thìa bềnh bồng trong chiếc nồi nhôm, miếng gừng nướng, đập dập là tôi, và em Saigon là hũ nước đường thẻ thắng kèo kẹo, ngọt lịm đầu lưỡi.
Saigon ơi ! ta lại trở về đây !
Tôi chồm sát đầu vào khung cửa, theo thói quen cố hữu nhìn xuống dãy nhà chen chúc đủ hình dạng kích thước mọc san sát vô trật tự trên đảo, nơi người anh hùng mạt vận Tưởng Giới Thạch cùng những hào kiệt sinh bất phùng thời chọn làm chốn dung thân cuối cùng. Làn sóng đỏ tanh hôi đã ngập ngụa tràn Hoa Lục, và đang nhuộm đỏ cả quê hương Nam Việt, nơi cuống rốn bọc nhau tôi bỏ lại hơn nửa thế kỷ trước.
Phi cơ đang bay ngang trên dãy núi đồi trùng điệp, làm tôi nhớ Trường Sơn muốn khóc. Nhớ bạn bè đồng đội, nhớ gạo sấy thịt hộp, nhớ cá khô rau tàu bay. Nhớ gió Lào khắc nghiệt ngày thổi lửa rát mặt, đêm thốc tháo băng khí lạnh buốt thấu xương,.Nhớ tiếng thét xung phong vọng về từ căn cứ tiền phương Barbara, Phượng Hòang, Ái Tử, động Ông Đô. Nhớ mùi máu tanh của nguời ngã xuống mắt còn mở lớn căm hờn, không biết tại sao mình phải từ giã cuộc đời giữa tuổi thanh xuân. Nhớ mùi thuốc súng hăng hăng khen khét, nhớ đạn bom rền như pháo Tết, nhớ hỏa châu lập lòe pháo hoa tháng tám Trung Thu, nhớ tiếng hải pháo hạm đội chi viện rót từng đêm vào mặt trận Cửa Việt, và tự nhiên nhớ cả người đàn anh quân chủng Hải Quân chưa từng gặp mặt mà tôi đã hóa thân thay anh kể lại một giai đọan của đời mình trong một vở thọai kịch truyền thanh. Anh ấy là anh của một cô em gái cùng cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ với tôi, đang sống xa tôi cả một đại dương, sẽ không hẹn mà gặp,
Trái đất thật tròn ! Tròn thật. Tròn như tuổi thơ ngày trước!Tròn như bụng Mẹ lúc cưu mang tôi chín tháng mười ngày. Tròn như bát hương Cha tôi an vị trên bàn thờ Tổ Quốc từ một dạo tháng Tư huyết lệ.
Và cũng tròn như chiếc vòng kim cô mà hơn 80 triệu đồng bào Việt Nam đang phải bị mang trên đầu sau ngày "giải phóng miền Nam" vậy !


Hẹnnhausaigon2012
Những giòng sông như bầy rắn màu xanh uốn éo làm dáng một lúc rồi cuối cùng cũng đâm đầu về biển lớn .
Máy bay đã ra khỏi không phận Đài Loan, và chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, người chiến binh thất trận năm nào lại sa chân một lần nữa vào cổng trại trừng giới. Rồi đây, cánh cổng sẽ hẹp dần, dẫn vào sào huyệt bọn ma đầu thổ phỉ thái thú buôn dân bán nước mà đồng vốn chẳng có một xu teng nào, ngoai trừ cái tài khoác lác, bịp bợm.
Thèm quá một hơi thuốc lá... mới kéo một lúc bốn điếu ở phòng hút Tapei rồi còn gì. Cổ họng khô khốc đắng nghét, giống như cảm giác trước giờ xung trận ngày nào. Như có uất khí chạy ngược lên đầu, nghèn nghẹn hồng cầu.
Áp suất thay đổi, tai bắt đầu có tiếng vo ve râm ran khi con chim sắt tăng nhanh tốc độ xé nát không gian vốn đã chưa bao giờ lành lặn vì sự chiếm đọat và nỗi thách thức chinh phục của con người. Mây rách từng mảng, và ký ức tôi vỡ toang hóac bởi vết thương chiến tranh của người lính chưa bao giờ giải ngũ.
Máy bay đang hạ dần cao độ, lướt vào không phận ViệtNam.
Hình chữ S sau 37 năm, cực bắc có vẻ như phình to hơn lúc trước bởi nhồi nhét của cải cướp lấy từ miền nam sung túc, miền trung thít lại gần đứt khúc vì đói nghèo hơn, dân cư hầu hết tha phương cầu thực trong thủ đô Saigon và các tỉnh miền tây. Đối với tôi, hànôi chưa bao giờ là thủ đô cả ! Chỉ là sào huyệt của đám sơn tặc và thổ phỉ cướp cạn miền Nam.


Biển ơi cho ta gởi một lời buồn
Phía dưới là biển xanh, lạnh tanh.
Đại dương kia vẫn mênh mông thăm thẳm
Hỏi nơi nào liệm tẩm xác em tôi
Mũi thuyền nan di chỉ của sơn hà
Là ngọn bút ghi lời nguyền trên đá
Nào ai biết tìm đâu ra gia phả
Các oan hồn uổng tử biển Nam ta?
Cảm giác xót xa thương tiếc lẫn căm hờn dai dẳng theo tôi đến tận cuối phi đạo, để còn kịp nhìn thấy hai chiếc trực thăng UH 1B ngày cũ im lìm trơ gan cùng tuế nguyệt bạc màu mưa nắng, nằm phơi mình chịu đưng nỗi nhục mất nước bên góc trái đường băng.
Biết đâu đơn vị tôi,hay Anh, vị hôn phu của người em gái Trưng Vương đang sống quay quắt lạc lòai trên hoang tàn vôi vữa bức tường BáLinh hoài niệm? Cũng đã từng có lần nhảy xuống núi rừng Trường Sơn bởi chiếc máy bay hai cánh quạt này trong mùa Hè đỏ lửa 1972 ?


Cô nhân viên cửa khẩu dễ thương!?
Có một nụ cười xã giao hiếm hoi hiền hậu nở trên môi người mặc áo Hải Quan Phi Trường Tân Sơn Nhất khi cô hỏi tôi với giọng miền nam :
- Anh... sinh tại Sàigòn hả? "
- Ừ !
- Anh về chơi?
- Không, ở đây có gì để chơi em gái! Anh về thăm gia đình, đã lâu chưa về... đang thất nghiệp thấy mồ, hứng thú gì mà chơi em !
Thốt nhiên, câu hỏi : "Anh, Chị, Bác. Chú... sinh tại Sàigòn hả? " nghe râm ran như điệp khúc một bài ca quen thuộc. Tôi liếc nhanh mắt nhìn chung quanh các "quầy kiểm tra" kế cận, vừa kịp thấy những anh chị bác chú kia vui vẻ nhét tờ giấy bạc in hình vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ vô sổ thông hành, và nụ cười rạng rỡ như hoa đào Nguyên Đán của cô em đối diện có đôi mắt lá răm giống một người "làm thơ" quen khiến tôi có chút thiện cảm với cô gái sắp làm mẹ này. Thuận tay làm nghĩa cử "tình thương mến thương" từ tốn kẹp tờ 5 đồng vào sổ thông hành :
- Cất mua đậu đen hầm giò heo ăn cho có sữa mà nuôi cháu ! Hải Quan ta dạo này khó khăn lắm phải không ?
Câu hỏi có chút xỏ xiên thân mật không cần thiết này không mua nổi một tiếng cám ơn ! Đã bảo là tôi xưa nay không biết làm duyên với phụ nữ mà. Tuy nhiên, không thấy có dấu hiệu trở mặt hình sự ! ( vậy mà có người nói tôi là người dễ thương, ga lăng... xăng và rộng lượng kia đấy! )
- Anh xong ! ( chìa tiền rồi là phải xong chứ em )
- Cám ơn em nghen !
...
- Chú ơi ! một cô khác réo tôi.
- Có gì không cô?
- Chú có mang theo dollar không?
- Trời đất ! Không mang lấy gì xài?
- Chú mang bao nhiêu?
- Vài ngàn bạc à .
- Lúc về chú có mang về không ?
- Ừ, nếu còn, mà chắc là không còn đâu cô .
- Cô còn cần hỏi gì thêm không?
Chắc thấy tôi ù lỳ tình vờ chuyện "xã giao", nàng xua tay:
- Dạ không ạ ! Chú về chơi vui vè nhé !
Thiệt là "dễ thương" hết sức, các cô nhân viên cửa khẩu ViệtNam !? Thời điểm năm 1980, giá cả để chạy chọt vào làm việc ở Hải Quan là 6 cây vàng cộng thêm lý lịch 3 đời là con nhà cách mạng. chỉ cần lao động... tốt trong vòng 6 tháng là lấy vốn lại như không! Bây giở thì lạc hậu và hẻo rồi ! Ôi thời oanh liệt nay còn đâu?
Quan Thuế Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một cơ quan độc nhất vô nhị trên thế giới có nghiệp vụ moi tiền, tống tiền đồng hương, đồng bào hải ngoại đểu cáng nhất. Đi khắp năm châu bốn bể, không có quốc gia thứ hai nào được như vậy !

( còn tiếp )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2012 21:26:18 bởi dzuylynh >
thiên thanh 10.10.2012 05:27:48 (permalink)
0

Trích đoạn: dzuylynh

 
   CON BÉ LÀM NGHỀ BÁN NƯỚC MIẾNG


nhìn cái mỏ nó cong cớn chu lên mới biết nó hiền lành duyên dáng cỡ nào !



phải con nhỏ này hong bố [sm=so_funny.gif]

Ct.Ly 10.10.2012 20:33:56 (permalink)
Trúc Lan 10.10.2012 21:28:53 (permalink)
0

Trích đoạn: thiên thanh

chị Trúc Lan mần thanh nhạc trên tấm poster hợp quá, chị dạy rồi, em học rồi em mần thử :
<embed width="337" height="134" src="http://ak.webfetti.com/assets/modules/music/music_13.swf" quality="high" flashvars="&u=http://vnthuquan.net/user/dzuylynh/tiengthu_dzuylynh.mp3&s=false&r=0&c=Phiến Tình" wmode="transparent" />
mà hong ra ... hihihi ...

Muốn vào nước Thiên Đàng thì phải nhờ ông thánh Phêrô mở cổng, bởi vì ông ấy giữ chìa khoá. hihihihihi... ([sm=3.gif]cười nheo mắt)

Muốn tạo được thanh nhạc trong CLBTÂ thì phải nhờ đến người giữ chìa khoá cổng HTML...
tức là phải năn nỉ đến Admin Công Tử Lỳ mở cửa cho vào. hehehehehehe.. (cười dê núi)

Ở bên kia trong topic LỀU THƠ_NHẠC Dzuylynh, cái cổng HTML này cũng bị khoá kín...
chị đã nhờ TAX mở ra, nên mới post thanh nhạc vào được.

Trong bài hướng dẫn sử dụng diễn đàn Việt Nam Thư Quán... (Bấm vào đây)..... vị tướng 5 sao Mars có viết ở cuối bài post #1 : Khi đánh dấu vào ô "Xem html" thì bài viết của bạn sẽ được hiển thị dưới dạng mã html Tag . Xem hình dưới.



Tuy nhiên trong phần editor của VNTQ lại không mở nút bấm Xem html thì làm sao mà xem html ???
Vậy muốn tạo được thanh nhạc thì editor phải có nút bấm html. [sm=ex58.gif]

Chị tạo được thanh nhạc trên tấm poster của em là sử dụng cách tạo Flash, nhưng nếu tạo thanh nhạc be bé, xinh xinh
thì bị trở ngại là độ lớn (width và height) của thanh nhạc không điểu chỉnh được theo ý mình, bởi vì mặc định (default)
đã được VNTQ thiết kế từ trước. Nếu có nút html thì rất tuyệt.

[sm=MexicanWave.gif]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2012 21:31:18 bởi Trúc Lan >
Trúc Lan 10.10.2012 21:42:51 (permalink)
0
Thời tiết Âu Châu đang ở vào thời cao điểm của mùa thu 2012,
cây cối bắt đầu trơ cành trụi lá để chuẩn bị cho mùa đông tuyết phủ...
Mời ACE nghe bài Ngàn Thu Áo Tím mà TrúcLan hát cách đây vài tháng.
Bây giờ TrúcLan moi ra luộc lại (bắt chước kiếu nói của nLynh...) [sm=z_yucky.gif]




dzuylynh 11.10.2012 03:34:08 (permalink)
0


H Ẹ N N H A U S À I G Ò N 2 0 1 2

Dzuylynh tùy bút | Trích Hồi Ký " Cò Bồng Dấu Ngựa "

( tiếo theo )


Âm thanh huyền diệu - tổng phổ bản hợp xướng Nếp Sống Văn Minh
Vừa ra khỏi cổng Phi Long đã thấy chóng mặt vì lưu lượng xe cộ chung quanh, chiếc Taxi tôi ngồi bên trong có kẹp theo xe gắn máy người nhà đi theo để kèm hướng đạo (thực chất là dẫn đường cho đúng lộ trình, sợ bác tài mánh mung chạy lòng vòng câu km kiếm thêm thu nhập) !!! Có chuyện này nữa sao ?
Có chứ ! Người Saigon nói mà không đúng à !
Trước 75 làm gì có chuyện thô bỉ ổi này. Cuộc đổi đời thật đúng nghĩa, từ nghĩa đen thui đến trắng bóc !
Một đàn ruồi về thành phố?
Một đàn kiến đang chạy lụt?
Một bầy ong vừa vỡ tổ?
Hay là hai con mắt mình chúng nó đang giận nhau ?
Không phải đâu nhé, chỉ là xe và xe cùng tiếng còi các lọai từ một tech đến hightech âm thanh "cực kim" inh ỏi đang chen chúc trong cái nóng điên người của Saigon đầu tháng chín. Thêm vào cái "chảo kim cô" úp chụp trên đầu của các tài xế xe hai bánh đủ phân khối làm thính giác đi hoang, lỗ tai đâm hoảng...
Âm thanh khuếch đại thêm với tiếng rao hàng hiện đại bằng "kỹ thuật cao" là dàn máy CD mini của các ông bán bánh giò bánh chưng, bán thuốc diệt chuột, thu mua ve chai lông vịt và đủ thứ mặt hàng lủ khủ khác nữa .Chưa kể tiếng chửi tục phát ra cả nùi từ những cái lổ mồm của đám cửu vạn, di dân bất hợp pháp "từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau, tay kia cầm sợi dây để dắt con cầy" sau ngày mât nước làm cho bản hợp sướng trở nên hợp... khổ làm sao !
Người như nêm, xe như thác cứ theo giòng cơm áo gạo tiền mà tuần hòan bất kể ngày đêm. Phải công nhận là người Saigon lái xe rất hay, luồn lách leo lề mà không hề lạc lái ;
Đèn Saigon ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn ngã tư ngọn tỏ ngọn lu
Đỏ, xanh cũng phóng vù vù
Thượng tôn luật pháp có ngày đầu u
Giao thông kiểu khỉ bú dù
Đỉnh cao trí tệ vậy mà phẻ ru
Chiếc Taxi sau khi chấm dứt bài hát “từng bước từng bước thầm“ uể ỏai dừng hẳn lại trước tượng đài Thủy Quân Lục Chiến, nay chỉ còn đọng lại trong ký ức một thời của kẻ thất trận tha hương trở về chốn cũ.
Tôi đứng chấp tay sau lưng, nhắm mắt thấp đầu cúi xuống dành một phút mặc niệm cho Anh, người sĩ quan kiêu hùng Cảnh Sát Quốc Gia đã tự kết liểu mạng sống mình dưới chân tượng đài này vào ngày thủ đô thất thủ để giữ trọn khí tiết người trai thời loạn. Vì bị đồng minh bội phản, vì chính quyền tham nhũng, tướng lãnh bất tài, vì vận nước đã mạt mà đành thúc thủ không làm tròn nhiệm vụ bảo quốc an dân. Tôi xấu hổ vì thiếu cái dũng khí như Anh, như những người Lính Dù trước cổng trại Hoàng hoa Thám. Như những chiến sĩ vô danh các quân binh chủng khác đã quây quần ôm lựu đạn rút chốt tự sát cùng đồng đội khi một số các thẩm quyền đã khiếp nhược đớn hèn cao chạy xa bay tìm chốn an thân bỏ lại lời thề quyết tử với thuộc cấp cho trọn tình chiến hữu. Tôi nghiêng mình trước vong linh các Anh với niềm kính phục vô biên và hãnh diện vì Tổ Quốc đã có những đứa con trung hiếu, Tôi tự hào vì Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có những chiến binh hào hùng như vậy!
Than ôi! Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ? Hỡi những anh hùng vị quốc vong thân!
Hỡi các đồng đội Cọp Biển uy danh một thuở!
Chúng tôi đã cùng các anh vào sanh, nhưng các anh đã ra tử, sống khôn thác thiêng xin phù hộ cho đất nước Việt Nam mình sớm đánh đuổi được quân cướp nước, bán đất dâng biển, hèn với giặc ác với dân, cõng rắn cắn gà nhà_ cộng sản Bắc Việt.
Khi cảm thấy có vài cặp mắt khả nghi chăm chăm nhìn mình đang thẩn thờ với thái độ dò xét, tôi bừng tỉnh trở về thực tại.
Tìm một quán cà phê vĩa hè thật khó tại đại lộ Lê Lợi, đốt điếu thuốc lá, xốc lại balô, tôi lang thang một vòng bách bộ hòn ngọc viễn đông ngày trước mà buồn tủi cho thân phận da vàng nhược tiểu của mình.
Thành phố bề ngoài có vẻ khởi sắc sau khi hung thần chiến tranh đi vắng, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Khách sạn mọc lên như nấm sau cơn mưa mà khách trú lưa thưa như chùa thiếu Sãi.
Siêu thị lềnh khênh cũng chỉ tênh hênh vài mạng đi tìm chút mát mẻ của máy điều hoà không khí bên trong. Khi tôi đưa máy chụp hình lên định làm một vài tấm để đem về tự khoe với ...mình, công dân hạng bét của "đế quốc Mỹ xâm lược", anh chàng gác dan ( việt cộng gọi là bảo vệ / Mẽo kêu là sờ q tí ti _ security ) xề ngay tới nói ở đây không được chụp hình ! Tôi hỏi tại sao? Chàng bảo sợ kẻ xấu ăn cắp mẫu mã design quảng cáo! Trời đất! Tôi nhìn lại mình, cũng bảnh như cái lu chứ xấu xí chỗ nào ta? Dẫu gì cũng đường đường là một đống Dịt Kìu thất nghiệp chớ bộ? Thế thì thôi, đây đếch chụp nữa ! Mồ mả người đã khuất các anh còn đào bới lên được để trả thù thì mẫu mã xấu òm ba rọi lai căng như vầy ai mà thèm chôm cơ chứ? Hóa ra là trong cái khó nó ló cái ngu! Chất xám xã hụi chủ nghỉ đâu cả rồi nhỉ? Lại rập khuông sao chép ăn cắp lẫn nhau như đàn anh khu hở mông lạnh Trung Cuốc vĩ đại ư?
Khu gọi là Hàng Hiệu dọc theo đường Phan thanh Giản, Trần quốc Tỏan, Chi Lăng, v.vv...nhìn thấy hàng hóa, nhất là áo thun quần "bò", y phục thời trang, thậm chí ngay cả đồ gia dụng trông rất quen quen, ghi rõ made in VietNam ... Lúc ầm lên xem kỹ thì ra copy sao y bản nháp của nguời mà ra của mình! Thêm trò sơn đông mãi võ quảng cáo hàng "kim khí điện máy" iphone, ipad...TiVi, Tủ Lạnh...rùm beng ồn ào tạp nhạp như vỡ chợ Trước cửa hàng, các em bé bé bòn bon chân dài mỏ nhọn hở lưng hở rún với âm thanh nhạc trống kèn đàn khuếch đại tối đa, ưỡn ngực ẹo lưng vén mồm sủi bọt mà rên la mấy ca khúc tự biên tự tử vô duyên chả ra làm sao cả ! Nhức cái đầu, không mau mà tránh đi chỗ khác cho khỏe cái tai...


Tài xế xe ôm bất đắc dĩ
Làm một vòng sơ ngộ thành đô thấy cũng tạm đủ đứ đừ vừa sau gần 20 giờ ngồi ẹo cả lưng trên máy bay tàu bò, bây giờ trở lại "gác trọ về khuya cơn gió lùa", mèn, chưa kịp pha ly cà phê đá đã nghe phone reo réo rắt... Nghe giọng *Bắc Kỳ chín nút mất gốc lai giá sống cộng thêm âm hưởng tiếng cười hăng hắc thỏai mái vô biên thấy quen lắm.
( *dân Bắc kỳ di cư 1945 _ 1954 đi cành cạch lửa hay tàu há mồm vô Nam như tôi gọi là Bắc kỳ 9 nút, để phân biệt với đám ăn cướp miền Nam bắc kỳ 1975 _ gọi là bắc kỳ 2 nút . dĩ nhiên là chúng thua mình đến 7 nút, nếu ngồi xòe bài cào đếm nút ăn thua đủ trên chiếu bạc )
Tưởng ai, hóa ra là cái mỏ của "con bé làm nghề bán nước miếng ".
- Anh cũng về Saigon hả? sao em không biết?
- Biết làm gì, có bổn phận phải thông báo cho em sao? Nhiều chuyện quá đi cô Tám. Đang trên phone ở ViệtNam đó, không phải dahu chát 888 trên "mạng" đâu! Không c.a.m. thì cũng quít, không ruồi thì cũng nhặng! Không cầy tơ thì cũng chó săn cà bầy .
Ở đây không phải như bên Tây, bên Mỹ đâu nhé ! Lựa lời mà nói đấy cô! Có đứa ăn lương nhà nước để rình nghe chuyện nhà người "lạ" đó ! Em về Saigon làm gì?
- Dạ, em bị về mà... không muốn cũng không được ! Có anh bạn thân đồng nghiệp, sang BaGi lúc bé tẻo tèo teo từ năm 78, tự nhiên lên cơn nhớ quê hương là đùm Khế chua khế ngọt ở bển, muốn về cho biết quê ta anh hùng giàu đẹp, đỉnh cao trí tệ cùa lòai hầu ra sao, năn nỉ em đi cho có bạn .
- Em đang ở đâu? Bế anh bạn theo đi uống cà phê với anh không?
- Cũng không xa chỗ anh lắm đâu! Leo lên Taxi đánh một giấc, chỉ một tiêng đồng hồ; nếu hên gặp bác tài họa sĩ còn sót miếng lương tâm là tới thôi ! Đường xá đông như mắc cửi, nghẹt cứng à ! Nguời ở đâu mà như dòi trong hũ mắm bể tràn cả ra phố. Hình như dân ngòai Bắc tràn ngập hết vô Nam hay sao anh ạ ! Em về VN cả tuần rồi, ra đường thấy nhiều người lận bó rau muống trong lưng lắm !
- Sao em lại gọi đồng bào mình là dòi ! Tầm bậy tầm bạ nhé, khỉ ạ !
- Dạ không, ý em nói là đám bake 75 chớ bộ ! Em đâu dám ám chỉ người miền Nam mình. Sáng sớm mai tụi em đi miền Trung rồi, theo tua du lịch á ! Khi em về rồi tính sau nghe anh.
- Ừ!
Đói bụng, mệt mỏi, chán nản... tôi làm bát mì gói cho xong .
Ngày mai đi kiếm chiếc xe bình bịch, ra đầu hẻm ôn lại vài vòng, ngày mốt thượng lên con ngựa sắt mà ... đua cho tiện việc. Mình làm gì có máy in tiền mà leo lên Taxi ? Cái máu yên hùng xa lộ của tôi lại được dịp nổi lên đùng đùng sau bao nhiêu năm bị ngồi trong xế hộp ở đất tạm dung rồi...
Có cuốn lịch ghi chép mang theo, bỏ trong ngăn ngòai valise, tìm hòai không thấy, chắc bị đám khỉ ở sân bay TSN chôm mẹ nó rồi! Thật bực mình !
Thôi, ngủ một giấc cái đã .
Ngày ngủ, đêm thức như ma . Như ma!
Nào phải riêng gì tôi, cả miền Nam này, cả cái đất Sàigòn này, sau ngày đổi chủ thay tên, ai cũng sống như Ma cả !
Xác ở đây mà hồn mãi vất vưởng lang thang với tháng ngày hoa mộng thanh bình thuở trước, thuở mà lũ Khỉ chưa nhét kỹ cái đuôi cáo đuôi Hồ mặc áo làm người. Những con người không có con ngươi. Những con ngươi không có con người !!!
Thôi thì, đi với Phật mặc áo Cà Sa, đi với Ma mặc áo ... Giáp !
Saigon bây giờ đẹp lắm không em?
Đẹp chứ! Quá đẹp bề ngòai mà rách nát tả tơi bên trong.
Saigon của chúng ta hôm nay như một mụ nạ dòng đang chờ ngày gã ma cô xô xuống huyệt, Giũ bỏ lớp phấn son loè loẹt bên ngòai, gương mặt chỉ còn trơ ra những lỗ cùng hang, nếp nhăn và dấu sẹo.
Ai đã làm cho con người trở nên tha hóa đớn hèn, lường gạt, dối trá nhau để mưu sinh mà thoát hiểm ???
Hiểm thật ! Có ra đường, có lăn xả vào nhịp sống Sài Gòn hôm nay, có lê la đầu hè xó chợ từ cao ốc biệt thự cho đến mái tranh vách ván mới nghe, mới thấy và mới hiểu! Ngồi nhà mở Internet xem có vẻ như không thực tế chút nào !

(còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2012 21:35:50 bởi dzuylynh >
dzuylynh 11.10.2012 11:58:12 (permalink)
0





<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2012 22:42:49 bởi dzuylynh >
thiên thanh 11.10.2012 14:44:50 (permalink)
0
4 NGUYÊN TẮC TÂM LINH CỦA NGƯỜI ẤN ĐỘ.



1 -Quy tắc đầu tiên là: “ Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả. ”

+ Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ cả.
Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, đều đại diện cho một điều gì đó,
có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại.


2- Quy tắc thứ hai là: “ Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điểu nên xảy ra.”

+ Không có điều gì, tuyệt đối không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả.
Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất. Không có; Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi...,
thì nó hẳn đã khác đi. Không. Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta
học ra bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối
hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.


3- Quy tắc thứ ba là: “ Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm. ”

+ Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn. Khi chúng ta sẵn sàng cho nó,
cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.


4- Đây là quy tắc thứ tư, quy tắc cuối cùng: “ Những gì đã qua, cho qua";

+ Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc,
thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao,
để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ
và tiếp tục cuộc hành trình.

Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này.
Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu
và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.


Hãy đối xử tốt với chính bản thân bạn.
Hãy quý trọng tất cả những điều dù tốt, dù xấu đã xảy ra trong cuộc đời bạn.
Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn bạn.

Hãy luôn hạnh phúc.












thiên thanh 11.10.2012 14:51:01 (permalink)
0



TỪ BI VỚI MÌNH


Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc

Ngậm ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đã trôi qua lúc nào không hay ! Ngậm ngùi phải chi hồi đó thế này thế khác... Hình như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ ! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú ! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.

Từ ngày "thế giới phẳng", ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp ! Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa ! Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết "enjoy" nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.

Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75 ! Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải....nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không ? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!

Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch... Cơ thể ta cứ tiến triển theo một "lộ trình" đã được vạch sãn của nó, không cần biết có ta ! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: " Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi" (Nikos Kazantzaki).

Từ ngày biết thương "con lừa" của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi... cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá ! Một người cô tôi mắc bệnh "ăn không được", "ăn không biết ngon" vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống ! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng ! Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được !

Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền!) trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)!

Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc . Xong, phủi tay lên núi tu tiếp !

Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình.
Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình.
Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!

Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là "căn" hết tiếp xúc được với "trần". Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!

Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là "hoa đốm hư không" chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình!
Chỉnh cái "tưởng" của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.

Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả ! Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Nhưng muốn vậy, phải... chuyển đổi cách thở. Thở ư ? Đúng vậy! Một bác sĩ có thể biết rất nhiều về bộ máy hô hấp, về cơ thể học, sinh lý học, bệnh lý học của bộ máy hô hấp nhưng chưa chắc đã biết thở !


***

Già

Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ 'Mời ông cứ ngồi
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
'Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào'
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, 'chuyện ấy' ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi 'Bác thế nào ? Khoẻ không?'
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!

Vo Danh
dzuylynh 13.10.2012 01:47:01 (permalink)
0
 


https://www.box.com/shared/81f6etnuks54zyl3cvme

CHỈ LÀ THOÁNG HƯ KHÔNG

sángtác & trìnhbày Dzuylynh
Album Ở giữa là mùa thu.bccb
thương yêu đến Cecile_h.y.Marie_b.h. Christine_p.| thân mến tặng.Jaqueline_tl.Marguerite_tn.CathyLy.Huyềnbăng_Tuyết.đônghương


...Sợ vườn khuya hoa tàn thêm mấy nụ
sợ úa rồi lòng hương phấn trăm năm
đêm qua đêm ôm đàn khua tiếng vỗ
sợi tơ nghiêng theo một chỗ em nằm...

nơi tôi đến mùa xuân không còn nữa
nụ xuân thì không nắng lá vàng bay
đêm đốt trắng, nghìn xuân đêm vẫn trắng
ngày theo ngày, muôn thủơ cuốn theo mây

nơi tôi đến đường xưa nay đổi lối
ngõ đi về tôi lạc cõi mù sương
đêm bâng khuâng u uất bóng trên tường
ngày lạc lõng u hoài thân đất khách

nơi tôi đến trăm ngàn đêm không ngủ
mơ hồn mình qua dáng rũ hồn thu
mơ thân quen nơi tuổi nhỏ quê nhà
và mơ thấy em về trong nắng hạ

nơi tôi đến sân trường không ngập lá
không thẹn thùng em bước nón che nghiêng
không mang mang nghe trống báo sang hè
lòng rộn rả đứng chờ ai trước ngõ

nơi tôi đến em quên lời chào hỏi
suối nhỏ buồn …nhung nhớ đã trôi đi…
của lòng tôi mang nặng những hòai nghi
ngày mới lớn chưa lần quen hò hẹn…

chưa biết đời cách biệt mấy mùa ngâu
em đem dấu tuổi xuân thời con gái
mai tôi về xuôi ngược mấy mùa sau
mai tôi về xuôi ngược mấy mùa sau...

trong hư không ta bỗng nhớ vô cùng
bước em về khua nhẹ giữa vườn khuya
mưa rất khẽ nhẹ lòng tôi rất khẽ
sợ đi rồi một chút nắng lưa thưa

sợ vườn khuya hoa tàn thêm mấy nụ
sợ úa rồi lòng hương phấn trăm năm
đêm qua đêm ôm đàn khua tiếng vỗ
sợi tơ nghiêng theo một chỗ em nằm

nơi tôi đến đêm rồi tôi đã đến
của sầu thương nhung nhớ của sầu thương
tiếng hát em buông rũ giữa vô thường
đàn tan vỡ... cung phím... hóa hư không

dzuylynh.thunglũnghòanghoa. Đề Thơ Oct.11.1992 - Phổ Nhạc Oct.11.2012


***

 

RE: Nhạc dzuylynh - 13.10.2012 7:53:57

Chào CB CLB Tri âm

Cám ơn ông Lynh đã có nhã ý tặng bài hát này _ cho mọi người _ trong đó có tui, hihihi.

Hôm qua tui cũng vừa viết xong một bài nhạc từ thơ của Diên Vỹ ... Với ba chữ đầu là nơi tôi ở ... Xem ra giai điệu Nơi tôi ởNơi tôi đến của ông cũng xem xem. Tôi đang không ở nhà, nên chưa thể đàn để đưa vào chung vui với ông được, chờ tui ít hôm nhé !
Chúc mừng đứa con hai mươi mấy năm của ông
Thân mến,
HB


__________________________


Nhà tranh
Trang nhạc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 06:50:32 bởi dzuylynh >
Ct.Ly 13.10.2012 16:55:08 (permalink)
sen dat 14.10.2012 01:53:38 (permalink)
0
Định vào Câu lạc bộ tri âm giúp vui nhưng thấy không khí xôm tụ quá rồi SĐ rút lui là vừa rồi đa! Khi nào quán văng vắng SĐ lại vào . Giờ SĐ vào chỗ nào bị ế ẩm đây!
dzuylynh 14.10.2012 02:00:39 (permalink)
0
CLB.TÂ cám ơn các bạn đã gom lá thu về sưởi ấm chút tình viễn xứ tha hương...

dzuylynh thân mời bằng hữu Tri Âm và qúy tao nhân mặc khách đang bước vào rừng Thu vnthuquan cùng thổn thức với giọng buồn man mác thiênthanh





https://www.box.com/shared/kaoni1ohoc6l3a4ivlvl


t h i ê n d i

thơ dzuylynh | diễn đọc thiênthanh | album Tiếng thu

em bay ngang mùa thu
khi chiếc lá cuối cùng chưa kịp vữa
cánh thiên di biết về đâu?
giữa thênh thang mây xanh biển biếc truông ngàn
đầu non, cuối bãi, lên ngạn, xuống ghềnh... cánh mỏi chao dao
mặt trời vẫn thắp lên như hằng vẫn, nhưng. lửa đã bỏ đi
để lại đám tro tàn nhếch nhác nguội lạt, than bụi chỏng chơ hoang phế
vầng trăng băng giá có cũng bằng không khi mặt trời tắt nắng,
hụt hẫng vì không nơi nương tựa
đành an phận cùng sa mạc chết
về đâu? vê đâu? khi không gian đã cạn
khi tổ ấm không còn!
thân lưu lạc như cây xa cội, lá xa cành, suối xa nguồn
lạc mất dấu tích một giòng sông

thiên di
tìm miền đất ấm
cho đôi cánh tự do hồ thỉ tang bồng
ở đây,
vịnh nửa vầng trăng đang dần khuyết
sao đã phai mờ và biển cũng khô đi
bỏ lại lủ sẻ nhỏ dấu mỏ cùng nhau chịu đựng suốt mùa đông lạnh giá
bởi những cánh chim non không thể sống xa đàn
bối rối chuyền nhánh cành đang gãy tìm chốn nương thân
như lủ nghé lang thang trên cánh đồng cỏ cháy khốc khô
chỉ còn trơ đá sỏi xanh xao từ dạo Tháng Tư
dẫn một mùa xuân không hẹn mà về năm ấy

bây giờ là Tháng Mười...
tháng của mùa thu nhớ nhung hòai niệm
tháng của lòai chim nhập cuộc di hành viễn du nghìn dặm đi tìm chút bình an
có những lòai chim xa xứ mãi mang trên đôi cánh mỏng đôi gánh giang san trĩu nặng
cất tiếng kêu khản đặc giọng mòn vì non xanh tuyết phủ
cất cánh bay lên vì ước mơ hy vọng có chốn về làm tổ ở phương Nam
thu vàng, đông xám, hạ đỏ, sẽ qua và mùa xuân trở lại
cho Chim Việt đậu Cành Nam!

chắc chắn là mùa xuân trở lại,
em hãy tin lời anh nói như em đã vẫn tin anh!
mầm đã lên và chồi sẽ xanh
để cho em, cho anh, cho nòi giống Bách Việt này
có một ngày ngưng chắp cánh bay xa
bầy chim Lạc trở về xây tổ mới


nhưng...bây giờ thiên nga chỉ mới bắt đầu làm cuộc thiên di thôi em ạ !...
anh nghe có tiếng kêu cô đơn buồn tẻ bên trời, nơi mây xám đang lùa xuống lũng
tiếng vẫy cánh bầy đàn vang trong không gian
làm cho lá ngừng rơi,
làm cho mủa thu đứng đợi

như thường lệ mỗi mùa thu, anh ngồi uống cà phê chờ nghe cánh vỗ !
những đôi cánh thiên di,
lòai chim tội nghiệp,
như người da vàng đi tìm một tia hy vọng màu xanh nơi đường chân trời đã gãy!
nhìn cánh chim bay mà chợt thấy thu sắp xa người
ngẫng đầu lên để kịp thấy một cánh chim quay đầu trở lại
lượn một vòng tít tắp
chào mùa thu
chào anh
và chào cả những vần thơ còn dang dở
như cuộc tình thường khởi đi từ mùa thu đến
để rồi chấm dứt khi mùa thu đi
em còn ở lại với anh chứ!
đôi cánh thiên thần em,
anh đã xếp lại cất kỹ trong trái tim anh mất rồi....

Half Moon Bay.Oct.13.2012.dzuylynh, ngàynghetiếngngỗngbayvềphươngnam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 06:51:41 bởi dzuylynh >
Trúc Lan 14.10.2012 08:57:51 (permalink)
0


GIỌT LỆ TÌNH VĂN KHOA
Gửi về nLynh, Thiên Thanh và Ct.Ly

Hỡi người tình văn khoa
Sóng mắt như giang hà
Phất phơ tà áo lụa
Ôm sách vở đường xa

Em người tình văn khoa
Phố bụi chưa vướng tà
Hài xinh chân bước nhẹ
Gót sen hồng kiêu sa

Trong sân trường văn khoa
Lá me bay la đà
Gió lùa qua mái tóc
Nắng mơn trớn làn da

Em người tình văn khoa
Dáng mỏng như tơ ngà
Nón che nghiêng tập vở
Tuổi xuân hồng thướt tha

Con đường về văn khoa
Vélo lăn dốc già
Công viên và đại lộ
Mưa nắng bao ngày qua

Hỡi người tình văn khoa
Chiều nghiêng bóng xế tà
Anh theo chân em mãi
Không quản ngại đường xa

Mỗi ngày đến văn khoa
Ngắm tiểu thư hiền hòa
Cổng trường anh đứng đợi
Vụng dại bên giàn hoa

Chờ người tình văn khoa
Khói thuốc cay mắt nhòa
Một ngày em vắng bóng
Trăm mối sầu thiết tha

Mỗi lần ghé văn khoa
Mộng phù hoa chói lòa
Thương người em áo trắng
Bỗng chốc tình phôi pha

Quê hương dậy can qua
Người em nhỏ văn khoa
Trầm luân theo vận nước
Trôi dạt phương trời xa

Thương người tình văn khoa
Anh ở nơi quê nhà
Giày mòn, vai áo bạc
Từ khói lửa phong ba

Trở về tìm văn khoa
Cội me xưa gốc già
Cổng trường nay khép kín
Ngậm ngùi trong xót xa

Lặng lẽ nhìn văn khoa
Rưng rưng mắt lệ nhòa
Trường xưa người xa lạ
Lưng trời mưa bụi sa

Hỡi người tình văn khoa
Tuổi xuân anh đã già
Nghìn trùng em khuất bóng
Trong cõi sầu bao la

Anh gõ nhịp cầm ca
Chuốc chén rượu quan hà
Mềm môi lòng chát đắng
Giọt lệ tình văn khoa

TrúcLan
14. October 2012

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 22:32:15 bởi Trúc Lan >
Thay đổi trang: << < 464748 > >> | Trang 48 của 72 trang, bài viết từ 706 đến 720 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9