[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88231/078CFE2AF12B46DFB42A524447551F6D.jpg[/image]
Bài thơ Hồ Trường, khẩu khí tiền bối Nguyễn Bá Trác...
Kẻ sĩ thần tượng thơ duy nhất của tôi, người da vàng tội nghiệp
Bài thơ đi vào văn học sử Việt Nam tôi thuộc nằm lòng tử thời trung học đệ nhất cấp
Bài thơ lửng lẫy của thi nhân quê hương Ngũ Phụng Tề Phi khiến lòng ray rứt, lệ và máu mũi trào lẫn trong tách cà phê đắng cay mặn ngọt tanh như đời nghệ sỹ lưu vong !
Phổ nhạc trong cơn say không biết đất trời...
Tôi đàn hát mê man la hét như một kẻ mộng du đang vùi thây trong trầm tích lịch sử quê hương ai oán bi hờn...
...Những ngày cuối năm rơi xuống theo từng tờ lịch, hững hờ như chồi non run rẩy trong băng giá chờ bung chồi nẩy lộc lúc xuân non ở đất khách quê người...
Trong cái giá buốt của mùa đông đang lầm lũi băng ngang một đoạn hành trình lưu xứ viễn phương
Ở nơi này, ngày tháng đặc quánh như khói thuốc lá đốt liên miên ngoài sân
Một chút nắng ấm ôi sao cũng khó tìm
Nhưng tình người, duyên thơ vẫn ăm ắp và ấm áp làm sao
Bâng khuâng hồn thả vật vờ trôi về miền ký ức, khởi đi từ những bài thơ dễ thương, là tim là óc, là những sợi thần kinh căng cứng hay nhũn nhão luân lưu trong huyết quản thi nhân.
Để rồi giăng lên sợi tơ vàng óng ả chảy xuống nhỏ giọt vào cung bậc thang âm
Thơ hoá nhạc, nhạc hòa thơ
Một bản giao hưởng tuyệt vời
Có phải không các bạn? Tôi thường nghĩ như thế. Có cường điệu quá không!
Là người có duyên phổ nhạc từ thơ , vất vả cũng nhiều, liêu xiêu cũng lắm...
Cho nhau một chút vui, chia nhau hai chút buồn, hạnh phúc chung nhé !
Hôm nay trời thương trả công cho một vạt nắng, ấm vừa đủ để trải lòng cho bạn, cho em, là những người có duyên có nợ với thơ với nhạc.
Thắp lên sợi khói, ngồi một mình ngoài hiên, nơi vẫn thức chờ mặt trời những đêm không ngủ...
Chợt hồi tưởng lại chuỗi thời gian qua, được cộng tác với các bạn là một hạnh phúc vô ngần đối với dzuylynh
Xin chân thành cám ơn em, cám ơn anh, cám ơn chị , tri ân bằng hữu...
Những người đã cho tôi một không gian huyễn ảo vừa phải để có thể gắp từng note nhạc xếp vào vần thơ của văn nhân thi sĩ cho hồn thơ lai láng, cho tấu khúc hoan ca...
Thế giới thi ca thiên hình vạn trạng, hiểu được thơ của một người không phải là mình há chẳng phải là một điều thú vị hay sao?
Chữ duyên đã mở ra cửa ngõ cho người nghệ sĩ nhẹ bước vào trong nhau.
Cánh cửa sổ tâm hồn lãng mạn ở mức chừng mực nào đó; đôi lúc cũng cần có những rèm che con nắng chói chan bồng bột, chắn cơn mưa vương hạt tình sầu.
Hơn hết, tình người từ một lần sơ ngộ đến một thuở tri âm không phải từ một sớm một chiều mà có.
Thôi thì giữ được cho nhau chút tình đã gọi là quý hóa .
Đến, đi, tan, hợp xưa nay vốn chuyện thường tình nhân thế.
Trót mang cái kiếp con tằm, đến khi sắp chết vẫn còn nhả tơ.
Thơ nào cũng là thơ . Người làm thơ không ai gọi là thợ Thơ cả !
Tôi vẫn hay nói đùa với một số người thơ trẻ, trưởng thành ở nơi không phải là Việt Nam_ Khi bước chân xuống thuyền thì nước mắt như mưa, mà lúc vừa chạm chân trên bờ đảo thơ đã tuông rơi ào ạt . Tiếng nức nở thương Mẹ nhớ Cha nơi quê nhà chẳng biết ngày gặp lại có âm thanh riêng của nó Tôi trân trọng, khom mình xuống nâng niu trên tay những " hạt lệ con chữ "rơi vãi như cát trắng lẫn rong rêu nơi bờ đảo trại Tỵ Nan thuyền nhân ngày trước.
Những tâm sự vụn của một người tôi góp lại cũng trở thành khúc nhạc .
Nói thế không có nghĩa là mình viết nhạc giỏi dang như những nhạc sĩ thành danh khác , nhưng với mình, đó là niềm vui , chia nhau một ít để mà nhớ nhau, thương nhau với tình yêu nhân loại đồng chủng, đồng cảm thân phận...
Ước muốn và hy vọng thật nhiều vào tương lai xán lạn của tuổi thơ, của tuổi trẻ .
Tôi thương vô cùng các em thơ tập làm thơ.
Bởi họ chính là thế hệ mang trên vai trọng trách của những người đi dựng lại cơ đồ mai hâu.
Tiếng Việt còn người Việt còn. Tiếng Việt mất, tiếng Việt lai căng là người Việt ... mất gốc rồi !
Thậm chí khi phổ thơ cho các em còn phải sửa lỗi thay lời nữa kia ! Nhưng cảm thấy lòng vui lắm...
Tôi vốn dành không nhiều ưu tiên phổ thơ cho những thi nhân đã có chỗ đứng trên thi đàn.
Tôi chỉ là đang tập xếp chữ, cùng .. nặn thơ chơi chung với các em trẻ , các người thơ trẻ dùng chữ mạnh dạn phá chấp luật lệ.
Căn bịnh dị ứng và mối thù ngàn năm Bắc thuộc khiến tôi lãnh cảm với Đường Thi và hợp khẩu vị với Thiền Thi hay tân hình thức hơn.
Hạnh phúc không, khi dòng thơ len vào ý nhạc . Hạnh phúc chứ!
Không phài cứ chất thơ đầy nhà thì có thể gọi là nhà thơ.
Tôi thích người thơ hơn.
Bây giờ, hôm nay tôi còn phổ thơ cho bạn tôi vui, mai này nhạc cảm đi rong, nhạc khua lỏng chỏng, thì thôi vậy nhé !
Tôi yêu thơ không dám yêu người, bời đối với quả tim nằm bên tay phải của người thơ, tình yêu lãng mạn quá, lý tưởng quá, thủy chung tưởng chừng như chẳng thể nào phải có lúc thốt lên lời giã biệt .
Và cũng bởi vì biết đâu, nói theo người thơ trẻ diênvỹ :
"... anh và em, thương được thì thương
ai biết ngày mai tình yêu mình tan biến ...
và dòng đời cứ miệt mài xoay chuyển ...
những cái hôm nay ...ngày mai sẽ chẳng của riêng mình ... "
Vâng ! những cái hôm nay, ngày mai sẽ chẳng của riêng mình!
Xin đừng yêu người phổ nhạc cho thơ, xin đừng ghét người lấy thơ phổ nhạc .
Khi tấm tranh thơ nhạc phai màu rách giấy, nhạc sẽ khô như ngói và thơ sẽ buồn như em.
Năm sắp tàn, ngày sắp tận, xin đăng lại vài khúc tri âm nơi này như một hồi ức thật chẳng thể nào quên...
Anh và Em -,thơ DiênVỹ
http://www.box.net/shared/9n13ki7rb0 " Có Những Lúc " thơ Thương Giang Kiev
dzuylynh.hoàng hoa lũng. nhữngngàygiáptếtqúytỵ.2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 11:58:34 bởi dzuylynh >