Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 495051 > >> | Trang 50 của 72 trang, bài viết từ 736 đến 750 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
thiên thanh 23.10.2012 00:50:32 (permalink)
0


tt đưa chị Trúc Lan và bố lynh sang ngang ủa lộn sang trang



Trích đoạn: Trúc Lan



TÌM NHAU Ở CÕI MÙ SƯƠNG
thơ dzuylynh | trúclan diễn ngâm
( đến Ja. )

ỡ cõi mù sương ta lạc nhau
tìm đâu bóng nhỏ bến giang đầu
gió thốc mưa sa sầu ly biệt
tống tiễn ngày em kiếp viễn phương

nhật nguyệt đêm ngày bóng đối gương
chờ mong tin nhạn chốn sa trường
tóc mây biếng chải quên trâm lược
lệ tưởng người thương ướt gối chăn

lá đổ vàng thu đã mấy trăng
năm canh sáu khắc thức bao lần
ngày nghe quốc gọi khan giọng nấc
đêm tiếng vạc sành lật cánh than

vẳng cõi mù sương khúc khải hòan
anh về vỡ lại đất khai hoang
hẹn em bến cũ tương giang khúc
trăng vẫn chờ ta múc ánh vàng

ở cõi mù sương nắng đã lên
vắng hòn đạn réo vắng bom rền
quân tử hẹn thuyền quyên ngõ trúc
vỗ đàn tri ngộ khúc thương ca

thunglũngmùsương Oct.20.2012.dzuylynh


thiên thanh 23.10.2012 03:15:34 (permalink)
0
hành hương Paris-Orléans 21 Oct 2012


RER Denfert-Rochereau


cathédrale Sainte-Croix d'Orléans






góc tưởng niệm Jeanne d'Arc và những người lính tử vong trong cuộc chiến 1914-1918


Cathérale Sainte_Croix


Notre Dame des Miracles





thiên thanh 23.10.2012 04:04:01 (permalink)
0
suy ngẫm



Mơ ước bình thường


Cô bạn tôi bị té xe hồi chiều, ban đầu trông có vẻ bình thường. Một lúc sau thì choáng váng. Khi được đưa vào bệnh viện Chợ Rẩy thì bác sĩ cho biết là bị xuất huyết não, phải giải phẫu ngay tức khắc.

Giải phẫu xong, cô được đưa vào nằm ở tầng thứ hai. Nghe nói đến tầng lầu nầy ở bệnh viện Chợ Rẩy thì phần đông đều nghĩ đến những chuyện ít may mắn, có vào, khó ra. Lúc tôi bước vào căn phòng nầy, cái cảm giác đầu tiên là khó thở, với hai dãy giường bệnh vừa được làm phẫu thuật xong. Hầu hết đều không được lành lặn bình thường và nằm bất động. Cô bạn của tôi là một trong những cái xác không hồn đó. Đầu cạo trọc, trên người được đắp một chiếc áo bệnh viện màu xanh. Thân thể gần như lõa lồ và nếu không biết trước thì chắc cũng khó nhận ra đươc đó là một người đàn bà giàu có, xinh đẹp ở Mỹ về, xài tiền như nước.

Tôi chỉ biết đứng yên nhìn cô ta, và trong lòng hoang mang cảm khái. Cô vẫn mê man, chưa biết sống chết thế nào. Bác sĩ cho biết là có thể hôn mê trong nhiều ngày.

Năm ngày sau thì cô tỉnh dậy. Vậy là cô đã thoát chết. Mấy hôm sau thì cô được chồng đem về Mỹ. Hai tháng sau, tôi có việc qua Mỹ và ghé thăm cô tại nhà. Bây giờ thì tóc đã mọc lại khá dài, che hết phần sọ bị cưa. Nhan sắc đã được phục hồi, trở lại một người đàn bà duyên dáng hoạt bát. Cô kể lại cho mọi người nghe về chuyện tai nạn và cô nói : “Trước khi lên bàn mổ, mình nghĩ chỉ cần được sống là đủ và sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ một điều gì khác.”

Hôm sau, tôi theo cô bạn đến phòng khám bệnh của một bác sĩ đươc giới thiệu để cô tái khám. Cô bạn bước vào phòng, tươi cười chào hỏi và để tập hồ sơ bệnh lý của cô lên bàn. Vị bác sĩ đọc qua hồ sơ và hỏi cô : “ Thế bây giờ bệnh nhân bị mổ ở đầu đang ở đâu?”. Cô bạn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu ra, cô trả lời ”Chính là tôi.”

Vị bác sĩ trợn mắt nhìn cô, chỉ nói được một câu :”Không thể tưởng tượng được, nếu thế thì quả là một phép lạ.”

Sau khi khám lại vết thương, hỏi cô nhiều điều, bác sĩ cho biết tình trạng sức khỏe hoàn toàn bình thường và bảo cô ký vào một giấy tờ gì đó. Cô cầm bút, nhưng thay vì ký vào chỗ đã có đánh dấu sẵn, thì cô ký lệch mấy phân vào phía dưới. Bác sĩ cười bảo :”Đấy là điều duy nhất còn sót lại mà cô cần phải chữa” và cho cô một cái hẹn khác.

Cô bạn tôi ra về với những nét băn khoăn hiện ra trên mặt. Tôi an ủi, và nhắc lại lời cô nói sau khi tỉnh dậy, miễn được sống mà thôi. Cô trả lời:” Lúc đó thì nghĩ như thế thật, nhưng khi được sống rồi thì muốn những điều tốt hơn, mình nghĩ con người chắc ai cũng thế.”

Đúng. Con người ai cũng thế. Nhưng cái mơ ước của cô bây giờ chỉ là mong nhận được một cái cô đã có từ trước, và đã đánh mất. Cô chỉ mong được ký đúng vào chỗ có đánh dấu không bị lệch ra ngoài do thần kinh không kiểm soát được mà thôi. Đấy là một tai nạn ngoài ý muốn đã làm cô bị một hậu quả nhỏ như thế, nhưng cũng có những trường hợp mình tự ý quẳng một vật sở hữu của mình đi, cuối cùng lại ao ước được có lại như cũ.

Ở đời có nhiều cái mơ ước rất bình thường. Bị một vết xước trên thân thể cũng đã làm mình khó chịu và chỉ mong lành lặn lại như cũ. Lúc sở hữu một cái tầm thường thì không quan tâm, quý trọng, đến khi mất thì tiếc nuối và chỉ muốn được lại cái mình đã có từ trước. Nhiều cặp vợ chồng cũng mất hạnh phúc vì cứ nghĩ là mình phải được hơn như thế, vợ đòi hỏi chồng phải hơn như thế và ngược lại, cho đến khi tan vỡ, ân hận thì đã quá muộn màng.

Mơ ước cái mình chưa có cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ước mơ không đạt được thì cũng không sao. Mơ ước được giàu sang phú quý, cũng không hình dung được giàu sang phú quý đến như thế nào. Một người con gái mơ có tiền để sửa sắc đẹp, chưa biết sẽ đẹp như thế nào, và nếu không thực hiện được ước mơ thì cũng đành quên đi. Nhưng nếu một hôm cô ta bị gẫy một chân, thì mơ ước của cô chỉ là làm sao có được đôi chân lành lặn như cũ mà thôi.

Tôi có một người bạn khác, một hôm phải vào bệnh viện và kết quả cho biết là anh ta bị sưng túi mật rất nghiêm trọng phải giải phẫu gấp mới an toàn tính mệnh. Lúc chúng tôi vào thăm anh ở bệnh viện thì được biết anh đã được an toàn và chỉ vài ngày sau có thể xuất viện về nhà. Anh nói với tôi :”Có thế nầy mới biết được chúng ta luôn luôn đứng trên ngưỡng cửa của cái chết mà không biết. Có thế nầy mới thấy nên có một quan niệm về đời sống thực tế hơn.”

Anh nói thì thế, nhưng khi lành bệnh, trở lại làm việc một thời gian thì anh ta vẫn chẳng khác gì ngày xưa, không có chút nào đổi thay.

Ngài Đạt Lai Đạt ma có một câu nói rất hay và đơn giản; ”Có nhiều người sống mà không nghĩ là mình sẽ chết. Đến khi sắp chết, mới chợt nhận ra là mình chưa sống!”

Nói là đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu sâu xa ý nghĩa của câu nói đó. Người ta không bao giờ mơ ước bình thường. Hãy sống với cái mình đang có.

Hoàng tá Thích
SongHuong 23.10.2012 04:33:51 (permalink)
0
NỬA





Trong chiếc lá rơi rơi
Có chiều nao tiễn biệt
Nửa lời yêu tha thiết
Xót lòng nhau vì ai ?

Nghe trong lá thu phai
Chiều rơi hờ tình muộn
Nửa vầng trăng nghiêng xuống
Xót lòng nhau làm chi ?

Từ độ cánh chim di
Bay qua miền vô thức
Nửa mùa thu rưng rức
Xót làm chi hỡ người ?

Phía sau ánh mắt cười
Nửa vòng tay lạc lõng
Lời nao như bong bóng
Trong màn mưa đời nhau ?

Chỉ còn đến muôn sau
Nửa lời yêu vụn vỡ
Phương trời nao có nhớ
Nửa chiều phai trong thu ?

Huế 22/10/2012
Sông Hương
dzuylynh 23.10.2012 07:40:28 (permalink)
0


https://www.box.com/s/go1z7dxfu0lfxz0xvon3

t r ă n g k h u y ế t

sáng tác & trình bày dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu.bccb
( đến dcglnbnm )


...ta lặn ngụp giữa giòng ngâu. hụt hơi chơi vơi, hụt hơi ...chới với
chưa bước vào đời nhau! không bước vào đời nhau! chưa bước vào đời nhau...


ngồi bên hiên lắng nghe
giọt cà phê tí tách đang nhỏ xuống vũng sầu
nhớ em màu mắt nâu
đêm huyền thọai dưới trăng

tiếng dương cầm hiu hắt
rơi đáy huyệt thang âm
giọng hát nửa vời buông lửng...
nụ hôn nửa chừng... dang dở...ngu ngơ...

khi vầng trăng khuyết
nửa bơ vơ gục đầu ngã xuống bể sâu
nửa chơi vơi vùi đáy vực sầu
tìm đâu, còn đâu nữa... tìm đâu còn đâu nữa? đêm huyền thọai!

ta lặn ngụp giữa giòng ngâu
hụt hơi chơi vơi, hụt hơi ...chới với!
chưa bước vào đời nhau
không bước vào đời nhau...chưa bước vào đời nhau?

ngòai hiên mưa vẫn rơi
vấy trên vầng trăng khuyết
giọt mưa màu hổ phách
tách cà phê đã lạnh
nhớ em nụ hôn sâu... nhớ em vạt tóc nâu

chìm đâu sợi ngắn dài? đâu bờ môi nối hai viền chữ nhớ?
anh dẵm lên trăng vỡ, ngỡ tiếng thu nức nở!
vầng trăng khuyết ơ hờ
nửa này in đáy cốc - nửa kia chìm sông ngâu...


Oct.22.2012.dzuylynh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2012 19:13:00 bởi dzuylynh >
Phù vân 24.10.2012 10:07:21 (permalink)
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

Xe tự lái sẽ xuất hiện nhiều ở California năm 2015


Xe tự lái, xe rô bô, hay xe không người lái (autonomous, robotic, driverless hoặc self-driving car) là điều mà kỹ nghệ sản xuất xe đang nhắm tới. Những lợi ích do loại xe này mang lại - cho phố phường, cho con người và cả môi sinh, như lần trước đã phân tích - khiến chúng ta háo hức tự hỏi: Vậy bao giờ có thể mua được một cái xe như vậy? Có đắt lắm không?


Một chiếc xe tự lái trưng bày trước văn phòng của Google ở Mountain View, California,
hôm 25 Tháng Chín. (Hình: Justin Sullivan/Getty Images)


Hiện có nhiều nơi đang chạy đua để chiếm lĩnh thị trường xe tự lái. Nhưng tiểu bang Nevada đã ghim được cột mốc lịch sử khi trở thành tiểu bang đầu tiên của Hoa Kỳ - và toàn thế giới - thông qua đạo luật cho sử dụng loại xe này vào Tháng Sáu, 2011. Tiếp đó vào Tháng Năm, 2012, Nha Lộ Vận (DMV) Nevada đã cấp license cho chiếc xe tự lái đầu tiên trên thế giới: Ðó là chiếc Toyota Prius được công ty Google cải tiến để thử nghiệm công nghệ “không người lái.” Tiếp đó, Florida theo gót, và California đã ký luật cho phép lưu hành xe không người lái trong biên giới tiểu bang mình vào ngày 25 Tháng Chín, 2012 vừa qua.

California tuy không là tiểu bang đầu tiên hợp pháp hóa kỹ thuật xe tự lái, nhưng lại có một kế hoạch rõ ràng nhất để phát triển: Chiếu theo luật đã ký, từ nay đến trước năm 2015, Nha Lộ Vận (DMV) California phải đưa ra các qui định cụ thể cho công chúng sử dụng xe tự lái.

Phía nhà sản xuất khá lạc quan: Ông Sergey Brin, đồng sáng lập Google, phát biểu, “Tôi nghĩ xe tự lái xe nâng cao phẩm chất đời sống của mọi người một cách rất đáng kể, và xe tự lái sẽ trở nên phổ biến trên thị trường trong vòng một thập niên sắp tới.”

Xe tự lái vận hành như thế nào?

Mặc dầu không phủ nhận sự ra đời của xe tự lái, nhưng có lẽ chưa ai trong chúng ta có dịp nhìn ra một chiếc xe như thế trên đường phố. Lý do là vì hiện nay, luật pháp đòi hỏi phải có một tài xế ngồi ở sau tay lái để kịp thời phản ứng khi xảy ra trường hợp khẩn cấp (emergency). Thực ra, đây chỉ là một “chức vị” ngồi chơi xơi nước, người tài xế ngồi sau tay lái không phải làm một việc gì khác hơn là rôm rả trò chuyện với người trong xe, chứ không cần động chạm gì tới vô lăng cả.

Vì thế, ngoại trừ cái bảng số màu đỏ, cái xe xuất hiện rất bình thường trước mắt mọi người, chỉ trừ những người ngồi trong xe. Ðúng, chỉ có những người ngồi trong xe mới biết rằng cái xe của mình không có tài xế. Và không ít người trong số đó còn ngại ngùng sợ sệt vì chưa tin vào sự khéo léo và tinh khôn của cái xe. Ðó cũng chính là cảm giác của Thống Ðốc Jerry Brown khi ông được “rước” từ dinh thống đốc về tới tổng hành dinh của đại công ty Google để ký ban hành đạo luật hợp pháp hóa và phát triển loại xe này vào ngày 25 Tháng Chín vừa qua. Từ trên chiếc Toyota Prius đã được cải biến thành xe tự lái, ông nhận xét, “Bất cứ ai lần đầu tiên ngồi vào trong xe, thấy nó cứ tự nhiên di chuyển cũng thấy khiếp, nhưng rồi từ từ sẽ bình tâm trở lại.”

Thực ra cơ chế vận hành của xe tự lái không có gì mầu nhiệm, nó chỉ là tổng hợp của những phát mình khoa học mà có thể chính bạn đã tận dụng trước nay, chẳng hạn:

-Radar, Lidar và GPS: Ngồi lên xe, bạn chỉ việc cho biết địa chỉ nơi đến là cái xe sẽ tự biết phải đi đường nào cho đến nơi. Ðây là nhiệm vụ của Radar và máy chỉ đường GPS, vốn là những kỹ thuật chúng ta đã dùng từ lâu.

-Hệ thống máy cảm ứng (sensors) và theo dõi vị trí (location tracking): Nhận ra dòng xe cộ cùng chiều, ngược chiều, xe cộ ở ngã tư để có phản ứng thích hợp. Chuyện này xét ra không có gì khó hiểu, những cái bóng đèn “security” lắp đặt ở sân trước nhà bạn đã có thể làm chuyện này từ lâu: Nó nhận ra bước chân của những người đến gần để tự động bật sáng, và khi người khách lạ đi xa lại tự động tắt đi.

-Thêm vào đó là sự cải thiện và nâng cao các hệ thống như “guided parking” và “cruise control” vốn là những kỹ thuật đã được sử dụng từ lâu.

Tất cả những kỹ thuật căn bản đó dĩ nhiên được nâng cấp và cải thiện khi áp dụng vào cấu trúc xe tự lái, trở thành Vehicular Communications Systems (Truyền Thông Giữa Các Xe Cộ), giúp phát giác ra những tình huống nguy hiểm, tình trạng kẹt xe và bộ não điện tử sẽ chỉ thị những biện pháp thích ứng.

Kiểu dáng xe tự lái

Hiện nay, Google đang dùng những chiếc xe Toyota Prius để cải biến thành xe tự lái. Nhưng trong tương lai, kiểu dáng và thiết kế xe tự lái chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi. Ngoài Google, còn nhiều nhà sản xuất xe hơi khác, như Audi, Ford, Volvo cũng đã khởi sự nghiên cứu kỹ thuật tự lái, và chắc chắn sẽ cho trình làng nhiều kiểu dáng độc đáo của riêng mình.

Ông Lynne Irwin, kỹ sư trưởng trong chương trình Những Con Ðường Ðịa Phương tại Ðại Học Cornell University, nhận xét, sở dĩ Google phải dùng lại kiểu mẫu của một chiếc Toyota Prius là để cho công chúng dễ thích ứng. Ông cắt nghĩa, muốn cho một phát minh khoa học được đón nhận, điều đầu tiên phải xét tới là quần chúng đã hình thành nhiều thói quen mà họ không muốn thay đổi. Vì thế các khoa học gia phải mô phỏng theo những gì người ta đã quen thuộc, đã thuận tay. Rồi sẽ từ từ thay đổi. Ông Irwin nói, “Chẳng hạn, người ngồi trên xe thích nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vì thế chúng tôi sẽ phải thiết kế cửa sổ dưới một dạng nào đó, nhưng chắc không phải là theo cái kiểu cửa sổ hiện nay. Nếu xe cộ không còn đụng nhau nữa, có thể xe tự lái cũng không cần phải có “cảng trước, cảng sau” (bumpers) nữa.”

Xe cộ không còn đụng nhau nữa? Ông kỹ sư không nói đùa chứ? Ðúng, ông Irwin không nói đùa: Theo một nghiên cứu của Cơ Quan An Toàn Giao Thông Toàn Quốc (National Highway Traffic Safety Administration), với hệ thống Vehicular Communication Systems, xe tự lái khó có thể va chạm vào bất cứ một chướng ngại vật nào trên đường, nhờ đó tai nạn giao thông có thể hạn chế đến 81 phần trăm. Bên cạnh đó, đường sá cũng không còn cần đến những phương tiện điều phối giao thông, như đèn xanh đỏ (traffic light), bảng stop nữa. Nhờ đó nhà nước có thể tiết giảm được khá nhiều chi phí liên quan đến việc điều hành các phương tiện này.

Con người hóa ra vô dụng sao?

Nếu cái gì cũng tự động, tự lái được, thì chẳng lẽ con người hóa ra vô dụng hay sao? Không! Theo qui định của các đạo luật hiện hành, một tài xế có bằng lái hợp lệ vẫn phải ngồi sau tay lái để phòng hờ ra tay trong những trường hợp khẩn cấp bất ngờ.

Còn đối với những chiếc xe chở VIP (Very Important Persons), thì vẫn là những con người bằng xương bằng thịt điều khiển tay lái. Bởi vì, lái xe cho yếu nhân không phải chỉ là đưa xe từ điểm A đến điểm B mà thôi. Ông Tony Scotti, huấn luyện viên tài xế yếu nhân, cho rằng, ngoài việc điều khiển xe an toàn, tài xế cho VIP phải biết dò xét con đường trước mắt, và xa hơn trước mắt để tìm ra những nguy cơ tiềm ẩn, phải biết cách báo cáo cho thượng cấp hoặc kêu gọi yểm trợ khi có biến, phải biết bệnh viện địa phương nằm ở đâu. Ông Scotti phát biểu, “Tài xế VIP chuyên nghiệp phải đọc được những dấu hiệu cho biết tình hình không tốt, hoặc xe có thể đang từ từ đi vào địa ngục. Tôi cho rằng, chiếc xe tự lái, dù được trang bị bằng máy móc tinh nhuệ đến đâu cũng không có thể thay thế được sự ứng biến của con người trong những tình huống đó.”

Ý kiến giới tiêu thụ

Theo một nghiên cứu do công ty J.D. Power and Associates thực hiện với 17,400 người có xe, thì có tới hơn 37% (hơn 1/3) cho biết họ sẽ mua ngay xe tự lái khi nó được tung ra thị trường. Còn theo một cuộc thăm dò được thực hiện trên mạng với 2,006 người sinh sống tại Hoa Kỳ và Anh Quốc, thì có tới 49% cho biết họ cảm thấy rất hứng thú với xe tự lái.

Còn bạn thì sao? Thích hay không thích? Quên nữa, chưa nói với bạn về giá mua một chiếc xe tự lái: Theo ước tính hiện nay thì nó bằng tiền mua một chiếc xe bình thường, cộng thêm $3,000. Không đắt lắm, đúng không?

nguồn: http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=156050&zoneid=119
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2012 14:41:58 bởi Phù Vân >
Trúc Lan 26.10.2012 22:23:42 (permalink)
0


Ở GIỮA LÀ MÙA THU
sáng tác dzuylynh | trình bày TrúcLan.Dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu. bccb
( đến Ja. )
ở giữa là mùa thu
hai đầu là nỗi nhớ
giòng sông thơ lững lờ
là hơi thở em - tôi

từ mùa thu chia phôi
ta hai người đôi ngã
để giòng thơ bơ vơ
ta lạc nhau đôi bờ

dạo mùa thu ra đi
rừng xanh trơ trụi lá
rồi bình minh cũng qua
bóng đêm tràn băng giá

khi giòng thơ ra khơi
còn đâu ánh trăng ngà
ta gom từng chiếc lá
đốt sưởi ấm cho nhau

em đứng một bên bờ
nhặt từng cơn bão rớt
anh đứng đợi bên kia
đón gió bện thành thơ

ở giữa là sợi mưa
hai đầu là nỗi nhớ
ở cuối một mùa thơ
đàn mắc võng hai đầu

thunglũngtànthu Oct 23.2012.dzuylynh

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2012 22:32:00 bởi Trúc Lan >
thiên thanh 29.10.2012 16:26:36 (permalink)
0
Cernuschi triển lãm hội họa Việt Nam : Từ Sông Hồng đến Cửu Long



http://telechargement.rfi.fr.edgesuite.net/rfi/vietnamien/audio/modules/actu/201209/CERNUSCHI_VIETNAM_2012_TUAN_THAO.mp3


Thiếu nữ uống trà, bức tranh lụa được họa sĩ Vũ Cao Đàm vẽ vào khoảng 1935 (Bộ sưu tập tư nhân) DR


Tuấn Thảo. RFI

Từ Sông Hồng đến Cửu Long - Những tầm nhìn về Việt Nam (Du Fleuve Rouge au Mékong – Visions du Vietnam). Đó là tựa đề cuộc triển lãm tại viện bảo tàng Cernuschi. Nếu như vài năm trước, các bảo tàng ở Paris từng trưng bày cổ vật và nghệ thuật của Việt Nam, thì lần này, Cernuschi đã tập hợp được khá nhiều tác phẩm hội họa và mỹ nghệ đầy giá trị.

Sơn dầu, tranh lụa, sơn mài, màu nước, tượng đồng hay đất nung, khoảng 70 tác phẩm của các nghệ sĩ người Pháp cũng như của người Việt đưa người xem triển lãm ngược dòng thời gian, tìm lại phong cảnh và dáng vẻ con người Việt Nam từ hậu bán thế kỷ XIX đến giữa thế kỷ XX.

Cuộc triển lãm, khai mạc từ chiều hôm qua, chính thức mở cửa tiếp đón công chúng kể từ hôm nay (thứ Sáu 21/09/2012) cho đến 27/01/2013. Ngoài việc trưng bày các bức tranh của các họa sĩ Pháp từng đến hay từng sống ở Việt Nam, viện bảo tàng Cernuschi còn giới thiệu nhiều tác phẩm của danh họa Việt Nam, đa số xuất thân từ trường Mỹ thuật Đông Dương, cho thấy là từ sự tiếp cận và cọ sát với kỹ thuật Tây phương, đã nảy sinh rồi phát triển các trường mỹ thuật tại Việt Nam.

Trong số các họa sĩ Pháp, có nhiều người từng được trao giải thưởng Đông Dương như Henri Dabadie, Charles Fouqueray, François de Marliave, Jonchère Évariste, Lucien Lièvre, Louis Bâte.... Về phía Việt Nam, có rất nhiều tên tuổi đã để lại dấu ấn sâu đậm trong làng hội họa như Lê Phổ, Lê Văn Đệ, Nguyễn Phan Chánh, Mai Trung Thứ, Vũ Cao Đàm, Tô Ngọc Vân, Vũ Tiến Chức, Nguyễn Gia Trí, Lương Xuân Nhị, Lưu Văn Sìn, Tôn Thất Đào ... Giao lưu Pháp - Việt sẽ là chủ đề trong chương trình văn hóa kỳ tới.

Cuộc triển lãm Từ Sông Hồng đến Cửu Long có giá trị ít nhất là trên ba điểm. Thứ nhất, hầu hết các tác phẩm đều là chính gốc, nguyên tác có ghi rõ xuất xứ hoặc chứng nhận sở hữu. Thứ nhì là giá trị lịch sử, bởi vì một số tác phẩm đã bị thất lạc bặt tin từ hàng chục năm qua, người xem chỉ được thấy qua ảnh chụp, sách báo minh họa hay bản sao chép, nay các tác phẩm này xuất hiện trở lại.

Thứ ba là giá trị tình cảm : nhiều bức tranh đến từ các bộ sưu tập gia đình, ít khi nào đem ra phổ biến cho công chúng, trường hợp tiêu biểu của họa sư Nam Sơn, người đồng sáng lập Trường Mỹ thuật Đông Dương (tiền thân của Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam, nằm tại đường Yết Kiêu - Hà Nội) vào năm 1924 với họa sĩ Victor Tardieu. Gia đình của cụ Nam Sơn đã cho viện bảo tàng mượn hai bức tranh để triển lãm. Bên cạnh đó, đằng sau một số tác phẩm còn ẩn chứa nhiều giai thoại thú vị, nói lên tâm tình, hoàn cảnh của chính tác giả, trường hợp của họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh và Nguyễn Gia Trí.

Song song với triển lãm, viện bảo tàng Cernuschi còn tổ chức nhiều buổi thuyết trình bổ sung và chiếu phim tài liệu nói về việc trùng tu các tác phẩm của họa sĩ Nguyễn Phan Chánh. Trong số những chuyên gia tham gia thuyết trình có giáo sư Đinh Trọng Hiếu, chuyên ngành dân tộc học, từng giảng dạy bộ môn Văn minh Việt Nam tại đại học Paris VII. RFI đã mời giáo sư Đinh Trọng Hiếu nói về tầm vóc và ý nghĩa của cuộc triển lãm Từ Sông Hồng đến Cửu Long. Sau đây là nguyên văn phát biểu của giáo sư :

"Đầu thu năm nay Bảo tàng Cernuschi tổ chức một cuộc triển lãm tôi cho là quan trọng. Bảo tàng này là một trong những Bảo tàng xưa nhất ở Paris, chuyên lưu trữ và chưng bày hiện vật và tác phẩm mỹ thuật về châu Á. Lần này cuộc triển lãm xoay quanh đề tài «Từ sông Hồng đến Cửu Long, những cách nhìn về Việt Nam ». Triển lãm bao gồm những tác phẩm hội họa, điêu khắc của những nghệ sĩ Pháp, phần lớn đã được « Giải thưởng Đông Dương », ghi lại phong cảnh và con người ở đất nước ta. Có lẽ cũng có vài bức đẹp, nhất là của ông Imguimberty và của bà Alix Aymé, cả hai đều giảng dạy tại Trường Mỹ thuật Đông Dương tại Hà Nội, từ 1924 trở đi. Nhưng tôi muốn nói nhiều hơn đến những tác phẩm của các họa sĩ Việt Nam, phần lớn là những họa sĩ tên tuổi, nổi danh từ những năm 1930, trong đấy phải kể đến : Nam Sơn, vừa là họa sĩ vừa là họa sư, Lê Phổ, Mai Thứ, Nguyễn Gia Trí, Nguyễn Phan Chánh, Tô Ngọc Vân, Vũ Cao Đàm, v.v…

Phải nhấn mạnh đến một điểm : đây là cuộc triển lãm hiếm hoi, có thể nói là duy nhất từ mấy chục năm qua, trong ấy tranh tượng đều là « đồ zin », nói như bây giờ thường nói, toàn đồ thật, không có đồ rởm, đồ giả, nhiều bức tranh ghi rõ lai lịch, xuất xứ. Đấy là nhờ công sức của nhà sưu tập từ hàng chục năm nay, bỏ công bỏ của ra để gìn giữ, trân trọng di sản văn hóa, nghệ thuật của Việt Nam. Tôi không muốn nói nhiều, như có vẻ « quảng cáo ».

Tính chất « thật » của các tác phẩm khiến giới chuyên môn chú ý : sẽ có một phái đoàn năm chuyên gia sưu tập người Nhật đến thăm triển lãm, và ngắm nghía một bức tranh, bức tranh lụa « Lên Đồng » do Nguyễn Phan Chánh vẽ năm 1931. Bức này được kỹ sư điện Pierre Massé mua ngay với họa sĩ, tại Hà Nội, để làm quà cưới cho phu nhân. Sau đấy, không ai nhắc đến nữa, chỉ còn hình do báo ảnh Illustration và người chủ là Roger Baschet in lại và lưu truyền cho tới nay. Dựa vào ảnh này, người ta đã vẽ lại, vẽ rất khéo, một bức « Lên Đồng » khác hiện có mặt trong Bảo tàng (xin miễn nói ở đâu) cho nên giới hâm mộ nghệ thuật của Nguyễn Phan Chánh, nhất là bên Nhật, đâm ra thắc mắc. Cho nên họ sang tận nơi, ở Paris này, để xem một bức tranh thật quý giá và nổi tiếng mà hơn 70 năm ít người được thấy. Bức này đã được mua lại và có giấy chứng nhận của gia đình ông bà Massé.

Một bức tranh lụa khác, thật đẹp, cũng của Nguyễn Phan Chánh, nhan đề là « Thiếu nữ chải tóc », cũng được trưng ra trong cuộc triển lãm này : nó thuộc sở hữu của Bảo tàng Cernuschi. Lê Phổ, Tô Ngọc Vân cũng có mặt với những bức tranh lụa từ thập niên 30, trong sưu tập cũ của giáo sư Pierre Huard. Ai trong chúng ta cũng biết rằng giáo sư Huard đã cùng bác sĩ Đỗ Xuân Hợp góp phần giảng dạy môn giải phẫu không những ở Đại học Y khoa Hà Nội, mà còn chính tại Trường Cao đẳng Mỹ thuật nữa, cho nên cách chọn tranh rất là tinh tế.

Trong triển lãm, ta còn thấy một bức tranh lụa khác mà tôi cho là đẹp, đấy là bức vẽ hai mẹ con đang ngồi thêu, ký tên Nguyễn Văn Thịnh. Họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh tốt nghiệp Khóa IV Trường Cao Đẳng Mỹ thuật Hà Nội (1928-1933), cùng khóa với những họa sĩ khác lừng danh : Nguyễn Tường Lân, Nguyễn Gia Trí, Nguyễn Cát Tường (nổi tiếng vì kiểu áo dài Le Mur). (Nguyễn Gia Trí theo học Khóa IV, song bỏ học, sau tốt nghiệp Khóa VII, để trau dồi kỹ thuật sơn mài, chứ chẳng cần vội vàng tốt nghiệp). Trở lại họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh : đây là bức họa « ra Trường » của một « thủ khoa ». Sau này ít nghe thấy nhắc đến tên tuổi Nguyễn Văn Thịnh, nếu không có bức họa này họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh sẽ… mai danh !

Tầm quan trọng của cuộc triển lãm này là như thế, ngoài việc thưởng lãm những tranh tượng đẹp, ta còn có thể theo dõi chuyển biến nghệ thuật của những họa sĩ danh tiếng như Mai Thứ (từ tranh sơn dầu đến tranh lụa), Lê Phổ (từ cái nhìn thực đến hư cấu), Vũ Cao Đàm (từ điêu khắc đến cách điệu sơn dầu). Xin mở dấu ngoặc nhỏ : tôi cũng có một bức tượng đất nung, của Vũ Cao Đàm, nhưng có lẽ không đẹp bằng bức trưng ở Cernuschi. Đấy là chưa kể đến những tác phẩm khác có mặt trong phòng tranh : của Nam Sơn (hai bức), của Lương Xuân Nhị (hai bức). Nguyễn Gia Trí lần này, ở đây, chỉ có một tấm sơn mài nhỏ, thật đáng tiếc, vì ở Pháp, tranh sơn mài của Nguyễn Gia Trí được công chúng hâm mộ, có bức « bình phong » dài hơn bốn thước… Tuy vậy bức sơn mài nhỏ này chứa đựng tâm tư của nhà nghệ sĩ giữa thời cuộc : khoảng những năm cuối thập niên 40, đầu thập niên 50, họa sĩ bị nhà đương cuộc Pháp làm khó dễ, bắt bớ. May, nhờ người bạn là kỹ sư điện khí Nguyễn Duy Thanh có chân trong Hội đồng Liên hiệp Pháp can thiệp, nên được thả ra. Họa sĩ Nguyễn Gia Trí đã tặng kỹ sư Nguyễn Duy Thanh bức tranh này, vẽ cảnh « Cá chậu chim lồng », để tri ân.

Cạnh cuộc triển lãm, mà tôi vừa nhắc qua đến tầm quan trọng, Bảo tàng Cernuschi muốn thêm phần hiểu biết về Việt Nam hơn, nên cho tổ chức một số thuyết trình, bổ sung cho triển lãm. Có thuyết trình của những nhà nghiên cứu khác, về hội họa, về kiến trúc, về âm nhạc, như phần của anh Trần Quang Hải về Hát Bội và Hát Chèo, về nghệ thuật Chàm, về truyền thuyết, vân vân… Phần tôi, sẽ thuyết trình ngày thứ năm 25 tháng 10 về đóng góp của « Trường Mỹ thuật Gia Định », mà ta thường gọi một cách thân mật là « Trường Vẽ Gia Định ». Như quý bạn đều biết, năm tới, ngày 14 tháng 10 năm 2013, sẽ kỷ niệm long trọng một trăm năm thành lập Trường này, cho nên đóng góp của tôi, tuy nhỏ nhoi, cũng có đôi chút ý nghĩa.

Tôi sẽ trình bày về Bộ Chuyên khảo bằng tranh vẽ về Đông Dương (Monographie dessinée de l’Indochine), Bộ Chuyên khảo này ít người biết tới, năm 2008 đã đoạt giải « Sách Vàng », và đến năm 2011 được triển lãm tại Lễ hội đường sách Xuân Tân Mão năm 2011. Đây là bộ tranh đồ sộ gồm 520 bức vẽ, in li-tô, phần lớn đều tô màu, mô tả phong cảnh, cách sinh sống của dân nước ta vào khoảng 1935. Chính xác thì có 4 bộ về xứ Bắc, 1 bộ về miền Trung, 6 bộ về miền Nam, 2 bộ về Căm-pu-chia và nước Lào. Tranh vẽ đặt dưới sự chỉ đạo của ông Jules Gustave Besson, thanh tra các Trường Mỹ thuật và Mỹ nghệ ở miền Nam, và cũng là Hiệu trưởng của Trường Mỹ thuật Gia Định đến hơn 10 năm. Học sinh Gia Định tham gia đông đảo để thực hiện cuốn sách này, và tụ họp lại thành « Hiệp hội các Nghề Trang trí và Hợp tác xã Gia Định ». Sách do Nhà xuất bản Paul Geuthner in theo các bản vẽ (1935-1938-1943).

Tôi đã dùng nhiều hình ảnh trong bộ tranh này từ năm 1991 để minh họa cho cuộc sống của dân ta, trước đây, và ngày nay, để so sánh một số khác biệt Bắc Nam (nhất là về quy mô sản xuất lúa gạo) và cũng để minh họa cho nhiều biên khảo nằm trong việc giảng dạy môn «Văn minh văn hóa Việt Nam » tại Đại học Paris 7, từ năm 1975 cho đến khi nghỉ hưu năm 2002. Điều này nói lên sự chính xác của hình vẽ, phần lớn là vẽ bút chì, thêm tô màu công phu, của học sinh Trường Vẽ Gia Định. Về mặt này những bức vẽ đã giúp ta có một cái nhìn thực tế của đất nước và con người Việt Nam, khác hẳn cách nhìn thật mỹ miều nhưng không « đẫm mồ hôi » của các nhà họa sĩ. Nói vậy không có nghĩa là bắt họa sĩ chỉ được « tả chân » và buộc nghệ thuật phải có tầm mức « tư liệu ».

Không ! Nghệ thuật là sáng tạo, nhưng tôi vẫn muốn hỏi : tại sao một họa sĩ Nhật, như Hokusai, như Hiroshige lại có thể cho ta, vừa thưởng thức thiên nhiên Phù Tang, vừa yêu cái nên thơ của bức họa, vừa thấy được đời sống thường nhật của đại đa số quần chúng ? Đấy chỉ là một câu hỏi. Theo tôi, thì ở bên Pháp cũng thế : nếu được đào tạo theo cách nhìn của một Puvis de Chavanne thì sẽ vẽ « thoát tục » như Puvis de Chavanne, còn có cái nhìn sắc sảo, châm biếm như Honoré Daumier thì sẽ vẽ thể hiện cuộc sống một cách thật táo bạo, châm biếm, phê phán, nếu không gọi là đấu tranh… Tôi làm buổi thuyết trình này cũng có ý lập lại cán cân thăng bằng, không những chỉ về cái nhìn về đất nước ta, cho thấy một cách nhìn đầy thực tiễn mà cũng vẫn rất đẹp, đầy tính chất sáng tạo, nhưng còn muốn lập lại cái cân bằng cho những họa sĩ Trường Mỹ thuật Gia Định, vắng mặt trong cuộc triển lãm.

Buổi thuyết trình của tôi nhằm tránh cái « vênh » ấy : đã bảo rằng « Từ sông Hồng đến Cửu Long » mà ít thấy bóng dáng cây dừa, sông rạch… Không ổn. Đành rằng có mặt một Lê Văn Đệ, một Diệp Minh Châu, nhưng cả hai đều được đào tạo ở Hà Nội. Có bức tranh sơn mài của Thành Lễ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có suối, có núi, có rừng, có cầu, có người gồng gánh, kẻ cưỡi ngựa, tổng hợp lại cả Bắc Trung Nam,nhiều thời đại… Cũng hay ! Song, nếu xem cảnh một góc chợ dưới bàn tay, con mắt của học sinh Gia Định, sẽ thấy đâu là cái đặc thù của buổi họp chợ ở miền Nam. Ngoài ra, còn cảnh sản xuất, quy mô lớn, cung cách miền Nam (giã gạo 3 người, xay gạo, xay bột nhiều người), còn những ngành nghề mà, tuy có mặt ở miền Bắc, cũng không bao giờ được thấy mô tả, như cảnh sản xuất hàng trăm ngàn chiếc guốc, cảnh ngồi đóng cối xay gạo… Thật là chính xác, thật là phong phú, phải xem xét, so sánh, chứ nói trống không trên Đài khó quá !

Chuyên môn của tôi là ngành Dân tộc học, tôi làm việc ở Trung tâm Quốc gia Nghiên cứu khoa học (CNRS, Pháp). Tôi thán phục tài thể hiện sống động những gì học sinh Gia Định thấy trong đời sống thường ngày ở miền Nam. Họ không là « nhà Dân tộc học » mà sao lại thành công thế nhỉ ? Tôi chỉ khung lại miền Nam thôi, vì đấy là bí quyết thành công. Ông giám đốc Jules Gustave Besson cũng là họa sĩ, nhưng tranh của ông tầm thường, chú ý đến cách thể hiện ánh nắng, bóng râm rất khéo, tuy không khéo bằng Monet hay Seurat. Ông chẳng làm gì để tôi đặc biệt chú ý cả. Tuy nhiên, ông rất giỏi về điều động : vị tướng tài không phải là vị tướng phải bắn súng giỏi, mà là vị tướng chỉ huy giỏi.

Ông Besson đã gửi học sinh miền Trung về miền Trung vẽ, những bức vẽ của một Duy Liêm mà sinh quán ở Phan Thiết, vẽ về Phan Thiết, thì nhất rồi. Vì thế, người miền Nam ra Bắc vẽ, khó lòng mà vẽ đạt về đời sống thường ngày ở miền Bắc; ở Căm-pu-chia, ở nước Lào, cũng thế. Nhưng vẽ về miền Nam, thì đúng là họ vẽ “số dách”, khó ai sánh bằng. Phải chăng tôi thiên vị ? Ông Louis Malleret, Giám đốc Trường Viễn Đông Bác cổ (E.F.E.O.)viết bài tựa dài 11 trang, có ý phê bình những họa sĩ đi dạo qua một xứ sở nào đó, cưỡi ngựa xem hoa, hỡi ôi. Về những tác phẩm của học sinh Trường Mỹ thuật Gia Định, ông viết một câu rất thâm thúy : qua tranh họ vẽ, tôi thấy họ yêu quê hương của họ.

Dưới ngòi bút của một trí thức người Pháp, thời Pháp thuộc, đấy là một lời khen rất đáng tự hào, và đáng để chúng ta suy ngẫm."


nguồn: http://www.viet.rfi.fr/van-hoa/20120921-cernuschi-trien-lam-hoi-hoa-viet-nam-tu-song-hong-den-cuu-long
thiên thanh 29.10.2012 16:33:39 (permalink)
0
bố lynh ơi bố lynh, bố đi đâu mà dzắng nhà ... mèo dzắng nhà nên chuột mới dám thò cái đuôi ...
bo tt mời cả nhà nghe cái dzọng khàn khàn ...





On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Me l'a dit ce matin
A l'aurore je suis née
Baptisée de rosée
Je me suis épanouie
Heureuse et amoureuse
Aux rayons du soleil
Me suis fermée la nuit
Me suis réveillée vieille

Pourtant j'étais très belle
Oui j'étais la plus belle
Des fleurs de ton jardin

Refrain:
On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Me l'a dit ce matin
Vois le dieu qui m'a faite
Me fait courber la tête
Et je sens que je tombe
Et je sens que je tombe
Mon cœur est presque nu
J'ai le pied dans la tombe
Déjà je ne suis plus

Tu m'admirais hier
Et je serai poussière
Pour toujours demain

Refrain:
On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Est morte ce matin
La lune cette nuit
A veillé mon amie
Moi en rêve j'ai vu
Eblouissante et nue
Son âme qui dansait
Bien au-delà des nues
Et qui me souriait

Crois celui qui peut croire
Moi, j'ai besoin d'espoir
Sinon je ne suis rien

Ou bien si peu de chose
C'est mon amie la rose
Qui l'a dit hier matin



Công tử Lỳ ui ... sao hôm nay tt bỏ nhạc vào hong được ... Công tử cú bồ cho tt nha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 17:38:31 bởi Ct.Ly >
Ct.Ly 29.10.2012 17:53:57 (permalink)
Đóa Hồng Tím 29.10.2012 21:21:43 (permalink)
0
NHIỀU ĐÊM CHẠM PHẢI

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71281/E7BA82277B6B4B4FAF4F0D6BFEF736D3.jpg[/image]

nhiều đêm chạm phải âm thầm
tôi nghiêng qua phía tóc nằm trên tay
lâu bao nhiêu phút một ngày
không làm nổi toán , ngón tay ngù ngờ

nhiều đêm chạm trán bâng quơ
tóc bâng khuâng, lỗi nằm mơ tim người
chiêm bao nghe khúc khích cười
ào đàn chim mộng tung trời xứ thơ

nhiều đêm chạm bóng ảo hư
chờ bên song cửa mùa thu thiên đàng
gió rung , quay quắt lá vàng
bay như đàn bướm giữa hoang dã đời

nhiều đêm chạm phố. đơn côi
thuở tôi hay đứng nhìn tôi khi buồn
thời gian này gặp yêu thương
con tim hoá thạch miên trường bỗng dưng

nghe âm thanh vọng thật gần
mùa thu với cuộc tình nồng ấm êm
vội tôi nhìn mái tóc đêm
dường như tóc khóc trên thềm môi ai

đông hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 21:33:47 bởi thương yêu >
Attached Image(s)
Đóa Hồng Tím 29.10.2012 21:34:33 (permalink)
0
nghe BO hát dễ thương lắm .
TY
Phù vân 30.10.2012 05:02:25 (permalink)
0
Những Cái Chết Và Tù Đầy
“Cho Tổ Quốc Việt Nam”, đã qua và sắp đến


Bùi Hồng Lĩnh



“vì tổ quốc chống ngoại xâm
“vì tiền đồ dân tộc chống tham nhũng”

(Nguyễn Phương Uyên, trong tờ truyền đơn và lý do bị CSVN giam cầm)


NHỮNG SỰ HY SINH ĐẦU TIÊN CHO SỰ ĐỘC LẬP CỦA DÂN TỘC

Trong lịch sử đấu tranh và lên tiếng cho Tự Do Độc Lập và Nhân quyền cho đất nước và người dân Việt Nam đã có biết bao nhiêu con dân Việt hy sinh mạng sống hay chịu tù tội cho những cuộc đấu tranh và lên tiếng này. Những hình ảnh nổi bật nhất trong thời gian chống Pháp là những cái chết của Phạm Hồng Thái, và Nguyễn Thái Học bên cạnh hàng ngàn những con dân Việt vô danh cũng có cùng hành động chống Pháp. Những năm gần đây, trong sự cai trị của CSVN, cũng có nhiều người Việt Nam đã xem thường tính mạng tranh đấu cho những mục tiêu mới nữa, đó là Tự Do Dân Chủ cho người dân. Những người điển hình là Luật sư Lê Thị Công Nhân (LTCN) , Linh mục Nguyễn Văn Lý (NVL) và Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện (NCT).

Phạm Hồng Thái, mà chúng ta được biết đến là “Tiếng Bom Sa Diện” đã bị Pháp săn đuổi sau vụ ném bom giết hụt viên chức Toàn Quyền Đông Dương Pháp Martial Merlin, năm 1924, và đã nhẩy xuống sông tự vẫn vì không muốn bị Pháp bắt. Phạm Hồng Thái mất lúc 28 tuổi.

Chỉ 6 năm sau đó, Nguyễn Thái học cùng 13 đảng viên của Việt Nam Quốc Dân Đảng cũng bị Pháp xử tử hình trong Yên Bái sau cuộc khởi nghĩa chống Pháp bị thất bại. Nguyễn Thái Học lúc đó cũng dược 28 tuổi.

Sự chọn lựa cái chết của Nguyễn Thái Học cũng khác với sự chọn lựa của Phạm Hồng Thái. Một năm trước khi bị xử tử, Nguyễn Thái Học nhận thấy tổ chức nhân sự của đảng VNQDĐ mà Nguyễn Thái học là đảng trưởng đang bị hao hụt vì có nội gián và bị tình báo Pháp theo dõi gắt gao. Số đảng viên bị bắt lên đến hàng trăm, va không bao lâu nữa số đảng viên bị bắt sẽ làm cho đảng bị tan rã. Trong tình thế đó, NTH đã quyết định tổng khởi nghĩa, dù cơ hội thắng Pháp lâu dài là không có, và cái chết vì sự khởi nghĩa này không thể tránh được.

Cái chết của Phạm Hồng Thái và Nguyễn Thái Học tuy không xoay chuyển được tình thế và không mang lại sự độc lập tự do cho Viết Nam, nhưng cũng để lại tiếng vang cho hậu thế, và nhất là đã là những tấm gương tranh đấu để hậu thế noi theo.

NHỮNG SỰ HY SINH SAU ĐÓ, VỚI NHỮNG MỤC TIÊU CHO NHÂN QUYỀN VÀ DÂN QUYỀN

Những năm gần đây, hơn 60 năm từ ngày Nguyễn Thái Học bị xử tử vì tranh đấu cho sự độc lập, thoát khỏi sự cai trị độc tài của thực dân Pháp, một số con dân Việt Nam lại không màng sự sống chết hay tù tội để tranh đấu cho những mục tiêu tuy có một sự tương đồng với thời chống Pháp 1930, nhưng lại xúc tích hơn nhiều.

Người dân Việt Nam lúc này lại tranh đấu cho sự tự do và dân chủ cho chính họ và cho công dân VN, chống lại sự cai trị độc tài của giới cầm quyền, đảng CSVN. Đối với những người tranh đấu của thế hệ mới này, độc lập không chưa đủ, phải có thêm “tự do và dân chủ” mới hoàn tất được những giá trị của người dân, hay của công dân của một nước.

Sẵn sàng hy sinh mạng sống hay bị tù đầy vì tranh đấu cho sự Tự Do và Dân Chủ cho chính mình và cho đồng bào là sự hy sinh mà không hẳn ai cũng hiểu nổi. Một người dân đang thiếu ăn, thiếu mặc và không được đi học đến nơi đến chốn, và hàng ngày đều phải tất tưởi lo cơm áo đầy đủ cho mình và cho gia đình mình thì không thể hiểu, và nếu có hiểu, thì cũng khó có thể tham gia vào sự tranh đấu đó. Tự Do và Dân Chủ, đối với những thành phần mà ưu tiên của họ là kiếm sống, đang là những điều không phải là ưu tiên để họ để tâm vào. Thế tại sao Luật sư Lê Thị Công Nhân, Linh mục Nguyễn Văn Lý, Nhà báo Điếu Cầy và hàng trăm người nữa …… lại chấp nhận thiệt thòi cho chính mình để đòi hỏi sự Tự do và Dân Chủ, hay it ra cũng là đòi hỏi sự đối thoại với nhà cầm quyền, cho toàn thể dân chúng. Có lẽ đó là sự tiến bộ và phát triển của nhân loại nói chung, và sự ảnh hưởng của những quốc gia khác trên thế giới; và có lẽ đó là sản phẩm của sự học hỏi và phát triển trí tuệ cá nhân, nói riêng. Hệ quả của những sự phát triển trên là con người nay lại có thêm một món ăn “tinh thần” (tự do, dân chủ) ngoài món ăn “thức ăn vật chất” hàng ngày; và không hẳn ai cũng phải có 2 món ăn này để sống còn.

NHỮNG SỰ HY SINH CHỈ ĐỂ NÓI LÊN SỰ THẬT, MỘT VŨ KHÍ MÀ CSVN KHÔNG THỂ BẺ GẪY

Gần đây nhất là trường hợp Ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện. NCT cũng tranh đấu cho Tự do và Dân Chủ từ trên 50 năm nay, từ khi ông còn rất trẻ, và ông bị CSVN bỏ tù lần thứ nhất, năm 1961 khi ông mới 20, 21 tuổi. Trong hơn 27 năm bị ra vào nhà tù trong gông cùm CSVN, ông không ngừng tìm cách “NÓI LÊN SỰ THẬT” mà ông cho là “DỐI TRÁ, ĐỘC TÀI,…” của ĐẢNG ĐANG CẦM QUYỀN, CSVN, NGAY TRONG LÚC SỰ SỐNG CÒN của ông NẰM TRONG TAY CSVN. Sự tranh đấu của NCT đã mang một hình thức mới, phát xuất từ lương tâm cua chính mình và cố sống còn để lên tiếng cho mọi người biết sự thực về một chế độ vô nhân và độc tài, từ trên xuống dưới, bắt đầu từ Hồ Chí Minh. NCT đã thuộc lòng hàng trăm bài thơ ông sáng tác trong tù về chế độ CS, và đã tìm cách phổ biến những bài thơ này ra ngoài thế giới. NCT đã qua đời lúc được 73 tuổi với một thân thể mà sức khỏe đã bị hao hụt sau 27 năm trong tù.


Vòng hoa thương tiếc Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện của Luật sư Lê Thị Công Nhân


Công dân Việt Nam, qua nhiều thế hệ, đã tranh đấu cho sự độc lập, tự do, nhân quyền, dân quyền mặc dù phải trải qua những hy sinh xương máu hay tù đầy mà kết quả ít khi thấy được ngay khi sự hy sinh và tù đày xẩy ra nhưng kết quả lâu dài thì bao giờ cũng có. Cái chết của PHT, NTH, Đề Thám đã dẫn đến sự hy sinh của hàng ngàn công dân nước Việt trong cuộc chiến chống Pháp.

Sự tù đày và tranh đấu bằng thơ văn của NCT chắc chắn đã là một trong những động lực thúc đẩy sự tranh đấu của những thế hệ LTCN, NVL, hay ít ra cũng là những an ủi trong những lúc họ mỏi mệt, hay lo lắng…. Bằng chứng cho sự ảnh hưởng này là sự chia buồn, gửi vòng hoa phúng điều, của Lê Thị Công Nhân đến gia đình NCT, khi được tin NCT qua đời. Đó không phải là sự chia buồn giản dị, mà là một chứng cớ rõ ràng về sự đồng tình của những người tranh đấu cho cùng mục tiêu. Linh Muc Nguyễn văn Lý, người tranh đấu cho tự do và dân chủ cũng gửi đến gia đình NCT một vòng hoa chia buồn. Gia đình cố Thi sĩ Phùng Cung trong Nhân Văn Giai Phẩm cũng gửi đến vòng hoa phúng điếu. Những sự chia buồn này còn nói lên tinh thần bất khuất, không đầu hàng quyền lực của những nhà tranh đấu kể trên.

CSVN SỢ SỨC MẠNH LIÊN TỤC CỦA NHỮNG SỰ HY SINH ĐỂ TRANH ĐẤU CHO NHÂN QUYỀN VÀ DÂN QUYỀN

Tuy một phần người dân không biết và quan tâm, nhưng CSVN và đảng CSVN, nhóm đang cai trị những người tranh đấu cũng như công dân VN, lại biết được giá trị và sức mạnh của những quyền “Tự Do Dân Chủ” đó, cái sức mạnh mà nó có thể làm bật rễ cái quyền cai trị mà CSVN đang hưởng thụ. Họ biết được là vì họ đang hưởng tối đa những thứ này, và muống giữ nó cho đến cùng. Cho nên, một mặt CSVN trừng phạt để tận diệt những người lên tiếng đấu tranh, một mặt bịt mắt bịt miệng dân chúng để dân chúng không biết được là có những người đang lên tiếng thay họ.

LS LTCN và những người tranh đấu mặc dù không bị xử tử, và mặc dù họ không phải tự vẫn như Nguyễn Thái Học hay Phạm Hồng Thái, nhưng họ lại phải bị trừng phạt về tình thần và thân xác trong nhiều năm. Tuy nhiên, giá trị của tất cả những con dân Việt trong hàng ngũ tranh đấu từ Phạm Hồng Thái đến nay, dù họ bị giết chết hay chỉ bị tù tội, lại là những động lực tạo nên những sự tranh đấu kế tiếp và sau này của người dân. Những sự hy sinh đó là những bó đuốc lập lòe ở cuối đường hầm để dẫn đường cho những người muốn thoát khỏi nơi tăm tối, và dù những ngọn đuốc này bị dập tắt, cái tỏa sáng trước đó vẫn nằm trong tâm khảm mọi người có tấm lòng vì đất nước hay sự bình đẳng của con người, của công dân trong một nước. Sự tiếp tục lên tiếng và tiếp tục tranh đấu sẽ được người dân tiếp tục, dù nhiều hay ít trong sự đàn áp, đe dọa và bịt miệng của đảng và nhà cầm quyền CSVN, tại VN mặc dù CSVN càng ngày càng tàn nhẫn, xảo quyệt hơn trong những hành động bịt miệng đó – đến cả việc coi thương những quy ước quốc tế về nhân bản, nhân quyền của thế giới mà họ là một thành viên, đại diện cho công dân đang sống trong nước VN.

KHÓ KHĂN MÀ NHỮNG NGƯỜI ĐANG TRANH ĐẤU GẶP PHẢI

Sau những người tranh đấu những năm gần đây và đang bị lao tù, sẽ còn ai tiếp nối con đường của họ. Những người quan tâm đến sự tranh đấu cho tự do và dân chủ trong VN đang có những câu hỏi này. Tại sao không có thêm thật nhiều những người tranh đấu?, Tại sao không có sự nổi dậy của dân chúng sau bao nhiêu năm dưới sự cai trị độc tài của độc đảng? Lịch sử của dân tộc đã chứng minh rằng khi hạt giống đã gieo thì trước sau gì cũng có quả. Hạt giống PHT, NTH, Đề Thám,vvv đã nở ra hàng trăm ngàn người con Việt hy sinh cho sự tranh đấu giành độc lập những năm sau đó, thì sự tranh đấu của hạt giống NCT, LTCN, NVL, …. chắc chắn sẽ đâm chồi. Tuy nhiên, sự tiếp nối tranh đấu chống CSVN lần này khó khăn và phức tạp hơn nhiều, so với thời tranh đấu giành độc lập. Sau đây là 3 điểm điển hình cho sự khó khăn này:

1. Những thành phần chủ lực lên tiếng cho sự tranh đấu đã bị mất dần:

Nếu kiểm điểm lại những người tranh đấu lên tiếng cho dân chủ tự do trong VN những năm gần đây thì chúng ta nhận thấy rằng, đại đa số là thành phần trí thức, luật sư, kỹ sư, nhà văn, tu sĩ,… con chiên,… những thành phần mà CSVN đã tìm cách loại bỏ một cách có hệ thống trong vài năm nay, và đó là lý do tạo ra sự thiếu vắng này. Những người mà CSVN không thể tiêu diệt được thì họ tìm cách chuyển những người này ra khỏi nước, và ảnh hưởng tranh đấu của những người này thiếu hiệu quả khi ra khỏi nước, vì họ đã trở thành một trong hàng trăm ngàn người Việt hải ngoại cũng tranh đấu giống như họ. Sự tranh đấu chỉ mang nhiều sự can đảm và tinh thần bất khuất hơn cũng như được đón nhận hơn, khi xẩy ra ngay trong lòng địch, khi sự an toàn và mạng sống của những người tranh đấu cùng gia đình họ bị de dọa liên tục. Những bài thơ của thi sĩ NCT nếu làm tại hải ngoại khi ông có đầy đủ tự do thì chắc chắn không được đón nhận một cách trân trọng bằng khi ông làm những bài này trong ngục tù của CSVN.

2. Những thành phần tiếp ứng cho sự tranh đấu thiếu vắng:

Ngoài phần giới lãnh đạo chủ lực bị hạn chế dần dần, thành phần tiếp lực cho họ, những đoàn thể sinh viên học sinh, tín đồ của tôn giáo, hay nhân công, cũng không có sự tham dự nhanh chóng và đúng lúc để tạo thêm khí thế cũng như áp lực đến với giới cầm quyền. Tại sao có sự thiếu sốt sắng này? Đó là một câu hỏi mà nếu chúng ta có được nguyên nhân chính xác thì chúng ta sẽ tìm được một trong những chìa khóa cho sự tranh đấu, giải thể chế độ CS tại VN. (Những tháng gần đây đang có sự xuất hiện lẻ tẻ của tành phần này)

3. Mục tiêu của sự tranh đấu chưa được đa số dân chúng coi là cần thiết cho sự sống còn của họ:

Rất dễ cho người dân hiểu rằng, khi một nước bị đô hộ hay xâm chiếm bởi ngoại bang và người dân cần phải hy sinh tranh đấu dành lại độc lập và tự chủ cho dân tộc. Và lý do cũng như động lực đó là “lòng yêu nước”. “lòng yêu nước và sự độc lập không bị cai trị bởi ngoại bang” rất dễ gieo vào lòng dân chúng, mặc dù sự hiểu biết, hay dân trí, của họ không có nhiều. Đó là một trong những lý do toàn dân đã ủng hộ kháng chiến chống Pháp trong quá khứ.

Còn lúc này, khi mục tiêu là tự do và dân chủ cho toàn dân, thì người dân không thấy được sự khẩn thiết, hay sự cần thiết, hơn là sự đủ cơm ăn áo mặc cho cá nhân và cho gia đình. Hơn nữa, khi họ thấy rằng có những thành phần giầu có cạnh họ tự do tiêu pha phung phí, thì tự do lúc này lại đồng nghĩa với sự giầu có và quyền lực và lúc đó họ muốn nhìn và đạt được nhanh chóng những thứ kể trên. Sự khát khao tự do và dân chủ tăng hay giảm còn tùy thuộc vào nhu cầu và động lực của cá nhân hay tập thể. Giá trị của tự do thường tăng theo với khả năng tích lũy tài sản, thế lực; và giá trị của dân chủ thường đồng hành với quyền thế. Có quyền và thế lực là điều kiện tiên quyết để được làm chủ người khác, nhanh chóng và giá trị hơn là dành được quyền “làm người dân”, hay “làm đảng viên CSVN” còn có “giá trị vật chất” hơn là “làm người dân”. Nếu đa số người dân mà suy nghĩ như trên, thì kỳ vọng họ đồng lòng tranh đấu cho tự do dân chủ cho toàn dân là điều cần phải suy nghĩ lại.

NHỮNG DIỄN TIẾN BẤT NGỜ NƠI THÀNH PHẦN TRANH ĐẤU

Những năm tháng gần đây, trong giới thanh niên, sinh viên, học sinh, những người chưa được gọi là những thành phần trí thức hay chuyên viên, những người thật trẻ, đã một mình đứng lên, lên tiếng đoì hỏi cho sự độc lâp của VN trước sự bành trướng của Trung cộng và sự im lặng của nhà cầm quyền CSVN. Những người trẻ này, đáng lý ra phải là thành phần tiếp ứng thành phần trí thức, nhưng họ lại hành xử như là thành phần chủ lực, đã mạnh dạn lên tiếng đòi tự do dân chủ và độc lập, bất chấp sự an toàn của cá nhân cũng như gia đình họ.

Những hành động này, quả thực, làm ngạc nhiên những người có kinh nghiệm về lịch sử tranh đấu của người Việt. Nó nói lên hai điều, thứ nhất, đó là sự vắng bóng của thành phần chủ lực, trí thức, và thứ hai, nó nói lên sự chuyển mình của thành phần tiếp ứng. Trong phạm vi bài này, chúng ta tạm thời đặt câu hỏi, thay vì tim câu trả lời:

1. Tại sao có tình trạng này, một tình trạng mà thành phần trí thức chủ lực đang vắng bóng, và thay vào đó là sự tham dự tích cực của thành phần tiếp ứng, mặc dù vẫn còn thưa thớt? .Và tình trạng này có cho ta những dự đoán nào về sự thành công hay thất bại của sự tranh đấu cho “sự độc lập” của Việt Nam và hơn nữa sự tự do dân chủ cho Việt Nam?

2. Những thành phần nhân sự đóng góp cho những cuộc nổi dậy hay cách mạng theo kinh nghiệm trong lịch sử của các nước khác, hiện bây giờ ở đâu? Họ có còn sức mạnh đủ để tạo những sự thay đổi của thể chế chình trị tại VN?

3. Việc thay đổi thể chế chính trị tại VN này chắc chắn sẽ xẩy ra, không nhanh thì lâu, vì đó là điều tất yếu của lịch sử. (Tại sao lại chắc chắn sẽ xẩy ra? lại là một đề tài khác). Ai sẽ là thành phần chính trong tương lai, trong nỗ lực làm thay đổi thế chế chính trị hiện tại của VN?

4. Những thành phần sẽ làm thay đổi thể chế chính trị tại VN có thể đến từ bên trong giới cầm quyền lãnh đạo? hay chỉ từ bên ngoài? Và bên ngoài có phải chỉ là những người trong nước ở ngoài đảng, hay gồm cả những người đang sống ngoài Việt Nam?

KHI CÓ CHÍNH SÁCH TRONG TẦM MỨC QUỐC GIA BỎ TÙ HỌC SINH CHƯA TRƯỞNG THÀNH, CSVN ĐANG CHỨNG TỎ SỰ HOẢNG HỐT NGHIÊM TRỌNG VỀ TÂM LÝ KẺ CÓ TỘI, KHÔNG PHẢI LÀ LÒNG TIN NƠI CHỦ NGHĨA

Chỉ còn vài ngày nữa, ngày 30 tháng 10, 2012, CSVN sẽ đem xử hai người trẻ, lên tiếng cho sự độc lập của dân tộc, và quyền được lên tiếng kêu gọi nhà cầm quyền hãy tích cực lãnh đạo toàn dân trong nỗ lực này. Cũng trong những ngày này, CSVN đã bắt giữ một học sinh còn chưa học xong và sẽ đưa em đó ra tòa với tội danh chống đối chế độ trong khi em chỉ chống đối âm mưu xâm lăng đất nước của Trung cộng. Những người trẻ này rồi cũng sẽ bị tù với những tội danh “gọi là âm mưu lật đổ hay phá rối chế độ” như những tội danh đã gán ghép cho những người đã tranh đấu cho độc lập, tự do và dân chủ trước đó, mà hiện nay đang nằm trong những nhà tù của CSVN, hay đã qua đời vì sức khỏe đã yếu kém sau những năm bị tù đày.

Tại sao CSVN lại huy động cả một lực lượng công an bắt giữ và giam biệt tích một sinh viên mới 20 tuổi khi học sinh này viết 2 câu sau trong “tờ truyền đơn”:

“Vì tổ quốc chống ngoại xâm
Vì tiền đồ dân tộc chống tham nhũng”


Hai câu trên đối với thường dân là một phát biểu bình thường (mặc dù rất chín chắn, vì người viết đã phân biệt được Tổ quốc và Dân tộc), nhưng đối với CSVN, với sự suy luận trong tâm trạng một người có tội (không chống ngoại xâm và đang tham nhũng) thì câu nói “động nọc và trúng tim đen” này lại là một phát biểu sẽ có hệ quả rất to lớn nếu nó được lan rộng trong giới sinh viên học sinh. CSVN không nhìn cô học trò Nguyễn Phương Uyên 20 tuổi này là một cá nhân, mà là một người điển hình nói lên tiếng nói của cả một lực lượng người dân, nhận biết và tố cáo CSVN. CSVN hiểu là “nếu chống tham nhũng, tức là chống CSVN -vì ai có khả năng tham nhũng nếu không phải là đảng và trên 3 triệu đảng viên có quyền lực trong tay-, thì TIỀN ĐỒ của dân tộc sẽ bị tiêu diệt”. Theo CSVN, đó là sự chống đối cái quyền lợi của họ. CSVN có tật thì giật mình, và kẻ gian CSVN thì luôn luôn luôn sợ người khác nói những câu ám chỉ tội lỗi của mình. Sự hỏang hốt trong những năm gần đây của CSVN không phải là sự khủng hoảng vì chủ nghĩa CS bị mất chỗ đứng trong lòng dân, mà vì quyền lợi và quyền uy của CSVN bị đe dọa.

Đó cũng là trường hợp của nhạc sĩ Việt Khang và những người dân dám nói lên cái lo sợ của đảng CSVN. CSVN không phải nhìn gà hóa cáo hay dùng dao mổ bò giết gà, dùng biện pháp mạnh đối với những thành phần chỉ biết lên tiếng với tính cách cá nhân, mà là muốn giết từ trong trứng nước những cá nhân nói lên cái tội của họ trước dân tộc và tổ quốc. CSVN còn muốn giết cả những “ý nghĩ” phê bình họ, nếu được.

Hôm nay, tưởng nhớ đến những anh hùng hy sinh cho đất nước, vì bất cứ lý do gì, trong quá khứ, trong hiện tại cũng như trong tương lai, chúng ta không những cám ơn họ mà còn đặt lòng tin nơi sự biến chuyển tất yếu của lịch sử sẽ làm đổi mới dân tộc. Chủ nghĩa CS đã cáo chung, và cái phần đảng viên còn bám víu vào chủ nghĩa độc tài độc đảng này sẽ không còn nữa vì trên thế giới, đã có một thể chế độc tài nào tồn tại với thời gian? Lịch sử, không phải là sự tái diễn, mà là sự chuyển vận của con người, càng ngày càng gần với nhân bản, trong đó, những giá trị tinh thần cũng như nhân quyền, càng ngày càng trở thành những yếu tố quan trọng, không thể tách rời với những nhu cầu ăn uống để sống còn. Người dân Việt trong nước, nói một cách tổng quát, đã có sự nhận biết về những giá trị tinh thần đó chưa. Nói một cách khác, khi có những người hy sinh mạng sống và an toàn cá nhân để tranh đấu cho tự do dân chủ cho toàn dân, thì sự hy sinh này đã và sẽ được tiếp nhận thế nào. Hay đa số những người biết giá trị của tự do và dân chủ, hiểu và biết cách tiếp nhận sự hy sinh của những người tranh đấu đó, đã từ từ và lần lượt rời Việt Nam, đến những nơi mà tự do và dân chủ đã có sẵn. Một chỗ xì hơi cho quả bóng quá căng??? Có phải vậy không?

Bùi Hồng Lĩnh
27 tháng 10, 2012
dzuylynh 31.10.2012 07:23:09 (permalink)
0


Trích đoạn: thiên thanh

bố lynh ơi bố lynh, bố đi đâu mà dzắng nhà ... mèo dzắng nhà nên chuột mới dám thò cái đuôi ...
bo tt mời cả nhà nghe cái dzọng khàn khàn ...





On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Me l'a dit ce matin
A l'aurore je suis née
Baptisée de rosée
Je me suis épanouie
Heureuse et amoureuse
Aux rayons du soleil
Me suis fermée la nuit
Me suis réveillée vieille

Pourtant j'étais très belle
Oui j'étais la plus belle
Des fleurs de ton jardin

Refrain:
On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Me l'a dit ce matin
Vois le dieu qui m'a faite
Me fait courber la tête
Et je sens que je tombe
Et je sens que je tombe
Mon cœur est presque nu
J'ai le pied dans la tombe
Déjà je ne suis plus

Tu m'admirais hier
Et je serai poussière
Pour toujours demain

Refrain:
On est bien peu de chose
Et mon amie la rose
Est morte ce matin
La lune cette nuit
A veillé mon amie
Moi en rêve j'ai vu
Eblouissante et nue
Son âme qui dansait
Bien au-delà des nues
Et qui me souriait

Crois celui qui peut croire
Moi, j'ai besoin d'espoir
Sinon je ne suis rien

Ou bien si peu de chose
C'est mon amie la rose
Qui l'a dit hier matin



Công tử Lỳ ui ... sao hôm nay tt bỏ nhạc vào hong được ... Công tử cú bồ cho tt nha


ôi , kiếm đâu ra được con chuột chít như thế này nhỉ ?
một giọng Alto thiệt là dễ thương , đúng như Cathyly và [sm=10_point.gif]Tým nói !
chít chít nữa nhé chuột bo , hay lắm !
SongHuong 31.10.2012 09:20:27 (permalink)
0
KÝ ỨC THU



Ngang qua miền hoài niệm
Ai gọi thầm tên ai
Chiều nghiêng con dốc vắng
Dấu tình nào chưa phai

Em chở mùa thu đi
Gởi gì trong chiếc lá
Cánh chim nào vội vã
Bay ngược chiều thời gian

Còn lại chút riêng mang
Giấu trong miền kí ức
Thu ơi đừng day dứt
Chiếc lá vàng ngày xa

Chỉ còn lại mình ta
Nhặt mùa thu đến muộn
Nghe trong chiều sương xuống
Những nhạt nhoà phôi phai

Mùa thu chừng chia hai
Bên kia trời nắng gió
Góc bên này phố nhỏ
Lá thu dường như... rơi

Huế 30/10/2012
Sông Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2012 22:07:19 bởi SongHuong >
Thay đổi trang: << < 495051 > >> | Trang 50 của 72 trang, bài viết từ 736 đến 750 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9