Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 616263 > >> | Trang 62 của 72 trang, bài viết từ 916 đến 930 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
dzuylynh 23.01.2013 01:12:27 (permalink)
0



* * *





https://www.box.com/shared/fxdlschws17me34qs9ir


GẶP NHAU GIỮA MÙA XUÂN

thơ tân hình thức Dzuylynh | Ấu Tím diễn đọc


Đã nghe trong mưa giữa phút giao mùa hạt mềm nhung nhớ.
Chúm chím nụ đào môi cười em hé nờ cánh nhung tơ.
Nghe suối thơ reo khúc khích giọng cười, âm ba ngọt ngào vô tận.
Là em, là em.
Anh đang có đó phải không?
Tuyết đã tan chưa nơi anh ở, chổn thiên đường mơ ước.
Chỗ hôm nay không có nhân gian, nơi ngày ấy vó ngựa đã khua vẹt mòn dấu chân dĩ vãng.
Nỗi buồn quanh quẩn gần xa .
Xát lên nhánh tóc mai dáng liễu trang đài em dấu ái, chừng như đã có màu ngân bạc.
Là em. Là em đó, anh có biết không.
Làm sao, mình gặp nhau giữa mùa xuân anh nhỉ!
Anh có thấy gì không.
Mưa Xuân rải hạt đều trên ngón chân chim khóe mắt.
Thời gian, món quà em chưa một lần mong ước cũng đã pha tan trong một mảng gam màu.

Ly rượu rót cho anh trong phút giao thừa, trước trầm hương nến tỏa.
Đáy mắt em nhạt nhòa di ảnh, anh cúi đầu nâng thánh giá trên tay.
Cùng đồng đội vác trên vai cỗ quan tài thế hệ còn thiếu lời ghi báo tử.
Cốc vọng tửu em đã pha thêm lệ hồng giọt máu .
Anh hồn thiệng còn chưa vơi nửa ngụm sơn hà.
Quê hương mình chìm trong biển lửa xuân xưa, tổ quốc ta tiêu vong bởi thời tàn vận mạt.
Ba mươi tám mùa xuân đã trầm tư hương khói miếu đền thương hận.
Nửa thế kỷ cũng đã gần đong đủ nợ trầm kha
Xót xa em biết mấy cho vừa; chát chua đời ván bài sấp ngữa.

Gió đã về chưa cho lạnh nguội bầu huyết hận lưu vong.
Mưa đã về chưa cho trắng trong rạng ngời pho liệt sử
Nắng đã về chưa cho ấm nhụy xuân khai mãn độ
Anh và Em, ta hẹn nhau mùa xuân hy vọng.
Khỏang cách mấy mươi năm chiều dài cũng vừa đủ để quên và để nhớ
Bao nhiêu năm ly hương viễn xứ, bấy nhiêu lần Xuân đến Xuân đi.
Mấy mươi năm em lạc mất xuân thì, âm dương gãy nhịp cầu tri kỷ.
Nhớ về anh, án thư mờ nét chữ. Chênh vênh đời mực tým khúc giao thi.

Đã thấy trong Xuân rạng ánh mắt môi cười.
Anh nhớ nhé, đừng quên lời ước thệ.
Mình hẹn nhau gặp giữa mùa Xuân
Mình hẹn nhau gặp giữa mùa Xuân...

dzuylynhJan.22,2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2013 08:12:06 bởi dzuylynh >
nghinhnguyen 23.01.2013 11:26:53 (permalink)
0
Cảm ơn DZUYLYNH đã cho xem và được nghe một bài thơ bi hùng tuyệt với !

Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2013 11:33:14 bởi nghinhnguyen >
dzuylynh 24.01.2013 06:58:15 (permalink)
0





TA VỀ

sáng tác & trình bày dzuylynh
album Thiền Ca dzuylynh

ta về khẽ nhẹ lay vạt mây ngà
ta về khẽ nhẹ vớt ánh sao sa
ta về ôm một góc núi thênh thang
ta về theo những cánh hạc trên ngàn
ta về say hương dưới cội mai vàng
ta về nghe ghềnh thác réo miên man...

trên sườn non niệm câu A Di Đà
giấc trầm kha chợt nở cánh Liên Hoa
cuối bờ mê thuyền Bát Nhã khơi xa
thương trần gian Bến Giác còn ngút ngàn
bể trầm luân sóng vỗ tràn si hận
ánh Tuệ Đăng bừng sáng cõi vô minh...

kinh trầm buông hồi chuông lãng đãng
câu kệ ngân sắc sắc không không
ta ngồi nghe cuộc đời Hư Vô
tâm thường an nở đóa Vô Ưu...
Phù vân 24.01.2013 07:25:15 (permalink)
0


Phù Vân xin chào mừng thi sĩ NghinhNguyen đến chơi CLB.TÂ
Thân chúc anh luôn vun đầy niềm vui và ngập tràn thi hứng nơi này nhé !

tri âm từ những ý thơ
tình trong câu vận tiếng tơ gieo vần
thênh thang một giải phù vân
hư không nhật nguyệt âm ngân giang hà
trà dư nâng cốc bạn - ta
cạn chung tửu hậu khề khà cùng nhau
với tay nghiêng mảnh trăng sầu
điểm câu thi hoạ nhuộm màu tâm giao
nghinhnguyen 24.01.2013 11:03:47 (permalink)
0

Trích đoạn: Phù Vân



Phù Vân xin chào mừng thi sĩ NghinhNguyen đến chơi CLB.TÂ
Thân chúc anh luôn vun đầy niềm vui và ngập tràn thi hứng nơi này nhé !

tri âm từ những ý thơ
tình trong câu vận tiếng tơ gieo vần
thênh thang một giải phù vân
hư không nhật nguyệt âm ngân giang hà
trà dư nâng cốc bạn - ta
cạn chung tửu hậu khề khà cùng nhau
với tay nghiêng mảnh trăng sầu
điểm câu thi hoạ nhuộm màu tâm giao



Cảm ơn Phù Vân, Dzylynh, ĐH cùng các bạn trong CLB Tri âm
NN rất vui khi vào CLB để được xem những bài thơ, được nghe những bản nhạc tuyệt vời của các thi hữu.
Mong rằng sự kết nối này găng bó thâm tình dẫu mỗi người cách xa vạn dặm

Thân mến

Nghinh Nguyên


Vào cõi thơ

Cảm ơn Trời đã cho ta
Một tâm hồn nhỏ nhập hòa cõi thơ
Để nuôi những giấc mộng hờ
Cho hồn bay bổng thực, mơ giữa đời
Dẫu cành hoa bé nhỏ thôi
Điểm tô dáng vẻ vườn đời đẹp vui
Trải hồn thơ đón tình người
Biết tương tri giữa cõi đời mấy ai ?
Cụ Tố Như cũng thở dài
“Ba trăm năm nữa có ai khóc mình ?”(*)

Nghinh Nguyên
________________________________
(*)- Bât tri tam bach dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
ND
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2013 11:07:18 bởi nghinhnguyen >
dzuylynh 25.01.2013 01:18:22 (permalink)
0
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/C9384614B1D14FFF96DF288210D00965.JPG[/image]




TỰ VẤN

sao thưa giăng một góc trời
sương đêm rải hạt bời bời trên non
dừng chân phủi dấu cỏ mòn
ngước trông cánh tuyết xoay tròn phiêu du

chơi vơi chóp đỉnh mây mù
xanh rêu cổ tự phế màu ngói son
lời kinh tiếng mất tiếng còn
chày kình điểm vọng đã mòn chân tâm

lá reo trong gió thì thầm
chồi xanh chừng đã vươn mầm nghinh xuân
dầm mình đáy bể trầm luân
sân si hỉ nộ lục tuần còn mang...

tòa sen tỏa ánh đạo vàng
trần gian huyễn ngã dọc ngang khó tường
hay là duyên nghiệp còn vương
biết tìm đâu chốn vô thường độ thân

ngồi bên sơn tự bâng khuâng
thất tình lục dục phù vân mơ hồ
muốn thân hóa đá ngây ngô
muốn tâm an tịnh tựa hồ liên hoa

âm chùng gieo khúc thiền ca
âm cao lơ lững tan hòa khúc thi
tiếc thương luyến nhớ mà chi
xả buông một dạo xuân thì mà quên

ngũ liên tim trống còn rền
câu thơ nốt nhạc chênh vênh phím đàn
phương nam cách trở quan san
cỏ vàng mấy cội mai hoang bìa rừng

nhân quần tiết nghĩa dững dưng
dấu xưa xe ngựa bít bưng thuở nào
nhớ thầy con dạ nao nao
lửa thiêng tam muội tan cao tầng trời

hồn hoang thất đảo chơi vơi
muốn xô trời đất cho vơi nỗi sầu
bạn xưa tìm ở nơi đâu
chẳng qua tơ nhện bên cầu phong vân

xuân rơi giữa chốn phù trần
gió lay ý động bão vần vũ tâm
đôi lời tự vấn thì thầm
cho buông xả sóng ảo âm cuối ghềnh

cho thuyền thơ dạo lênh đênh
trôi về một cõi muộn phiền cuối năm
thượng nguyên chờ ánh trăng rằm
xua tan ảo ảnh sóng ngầm trong tâm...

trên đỉnh Maradona . Jan 24.2013


<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2013 03:03:06 bởi dzuylynh >
Phù vân 25.01.2013 06:36:59 (permalink)
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

40 năm sau bà Nguyễn Thị Bình vẫn chưa nói thật




Người lính cắm cờ Mặt trận giải phóng miền Nam trên nóc Dinh Độc Lập vào lúc 11 giờ 30 phút (30/04/1975) là Bùi Quang Thận, đại đội trưởng Đại đội 4, Tiểu đoàn 1, Lữ đoàn tăng thiết giáp 203, Quân đoàn 2 cũng là bộ đội Cộng sản miền Bắc quê ở Thái Bình phải không? Còn chuyện bà xác nhận “hai đoàn này là một” là chuyện ai không biết? Tuy hai khuôn mặt nhưng là một “cơ thể” của đảng đẻ ra. Có khác chăng bà là “phái nữ” còn ông Bộ trưởng Ngọai giao Nguyễn Duy Trinh là “phái nam”!…

*

Sự thật dối mãi rồi cũng có ngày lộ ra như trường hợp Phái đoàn của Chính phủ mang tên “Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam” do bà Nguyễn Thị Bình cầm đầu tại Hội nghị Paris cách nay 40 năm.

“Hiệp định về chấm dứt chiến tranh, lập lại hoà bình ở Việt Nam” đã được ký kết ngày 27/01/1973 bởi 4 bên ghi trong biên bản gồm: Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hòa (VNCH, Nam Việt Nam), Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa (miền Bắc) và Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam (CPCMLTCHMNVN), thành lập ngày 06/06/1969, tức Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (MTGPMN).

Ngọn nguồn xâm lăng

Thực chất Hội nghị dài 4 năm 8 tháng 16 ngày, bắt đầu từ 13/05/1968 đến 27/01/1973, không kể các phiên họp kín giữa Mỹ và Bắc Việt, chỉ nên coi đại diện cho 3 phe tham chiến gồm Mỹ, VNCH và phe Cộng sản Bắc và Nam bởi lẽ tổ chức MTGPMN do đảng Lao Động Việt Nam, sau đổi thành đảng Cộng sản Việt Nam thành lập và chỉ huy từ chính trị đến quân sự từ quyết định của Đại hội tòan quốc lần thứ III ngày 10/09/1060.

Nghị quyết “về nhiệm vụ và đường lối của Đảng trong giai đoạn mới” được viết theo phương châm “xây dựng miền Bắc, chiếu cố miền Nam”, theo đó, chính quyền miền Bắc viết: “Để bảo đảm cho cuộc đấu tranh cách mạng ở miền Nam giành được toàn thắng, đồng bào ta ở miền Nam cần ra sức xây dựng khối công nông binh liên hợp và thực hiện một mặt trận dân tộc thống nhất rộng rãi chống Mỹ-Diệm lấy liên minh công nông làm cơ sở. Mặt trận này phải đoàn kết các giai cấp và các tầng lớp yêu nước, dân tộc đa số, các dân tộc thiểu số, các đảng phái yêu nước và các tôn giáo, và tất cả những người có khuynh hướng chống Mỹ-Diệm. Mục tiêu phấn đấu của mặt trận này là hòa bình, độc lập dân tộc, tự do dân chủ, cải thiện dân sinh, hòa bình thống nhất Tổ quốc. Công tác mặt trận phải nhằm đoàn kết tất cả những lực lượng có thể đoàn kết, tranh thủ bất cứ lực lượng nào có thể tranh thủ, trung lập những thế lực cần phải trung lập, thu hút đông đảo quần chúng nhân dân vào phong trào đấu tranh chung chống Mỹ-Diệm nhằm giải phóng miền Nam, hòa bình thống nhất Tổ quốc.”

Trước khi chủ trương thành lập một Mặt trận mang danh nghĩa của “nhân dân miền Nam” để chống chính quyền VNCH thời Đệ I Cộng Hòa dưới quyền lãnh đạo của Tổng thống Ngô Đình Diệm, đảng Lao động Việt Nam ở miền Bắc thời ấy đã nói trắng ý đồ xâm lăng miền Nam từ năm 1959 khi đưa ra chủ trương phá hoại miền Nam qua Nghị quyết Trung ương “lần thứ 15 (mở rộng) về tăng cường đoàn kết, kiên quyết đấu tranh giữ vững hoà bình, thực hiện thống nhất nước nhà”.

Nghị quyết của Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khoá II) họp tại Hà Nội từ ngày 12 đến ngày 22-1-1959 viết:

“- Nhiệm vụ cơ bản là giải phóng miền Nam khỏi ách thống trị của đế quốc và phong kiến, thực hiện độc lập dân tộc và người cày có ruộng, hoàn thành cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở miền Nam, xây dựng một nước Việt Nam hoà bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh.

- Nhiệm vụ trước mắt là đoàn kết toàn dân, kiên quyết đấu tranh chống đế quốc Mỹ xâm lược và gây chiến, đánh đổ tập đoàn thống trị độc tài Ngô Đình Diệm, tay sai của đế quốc Mỹ, thành lập một chính quyền liên hợp dân tộc dân chủ ở miền Nam, thực hiện độc lập dân tộc và các quyền tự do dân chủ, cải thiện đời sống của nhân dân, giữ vững hoà bình, thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ, tích cực góp phần bảo vệ hoà bình ở Đông Nam Á và thế giới”.

Những người Cộng sản miền Bắc cũng không giấu giếm khi họ nói thêm rằng: “Hội nghị Trung ương lần thứ 15 nhận định rằng hiện nay, cách mạng Việt Nam do Đảng ta lãnh đạo bao gồm hai nhiệm vụ chiến lược: cách mạng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc và cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở miền Nam. Hai nhiệm vụ chiến lược đó tuy tính chất khác nhau, nhưng quan hệ hữu cơ với nhau, song song tiến hành, ảnh hưởng sâu sắc lẫn nhau, trợ lực mạnh mẽ cho nhau, nhằm phương hướng chung là giữ vững hoà bình, thực hiện thống nhất nước nhà, tạo điều kiện thuận lợi để đưa cả nước Việt Nam tiến lên chủ nghĩa xã hội.”
- (Tài liệu của đảng CSVN)

Cộng sản Miền Nam


Bà Nguyễn Thị Bình – 40 năm trước

Như vậy đảng CSVN và những người Cộng sản miền Nam, trong đó có bà Nguyễn Thị Bình, người đã được thu nạp vào đảng Cộng sản Đông Dương từ năm 1948 có còn chối cãi rằng họ “không phải là Cộng sản” không?

Cùng được kết nạp vào đảng năm 1948 còn có Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, Chủ tịch đầu tiên của Mặt trận Giải phóng miền Nam khi thành lập ngày 10/12/1960 và Kỹ sư Huỳnh Tấn Phát, Phó Chủ tịch, Thủ tướng của Chính phủ CMLTCHMNVN đã gia nhập đảng Cộng sản Đông Dương từ năm 1947.
Theo tiểu sử công khai thì Bà Bình, tên thật là Nguyễn Châu Sa hay Nguyễn Thị Châu Sa, sinh ngày 26 tháng 5 năm 1927 tại tỉnh Sa Đéc (nay thuộc tỉnh Đồng Tháp). Tuy nhiên, nguyên quán của thân phụ bà là ông Nguyễn Đồng Hợi, lại ở Điện Bàn, Quảng Nam. Thân mẫu bà là bà Phan Thị Châu Lan (tục gọi là cô Mè, 1904-1944), là người con gái thứ hai của nhà chí sĩ Phan Chu Trinh.

Bà Bình tham gia hoạt động chống Pháp từ thời còn niên thiếu. Năm 1954, bà ra tù và tham gia phong trào hòa bình đòi thi hành Hiệp định Genève. Năm 1955, bà được đảng điều ra Bắc tập kết và được đào tạo thêm theo chương trình bồi dưỡng cán bộ đặc biệt.

Năm 1962, bà được điều trở lại miền Nam với cái tên mới là Nguyễn Thị Bình, giữ chức vụ Ủy viên Trung ương Mặt trận Giải phóng, hoạt động trong tổ đối ngoại, kiêm Phó tổng thư ký Hội Phụ nữ Giải phóng. Cuối năm 1968, bà được cử làm Trưởng đoàn đàm phán của Mặt trận Giải phóng sang Paris dự Hội nghị Paris về Việt Nam, đến đầu tháng 1 năm 1969, ông Trần Bửu Kiếm giữ chức vụ trưởng đoàn, còn bà được rút về nước để chuẩn bị cho việc thành lập Chính phủ lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Sau đó đảng Cộng sản cử Bà làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao cho Chính phủ này để đảm nhận lại chức vụ Trưởng đoàn đàm phán của phe MTGPMN tại cuộc hòa đàm Ba Lê.

Những mặt trái

Trong cuộc phỏng vấn của báo điện tử đảng Cộng sản Việt Nam phổ biến ngày 23/01/2013, bà Bình nói: “Trong 4 đoàn, đoàn Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam đại diện cho cuộc chiến đấu trực tiếp với Mỹ. Do đó theo tôi, chú ý của thế giới tập trung vào đoàn Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà và Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam; và hơn nữa, như chúng ta biết, hai đoàn này là một, mục tiêu là giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Vì vậy, tất cả những đề nghị giải pháp đưa ra đều do Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam và được Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà ủng hộ. Vì thế, vị thế của Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam là rất quan trọng trong đàm phán Hiệp định Paris. Bên cạnh đó, Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam còn có vị trí quan trọng, bởi là người trực tiếp chiến đấu, với đường lối độc lập hòa bình trung lập, nhấn mạnh đến đường lối hòa bình, mềm dẻo đối ngoại trong đàm phán.”

Bà Bình đã “phóng đại tô mầu” văng miệng cho vai trò “chiếc áo rộng hơn người mặc” của MTGPMN vì bà không mất tiền mua.

Tại sao?


Bà Nguyễn Thị Bình – những năm sau

Bởi vì làm gì có điều được gọi là “đại diện cho cuộc chiến đấu trực tiếp với Mỹ” của phe MTGPMN trên chiến trường miền Nam trong 20 năm chiến tranh gọi “chống Mỹ cứu nước”?

Chắc Bà Bình quên mất hình ảnh chiếc xe tăng đi đầu húc đổ cổng dinh Độc Lập ngày 30/04/1975 ở Sài Gòn tuy có cắm cờ của “giải phóng” nhưng những lính trên xe là của miền Bắc đấy chứ?

Rồi người lính cắm cờ MTGPMN trên nóc Dinh Độc Lập vào lúc 11 giờ 30 phút (30/04/1975), Bùi Quang Thận, đại đội trưởng Đại đội 4, Tiểu đoàn 1, Lữ đoàn tăng thiết giáp 203, Quân đoàn 2 cũng là bộ đội Cộng sản miền Bắc quê ở Thái Bình phải không?

Còn chuyện bà xác nhận “hai đoàn này là một” là chuyện ai không biết? Tuy hai khuôn mặt nhưng là một “cơ thể” của đảng đẻ ra. Có khác chăng bà là “phái nữ” còn ông Bộ trưởng Ngọai giao Nguyễn Duy Trinh là “phái nam”!

Thế rồi bà Bình còn hô hoán lên rằng: “Nếu không có chiến thắng Mậu Thân 1968, không có những ngày chiến đấu ác liệt bảo vệ thành cổ Quảng Trị, không có chiến thắng Điện Biên Phủ trên không, không có sự hỗ trợ chi viện của miền Bắc thì không có Hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình tại Việt Nam. Và đương nhiên, nếu không có Hiệp định Paris năm 1973 thì sẽ không có Đại thắng mùa Xuân năm 1975.”

Tòan là những chuyện “bới đống tro tàn tìm máu đổ” và nhận công “hão”. Bà Bình nói “chiến thắng Mậu Thân 1968” là bà đã nhục mạ lên những xác người Việt Nam vô tội của miền Nam bị lính Cộng sản hai miền Nam-Bắc sát hại không gớm tay trong cuộc thảm sát ở Huế và ở khắp thành thị miền Nam của năm ấy mà bà không nhớ sao?

Còn bao nhiêu xác người dân, trong số có không biết bao nhiêu con trẻ, phụ nữ và các cụ gìa đã bị lính Cộng sản rượt bắn tiêu diệt không thương tiếc trên đường chạy trốn để không bị bắt lại ở đường số 1 nối liền Quảng Trị với Thừa Thiên?

Còn chuyện bà nhớ ơn miền Bắc đã “hỗ trợ chi viện” cho miền Nam “kháng chiến chống Mỹ” và “chống Ngụy” là đầu óc bà bắt buộc phải “có vấn đề” rồi!

Nếu miền Bắc của bà tử tế như họ nói từ xưa đến nay thì làm gì có những câu chuyện “lính Việt Cộng miền Nam” đã “chửi thề nguyền rủa” các đồng chí miền Bắc cướp công cách mạng của đồng bào miền Nam sau cuộc chiến?

Quân “giải phóng” làm gì có xe tăng, đai pháo và hỏa tiễn. Chúng là của Trung Cộng và khối Liên Sô trao cho lính miền Bắc Cộng sản để đem vào Nam giết hại dân lành và phá họai xóm làng đấy thôi?

Chẳng nhẽ bà đã quên câu chuyện “Câu lạc bộ truyền thống kháng chiến” của những “Lão thành Cách mạng” và Tướng tá người miền Nam bị “khóa miệng” từ tháng 3 năm 1989 bởi Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, và một số người bị bắt giam hoặc bị qủan thúc như các ông Tạ Bá Tòng, Hồ Văn Hiếu, Ðỗ Trung Hiếu, Lê Ðình Mạnh?

Những người “kháng chiến gian khổ gấp trăm lần hơn” bà Bình không “có công” với cách mạng như bà hay sao mà họ bị trù dập đau đớn như thế, hay chỉ vì họ đã bất đồng chính kiến và bất mãn trước chủ trương kỳ thị và những chính sách làm nghèo đói dân miền Nam của đảng miền Bắc sau ngày 30/4/1975?

Chắc hẳn bà cũng chưa quên những lời oán trách bị kỳ thị và bị “vắt chanh bỏ vỏ” của bà Bác sỹ Dương Qùynh Hoa, Bộ trưởng Y tế của Chính phủ ma CMLTCHMNVN sau ngày “giải phóng” đấy chứ?

Hay là bà Bình cũng quên nốt lời lên án các chỉ huy quân sự miền Bắc đã “chủ ý” đẩy “lính Việt Cộng” miền Nam vào chỗ thiêu thân trong trận tấn công Mậu Thân?

Những người Cộng sản miền Nam được hưởng ân sủng như bà không nhiều. Nhưng bà cũng không nên quên rằng, dù bà cố nói sai đi thì lịch sử vẫn còn ghi đậm nét những phá họai đất đai và con người miền Nam của đảng Cộng sản Việt Nam trong hai cuộc chiến huynh đệ tương tàn.

Bởi lẽ nếu 30,000 quân lính miền Bắc không lén lút ở lại trong Nam sau Hiệp định Geneve 1954 để nuôi dưỡng chiến tranh xâm lược và nếu ngót 200,000 bộ đội chính quy miền Bắc không được “ở nguyên vị trí” trong Nam do nhượng bộ vì quyền lợi thiển cận phải tái đắc cử của Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon trước khi ký Hiệp định Paris năm 1973, nhờ đó mà Bắc Việt có thể dấy lên cuộc chiến mới phá họai hòa bình để giết hại đồng bào thì làm gì có chuyện được gọi là “Đại thắng mùa xuân 1975”, hay bị rơi vào hòan cảnh “một triệu người vui thì cũng có một triệu người buồn” như Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã nói?

Thế rồi người dân cũng chưa thấy bà Bình có lời bênh vực nào cho những người biểu tình chống Trung Cộng đang xâm chiến biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông khi họ bị công an đàn áp dã man từ Sài Gòn ra Hà Nội?

Cũng chưa nghe bà than phiền gì về chuyện hàng chục nghìn người dân miền Nam đã bỏ xác trên Biển Đông khi vượt biển tìm tự do sau ngày “các đồng chí” của bà chiếm Sài Gòn?

Bà cũng im hơi lặng tiếng sau chiến dịch đảng cướp sạch tài sản của giới thương gia Sài Gòn và phá họai nền kinh tế phồn thịnh của miền Nam trong chiến dịch diệt tư sản năm 1977 khiến cả nước phải mất hàng chục năm mới ngóc đầu lên được!

Những tệ nạn xã hội, văn hóa suy đồi, luân thường đạo lý đảo ngược, truyền thống dân tộc băng họai trong xã hội ngày nay và nạn tham nhũng đang đe dọa sự sống còn của cả nước có do Mỹ-Ngụy để lại không hay bởi “các đồng chí Cộng sản của bà” gây ra?

Có phải đó là những “thành qủa vĩ đại” của cách mạng không hay là những thảm họa của cái gọi là “Đại thắng mùa Xuân năm 1975”?

Rồi bà Bình hãy ngẫm lại xem chủ trương “hòa hợp, hòa giải dân tộc” do bà rêu rao ở Hội đàm Paris 40 năm trước đã thực hành ra sao ở trong Nam kể từ 30/04/1975, hay lòng người Nam-Bắc từ đó đến nay đã chia rẽ và hận thù nhau hơn bao giờ hết?

Ấy là chưa kể gần như tòan vẹn trên 3 triệu cây số vuông Biển Đông đã nằm trong tay kiểm soát của Trung Cộng.

Rồi bà phải trả lời như thế nào với một số Trí thức Sài Gòn từng là người của MTGPMN hay cảm tình viên trong thời chiến đã bị trù dập, bị khống chế và bị đe dọa, khủng bố trong mấy năm gần đây chỉ vì muốn biểu tình chống xâm lăng của Trung Cộng ở Biển Đông?

Chẳng lẽ bà không biết đến những người như Giáo sư Tương Lai, cựu Dân biều VNCH Hồ Ngọc Nhuận, Bác sỹ Hùynh Tấn Mẫm, Luật sư Lê Hiếu Đằng v.v…?

Tại sao họ đã quay lưng lại với đảng và nhà nước của bà thì bà phải hiểu chứ?

Những sự thật phũ phàng này không ghi trong “Hiệp định về chấm dứt chiến tranh, lập lại hoà bình ở Việt Nam” nhưng đang nhảy múa trước mắt mọi người.

Chẳng nhẽ bà Bình không thấy hay Bà biết mà không dám nói?

(01/013)
Phạm Trần
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2013 17:29:13 bởi Phù Vân >
Phù vân 25.01.2013 06:56:50 (permalink)
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

Hillary Clinton, Đàn bà dễ có mấy tay…
Wednesday, 23 January 2013 16:02

Nguyễn Xuân Nam

Cali Today News – Sáng nay 23 tháng 1, 2013, tôi ngồi xem TV, theo dõi chuyện điều trần của bà Ngoại trưởng Hillary Clinton trước Ủy Ban Ngoại Giao Thượng Viện Hoa Kỳ về vụ tòa lãnh sự Mỹ tại Benghazi, Lybia bị tấn công vào ngày 11 tháng 9 năm rồi mà hậu quả là 4 người Mỹ, trong đó có đại sứ Christopher Stevens, đã chết.



Có lúc, bà thật hùng biện để giải trình vấn đề…
Có lúc, bà tỏ ra rất bản lãnh để nhận trách nhiệm về phía mình (I take responsibility),
Có lúc, bà vươn người ra phía trước như một lãnh tụ khi nói: “I am determined to leave the State Department and our country safer, stronger and more secure”,…
Và có lúc, khi nói đến cảnh đón những quan tài của các nhà ngoại giao bỏ mình từ Benghazi về nước, bà ngậm ngùi nhỏ lệ, với đôi mắt đỏ hoe,…

Qua những thước phim truyền hình ngắn ngủi đó, bà để lại trong tôi một hình ảnh của một người phụ nữ vĩ đại, mà có thể nói là “đàn bà dễ có mấy tay…” Bà biết khóc cười theo vận nước. Bà biết cứng rắn vỗ bàn khi tranh luận với thượng nghị sĩ Cộng Hòa… Và bà biết tung ra những lời biện minh đanh thép… Chính Thượng nghị sĩ John McCain cũng đành thừa nhận “sức chiến đấu của bà ấy thật mạnh mẽ…”

Trên hành tinh này có mấy nhi nữ như bà…



***

Thế giới ngày nay, không ít phụ nữ trở thành lãnh tụ, như nữ Thủ tướng Thái Lan, nữ tổng thống Nam Hàn, nữ lãnh tụ đối lập Miến Điện,…

Người phụ nữ từng bao năm nay chinh phục tôi, làm tôi thật ngưỡng mộ, chính là bà Aung San Suu Kyi, một người phụ nữ Miến Điện nhỏ nhắn, nhưng ý chí thì cứng hơn sắt thép và sự can đảm thì phi thường,… Bà hy sinh cả hạnh phúc của người phụ nữ, niềm vui của người mẹ, để lo cho một gia đình lớn hơn, đó là dân tộc Miến Điện,…

Người phụ nữ ấy làm thế giới ngưỡng mộ và rung động…



Nếu Aung San Suu Kyi chinh phục nhân loại bằng sự dũng cảm, lòng cam chịu và sự hy sinh, tính không khuất phục, thì bà Hillary Clinton chinh phục con người bằng những nét riêng khác: Sự thông minh và khả năng đối phó đa dạng, sự uyên bác và sự vượt trội lên trên thế giới bình thường,…

Những con số hiện nay cho thấy rằng nếu bà ra ứng cử tổng thống năm 2016 và nếu cuộc bầu cử tổng thống 2016 diễn ra ngày hôm nay, thì tổng thống nhiệm kỳ 2016-2020 chính là bà Hillary Clinton.

Sự nôåi tiếng và sự ưa chuộng đối với bà còn cao hơn ngôi sao đang lên Joe Biden rất xa.

Trước khi so sánh giữa bà và phó TT Joe Biden, chúng ta nhìn qua phía Cộng Hòa, thì hiện nay, phía Cộng Hòa đang ở trong thời kỳ khủng hoảng ngôi sao. Không có một ngôi sao chính trị Cộng Hòa nào có thế giá để ra mùa tranh cử 2016 cả. Nghị sĩ Marco Rubio (Florida) thì gần như chẳng có mấy tiếng tăm (largely unknown); cựu thống đốc Jeb Bush thì bị “chìm dưới nước” (underwater) khi chỉ số ủng hộ so với chống đối là âm (36% ủng hộ so với 45% chống đối); dân biểu Paul Ryan thì cũng chẳng nổi lên cho lắm dù mới tranh cử phó TT,…



Nếu phía Cộng Hòa chưa có ngôi sao nào đáng kể cho cuộc chạy đua 2016, ít ra trong thời điểm này, thì dư luận chỉ nhắm vào hai nhân vật phía Dân Chủ, đó là Hillary Clinton và Joe Biden.

Và nếu cuộc đua này diễn ra hôm nay, thì bà Hillary Clinton ăn chắc, và Joe Biden thua “đứt đuôi con nòng nọc”.

Theo thăm dò của ABC News/Washington Post thì sự yêu mến của công chúng dành cho bà Hillary Clinton hơn ông Joe Biden đến 16%, dù cho bà có đang trải qua cuộc điều trần tại thượng viện về vấn đề thảm sát ở Benghazi.

67% người Mỹ nhìn chung yêu mến bà, và đó là một điểm cao mới trong sự nghiệp của bà, và sự yêu mến cao này không thay đổi trong mấy tháng qua.

Trong lúc đó, Joe Biden, so với bà Hillary Clinton, không được công chúng yêu mến bằng: 48% yêu mến và 37% không thích.

Tuy tỷ lệ yêu thích này có tăng lên so với mấy tháng trước, nhưng rõ ràng ông ta còn thua bà Hillary Clinton rất xa.

Đối với các đảng phái, sự yêu thích đối với bà Hillary vượt xa ông Joe Biden: 13% trong đảng Dân Chủ, 17% trong đảng Cộng Hòa, và 23% trong số cử tri độc lập.

Trong số cử tri sắc tộc, thì bà Hillary Clinton hơn hẵn Joe Biden trong số cử tri gốc Mễ đến 29% (73% so với 44%). Đối với cử tri da đen thì tỷ lệ không cách biệt lắm: Hillary 83% và Biden 79%.

Cử tri da trắng thì ủng hộ bà Hillary một cách mạnh mẽ.

Qua những dữ liệu từ kết quả thăm dò dư luận nói trên, nếu cuộc bầu cử 2016 diễn ra ngày hôm nay, thì tổng thống của Hoa Kỳ không ai khác hơn chính là bà Hillary Clinton.

***

Thế nhưng, có thể điều này sẽ không xảy ra, vì…

Có lần bà trả lời phỏng vấn, bà nói rằng sau khi giả từ ghế ngoại trưởng, bà sẽ về hưu sống ẩn dật.

Gần đây, chúng ta càng sốc khi đọc bản tin sau: NGOẠI TRƯỞNG HILLARY CLINTON CÓ NGUY CƠ BỊ MÙ LÒA.

Bài báo viết:

“Khối máu tụ mới phát hiện trên đầu Ngoại trưởng Hillary Clinton có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị giác và có thể khiến bà bị mù lòa.

Ngoại trưởng Hillary Clinton có nguy cơ bị mù lòa.

“Hillary đang mắc phải các vấn đề về thị giác, liên quan đến hiện tượng mất trí nhớ và hoa mắt, nhưng một số xét nghiệm mới nhất chẩn đoán rằng bà có thể bị mắc một bệnh hiếm gặp về dây thần kinh thị giác, khiến bà có thể bị mù”, một người thân trong gia đình bà tiết lộ.

Người này cho biết thêm: “Bà ấy đang muốn giữ bí mật về sức khoẻ của mình. Trong khi đó, ông Bill và Chelsea đang rất lo lắng. Vì Hillary đi máy bay quá nhiều nên bà đang phải đối mặt với chứng nghẽn tĩnh mạch nặng ở chân và chứng này cũng đang di chuyển tới gần não, gây ra tình trạng sưng phồng và phá hủy dây thần kinh thị giác của bà. Bác sỹ cho biết, đây là chứng bệnh rất khó chữa và có thể dẫn tới mù lòa ”.

Bên cạnh đó, theo thông tin từ người giấu tên trên, bệnh của bà Hillary là loại bệnh hiếm. Ông này cho biết, ông không biết dây thần kinh thị giác của nữ Ngoại trưởng Mỹ gặp vấn đề từ bao giờ và nếu không điều trị kịp thời thì tình trạng bệnh của bà sẽ thế nào.

Được biết, bà Hillary đã bật khóc khi biết thông tin bà có nguy cơ bị mù. Việc bà Hillary có thể bị mù cũng là một cơn ác mộng đối với cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton và con gái Chelsea.

Trước đó, Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton đã phải nhập viện tại New York sau khi bác sỹ phát hiện thấy một khối máu tụ trong đầu bà. Khối máu đông trên được phát hiện khi bà trải qua một đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện sau cơn choáng và ngất xỉu hồi giữa tháng 12 này.

Bà Hillary, 65 tuổi đã bị nhiễm virus gây viêm dạ dày trong chuyến đi dài 5 ngày tới châu Âu hồi đầu tháng 12 năm ngoái. Khi ấy, bà bị mất nước nghiêm trọng do virus dẫn đến bị ngất xỉu. Các bác sĩ kết luận bà Hillary phải nghỉ ngơi ở nhà, không được làm việc quá sức và đi xa trong vòng 3 tuần. Tuy nhiên, ngay sau khi bà Hillary bắt đầu trở lại làm việc thì các bác sĩ lại phát hiện ra cục máu tụ trong đầu bà và kể từ đó sức khỏe của bà suy yếu trầm trọng.

Ngoại trưởng Mỹ Hillary, nữ chính trị gia từng được dự đoán sẽ trở thành một trong những ứng cử viên của Đảng Dân chủ tham gia tranh cử tổng thống vào năm 2016, gần đây, khẳng định, sau khi kết thúc nhiệm kỳ vào tháng Giêng năm 2013, bà sẽ rời bỏ chính trường, lui về chăm lo cuộc sống cho gia đình và an hưởng tuổi già.

Bà sẽ từ chức ngay sau khi Tổng thống Barack Obama nhậm chức nhiệm kỳ 2 vào ngày 21/1 tới. Tổng thống Obama cũng đã chính thức thông báo chọn Thượng nghị sĩ John Kerry của bang Massachusetts thay thế bà Clinton vào vị trí đứng đầu Bộ Ngoại giao.”

***

Và nếu bệnh tình này là sự thật và vì bệnh tình bà phải lui về ẩn cư, thì đó là một bi kịch đối với tài năng và cuộc đời của người phụ nữ phi thường này…

Nếu điều đó là đúng, thì đúng là trớ trêu con tạo trêu ngươi cuộc đời…

Dù bà có trở thành tổng thống hay không, người phụ nữ như bà nào trên đời này dễ có mấy tay…

Nguyễn Xuân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2013 17:35:44 bởi Phù Vân >
dzuylynh 25.01.2013 11:14:34 (permalink)
0
GIAI THOẠI THƠ

"HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM"
(Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím của thi sĩ Kiên Giang)



Đây là một bài thơ rất quen thuộc với người ViệtNam và đã được phổ nhạc, gần đây nhất là bài Chuyện Tình Hoa Trắng do ca sĩ Như Quỳnh trình bày . Gọi là một bài thơ nhưng thật sự có đến hai bài Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím hay đúng hơn, một bài thơ với hai đoạn kết hoàn toàn trái ngược nhau . Cả hai bài đều hiện hữu song song và củng nổi tiếng tuy ít có người để ý đến sự việc bất ngờ này . Ngày nay xem phim trong các dĩa DVD ta thường thấy có thêm phần Alternate Ending, một kết cục khác của phim mà vì lý do nào đó nhà đạo diễn đã phải bỏ đi, không sử dụng khi đưa cuốn phim ra phát hành chánh thức .

Nghi vấn chánh của bài viết là tại sao ông Kiên Giang đã làm như vậy và trên một khía cạnh, đã đi trước các đạo diễn Hollywood bao nhiêu năm trời . Tôi vẫn thắc mắc và gần đây, cùng với một nhóm bạn lập ra chương trình Cây Mùa Xuân đã gặp gở, ủy lạo các nghệ sĩ cổ nhạc nghèo khó . Trong chương trình đó, một người bạn tại Việt Nam trong nho’m đã gặp ông Kiên Giang, tôi nhờ anh hỏi về nghi vấn này và được bác cho biết như sau:

...Hồi đó, có một anh chàng học sinh nọ, tên Trinh, quê ở tận miền Rạch Giá lên học tại Sài Gòn, học cùng lớp với cô nữ sinh tên là Nguyễn Thi. Thúy Nhiều, người ơ? Sóc Trăng . Thuở đó chàng là học sinh khá giỏi về Văn nhưng lại yếu về môn Toán, tình bạn của họ rất là trong sáng, có xen lẩn tình yêu thơ mộng, những khi chàng bí Toán thì hay nhìn sang để “copier” nàng . Lúc là sinh viên chàng là cây bút của một tờ báo, còn nàng, tuy là gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhưng không thể làm gì thêm . Thế là chàng dùng tiền nhuận bút chia xẽ cho nàng . Tình yêu, tình bạn thơ mộng đó kéo dài suốt quãng đời sinh viên của hai người tại đất Sài Gòn . Hai người còn có lời hứa sống chết có nhau .

Sau khi chia tay tại Sài Gòn, chàng ở lại làm nhà văn , nhà báo, soạn giả . Nàng về quê đi dạy học và chờ đợi ngày xum họp . Thời gian thấm thoát trôi qua, hoàn cảnh đổi thay nên chàng đã thất hứa, đi lấy vợ . Được tin, nàng buồn khổ vô cùng và sau đó, nàng mới chịu lấy chồng . Nghịch cảnh chăng, hay vì nàng quyết định chọn mà chồng của nàng cũng tên Trinh .

Một thời gian sau, anh chàng Trinh thất hứa, nay là trưởng đoàn của một đoàn nghệ thuật lớn, lưu diễn và gặp lại nàng . Chàng có đến thăm cô Thúy Nhiều và đã viết bài Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím thứ nhất để gọi là “tạ lổi” vì đã thất hứa trong tình yêu . Trong bài này người con gái mất đi để lại trong lòng người trai một nỗi buồn khôn nguôi như lòng của anh Trinh sinh viên với mối tình cũ . Ngoài ra chàng còn gởi hai vé hát mời vợ chồng cô Thúy Nhiều đi xem . Tuy nhiên người chồng của cô rất ghen nên hai người đã không đến xem buổi trình diễn của đoàn hát của chàng sinh viên xưa .

Vì hận lòng hay hận đời, Trinh đã sửa lại đoạn kết bài thơ Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím . Lần này Trinh cho chàng trai trong bài thơ bị chết và người con gái suốt đời ôm mối hận tình, khóc người yêu cũ ... để trả thù vụ vợ chồng cô đã từ chối lời mời xem hát của anh .

Đến đây chắc các bạn cũng đã biết anh chàng Trinh sinh viên kia chính là ông Kiên Giang (tên thật là Trương Khương Trinh, bút hiệu khác Hà Huy Hà, sinh ngày 17-2-1929 tại Rạch Giá) . Ông còn sống tại Sài Gòn và bị bệnh bàng quang đã hơn 10 năm . Ông cũng là người mà ban Ái Hữu Nghê. Sĩ phải trợ cấp hằng tháng vì thuộc diện nghệ sĩ khó khăn . Tuy nhiên khi nói đến vấn đề này thì ông bảo là : "Chỉ là tượng trưng thôi cháu, chứ 1 tháng 80 ngàn thì làm gì" .

Còn cô Nguyễn Thị Thúy Nhiều đã mất . Những người con của cô đều rất thành danh trong nghề nghiệp và cuộc sống, có người là giáo sư . Riêng về người chồng của cô Thúy Nhiều, ông này là người rất ghen nhưng lại có vợ lẽ . Ông vẫn còn sống với người vợ sau . Thời gian sau này, lúc cô Thúy Nhiều còn sống, ông chồng vì ân hận mình phụ bạc vợ, đã có đến nhà thờ đi bằng đầu gối để xin lổi vợ mình .

Kiên Giang, 14-1-2005



Sau đây xin đăng lại hai bài Hoa Trắng Thôi Cái Trên Áo Tím:

HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM
(Tâm tình của người trai ngoại đạo đối với cô gái có đạo)
thi sĩ Kiên Giang


HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM
Bến Tre, 14-11-1957

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường

Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay! chuông nhạc đạo
Rộn rã thay! chuông nhà trường

Lần lữa anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẻ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đô?
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nho?
Thẹn thuồng, anh đứng lại không đi

***

Sau mười năm lẻ, anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm một khối sầu
- Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngăng cách mấy sông
Anh vẫn yêu người em áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

***

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giử quê hương
Giữ màu áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường

Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ

Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu
**

Ba năm sau chiếc xe hoa cu?
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang

Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đóa hoa màu trắng
Anh kết tình tang gởi xuống mồ

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Nhưng khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường

Lạy Chúa! con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời”
Trong lòng con, giữa màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con Chúa ơi!!”

Bến Tre, 14-11-1957

***

HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM
Gia Định, 28-05-1958

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường

Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Quen biết nhau qua tình lối xóm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường

Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thần chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đô?
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nho?
Thẹn thuồng, anh đứng lại không đi

***

Sau mười năm lẻ, anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm một khối sầu
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Giữ làm chi kỷ vật ban đầu

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngăng cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng


***

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giử quê hương
Giữ tà áo tím màu hoa trắng
Giữ cả trường xưa nóc giáo đường

Giặc chiếm lầu chuông xây gác súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh gom gạch đổ xây tường lũy
Chiếm lại lầu chuông giết kẻ thù

Nhưng rồi người bạn cùng trang lứa
Đà chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều, em nức nơ?
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp cỗ quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi

***

Xe tang đã khuất nẻo đời
Chuông nhà thờ khóc… tiễn người ngàn thu
Từ đây, tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng trên mồ người xưa .

Gia Định, 28-05-1958

nguồn : email
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2013 17:39:36 bởi dzuylynh >
nghinhnguyen 26.01.2013 07:00:36 (permalink)
0
Thân mến chào các thi hữu CBB TÂ

tôi còn nhớ một bài thơ của thập niêh 50 nhưng lại không nhớ tên tác giã, xin các thi hữu tìm giúp tác giã bài thơ dưới đây:



Thân mến

Nghinh Nguyên




CHIẾC ÁO THIÊN THANH

Tựu trường năm ấy tôi lên tỉnh
Tiếp tục chăm lo việc học hành
Phí tổn trông nhờ tiền học bỏng
Nhà nghèo đâu dám mộng đua ganh

Tỉnh thành xa cách quê tôi quá
Lộ phí hành nhân chạy chẳng ra
Tối ấy nhìn nhau buồn biết mấy
Em tôi còn nhỏ, m5 tôi già

Sợ anh lỡ dịp theo đèn sách
Em gái hi sinh chiếc áo dài
Chiếc áo đơn thô lành lặng nhất
Để anh đi đáp mông người trai

Bao giờ toại nguyện - em tôi nói
Tay trắng trời cho sự nghiệp thành
Anh sẽ cho xin chiếc mới
Chọn mầu em thích áo thiên thanh

Em ơi những tưởng ngày sum hiệp
Tạm biệt ai ngờ vĩnh biệt nhau
Anh ở đô thành hun tính lại
Ngó về quê mẹ chạnh lòng đau

Mẹ già lưu lạc nghìn phương loạn
Em gái kiên trinh tự hủy đời
Còn túp lều tranh quân giặc đốt
Hận thủ ngun ngút thuở nào nguôi

Mỗi lần em gái người thiên hạ
Bận áo thiên thanh dạo trước đường
Tôi lại khôn ngăn dòng lệ thảm
Suốt đời mang nặng vết tâm thương


<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 07:07:50 bởi nghinhnguyen >
dzuylynh 26.01.2013 09:45:00 (permalink)
0
Chào anh Nghinh Nguyên
bài thơ anh nhở tìm trong lúc này thật là ....khổ ghê !
nếu dzuylynh tìm được sẽ cho thi hữu biết ngay nhé !
trong khi chờ đợi các bạn thơ rủ nhau cùng đi mò kim đáy biển để vớt lên Chiếc Áo Thiên Thanh ", thân mời quý thi hữu theo dấu chân các hậu bối sưu tra về thân thế và sự nghiệp của nữ thi sĩ TT KH, người đã đi vào văn học sử thi ca Việt Nam với chỉ 04 bài thơ .


THƠ TIỀN CHIẾN

TTKh Và Những Khám Phá Về Thân Thế Tác Giả

Ðã gần 7 thập niên, kể từ khi 4 bài thơ độc đáo của TTKh được phổ biến trên 2 tạp chí Tiểu Thuyết Thứ bẩy và Phụ nữ thời đàm ở Hà nội.
Giới văn chương, báo chí cũng như những người yêu thích thơ văn tiền chiến đã tốn khá nhiều bút mực, công lao để tìm hiểu về thân thế và con người thật ngoài đời của bà, nhưng đến nay vẫn còn nhiều mù mờ !
Gần đây đã có vài khám phá đáng mừng, dù vậy văn học sử vẫn còn cần thời gian để kiểm chứng mức độ chính xác của nó .
Trong suốt thời gian dài vừa qua, biết bao nhiêu những dữ kiện được thêu dệt rất lãng mạn liên quan đến tác gỉa bởi những người yêu thơ của bà cũng như những nhà làm văn nghệ...
Vài người còn tưởng tượng hay đưa ra những chứng minh tự nhận mình là người yêu của bà !.
Trong bài này, chúng tôi thu gom một số tài liệu từ xưa đến nay viết về TTKh cũng như đề cập đến nguyên nhân mà những bài thơ của bà đã được xuất hiện trên thi đàn.
Ðây cũng chỉ là công việc sắp xếp những tài liệu đó cho có thứ tự với hy vọng cung ứng một vài kiến thức cho những người thích thơ văn tiền chiến và nhất là thơ của TTKh mà thôi.
1.Sự xuất hiện TTKh. trên thi đàn tiền chiến:
Vào khoảng giữ năm 1937, trên tạp chí ’’ Tiểu thuyết thứ bẩy ’’ xuất bản ở Hà Nội có đăng một truyện ngắn ’’Hoa Ti-gôn ’’ của ký gỉa Thanh Châu
. Ðây là một truyện khá bi đát, trong đó mô tả truyện tình của một họa sĩ trẻ vừa ra trường tên Lê Chất.
Trong một lần đạp xe đi tìm phong cảnh để vẽ ở một làng quê ven Hà Nội, ngẫu nhiên khi đi qua một căn biệt thự cổ Lê Chất nhìn thấy một cô gái rất đẹp, mặc áo ngắn tay bằng lụa đang đứng trên chiếc ghế cao níu lấy một cành hoa ti gôn mầu đỏ.
Sắc đẹp của người thiếu nữ nổi trội lên giữa giàn hoa ti gôn đỏ đã làm cho người hoạ sĩ mẩn mê đứng nhìn...
Rồi từ hôm đó, ngày nào anh ta cũng tìm cách quanh quẩn gần căn biệt thự để được nhìn cô gái và ngược lại cô gái cũng thấy anh ta.
Nhưng chỉ được vài lần, rồi không biết lý do gì người con gái không còn xuất hiện nữa.
Thời gian qua đi, mang thành công và danh vọng đến cho người hoạ sĩ, nhưng anh ta vẫn không bao giờ quên hình bóng người con gái đẹp dưới giàn hoa tigôn mầu đỏ mà anh ta đã gặp gỡ ngày còn nghèo khổ xa xưa .
Rồi ngẫu nhiên, 9 năm sau, trong lần đi tìm dề tài sáng tác ở miền Nam Trung Quốc, anh ta được mời tham dự buổi dạ vũ trong toà lãnh sự Pháp tại Vân Nam .
Lê Chất gặp lại cô con gái ngày xưa, nhưng trong nhiều oái oăm, muộn màng.
Chồng của cô gái là một viên chức cao cấp của toà lãnh sự, người chồng mà cô ta không hề yêu thương .
Trong lần tái ngộ đó, họ khiêu vũ, tâm sự với nhau, và tiếp theo mối tình của họ được tiếp nối trong vụng trộm .
Ðến một lần, họ dự tính bỏ lại đằng sau tất cả để tìm cách trốn đi Nhật sinh sống với nhau.
Nhưng đến giây phút cuối, người thiếu phụ gửi cho chàng họa sĩ một lá thư, kèm một chùm hoa tigôn mầu đỏ máu, nàng từ chối ra đi vì không đủ can đảm từ bỏ danh dự và tai tiếng của gia đình cũng như sự khinh bỉ của gia đình chồng.
Buồn đau vì ý định không thành, người họa sĩ vẫn ra đi Nhật bản một mình trước khi trở về Hà nội.
Rồi, ngẫu nhiên, bốn năm sau, anh ta nhận được lá thư từ người chồng của cô gái báo tin nàng đã mất !
Lê Chất sang Vân Nam viếng mộ người xưa với một chùm dây hoa tigôn, loại hoa kỉ niệm mối tình của họ. Cũng từ đó cho đến suốt cuộc đời, cứ vào mua hoa tigôn nở,
Lê Chất không bao giờ quên mua những chùm hoa tigôn để trang hoàng trong phòng làm việc như để tưởng nhớ đến người yêu xa xưa vắn số của mình .
Mấy ngày sau khi câu truyện ngắn trữ tình đó xuất hiện trên báo, có một thiếu phụ khỏang 20 tuổi, dáng dấp nhỏ bé, thùy mị, nét mặt u buồn mang đến toà báo, đưa tận tay người chủ bút một phong thư dán kín.
Trong đó có một bài thơ rất hay với đề tựa ’’Hai sắc hoa tigôn’’ được ký tên tác gỉa là T.T.Kh.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !
-Nỗi đau buồn đó đã theo hết cuộc đời của nàng trong sự hững hờ của gia đình chồng vì biết nàng vẫn còn tưởng nhớ đến tình nhân xa cũ :

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn gía đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Cái ray rứt, cái đau khổ vì nghĩ mình là kẻ phụ bạc vẫn theo dầy vò người thiếu phụ, làm cho nàng sợ những buổi chiều thu nhạt nắng, sợ bóng dáng ai kia vẫn còn nhớ đến chùm hoa kỷ niệm đỏ tựa máu hồng :

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gío về lạnh lẽo,chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng !

Khi bài thơ ‘’ Hai Sắc Hoa Tigôn ‘’ vừa cho lên mặt báo đã gây xôn xao trong giới yêu văn chương. Nhiều nhà phê bình đã không ngần ngại cho rằng đây là một kiệt tác.
Trong không khí sôi động đó, toà báo lại nhận thêm được một bài thơ khác cùng tác gỉa, qua đường bưu điện với đề tựa
‘’ Bài thơ thứ nhất ‘’.
- Bài thơ này cũng với những câu thơ buồn đau đầy nước mắt, giải thích, mô tả kỹ lưỡng hơn về mối tình dang dở của cặp tình nhân gặp nhau rồi yêu nhau và cuối cùng không biết vì lý do nào đó người đàn ông rời xa, người đàn bà ở lại yêu kỷ niệm cho đến ngày lấy chồng :

Ở lại vườn Thanh có một mình
Tôi yêu gío rụng lúc tàn canh
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa , lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác !
Người con gái đã tưởng rằng, cuộc tình dang dở của mình đã đi vào dĩ vãng. Thời gian và ngăn cách cũng làm đổi thay nơi cố nhân để giúp nàng quên được mối tình xa xưa, lỡ dở đó.

Nhưng oái oăm thay, người xưa vẫn còn nặng lòng, tưởng nhớ đến nàng, đến chòm hoa tigôn mầu đỏ hình tim kỷ niệm :
Ðang lúc lòng tôi muốn tạm yên

- Bài thơ não lòng, lột tả được tất cả cái đau xót của người con gái đã phải xa người mình yêu, người đã cùng mình gắn bó thề ước dưới giàn hoa tigôn để đi lấy chồng, người mà mình không hề yêu:
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên !
Ðẹp gì một mảnh lòng tan vỡ



2. Những dữ kiện lên quan đến thân thế của TTKh.-Như trên đã đề cập đến cái độc đáo của bài thơ kèm theo ý tứ của một mối tình buồn bã, lãng mạn... thêm vào đó sự bí mật về thân thế thi nhân càng làm cho người ta tò mò muốn biết về tác gỉa.
Ðến nay đã gần 70 năm rồi, người ta vẫn phải nhận lấy những điều mù mờ về thân thế và cả những thêu dệt vô căn cứ về người nữ sĩ tài danh đó !
Sau đây là một vài sự kiện đã gây ra những xáo động dư luận trong giới thơ văn.
Ðúng hay sai, tưởng tượng hay là một lối tìm nguồn thi hứng của những người làm văn nghệ...Ðến nay vẫn chỉ là những dấu hỏi mù mờ mà thôi!
-Dư luận với ký gỉa Thanh Châu :
Như phần trên đã viết, truyện ngắn Hoa Tigôn của Thanh Châu trên báo Tiểu thuyết thứ bẩy đã là nguyên nhân xuất hiện những bài thơ diễm tình, lãng mạn bất tử của TTKh trong làng thơ tiền chiến.
Nếu xét những diễn tiến cũng như tâm trạng buồn đau của người con gái trong truyện ngắn Hoa Tigôn và trong 4 bài thơ của TTKh, nhất là bài Hai sắc hoa Tigôn, người ta thấy nội dung hai bài gần như giống hệt nhau.
Cũng vẻ ngây thơ của người con gái thủa ban đầu gặp gỡ người yêu, cũng bóng dáng người nghệ sĩ làm cho nàng nhớ mãi không quên dưới giàn hoa Tigôn kỷ niệm :
Thủa trước hồn tôi phơi phới qúa
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại
Êm ái trao tôi một vết thương
hay :
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng : hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi .

Rồi những câu thơ tả người thiếu phụ luôn luôn tưởng nhớ đến cố nhân , phải miễn cưỡng kéo dài cuộc sống nhàm chán bên người chồng luống tuổi mà mình không yêu.. Tất cả những dữ kiện đó đã lột tả gần như hòa hợp rất khắng khít với cốt truyện ngắn của Thanh Châu.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng một người

Chính vì vậy ngay khi mấy bài thơ xuất hiện trên báo chí, khi Thanh Châu đã khẳng định với dư luận, TTKh chính là người con gái trong căn biệt thự ở ngoại ô Hà nội, là người yêu của ông.Sự xác định này đã quấy lên những xáo trộn nghì ngờ cũng có, tin tưởng cũng có trong làng thơ văn lúc bấy giờ.
- Dư luận với Nguyễn Bính:
Có lẽ Nguyễn Bính cũng bị chinh phục bởi những vần thơ trữ tình, lãng mạn pha cảm giác đau buồn vì khắt khe của lễ giáo, danh dự gia đình của người thiếu phụ hoa Tigôn.
Hình ảnh đau xót, lạnh lùng của người đàn bà đã phải chịu đựng suốt cuộc đời với người chồng mà nàng không yêu, nhưng vẫn giữ được tấm lòng son sắt, chung tình với cố nhân làm cho ông cảm động.
Nguyễn Bính cũng nhập cuộc với cái xôn xao của làng thơ, ông cho rằng TTKh là ‘’ người tình vườn Thanh’’ xưa cũ của mình !
-Theo thi sĩ thì ngày ông còn trẻ, ở lứa tuổi còn thích giang hồ, đi Bắc, về Nam để tìm cảm hứng làm thơ.
Có lần gặp buổi trời mưa lớn, ông ghé vào căn nhà trọ một vùng quê ở Thanh Hóa, căn nhà có một thửa vườn rất đẹp và ông gọi là vườn Thanh ( Thanh Hóa ).
Cũng nơi đây ông đã gặp gỡ và yêu si một cô gái quay tơ xinh đẹp.
Nhưng vì biết mình vẫn còn mang nặng kiếp giang hồ, thi sĩ đã không dám nghĩ đến việc nhân duyên, để rồi lại ra đi theo tiếng gọi của sông nước, tìm thi hứng cho thơ văn.
Rồi nhiều năm sau đó khi có dịp trở lại vườn Thanh, thi sĩ được người lão bộc kể cho nghe một thiên tình hận !
Ngày nhà thơ bỏ ra đi đã làm lở dở mối tình của người thiếu nữ quay tơ, sau đó nàng phải bước sang ngang với một người chồng gìa tuổI, không yêu :
Tơ duyên đến thế thì thôi,
Thế là uổng cả một đời tài hoa
Ðêm đêm bên cạnh chồng già
Và bên cạnh bóng người xa hiện về...

-Với thời gian, thi sĩ Nguyễn Bính tưởng rằng đã quên được mối tình hận năm xưa, nhưng khi đọc mấy bài thơ của TTKh đã kéo ông lại với quá khứ ! Nhà thơ tìm thấy mối tình của TTKh mô tả trong mấy bài thơ giống y hệt như mối tình vườn Thanh của mình. Nhất là trong bài thơ thứ nhất tả cảnh cố nhân tiễn ông ra đi rồi trở về vườn Thanh để sống với nỗI cô đơn trong gío lạnh :
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn người đi bến cát xa
Ở lại vườn Thanh có một mình
Tôi yêu gío lạnh lúc tàn canh
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.

-Với cái cảm xúc có được từ hình ảnh đầy thi tứ, buồn thương đó, Nguyễn Bính đã làm một bài thơ khá dài ‘’ Giòng Dư Lệ ‘’ ông đề tặng riêng cho TTKh, người mà ông chắc chắn là cô gái quay tơ đã một lần thi sĩ gặp gỡ, yêu si.
Trong bài thơ này ông mô tả tất cả những diễn tiến của cuộc tao ngộ lần đầu gặp nhau cho đến lúc ông xót đau than khóc khi đọc những bài thơ tâm sự của TTKh.
Tuổi nàng năm ấy còn thơ
Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai
Rồi đây bao gío bụi đời
Tôi quên sao được con người vườn Thanh.
-Ðể rồi thi sĩ chẳng ngại ngần gì xác quyết TTKh là người yêu vườn Thanh xa xưa của mình :
Chuyện xưa hồ lãng quên rồi,
Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh
Bao nhiêu oan khổ vì tình
Cớ sao giống hệt chuyện mình ngày xưa?
Phải chăng mình có nên ngờ
Rằng người năm cũ bây giờ là đây ?
.Dư luận với thi sĩ Thâm Tâm:
-Với thi sĩ Thâm Tâm ( Nguyễn tuấn Trình, 1917-1948) có những dữ kiện và chứng minh rất hấp dẫn nói đến sự liên hệ tình cảm của ông với TTKh có vẻ như vững trãi hơn và đáng tin tưởng hơn so với ký gỉa Thanh Châu và thi sĩ Nguyễn Bính.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ kỹ lưỡng ngườI ta cũng không thể coi là hoàn toàn xác thực để cho vào văn học mà không có những dấu chấm hỏi nghi ngờ được !
Dữ kiện đầu tiên từ bút hiệu TTKh đã là một dấu tích thuận lợi cho nhà thi sĩ Thâm Tâm tuyên bố: với nhân gian là TTKh người yêu của mình vì đó là sự gán ghép hai tên Thâm Tâm và Khánh , tên của cô gái, người yêu của ông mà thành.
Nhưng Phạm Thanh tác gỉa cuốn Thi Nhân Việt Nam Hiện Ðại lại cho rằng, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và tưởng tượng vu vơ của Thâm Tâm mà thôi.
Thật ra TTKh chẳng phải là người yêu của ông nào cả
. Nữ sĩ chính là Trần Thị Khánh (TTKh ), một nữ sinh ở phố Sinh Từ, Hà nội, cô ta yêu tha thiết một thanh niên, nhưng vì bị ép buộc của gia đình phải lấy một người đàn ông khác nhiều tuổi hơn, tên là Nghiêm..
Ðơn giản chỉ có thế mà thôi !-Dư luận lúc đó cũng chẳng biết đúng sai ra sao vì sau khi ’’ Bài thơ cuối cùng’’’ được đăng báo vào giữa năm 1938 , TTKh biệt tích trên thi đàn. Nhưng mãi đến năm 1940 nhà thơ Thâm Tâm mới nhẩy vào để nhận là người yêu của nàng.
Ông làm một bài thơ khá dài với đề tựa là ‘’Trả lời của người yêu ‘’ dành tặng riêng cho TTKh, trong đó ông đã gọi tên nữ sĩ là Khánh, một bài thơ rất hay, rất não nùng bằng những câu thơ có tí phiền giận tác gỉa TTKh, người yêu của ông :

Khánh ơi, còn hỏi gì anh
Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên
Em về đan nốt tơ duyên
Vào tà áo mới đừng tìm mối xưa
Bao nhiêu hạt lệ còn thừa
Dành ngày sau khóc những giờ vị vong !
Giờ hình như gió thổi nhiều
Những loài hoa máu đã gieo nốt đời
Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi
Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh
Sá chi những chuyện tâm tình
Lòng đau, đau chứa trong bình rượu cay !
- Sau đó Thâm Tâm còn viết hai bài thơ khác nữa tặng riêng cho TTKh, bài ‘‘Mầu máu Tigôn’’ và bài ‘’ Dang dở ‘’ , đây là những bài thơ rất hay và rất cảm động của Thâm Tâm trong năm 1940.
-Suốt mây mươi năm sau đó nhiều người làm văn hoá vẫn cố tìm tòi thân thế thực của TTKh để xóa đi bóng tối bí mật của người nử sĩ tài năng đó, nhưng những cố gắng đó cũng chẳng đến đâu
! Mãi sau này tờ báo Nhân Dân ra ngày chủ nhật 23 tháng 7 năm 1989, ký gỉa Hoàng Tiến đã đưa ra một dữ kiện khác, trong đó ông ta cùng với hai thi sĩ đương thời là Trần Lê Văn và Tú Sót, cả ba người cho biết đã trực diện nghe nhà thơ Lương Trúc (tên thật là Phạm Quang Hoà, thuộc thế hệ cùng thời và là bạn thân của Thâm Tâm, Nguyễn Bính và Trần Huyền Trân. ) nói về sự liên hệ tình cảm giữa Thâm Tâm và TTKh.
-Nhà thơ Lương Trúc cho biết cách đây 4 năm ( 1985 ) ông có gặp TTKh, bà tên thật là Trần thị Khánh, người yêu của Thâm Tâm. Theo ông, Thâm Tâm và cô Khánh yêu nhau nhưng không lấy được nhau, vì danh dự của gia đình cho nên họ hứa với nhau giữ kín mối tình đó.
Rồi ngẫu nhiên cô Khánh đọc được truyện ngắn Hoa Tigôn của Thanh Châu trên Tiểu thuyết thứ bẩy số báo tháng 9 năm 1937, cô ta xúc động với tình tiết của câu truyện và làm ra bài thơ Hai sắc hoa tigôn gửi đi đăng báo.
Bài thơ đã làm xáo động trong làng thi văn, rồi nàng gửi thêm Bài thơ thứ nhất với mục đính giải thích cho bài thơ Hai sắc hoa Tigôn.
Ngoài ra TTKh còn viết tặng riêng cho Thâm Tâm bài thơ Ðan áo cho chồng. Thâm Tâm cảm động với ý tứ bài thơ và nhất là muốn chứng minh với dư luận đang ồn ào, TTKh chính là người yêu của mình, ông đã gửi bài thơ ‘’ Ðan áo’’ đến tâp san Phụ nữ thời đàm để phổ biến.
-TTKh không vừa ý với hành động đó của Thâm Tâm, vì thế cô ta viết một bài thơ khác lấy tên là :
"Bài thơ Cuối Cùng", nói lên sự hờn trách người yêu đã vì hư danh mà đem quảng bá bài thơ mà nàng tặng riêng cho ông ra cho nhân gian biết.
Nhưng trong những câu thơ hờn trách đó nàng vẫn không dấu được lòng yêu thương cố nhân :

Tôi biết làm sao được hỡi trời
Giận anh không nỡ ! Nhớ không thôi
Mưa buồn, mưa hắt trong lòng uớt...
Sợ qúa đi anh...Có một người !

( còn tiếp )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 09:48:08 bởi dzuylynh >
dzuylynh 26.01.2013 09:51:47 (permalink)
0


TTKh Và Những Khám Phá Về Thân Thế Tác Giả


( tiếp theo và hết )

Khám phá mới nhất về TTKh:

-Gần đây nhất, vào năm 1994 trong một tài liệu không lưu tên tác gỉa đã tiết lộ một tin tức mới nhất, được coi là đầy đủ nhất về thân thế của TTKh.
Nhưng có lẽ người ta vẫn cần thời gian để xác nhận mức độ xác thực của tiết lộ này.
Theo tài liệu cho biết một người đàn bà dấu tên D.T.L. đã cho nhà văn Thế Nhật biết như sau:
Bốn chữ TTKh có ý nghĩa như sau :
-Chữ T đầu tiên là TRẦN, là tên họ của nữ thi sĩ Trần thị Chung tác gỉa của bốn bài thơ bất tử đó, nhưng thường gọi là Trần thị Vân Chung, bà sinh ngày 25 tháng 8 năm 1919 tại thị xã Thanh Hóa, nhưng trưởng thành ở Hà nội trong một gia đình quan lại.
Bà Vân Chung hay là TTKh có một người anh cả, hai người em gái và một người em trai út.
Năm 1934 qua mối mai của gia đình bà kết hôn với luật sư Lê Ngọc Chấn , sau năm 1975 ông Chấn qua đời
Hiện nay bà cùng con cái sống ở một thị xã nhỏ miền nam nước Pháp, bà vẫn tiếp tục viết văn làm thơ với nhiều bút hiệu khác nhau như Vân Nương, Tơ Sương..
-Chữ T thứ hai, có nghĩa là Thanh, để chỉ tên ký gỉa Thanh Châu, tác gỉa truyện ngắn ‘’Hoa Tigôn’’.
Cốt truyện đã mang đến cho bà sự cảm xúc tột cùng với mối tình đầy lãng mạn, chung thủy, đã cho bà thi hứng để làm được những bài thơ tuyệt vời mang đầy cảm giác giận hờn, thương đau và cao thượng .
-Chữ Kh có nghĩa là khóc! Bà khóc thay cho mối tình dang dở với những trái ngang làm cho người thiếu phụ phải sống trọn cuộc đời với người chồng mà mình không yêu nhưng cũng không thể quên được người tình xưa cũ của mình.
-Nếu tiết lộ trong tài liệu này là đúng thì tất cả những sự kiện liên quan đến tên tuổi, thân thế của TTKh trong nhiều thập niên qua, cũng như những thêu dệt lâm ly, trữ tình của ký gỉa Thanh Châu, thi sĩ Nguyễn Bính, Thanh Tâm và cả thi sĩ J. Leiba chỉ còn là những tưởng tượng vu vơ, mà những người làm văn nghệ cần đến nó để dìm mình vào thế giới mộng ảo cho việc tìm cảm hứng để sáng tác mà thôi.
Kết luận:
-Bản chất của thơ văn là tưởng tượng và hư cấu. Khi bước vào thơ văn để thưởng thức cái hay, cái cảm của một áng văn, một bài thơ...
Người ta phải biết trải rộng tâm hồn mình ra tiếp nhận những cảm xúc đưa đến từ bài thơ, bản văn đó.
Ðiều đó có nghĩa là người ta phải sống và hoà nhập vào nội dung của tác phẩm, phải biết vui buồn, đau khổ hay hoan lạc, giận hờn với những hoàn cảnh éo le của nhân vật trong tác phẩm.
Có được những cái đó trong khi thưởng thức thì coi là ‘’ Ðạt’’ vậy !
Người ta cần biết thân thế hay cuộc đời riêng tư của tác gỉa để làm gì ?Ðôi khi sự tìm tòi, tò mò đó chẳng có lợi ích gì cho cái thú thưởng lãm của người đọc mà còn mang đến cho người đọc có cái nhìn sai lệch vì chủ quan, thành kiến với cá nhân tác gỉa nữa.
Với cái quan niệm đó, người ta nên nghĩ rằng bốn bài thơ của TTKh đã quá đủ để làm cho người đọc ngẩn ngơ vì cái hay, cái xúc tích biết bao nhiêu cảm giác đau buồn, thương nhớ, giận hờn... đôi lúc đã làm người đọc phải lịm người mà nước mắt ướt mi...Như vậy là đủ rồi !
Chúng ta cần gì phải thắc mắc TTKh là ai làm gì nhỉ ?
Nàng là cô nữ sinh Trần thị Khánh ở phố Sinh Từ, Hà Nội. Nàng là Trần vân Chung hay Trần thị Vân Chung cô gái đất Thanh hoá... Nàng là ai cũng thế mà thôi!
Ðiều quan trọng mà chúng ta biết rất rõ, những bài thơ của TTKh là những bài thơ rất hay, sẽ mãi mãi bất tử trong thi đàn VN. Thế là đủ rồi !
Cũng nhân tiện trong bài viết có lẽ chúng ta cũng nên biết sơ qua về loài hoa Tigôn mà nó đã là đề tựa cho bốn bài thơ của TTKh ra đời.
Hoa Tigôn là một loại hoa leo, có hai loại, loại cho ra hoa mầu trắng và loại cho ra hoa mầu đỏ hay hồng tươi, có thể mọc ở toàn cõi VN.
Lá Tigôn mầu xanh, hình tim như lá trầu nhưng nhỏ cỡ 3 ngón tay.
- Hoa Tigôn nhỏ bằng đầu chiếc đũa ăn cơm, mọc thành chùm, hoa tigôn có 5 cánh hình trái tim, hai cánh nhỏ ở trong và 3 cánh lớn hơn chụm vào nhau bao ở ngoài.
Khi gặp gió hay mưa hoa rụng từ cuống hoa, rơi xuống đất nhưng vẫn còn nguyên cả bông hoa chứ cánh hoa không tách rờI ra tơi tả như TTKh mô tả trong thơ của bà:
Thủa đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly !
LA/TS
Hai Sắc Hoa Tigôn(TTKh.)

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi

Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bản rằng : Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thủa đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm qúa tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đãy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn gía đến bao giờ

Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng một người
Buồn qúa ! Hôm qua xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ

Và đỏ như mầu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thua trước rất xa xôi
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gío về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sống đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

trích trong dongtho tienchien30-45
nxb coinguon





<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 09:54:13 bởi dzuylynh >
M.H. Nguyen 26.01.2013 18:16:35 (permalink)
0


Trích đoạn: dzuylynh




https://www.box.com/shared/5bv52sngww96ktgci1g2

CHIỀU PHỐ NẮNG

thơ Nnmmtđ .phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
album Cánh thiên di | Jan 4.2013
( tặng HòangBạchVân )

buổi chiều đi xuống con dốc
đưa tay chào chiếc bóng mình
bỗng dưng thấy đời quạnh vắng
rơi vào lòng chút lặng thinh...

quanh đây mùa đông đi vội
xác xơ chiếc lá cong vành
lặng im nghe chiều gió nổi
đâu ngờ tuổi lá thôi ...xanh...

ta buồn hay vui không rõ...
giang tay ôm hết bốn mùa
mới hay người lạc đâu đó...
nên bốn mùa khóc gió mưa !

chuyện kể một ngày phố nắng
ngẩn ngơ, khúc khích... mĩm cười...
bởi người muôn đời mây trắng...
hong mộng chiều vàng...thế thôi...






Bài thơ và âm hưởng nhạc rất tuyệt.
Xin cảm ơn các tác giả đã cho H. thưởng thức cảm giác vô cùng thơ mộng...

Nnmmtđ: anh anh, em em thế đó ? tạm dịch.
anh Lynh:điệu nhạc nghe quen quen, đặc điểm riêng của ông anh thì phải!

Chúc cả nhà vui vẻ và sáng tác thật hữu tình nghen.

M.H. Nguyen alias TN.
dzuylynh 26.01.2013 22:00:01 (permalink)
0

Trích đoạn: M.H. Nguyen


Trích đoạn: dzuylynh




https://www.box.com/shared/5bv52sngww96ktgci1g2

CHIỀU PHỐ NẮNG

thơ Nnmmtđ .phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
album Cánh thiên di | Jan 4.2013
( tặng HòangBạchVân )

buổi chiều đi xuống con dốc
đưa tay chào chiếc bóng mình
bỗng dưng thấy đời quạnh vắng
rơi vào lòng chút lặng thinh...

quanh đây mùa đông đi vội
xác xơ chiếc lá cong vành
lặng im nghe chiều gió nổi
đâu ngờ tuổi lá thôi ...xanh...

ta buồn hay vui không rõ...
giang tay ôm hết bốn mùa
mới hay người lạc đâu đó...
nên bốn mùa khóc gió mưa !

chuyện kể một ngày phố nắng
ngẩn ngơ, khúc khích... mĩm cười...
bởi người muôn đời mây trắng...
hong mộng chiều vàng...thế thôi...






Bài thơ và âm hưởng nhạc rất tuyệt.
Xin cảm ơn các tác giả đã cho H. thưởng thức cảm giác vô cùng thơ mộng...

Nnmmtđ: anh anh, em em thế đó ? tạm dịch.
anh Lynh:điệu nhạc nghe quen quen, đặc điểm riêng của ông anh thì phải!

Chúc cả nhà vui vẻ và sáng tác thật hữu tình nghen.

M.H. Nguyen alias TN.





CHẺ ĐÔI SỢI TÓC,TÓC CÒN NÂU

sáng nay bỗng thấy lòng vui quá
em gái lâu ngày chợt ghé qua
mực tým thiệp xuân hoa xứ lạ
cuối năm trông mãi bài thơ quà

tóc có còn nâu không tóc nâu
lãng du có nhuộm sợi tơ sầu
khúc nhạc tri âm hoài vọng tấu
văng vẳng ngày đông tiếng vó câu

vạt nắng bên thềm hong đã lâu
sợi tóc chẻ đôi có úa màu
hừa hừa ... lâu lắm chưa nghe lại
nhớ giọng cười xưa vương tóc mai

mới đạp ta nhăn hiệp khách hài
sao lại bây giờ lệch cả vai
mỹ-âu cách trở đường quan tái
thung lũng hoàng hoa bạc dấu hài...


đỗlanchy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 23:23:48 bởi dzuylynh >
Tóc nâu 27.01.2013 00:08:25 (permalink)
0


Trích đoạn: dzuylynh





CHẺ ĐÔI SỢI TÓC,TÓC CÒN NÂU

sáng nay bỗng thấy lòng vui quá
em gái lâu ngày chợt ghé qua
mực tým thiệp xuân hoa xứ lạ
cuối năm trông mãi bài thơ quà

tóc có còn nâu không tóc nâu
lãng du có nhuộm sợi tơ sầu
khúc nhạc tri âm hoài vọng tấu
văng vẳng ngày đông tiếng vó câu

vạt nắng bên thềm hong đã lâu
sợi tóc chẻ đôi có úa màu
hừa hừa ... lâu lắm chưa nghe lại
nhớ giọng cười xưa vương tóc mai

mới đạp ta nhăn hiệp khách hài
sao lại bây giờ lệch cả vai
mỹ-âu cách trở đường quan tái
thung lũng hoàng hoa bạc dấu hài...


đỗlanchy



TỰ SỰ




Vẫn thế mà thôi, vẫn tóc nâu
Một hai sợi bạc khéo điểm đầu
Soi gương , ơi hỡi đời là vậy
Nhan sắc bao giờ thoát khỏi đâu.

Hì… đạp ta nhăn, đạp ta nhăn
Kiếm khách khi xưa giỏi lang thang
Tận trong đáy mắt màu hài hước
Xem đời là sân khấu màn nhung

Mấy mùa xuân trước kiếm vác vai
Hoạt náo nhân gian chốn ảo đài
Vui như pháo Tết ngày xuân mới
Rồi chuyện cũng tàn, kiếm tháo vai

Nghe tiếng Tri Âm vỗ khúc đàn
Thấy lòng đơn điệu buổi chiều hoang
Đặt bút ghi câu chào thân ái
Lại nhận thân tình của đàn anh.

Yêu nhạc, yêu thơ,… vẫn vậy thôi
Nhưng việc, ôi thôi bám gót đời
Nên đành lỗi hẹn thơ mùa trước
Cho đến Xuân này… thật, hỡi ôi !




Tóc nâu



Thay đổi trang: << < 616263 > >> | Trang 62 của 72 trang, bài viết từ 916 đến 930 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9